Chương 15
Tác giả: Võ Thị Hảo
C húa ôi! Chúng con gửi thân phận phiêu bạt của chúng con vào tay người. Xin Người hãy che chở cho chúng con thoát khỏi nanh vuốt của những cơn bão biển…
Tép nằm bất tỉnh bên bờ biển. Tay chân và mặt cô đầy vết xây xước, quần áo rách toạc. Nơi mà trước đây là ống quần phải thì bây giờ chỉ còn là một lá cờ rách tướp bay lật phật.
Trăng đã ngả về tây. Bãi biển trải dài dưới ánh trăng thê lương và lạnh lẽo. Một đêm đẹp trời, biển lặng và ở ngoài khơi xa lấp lánh ánh đèn, có cả những ánh đèn rất sáng, lớn, ở gần bờ hơn là đèn của những chiếc thuyền câu, những thuyền đánh cá.
Nước thuỷ triều đang dâng lên, ngập dần ngập dần bãi cát chỗ Tép nằm mà cô vẫn không hay biết. Đến khi nước thuỷ triều ngập dần đến mũi cô khiến cho các vết thương của cô rát như phải bỏng, Tép như được đánh thức dậy. Cô khó nhọc chống tay ngồi lên thì thấy người dập dình trong nước như một cái phao. Mở mắt nhìn ra xung quanh, cô thấy xung quanh chỉ toàn là nước, mênh mông, hẫng hụt không bờ. Dưới ánh trăng, những con sóng bạc đầu đang ào lên, dâng cao lên như sắp đổ sập xuống.
Tép hoảng hốt oà lên khóc. Chắc chắn là ta phải chết ở đây! Cả đời Tép chưa bao giờ thấy có một nơi nào toàn là nước mênh mông, dữ dằn và những con sóng cứ nối tiếp nhau dồn vào bờ và nuốt chửng mọi thứ, rồi kéo nó ra xa, rồi lại hung hãn ập vào bờ hết đợt này đến đợt khác như vậy. Và cô bé không thể nào hiểu nổi, không thể nào đoán nổi, rằng che giấu ở dưới kia, dưới những lớp nước xám xịt, dưới ánh trăng, ẩn chứa bao nhiêu mối đe doạ.
Một cơn gió mạnh ngoài khơi thổi vào, thuỷ triều đã ngập đến bụng của Tép và một cơn sóng lừng lững đang ập tới.
Tép kinh hoàng, đôi chân cô dường như tê cứng. Cô không bỏ chạy nổi nữa trước những cơn sóng, cô chỉ kịp thét lên: Mẹ ơi, cứu con! Rồi cơn sóng đổ ập tới. Nó kéo cô bé ra xa bờ.
Tép kịp nhận biết là mình đã chìm sâu xuống tận đáy, đôi chân đôi tay cô đã chạm vào cát rất mịn. Cô đã uống vài ngụm nước mặn của biển. Cô nhắm mắt đợi chết.
Nhưng bỗng có một sức mạnh dội ngược lên. Bản năng sống đánh thức và cái đôi chân tê cứng của Tép lúc nãy đã bắt đầu vùng vẫy. Sau khi cựa quậy tay chân, Tép bắt đầu nổi lên. Cô nhớ lại cách làm nổi người trên nước và nhô lên khỏi sóng để thở.
Tép không khóc nữa. Cô bé đã bình tĩnh lại. Cô bắt đầu nhìn ra xung quanh và tìm xem có một cái cây hoặc mảnh ván nào để có thể bám vào được không.
Cô nhận thấy, cơn sóng đã lôi cô ra rất xa bờ và ở ngoài này, cơn sóng không dữ dội như gần bờ, ở ngoài này, sóng biển rất im lặng, chỉ đung đưa nhẹ nhàng. Cô nhớ lại cách anh Lình dạy mình bơi ngửa và làm nổi mình trên mặt nước mà không tốn sức. Và cô bé bắt đầu bơi ngửa. Khi bơi ngửa, cô nhìn thấy hoá ra cách chỗ cô bị sóng kéo ra không xa mấy, có một chiếc thuyền dài đến mười mấy thước đang neo đậu mà không một bóng người.
Tép mừng rỡ, đầu tiên cô tưởng mình trông nhầm. Cô cố gắng bơi thật nhanh về phía chiếc thuyền, đến lúc chạm được tay vào chiếc thuyền rồi, cấu vào tay mình thấy đau, cô mới tin là thật. Cô thầm khấn: Tạ ơn mẹ! Mẹ Phượng ơi, mẹ đã nghe thấu tiếng kêu cứu của con!
Cô bám lấy bánh lái và lẹ làng leo lên con thuyền như một con mèo. Niềm vui được cứu mạng bất ngờ khiến cô quên hết nỗi đau từ những vết thương đang cào cắn. Cô leo lên. Khi vừa chui được vào trong khoang thì cô không kịp nhận ra điều gì đã đổ gục xuống đống lưới chài và những lá buồm đang nằm ở góc khuất của chiếc thuyền và thiếp đi.
Nước biển như một thứ nước sát trùng làm se miệng những vết thương trên mình Tép. Trên đống lưới và vỉ buồm êm ái, Tép đã được một giấc ngủ.
Khi trăng còn độ một quân sào nữa thì lặn, Tép tỉnh dậy, nghe được tiếng người nói lao xao và tiếng bước chân đi lại rậm rịch ở trên thuyền. Có rất nhiều tiếng đàn ông nói giọng nghe lạ tai, có vẻ như là tiếng người miền Nam hoặc miền Trung, có cả tiếng đàn bà.
Ngay bên cạnh cô, rất gần, có tiếng trẻ con khóc ré lên nhưng bị một ai đó bịt chặt lấy miệng, tiếng khóc của đứa bé bị nghẹn lại.
Cô nghe tiếng thì thầm, giỗ dành của người đàn bà nghe rất dịu dàng:
- Nín đi cưng, mẹ yêu, nín đi! Con khóc, cả thuyền sẽ chết đấy!
Cô nghe thấy tiếng vỗ nhè nhẹ vào lưng đứa trẻ. Cô hé mắt nhìn qua khe của những cánh buồm đang che khuất cô, người mẹ trẻ đang vạch ngực cho con bú, đứa trẻ không khóc nữa.
Tép nghĩ:
-Không sợ, nếu đã có một đứa trẻ con và một người đàn bà thì chắc trên tàu này không phải tàu người ác. Thật may là mình lại đang ở trên biển. Ở đây thì ba cái gã đàn ông đã hãm hiếp chết Hiền, đã đuổi theo để giết chết mình sẽ không có cách gì tìm ra được.
Cái mùi sữa như mùi hoa lúa từ ngực của người mẹ trẻ lan toả tới chỗ Tép, cô lại rơi nước mắt. Cô chưa bao giờ được ngửi thấy làn hương kỳ lạ từ bầu ngực của người mẹ. Anh Lình nói, mẹ Phượng đã chết khi cô mới được một tháng tuổi. Tép bỗng tủi thân, nước mắt của cô bé chảy thành dòng, ướt cả một góc cánh buồm.
Cô nhìn thấy dưới ánh trăng, dáng trông nghiêm của người mẹ trẻ. Chị ta mặc chiếc áo màu xanh nước biển. Chiếc áo không cổ, để lộ một thân hình óng ả và một sợi dây chuyền mặt ngọc. Có tiếng đàn ông ở bên cạnh, nhắc khẽ:
-Kìa em, bỏ dây chuyền ra đi, giấu vào cặp quần lót để phòng cướp biển.
Lúc đó, người đàn bà mới giật mình:
- Ấy chết, em quên!
Chị ta tháo dây chuyền, bàn tay lập cập không tháo nổi. Người chồng cúi xuống lần cởi sợi dây truyền tháo xuống và bỏ vào bàn tay chị ta. Người vợ khẽ đưa đứa con cho chồng, quay đi, vén cạp quần, nhét chiếc dây chuyền mặt ngọc vào chiếc túi may sẵn lẩn dưới cạp quần lót. Chị ta thở dài rồi bất giác sụt sùi:
- Ôi Chúa ơi, đang yên đang lành mà thành ra tan cửa nát nhà, lênh đênh trôi dạt chưa biết sống chết thế nào.
Người chồng khẽ trao con cho vợ, cúi xuống hôn vào gáy chị ta và nói:
- Thôi mà mình, đằng nào chúng ta cũng ra đến đây rồi. Thôi thì may rủi đã có Chúa định đoạt.
Tép đã định bò từ trong mớ lưới bò ra, xin họ cho đi cùng. Cô nghĩ rằng mình cứ xuất hiện trước mặt họ và nói ngay từ đầu thì người ta sẽ không bị bất ngờ. Còn nếu bỗng dưng họ phát hiện ra mình, họ sẽ nghĩ mình là một tên trộm và không chừng, họ sẽ đập chết mình, quẳng xuống biển, làm mồi cho cá.
Cô đang lồm ngồm bò ra và định lên tiếng thì bỗng nghe giọng của một người đàn ông, hô rất khẽ nhưng giọng chắc nịch, đầy uy lực:
- Đến giờ xuất phát, mời bà con thân hữu điểm lại quân số xem có gia đình nào thất lạc.
Tiếng thì thào, rì rầm lan ra rất nhanh. Người cuối cùng ở đầu mũi thuyền kêu lên:
- Bảy mươi sáu người, đã đủ, thưa trưởng đoàn.
Giọng nói uy quyền lúc nãy lại lên tiếng.
- Đã đến giờ gió biển đổi chiều, cứ theo đà này, ta giương buồm lên đến sáng thì đã ra khỏi hải phận Việt Nam và sẽ đi về hướng Thái Lan. Có thể chúng ta sẽ tới được đất liền sớm hơn nếu gặp những con tàu đi ngang qua cứu nạn. Nếu không, chúng ta sẽ tìm đến hòn đảo vịnh Thái Lan. Chúng tôi đã ghi rõ toạ độ. Nhiều đoàn thuyền của đồng bào ta đi trước, đã tới đó và được Cao uỷ Liên hợp quốc cứu nạn, đưa sang Mỹ, Canađa.
Những tiếng rì rầm, có cả tiếng khóc nổi lên. Một người nói:
- Tôi muốn cầu Chúa!
Giọng của người chỉ huy át cả tiếng sóng:
- Vâng! Bà con thân hữu, chúng ta hãy cùng cầu Chúa ban phước lành. Chúa ôi! Chúng con gửi thân phận phiêu bạt của chúng con vào tay người. Xin Người hãy che chở cho chúng con thoát khỏi nanh vuốt của những cơn bão biển, của tàu tuần tra, của lũ cướp biển, của lũ cá mập. Xin Người hãy cứu vớt chúng con…
- A men! A men!…
Tép nhìn thấy những bóng người quỳ và tất cả đặt tay lên ngực làm dấu thánh. Gương mặt của họ thể hiện sự âu lo và thành kính.
- Giương buồm lên anh em, nhanh lên! Tàu tuần tra đến thì chỉ còn nước… nhảy xuống biển.
Nghe cái giọng đùng đục của một ông già quá:
- Tôi cấm mọi người không được nhắc đến điềm gở. Tôi đã bán cả sản nghiệp và lên tàu lần này là lần thứ ba. Hai lần trước đều bị tàu tuần tra bắt lùa trở lại và đều bị bắt giam. Lần này, nếu đi không thoát, tôi thà nhảy xuống biển!
Có những bước chân nặng trịch đi lại phía đống lưới và lá buồm nơi Tép đang nằm. Trống ngực của Tép đập thình thịch, chuyến này chắc chết, họ sẽ đến, họ căng buồm lên và họ thấy mình nằm đây, họ sẽ quẳng mình xuống biển. Mẹ ơi, làm sao bây giờ?
Tiếng chân bước đã gần lắm, đã có ai nắm lấy một đầu cánh buồm nhấc lên. Tép biết, cái chết của mình đã gần đến.
Cô nghĩ ra một cách.
Cô dùng hết sức tàn lên gân tay, thu gọn nắm tay bé nhỏ lại thành một nắm đấm và cố hết sức đấm vào thái dương của mình.
Một tia chớp loé lên trong đầu trước khi cô ngất xỉu.
Những người này không phải cướp biển, chắc không ai nỡ ném một đứa bé đang chết rớp như mình xuống biển.