Chương III
Tác giả: Agatha Christie
Neele quay sang nhìn cô Grifflth:
- Vậy là gia đình lo lắng sức khỏe ông Fortescue, muốn ông đi khám bác sĩ. Sao không thấy cô nói?
- Tôi có biết đâu. Với lại, tôi chẳng thấy ông ốm đau gì.
- Không ốm đau?
- Ông ấy... thế nào ấy, có cái gì thay đổi, nhưng không ốm.
- Lo lắng điều gì chăng?
- Không? Người lo lắng, là chúng tôi...
Cô im bặt. Neele kiên nhẫn chờ. Cô nói tiếp:
- Thật khó nói. Ông ấy thay đổi nhiều. Có lúc nói rất nhiều, đến nỗi tôi tưởng ông đã uống rượu quá liều. Ông ấy khoe khoang, kể nhiều chuyện kỳ cục mà tôi biết thừa là không có thật. Từ khi vào làm việc ở đây, tôi thấy ông luôn giữ kín mọi chuyện làm ăn, không nói gì với ai. Gần đây trái lại, ông nói nhiều và... tiêu vung tiền qua cửa sổ, không đúng với tính ông chút nào. Ví dụ hôm vừa rồi, anh tùy phái xin nghỉ để đưa tang bà nội, ông Fortescue gọi anh ta vào cho một tờ năm livrơ, tôi vừa cười vừa dặn nên đem đi đánh cá ngựa, và đánh vào con ngựa số hai. Đúng là ông ấy không giống trước!
- Cỏ vẻ như là người đang mải suy nghĩ chuyện đâu đâu?
- Không phải thế! Đúng hơn là ông đang chờ đợi một cái gì... Một tin vui lớn, khiến ông hồ hởi ngay từ bây giờ...
- Hay là ông vừa trúng một món làm ăn lớn?
- Đại loại như vậy. Dường như không thiết gì việc của công ty nữa, mà đang chăm chú, mê say việc khác. Hơn nữa, ít lâu nay, ông tiếp những khách rất lạ. Làm ông Percival không khỏi e ngại.
- A! Lại thế?
- Nhất định! Ông Percival được bố hoàn toàn tin cậy. Ông bố dựa vào con. Nhưng ít lâu nay...
- Họ kém hòa hợp hơn trước?
- Ông Fortescue ra những quyết định mà ông Percival không tán thành. Ông Percival tính thận trọng, nhưng ông bố không nghe theo...
- Và cuối cùng, hai bố con cãi nhau?
- Cãi nhau không, tôi không biết... Nhưng có thể lắm! Đến nỗi ông Fortescue quát to như thế...
- Ông ấy quát?
- Ông ấy xồng xộc chạy vào phòng máy chữ...
- Và mọi người đều nghe thấy?
- Vâng.
- Và ông ấy đổ cho Percival những gì?
- Ông nói anh ta không dám làm gì! Rằng anh ta chỉ là công chức quèn, không nhìn xa thấy rộng, không dám chủ trương việc gì to lớn. Ông hét: "Tao sẽ gọi thằng Lancelot về! Nó gấp mười mày, ít nhất thì nó cũng lấy được cô vợ sang trọng! Nó có gan, và không nên vì nó một lần đã bị ra tòa mà...". Chết, xin lỗi, lẽ ra tôi không nên kể…
Giống như nhiều người khác trước đó, cô Griffith đã rơi vào cái bẫy khéo léo cửa Neele, nói nhiều hơn những gì mình định nói. Neele nhẹ nhàng an ủi:
- Không sao? Quá khứ là quá khứ...
- Và chuyện ấy đã lâu rồi! Hồi đó ông Lancelot còn trẻ và hăng, chưa ý thức việc mình làm...
Điều này, Neele đã nghe một số người khác nói. Ông không đồng tình, song không nói ra.
- Bây giờ cô nói về những nhân viên của công ty.
Mừng rỡ được chuyển sang đề tài khác, cô Grifrlth kể ti mỉ tất cả những gì mình biết. Neele cảm ơn, cho cô đi và dặn mời hộ cô Grosvenor cho ông gặp lại.
* * *
Cảnh sát Waite lắc lắc bút chì, nói:
- Grosvenor là một cái tên quý tộc!... Có một ông công tước tên là Grosvenor thì phải!... Và Fortescue, cái tên nghe cũng hay!
Neele cười:
- Hay, nhưng mới nổi thôi. Fortescue thực ra tên là Fontescu, từ nước khác di cư tới. Ông này là người đầu tiên, cho rằng lấy họ mới oai hơn.
Wait nhìn thủ trưởng, vẻ ngạc nhiên:
- Sếp có vẻ biết rõ nhỉ?
- Trước khi tới đây; mình đã tham khảo tư liệu.
- Lý lịch tư pháp ra sao?
- Ồ, hắn ta cáo lắm. Buôn lậu, chợ đen đấy, nhưng khéo thu xếp để pháp luật không làm gì được.
- Tôi hiểu... Người như thế chắc cũng lắm kẻ thù, hoặc người ganh ghét.
- Tất nhiên. Nhưng anh nên nhớ là lão bị bỏ thuốc độc ngay trong nhà mình, ít nhất ta tạm tin như thế. Thực ra, tình thế rất cổ điển. Có anh con ngoan, là Percival; con chiên ghẻ là Lancelot; bà vợ thì trẻ hơn chồng nhiều tuổi, đi chơi gôn lại không nói rõ ở sân nào... Tất cả có vẻ gì quen thuộc. Tuy nhiên có một điều lạ...
- Là cái gì ạ?
Câu hỏi của viên cảnh sát không được sếp đáp lại, vì có tiếng gõ cửa. Cô Grosvenor nay đã hoàn toàn bình tĩnh, bước vào với dáng điệu đàng hoàng, buông câu hỏi có phần cao ngạo:
- Ông cần gặp tôi?
- Tôi muốn hỏi cô vài điều về ông chủ... đã quá cố của cô.
- Tội nghiệp ông ấy!
- Tôi muốn biết gần đây trong thái độ ông ấy có gì thay đổi.
- Có
- Cô nói rõ xem.
- Biết nói thế nào nhỉ. Ông nói những chuyện lung tung, không ai tin. Mặt khác, ông trở nên cáu gắt... tất nhiên là với ông Percival... chứ tôi, thì chả có việc gì ông phải cáu gắt! Tôi không bao giờ nói lại một câu. Ông nói gì cũng mặc, tôi chỉ "Vâng" thế là xong.
- Ông ấy có.... tán tỉnh cô?
- Ô không, không !
Trong giọng nói của cô Grosvenor, dường như có sự tiếc nuối.
- Một câu hỏi nữa: ông Fortescue có hay để hạt trong túi?
Cô Grosvenor có vẻ không hiểu.
- Hạt?... Ông muốn nói hạt thóc, hạt lúa, mà người ta cho chim bồ câu ăn chẳng hạn?
- Đại loại thế...
- Thế thì không có! Ông Fortescue có nuôi chim bao giờ... Không!
- Ngày hôm nay, có lý do gì để ông ấy có những hạt lúa mạch trong túi? Có thể là hàng mẫu, để chuẩn bị thương lượng...
- Không. Chiều nay lẽ ra ông phải tiếp đại diện hãng dầu Asiatic và chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty xây dựng Atricus.
Neele không hỏi thêm nữa, cảm ơn cô Grosvenor và mời cô có thể trở lại làm việc.
Cô ra rồi, cảnh sát Waite thở mạnh:
- Sếp thấy không, cô này có đùi đẹp!
Neele nhún vai:
- Đùi đẹp thì ích gì. Tôi vẫn bí như trước. Ông ta có một nắm lúa mạch trong túi... mà ta vẫn chưa hiểu tại sao!
Neele quay sang nhìn cô Grifflth:
- Vậy là gia đình lo lắng sức khỏe ông Fortescue, muốn ông đi khám bác sĩ. Sao không thấy cô nói?
- Tôi có biết đâu. Với lại, tôi chẳng thấy ông ốm đau gì.
- Không ốm đau?
- Ông ấy... thế nào ấy, có cái gì thay đổi, nhưng không ốm.
- Lo lắng điều gì chăng?
- Không? Người lo lắng, là chúng tôi...
Cô im bặt. Neele kiên nhẫn chờ. Cô nói tiếp:
- Thật khó nói. Ông ấy thay đổi nhiều. Có lúc nói rất nhiều, đến nỗi tôi tưởng ông đã uống rượu quá liều. Ông ấy khoe khoang, kể nhiều chuyện kỳ cục mà tôi biết thừa là không có thật. Từ khi vào làm việc ở đây, tôi thấy ông luôn giữ kín mọi chuyện làm ăn, không nói gì với ai. Gần đây trái lại, ông nói nhiều và... tiêu vung tiền qua cửa sổ, không đúng với tính ông chút nào. Ví dụ hôm vừa rồi, anh tùy phái xin nghỉ để đưa tang bà nội, ông Fortescue gọi anh ta vào cho một tờ năm livrơ, tôi vừa cười vừa dặn nên đem đi đánh cá ngựa, và đánh vào con ngựa số hai. Đúng là ông ấy không giống trước!
- Cỏ vẻ như là người đang mải suy nghĩ chuyện đâu đâu?
- Không phải thế! Đúng hơn là ông đang chờ đợi một cái gì... Một tin vui lớn, khiến ông hồ hởi ngay từ bây giờ...
- Hay là ông vừa trúng một món làm ăn lớn?
- Đại loại như vậy. Dường như không thiết gì việc của công ty nữa, mà đang chăm chú, mê say việc khác. Hơn nữa, ít lâu nay, ông tiếp những khách rất lạ. Làm ông Percival không khỏi e ngại.
- A! Lại thế?
- Nhất định! Ông Percival được bố hoàn toàn tin cậy. Ông bố dựa vào con. Nhưng ít lâu nay...
- Họ kém hòa hợp hơn trước?
- Ông Fortescue ra những quyết định mà ông Percival không tán thành. Ông Percival tính thận trọng, nhưng ông bố không nghe theo...
- Và cuối cùng, hai bố con cãi nhau?
- Cãi nhau không, tôi không biết... Nhưng có thể lắm! Đến nỗi ông Fortescue quát to như thế...
- Ông ấy quát?
- Ông ấy xồng xộc chạy vào phòng máy chữ...
- Và mọi người đều nghe thấy?
- Vâng.
- Và ông ấy đổ cho Percival những gì?
- Ông nói anh ta không dám làm gì! Rằng anh ta chỉ là công chức quèn, không nhìn xa thấy rộng, không dám chủ trương việc gì to lớn. Ông hét: "Tao sẽ gọi thằng Lancelot về! Nó gấp mười mày, ít nhất thì nó cũng lấy được cô vợ sang trọng! Nó có gan, và không nên vì nó một lần đã bị ra tòa mà...". Chết, xin lỗi, lẽ ra tôi không nên kể…
Giống như nhiều người khác trước đó, cô Griffith đã rơi vào cái bẫy khéo léo cửa Neele, nói nhiều hơn những gì mình định nói. Neele nhẹ nhàng an ủi:
- Không sao? Quá khứ là quá khứ...
- Và chuyện ấy đã lâu rồi! Hồi đó ông Lancelot còn trẻ và hăng, chưa ý thức việc mình làm...
Điều này, Neele đã nghe một số người khác nói. Ông không đồng tình, song không nói ra.
- Bây giờ cô nói về những nhân viên của công ty.
Mừng rỡ được chuyển sang đề tài khác, cô Grifrlth kể ti mỉ tất cả những gì mình biết. Neele cảm ơn, cho cô đi và dặn mời hộ cô Grosvenor cho ông gặp lại.
* * *
Cảnh sát Waite lắc lắc bút chì, nói:
- Grosvenor là một cái tên quý tộc!... Có một ông công tước tên là Grosvenor thì phải!... Và Fortescue, cái tên nghe cũng hay!
Neele cười:
- Hay, nhưng mới nổi thôi. Fortescue thực ra tên là Fontescu, từ nước khác di cư tới. Ông này là người đầu tiên, cho rằng lấy họ mới oai hơn.
Wait nhìn thủ trưởng, vẻ ngạc nhiên:
- Sếp có vẻ biết rõ nhỉ?
- Trước khi tới đây; mình đã tham khảo tư liệu.
- Lý lịch tư pháp ra sao?
- Ồ, hắn ta cáo lắm. Buôn lậu, chợ đen đấy, nhưng khéo thu xếp để pháp luật không làm gì được.
- Tôi hiểu... Người như thế chắc cũng lắm kẻ thù, hoặc người ganh ghét.
- Tất nhiên. Nhưng anh nên nhớ là lão bị bỏ thuốc độc ngay trong nhà mình, ít nhất ta tạm tin như thế. Thực ra, tình thế rất cổ điển. Có anh con ngoan, là Percival; con chiên ghẻ là Lancelot; bà vợ thì trẻ hơn chồng nhiều tuổi, đi chơi gôn lại không nói rõ ở sân nào... Tất cả có vẻ gì quen thuộc. Tuy nhiên có một điều lạ...
- Là cái gì ạ?
Câu hỏi của viên cảnh sát không được sếp đáp lại, vì có tiếng gõ cửa. Cô Grosvenor nay đã hoàn toàn bình tĩnh, bước vào với dáng điệu đàng hoàng, buông câu hỏi có phần cao ngạo:
- Ông cần gặp tôi?
- Tôi muốn hỏi cô vài điều về ông chủ... đã quá cố của cô.
- Tội nghiệp ông ấy!
- Tôi muốn biết gần đây trong thái độ ông ấy có gì thay đổi.
- Có
- Cô nói rõ xem.
- Biết nói thế nào nhỉ. Ông nói những chuyện lung tung, không ai tin. Mặt khác, ông trở nên cáu gắt... tất nhiên là với ông Percival... chứ tôi, thì chả có việc gì ông phải cáu gắt! Tôi không bao giờ nói lại một câu. Ông nói gì cũng mặc, tôi chỉ "Vâng" thế là xong.
- Ông ấy có.... tán tỉnh cô?
- Ô không, không !
Trong giọng nói của cô Grosvenor, dường như có sự tiếc nuối.
- Một câu hỏi nữa: ông Fortescue có hay để hạt trong túi?
Cô Grosvenor có vẻ không hiểu.
- Hạt?... Ông muốn nói hạt thóc, hạt lúa, mà người ta cho chim bồ câu ăn chẳng hạn?
- Đại loại thế...
- Thế thì không có! Ông Fortescue có nuôi chim bao giờ... Không!
- Ngày hôm nay, có lý do gì để ông ấy có những hạt lúa mạch trong túi? Có thể là hàng mẫu, để chuẩn bị thương lượng...
- Không. Chiều nay lẽ ra ông phải tiếp đại diện hãng dầu Asiatic và chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty xây dựng Atricus.
Neele không hỏi thêm nữa, cảm ơn cô Grosvenor và mời cô có thể trở lại làm việc.
Cô ra rồi, cảnh sát Waite thở mạnh:
- Sếp thấy không, cô này có đùi đẹp!
Neele nhún vai:
- Đùi đẹp thì ích gì. Tôi vẫn bí như trước. Ông ta có một nắm lúa mạch trong túi... mà ta vẫn chưa hiểu tại sao!