Chương 9
Tác giả: Võ Thị Hảo
Q uay cuồng tự ăn nhau thai của chính mình
Người sống ngủ mê mệt
Những lời hát treo lủng lẳng dưới mái hiên
Màu đỏ
Một mùi tanh lợm tràn ngập, chảy ngược từ phố vào nhà.
Không gian bị bó, bị trói chặt trong những tràng cười nhạt, trong những tiếng than thở.
Một mùa đông nửa vời đang đến, cưỡng đoạt mùa thu. Một mùa thu sầu muộn, lá vàng không rụng xuống mà dai dẳng bám chết ở trên cây với những cuống lá teo quắt lại như những sợi chỉ mà người ta phải neo chặt linh hồn mình ở trên đó. Gió bị xé qua triệu triệu sợi chỉ se sắt.
Những người bước đờ đẫn. Mắt trắng nhợt bước đi trong phố mà hồn lìa khỏi xác, bạc nhược quờ tay tìm với lấy linh hồn của mình. Không thấy. Người ta cướp đoạt linh hồn của nhau. Những hồn mới không thể sống trong những thân xác cũ. Và những thân xác trống rỗng chảy ra từ ngực một cái dung dịch nhơn nhớt của lũ lưu manh.
Mùa thu bị cưỡng đoạt. Những đám mây phơ phới trôi ở trên cao, không biết đến ở dưới mặt đất có cả một cái biển linh hồn tán loạn đang ngập ngụa trong cái dung dịch nhơn nhớt và bị ăn mòn. Nắng vàng như mật lại tưới lên chúng một cái màu vàng của dầu luyn và giam cầm chúng. Một cái hồ đặc sánh, những sinh vật ở dưới mặt hồ không thở, dần dần chúng mất nhu cầu thở và trở lại thành những con người đi lại cười nói yêu đương, làm lụng trên đường phố. Chân rất ngắn, mắt rất bạc và chỉnh chiện trong những bộ com lê đắt tiền, những đôi giày da bóng lộn, dạo bước vào công sở, nhìn có vẻ khô khốc sau những bước chân nhưng hễ cứ nửa giờ sau khi những bước chân ấy đi qua thì cái thứ nước tanh nhớt lại dâng lên tràn phố.
Những lao công quét rác mải mê xúc chúng vào những cái xẻng và hót đi, hết xẻng nọ đến xẻng kia đổ tới tấp lên những chiếc xe rác ba bánh. Những chiếc xe rác ba bánh cà khổ, rỉ quèn quẹt có từ thế kỷ trước.
Mùi tanh lợm đi khắp các công sở, tràn ngập một mùi tanh lợm, lưu cữu từ ngày nọ qua tháng kia. Dân phố quen dần với mùi đó, thậm chí, những kẻ thư sinh bạch diện mới chào đời, tò te bước chân tới công sở cũng phải coi cái mùi tanh lợm ấy là một loại dầu thơm và len lén vục mặt xuống đất, hót lấy chúng và tẩm ướp vào quần áo.
Đông cứng lại.
Không bất kỳ ai nhích lên được. Cả ba phương đều bị đóng chặt và biến thành một màu đỏ. Một cái màu đỏ không thể gọi tên. Nó là sự trộn lẫn giữa sự bỉ ổi, sự lưu manh, nước mắt và máu người, cộng với năm mươi ba cân triết lý. Nước mắt của những người khóc vì mất, khóc vì được, khóc vì sầu muộn, khóc vì tuyệt vọng, khóc vì ngày mai, khóc vì ba phương đã bị đóng chặt, chỉ còn một phương xuống địa ngục, khóc vì cái mùa đông nhàn nhạt, bầu trời tái xám, vì một mùa thu bị cưỡng đoạt và nắng vàng rót xuống mặt đất đã trở thành một thứ dầu luyn màu đỏ.
Không thể sống nổi! Có ai định sống không?
Năm mươi ba cân triết lý được đưa ra, nhào với bột gạo, bột mỳ, cộng thêm ba cân mọt, cộng thêm mười ba cân độc dược của các trình dược viên nâng trên tay với nụ cười tươi như hoa.
Ăn đi các bạn, các bạn hãy nhận lấy cứu cánh. Hỡi những con thỏ mang hình hài chuột bạch, thánh đường của các người nằm theo phương thẳng đứng, âm ba trăm mét so với dương thế.
Bụi Thằng Quỷ
Tiệc đêm.
Thực khách ngồi vắt vẻo trên cành cây. Những rặng ổi vặn vẹo, tán lá màu xanh đen và những đám cỏ mần trầu, cỏ đuôi gà, những cây ruối dại, những bụi hoa đồng thảo buồn hiu, đêm nay bỗng mở ra. Chúng tự thu rễ và cành lại, mở ra một khoảng trống sáng rực ở giữa Bụi Thằng Quỷ để chào mời những thực khách.
Khăn xanh phơ phất như một áng mây không ngừng lay động. Áo tứ thân mớ bảy mớ ba, hở eo. Đôi chân nhỏ xíu đi hài gấm thêu. Đôi mắt dài có đuôi, rợp trời mi buồn thăm thẳm. Chiếc dây chuyền đeo ở cổ là một sợi dây thừng, lõng thõng, dài đến nửa đùi, đẹp đến lạnh người. Phượng - chủ nhân của dạ tiệc, đặt dưới chân Phượng là một bàn tiệc lớn hình con quay, trên bàn sáng loà những thỏi thức ăn. Ánh sáng từ suối vàng phản chiếu qua những thỏi thức ăn không màu và hắt lên mặt thực khách một màu tím ma quái.
- Mời ngồi!
Đám thực khách rời những cành cây, chậm rãi đến ngồi xung quanh bàn tiệc. Họ ngồi vững chãi nhưng ở dưới mông của họ không có một chiếc ghế, không một cành cây nào. Chân tay của các thực khách duỗi ra thoải mái lơ lửng. Một thực khách vàng nghệ, đôi mắt to không một sợi lông mi, có một đầu, bốn tay và ba chân. Cái chân thứ ba là do đốt xương cụt dài ra, thòng xuống mà thành chân, kết thúc bằng một móng guốc. Ngồi phía bên phải Phượng, không ngớt ngọ nguậy chân tay. Cái miệng thiểu não, mấp máy, thực khách vàng nghệ đưa một cánh tay nhỏ xíu, dài như một cái vòi, vươn ra nhón lấy một thỏi vuông vắn, không màu trên bàn tiệc định cho vào miệng.
Phượng trầm giọng.
- Không ăn được, Tám! Đây là các linh hồn đông lạnh.
Thằng Tám rụt tay lại như phải bỏng, ngửa cổ lên cười:
- Mẹ trẻ Phượng, sao bảo đây là dạ tiệc?
Các thực khách quanh bàn cũng nhao nhao:
- Ừ, sao bảo đây là dạ tiệc? Vậy chúng ta ăn gì mẹ trẻ Phượng?
Người đầu bàn là mẹ trẻ Phượng đứng dậy, cười. Vạt áo đong đưa, quyến rũ.
- Quỷ khác loài người. Quỷ cũng không nỡ ăn các linh hồn. Dạ tiệc của quỷ là bữa tiệc của mắt.
Phượng đặt tay lên chiếc bàn, chiếc bàn dạt sang bên cạnh. Nhẹ như một đôi chân trượt trên mặt băng.
Dậy thôi, cái gọi là bốn ngàn năm!
Lũ lượt hai đoàn người. Một người cởi trần, đóng khố, đầu quấn lông chim, dẫn năm mươi người con, nhích từng bước về phía biển.
- Ta thề không nhìn mặt!
Một người mặc váy vỏ cây, ngực trần. Đôi bầu ngực chảy xệ, đã cạn sữa, nặng nhọc dẫn năm mươi người lên núi. Từng ngón chân trần bấm vào mặt đá.
- Ta thề không nhìn mặt, cái giống bội bạc!
Khi xuống biển, năm mươi người mọc vẩy. Người dẫn đầu thì mọc sừng. Khi lên núi, năm mươi người mọc lông. Người dẫn đầu biến thành một con vượn. Con vượn hú khóc mỗi chiều tà. Và hai tay vuốt lấy vuốt để dọc bầu vú, dồn những giọt sữa trong vắt cho đàn con bú.
Những người trên núi thì chệnh choạng đi về phía biển, còn những người dưới biển thì chệnh choạng đi về phía núi. Chẳng mấy khi gặp nhau vì hễ gặp thì họ lại đánh nhau. Cung nỏ và gậy gộc, ném đá, ném lao. Khi đánh nhau thì họ cười, sứt đầu mẻ trán thì khóc. Những xác chết rải rác. Người đi lượm xác khi thì là người có sừng, khi là con vượn. Đôi khi, họ không nhận ra đâu là con của họ.
Những dòng người lê thê cất bước chân đi trong sương. Đó chỉ là những bộ xương. Những bộ xương buồn thiu, các khớp xương đụng vào nhau kêu lốc khốc trong gió mùa đông bắc. Tim, phổi và dạ dày, khô xào xạc, lủng lẳng, đung đưa theo mỗi bước chân. Dạ dày trong vắt. Dưới đáy của dạ dày có một đám mờ đục, to bằng quả mận. Đó có thể là một miếng sắn hoặc củ mài. Những bộ xương gục ngã, dúi dụi đầu vào nhau, chất thành đống. Có những cẳng tay khẳng khiu, giơ lên cao, vặt lấy nhúm da còn sót lại đang bọc lấy xương, thều thào trước khi tắt thở.
- Đói!
Nước mắt của những thực khách rơi lã chã. Phượng nhắm mắt như ngủ. Như một người đã chết cứng.
- Chúng ta đến từ đâu?
Một người đàn bà đẹp, chân thon nhỏ bó trong chiếc hài gấm, ướt đẫm vì một thứ dung dịch nhơn nhớt, bước tới. Gương mặt giống hệt gương mặt Phượng:
- Con gái ơi, cha con đang đến kìa!
Phượng mở mắt, ngẩng đầu nhìn. Đằng kia có một luồng sáng hình trăng lưỡi liềm đang bay tới. Nhìn kỹ, hoá ra đó không phải trăng lưỡi liềm mà là một người đàn ông, lưng dài, ngón tay dài, móng thon ba tấc, đôi mắt sâu, hiền minh chập chờn trên một cái đầu đã bị bắn vỡ nát. Phượng đau đớn:
- Cha ơi! Mẹ ơi! Con không mở tiệc này cho cha và mẹ. Con nghĩ hai người đã lên Niết bàn rồi. Đây chỉ là dạ tiệc cho loài quỷ.
Ông Cử cười, bởi vì cái mảnh trăng lưỡi liềm đó là ông Cử. Cái mảnh trăng sáng ngời treo lững lờ ngay dưới con mắt.
- Không, con gái ạ! Khi cháu của ta đang đi lại trên mặt đất này thì cả quỷ lẫn tiên, không lên được Niết bàn.
Phượng nói:
- Vì sao? Con tưởng cha mẹ chết đi, chấm dứt cái khổ ải ở kiếp trước thì sẽ được siêu thoát.
Ông Cử lại cười:
- Con chết đi nguyện làm giống quỷ. Vậy con có biết, khi ta bị trói vào cọc và khi chờ những viên đạn, những vồ đập đất đập xuống đầu, con có biết ta nghĩ gì?
Phượng lắc đầu, nước mắt khô trong mắt.
- Con không biết, cha ạ!
Ông Cử nói:
- Ta nghĩ, xót thương cho những kẻ đang sắp sửa giết chết ta. Ta chỉ nhìn thấy trong đôi mắt vằn máu của chúng, cái hình ảnh mà con vừa bày ra. Những dạ tiệc mà những chuỗi người chết gục vì tao loạn, vì tăm tối và vì đói kém.
Bà Cử than thở:
- Ông chết trước mà sao linh hồn của ông không về để cứu mẹ con tôi? Để hai mẹ con tôi phải chết nhờ sợi dây thừng?
Ông Cử phẩy tay:
- Tôi đã nhìn thấy, đàn bà chỉ có một cách để thoát khỏi ô nhục. Cách của bà và con Phượng đều xưa cũ, kể cả tôi cũng xưa cũ, đung đưa trên sợi dây thừng và hồn lìa khỏi xác, chẳng phải là điều hay! Cái nước Nam này đã quá nhiều dây thừng rồi!
- Nếu không thế, chúng ta sẽ làm gì?
- Con không biết! Đôi khi, phải làm quỷ để thoát khỏi kiếp người!
Tiếng huyên náo vọng tới, át cả tiếng nói của Phượng. Thoảng trong không gian một làn hương êm êm, một dàn nhạc giao hưởng đang tấu lên một bản dịu dàng.
Lớp lớp người đen đặc ngoài kia, tiến vào. Thân hình họ đung đưa như những tàu lá dừa trong những khăn liệm thùng thình, màu cháo lòng. Trên đầu họ, một vòm hang mở ra, vút lên cao với những thạch nhũ màu bạc như vòm một nhà thờ.
Trên trần hang, trên một khối đá hình trụ, mẹ Phượng đã đứng lẫm liệt, đã vụt bay lên đó từ lúc nào.
Phượng thì thào:
- Ăn đi, vì đây là dạ tiệc. Mỗi người là một món ngon trên bàn tiệc của quỷ. Vậy chúng ta là quỷ thì chúng ta ăn gì?
Thực khách ngày một đông thêm, bỗng quấn tròn lại, mặt ngây dại như một đứa trẻ mới chào đời từ bụng của một cô trinh nữ, chui ra từ nhớt nhát. Hai tay tự gạt những đám nhau thai đang cuốn quanh mình, rồi cúi xuống, tự cắn cuống rốn, tự cuốn lấy cuống rốn của mình như người ta cuốn nem và ăn ngon lành.
Bay tới một đứa trẻ xanh lẹt, môi đen, mắt sáng như hai chiếc đèn pha. Đứa trẻ bay tới bên cạnh đứa trẻ màu vàng nghệ, nắm lấy tay nó, và nói:
- Lão Dậm - cha ngươi đã chôn ngươi dưới chân bàn thờ, sao ngươi lại ở đây?
Đứa trẻ màu vàng nghệ, cười:
- Ông ấy không chôn được ta, ông ấy chỉ chôn chính mình. Bây giờ ông ấy đang làm ma cà rồng. Chỉ khác là ma cà rồng thì hút máu ban đêm, còn ông ấy đi hút máu ban ngày. Nhìn xem…
Ở bên trái vòm hang, mở ra, để lộ một đường phố với những ngôi nhà hình ống. Ông Dậm đang ngồi uy nghi sau một chiếc bàn, trong một ngôi nhà cao tầng, trước một hội nghị cỡ mấy trăm người. Ông đang nói, đang giảng giải, miệng cười rất tươi, đôi mắt có vẻ nhân từ. Những người ngồi dưới lắng nghe và ghi chép. Họ không thấy rằng có một hình người trong suốt đang tách khỏi hình hài ông Dậm, bay đi, với hai ngón chân cái đút vào lỗ mũi, vụt qua cửa sổ, nhẹ nhàng xuyên qua những bức tường và hai chiếc răng nanh cắn ngập vào cổ một ai đó rất nhanh, rất nhiều chiếc cổ. Cái hình hài đó, với cái dạ dày ngày càng phồng to như một cái thùng không đáy. Không có dấu hiệu gì trên gương mặt ông Dậm, chỉ có làn môi lúc nào trông cũng thèm thuồng, hơi run run và giật ở mép phải.
Đứa trẻ xanh lẹt thét lên:
- Mày bay được mà không làm gì sao, Tám?
Thằng Tám cười buồn:
- Cái giống ma cà rồng không chết. Và vấn đề là những kẻ bị cắn cổ cứ co rúm vào như con nhái trước con rắn và cho rằng định mệnh của những cái cổ của họ là chiếc răng nanh của ma cà rồng.
Các thực khách bắt đầu nổi giận. Những tiếng phản đối, tung ra như nắm thóc:
- Dạ tiệc mà thế này sao?
Đứa con xanh và đứa con vàng nghệ nắm tay nhau, bay là là dưới những đám mây mang hình trâu, bò. Phượng hát:
Con ơi sao không ngủ yên
Đừng bay mỏi cánh
Lại đây
Cái ổ gai, rơm khô, giẻ rách và ngủ đi
Ngủ đi rợp mát cho các con
Bóng râm của những cánh tay, bàn chân cứng đờ
Ngàn năm đung đưa ngàn năm
Nhịp nhàng dưới những sợi dây thừng
Dạ tiệc, dạ tiệc
Cho những người không có chỗ trên mặt đất
Theo lời ru của Phượng, mắt của những thực khách trĩu xuống, hàng mi dần khép lại, in thành những bóng rợp trên những gò má hốc hác hoặc những gò má đã bị mất.
Ngủ đi, ngủ đi và ngủ đi!
Bởi vì chúng ta không bao giờ được ngủ. Ta đã tìm đến một giấc ngủ, ta đã bị cưỡng bức đến một giấc ngủ nhưng mặt đất ngập ngụa những tanh nhờn, nhưng mùa đông đã cưỡng đoạt mùa thu và trước đó, mùa hạ cũng đã cưỡng đoạt mùa xuân. Mùa xuân vàng vọt, teo đét lại, mỏng như một chiếc lá úa và rũa nát chỉ còn những gân lá và chẳng ai ngủ, không ai được ngủ.
Phượng đặt tay lên bàn.
- Mỗi một viên thạch này nhốt một linh hồn của những người trên dương thế. Bây giờ ăn nó đi, nuốt chửng vào bụng. Vì ta là quỷ, khi ta nhả chúng ra, có thể những linh hồn đã thoát ra khỏi những miếng thạch đông lạnh và khi đó, loài quỷ của chúng ta, có thể sẽ yên tâm đi về Niết bàn.
Mỗi thực khách trong dạ tiệc, lần lượt đến bên bàn. Phượng dùng ba ngón tay thon mềm, nhón lấy mỗi một viên thạch cho vào miệng những thực khách. Cái nhìn ban phước như một linh mục đang thả vào miệng con chiên những mẩu bánh thánh.
- Chết đi! Những viên thạch đông lạnh, để rồi thức dậy trong những chiếc bụng, trong những bao tử nóng rẫy của loài quỷ chúng ta. Các người sẽ ra khỏi giấc mê muội ngàn năm.
Những thực khách nuốt chửng những miếng thạch đông lạnh. Rồi lần lượt nằm xuống và ngủ. Bừng lên như từ dưới đáy địa ngục những luồng ánh sáng huy hoàng. Đám quỷ vẫn ngủ say. Mắt nhắm chặt. Họ không biết rằng bao tử của họ đang đau dữ dội và từ miệng của họ, giữa hai hàm răng nghiến chặt, giữa đôi làn môi bỗng hé mở, nhảy bật ra một con người.
Những con người non bấy, trần truồng, run bẩy, ngác ngơ, tìm đường quờ quạng lên mặt đất. Dòng người đi lũ lượt, đón nhận trở lại linh hồn của mình.
Có một luồng sáng vụt qua đầu họ. Họ không hề hay biết, chỉ chợt lấy tay lên che mắt vì ánh chói loà.
Có một người đàn bà yểu điệu, lưng ong thắt đáy, ngực đầy sữa, áo mớ bảy mớ ba, mắt dài chợt buồn thăm thẳm, cổ đeo sợi dây thừng lõng thõng, bệt bằng lông lợn, vừa vụt bay qua trên đầu họ.
Phượng!
Mẹ trẻ Phượng đang bay vụt theo hai chiếc răng nanh nhe ra trắng ởn là là bay ngang thành phố. Một tiếng nhẹ rơi ra như một tiếng thì thào.
- Ta xem đến lượt cổ ai đây.
Khi đó, ông Dậm vẫn ngồi uy nghi cười rất nhân từ trước một hội nghị. Chỉ có ai tinh ý mới nhìn thấy cái miệng thòm thèm với khoé miệng bên phải hơi máy giật.