28.
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Quý Phi và Hạ Lan vừa ra khỏi dãy phòng hành chính thì thấy Thiên Vũ đứng trong sân , bên cạnh xe anh ta . Thấy Quý Phi , anh ta bước nhanh về phía cô , cười rộng miệng :
- Xin chào . Bất ngờ lắm phải không ?
Đúng là quá bất ngờ . Quý Phi hơi khựng lại , nhìn anh ta một cách hoảng hốt hơn là vui vẻ . Cô gần như kêu lên :
- Sao anh đến đây ?
Thiên Vũ khoanh tay trước ngực , nghiêng đầu nhìn cô , miệng vẫn cười hết cỡ .
- Chẳng phải cô đã bảo tôi mời cô đi chơi sao ?
- Tôi bảo vậy à ? Tôi đâu có điên .
Hạ Lan khẽ huých tay cô :
- Em nói gì kỳ vậy ?
Thiên Vũ làm ngơ như không để ý thái độ hoảng hồn của cô , anh ta nói như nhắc :
- Lần trước , tôi đến thăm , cô đã nói như vậy , và thực tế là tôi đã dám đến đây tìm cô . Tôi chả có gì phải ngại .
Anh ta liếc nhìn vào phía trong sân , rồi nói tiếp :
- Tôi chỉ sợ cô ngại với người khác thôi .
Hạ Lan đỡ lời :
- Chỉ sợ cậu đến như vậy , bạn của cậu buồn Quý Phi thôi .
- Không có đâu chị .
Anh ta nhìn qua cô :
- Chiều nay , chắc Phi không bận gì đâu , mình có thể đi chơi được không ?
Quý Phi lập tức lắc đầu :
- Không .
Hạ Lan huých tay cô :
- Kìa , Phi ! Đi đi . Chị tự về được mà .
Quý Phi chưa kịp trả lời thì thấy Trần Nghiêm đi ra . Tự nhiên cô gật đầu :
- Vậy chị quá giang anh Nghiêm về nhé .
Hạ Lan vô tư đẩy cô tới trước :
- Em đi đi , đi chơi vui vẻ nhé .
Nói xong , cô nàng đi trở vào trong , chờ Trần Nghiêm . Quý Phi quay lại nhìn theo , rồi nhìn Thiên Vũ , anh ta ngó cô với vẻ chờ đợi .
- Đã quyết định rồi thì không được đổi ý nhé .
Quý Phi không trả lời , chỉ lẳng lặng đến phía xe Thiên Vũ . Anh ta có vẻ khoái chí lắm và tranh thủ thêm cơ hội :
- Vậy là sáng mai tôi phải đưa cô đi làm , cho hết trách nhiệm của tôi . Đúng không ?
- Tôi không biết .
Quý Phi nói với vẻ chán nản . Cô thấy mình đang tự cắt mũi để trả thù mặt . Thật là điên và bốc đồng . Cô biết Trần Nghiêm không quan tâm chuyện cô đi chơi với ai . Nhưng với Trúc Hiền thì anh sẽ không thờ ơ . Khi không tạo thêm sự hiểu lầm không đáng có . Điên gì đâu ấy .
Suốt buổi đi chơi Thiên Vũ , mặc cô buồn chán như phải dự một cuộc họp mình không thích . Hôm nay , anh ta bỏ hẳn đêm diễn để đi chơi với cô . Điều đó chứng tỏ anh ta rất thích , nhưng cô cũng không vì vậy mà cảm động .
Cả hai vào quán cà phê , và suốt buổi chỉ có mình Thiên Vũ nói . Cô chỉ ừ hử cho qua chuyện . Cuối cùng anh ta cũng lặng thinh .
Khi đưa Quý Phi về đến nhà , anh ta đưa cô lên tận phòng . Và giữ cô lại ở trước cửa , anh ta cười cười :
- Phi có biết nảy giờ tôi nghĩ gì không ?
- Nghĩ gì ?
- Cô đi chơi với tôi để dằn mặt anh ta . Đúng ra tôi đã từ chối cuộc chơi này , nhưng tôi vốn không phải loại người dễ tự ái .
- Anh nói cái gì ? – Quý Phi hỏi một cách sửng sốt .
- Cô thích anh ta chỗ nào nhỉ ? Tôi không hiểu được con người đạo mạo đó có gì làm cô thích , mà lại chịu khổ vì thất tình nữa .
Quý Phi vẫn sững sờ ngó anh ta , cô lập lại một cách máy móc :
- Anh nói cái gì ?
Thiên Vũ gật gù như nói một mình :
- Không hiểu ma xui quỷ khiến gì , mà tôi hay chạm trán với anh ta . Với Trúc Hiền thì anh ta ghét tôi . Nhưng xem ra lần này tôi phải xem anh ta là đối thủ rồi .
Nghe anh ta nói , tim Quý Phi chợt đập mạnh , hồi hộp . Thiên Vũ không phải là người hời hợt như cô tưởng . Cha mẹ ơi ! Anh ta biết được nỗi lòng của cô . Tại sao để một người như anh ta biết chứ ? Tự nhiên cô gạt phăng :
- Anh đừng có suy đoán lung tung .
- Không lung tung đâu . Dù tôi rất muốn như vậy .
Anh ta chợt nắm vai Quý Phi , kéo cô lại gần mình :
- Cái tên gỗ đá có gì để cô thích chứ ? Cô không thấy anh ta giống ông cụ sao ?
Quý Phi gỡ tay anh ta ra một cách chật vật . Mặt cô nhăn lại :
- Anh làm gì kỳ vậy ? Không được đi quá xa quá xa như thế .
Thiên Vũ buông tay xuống :
- Anh ta thích Trúc Hiền , cô biết rõ điều đó mà .
- Và anh cũng từng gặp anh ta ở nhà đó . Đừng quên là hai người đã từng giành Trúc Hiền .
- Không phải .
Quý Phi lắc đầu :
- Thôi , đừng nói chuyện đó . Đừng lôi tôi vào chuyện của mấy người , tôi không thích đâu .
Vừa nói cô vừa bước ra phía cửa , Nhưng Thiên Vũ đứng chặn lại , anh ta như giải thích :
- Lúc trước , tôi chỉ đùa với Trúc Hiền , vì cô ta ái mộ tôi . Cô ta viết thư làm quen với tôi . Nếu thật sự thích cô ta thì có lẽ tôi đã thích nhiều người như vậy .
- Thôi đi , đó là chuyện của anh , nói với tôi làm gì ?
Thiên Vũ vẫn tiếp tục :
- Tôi không thích bị con gái tấn công , tôi chỉ thích người mà mình chủ động chọn .
Quý Phi hỏi thẳng thắn :
- Anh thích tôi hả ?
Thiên Vũ có vẻ thích tính thẳng thắn của cô , anh ta gật đầu , kèm theo cái nhìn âu yếm :
- Tôi chưa bao giờ nghiêm túc với ai như vậy .
- Nếu thế thì anh chỉ mất công , hãy chọn người khác đi .
- Tình cảm không phải là ý thích giống đi chợ , chọn cái này mắc quá thì tìm đỡ thứ khác .
Quý Phi thở dài :
- Anh sâu sắc lắm . Nhưng tôi chỉ mến cá tính đó , chứ không đi xa hơn được .
- Cô yêu anh ta đến mức độ nào rồi ? Liệu tôi có đường nào đứng chắn trước mặt cô không ? Để cô đừng nhìn anh ta nữa .
"Anh ta có thể nghĩ chuyện gì cũng được , trừ chuyện hiểu tình cảm của mình" . Quý Phi nghĩ một cách xấu hổ và đau đớn , cô nói quyết liệt :
- Tôi đã nói tôi không thích anh Nghiêm , đừng có nói bậy , tôi cho anh cái tát bây giờ .
Nói xong , cô cứng miệng lặng thinh . Không hiểu tại sao mình có thể nói như vậy . Chẳng lẽ cô du côn đến vậy sao ? Nhưng quả thật là cô tức kinh khủng , chỉ có cách đó để dọa anh ta thôi .
Thiên Vũ mỉm cười thú vị :
- Chưa có cô gái nào có cá tính mạnh mẽ như cô . Tôi rất thích cô dữ , nhìn mặt cô lúc này thật sinh động . Cái đẹp rừng rực quả thật rất đáng nhớ .
Quý Phi thở hắt ra một cái :
- Từ đây về sau , nếu không muốn tôi nổi giận , thì anh đừng có nói như vậy nữa .
- Được rồi , tôi không nói , nhưng vẫn nghĩ . Nếu không muốn tôi nghĩ thì cô hãy chứng minh đi .
- Tại sao tôi phải chứng minh với anh ?
- Để cho tôi biết là cô không yêu anh ta .
- Vớ vẩn .
Thiên Vũ đột ngột nắm vai cô , cúi xuống gần mặt cô :
- Tôi sẽ làm mọi cách để cô quên anh ta , tôi thề như vậy .
Quý Phi chưa kịp né tránh thì cách cửa bật mở . Luồng ánh sáng trong nhà hắc ra . và Trần Nghiêm đang bước ra .
Quý Phi và Hạ Lan vừa ra khỏi dãy phòng hành chính thì thấy Thiên Vũ đứng trong sân , bên cạnh xe anh ta . Thấy Quý Phi , anh ta bước nhanh về phía cô , cười rộng miệng :
- Xin chào . Bất ngờ lắm phải không ?
Đúng là quá bất ngờ . Quý Phi hơi khựng lại , nhìn anh ta một cách hoảng hốt hơn là vui vẻ . Cô gần như kêu lên :
- Sao anh đến đây ?
Thiên Vũ khoanh tay trước ngực , nghiêng đầu nhìn cô , miệng vẫn cười hết cỡ .
- Chẳng phải cô đã bảo tôi mời cô đi chơi sao ?
- Tôi bảo vậy à ? Tôi đâu có điên .
Hạ Lan khẽ huých tay cô :
- Em nói gì kỳ vậy ?
Thiên Vũ làm ngơ như không để ý thái độ hoảng hồn của cô , anh ta nói như nhắc :
- Lần trước , tôi đến thăm , cô đã nói như vậy , và thực tế là tôi đã dám đến đây tìm cô . Tôi chả có gì phải ngại .
Anh ta liếc nhìn vào phía trong sân , rồi nói tiếp :
- Tôi chỉ sợ cô ngại với người khác thôi .
Hạ Lan đỡ lời :
- Chỉ sợ cậu đến như vậy , bạn của cậu buồn Quý Phi thôi .
- Không có đâu chị .
Anh ta nhìn qua cô :
- Chiều nay , chắc Phi không bận gì đâu , mình có thể đi chơi được không ?
Quý Phi lập tức lắc đầu :
- Không .
Hạ Lan huých tay cô :
- Kìa , Phi ! Đi đi . Chị tự về được mà .
Quý Phi chưa kịp trả lời thì thấy Trần Nghiêm đi ra . Tự nhiên cô gật đầu :
- Vậy chị quá giang anh Nghiêm về nhé .
Hạ Lan vô tư đẩy cô tới trước :
- Em đi đi , đi chơi vui vẻ nhé .
Nói xong , cô nàng đi trở vào trong , chờ Trần Nghiêm . Quý Phi quay lại nhìn theo , rồi nhìn Thiên Vũ , anh ta ngó cô với vẻ chờ đợi .
- Đã quyết định rồi thì không được đổi ý nhé .
Quý Phi không trả lời , chỉ lẳng lặng đến phía xe Thiên Vũ . Anh ta có vẻ khoái chí lắm và tranh thủ thêm cơ hội :
- Vậy là sáng mai tôi phải đưa cô đi làm , cho hết trách nhiệm của tôi . Đúng không ?
- Tôi không biết .
Quý Phi nói với vẻ chán nản . Cô thấy mình đang tự cắt mũi để trả thù mặt . Thật là điên và bốc đồng . Cô biết Trần Nghiêm không quan tâm chuyện cô đi chơi với ai . Nhưng với Trúc Hiền thì anh sẽ không thờ ơ . Khi không tạo thêm sự hiểu lầm không đáng có . Điên gì đâu ấy .
Suốt buổi đi chơi Thiên Vũ , mặc cô buồn chán như phải dự một cuộc họp mình không thích . Hôm nay , anh ta bỏ hẳn đêm diễn để đi chơi với cô . Điều đó chứng tỏ anh ta rất thích , nhưng cô cũng không vì vậy mà cảm động .
Cả hai vào quán cà phê , và suốt buổi chỉ có mình Thiên Vũ nói . Cô chỉ ừ hử cho qua chuyện . Cuối cùng anh ta cũng lặng thinh .
Khi đưa Quý Phi về đến nhà , anh ta đưa cô lên tận phòng . Và giữ cô lại ở trước cửa , anh ta cười cười :
- Phi có biết nảy giờ tôi nghĩ gì không ?
- Nghĩ gì ?
- Cô đi chơi với tôi để dằn mặt anh ta . Đúng ra tôi đã từ chối cuộc chơi này , nhưng tôi vốn không phải loại người dễ tự ái .
- Anh nói cái gì ? – Quý Phi hỏi một cách sửng sốt .
- Cô thích anh ta chỗ nào nhỉ ? Tôi không hiểu được con người đạo mạo đó có gì làm cô thích , mà lại chịu khổ vì thất tình nữa .
Quý Phi vẫn sững sờ ngó anh ta , cô lập lại một cách máy móc :
- Anh nói cái gì ?
Thiên Vũ gật gù như nói một mình :
- Không hiểu ma xui quỷ khiến gì , mà tôi hay chạm trán với anh ta . Với Trúc Hiền thì anh ta ghét tôi . Nhưng xem ra lần này tôi phải xem anh ta là đối thủ rồi .
Nghe anh ta nói , tim Quý Phi chợt đập mạnh , hồi hộp . Thiên Vũ không phải là người hời hợt như cô tưởng . Cha mẹ ơi ! Anh ta biết được nỗi lòng của cô . Tại sao để một người như anh ta biết chứ ? Tự nhiên cô gạt phăng :
- Anh đừng có suy đoán lung tung .
- Không lung tung đâu . Dù tôi rất muốn như vậy .
Anh ta chợt nắm vai Quý Phi , kéo cô lại gần mình :
- Cái tên gỗ đá có gì để cô thích chứ ? Cô không thấy anh ta giống ông cụ sao ?
Quý Phi gỡ tay anh ta ra một cách chật vật . Mặt cô nhăn lại :
- Anh làm gì kỳ vậy ? Không được đi quá xa quá xa như thế .
Thiên Vũ buông tay xuống :
- Anh ta thích Trúc Hiền , cô biết rõ điều đó mà .
- Và anh cũng từng gặp anh ta ở nhà đó . Đừng quên là hai người đã từng giành Trúc Hiền .
- Không phải .
Quý Phi lắc đầu :
- Thôi , đừng nói chuyện đó . Đừng lôi tôi vào chuyện của mấy người , tôi không thích đâu .
Vừa nói cô vừa bước ra phía cửa , Nhưng Thiên Vũ đứng chặn lại , anh ta như giải thích :
- Lúc trước , tôi chỉ đùa với Trúc Hiền , vì cô ta ái mộ tôi . Cô ta viết thư làm quen với tôi . Nếu thật sự thích cô ta thì có lẽ tôi đã thích nhiều người như vậy .
- Thôi đi , đó là chuyện của anh , nói với tôi làm gì ?
Thiên Vũ vẫn tiếp tục :
- Tôi không thích bị con gái tấn công , tôi chỉ thích người mà mình chủ động chọn .
Quý Phi hỏi thẳng thắn :
- Anh thích tôi hả ?
Thiên Vũ có vẻ thích tính thẳng thắn của cô , anh ta gật đầu , kèm theo cái nhìn âu yếm :
- Tôi chưa bao giờ nghiêm túc với ai như vậy .
- Nếu thế thì anh chỉ mất công , hãy chọn người khác đi .
- Tình cảm không phải là ý thích giống đi chợ , chọn cái này mắc quá thì tìm đỡ thứ khác .
Quý Phi thở dài :
- Anh sâu sắc lắm . Nhưng tôi chỉ mến cá tính đó , chứ không đi xa hơn được .
- Cô yêu anh ta đến mức độ nào rồi ? Liệu tôi có đường nào đứng chắn trước mặt cô không ? Để cô đừng nhìn anh ta nữa .
"Anh ta có thể nghĩ chuyện gì cũng được , trừ chuyện hiểu tình cảm của mình" . Quý Phi nghĩ một cách xấu hổ và đau đớn , cô nói quyết liệt :
- Tôi đã nói tôi không thích anh Nghiêm , đừng có nói bậy , tôi cho anh cái tát bây giờ .
Nói xong , cô cứng miệng lặng thinh . Không hiểu tại sao mình có thể nói như vậy . Chẳng lẽ cô du côn đến vậy sao ? Nhưng quả thật là cô tức kinh khủng , chỉ có cách đó để dọa anh ta thôi .
Thiên Vũ mỉm cười thú vị :
- Chưa có cô gái nào có cá tính mạnh mẽ như cô . Tôi rất thích cô dữ , nhìn mặt cô lúc này thật sinh động . Cái đẹp rừng rực quả thật rất đáng nhớ .
Quý Phi thở hắt ra một cái :
- Từ đây về sau , nếu không muốn tôi nổi giận , thì anh đừng có nói như vậy nữa .
- Được rồi , tôi không nói , nhưng vẫn nghĩ . Nếu không muốn tôi nghĩ thì cô hãy chứng minh đi .
- Tại sao tôi phải chứng minh với anh ?
- Để cho tôi biết là cô không yêu anh ta .
- Vớ vẩn .
Thiên Vũ đột ngột nắm vai cô , cúi xuống gần mặt cô :
- Tôi sẽ làm mọi cách để cô quên anh ta , tôi thề như vậy .
Quý Phi chưa kịp né tránh thì cách cửa bật mở . Luồng ánh sáng trong nhà hắc ra . và Trần Nghiêm đang bước ra .