Chương 5
Tác giả: Waris Dirie
Một buổi sáng, tôi thức giấc vì tiếng người nói chuyện. Tôi đứng lên khỏi chiếu không thấy ai và quyết định điều tra xem sao. Tiếng nói xuyên qua sự tĩnh lặng buổi sớm, tôi đi khoảng nửa dặm đến chỗ cha mẹ tôi đang vẫy chào một nhóm người ra đi.
- Ai thế mẹ? – tôi vừa hỏi vừa chỉ vào lưng người phụ nữ gầy gò, khăn quấn quanh đầu.
- Ô, bạn con đấy, Shukrin
- Gia đình cô ta chuyển đi chỗ khác hả mẹ?
- Không, nó sắp lấy chồng – mẹ tôi đáp.
Sững cả người, tôi nhìn chằm chặp vào những hình dáng đang khuất dần. Tôi mới mười ba tuổi, còn Shukrin chỉ lớn hơn tôi tí chút, khoảng mười bốn, và tôi không thể tin là nó sắp lấy chồng.
- Lấy ai ạ?
Không ai trả lời tôi vì một vấn đề như vậy được coi không phải việc của tôi.
- Lấy ai ạ? – tôi nhắc lại câu hỏi và một lần nữa vấp phải sự im lặng – Cô ấy rời khỏi đây với người cô ấy sắp lấy làm chồng?
Đây là một thông lệ phổ biến và mối sợ lớn nhất của tôi là không bao giờ tôi còn gặp lại bạn nữa.
Cha tôi nói một cách cộc cằn:
- Đừng có lo, rồi sắp đến lượt mày.
Cha mẹ tôi quay người và trở về lều trong lúc tôi đứng đó níu lấy tin tức. Shukrin sắp lấy chồng! Lấy chồng! Cái từ ấy tôi đã nghe đi nghe lại nhiều lần, nhưng cho đến sáng hôm ấy tôi chưa bao giờ hỏi xem nghĩa là gì.
Là một cô gái Somalia, tôi chưa bao giờ nghĩ đến hôn nhân và giới tính. Trong gia đình tôi – và trong toàn bộ nền giáo dục của chúng tôi, không ai được nói bất cứ điều gì như thế. Nó không bao giờ được bén mảng đến tâm trí. Những ý nghì duy nhất của tôi về bọn con trai là ganh với chúng xem ai có thể chăm sóc gia súc tốt hơn, chạy đua và đánh nhau với chúng. Câu duy nhất mọi người nói đến chủ đề tình dục là "Mày đừng có lộn xộn với bất cứ ai. Mày phải là gái trinh khi lấy chồng". Các cô gái đều biết họ sẽ lấy chồng khi còn là trinh nữ, sẽ lấy một người đàn ông duy nhất, và chỉ thế mà thôi. Đó là cuộc sống của họ.
Cha tôi hay nói với chị tôi và tôi:
- Các con của cha như những bà hoàng – vì ông lấy làm hết sức may mắn có mấy cô con gái mặt mũi dễ coi vây quanh – Các con như những bà hoàng, và không thằng đàn ông nào dám làm hỏng các con. Nếu có đứa nào dám làm thế, cứ mách cha. Cha ở đây để bảo vệ các con, cha sẽ chết vì các con.
Hơn một lần, cha tôi có dịp che chở cho "các bà hoàng" của ông. Một hôm chị Aman ra ngoài chăm sóc gia súc, thì một gã đàn ông sán đến. Gã quấy rầy chị và chị nhắc đi nhắc lại:
- Xin hãy để tôi một mình. Tôi không thích anh đâu.
Cuối cùng không dụ dỗ được chị, gã vồ lấy Aman và đè lên chị. Thật là một sai lầm lớn, vì chị là một võ tướng, cáo mét tám và khỏe như đàn ông. Chị đánh gã tới tấp rồi về nhà và kể lại với cha tôi. Cha tôi lùng kiếm thằng ngốc khốn khổ nọ, rồi cha tôi đánh gã một trận tơi bời. Không một gã đàn ông nào dám lớ xớ với con gái ông.
Một đêm kia tôi thức giấc khi Fauziya, chị gái tôi kêu lên lanh lảnh. Như thường lệ, chúng tôi ngủ ngoài trời dưới các vì sqao, nhưng chị nằm tách ra một bên, cách xa chúng tôi. Tôi ngồi dậy và nhìn thấy lờ mờ một gã đàn ông đang chạy khỏi trại nhà tôi. Fauziya vẫn hét lên và cha tôi nhảy lên đuổi theo kẻ đột nhập. Chúng tôi đến chỗ chị và chị sờ xuống chân dính đầy tinh dịch màu trắng, nhớp nháp. Gã đàn ông thoát khỏi tay cha tôi, nhưng đến sáng, chúng tôi nhìn thấy những vết săng đan của tên quấy rối cạnh chỗ chị tôi nằm ngủ. cha tôi biết ai là thủ phạm, nhưng không dám chắc.
Ít lâu sau, trong một đợt khô hạn nặng, cha tôi đến lấy nước ở giếng địa phương. Lúc ông đứng trên mặt đất ẩm ở dưới giếng, có một gã đến gần. Gã này bồn chồn đợi đến lượt lấy nước và hét lên với cha tôi:
- Này, nhanh lên chứ! Tôi cũng lấy ít nước đây!
Ở Somalia, các giếng nước là khu vực công cộng, là chỗ người ta đào sâu đến chỗ có nước, có khi sâu đến ba chục mét. Vì nước ngày càng khan hiếm, ai cũng ganh đua cố lấy đủ nước cho gia súc. Cha tôi đáp rằng anh ta đi xuống mà lấy thứ anh cần.
- Được, tôi sẽ xuống.
Gã không mất thì giờ và trèo xuống hố. Gã đổ nước vào các bao và đn khi gã đi, cha tôi chú ý đến vết dép xăng đan của gã in trên bùn.
- Chính là mày phải không? – Cha tôi nói và nắm vai gã mà lắc – Thằng chó đẻ, mày là đứa đã quấy rầy con gái tao!
Cha tôi đánh gã như gã đúng là tên vô lại kia,. Nhưng "tên vô lại" rút dao ra, một con dao to bản của kể giết người ở châu Phi, khắc những hoa văn lộng lẫy như một con dao lễ. Gã đâm cha tôi bốn, năm nhát vào sườn trước khi cha tôi đá được vũ khí của gã và đâm lại gã bằng dao của mình. Lúc này cả hai đều bị thương nặng. Cha tôi cố leo lên khỏi giếng và trở về lều, ông về nhà, đầy máu me và yếu lả. Sau khi ốm khá lâu, cha tôi hồi phục nhưng tôi hiểu câu cha tôi đã nói là sự thật: cha sẵn sàng chết vì danh dự của chị tôi.
Cha tôi hay đùa với các con gái:
- Các con là bà hoàng của cha, kho báu của cha và cha phải giữ các con bằng cách khóa lại. Mà chỉ có cha mới có chìa khoa!
Tôi nói:
- Nhưng cha ơi, chìa khoá đâu ạ?
Ông cười phá lên như điên rồi nói:
- Cha vứt đi rồi!
- Thế chúng con ra ngoài thế nào được! – tôi hét toáng lên và tất cả đều cười vang.
- Con thì không, cưng ạ, cho đến khi nào cha bảo con sẵn sàng.
Những câu đùa ấy chuỷên từ Aman, chị lớn nhất của tôi, cho đến em gái nhỏ nhất. Nhưng chúng không hẳn là đùa. Không được cha tôi cho phép, không ai dám mon men đến gần các cô con gái của ông. Nhưng ở đây quan trọng hơn cả là cha tôi che chắn chúng tôi khỏi những lời tán tỉnh không mong muốn. Trinh tiết là món hàng đắt giá trên thị trường hôn nhân châu Phi, đó là một trong những lý do không nói ra lớn nhất để thực hiện việc cắt xẻo bộ phận sinh dục nữ. Cha tôi mong các cô con gái xinh đẹp, trinh trắng của ông được giá cao, nhưng ít hy vọng tống khứ một người bị vấy bẩn vì có quan hệ tình dục với một người đàn ông khác. Tuy nhiên, hồi là con gái, tôi chẳng mấy quan tâm đến những điều này, vì tôi còn bé và chẳng bao giờ nghĩ đến các đề tài tình dục hay hôn nhân.
Vì thế, cho đến khi tôi biết tin đám cưới của cô bạn Shukrin. Vài ngày sau, một buổi tối cha tôi về nhà và tôi nghe thấy tiếng ông gọi:
- Này, Waris đâu?
- Con ở đây cha ạ - tôi hét.
- Lại đây.
Ông gọi, giọng dịu dàng. Thường ngày ông nghiêm khắc và hung hãn, nên tôi biết sắp có chuyện. Tôi cho là ông muốn tôi làm một việc để ông vui lòng, ngày mai sẽ làm gì đó với đàn gia súc, đi kiếm nước, tìm thức ăn, hoặc một việc gì tương tự. Tôi cứ ở nguyên chỗ vừa cảnh giác nhìn cha tôi những cố hình dung ông đang dự tính gì với tôi.
- Lại đây, lại đây nào – ông nói, vẻ sốt ruột.
Tôi bước mấy bước đến chỗ ông, nhìn ông đầy ngờ vực nhưng không nói gì. Cha tôi vồ lấy tôi và đặt tôi ngồi trên đầu gối ông.
- Con biết không – ông bắt đầu – Con là đứa con gái rất cừ - Lúc này tôi hiểu sắp có chuyện nghiêm trọng – Con thực sự giỏi giang, hơn cả một đứa con trai, hơn cả con trai của cha – Tôi biết đây là lời khen cao nhất của ông.
- Ưm – tôi đáp, không hiểu vì sao lại nhận được những câu tán dương như thế.
- Với cha, con như một đứa con trai, làm việc quần quật như đàn ông, chăm nom gia súc rất tốt. Cha chỉ muốn con biết rằng cha sẽ nhớ con rất nhiều.
Lúc ông nói câu này, tôi tưởng cha tôi sợ tôi sắp bỏ chạy như chị Aman. Lúc cha tôi cố thu xếp cuộc hôn nhân cho Aman, chị đã bỏ trốn. Ông sợ tôi cũng vậy, để cha mẹ lại cùng công việc vất vả.
Một làn sóng cảm xúg tràn ngập người tôi, và tôi ôm ghì lấy ông, cảm thấy có lỗi vì đã ngờ vực.
- Ôi cha, con sẽ không đi đâu hết!
Ông đẩy tôi lùi ra và nhìn chằm chặp vào mặt tôi. Ông nói, giọng ngọt ngào:
- Ừ, con nhé, con yêu của cha.
- Mà con đi đâu được? Con không đi đâu hết, con sẽ không bỏ cha mẹ đâu.
- Ừ, Waris, cha đã tìm cho con một tấm chồng.
- Không, cha ơi, không! – tôi nhảy dựng lên và ông vồ lấy tôi, cố nắm cánh tay tôi và ôm lấy tôi – Con không muốn đi, con không muốn xa nhà, con muốn ở với cha và mẹ!
- Suỵt, mọi sự sẽ tốt đẹp thôi. Cha đã tìm cho con một người chồng tử tế.
- Ai ạ? – tôi hỏi, lúc này vì tò mò.
- Con sẽ gặp anh ta.
Mắt tôi tràn đầy lệ, mặc dù tôi cố gắng tỏ ra hết sức rắn rỏi, Tôi bắt đầu lắc ông và gào lên:
- Con không muốn lấy chồng!
- Thôi được, Waris, con xem này… - ông cúi xuống nhặt một hòn đá, rồi đưa hai tay ra sau lưng, ông tráo nó từ tay này sang tay kia, rồi ông chìa cả hai tay ra trước mặt, hai bàn tay nắm chặt nên tôi không thể thấy tay nào cầm hòn đá – con hãy chọn tay trái hoặc tay phải. Hãy chọn đúng tay nào cầm hòn đá. Nếu con đoán đúng, con sẽ phải làm điều cha bảo và sẽ may mắn suốt đời. Nếu chọn nhầm, ngày tháng của con sẽ tràn ngập nỗi buồn vì con sẽ bị cấm cửa.
Tôi chằm chằm nhìn ông, không biết sẽ xảy ra sự gì nếu tôi chọn nhầm tay. Liệu tôi có chết không? Tôi chạm vào bàn tay trái của ông. Ông giơ lên trời bàn tay trống không.
- Con đoán con sẽ không làm theo lời cha mà – tôi thì thầm buồn bã.
- Chúng ta có thể làm lại lần nữa.
- Không – tôi từ từ lắc đầu – không, cha ạ. Con sẽ không lấy chồng đâu!
- Anh ta là người tốt! – cha tôi kêu lên – con hãy tin cha đi, cha vừa nhìn thấy anh ta đã biết là người tốt rồi. Và con sẽ làm theo lời cha bảo!
Tôi đứng đó, đôi vai sụm xuống, cảm thấy nôn nao và sợ hãi, rồi tôi lắc đầu.
Ông tung hòn đá trong bàn tay phải vào bóng tối và quát:
- Rồi mày sẽ bị rủi ro suốt đời!
- Vâng, con đã đoán trúng bàn tay con phải sống với sự rủi ro cơ mà!
Ông tát vào mặt tôi thật mạnh, vì không người nào được cãi lại cha tôi. Lúc này tôi hiểu rằng cha tôi muốn tống tôi đi lấy chồng thật nhanh, vì đây là cách hành xử theo truyền thống. Tôi đã lớn, lại có tiếng là hay chống đối, ngang ngạnh như con trai, xấc xược và không biết sợ. Cha tôi đã phải tìm cho tôi một người chồng trong khi tôi vẫn còn là một món hàng có giá, vì không một người đàn ông châu Phi nào muốn bị vợ thách thức.
Sáng hôm sau, tôi dậy và dẫn đàn gia súc đi ăn cỏ như thường lệ. Trong lúc canh chừng chúng, tôi nghĩ đến ý niệm mới mẻ về hôn nhân. Tôi cố nghĩ đến việc thuyết phục cha tôi cho tôi ở lại nhà, nhưng trong thâm tâm tôi biết sẽ không thể có chuyện này. Tôi không biết ai sẽ là chồng tôi. Cho đến lúc ấy, ý niệm lãng mạn, mơ hồ, trẻ con duy nhất của tôi là thích Jamah, con trai của ông bạn cha tôi. Tôi đã gặp anh nhiều lần vì hai gia đình hay đi cùng nhau. Jamah lớn hơn tôi nhiều, và tôi cho là anh rất điển trai, mà lại chưa lấy vợ. Cha tôi quý anh như con trai, như thể Jamah là con rêing của ông vậy. Nhưng có lẽ điều Jamah hấp dẫn tôi mạnh nhất lại là việc anh mê mẩn chị Aman của tôi và không thèm biết có tôi trên đời. Với anh, tôi chỉ là một cô bé, còn Aman đã là một phụ nữ đáng ao ước. Khi tôi thì thầm rằng Jamah thích chị, Aman phẩy tay và nói "Xì…". Chị không buồn nhìn anh, vì chị đã chứng kiến đủ cuộc sống du mục và không hề muốn lấy một người như cha tôi. Chị hay nói chuyện sẽ đến thành phố và lấy một người một người có nhiều tiền. Lúc cha tôi ép gả chị cho một trong những gã trai du mục, chị đã bỏ trốn để tìm đến những giấc mơ đến thành phố lớn của chị. Chúng tôi không bao giờ nghe tin về chị nữa.
Ngày hôm đó, lúc ngồi canh chừng lũ gia súc, tôi cố gắng thuyết phục rằng hôn nhân có khi cũng ch đến nỗi tệ quá, và hình dung sống với Jamah như kiểu mẹ tôi đang sống với cha tôi. Lúc mặt trời lặn, tôi về trại cùng với đàn gia súc. Em gái tôi chạy đến và báo tin:
- Cha đưa ai đến ấy. Em nghĩ là họ đang đợi chị.
Em tôi tưởng tin này sẽ làm cho chị Waris của nó thích thú và nó sẽ được thết một món gì xứng đáng. Nhưng tôi rùng mình, tôi hiểu cha tôi đang tiếp tục kế hoạch của mình, làm như tôi chưa bao giờ phản đối.
- Mẹ đâu?
Em tôi chỉ một hướng và tôi rẽ sang hướng khác.
- Chị Waris, họ đang đợi chị đấy! – nó gọi.
- Ồ, im đi! Tránh xa tao ra!
Tôi nhốt dê vào bãi quây và bắt đầu vắt sữa. Làm được nửa chừng, tôi nghe tiếng cha tôi gọi tên tôi.
- Con đây ạ, con sẽ đến.
Tôi đứng dậy, khiếp đảm nhưng biết rằng không thể trì hoãn. Một hy vọng bé nhỏ lóe lên, biết đâu cha tôi đang đợi cùng với Jamah và tôi mường tượng bộ mặt đẹp trai, mịn màng của anh. Tôi đi đến chỗ họ, nhắm mắt lại "Cầu trời đấy là Jamah…" tôi lẩm bẩm lúc tôi bị vấp. Jamah sẽ là người cứu tôi khỏi ý nghĩ đáng sợ phải xa nhà, sống với một người xa lạ.
Cuối cùng tôi mở mắt và nhìn lên bầu trời đỏ máu, mặt trời đã tan vào đường chân trời, và tôi thấy hình dáng hai người đàn ông trước mặt tôi. Cha tôi nói:
- Ờ, con đến đây rồi. Lại đây, con yêu. Đây là ông…
Tôi không nghe thấy lời ông nói. Cái nhìn của tôi dán vào người đàn ông đang ngồi, níu chặt một cái gậy. Ông ta ít nhất phải sáu mươi tuổi, có bộ râu dài, bạc trắng.
- Waris! – cuối cùng tôi hiểu cha tôi đang nói với tôi – Con chào ông Galool đi.
- Xin chào – tôi nói, cố hết sức bằng giọng lạnh lùng nhất.
Tôi cố tỏ ra lễ phép nhưng tôi không phải nhiệt tình. Lão già ngốc chỉ ngồi đó cười nhăn nhở với tôi, dựa cả người vào cây gậy nhưng chẳng đáp lại. Chắc lão chẳng biết nói gì lúc lão nhìn thấy cô gái lão sắp lấy làm vợ, người chỉ biết nhìn chằm chằm vào lão, kinh hoàng. Cố che giấu cái nhìn, tôi cúi đầu và nhìn xuống đất.
- Nào Waris, con đừng xấu hổ - Cha tôi nói. Tôi nhìn cha tôi, và lúc thấy mặt tôi, ông nhận ra cách tốt nhất là xua tôi đi, để tôi không đuổi người chồng tương lai của tôi – Thôi được, con đi làm việc của con cho xong đi – Ông quay sang ông Galool và giải thích – Nó chỉ là một đứa con gái trẻ, bẽn lẽn và dịu dàng.
Tôi không nán lại thêm một giây nào nữa và chạy về phía đàn dê của tôi.
Suốt buổi tối hôm ấy, tôi nghĩ đến cuộc sống sẽ ra sao nếu tôi phải làm vợ ông Galool. Tôi chưa bao giờ sống xa cha mẹ, nên cố hình dung cuộc sống thiếu vắng họ và thay vào đó là với một người tôi chưa từng quen biết. Chí ít thì cũng còn may là tôi chưa thêm vào nỗi khổ tâm của mình bằng cách nghĩ phải làm tình với lão già tởm lợm nọ. Vào tuổi mười ba, tôi còn quá ngây thơ với những việc mua bán, thương lượng này. Lúc đầu óc còn rối mù vì tình thế tiến thoái lưỡng nan của cuộc hôn nhân, tôi đã đánh em trai tôi.
Sáng hôm sau cha tôi gọi tôi:
- Con có biết người đến tối hôm qua là ai không?
- Con có thể đoán ra.
- Đấy là chồng tương lai của con.
- Nhưng cha ơi, ông ta già quá! – tôi vẫn không thể tin cha tôi lại cho một cô bé như tôi đi sống với một lão già như thế.
- Ông ta là tốt nhất đấy con ạ! Ông ta già quá rồi nên sẽ không lượn quanh,theo đuổi những người đàn bà khác, đưa vợ khác về nhà. Ông ta sẽ không bỏ con, sẽ trông nom con. Với lại… - cha tôi cười, vẻ hãnh diện – con có biết ông ta trả con bao nhiêu không?
- Bao nhiêu ạ?
- NĂM con lạc đà! Ông ta sẽ đưa cho ta NĂM con lạc đã – cha tôi vỗ lên cánh tay tôi- Cha rất tự hào vì con.
Tôi tránh nhìn cha tôi mà nhìn những tia nắng chiếu vàng óng làm quang cảnh sa mạc trở nên sống động. Nhắm mắt lại, tôi cảm thấy hơi ấm trên mặt. Suy nghĩ của tôi trở lại với đêm trước, lúc tôi không thể nào ngủ được. Thay vì ngủ, tôi nằm đó, giữa gia đình tôi, ngắc các vì sao xoay tròn trên đầu và đi đến một quyết định. Tôi biết nếu tôi phản đối việc lấy lão già kia, tình hình sẽ chưa chấm dứt, cha tôi sẽ tìm một người đàn ông khác, rồi người khác, vì ông đã quyết tống tôi đi để đổi lấy những con lạc đà. Tôi gật đầu;
- Vâng, thưa cha, bây giờ con đưa gia súc đi ạ.
Cha tôi hài lòng nhìn tôi và tôi có thể đọc được trong trí ông "Ái chà, hoá ra dễ hơn là ta tưởng".
Hôm ấy, lúc ngồi nhìn đàn dê đùa giỡn, tôi biết đó là lần cuối cùng tôi chăm sóc gia súc cho cha tôi. Tôi hình dung cuộc sống với lão già kia, hai chúng tôi sống ở một nơi nào đó hoàn toàn tách biệt trên sa mạc. Tôi làm hết mọi việc trong lúc lão chống gậy khập khiễng đi xung quanh. Tôi sẽ sống một mình sau khi lão lên cơn đau tim, hoặc khá hơn thì tôi nuôi bốn hoặc năm đứa con nhỏ sau khi lão chết, vì ở Somalia, phụ nữ không được tái hôn. Tôi đi đến quyết định, đây không phải là cuộc sống cho tôi. Đêm hôm ấy, lúc về nhà, mẹ tôi hỏi có chuyện gì trục trặc.
- Mẹ đã gặp lão già ấy chưa? – tôi cắm cảu.
Mẹ không cần phải hỏi là lão nào.
- Có, mẹ nhìn thấy ông ta hôm qua.
Tôi vội vàng thì thào để cha tôi không nghe thấy:
- Mẹ ơi, con không muốn lấy người đàn ông đó!
Mẹ nhún vai:
- Con ạ, việc ấy ngoài tầm tay mẹ. Mẹ có thể làm gì được? Đây là quyết định của cha con.
Tôi biết có thể ngày mai hoặc ngày kia, vị hôn phu của tôi sẽ đến đón tôi, dẫn theo năm con lạc đà để đổi. Tôi phải lập kế hoạch chạy trốn trước khi quá muộn.
Đêm hôm đó, sau lúc mọi người đi ngủ, tôi lắng nghe tiếng ngáy quen thuộc của cha tôi. Rồi tôi nhỏm dậy và đến chỗ mẹ tôi. Bà vẫn ngồi bên đống lửa:
- Mẹ ơi – tôi thì thầm – Con không thể lấy người ấy được. Con sẽ bỏ trốn.
- Suỵt, khẽ chứ. Đi đâu hở con? Con định đi đâu?
- Con sẽ đi tìm dì con ở Mogadishu.
- Con biết dì con ở chỗ nào kia chứ? Mẹ cũng không biết.
- Mẹ đừng lo, con sẽ tìm thấy dì.
- Được, bây giờ trời đang tối – bà hành động như thể mất trí, dường như việc này có thể ngăn cản được số phận.
- Không phải lúc này, đến sáng cơ - tôi thì thào – Mẹ đánh thức con dậy trước khi mặt trời mọc nhé.
Tôi biết tôi cần bà giúp, vì tôi cần người đánh thức. Tôi cần nghỉ ngơi ít nhiều trước khi bước vào một chuyến đi dài nhưng tôi cũng cần ra đi trước khi cha tôi tỉnh giấc.
- Không – bà lắc đầu – như thế quá nguy hiểm.
- Ôi, con xin mẹ! Mẹ ơi, con không thể lấy lão đó. Con không thể làm vợ lão ta được! Con xin mẹ, con van mẹ, rồi con sẽ trở về với mẹ. Mẹ biết là con sẽ về mà.
- Đi ngủ đi! – bà có vẻ nghiêm khắc, vẻ mặt lạnh như bảo tôi rằng việc này thế là xong. Tôi để người mẹ mệt mỏi ngồi nhìn ngọn lửa và rúc vào đống chân tay hỗn độn giữa các anh chị em cho ấm.
Trong lúc đang ngủ, tôi cảm thấy mẹ tôi vỗ nhẹ lên cánh tay tôi. Bà quỳ trên đất, cạnh tôi:
- Đến lúc rồi – Tôi lập tức tỉnh hẳn, rồi tràn ngập cảm giác nôn nao vì đã đến lúc ra đi. Tôi cẩn thận bước qua những tấm thân ấm áp và kiểm tra cho chắc cha tôi vẫn ở vị trí canh gác mọi khi cho gia đình. Ông vẫn nằm, ngáy vang.
Tôi run rẩy và đi ra khỏi lều cùng mẹ tôi.
- Mẹ, cảm ơn mẹ đã đánh thức con.
Trong ánh sáng lờ mờ tôi cố nhìn gương mặt mẹ tôi, cố ghi nhớ mọi đường nét của bà vì tôi sẽ không được còn thấy lần nữa trong một thời gian dài. Tôi đã định là phải cứng rắn, nhưng thay vào đó lại nghẹn ngào vì những giọt nước mắt và ôm mẹ thật chặt.
- Đi đi con, đi trước khi cha con dậy – bà dịu dàng nói với tôi. Tôi cảm thấy cánh tay bà ôm chặt quanh tôi – Đi mạnh khoẻ nhé, đừng lo con ạ. Hết sức cẩn thận nhé. Cẩn thận nhé! – Bà nới lỏng vòng ôm – Waris…còn một điều nữa, đừng quên mẹ.
- Con sẽ không quên, mẹ ạ … - tôi quay ngoắt khỏi bà và chạy vào bóng tối.
Một buổi sáng, tôi thức giấc vì tiếng người nói chuyện. Tôi đứng lên khỏi chiếu không thấy ai và quyết định điều tra xem sao. Tiếng nói xuyên qua sự tĩnh lặng buổi sớm, tôi đi khoảng nửa dặm đến chỗ cha mẹ tôi đang vẫy chào một nhóm người ra đi.
- Ai thế mẹ? – tôi vừa hỏi vừa chỉ vào lưng người phụ nữ gầy gò, khăn quấn quanh đầu.
- Ô, bạn con đấy, Shukrin
- Gia đình cô ta chuyển đi chỗ khác hả mẹ?
- Không, nó sắp lấy chồng – mẹ tôi đáp.
Sững cả người, tôi nhìn chằm chặp vào những hình dáng đang khuất dần. Tôi mới mười ba tuổi, còn Shukrin chỉ lớn hơn tôi tí chút, khoảng mười bốn, và tôi không thể tin là nó sắp lấy chồng.
- Lấy ai ạ?
Không ai trả lời tôi vì một vấn đề như vậy được coi không phải việc của tôi.
- Lấy ai ạ? – tôi nhắc lại câu hỏi và một lần nữa vấp phải sự im lặng – Cô ấy rời khỏi đây với người cô ấy sắp lấy làm chồng?
Đây là một thông lệ phổ biến và mối sợ lớn nhất của tôi là không bao giờ tôi còn gặp lại bạn nữa.
Cha tôi nói một cách cộc cằn:
- Đừng có lo, rồi sắp đến lượt mày.
Cha mẹ tôi quay người và trở về lều trong lúc tôi đứng đó níu lấy tin tức. Shukrin sắp lấy chồng! Lấy chồng! Cái từ ấy tôi đã nghe đi nghe lại nhiều lần, nhưng cho đến sáng hôm ấy tôi chưa bao giờ hỏi xem nghĩa là gì.
Là một cô gái Somalia, tôi chưa bao giờ nghĩ đến hôn nhân và giới tính. Trong gia đình tôi – và trong toàn bộ nền giáo dục của chúng tôi, không ai được nói bất cứ điều gì như thế. Nó không bao giờ được bén mảng đến tâm trí. Những ý nghì duy nhất của tôi về bọn con trai là ganh với chúng xem ai có thể chăm sóc gia súc tốt hơn, chạy đua và đánh nhau với chúng. Câu duy nhất mọi người nói đến chủ đề tình dục là "Mày đừng có lộn xộn với bất cứ ai. Mày phải là gái trinh khi lấy chồng". Các cô gái đều biết họ sẽ lấy chồng khi còn là trinh nữ, sẽ lấy một người đàn ông duy nhất, và chỉ thế mà thôi. Đó là cuộc sống của họ.
Cha tôi hay nói với chị tôi và tôi:
- Các con của cha như những bà hoàng – vì ông lấy làm hết sức may mắn có mấy cô con gái mặt mũi dễ coi vây quanh – Các con như những bà hoàng, và không thằng đàn ông nào dám làm hỏng các con. Nếu có đứa nào dám làm thế, cứ mách cha. Cha ở đây để bảo vệ các con, cha sẽ chết vì các con.
Hơn một lần, cha tôi có dịp che chở cho "các bà hoàng" của ông. Một hôm chị Aman ra ngoài chăm sóc gia súc, thì một gã đàn ông sán đến. Gã quấy rầy chị và chị nhắc đi nhắc lại:
- Xin hãy để tôi một mình. Tôi không thích anh đâu.
Cuối cùng không dụ dỗ được chị, gã vồ lấy Aman và đè lên chị. Thật là một sai lầm lớn, vì chị là một võ tướng, cáo mét tám và khỏe như đàn ông. Chị đánh gã tới tấp rồi về nhà và kể lại với cha tôi. Cha tôi lùng kiếm thằng ngốc khốn khổ nọ, rồi cha tôi đánh gã một trận tơi bời. Không một gã đàn ông nào dám lớ xớ với con gái ông.
Một đêm kia tôi thức giấc khi Fauziya, chị gái tôi kêu lên lanh lảnh. Như thường lệ, chúng tôi ngủ ngoài trời dưới các vì sqao, nhưng chị nằm tách ra một bên, cách xa chúng tôi. Tôi ngồi dậy và nhìn thấy lờ mờ một gã đàn ông đang chạy khỏi trại nhà tôi. Fauziya vẫn hét lên và cha tôi nhảy lên đuổi theo kẻ đột nhập. Chúng tôi đến chỗ chị và chị sờ xuống chân dính đầy tinh dịch màu trắng, nhớp nháp. Gã đàn ông thoát khỏi tay cha tôi, nhưng đến sáng, chúng tôi nhìn thấy những vết săng đan của tên quấy rối cạnh chỗ chị tôi nằm ngủ. cha tôi biết ai là thủ phạm, nhưng không dám chắc.
Ít lâu sau, trong một đợt khô hạn nặng, cha tôi đến lấy nước ở giếng địa phương. Lúc ông đứng trên mặt đất ẩm ở dưới giếng, có một gã đến gần. Gã này bồn chồn đợi đến lượt lấy nước và hét lên với cha tôi:
- Này, nhanh lên chứ! Tôi cũng lấy ít nước đây!
Ở Somalia, các giếng nước là khu vực công cộng, là chỗ người ta đào sâu đến chỗ có nước, có khi sâu đến ba chục mét. Vì nước ngày càng khan hiếm, ai cũng ganh đua cố lấy đủ nước cho gia súc. Cha tôi đáp rằng anh ta đi xuống mà lấy thứ anh cần.
- Được, tôi sẽ xuống.
Gã không mất thì giờ và trèo xuống hố. Gã đổ nước vào các bao và đn khi gã đi, cha tôi chú ý đến vết dép xăng đan của gã in trên bùn.
- Chính là mày phải không? – Cha tôi nói và nắm vai gã mà lắc – Thằng chó đẻ, mày là đứa đã quấy rầy con gái tao!
Cha tôi đánh gã như gã đúng là tên vô lại kia,. Nhưng "tên vô lại" rút dao ra, một con dao to bản của kể giết người ở châu Phi, khắc những hoa văn lộng lẫy như một con dao lễ. Gã đâm cha tôi bốn, năm nhát vào sườn trước khi cha tôi đá được vũ khí của gã và đâm lại gã bằng dao của mình. Lúc này cả hai đều bị thương nặng. Cha tôi cố leo lên khỏi giếng và trở về lều, ông về nhà, đầy máu me và yếu lả. Sau khi ốm khá lâu, cha tôi hồi phục nhưng tôi hiểu câu cha tôi đã nói là sự thật: cha sẵn sàng chết vì danh dự của chị tôi.
Cha tôi hay đùa với các con gái:
- Các con là bà hoàng của cha, kho báu của cha và cha phải giữ các con bằng cách khóa lại. Mà chỉ có cha mới có chìa khoa!
Tôi nói:
- Nhưng cha ơi, chìa khoá đâu ạ?
Ông cười phá lên như điên rồi nói:
- Cha vứt đi rồi!
- Thế chúng con ra ngoài thế nào được! – tôi hét toáng lên và tất cả đều cười vang.
- Con thì không, cưng ạ, cho đến khi nào cha bảo con sẵn sàng.
Những câu đùa ấy chuỷên từ Aman, chị lớn nhất của tôi, cho đến em gái nhỏ nhất. Nhưng chúng không hẳn là đùa. Không được cha tôi cho phép, không ai dám mon men đến gần các cô con gái của ông. Nhưng ở đây quan trọng hơn cả là cha tôi che chắn chúng tôi khỏi những lời tán tỉnh không mong muốn. Trinh tiết là món hàng đắt giá trên thị trường hôn nhân châu Phi, đó là một trong những lý do không nói ra lớn nhất để thực hiện việc cắt xẻo bộ phận sinh dục nữ. Cha tôi mong các cô con gái xinh đẹp, trinh trắng của ông được giá cao, nhưng ít hy vọng tống khứ một người bị vấy bẩn vì có quan hệ tình dục với một người đàn ông khác. Tuy nhiên, hồi là con gái, tôi chẳng mấy quan tâm đến những điều này, vì tôi còn bé và chẳng bao giờ nghĩ đến các đề tài tình dục hay hôn nhân.
Vì thế, cho đến khi tôi biết tin đám cưới của cô bạn Shukrin. Vài ngày sau, một buổi tối cha tôi về nhà và tôi nghe thấy tiếng ông gọi:
- Này, Waris đâu?
- Con ở đây cha ạ - tôi hét.
- Lại đây.
Ông gọi, giọng dịu dàng. Thường ngày ông nghiêm khắc và hung hãn, nên tôi biết sắp có chuyện. Tôi cho là ông muốn tôi làm một việc để ông vui lòng, ngày mai sẽ làm gì đó với đàn gia súc, đi kiếm nước, tìm thức ăn, hoặc một việc gì tương tự. Tôi cứ ở nguyên chỗ vừa cảnh giác nhìn cha tôi những cố hình dung ông đang dự tính gì với tôi.
- Lại đây, lại đây nào – ông nói, vẻ sốt ruột.
Tôi bước mấy bước đến chỗ ông, nhìn ông đầy ngờ vực nhưng không nói gì. Cha tôi vồ lấy tôi và đặt tôi ngồi trên đầu gối ông.
- Con biết không – ông bắt đầu – Con là đứa con gái rất cừ - Lúc này tôi hiểu sắp có chuyện nghiêm trọng – Con thực sự giỏi giang, hơn cả một đứa con trai, hơn cả con trai của cha – Tôi biết đây là lời khen cao nhất của ông.
- Ưm – tôi đáp, không hiểu vì sao lại nhận được những câu tán dương như thế.
- Với cha, con như một đứa con trai, làm việc quần quật như đàn ông, chăm nom gia súc rất tốt. Cha chỉ muốn con biết rằng cha sẽ nhớ con rất nhiều.
Lúc ông nói câu này, tôi tưởng cha tôi sợ tôi sắp bỏ chạy như chị Aman. Lúc cha tôi cố thu xếp cuộc hôn nhân cho Aman, chị đã bỏ trốn. Ông sợ tôi cũng vậy, để cha mẹ lại cùng công việc vất vả.
Một làn sóng cảm xúg tràn ngập người tôi, và tôi ôm ghì lấy ông, cảm thấy có lỗi vì đã ngờ vực.
- Ôi cha, con sẽ không đi đâu hết!
Ông đẩy tôi lùi ra và nhìn chằm chặp vào mặt tôi. Ông nói, giọng ngọt ngào:
- Ừ, con nhé, con yêu của cha.
- Mà con đi đâu được? Con không đi đâu hết, con sẽ không bỏ cha mẹ đâu.
- Ừ, Waris, cha đã tìm cho con một tấm chồng.
- Không, cha ơi, không! – tôi nhảy dựng lên và ông vồ lấy tôi, cố nắm cánh tay tôi và ôm lấy tôi – Con không muốn đi, con không muốn xa nhà, con muốn ở với cha và mẹ!
- Suỵt, mọi sự sẽ tốt đẹp thôi. Cha đã tìm cho con một người chồng tử tế.
- Ai ạ? – tôi hỏi, lúc này vì tò mò.
- Con sẽ gặp anh ta.
Mắt tôi tràn đầy lệ, mặc dù tôi cố gắng tỏ ra hết sức rắn rỏi, Tôi bắt đầu lắc ông và gào lên:
- Con không muốn lấy chồng!
- Thôi được, Waris, con xem này… - ông cúi xuống nhặt một hòn đá, rồi đưa hai tay ra sau lưng, ông tráo nó từ tay này sang tay kia, rồi ông chìa cả hai tay ra trước mặt, hai bàn tay nắm chặt nên tôi không thể thấy tay nào cầm hòn đá – con hãy chọn tay trái hoặc tay phải. Hãy chọn đúng tay nào cầm hòn đá. Nếu con đoán đúng, con sẽ phải làm điều cha bảo và sẽ may mắn suốt đời. Nếu chọn nhầm, ngày tháng của con sẽ tràn ngập nỗi buồn vì con sẽ bị cấm cửa.
Tôi chằm chằm nhìn ông, không biết sẽ xảy ra sự gì nếu tôi chọn nhầm tay. Liệu tôi có chết không? Tôi chạm vào bàn tay trái của ông. Ông giơ lên trời bàn tay trống không.
- Con đoán con sẽ không làm theo lời cha mà – tôi thì thầm buồn bã.
- Chúng ta có thể làm lại lần nữa.
- Không – tôi từ từ lắc đầu – không, cha ạ. Con sẽ không lấy chồng đâu!
- Anh ta là người tốt! – cha tôi kêu lên – con hãy tin cha đi, cha vừa nhìn thấy anh ta đã biết là người tốt rồi. Và con sẽ làm theo lời cha bảo!
Tôi đứng đó, đôi vai sụm xuống, cảm thấy nôn nao và sợ hãi, rồi tôi lắc đầu.
Ông tung hòn đá trong bàn tay phải vào bóng tối và quát:
- Rồi mày sẽ bị rủi ro suốt đời!
- Vâng, con đã đoán trúng bàn tay con phải sống với sự rủi ro cơ mà!
Ông tát vào mặt tôi thật mạnh, vì không người nào được cãi lại cha tôi. Lúc này tôi hiểu rằng cha tôi muốn tống tôi đi lấy chồng thật nhanh, vì đây là cách hành xử theo truyền thống. Tôi đã lớn, lại có tiếng là hay chống đối, ngang ngạnh như con trai, xấc xược và không biết sợ. Cha tôi đã phải tìm cho tôi một người chồng trong khi tôi vẫn còn là một món hàng có giá, vì không một người đàn ông châu Phi nào muốn bị vợ thách thức.
Sáng hôm sau, tôi dậy và dẫn đàn gia súc đi ăn cỏ như thường lệ. Trong lúc canh chừng chúng, tôi nghĩ đến ý niệm mới mẻ về hôn nhân. Tôi cố nghĩ đến việc thuyết phục cha tôi cho tôi ở lại nhà, nhưng trong thâm tâm tôi biết sẽ không thể có chuyện này. Tôi không biết ai sẽ là chồng tôi. Cho đến lúc ấy, ý niệm lãng mạn, mơ hồ, trẻ con duy nhất của tôi là thích Jamah, con trai của ông bạn cha tôi. Tôi đã gặp anh nhiều lần vì hai gia đình hay đi cùng nhau. Jamah lớn hơn tôi nhiều, và tôi cho là anh rất điển trai, mà lại chưa lấy vợ. Cha tôi quý anh như con trai, như thể Jamah là con rêing của ông vậy. Nhưng có lẽ điều Jamah hấp dẫn tôi mạnh nhất lại là việc anh mê mẩn chị Aman của tôi và không thèm biết có tôi trên đời. Với anh, tôi chỉ là một cô bé, còn Aman đã là một phụ nữ đáng ao ước. Khi tôi thì thầm rằng Jamah thích chị, Aman phẩy tay và nói "Xì…". Chị không buồn nhìn anh, vì chị đã chứng kiến đủ cuộc sống du mục và không hề muốn lấy một người như cha tôi. Chị hay nói chuyện sẽ đến thành phố và lấy một người một người có nhiều tiền. Lúc cha tôi ép gả chị cho một trong những gã trai du mục, chị đã bỏ trốn để tìm đến những giấc mơ đến thành phố lớn của chị. Chúng tôi không bao giờ nghe tin về chị nữa.
Ngày hôm đó, lúc ngồi canh chừng lũ gia súc, tôi cố gắng thuyết phục rằng hôn nhân có khi cũng ch đến nỗi tệ quá, và hình dung sống với Jamah như kiểu mẹ tôi đang sống với cha tôi. Lúc mặt trời lặn, tôi về trại cùng với đàn gia súc. Em gái tôi chạy đến và báo tin:
- Cha đưa ai đến ấy. Em nghĩ là họ đang đợi chị.
Em tôi tưởng tin này sẽ làm cho chị Waris của nó thích thú và nó sẽ được thết một món gì xứng đáng. Nhưng tôi rùng mình, tôi hiểu cha tôi đang tiếp tục kế hoạch của mình, làm như tôi chưa bao giờ phản đối.
- Mẹ đâu?
Em tôi chỉ một hướng và tôi rẽ sang hướng khác.
- Chị Waris, họ đang đợi chị đấy! – nó gọi.
- Ồ, im đi! Tránh xa tao ra!
Tôi nhốt dê vào bãi quây và bắt đầu vắt sữa. Làm được nửa chừng, tôi nghe tiếng cha tôi gọi tên tôi.
- Con đây ạ, con sẽ đến.
Tôi đứng dậy, khiếp đảm nhưng biết rằng không thể trì hoãn. Một hy vọng bé nhỏ lóe lên, biết đâu cha tôi đang đợi cùng với Jamah và tôi mường tượng bộ mặt đẹp trai, mịn màng của anh. Tôi đi đến chỗ họ, nhắm mắt lại "Cầu trời đấy là Jamah…" tôi lẩm bẩm lúc tôi bị vấp. Jamah sẽ là người cứu tôi khỏi ý nghĩ đáng sợ phải xa nhà, sống với một người xa lạ.
Cuối cùng tôi mở mắt và nhìn lên bầu trời đỏ máu, mặt trời đã tan vào đường chân trời, và tôi thấy hình dáng hai người đàn ông trước mặt tôi. Cha tôi nói:
- Ờ, con đến đây rồi. Lại đây, con yêu. Đây là ông…
Tôi không nghe thấy lời ông nói. Cái nhìn của tôi dán vào người đàn ông đang ngồi, níu chặt một cái gậy. Ông ta ít nhất phải sáu mươi tuổi, có bộ râu dài, bạc trắng.
- Waris! – cuối cùng tôi hiểu cha tôi đang nói với tôi – Con chào ông Galool đi.
- Xin chào – tôi nói, cố hết sức bằng giọng lạnh lùng nhất.
Tôi cố tỏ ra lễ phép nhưng tôi không phải nhiệt tình. Lão già ngốc chỉ ngồi đó cười nhăn nhở với tôi, dựa cả người vào cây gậy nhưng chẳng đáp lại. Chắc lão chẳng biết nói gì lúc lão nhìn thấy cô gái lão sắp lấy làm vợ, người chỉ biết nhìn chằm chằm vào lão, kinh hoàng. Cố che giấu cái nhìn, tôi cúi đầu và nhìn xuống đất.
- Nào Waris, con đừng xấu hổ - Cha tôi nói. Tôi nhìn cha tôi, và lúc thấy mặt tôi, ông nhận ra cách tốt nhất là xua tôi đi, để tôi không đuổi người chồng tương lai của tôi – Thôi được, con đi làm việc của con cho xong đi – Ông quay sang ông Galool và giải thích – Nó chỉ là một đứa con gái trẻ, bẽn lẽn và dịu dàng.
Tôi không nán lại thêm một giây nào nữa và chạy về phía đàn dê của tôi.
Suốt buổi tối hôm ấy, tôi nghĩ đến cuộc sống sẽ ra sao nếu tôi phải làm vợ ông Galool. Tôi chưa bao giờ sống xa cha mẹ, nên cố hình dung cuộc sống thiếu vắng họ và thay vào đó là với một người tôi chưa từng quen biết. Chí ít thì cũng còn may là tôi chưa thêm vào nỗi khổ tâm của mình bằng cách nghĩ phải làm tình với lão già tởm lợm nọ. Vào tuổi mười ba, tôi còn quá ngây thơ với những việc mua bán, thương lượng này. Lúc đầu óc còn rối mù vì tình thế tiến thoái lưỡng nan của cuộc hôn nhân, tôi đã đánh em trai tôi.
Sáng hôm sau cha tôi gọi tôi:
- Con có biết người đến tối hôm qua là ai không?
- Con có thể đoán ra.
- Đấy là chồng tương lai của con.
- Nhưng cha ơi, ông ta già quá! – tôi vẫn không thể tin cha tôi lại cho một cô bé như tôi đi sống với một lão già như thế.
- Ông ta là tốt nhất đấy con ạ! Ông ta già quá rồi nên sẽ không lượn quanh,theo đuổi những người đàn bà khác, đưa vợ khác về nhà. Ông ta sẽ không bỏ con, sẽ trông nom con. Với lại… - cha tôi cười, vẻ hãnh diện – con có biết ông ta trả con bao nhiêu không?
- Bao nhiêu ạ?
- NĂM con lạc đà! Ông ta sẽ đưa cho ta NĂM con lạc đã – cha tôi vỗ lên cánh tay tôi- Cha rất tự hào vì con.
Tôi tránh nhìn cha tôi mà nhìn những tia nắng chiếu vàng óng làm quang cảnh sa mạc trở nên sống động. Nhắm mắt lại, tôi cảm thấy hơi ấm trên mặt. Suy nghĩ của tôi trở lại với đêm trước, lúc tôi không thể nào ngủ được. Thay vì ngủ, tôi nằm đó, giữa gia đình tôi, ngắc các vì sao xoay tròn trên đầu và đi đến một quyết định. Tôi biết nếu tôi phản đối việc lấy lão già kia, tình hình sẽ chưa chấm dứt, cha tôi sẽ tìm một người đàn ông khác, rồi người khác, vì ông đã quyết tống tôi đi để đổi lấy những con lạc đà. Tôi gật đầu;
- Vâng, thưa cha, bây giờ con đưa gia súc đi ạ.
Cha tôi hài lòng nhìn tôi và tôi có thể đọc được trong trí ông "Ái chà, hoá ra dễ hơn là ta tưởng".
Hôm ấy, lúc ngồi nhìn đàn dê đùa giỡn, tôi biết đó là lần cuối cùng tôi chăm sóc gia súc cho cha tôi. Tôi hình dung cuộc sống với lão già kia, hai chúng tôi sống ở một nơi nào đó hoàn toàn tách biệt trên sa mạc. Tôi làm hết mọi việc trong lúc lão chống gậy khập khiễng đi xung quanh. Tôi sẽ sống một mình sau khi lão lên cơn đau tim, hoặc khá hơn thì tôi nuôi bốn hoặc năm đứa con nhỏ sau khi lão chết, vì ở Somalia, phụ nữ không được tái hôn. Tôi đi đến quyết định, đây không phải là cuộc sống cho tôi. Đêm hôm ấy, lúc về nhà, mẹ tôi hỏi có chuyện gì trục trặc.
- Mẹ đã gặp lão già ấy chưa? – tôi cắm cảu.
Mẹ không cần phải hỏi là lão nào.
- Có, mẹ nhìn thấy ông ta hôm qua.
Tôi vội vàng thì thào để cha tôi không nghe thấy:
- Mẹ ơi, con không muốn lấy người đàn ông đó!
Mẹ nhún vai:
- Con ạ, việc ấy ngoài tầm tay mẹ. Mẹ có thể làm gì được? Đây là quyết định của cha con.
Tôi biết có thể ngày mai hoặc ngày kia, vị hôn phu của tôi sẽ đến đón tôi, dẫn theo năm con lạc đà để đổi. Tôi phải lập kế hoạch chạy trốn trước khi quá muộn.
Đêm hôm đó, sau lúc mọi người đi ngủ, tôi lắng nghe tiếng ngáy quen thuộc của cha tôi. Rồi tôi nhỏm dậy và đến chỗ mẹ tôi. Bà vẫn ngồi bên đống lửa:
- Mẹ ơi – tôi thì thầm – Con không thể lấy người ấy được. Con sẽ bỏ trốn.
- Suỵt, khẽ chứ. Đi đâu hở con? Con định đi đâu?
- Con sẽ đi tìm dì con ở Mogadishu.
- Con biết dì con ở chỗ nào kia chứ? Mẹ cũng không biết.
- Mẹ đừng lo, con sẽ tìm thấy dì.
- Được, bây giờ trời đang tối – bà hành động như thể mất trí, dường như việc này có thể ngăn cản được số phận.
- Không phải lúc này, đến sáng cơ - tôi thì thào – Mẹ đánh thức con dậy trước khi mặt trời mọc nhé.
Tôi biết tôi cần bà giúp, vì tôi cần người đánh thức. Tôi cần nghỉ ngơi ít nhiều trước khi bước vào một chuyến đi dài nhưng tôi cũng cần ra đi trước khi cha tôi tỉnh giấc.
- Không – bà lắc đầu – như thế quá nguy hiểm.
- Ôi, con xin mẹ! Mẹ ơi, con không thể lấy lão đó. Con không thể làm vợ lão ta được! Con xin mẹ, con van mẹ, rồi con sẽ trở về với mẹ. Mẹ biết là con sẽ về mà.
- Đi ngủ đi! – bà có vẻ nghiêm khắc, vẻ mặt lạnh như bảo tôi rằng việc này thế là xong. Tôi để người mẹ mệt mỏi ngồi nhìn ngọn lửa và rúc vào đống chân tay hỗn độn giữa các anh chị em cho ấm.
Trong lúc đang ngủ, tôi cảm thấy mẹ tôi vỗ nhẹ lên cánh tay tôi. Bà quỳ trên đất, cạnh tôi:
- Đến lúc rồi – Tôi lập tức tỉnh hẳn, rồi tràn ngập cảm giác nôn nao vì đã đến lúc ra đi. Tôi cẩn thận bước qua những tấm thân ấm áp và kiểm tra cho chắc cha tôi vẫn ở vị trí canh gác mọi khi cho gia đình. Ông vẫn nằm, ngáy vang.
Tôi run rẩy và đi ra khỏi lều cùng mẹ tôi.
- Mẹ, cảm ơn mẹ đã đánh thức con.
Trong ánh sáng lờ mờ tôi cố nhìn gương mặt mẹ tôi, cố ghi nhớ mọi đường nét của bà vì tôi sẽ không được còn thấy lần nữa trong một thời gian dài. Tôi đã định là phải cứng rắn, nhưng thay vào đó lại nghẹn ngào vì những giọt nước mắt và ôm mẹ thật chặt.
- Đi đi con, đi trước khi cha con dậy – bà dịu dàng nói với tôi. Tôi cảm thấy cánh tay bà ôm chặt quanh tôi – Đi mạnh khoẻ nhé, đừng lo con ạ. Hết sức cẩn thận nhé. Cẩn thận nhé! – Bà nới lỏng vòng ôm – Waris…còn một điều nữa, đừng quên mẹ.
- Con sẽ không quên, mẹ ạ … - tôi quay ngoắt khỏi bà và chạy vào bóng tối.