watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Thắm Mãi Tình Yêu-Chương 9 - tác giả Diễm Thanh Diễm Thanh

Diễm Thanh

Chương 9

Tác giả: Diễm Thanh

Hải Đường dắt xe vào nhà Quang. Hôm nay Hải Đường mặc đầm vàng.


Mẹ cô suốt đời thích gam màu đen hoặc đỏ sậm, vì mẹ có nước đa trắng mịn.


Bà muốn tôn thêm làn da đẹp Hải Đường thừa hưởng của mẹ nước da trắng. Cô không giống mẹ. Cô mê màu vàng hơn, với cô màu vàng tượng trưng cho sự kiêu sa, vương giả, quí tộc. Con chó Mích sủa inh ỏi, nó lao ra cắn vào bắp chân Hải Đường. Cô gái sợ xanh mặt, la theo con chó. Bé Ty vội suỵt lớn, con chó ngừng ngay sự gầm gừ, dữ tợn, chiếc răng của nó chạm khẽ vào bắp chân Hải Đường, khiến cô rùng mình. Tưởng tượng bắp chân nuột nà bị những vết răng cho bập vào rớm máu, Hải Đường nhắm mắt:

– Cô ơi? Cô không sao chứ?

Tiếng bé Ty Yang lên.

Hải Đường nói:

– Chó gì mà dữ thấy sợ. Chó dữ mất láng giềng, sao ông bà chủ của em không xích chó lại. Tôi nghe răng nó cả lên da, chả biết nó đã cắn chưa nữa.

Bé Ty kềm giữ tiếng cười vào bụng, con bé nhìn chân cô gái thầm nghĩ “con Mích vốn hiền, nó đâu cắn ai bao giờ. Đây là lần đầu tiên nó tỏ ra bản lĩnh mạnh trước cô gái giàu có này. Khi nãy Ty không kịp lên tiếng chắc con Mích được thưởng thức miếng thịt ngon ra sao rồi”.

Hải Đường nhìn vẻ mặt láu lỉnh của con bé Ty, cô gắt nhẹ:

– Em có vẻ đang tiếc giùm con chó.

Bé Ty vờ vịt chối:

– Em đâu dám thưa cô! Cũng may là chưa xảy ra chuyện. Chó cắn là phải đi chích ngừa mệt lắm. Thường ngày chị Thơ, chị Thi qua chơi, nó có sủa đâu.

Hai Đường sầm mặt:

– Tại mấy con nhỏ đó qua đây hoài, chó nó quen hơi chứ gì. Ông bà chủ có nhà không?

Bé Ty tròn mắt:

– Chị là khách của ông bà chủ ạ? Nãy giờ em tưởng chị muốn kiếm cậu chủ chứ?

Hải Đường buông thõng:

– Người ở sao không phép tắc gì hết vậy. Tôi là khách của gia đình này, hiểu chưa.

Bé Ty gật đầu:

– Dạ! Nãy giờ em nói câu gì sai sao chị mắng em. Tại chị không nói nên em đâu biết. Bà chủ ở trên lầu, để em lên thưa, mời chị vô phòng khách.

Bất chợt tiếng bà Vũ vọng ra:

– Ai vậy Ty? Ai mà chó súa om lên thế? Bộ con Mích bữa nay dở chứng cắn bậy hả.

Bé Ty kêu nhỏ:

– Dạ, không có gì đâu bà ơi. Bà xuống dưới, có chị gì hỏi thăm đây bà.

Bà Vũ chậm rãi xuống cầu thang, vừa xuống bà vừa hỏi tiếp:

– Khách của cậu Quang hả Ty?

Bé Ty chưa kịp trả lời, Hả Đường đã ngọt giọng:

– Thưa bác, là con ạ.

Bà Vũ làm bộ nhăn mặt:

– Cháu là ... chậc! Tự nhiên sao bác thấy hoa mắt không nhận được khách là ai thế này.

Hải Đường vội vã:

– Bác, để cháu đỡ bác ngồi xuống. Bác cứ từ từ ạ.

– Được rồi, bác không sao, cám ơn cháu!

Hải Đường cười:

– Bác quên cháu thật hả? Cháu là Hải Đường.

Bà Vũ vỗ tay lên thành ghế:

– Ôi trời! Trí nhớ bác quả thật tệ. Hải Đường con gái của nhà tỉ phú Hải Trường, đúng không?

Hải Đường vênh mặt, nhưng khôn ngoan nói:

– Dạ? Bác cứ coi cháu như anh Quang thôi. Cháu thích bình dân, chứ ra ngoài bị người ta gọi là “cục cưng” là “thỏi vàng” của ba cháu. Cháu dị ứng lắm bác ơi!

Bà Vũ nói:

– Cháu nghĩ được thế thì tốt. Cháu ghé bác có chuyện gì không? Ty à, pha cho bà ly cam vắt nghe. Khách đến nhà sao chả mời nước vậy hả?

Hải Đường được nước, kể lể:

– Hồi nãy con bé đứng thô lố mắt ra nhìn con chó cắn cháu. Cháu sợ muốn đứng tim. Loại người này nuôi trong nhà nhưng tính nết có vẻ bướng quá. Để hôm nào cháu tìm cho bác một đứa khác. Dân miền Tây gốc, chăm làm và ngoan bác ạ.

Bà Vũ chép miệng:

– Ấy chết con bé này thiệt tình à. Thế chân của cháu có sao không cháu?

– Dạ may là nó kịp đuổi con chó.

Bà Vũ hỏi:

– Con Mích do thằng Quang mua về. Nó cưng con chó lắm, người lạ đến nó sủa vậy chứ có cắn ai đâu. Con bé này là con gái của một thằng cháu bên đằng bác trai. Ba mẹ nó đi biển bị bão chết mất xác. Bác trai, thấy con bé tội nghiệp nên đem lên nuôi, cho ăn học như con cháu. Chứ nhà bác đã có người đi chợ, nấu cơm rồi cháu ạ.

Bé Ty bưng lên hai ly nước, con bé đặt ly nước mát trước mặt bà chủ, ly cam trước mặt Hải Đường:

– Chị mời nước. Bà uống nước, thưa bà?

Bà Vũ gật đầu:

– Ờ! Cháu lên bọc bà đi! Ờ quên nữa, cháu đem súp qua cho chị Thơ chưa Ty?

Bé Ty cười:

– Anh Quang dành phần đưa qua rồi bà ơi! Ảnh nói để anh qua coi chị ấy thế nào.

Hải Đường nôn nóng:

– Ca Thơ bệnh hả bác?

Bà Vũ nhìn cô:

– Cháu biết Ca Thơ à?

– Dạ, cũng mới biết.

– Con bé bị té tưởng gãy chân, cũng may chỉ phải băng bôt vài tuần. Uống nước đi cháu.

Hải Đường chớp mắt:

– Bác gái! Cháu qua bển thăm Ca Thơ được không bác?

Bà Vũ trầm tĩnh:

– Ca Thơ không chịu tiếp khách. Bác nghĩ cháu muốn thăm con bé, để thư thả ít hôm chờ Ca Thơ bình tâm lại đã.

Hải Đường dọ dẫm:

– Bác nói thế, Ca Thơ bị xe đụng nhằm hả bác?

– Không, là do nó sơ ý thôi. Nhưng do bất ngờ, con bé bị hoảng loạn.

– Hiện tại Thơ mất trí nhớ hả bác?

Bà Vũ đáp cho qua chuyện:

– Bác không rõ lắm. Thằng Quang qua đó con bé còn không muốn nhìn mặt nửa. Trước đây hai đứa rất thương nhau.

Hải Đường cắn môi.

– Bác gái, Ca Thơ đã như thế, chả lẽ bác là mẹ, bác không thể khuyên anh Quang.

Bà Vũ hỏi:

– Ý cháu muốn gì?

– Ba mẹ cháu đã cho người đến hỏi gia đình bác. Cháu biết cháu làm vậy thật mất mặt ba mẹ cháu. Nhưng cháu thương anh Quang, cháu không thể sống nếu như cháu không lấy được ảnh. Bác ơi! Bác hãy giúp cháu. Cháu hứa sau này sống đúng đạo phận con hiền vợ thảo.

Bà Vũ khẽ khàng:

– Cậu Mạc Can chưa thưa lại với ba mẹ cháu hay sao? Hai bác cũng như cha mẹ cháu bên nhà chỉ có một mình thằng Quang. Từ nhỏ bác đã dạy dỗ nó phải sống trung thực, đạo nghĩa. Bác không áp đặt được Quang. bởi cha mẹ chỉ có thể cho con lời khuyên bảo ân tình, cho con cuộc sống đủ đầy. Khi nó đủ lông cánh bay vào đời để tự lập hai bác cho nó vẫn chỉ là những câu góp ý. Còn hạnh phúc, tình yêu của Quang, hai bác không thể dùng quyền làm cha mẹ áp đặt. Hai bác từng nói sau này nó thương ai, bất luận cô gái đó con nhà nghèo, nó thương là bác gả. Bác không thể thay đổi cháu ạ!

– Nhưng cháu cũng là bạn anh Quang, cháu thương ảnh lâu rồi mà bác. Cháu xin bác, hãy giúp cháu. Hai bác muốn gì, cháu nhất định làm được. Cháu chỉ cần anh Quang.

Bà Vũ cười:

– Chả phải cháu có cậu gì ngoại kiều Mỹ rồi sao?

Hải Đường méo mó:

– Cháu đâu yêu thương gì Jim bác ơi! Người Việt mình sống với nhau còn khốn khổ. Làm vợ mấy ông ngoại kiều, họ sống buông thả, xài tiền như rác, cháu dẫu mê muội cũng không ngốc lấy hạng người đó đâu. Quen thôi bác ơi.

Ngoại trừ anh Quang, cháu không muốn làm vợ ai cả.

Cô bất chợt quỳ uống chân ghế nơi bà Vũ ngồi, cô năn nỉ:

– Bác gái! Cháu cầu xin bác hãy giúp cháu. Ba cháu đã hứa cho cháu phân nửa gia tài. Bác đồng ý, cháu sẽ đứng tên tài khoản cho anh Quang tất cả.

Bà Vũ từ tốn:

– Cháu đứng dậy đi Hải Đường! Chuyện này bác không dám hứa trước.

Đừng làm bác khó xử. Bây giờ cháu về đi, từ từ bác coi ý thằng Quang rồi tính.

Hải Đường biết không dễ một lần thuyết phục được bà Vũ. Bà không thuộc loại phụ nữ thích quà tặng của người khác. Bởi vậy bà mới để Ca Thơ trở thành bạn của Quang, đành phải lựa theo chiều gió.

Hải Đường chưa kịp đề máy chiếc Atila thì Diệu Linh từ bên nhà Ca Thơ đẩy chiếc Dylan ra. Diệu Linh nhếch môi.

– Chị là Hải Đường?

Hải Đường không vừa:

– Có gì không?

– Tôi đang muổn tìm chị. Gặp ở đây đúng là ý trời.

Hải Đường hơi ngán kiểu nói chuyện của Diệu Linh. Cô không biết Diệu Linh quen thế nào với Ca Thơ. Nhìn chiếc xe và bộ đồ Linh mặc trên người, Hải Đường biết cô gái trước mặt thuộc loại “con nhà thế gia” không thể coi thường.

Hai Đường nói:

– Tôi không biết chị là ai.

Diệu Linh so vai:

– Yên tâm đi, tôi không chơi đểu chị đâu. Cứ theo tôi ra quán nước đầu hẻm, uống xong ly nước chị sẽ biết tôi là ai thôi. Mời!

Hải Đường bất đắc dĩ đi theo Diệu Linh. Cả hai vào quán cà phê “Vườn Hồng”, vừa ngồi xuống ghế, Diệu Linh đã hỏi:

– Chị uống gì, cà phê hay sinh tố?

– Tôi uống cà phê sữa đá.

Diệu Linh kêu hai ly cà phê, một đen cho cô và cà phê sữa đá cho Hải Đường.

“Con gái uống cà phê đen là loại con gái đầy bản lĩnh, phải biết giữ mồm giữ miệng, Hải Đường thầm nghĩ”.

Diệu Linh chậm rãi:

– Tôi nói để chị khỏi suy nghĩ mệt óc. Tôi tên Diệu Linh, bạn thân của Ca Thơ. Chị biết bạn tôi chứ/ Hải Đường gật đầu:

– Ca Thơ là hàng xóm của anh Quang. Tôi quen Ca Thơ qua anh Quang.

– Vậy hả? Thế chị có biết anh Quang đã ngỏ lời cầu hôn Ca Thơ không?

Hải Đường tái mặt:

– Linh nói cái gì? Anh Quang cầu hôn Ca Thơ à? Lúc nào? Sao bác Vũ không nói tôi biết?

Diệu Linh nhếch môi:

– Chị nghĩ chị là ai mà họ phải nói cho chị rõ nhỉ?

– Tôi là ...

– Đừng bảo với tôi chị là vợ hứa hôn của Quang nhé. Tôi cảnh cáo chị không được làm tổn thương bạn tôi, nếu không tôi không tha thứ cho chị đâu. Ca Thơ có thể không đủ tiền để thuê bọn đàn anh “cảnh cáo” chị. Nhưng tôi thì thừa khả năng đấy.

Hải Đường kêu lên:

– Anh Quang là bạn tôi. Hai nhà quả thật đã từng hứa hẹn.

– Lời hứa ở vào thời điểm hai mươi năm về trước à? Còn bây giờ chị hỏi anh Quang chưa?

– Tôi ...

– Tôi đã hỏi và Quang đã trả lời chứ gì?

Diệu Linh nhẹ giọng:

– Thật ra tôi cũng như chị. Tôi đã yêu đơn phương người đàn ông của bạn thân mình. Tôi đã từ chối rất nhiều người chỉ để hi vọng được một lần nghe Quang ngỏ lời yêu tôi. Khổ nỗi, con người chỉ có được một trái tim. Quang không yêu tôi, không yêu chị, người anh ấy và gia đình chọn là Ca Thơ. Ca Thơ bị té, có lỗi của chị gây nên cho nó. Chị chủ động mời nó uống nước, sắp đặt một cuộc hẹn trước cùng anh Quang, có đúng không?

Hải Đường khắc khoải:

– Họ chưa đám cưới, tôi vẫn có quyền yêu và hi vọng. Chính mẹ Quang vừa hứa sẽ giúp tôi. Tôi tin bác ấy.

Diệu Linh uống chậm một hơi hết ly cà phê đen, môi cô sậm màu:

– Cuộc sống không phải lúc nào cũng ngọt ngào, thơm tho như ly bước của chị đang uống. Chị sẽ phải trả giá, nếu chị vẫn muốn phá hạnh phúc người khác.

Đàn bà nên chừa lại cho mình một cửa hậu. Nhớ đấy.

Dứt lời, Diệu Linh xô ghế đứng lên, cô thong thả tính tiền rồi lên xe nổ máy phóng đi. Hải Đường ngồi sượng ngắt, dù trước mặt cô chỉ còn lại ly cà phê đang nhạt màu vì đá lạnh. Môi Hải Đường mím lại, ánh mắt cô lóe lên sự phẫn nộ, điên cuồng. Quang! Nếu tôi không có được tình yêu của anh. Tôi đố đứa con gái nào có nổi anh trong cõi đời này.

Thắm Mãi Tình Yêu
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10