watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Liêu Trai Chí Dị-Thứ Cỏ Giết Người - tác giả Bồ Tùng Linh Bồ Tùng Linh

Bồ Tùng Linh

Thứ Cỏ Giết Người

Tác giả: Bồ Tùng Linh

Chén ngọc trà xinh cũng thế thôi
Cô em mời mọc quá non xơi
Dù ai đã khát trong khi ấy
Mảnh vải chiêu hồn biết mượn ai?
Thủy mảng là loài cỏ độc, mọc tràn dưới nước như dây sắn leo, bông nó sắc tím giống như đậu ván. Ai lỡ ăn lầm, chết ngay hoá thành con thủy mảng. Tục truyền thứ ma này không được luân hồi phải có người khác trúng độc chết thay, bấy giờ mới được thác sinh. Vì thế, ở đất Sở, suốt một dọc sông Đào Hoa rất nhiều ma đó.
Người Sở có tục nhìn nhận những người cùng sinh ra một năm với mình là đồng niên, đến nơi đưa thiếp yết kiến, gọi nhau là canh huynh canh đệ, hàng con cháu gọi bề trên là canh thúc canh bá, thói quen từ xưa như thế.
Một hôm, Chúc sinh đi thăm bạn đồng niên, nửa đường khát nước thèm uống, chợt thấy bên đường có một cụ già bày cái quán để bố thí nước uống cho người qua lại. Chàng liền ghé và nhà, bà cụ niềm nở chào mời và rót trà rất ân cần.
Chàng ngửi nước có mùi lạ, không giống mùi trà, để đó không uống, đứng dậy đi ra. Bà cụ vội ngăn khách lưu lại rồi nói:
- Tam nương ơi! Pha một chén trà thật ngon ra đây.
Giây lát, có một thiếu nữ bưng trà từ sau quán bước ra, tuổi chừng mười bốn mười lăm, nhan sắc tuyệt đẹp, tay đeo nhẫn vòng vàng bóng lộn, có thể soi gương được. Chàng đỡ lấy chén trà, tâm hồn ngây ngất. Ngửi trà có mùi thơm ngào ngạt, chàng uống một hơi cạn chén, lại xin cho chén nữa. Thừa lúc cụ già vắng mặt, chàng đùa bỡn nắm cánh tay nàng, tháo ra một chiếc nhẫn. Nàng đỏ mặt mỉm cười, khiến chàng bị cám dỗ thêm, nhân dịp hỏi về gia thế, nàng nói:
- Buổi tối cậu đến, em còn ở đây.
Chàng xin một nắm trà, lại lấy luôn chiếc nhẫn mà đi. Đến nhà bạn đồng niên thì ruột gan quằn quại, chàng nghi nước trà làm đau bụng, kể chuyện tình đầu cho bạn nghe. Bạn hoảng hồn và nói:
- Thôi chết rồi! Đó là con ma thủy mảng. Thân phụ tôi ngày xưa chết cũng vì nó, không thể cứu đưọc! Biết làm thế nào bây giờ?
Chàng sợ quá, đưa gói trà cho bạn xem, quả thật là cỏ thủy mảng. Lại khoe chiếc nhẫn và tả hình dạng người thiếu nữ. Bạn ngẫm nghĩ, nhớ ra:
- Chắc là Khấu Tam nương đó!
Chúc sinh thấy đúng tên, hỏi bạn vì sao mà biết, bạn nói:
- Con gái nhà họ Khấu ở Nam thôn, vốn có tiếng sắc đẹp, mấy năm trước ăn nhầm thủy mảng mà qua đời, tất cả là nàng làm yêu quái để giết anh đó. Có người nói rằng ai bị con yêu quái ấy hành, nếu biết được tính danh của nó, mà xin được cái quần đũng nó mặc, đem về nấu nước uống thì sẽ có thể lành mạnh vô sự.
Bạn lập tức đến nhà họ Khấu, kể rõ thật tình và năn nỉ xin cứu mạng. Khấu nghĩ rằng: Chúc sinh sắp chết, đặng thay thế con gái mình đi đầu thai, cho nên ích kỷ không cho cái quần cũ. Bạn tức giận ra về mà nói cho chàng hay. Chàng cũng nghiến răng tức giận nói:
- Tôi chết, nhất định không cho con gái nhà nó đi đầu thai.
Bạn sai người cõng chàng về nhà, gần tới nơi thì chết, mẹ chàng khóc lóc mà lo việc tống táng cho con.
Chàng mất để lại một thằng bé mới đầy năm. Vợ chàng không ở góa được, cách nửa năm bỏ đi lấy chồng khác. Tội nghiệp bà cụ ôm đứa cháu mồ côi cho ăn dỗ ngủ, vất vả không kham, sớm chiều nhớ thương con cháu, gàu khóc thảm thiết.
Một hôm bà đương ôm cháu ngồi trong nhà, bỗng thấy chàng sừng sững bước vào, lấy làm sợ hãi, gạt nước mắt mà hỏi rõ nguồn cơn. Chàng nói:
- Con ở dưới đất nghe mẹ khóc mãi rất đau lòng xót ruột, cho nên con trở về để sớm hôm hầu hạ giúp đỡ mẹ đây. Con tuy chết nhưng đã lập thành gia thất, nay vợ con cũng theo về đặng chia sẻ khổ cực với mẹ, xin mẹ đừng bi thương nữa.
Bà mẹ hỏi :
- Vợ con là ai?
Chàng thưa:
- Họ Khấu đành lòng để con chết, con hết sức oán hận. Chết rồi con muốn tìm kiếm Tam nương mà không biết nàng ở chỗ nào, gần đây gặp một vị canh bá trỏ đường lối, con đến nơi thì Tam nương đã đi đầu thai ở nhà quan thị họ Nhiệm. Con lập tức đuổi theo bắt nàng trở về và buộc phải làm vợ con. Vợ chồng con cũng tâm đầu ý hợp, chẳng khổ sở chi.
Giậy lát, tiến vào một người con gái, ăn mặc xinh đẹp, quì xuống đất lạy mẹ. Chàng nói:
- Thưa mẹ, người này là Khấu Tam nương, vợ con.
Tuy con trai con dâu chẳng phải là người sống, nhưng bà mẹ được trông thấy cũng khuây khỏa nỗi lòng. Chàng hối Tam nương làm công việc trong nhà. Nàng không quen làm lụng, nhưng biết chiều chuộng mẹ chồng, ở luôn nhà cũ, không đi.
Nàng xin mẹ chồng báo tin cho bên nhà nàng hay. Chàng bảo đừng, song mẹ chiều lòng con dâu, sai người đi báo cho nhà họ Khấu biết.
Ông bà Khấu nghe tin hãi hùng, lập tức mướn xe đến nơi, trông quả là Tam nương, nhìn nhau khóc thất thanh. Nàng khuyên can mãi mới thôi.
Khấu bà thấy cảnh nhà chàng nghèo khổ, có vẻ thương hại con gái mình vất vả. Nàng nói:
- Con đã thành ma rồi, cần gì giàu nghèo. Huống chi mẹ con Chúc lang đối với con tình nghĩa ân cần, con lấy thế làm an phận lắm rồi.
Nhân dịp, Khấu bà hỏi thăm bà lão bán trà là người nào, nàng nói:
- Bà ấy họ Nghê, tự thẹn tuổi già, không thể cám dỗ được khác qua lại, cho nên cậy con giúp sức, vậy thôi. Nay mụ đã thác sinh vào một ngôi nhà bán rượu trong thành.
Nói đoạn lại quay sang bảo chàng:
- Mình đã làm rể mà không lạy mẹ vợ thì lòng em sao đành?
Chàng liền lạy chào theo lễ.
Rồi đó nàng xuống bếp đỡ tay mẹ chồng, nấu cơm để đãi ông bà xui gia.
Khấu bà trông thấy động lòng thương xót sau khi trở về, liền sai hai con tới phục dịch. Thêm vàng trăm cân, vải lụa mấy chục tấm. Thỉnh thoảng, cho người mang rượu thịt đến biếu xén, thành ra Chúc mẫu trở nên một nhà giàu nho nhỏ.
Cũng có lúc Khấu gia kêu nàng về thăm bên nhà nhưng ở được vài ba ngày, nàng liền đòi về, nói rằng:
- Nhà chồng con vắng vẻ không có ai, phải đưa con về sớm mới được.
Có khi cha mẹ kiếm cớ lần khân chưa cho người đưa về, thì nàng vụt đi một mình.
Khấu ông xuấ tiền cất nhà đàng hoàng cho Chúc sinh, mọi việc xếp đặt đầy đủ. Nhưng chàng chưa hề bước chân tới nhà cha mẹ vợ lần nào.
Một hôm trong làng có người trúng độc cỏ thủy mảng chết rồi sống lại, thiên hạ đồn rùm là một chuyện lạ.
Chàng nói:
- Ta cứu nó sống đó. Nguyên nó bị ma Lý Cửu hãm hại, ta vì nó mà đánh con ma ấy đi.
Bà mẹ hỏi:
-Sao con không tìm người khác để thay thế cho mình?
Chàng nói:
- Con vẫn đương oán hờn tụi đó đáo để, đương ra sức khu trừ cho hết giống. Vậy khi nào con thèm làm cách ích kỷ hại nhân như chúng nó. Vả lại con được phụng sự mẹ, thấy vui sướng lắm rồi, không muốn thác sinh nữa.
Từ đó về sau, những người trúng độc thường bày cỗ bàn ở giữa sân mà khấn vái chàng , đều thấy hiệu nghiệm.
Trải hơn mười năm sau, bà mẹ qua đời, hai vợ chồng cũng thương theo lễ, nhưng không ra mặt tiếp khách, chỉ sai con mặc sô chống gậy, cử hành tang lễ thay mình mà thôi.
Chôn cất mẹ già rồi, lại ở hơn hai năm nữa, cớ vợ cho con, nàng dâu tức là cháu gái ông Nhiệm thị lang.
Nguyên trước người thiếp của Nhiệm công sinh ra đứa con gái được mấy tháng thì chết, nghe chuyện lạ của Chúc liền đến tận nhà đính ước xui gia. Đến giờ gả cháu gái cho con Chúc sinh, hai nhà qua lại với nhau luôn luôn.
Một bữa chàng bảo con:
- Thượng đế xét ta có công với người đời nên phong ta làm Tứ Độc Mục Long Quân. Bây giờ ta đi nhậm chức đây.
Giây lát thấy giữa sân có bốn con ngựa, thắng vào cỗ xe mui vàng, cẳng ngựa đều mọc vảy lân. Vợ chồng cùng mặc áo tốt bước ra, ngồi chung một xe. Đứa con trai và vợ nó khóc lạy tiễn chân. Trong nháy mắt ngựa xe đều mất tăm dạng.
Cũng trong ngày hôm đó Khấu gia thấy con gái hiện về từ giã mẹ cha, cũng nói những lời như chàng đã nói trên đây. Khấu bà muốn lưu lại, nàng nói:
- Mẹ để con đi, Chúc lang đã đi trước rồi!
Nói đoạn đi ra khỏi cửa biến mất.
Đứa con trai của chàng tên là Ngạc, tự Lý Trần, đến xin phép Khấu ông cho lấy hài cốt Tam nương đem về hiệp táng với chàng một chỗ.
ĐÀO TRINH NHẤT dịch
Liêu Trai Chí Dị
Dế Chọi
Đạo Sĩ
Thư Sinh Họ Diệp
Ðạo Sĩ Núi Lao
Thụy Vân
Vương Thành
Anh Ninh
Không đề
Hồng Ngọc
Bành Hải Thu
Bộ Da Vẽ
Xảo Nương
Ngũ Thu Nguyệt
Cừu Ðại Nương
Tiểu Thu
Thanh Phượng
Phòng Văn Thục
Công Tôn Hạ
Thạch Thanh Hư
Thanh Mai
Cô Gái Áo Xanh
Ðảo Tiên
Gái Thần
Thôi Mãnh
Liên Hương
Trương Hồng Tiệm
Cô Gái Nghĩa Hiệp
Ðại Nam
Thư Sinh Họ Ðổng
Nhan thị
LÀM RỂ THẦN NHÂN
VỢ CHỒNG TIÊN
LẤY VỢ MA
CÁT CÂN VÀ NGỌC BẢN
NÓI ÐÙA, TƯỞNG THỰC
THẦN HOA CÚC
LẤY NGƯỜI, MA SỐNG LẠI
THAY TIM, ÐỔI ÐẦU
VÂN THÚY TIÊN
CHỬ SINH
TẾ LIỄU
BÁO OÁN
Hằng Nương
Con Trai người lái buôn ( Cổ Nhi)
Cô Tú ( A Tú )
Cô Tư Họ Hồ ( Hồ Tứ Thư )
Công Tử Họ Vi ( Vi Công Tử )
Uông Sĩ Tú
Liên Tỏa
Hoa Cô Tử
HƯƠNG NGỌC
Tiên Ông Họ Thành
Tịch Phương Bình
Hoa Sen Mùa Lạnh
Vụ Án Bài Thơ
Mộng Thấy Chó Sói
CÔ TIÊM
BẠCH THU LUYỆN
Cô Gái Họ Mai
Trần Vân Thê
Mặc áo lá cây
Mê sách
Cởi truồng rượt ma
Mỹ Nhân Cứu Mạng
Kết duyên với ong
Thứ Cỏ Giết Người
Vạn Lý Tầm Phu
Một nhà đĩ chồn
Vợ Bé Là Chồn
Con Gái Nhà Trời
HỒ HAY ĐÙA
Chuyện Lạ Chim câu
Người Nuôi Rắn
Nước Dạ Xoa
Nàng Ba Hoa Sen
Ma Học Đàn
Lớp Học ma
GIẤC MỘNG VỢ HỒ
LÂM TỨ NƯƠNG
HỒ NHƯ THẦN
TẤM GƯƠNG HIỆN HÌNH
Nghĩa Khí Cải Hóa Hồn Ma
Duyên Tiên Âm Phủ
Cắt Thịt Vì Tình
Lên Chơi Trên Trời
Háo Sắc Lụy Mình
Tay áo làm mai
Báo Ứng Trước Mắt
Đào mả cô Canh
Tình NGhĩa Với Chim
Bà chúa Tây Hồ
Chuyện Ở Đảo Thần Tiên
Người Hóa Hổ
Vương Giả
Vụ Án Tình Si
Con Người Quốc Sắc
Cô Tân thứ mười bốn
Một Đêm Lấy Ma
Ba Ông Tiên
Đại Bợm
Tấm Gương Thu Hình
Gái Báo Thù Cha
Bức Họa Trên Tường
Hồ Gã Con
Mưa Tiền
Thuật Mồm
Kiếm Khách
Lấy Vợ Công Chúa
Thiên Cung
Giấc Mộng Đắc Chí
Người Học Trò Phượng Dương
Trộm Đào
Ba Ngày Làm Diêm Vương
Mối Tình Già
Xấu Người Đẹp Nết
Mũi Dao Kinh Kha
Hoá quạ, lấy vợ thần
Nam Nam Thành Thần
Trương Thành
Nối Giấc kê Vàng
Phiên Chợ Giữa Biển
Oan Nghiệt Trường Văn
Vợ Dữ Hơn Cọp
Người nhỏ
Liêm sĩ của kẻ làm quan
Lộc số
Quan trung thừa điều tra trộm
Quan Tề điều tra cướp
Thuốc cường dương
Giết sói, báo thù cha
Thần miếu
Định số
Bùa cờ bạc
Chồn đầu thai làm người
Ghen với nữ thần
Chồn cuối triều Minh
Khoẻ như hổ, nhanh như vượn
Gái chồn
Hồi sinh, khỏi bệnh tê liệt
Cướp đội lốt sư
Hóa chồn vì hiếu sắc
Thi làm Thành Hoàng
Để của cho con
Hổ trả ơn người
Làm bạn với chồn vô hình
Kim đan của ma chồn
Bảy chị em chồn
Thần thánh cũng ưa nịnh