17.
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Quý Phi rời phòng kế toán , lững thững đi trở xuống cảng . Vừa đi , cô vừa suy nghĩ về thái độ kỳ lạ của Hải đông lúc nãy . Khi cô vào lãnh lương , cô ta cứ nhìn cô rất nhiều lần . Cái nhìn không đố kỵ , mà có vẻ gì đó … cô không hiểu được . Nhưng Hải Đông nói chuyện thân thiện với cô hơn .
Quý Phi không thích cô ta cho nên trước đây cô làm ngơ với thái độ đối nghịch của cô ta . Bây giờ tự nhiên cô ta có dấu hiệu thân thiện , cô thấy lạ và sợ bị phiền .
Cô vừa ra khỏi khu văn phòng thì gặp Trúc Hiền đi tới . Cô nàng đi về phía cô :
- Lãnh lương chưa ?
- Mới lãnh xong .
- Chiều nay đi shop với mình nhé . Mình cần sắm thêm vài thứ mới .
Quý Phi mỉm cười :
- Có lương đã vội xài cho hết hả ?
- Định đi hồi tuần trước , nhưng nán lại chờ lương mua cho thoải mái . Đi nhé ?
- Ừ .
Quý Phi định xuống chỗ làm , nhưng Trúc Hiền rủ cô vào căng tin . Vừa đi , cô nàng vừa càu nhàu :
- Phi nè ! Phi thấy bà Đông thế nào ?
- Mình không làm chung phòng nên không biết .
- Mình không hiểu sao bà ta có vẻ không ưa mình . Tuần trước , mình và anh Nghiêm gặp bả trong quán cà phê . Bả cứ quay lại nhìn hoài . Tò mò dễ sợ .
Mắt Quý Phi như đứng lại không chớp nổi . Có một cái gì đó như cấu xé trong tim cô khiến cô choáng váng người im lặng . Trúc Hiền vô tình nói tiếp :
- Mấy lần gặp giữa đường , mặt bà ta lạnh như tiền ấy , làm như không thấy mình . Mình cũng làm như không thấy luôn . Gặp Phi , bà có nói chuyện không ?
- Cũng không .
Cả hai bước vào căng tin , chọn một bàn trống , Trúc Hiền vô tư gọi nước . Còn Quý Phi thì cố gắng lắm mới nghĩ ra được một thứ nước gì đó để gọi . Đầu óc cô như trôi dạt vào một thế giới mù mịt . Cái điều nghe được khiến cô bất ngờ và bị sốc , vừa buồn vừa hoang mang .
Trúc Hiền vẫn vô tình nhận xét về Hải Đông . không đểy vẻ mặt thờ thẩn của Quý Phi . Cũng giống như Phi , tính cô không quan tâm đến chuyện của người khác . Và cũng rất ít giao thiệp với mọi người . Người duy nhất trong công ty cô thích là Quý Phi . Cho nên có chuyện gì cô cũng nói .
Quý Phi gượng cười và cố nói chuyện bình thường . Nhưng đầu óc cứ nghĩ lan man đi đâu thật xa . Cô tự nhủ rằng đồng nghiệp với nhau , ngồi chung trong quán là chuyện bình thường . Cũng như cô và Trí tre hay đi uống cà phê riêng . Như thế đâu thể là bất thường .
Nhưng phó giám đốc trước giờ ít giao thiệp với phụ nữ . Đời nào lại chịu ngồi quán cả giờ với ai . Vậy mà anh đã đi riêng với Trúc Hiền . Có nghĩa là anh đặc biệt thích cô kỹ sư mới này .
Chợt Trúc Hiền nhìn ra cửa , mỉm cười kèm cái gật đầu chào làm Quý Phi quay lại nhìn . Cô nhận ra Trần Nghiêm đang đi vào với một người khách . Anh chào lại cô nàng . Quý Phi vội quay đầu chỗ khác như không thấy . Vẻ mặt bối rối và sung sướng của Trúc Hiền , lẫn nụ cười ưa ái của Trần Nghiêm , làm cô cảm thấy linh cảm của mình là đúng . Dù không có gì cụ thể , nhưng cô nhạy cảm hiểu họ đặc biệt có cảm tình với nhau .
Thấy cái nhìn dò hỏi của cô , Trúc Hiền mỉm cười bí mật , rồi hỏi thăm dò :
- Phi thấy anh Nghiêm thế nào ?
- Mình không để ý lắm . Nhưng nhìn chung là dễ mến . Còn Hiền ?
- Ban đầu mình chỉ nhận xét chung là ảnh ít nói , nhưng khi tiếp xúc rồi , mình thấy ảnh cởi mở tế nhị và rất hào phóng .
"Vậy hai người đã gặp nhau rất nhiều lần" . Khi hiểu điều đó , Quý Phi lại âm thầm thấy tim mình đau đớn . Cô liếm môi , cố giữ cho giọng mình bình thường .
- Anh Nghiêm rất ít tiếp xúc với mọi người , Hiền là dạng đặc biệt đó .
- Vậy hả ? Theo Phi thì chấm ảnh được chứ ?
- Mình thấy hai người có vẻ hợp .
Quý Phi nói một cách rã rời , nhưng Trúc Hiền không để ý cử chỉ khác lạ đó . Cô chống cằm mỉm cười sung sướng :
- Gia đình mình chấm ảnh lắm . Nhưng mình thì còn phân vân .
- Hiền đưa ảnh về nhà rồi à ?
- Ảnh đến nhà mình chơi nên ba mẹ mình biết mặt .
"Thế là hết mình chẳng còn hy vọng gì" . Quý Phi đau đớn nghĩ thầm . Và mặc dù tự nhủ không muốn biết chuyện của họ , cô vẫn hỏi với thắc mắc cồn cào .
- Anh Nghiêm lý tưởng như vậy , sao Hiền còn phân vân ?
- Mình hả ? Cũng khó nghĩ lắm . Tự nhiên cùng một lút có hai người xuất hiện , ai cũng lý tưởng , mà tính cách thì đối lập , một trời một vực . Nhưng mình thích cả hai , nên không biết chọn ai .
Quý Phi gượng cười :
- Mình không biết người kia thế nào , nhưng Hiền phải xác định cụ thể , chỉ có thể chọn một người thôi , không khéo thì mất hết đấy .
- Mình cũng biết vậy , nhưng không muốn bỏ ai cả . Phi có công nhận Sơn Tinh và Thủy Tinh ai cũng có tài không ?
- Nhưng tính cách mới là quan trọng , chủ yếu là ai hợp với mình hơn .
Trúc Hiền cười mơ màng :
- Mình thích cả hai . Anh Nghiêm trầm lặng , chững chạc . Ở bên ảnh mình thấy được che chở . Còn người kia tính nhộn lắm , ồn áo như bão vậy . Đi chơi với ảnh vui vẻ và lúc nào như cũng bị cuốn hút .
Quý Phi lạ lùng nhìn Trúc Hiền . Thật lạ , một con người dịu dàng và trầm tính như cô nàng mà lại thích được mẫu con trai ồn ào vui nhộn . Cô nàng hợp với Trần Nghiêm hơn . Đáng lẽ Trúc Hiền phải hiểu điều đó .
Quý Phi nghĩ như vậy , nhưng rồi cô tự lý giải ngược lại . Thường thì người ta có khuynh hướng thích những cái mình không có . Cô không hiểu anh chàng đó là người thế nào , nhưng khi Trúc Hiền đã thích , thì anh ta chắc phải khá lắm .
Cô rất tò mò về người con trai không biết mặt đó . Nhưng vì lịch sự nên không hỏi . Nếu muốn nói thì Trúc Hiền đã nói rồi .
Bất giác , cô nhìn nàng chăm chăm :
- Anh Nghiêm có biết người ấy không ?
- Không , mình giấu kỹ lắm . Nếu nói ra , sợ mất hết hai người .
- Nhưng không nói càng dễ mất hơn . Mình nghĩ trong tình cảm , đừng nên lừa dối lập lờ . Cứ nói thẳng với hai người là Hiền đang chọn lựa . Như vậy nếu chia tay một người , thì người kia sẽ không giận mình .
Trúc Hiền cười với một chút bí mật :
- Mình có những dự định riêng của mình , không thể công khai được .
- Thế lỡ hai người đụng nhau ?
- Mình sẽ sắp xếp theo ngày , hôm nay người này đến thì người kia không đến . Với lại , chàng kia phải làm việc buổi tối , không sợ đụng .
Quý Phi chợt thấy phẫn nộ ghê gớm . Mặt cô vô tình đỏ bừng lên . Nhưng cô cố không để lộ tâm trạng mình , cô nói với vẻ buồn chán :
- Đừng nên ác như vậy . Coi thường tình cảm con người ta dành cho mình là ác lắm .
Vẻ lên án của Quý Phi làm Trúc Hiền thoáng bối rối , cô nói như thanh minh :
- Mình biết vậy là kỳ , nhưng dù sao … dù sao cũng phải thủ cho mình . Con trai không thiệt thòi gì cả . Chỉ có con gái là chịu thiệt thòi . Mình có quyền lựa chọn chứ .
- Nhưng nên chọn cách minh bạch để đừng xúc phạm người ta .
Rồi , thấy vẻ trơ trơ trên mặt Trúc Hiền , cô biết là có nói cũng sẽ không thuyết phục được cô nàng , cô cười gượng :
- Có lẽ quan điểm của mình không giống nhau , biết đâu cách của Hiền hay hơn .
Trúc Hiền tư lự một chút , rồi nói như có lỗi :
- Mình biết vậy là tham , nhưng nếu nói ra , sợ có một người rút lui . Ai cũng chiều chuộng , ai cũng làm cho mình hạnh phúc , mình thật sự không muốn mất cả hai , mình cũng sợ lắm .
Vừa nói cô vừa liếc nhìn về phía bàn Trần Ngiêm . Tự nhiên Quý Phi cũng nhìn theo . Trần Nghiêm cũng đang đăm đăm nhìn Trúc Hiền . Đôi mắt anh tỏa ra một cái gì đó ấm áp tình cảm , chứ không giống tia nhìn lạnh lùng ẩn giấu chút thù hằn khi nhìn Quý Phi .
Bất giác , Quý Phi quay mặt đi , lặng lẽ nuốt nỗi buồn vào lòng . Cô không biết nên nghĩ thế nào về Trần Nghiêm , Trong khi cô đem cho anh tình yêu trọn vẹn nhất , sâu sắc nhất và hy sinh tất cả vì anh , thì anh hoàn toàn coi thường và chà đạp . Để rồi đem sự chân thực cho một người coi mình như trò đùa . Anh có biết mình bị quả báo không ?
Mấy hôm sau , khi Quý Phi đang đứng dưới cảng thì có một người gọi cô lên nhà kiểm hàng . Một nhân viên bưu điện đang đợi cô . Trên tay cô là lẵng hoa . Thấy cô , anh ta nói ngay :
- Có người gởi chị Trúc Hiền . Nhưng chị Hiền không có ở đây , nhờ chị nhận chuyển giùm chị ấy .
- Cũng được .
Quý Phi ký tên xong , cô tò mò nhìn lãng hoa . Cả một giỏ hoa hồng đỏ thẫm thật đẹp . Một mảnh giấy cài ở giữa . Thì ra Trần Nghiêm gởi mừng sinh nhật cô nàng . Làm chung công ty mà anh còn gởi điện hoa kiểu này , tính anh thật kín đáo .
Quý Phi đặt giỏ hoa lên bàn , rồi trở xuống làm việc . Đến trưa cô trở lên , giỏ hoa vẫn còn đó . Trúc Hiền nghĩ làm mà không báo trước khiến cô thấy lúng túng . Cô vào phòng thay đồ , rồi lấy máy ra gọi cho Trần Nghiêm , giọng anh vang lên trong máy nghe rất ấm , luôn là âm thanh trầm trầm làm cô xao xuyến . Cứ mỗi lần nghe giọng nói ấy là tim cô lại nhói lên . Đến nỗi cô cứ đứng lặng không nhớ mình định nói gì .
Trần Nghiêm nhắc lại một lần nữa :
- Alô , tôi nghe đây .
Giọng Quý Phi hồi hộp:
- Em là Quý Phi đây , lúc sáng anh có gởi hoa cho Trúc Hiền , nhưng sáng nay nó nghĩ nên em nhận giùm . Em không biết nhà Trúc Hiền nên hỏi anh định thế nào ?
Trần Nghiêm lặng thinh một chút rồi nói với giọng lạnh lạnh :
- Cô cứ giữ ở đó , mai cô ấy vào nhận cũng được . Cám ơn cô .
Và anh lập tức tắt máy . Quý Phi cũng vừa cất máy mình thì Hải Đông cũng vừa ló đầu vô :
- Phi còn ở đây hả ?
Quý Phi làm thinh cô biết Hải Đông thấy cô cầm lẳng hoa nên tò mò xuống đây để hỏi . Cô ta luôn rình rập cô , xấu tính không chịu được .
Không để ý cử chỉ của cô , Hải Đông bước đến bàn , cầm lẵng hoa lên xem :
- Hoa đẹp quá , ai tặng Phi vậy ?
- Không phải của em , của Trúc Hiền đó .
- Vậy hả ?
Hải Đông hỏi lơ đãng và hau háu đọc mảnh giấy ghim trong đó rồi lẩm bẩm :
- Của anh Nghiêm tặng à ? Sướng thật !
Cô quay qua Quý Phi , thân mật :
- Phi ăn trưa chưa ?
- Em định đi đấy .
- Vậy thì mình cùng đi đi .
Quý Phi vội từ chối :
- Em không có xuống nhà ăn đâu , ngán cơm nhà ăn lắm . Em định ra ngoài mua cơm hộp .
- Vậy chị cũng đi luôn cho vui .
Nhưng không biết nghĩ thế nào , cô lại tỏ ra hào phóng :
- Hay là để chị mua cho rồi vào đây chị em mình cùng ăn , cùng nghỉ trưa luôn .
Với một người như Hải Đông , tốt hơn hết là đừng để mình mắc nợ . Nghĩ vậy , Quý Phi bèn đổi ý :
- Thôi vậy xuống nhà ăn , ra ngoài xa lắm , em đổi ý rồi .
- Ừ , thì mình ở đây vậy .
Quý Phi nhìn Hải Đông một cái , không biết cô ta làm thân với cô để làm gì mà muốn né cũng không được , cách hay nhất là đề phòng .
Cô xuống nhà ăn với vẻ mặt không vui . Khi đi ngang qua bàn Hạ Lan , thấy cặp mắt ngạc nhiên nhìn mình , cô mỉm cười , rồi khẽ nhắm mắt một cái , như muốn bảo cô rất chán . Hạ Lan cười lại , rồi kín đáo nhăn mặt , ra dấu bảo chán giùm cô . Quả nhiên , vừa bắt đầu ăn , Hải Đông đã nói ngay :
- Phi thân với Trúc Hiền , chắc biết chuyện của nó với phó giám đốc hả ?
- Em biết sơ sơ . Trúc Hiền có nói .
- Nó mới về làm một tháng là đã thả câu phó giám đốc , con này ghê thật .
Quý Phi lắc đầu :
- Không phải Trúc Hiền thả câu đâu chị . Nếu anh Nghiêm không chủ động làm quen thì nó không làm được đâu . Chị thừa biết anh Nghiêm không thích quen biết với phụ nữ mà .
Hải Đông nhìn cô , vừa tinh quái vừa tội nghiệp :
- Em buồn lắm phải không ?
Quý Phi lập tức tạo một nụ cười thản nhiên :
- Chuyện đó đâu có liên quan gì tới em , tại sao em lại buồn .
Hải Đông thừa biết tâm trạng của cô nhưng vốn còn chút lịch sự , cô ta không nói gì nữa , chỉ nhận xét chung chung :
- Hai người thân nhau , làm gì Trúc Hiền không kể chuyện của nó . Nếu là chị , chị sẽ chịu không nổi , dù sao cũng thấy chạnh lòng .
"Hơn cả chạnh lòng . Em đau đớn muốn chết đi cho rồi" . Quý Phi những muốn khóc gào như thế . Nhưng nếu cô khóc , thì cô sẽ khóc với Hạ Lan chứ không phải với một người như Hải Đông .
Hải Đông không để ý cử chỉ của Quý Phi . Cô làm thân với Quý Phi không phải là để hỏi thăm hay thông cảm . Làm gì có chuyện cô thông cảm với một người trước đây đã từng làm mình mất ăn mất ngủ . Có điều bây giờ cả hai cùng hội cùng thuyền thì cô không ghét nữa .
Quý Phi rời phòng kế toán , lững thững đi trở xuống cảng . Vừa đi , cô vừa suy nghĩ về thái độ kỳ lạ của Hải đông lúc nãy . Khi cô vào lãnh lương , cô ta cứ nhìn cô rất nhiều lần . Cái nhìn không đố kỵ , mà có vẻ gì đó … cô không hiểu được . Nhưng Hải Đông nói chuyện thân thiện với cô hơn .
Quý Phi không thích cô ta cho nên trước đây cô làm ngơ với thái độ đối nghịch của cô ta . Bây giờ tự nhiên cô ta có dấu hiệu thân thiện , cô thấy lạ và sợ bị phiền .
Cô vừa ra khỏi khu văn phòng thì gặp Trúc Hiền đi tới . Cô nàng đi về phía cô :
- Lãnh lương chưa ?
- Mới lãnh xong .
- Chiều nay đi shop với mình nhé . Mình cần sắm thêm vài thứ mới .
Quý Phi mỉm cười :
- Có lương đã vội xài cho hết hả ?
- Định đi hồi tuần trước , nhưng nán lại chờ lương mua cho thoải mái . Đi nhé ?
- Ừ .
Quý Phi định xuống chỗ làm , nhưng Trúc Hiền rủ cô vào căng tin . Vừa đi , cô nàng vừa càu nhàu :
- Phi nè ! Phi thấy bà Đông thế nào ?
- Mình không làm chung phòng nên không biết .
- Mình không hiểu sao bà ta có vẻ không ưa mình . Tuần trước , mình và anh Nghiêm gặp bả trong quán cà phê . Bả cứ quay lại nhìn hoài . Tò mò dễ sợ .
Mắt Quý Phi như đứng lại không chớp nổi . Có một cái gì đó như cấu xé trong tim cô khiến cô choáng váng người im lặng . Trúc Hiền vô tình nói tiếp :
- Mấy lần gặp giữa đường , mặt bà ta lạnh như tiền ấy , làm như không thấy mình . Mình cũng làm như không thấy luôn . Gặp Phi , bà có nói chuyện không ?
- Cũng không .
Cả hai bước vào căng tin , chọn một bàn trống , Trúc Hiền vô tư gọi nước . Còn Quý Phi thì cố gắng lắm mới nghĩ ra được một thứ nước gì đó để gọi . Đầu óc cô như trôi dạt vào một thế giới mù mịt . Cái điều nghe được khiến cô bất ngờ và bị sốc , vừa buồn vừa hoang mang .
Trúc Hiền vẫn vô tình nhận xét về Hải Đông . không đểy vẻ mặt thờ thẩn của Quý Phi . Cũng giống như Phi , tính cô không quan tâm đến chuyện của người khác . Và cũng rất ít giao thiệp với mọi người . Người duy nhất trong công ty cô thích là Quý Phi . Cho nên có chuyện gì cô cũng nói .
Quý Phi gượng cười và cố nói chuyện bình thường . Nhưng đầu óc cứ nghĩ lan man đi đâu thật xa . Cô tự nhủ rằng đồng nghiệp với nhau , ngồi chung trong quán là chuyện bình thường . Cũng như cô và Trí tre hay đi uống cà phê riêng . Như thế đâu thể là bất thường .
Nhưng phó giám đốc trước giờ ít giao thiệp với phụ nữ . Đời nào lại chịu ngồi quán cả giờ với ai . Vậy mà anh đã đi riêng với Trúc Hiền . Có nghĩa là anh đặc biệt thích cô kỹ sư mới này .
Chợt Trúc Hiền nhìn ra cửa , mỉm cười kèm cái gật đầu chào làm Quý Phi quay lại nhìn . Cô nhận ra Trần Nghiêm đang đi vào với một người khách . Anh chào lại cô nàng . Quý Phi vội quay đầu chỗ khác như không thấy . Vẻ mặt bối rối và sung sướng của Trúc Hiền , lẫn nụ cười ưa ái của Trần Nghiêm , làm cô cảm thấy linh cảm của mình là đúng . Dù không có gì cụ thể , nhưng cô nhạy cảm hiểu họ đặc biệt có cảm tình với nhau .
Thấy cái nhìn dò hỏi của cô , Trúc Hiền mỉm cười bí mật , rồi hỏi thăm dò :
- Phi thấy anh Nghiêm thế nào ?
- Mình không để ý lắm . Nhưng nhìn chung là dễ mến . Còn Hiền ?
- Ban đầu mình chỉ nhận xét chung là ảnh ít nói , nhưng khi tiếp xúc rồi , mình thấy ảnh cởi mở tế nhị và rất hào phóng .
"Vậy hai người đã gặp nhau rất nhiều lần" . Khi hiểu điều đó , Quý Phi lại âm thầm thấy tim mình đau đớn . Cô liếm môi , cố giữ cho giọng mình bình thường .
- Anh Nghiêm rất ít tiếp xúc với mọi người , Hiền là dạng đặc biệt đó .
- Vậy hả ? Theo Phi thì chấm ảnh được chứ ?
- Mình thấy hai người có vẻ hợp .
Quý Phi nói một cách rã rời , nhưng Trúc Hiền không để ý cử chỉ khác lạ đó . Cô chống cằm mỉm cười sung sướng :
- Gia đình mình chấm ảnh lắm . Nhưng mình thì còn phân vân .
- Hiền đưa ảnh về nhà rồi à ?
- Ảnh đến nhà mình chơi nên ba mẹ mình biết mặt .
"Thế là hết mình chẳng còn hy vọng gì" . Quý Phi đau đớn nghĩ thầm . Và mặc dù tự nhủ không muốn biết chuyện của họ , cô vẫn hỏi với thắc mắc cồn cào .
- Anh Nghiêm lý tưởng như vậy , sao Hiền còn phân vân ?
- Mình hả ? Cũng khó nghĩ lắm . Tự nhiên cùng một lút có hai người xuất hiện , ai cũng lý tưởng , mà tính cách thì đối lập , một trời một vực . Nhưng mình thích cả hai , nên không biết chọn ai .
Quý Phi gượng cười :
- Mình không biết người kia thế nào , nhưng Hiền phải xác định cụ thể , chỉ có thể chọn một người thôi , không khéo thì mất hết đấy .
- Mình cũng biết vậy , nhưng không muốn bỏ ai cả . Phi có công nhận Sơn Tinh và Thủy Tinh ai cũng có tài không ?
- Nhưng tính cách mới là quan trọng , chủ yếu là ai hợp với mình hơn .
Trúc Hiền cười mơ màng :
- Mình thích cả hai . Anh Nghiêm trầm lặng , chững chạc . Ở bên ảnh mình thấy được che chở . Còn người kia tính nhộn lắm , ồn áo như bão vậy . Đi chơi với ảnh vui vẻ và lúc nào như cũng bị cuốn hút .
Quý Phi lạ lùng nhìn Trúc Hiền . Thật lạ , một con người dịu dàng và trầm tính như cô nàng mà lại thích được mẫu con trai ồn ào vui nhộn . Cô nàng hợp với Trần Nghiêm hơn . Đáng lẽ Trúc Hiền phải hiểu điều đó .
Quý Phi nghĩ như vậy , nhưng rồi cô tự lý giải ngược lại . Thường thì người ta có khuynh hướng thích những cái mình không có . Cô không hiểu anh chàng đó là người thế nào , nhưng khi Trúc Hiền đã thích , thì anh ta chắc phải khá lắm .
Cô rất tò mò về người con trai không biết mặt đó . Nhưng vì lịch sự nên không hỏi . Nếu muốn nói thì Trúc Hiền đã nói rồi .
Bất giác , cô nhìn nàng chăm chăm :
- Anh Nghiêm có biết người ấy không ?
- Không , mình giấu kỹ lắm . Nếu nói ra , sợ mất hết hai người .
- Nhưng không nói càng dễ mất hơn . Mình nghĩ trong tình cảm , đừng nên lừa dối lập lờ . Cứ nói thẳng với hai người là Hiền đang chọn lựa . Như vậy nếu chia tay một người , thì người kia sẽ không giận mình .
Trúc Hiền cười với một chút bí mật :
- Mình có những dự định riêng của mình , không thể công khai được .
- Thế lỡ hai người đụng nhau ?
- Mình sẽ sắp xếp theo ngày , hôm nay người này đến thì người kia không đến . Với lại , chàng kia phải làm việc buổi tối , không sợ đụng .
Quý Phi chợt thấy phẫn nộ ghê gớm . Mặt cô vô tình đỏ bừng lên . Nhưng cô cố không để lộ tâm trạng mình , cô nói với vẻ buồn chán :
- Đừng nên ác như vậy . Coi thường tình cảm con người ta dành cho mình là ác lắm .
Vẻ lên án của Quý Phi làm Trúc Hiền thoáng bối rối , cô nói như thanh minh :
- Mình biết vậy là kỳ , nhưng dù sao … dù sao cũng phải thủ cho mình . Con trai không thiệt thòi gì cả . Chỉ có con gái là chịu thiệt thòi . Mình có quyền lựa chọn chứ .
- Nhưng nên chọn cách minh bạch để đừng xúc phạm người ta .
Rồi , thấy vẻ trơ trơ trên mặt Trúc Hiền , cô biết là có nói cũng sẽ không thuyết phục được cô nàng , cô cười gượng :
- Có lẽ quan điểm của mình không giống nhau , biết đâu cách của Hiền hay hơn .
Trúc Hiền tư lự một chút , rồi nói như có lỗi :
- Mình biết vậy là tham , nhưng nếu nói ra , sợ có một người rút lui . Ai cũng chiều chuộng , ai cũng làm cho mình hạnh phúc , mình thật sự không muốn mất cả hai , mình cũng sợ lắm .
Vừa nói cô vừa liếc nhìn về phía bàn Trần Ngiêm . Tự nhiên Quý Phi cũng nhìn theo . Trần Nghiêm cũng đang đăm đăm nhìn Trúc Hiền . Đôi mắt anh tỏa ra một cái gì đó ấm áp tình cảm , chứ không giống tia nhìn lạnh lùng ẩn giấu chút thù hằn khi nhìn Quý Phi .
Bất giác , Quý Phi quay mặt đi , lặng lẽ nuốt nỗi buồn vào lòng . Cô không biết nên nghĩ thế nào về Trần Nghiêm , Trong khi cô đem cho anh tình yêu trọn vẹn nhất , sâu sắc nhất và hy sinh tất cả vì anh , thì anh hoàn toàn coi thường và chà đạp . Để rồi đem sự chân thực cho một người coi mình như trò đùa . Anh có biết mình bị quả báo không ?
Mấy hôm sau , khi Quý Phi đang đứng dưới cảng thì có một người gọi cô lên nhà kiểm hàng . Một nhân viên bưu điện đang đợi cô . Trên tay cô là lẵng hoa . Thấy cô , anh ta nói ngay :
- Có người gởi chị Trúc Hiền . Nhưng chị Hiền không có ở đây , nhờ chị nhận chuyển giùm chị ấy .
- Cũng được .
Quý Phi ký tên xong , cô tò mò nhìn lãng hoa . Cả một giỏ hoa hồng đỏ thẫm thật đẹp . Một mảnh giấy cài ở giữa . Thì ra Trần Nghiêm gởi mừng sinh nhật cô nàng . Làm chung công ty mà anh còn gởi điện hoa kiểu này , tính anh thật kín đáo .
Quý Phi đặt giỏ hoa lên bàn , rồi trở xuống làm việc . Đến trưa cô trở lên , giỏ hoa vẫn còn đó . Trúc Hiền nghĩ làm mà không báo trước khiến cô thấy lúng túng . Cô vào phòng thay đồ , rồi lấy máy ra gọi cho Trần Nghiêm , giọng anh vang lên trong máy nghe rất ấm , luôn là âm thanh trầm trầm làm cô xao xuyến . Cứ mỗi lần nghe giọng nói ấy là tim cô lại nhói lên . Đến nỗi cô cứ đứng lặng không nhớ mình định nói gì .
Trần Nghiêm nhắc lại một lần nữa :
- Alô , tôi nghe đây .
Giọng Quý Phi hồi hộp:
- Em là Quý Phi đây , lúc sáng anh có gởi hoa cho Trúc Hiền , nhưng sáng nay nó nghĩ nên em nhận giùm . Em không biết nhà Trúc Hiền nên hỏi anh định thế nào ?
Trần Nghiêm lặng thinh một chút rồi nói với giọng lạnh lạnh :
- Cô cứ giữ ở đó , mai cô ấy vào nhận cũng được . Cám ơn cô .
Và anh lập tức tắt máy . Quý Phi cũng vừa cất máy mình thì Hải Đông cũng vừa ló đầu vô :
- Phi còn ở đây hả ?
Quý Phi làm thinh cô biết Hải Đông thấy cô cầm lẳng hoa nên tò mò xuống đây để hỏi . Cô ta luôn rình rập cô , xấu tính không chịu được .
Không để ý cử chỉ của cô , Hải Đông bước đến bàn , cầm lẵng hoa lên xem :
- Hoa đẹp quá , ai tặng Phi vậy ?
- Không phải của em , của Trúc Hiền đó .
- Vậy hả ?
Hải Đông hỏi lơ đãng và hau háu đọc mảnh giấy ghim trong đó rồi lẩm bẩm :
- Của anh Nghiêm tặng à ? Sướng thật !
Cô quay qua Quý Phi , thân mật :
- Phi ăn trưa chưa ?
- Em định đi đấy .
- Vậy thì mình cùng đi đi .
Quý Phi vội từ chối :
- Em không có xuống nhà ăn đâu , ngán cơm nhà ăn lắm . Em định ra ngoài mua cơm hộp .
- Vậy chị cũng đi luôn cho vui .
Nhưng không biết nghĩ thế nào , cô lại tỏ ra hào phóng :
- Hay là để chị mua cho rồi vào đây chị em mình cùng ăn , cùng nghỉ trưa luôn .
Với một người như Hải Đông , tốt hơn hết là đừng để mình mắc nợ . Nghĩ vậy , Quý Phi bèn đổi ý :
- Thôi vậy xuống nhà ăn , ra ngoài xa lắm , em đổi ý rồi .
- Ừ , thì mình ở đây vậy .
Quý Phi nhìn Hải Đông một cái , không biết cô ta làm thân với cô để làm gì mà muốn né cũng không được , cách hay nhất là đề phòng .
Cô xuống nhà ăn với vẻ mặt không vui . Khi đi ngang qua bàn Hạ Lan , thấy cặp mắt ngạc nhiên nhìn mình , cô mỉm cười , rồi khẽ nhắm mắt một cái , như muốn bảo cô rất chán . Hạ Lan cười lại , rồi kín đáo nhăn mặt , ra dấu bảo chán giùm cô . Quả nhiên , vừa bắt đầu ăn , Hải Đông đã nói ngay :
- Phi thân với Trúc Hiền , chắc biết chuyện của nó với phó giám đốc hả ?
- Em biết sơ sơ . Trúc Hiền có nói .
- Nó mới về làm một tháng là đã thả câu phó giám đốc , con này ghê thật .
Quý Phi lắc đầu :
- Không phải Trúc Hiền thả câu đâu chị . Nếu anh Nghiêm không chủ động làm quen thì nó không làm được đâu . Chị thừa biết anh Nghiêm không thích quen biết với phụ nữ mà .
Hải Đông nhìn cô , vừa tinh quái vừa tội nghiệp :
- Em buồn lắm phải không ?
Quý Phi lập tức tạo một nụ cười thản nhiên :
- Chuyện đó đâu có liên quan gì tới em , tại sao em lại buồn .
Hải Đông thừa biết tâm trạng của cô nhưng vốn còn chút lịch sự , cô ta không nói gì nữa , chỉ nhận xét chung chung :
- Hai người thân nhau , làm gì Trúc Hiền không kể chuyện của nó . Nếu là chị , chị sẽ chịu không nổi , dù sao cũng thấy chạnh lòng .
"Hơn cả chạnh lòng . Em đau đớn muốn chết đi cho rồi" . Quý Phi những muốn khóc gào như thế . Nhưng nếu cô khóc , thì cô sẽ khóc với Hạ Lan chứ không phải với một người như Hải Đông .
Hải Đông không để ý cử chỉ của Quý Phi . Cô làm thân với Quý Phi không phải là để hỏi thăm hay thông cảm . Làm gì có chuyện cô thông cảm với một người trước đây đã từng làm mình mất ăn mất ngủ . Có điều bây giờ cả hai cùng hội cùng thuyền thì cô không ghét nữa .