20.
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Quý Phi cúi mặt xuống , chờ cho anh ta đi qua , nhưng anh ta đứng lại trước mặt cô , hỏi như đã từng quen biết :
- Cô bé chờ ai vậy ? Chủ nhà đi vắng à ?
Quý Phi miễn cưỡng ngước lên :
- Vâng .
Anh ta quỳ bên chân trước mặt cô , ngó cô khá lâu rồi cười :
- Chờ lâu lắm sao mà khóc vậy ? Cô bé ở đâu tới ?
- Tôi ở gần đây thôi .
- Cụ thể là ở đâu ?
- Cách đây hai cây số .
Anh ta nhướng mắt rồi đùa :
- Ở gần mà xách va li như vậy , bị mẹ đuổi hả ?
Biết là anh ta chọc mình , nhưng chọc vô tình đúng vào tình cảnh của cô , làm Quý Phi có cảm giác tủi thân . Thế là nước mắt lại chảy ra , cô nguẩy đầu cố không khóc trước mặt người lạ . Nhưng không kiềm nổi .
Thấy cô lại khóc , anh ta sửng sốt :
- Sao vậy cô bé ? Tôi nói đùa thôi mà .
"Đùa vô duyên" Quý Phi cáu kỉnh nghĩ thầm . Nhưng vẫn lặng thinh , cô nghĩ cách im lặng của mình sẽ làm anh ta mất hứng mà biến .
Nhưng gã con trai tào lao này không có ý định biến . Ngược lại , anh ta còn ngồi hẳn lên bậc thang , bên cạnh cô , giọng anh ta có vẻ quan tâm :
- Tôi làm cô bé giận hả ? Cho xin lỗi nghe .
"Xin lỗi con khỉ". Quý Phi rất bực cách nói chuyện ngọt ngào của anh ta . Anh ta giỏi lắm , cũng là lớn hơn cô một , hai tuổi . Cái cách xem cô là con nít như thế hoàn toàn không hợp . Cô biết rất rõ tên con trai nào nói chuyện quá ngọt với người khác , thường là giả dối và hời hợt .
Nhìn cách ăn mặc màu mè của anh ta , cô cũng đủ thấy dị ứng .
Thấy cô cứ làm thinh , anh ta bắt qua chuyện khác .
- Bạn cô có biết cô tới không ?
- Không .
- Cô không biết cô ta đi đâu à ?
- Không .
- Ngồi chờ thế này biết đến chừng nào , rủi cô ta không về thì sao ? Hay là cô qua nhà bạn tôi ngồi . Bạn tôi ở tầng trên , nhà nó thoải mái lắm .
- Tôi ngồi đây được rồi , cám ơn nhiều .
- Ngồi đây buồn lăm . Lên trên đó nói chuyện cho vui .
Thấy Quý Phi chỉ lắc đầu , rồi cứ ngồi im , anh ta lại gợi chuyện :
- Cô bé làm gì nhỉ ?
- Làm việc cho một công ty .
- Vậy à ? Vậy mà tôi nghĩ cô hoạt động ở lĩnh vực nghệ thuật . Cô có ngoại hình đẹp lắm .
- Cám ơn .
- Tôi khen thật , và tôi nghĩ chắc cô đã quen nghe người ta nhận xét như vậy .
- Đã có vài người nói tôi như vậy .
- Vậy là tôi nói đúng phải không ? Nhưng không phải vài người , mà là tất cả những ai gặp cô . Tại cô khiêm tốn đó thôi .
- Tôi không biết . Đúng hơn là không để ý chuyện đó .
Quý Phi nói một cách khá quạu quọ . Cô làm anh ta phải quay qua nhìn , rồi cười :
- Rõ ràng cô bé đang bực mình , nhưng hy vọng không phải là do tôi . Tôi vô tội chứ hả ?
Cách nói cầu hòa của anh ta làm Quý Phi thấy mình cực kỳ vô lý . Và cô cố mỉm cười :
- Tôi đâu có bực mình anh . Anh chọc ghẹo gì tôi đâu mà bực .
- Có thế chứ .
Cả hai lại ngồi im . Quý Phi chờ gã con trai nhiều chuyện này bỏ đi . Nhưng anh ta hình như quá rỗi rảnh và tào lao . Tào lao đến mức khoái tán gẫu với người lạ . Thấy cô không nói gì , anh ta lại bắt qua chuyện khác .
- Nghề của tôi là ca hát , tôi diễn ở các tụ điểm mỗi tối . Nếu được cô bé đi xem tôi hát để ủng hộ tinh thần thì hay quá .
"Vậy là anh ta là ca sĩ" . Nghĩ vậy , tự nhiên Quý Phi nhớ đến bồ của Trúc Hiền .
Quý Phi tò mò nhìn qua anh ta :
- Anh là ca sĩ à ?
- Tôi cũng hay xuất hiện trên ti vi , có lẽ cô bé ít xem ca nhạc nên không biết tôi .
- Tôi cũng hay nghe nhạc , nhưng không để ý đến người hát . Tôi biết ít về lĩnh vực đó lắm .
- Thật là thất vọng vì cô không biết tôi .
"Anh đâu có nổi tiếng đến mức tôi phải biết . Mà tại sao tôi phải biết anh chứ ?" Quý Phi nghĩ thầm . Nhưng kỳ thật là cô thấy anh ta quen quen . Cái kiểu đã gặp ở đâu đó . Không đến nổi gây ấn tượng để phải nhớ . Nhưng tuyệt đối không biết thì cũng không phải .
Thay Quý Phi nhíu mày như cố nhớ , anh ta bèn nhắc :
- Có lần nào cô bé nghe ca sĩ Thiên Vũ hát không ?
"Cái gì ? Vậy là anh đó sao ?" Quý Phi suýt kêu lên nhưng vội ghìm lại . Cô tròn mắt nhìn Thiên Vũ , khiến anh ta phải nhìn lại cô .
- Sao cô bé nhìn tôi lạ lùng vậy ?
Quý Phi gật gù một mình . Nãy giờ , cô thấy anh tào lao quá nhàn rỗi . Nhưng giờ thì cô biết , anh ta chẳng tào lao cũng chẳng rỗi rảnh , chỉ vì thấy cô vừa mắt , nên làm quen . Nếu anh ta biết cô là bạn của Trúc Hiền , chắc lập tức sẽ biến mất .
Tự nhiên Quý Phi muốn biết thử anh ta đào hoa đến mức nào . Cô bèn cười mủm mỉm :
- Anh không nhắc thì tôi cũng biết . Tôi vừa chợt nhớ ra . Không ngờ mình gặp người thật . Nếu có giấy ở đây thì tôi xin chữ ký của anh rồi .
Anh ta có vẻ khoái :
- Cuối cùng thì cô bé cũng đã nhớ tôi .
- Hôm nào tôi sẽ đi xem anh hát . Tôi nói thật đấy .
- Vậy sao không đi ngay tối nay . Tôi sẽ gởi vé mời đến cô bé .
- Thôi , bây giờ tôi lười lắm , hôm nào có hứng đã .
- Trời ơi ! Đợi cô bé có hứng thì đến bao giờ . Thôi , vậy cho anh cái hẹn đi .
- Hẹn làm gì ?
- Thì hôm nào gặp , mình đi uống cà phê vậy mà .
Quý Phi đủng đỉnh :
- Sao không đi hát karaoke , tôi thích hát cái đó lắm .
Thiên Vũ xoa tay :
- Thế thì càng tốt . Em muốn lúc nào ?
- Đợi có hứng đã . Bây giờ chưa biết .
Cái kiểu tiến rồi lùi như thế khiến người ta cứ muốn vấn tới cho rõ ràng , Thiên Vũ cũng thế . Thấy người đẹp bắt đầu ngưỡng mộ mình , anh ta khoái chí lắm . Nhưng rồi cái cách thực thực hư hư của cô làm anh ta hơi hẫng . Rõ ràng cô ta không dễ bị đổ . Thậm chí bất cần kết bạn với một ca sĩ khá có tiếng .
Anh ta nhìn chăm chăm khuôn mặt đẹp và tinh nghịch của cô . Rồi nhìn xuống bộ đồ trên người cô như đánh giá , đo lường . Cuối cùng anh ta kết luận cô không phải người tầm thường .
Quý Phi ngồi im , khá lâu mới lên tiếng :
- Ai yếu bóng vía , bị anh nhìn như vậy chắc tim rụng mất thôi .
Thiên Vũ nheo mắt :
- Thế em có bị rụng không ?
- Theo anh thì có không ?
- Anh làm sao biết được .
- Anh "trên cả tuyệt vời" như thế , ai mà thờ ơ cho nổi . – Quý Phi nói một cách hờ hững .
Mắt Thiên Vũ nhìn cô mắt sáng lấp lánh :
- Em nói chuyện nghe hay lắm .
- Dĩ nhiên .
- Tự tin ghê chưa ?
Anh ta nói một cách âu yếm , kèm theo một cái nhìn tình tứ mơn trớn . Quý Phi thản nhiên nhìn lại anh ta . Một người trầm tính như Trúc Hiền mà bị đổ vì những biểu hiện hời hợt này thì thật không hiểu được . Thật là dại dột . Đáng tiếc .
Lúc đó , Hạ Lan về đến . Thấy cô dưới cầu thang , Quý Phi bèn đứng lên :
- Bạn tôi về rồi đó .
Thiên Vũ nhìn xuống Hạ Lan , rồi nhận xét :
- Em đẹp thế này , sao có bạn đơn giản vậy . Cô ta không xứng với em .
"Vô duyên hết sức . Và thiếu tế nhị . Không hiểu sao bạn tôi có thể thích được anh" . Quý Phi nhìn anh ta một cách ác cảm :
- Tôi có bạn rồi , chào anh nhé .
- Chừng nào gặp lại .
Quý Phi cười cười :
- Cũng không biết nữa . Thời gian ngắn ngủi lắm .
- Nói cụ thể đi bé .
- Ừ , thì "Đến hạn lại lên" .
Thiên Vũ chắc lưỡi :
- Lại đùa nữa . Anh chưa biết tên cô bé .
- Anh thích gì cứ gọi nấy , tính tôi dễ chịu lắm .
- Khổ quá . Nói thật đi mà , không ấy cho anh số phone đi nhé .
- Tôi quên rồi . Cứ hỏi 108 thì biết .
Thiên Vũ có vẻ nóng ruột thật sự :
- Thì thôi vậy . Chỉ cần em nói tên thôi , anh sẽ truy ra .
Thấy Hạ Lan đứng giữa cầu thang như chờ , Quý Phi bèn chấm dứt trò đùa của mình , giọng cô nghiêm trang :
- Bạn tôi chờ tôi đấy , goodbye nghe anh .
- Nói thêm câu hẹn gặp lại đi .
Quý Phi không trả lời , cô bỏ mặc anh ta đứng đó , và đi xuống với Hạ Lan .
- En chờ chị lâu quá , chị đi đâu vậy ?
- Đi chợ . Đến sao không nói trước để chị ở nhà chờ . Lên nhà đi em .
Cả hai đi trở lên . Thiên Vũ không còn ở đó nữa . Hạ Lan ngạc nhiên :
- Người lúc nãy không phải đi với em sao ?
- Không phải . Em chỉ mới gặp anh ta thôi . Anh ta là ca sĩ Thiên Vũ đấy . Bồ của Trúc Hiền .
Hạ Lan tròn xoe mắt :
- Em nói cái gì ?
- Vào nhà đi rồi em nói .
Hạ Lan loay hoay mở cửa . Thấy chiếc valy , cô quay lại định hỏi thì Quý Phi đã lên tiếng trước , giọng rất nhỏ :
- Em có thể ở đây với chị không ? Em cũng chưa biết sẽ ở bao lâu nữa .
- Được chứ . Chị ở một mình , có em càng vui chứ sao . Nhưng … nhà em có chuyện gì vậy ?
Quý Phi không nói gì , nãy giờ gặp anh ca sĩ tào lao nên cô quên . Bây giờ nhớ lại chuyện của mình , lại buồn muốn khóc .
Cô kể hết chuyện ở nhà . Hạ Lan không có ý kiến gì ngoài vẻ trầm ngâm , rồi nói như tiên đoán :
- Vậy là nhà em có chuyện nữa rồi . Lần này , chắc mẹ em không nhịn nữa đâu . Em đã biết hết rồi , chắc bác ấy không cần giữ gìn nữa .
- Em sợ mẹ ly dị với ba lắm . Lúc ấy em thật sự tan nát . Càng nghĩ , em càng sợ kinh khủng . Theo chị thì mẹ có đuổi em đi luôn không ?
- Bác đang giận em , chị nghĩ là giận ghê gớm lắm . Em không thể về được đâu , cứ ở đây với chị .
Quý Phi không trả lời , cô buồn bã nằm xuống gường , lại bắt đầu tủi thân và khóc . Cô có tật khóc dai như đỉa . Hạ Lan an ủi mấy cũng không nín được . Cuối cùng cô nàng để mặc Quý Phi tự do khóc và quay qua lo chuẩn bị cơm .
Hạ Lan đang soan giỏ thì có chuông điện thoại . Cô bước qua nhấc máy :
- Alô .
Bên kia đầu dây là giọng lo ngại của bà Chi :
- Hạ Lan đó phải không ? Dì Chi đây con .
- À , có chuyện gì không dì ?
- Dì định nhờ con một chuyện , trong công ty con thân với Quý Phi lắm phải không ? Dì định nhờ con tới nhà nó giùm dì .
Hạ Lan nói ngay :
- Con biết chuyện lúc sáng rồi , nó đang nằm ở nhà con nè . Bác ấy đuổi đi đấy .
Giọng bà Chi bàng hoàng :
- Sao , bà ấy đuổi con bé à ? Vậy nó sao rồi con ?
- Nó không sao hết . Nhưng đang nằm khóc , để con gọi nó ra nói chuyện với dì nghen .
- Thôi khỏi . Để dì qua gặp nó .
- Vậy thôi hả dì ?
Hạ Lan gác máy . Cô định nói với Quý Phi , nhưng lại thôi . Và cô lại hối hả nấu cơm để đãi khách .
Một lát có tiếng gõ cửa , Hạ Lan chạy ra mở . Cô thấy dì Chi chờ với vẻ mặt lo lắng . Phía sau bà là Trần Nghiêm . Cô kêu lên ngạc nhiên :
- Ủa ! Cậu cũng chịu qua đây nữa sao ?
- Nhà chị có gì ghê gớm mà tôi không thể qua được ?
- Không , ý tôi khác kìa .
Bà Chi hỏi một cách sốt ruột :
- Nó đâu rồi con ?
- Dạ , để con gọi nó ra . Dì vô nhà đi .
Rồi cô vào phòng ngủ gọi Quý Phi . Bà Chi và Trần Nghiêm ngồi xuống salon . Anh có vẻ trầm tĩnh so với cử chỉ lo lắng của mẹ . Chính anh cũng đang bàng hoàng vì tiết lộ của bà . Anh không ngờ giữa bà và Quý Phi có những cuộc gặp như vậy . Và bà thuyết phục lắm , anh mới không bộc lộ sự nóng nảy của mình .
Quý Phi từ trong phòng đi ra . mặt mủi đỏ hoe , thiểu não . Cô không buồn nhìn qua Trần Nghiêm , chỉ gật đầu chào bà Chi . Rồi đến ngồi xuống cạnh Hạ Lan .
Không khí tự nhiên lắng lại , không ai biết nói thế nào , ngoài tiếng hít khe khẽ của Quý Phi .
Bà Chi có vẻ rất e ngại , hối hận . Nhất là khi thấy Quý Phi cứ khóc , bà định hỏi chuyện gì đã xảy ra ở nhà cô thì Trần Nghiêm đã lên tiếng :
- Cô không nên khổ sở quá mức như vậy . Mẹ cô đuổi cô trong lúc tức giận , chứ không phải là đã khước từ cô . Sao lúc nãy không ở nhà xin lỗi , khóc thì có ích gì .
Quý Phi quẹt nước mắt :
- Anh không hiểu tính mẹ tôi , đừng bảo tôi phải làm theo ý nghĩ của anh .
Trần Nghiêm cười nửa miệng :
- Cô đã làm cái chuyện không nên làm . Tại sao không nghe lời cảnh báo của tôi chứ .
Bà Chi lên tiếng với vẻ van nài :
- Nghiêm à ! Lúc nãy con hứa với mẹ rồi mà .
Trần Nghiêm lặng thinh , quay mặt chỗ khác . Bà Chi quay qua Quý Phi :
- Anh Nghiêm hơi nóng nảy một chút , nhưng không phải cố ý trách móc con đâu . Con đừng giận .
- Dạ
- Mẹ con … chắc là giận ghê lắm .
- Vâng .
Bà muốn nghe Quý Phi kể tỉ mỉ nhưng cô có vẻ muốn giấu . Cuối cùng , bà hiểu cô đang bị sốc , đang bị tổn thương ghê gớm . Thật ra, mọi chuyện không đến nỗi long trời lở đất như Quý Phi biểu hiện . Nhưng vì cô quen thấy gia đình và cuộc sống quanh mình toàn là màu hồng , nên chỉ một chút rạn nứt , cô cũng thấy chao đảo .
Nếu Trần Nghiêm hiểu tâm lý đó và bực mình , thì bà Chi lại thấy thương Quý Phi hơn . Bà nói như có lỗi :
- Tại dì mà gia đình con xào xáo . Rồi khổ lây con , dì xin lỗi .
- không phải lỗi tại dì . Tại ba con , con hiểu điều đó lắm .
- Nhưng lẽ ra dì không nên lôi kéo con , mẹ con chắc cũng hận dì hơn nữa.
- Mẹ con giận ba thì đúng hơn . Nhưng chuyện xảy ra trong nhà con , dì không có liên quan gì đâu . Dì không có lỗi mà .
Quý Phi cúi mặt xuống , chờ cho anh ta đi qua , nhưng anh ta đứng lại trước mặt cô , hỏi như đã từng quen biết :
- Cô bé chờ ai vậy ? Chủ nhà đi vắng à ?
Quý Phi miễn cưỡng ngước lên :
- Vâng .
Anh ta quỳ bên chân trước mặt cô , ngó cô khá lâu rồi cười :
- Chờ lâu lắm sao mà khóc vậy ? Cô bé ở đâu tới ?
- Tôi ở gần đây thôi .
- Cụ thể là ở đâu ?
- Cách đây hai cây số .
Anh ta nhướng mắt rồi đùa :
- Ở gần mà xách va li như vậy , bị mẹ đuổi hả ?
Biết là anh ta chọc mình , nhưng chọc vô tình đúng vào tình cảnh của cô , làm Quý Phi có cảm giác tủi thân . Thế là nước mắt lại chảy ra , cô nguẩy đầu cố không khóc trước mặt người lạ . Nhưng không kiềm nổi .
Thấy cô lại khóc , anh ta sửng sốt :
- Sao vậy cô bé ? Tôi nói đùa thôi mà .
"Đùa vô duyên" Quý Phi cáu kỉnh nghĩ thầm . Nhưng vẫn lặng thinh , cô nghĩ cách im lặng của mình sẽ làm anh ta mất hứng mà biến .
Nhưng gã con trai tào lao này không có ý định biến . Ngược lại , anh ta còn ngồi hẳn lên bậc thang , bên cạnh cô , giọng anh ta có vẻ quan tâm :
- Tôi làm cô bé giận hả ? Cho xin lỗi nghe .
"Xin lỗi con khỉ". Quý Phi rất bực cách nói chuyện ngọt ngào của anh ta . Anh ta giỏi lắm , cũng là lớn hơn cô một , hai tuổi . Cái cách xem cô là con nít như thế hoàn toàn không hợp . Cô biết rất rõ tên con trai nào nói chuyện quá ngọt với người khác , thường là giả dối và hời hợt .
Nhìn cách ăn mặc màu mè của anh ta , cô cũng đủ thấy dị ứng .
Thấy cô cứ làm thinh , anh ta bắt qua chuyện khác .
- Bạn cô có biết cô tới không ?
- Không .
- Cô không biết cô ta đi đâu à ?
- Không .
- Ngồi chờ thế này biết đến chừng nào , rủi cô ta không về thì sao ? Hay là cô qua nhà bạn tôi ngồi . Bạn tôi ở tầng trên , nhà nó thoải mái lắm .
- Tôi ngồi đây được rồi , cám ơn nhiều .
- Ngồi đây buồn lăm . Lên trên đó nói chuyện cho vui .
Thấy Quý Phi chỉ lắc đầu , rồi cứ ngồi im , anh ta lại gợi chuyện :
- Cô bé làm gì nhỉ ?
- Làm việc cho một công ty .
- Vậy à ? Vậy mà tôi nghĩ cô hoạt động ở lĩnh vực nghệ thuật . Cô có ngoại hình đẹp lắm .
- Cám ơn .
- Tôi khen thật , và tôi nghĩ chắc cô đã quen nghe người ta nhận xét như vậy .
- Đã có vài người nói tôi như vậy .
- Vậy là tôi nói đúng phải không ? Nhưng không phải vài người , mà là tất cả những ai gặp cô . Tại cô khiêm tốn đó thôi .
- Tôi không biết . Đúng hơn là không để ý chuyện đó .
Quý Phi nói một cách khá quạu quọ . Cô làm anh ta phải quay qua nhìn , rồi cười :
- Rõ ràng cô bé đang bực mình , nhưng hy vọng không phải là do tôi . Tôi vô tội chứ hả ?
Cách nói cầu hòa của anh ta làm Quý Phi thấy mình cực kỳ vô lý . Và cô cố mỉm cười :
- Tôi đâu có bực mình anh . Anh chọc ghẹo gì tôi đâu mà bực .
- Có thế chứ .
Cả hai lại ngồi im . Quý Phi chờ gã con trai nhiều chuyện này bỏ đi . Nhưng anh ta hình như quá rỗi rảnh và tào lao . Tào lao đến mức khoái tán gẫu với người lạ . Thấy cô không nói gì , anh ta lại bắt qua chuyện khác .
- Nghề của tôi là ca hát , tôi diễn ở các tụ điểm mỗi tối . Nếu được cô bé đi xem tôi hát để ủng hộ tinh thần thì hay quá .
"Vậy là anh ta là ca sĩ" . Nghĩ vậy , tự nhiên Quý Phi nhớ đến bồ của Trúc Hiền .
Quý Phi tò mò nhìn qua anh ta :
- Anh là ca sĩ à ?
- Tôi cũng hay xuất hiện trên ti vi , có lẽ cô bé ít xem ca nhạc nên không biết tôi .
- Tôi cũng hay nghe nhạc , nhưng không để ý đến người hát . Tôi biết ít về lĩnh vực đó lắm .
- Thật là thất vọng vì cô không biết tôi .
"Anh đâu có nổi tiếng đến mức tôi phải biết . Mà tại sao tôi phải biết anh chứ ?" Quý Phi nghĩ thầm . Nhưng kỳ thật là cô thấy anh ta quen quen . Cái kiểu đã gặp ở đâu đó . Không đến nổi gây ấn tượng để phải nhớ . Nhưng tuyệt đối không biết thì cũng không phải .
Thay Quý Phi nhíu mày như cố nhớ , anh ta bèn nhắc :
- Có lần nào cô bé nghe ca sĩ Thiên Vũ hát không ?
"Cái gì ? Vậy là anh đó sao ?" Quý Phi suýt kêu lên nhưng vội ghìm lại . Cô tròn mắt nhìn Thiên Vũ , khiến anh ta phải nhìn lại cô .
- Sao cô bé nhìn tôi lạ lùng vậy ?
Quý Phi gật gù một mình . Nãy giờ , cô thấy anh tào lao quá nhàn rỗi . Nhưng giờ thì cô biết , anh ta chẳng tào lao cũng chẳng rỗi rảnh , chỉ vì thấy cô vừa mắt , nên làm quen . Nếu anh ta biết cô là bạn của Trúc Hiền , chắc lập tức sẽ biến mất .
Tự nhiên Quý Phi muốn biết thử anh ta đào hoa đến mức nào . Cô bèn cười mủm mỉm :
- Anh không nhắc thì tôi cũng biết . Tôi vừa chợt nhớ ra . Không ngờ mình gặp người thật . Nếu có giấy ở đây thì tôi xin chữ ký của anh rồi .
Anh ta có vẻ khoái :
- Cuối cùng thì cô bé cũng đã nhớ tôi .
- Hôm nào tôi sẽ đi xem anh hát . Tôi nói thật đấy .
- Vậy sao không đi ngay tối nay . Tôi sẽ gởi vé mời đến cô bé .
- Thôi , bây giờ tôi lười lắm , hôm nào có hứng đã .
- Trời ơi ! Đợi cô bé có hứng thì đến bao giờ . Thôi , vậy cho anh cái hẹn đi .
- Hẹn làm gì ?
- Thì hôm nào gặp , mình đi uống cà phê vậy mà .
Quý Phi đủng đỉnh :
- Sao không đi hát karaoke , tôi thích hát cái đó lắm .
Thiên Vũ xoa tay :
- Thế thì càng tốt . Em muốn lúc nào ?
- Đợi có hứng đã . Bây giờ chưa biết .
Cái kiểu tiến rồi lùi như thế khiến người ta cứ muốn vấn tới cho rõ ràng , Thiên Vũ cũng thế . Thấy người đẹp bắt đầu ngưỡng mộ mình , anh ta khoái chí lắm . Nhưng rồi cái cách thực thực hư hư của cô làm anh ta hơi hẫng . Rõ ràng cô ta không dễ bị đổ . Thậm chí bất cần kết bạn với một ca sĩ khá có tiếng .
Anh ta nhìn chăm chăm khuôn mặt đẹp và tinh nghịch của cô . Rồi nhìn xuống bộ đồ trên người cô như đánh giá , đo lường . Cuối cùng anh ta kết luận cô không phải người tầm thường .
Quý Phi ngồi im , khá lâu mới lên tiếng :
- Ai yếu bóng vía , bị anh nhìn như vậy chắc tim rụng mất thôi .
Thiên Vũ nheo mắt :
- Thế em có bị rụng không ?
- Theo anh thì có không ?
- Anh làm sao biết được .
- Anh "trên cả tuyệt vời" như thế , ai mà thờ ơ cho nổi . – Quý Phi nói một cách hờ hững .
Mắt Thiên Vũ nhìn cô mắt sáng lấp lánh :
- Em nói chuyện nghe hay lắm .
- Dĩ nhiên .
- Tự tin ghê chưa ?
Anh ta nói một cách âu yếm , kèm theo một cái nhìn tình tứ mơn trớn . Quý Phi thản nhiên nhìn lại anh ta . Một người trầm tính như Trúc Hiền mà bị đổ vì những biểu hiện hời hợt này thì thật không hiểu được . Thật là dại dột . Đáng tiếc .
Lúc đó , Hạ Lan về đến . Thấy cô dưới cầu thang , Quý Phi bèn đứng lên :
- Bạn tôi về rồi đó .
Thiên Vũ nhìn xuống Hạ Lan , rồi nhận xét :
- Em đẹp thế này , sao có bạn đơn giản vậy . Cô ta không xứng với em .
"Vô duyên hết sức . Và thiếu tế nhị . Không hiểu sao bạn tôi có thể thích được anh" . Quý Phi nhìn anh ta một cách ác cảm :
- Tôi có bạn rồi , chào anh nhé .
- Chừng nào gặp lại .
Quý Phi cười cười :
- Cũng không biết nữa . Thời gian ngắn ngủi lắm .
- Nói cụ thể đi bé .
- Ừ , thì "Đến hạn lại lên" .
Thiên Vũ chắc lưỡi :
- Lại đùa nữa . Anh chưa biết tên cô bé .
- Anh thích gì cứ gọi nấy , tính tôi dễ chịu lắm .
- Khổ quá . Nói thật đi mà , không ấy cho anh số phone đi nhé .
- Tôi quên rồi . Cứ hỏi 108 thì biết .
Thiên Vũ có vẻ nóng ruột thật sự :
- Thì thôi vậy . Chỉ cần em nói tên thôi , anh sẽ truy ra .
Thấy Hạ Lan đứng giữa cầu thang như chờ , Quý Phi bèn chấm dứt trò đùa của mình , giọng cô nghiêm trang :
- Bạn tôi chờ tôi đấy , goodbye nghe anh .
- Nói thêm câu hẹn gặp lại đi .
Quý Phi không trả lời , cô bỏ mặc anh ta đứng đó , và đi xuống với Hạ Lan .
- En chờ chị lâu quá , chị đi đâu vậy ?
- Đi chợ . Đến sao không nói trước để chị ở nhà chờ . Lên nhà đi em .
Cả hai đi trở lên . Thiên Vũ không còn ở đó nữa . Hạ Lan ngạc nhiên :
- Người lúc nãy không phải đi với em sao ?
- Không phải . Em chỉ mới gặp anh ta thôi . Anh ta là ca sĩ Thiên Vũ đấy . Bồ của Trúc Hiền .
Hạ Lan tròn xoe mắt :
- Em nói cái gì ?
- Vào nhà đi rồi em nói .
Hạ Lan loay hoay mở cửa . Thấy chiếc valy , cô quay lại định hỏi thì Quý Phi đã lên tiếng trước , giọng rất nhỏ :
- Em có thể ở đây với chị không ? Em cũng chưa biết sẽ ở bao lâu nữa .
- Được chứ . Chị ở một mình , có em càng vui chứ sao . Nhưng … nhà em có chuyện gì vậy ?
Quý Phi không nói gì , nãy giờ gặp anh ca sĩ tào lao nên cô quên . Bây giờ nhớ lại chuyện của mình , lại buồn muốn khóc .
Cô kể hết chuyện ở nhà . Hạ Lan không có ý kiến gì ngoài vẻ trầm ngâm , rồi nói như tiên đoán :
- Vậy là nhà em có chuyện nữa rồi . Lần này , chắc mẹ em không nhịn nữa đâu . Em đã biết hết rồi , chắc bác ấy không cần giữ gìn nữa .
- Em sợ mẹ ly dị với ba lắm . Lúc ấy em thật sự tan nát . Càng nghĩ , em càng sợ kinh khủng . Theo chị thì mẹ có đuổi em đi luôn không ?
- Bác đang giận em , chị nghĩ là giận ghê gớm lắm . Em không thể về được đâu , cứ ở đây với chị .
Quý Phi không trả lời , cô buồn bã nằm xuống gường , lại bắt đầu tủi thân và khóc . Cô có tật khóc dai như đỉa . Hạ Lan an ủi mấy cũng không nín được . Cuối cùng cô nàng để mặc Quý Phi tự do khóc và quay qua lo chuẩn bị cơm .
Hạ Lan đang soan giỏ thì có chuông điện thoại . Cô bước qua nhấc máy :
- Alô .
Bên kia đầu dây là giọng lo ngại của bà Chi :
- Hạ Lan đó phải không ? Dì Chi đây con .
- À , có chuyện gì không dì ?
- Dì định nhờ con một chuyện , trong công ty con thân với Quý Phi lắm phải không ? Dì định nhờ con tới nhà nó giùm dì .
Hạ Lan nói ngay :
- Con biết chuyện lúc sáng rồi , nó đang nằm ở nhà con nè . Bác ấy đuổi đi đấy .
Giọng bà Chi bàng hoàng :
- Sao , bà ấy đuổi con bé à ? Vậy nó sao rồi con ?
- Nó không sao hết . Nhưng đang nằm khóc , để con gọi nó ra nói chuyện với dì nghen .
- Thôi khỏi . Để dì qua gặp nó .
- Vậy thôi hả dì ?
Hạ Lan gác máy . Cô định nói với Quý Phi , nhưng lại thôi . Và cô lại hối hả nấu cơm để đãi khách .
Một lát có tiếng gõ cửa , Hạ Lan chạy ra mở . Cô thấy dì Chi chờ với vẻ mặt lo lắng . Phía sau bà là Trần Nghiêm . Cô kêu lên ngạc nhiên :
- Ủa ! Cậu cũng chịu qua đây nữa sao ?
- Nhà chị có gì ghê gớm mà tôi không thể qua được ?
- Không , ý tôi khác kìa .
Bà Chi hỏi một cách sốt ruột :
- Nó đâu rồi con ?
- Dạ , để con gọi nó ra . Dì vô nhà đi .
Rồi cô vào phòng ngủ gọi Quý Phi . Bà Chi và Trần Nghiêm ngồi xuống salon . Anh có vẻ trầm tĩnh so với cử chỉ lo lắng của mẹ . Chính anh cũng đang bàng hoàng vì tiết lộ của bà . Anh không ngờ giữa bà và Quý Phi có những cuộc gặp như vậy . Và bà thuyết phục lắm , anh mới không bộc lộ sự nóng nảy của mình .
Quý Phi từ trong phòng đi ra . mặt mủi đỏ hoe , thiểu não . Cô không buồn nhìn qua Trần Nghiêm , chỉ gật đầu chào bà Chi . Rồi đến ngồi xuống cạnh Hạ Lan .
Không khí tự nhiên lắng lại , không ai biết nói thế nào , ngoài tiếng hít khe khẽ của Quý Phi .
Bà Chi có vẻ rất e ngại , hối hận . Nhất là khi thấy Quý Phi cứ khóc , bà định hỏi chuyện gì đã xảy ra ở nhà cô thì Trần Nghiêm đã lên tiếng :
- Cô không nên khổ sở quá mức như vậy . Mẹ cô đuổi cô trong lúc tức giận , chứ không phải là đã khước từ cô . Sao lúc nãy không ở nhà xin lỗi , khóc thì có ích gì .
Quý Phi quẹt nước mắt :
- Anh không hiểu tính mẹ tôi , đừng bảo tôi phải làm theo ý nghĩ của anh .
Trần Nghiêm cười nửa miệng :
- Cô đã làm cái chuyện không nên làm . Tại sao không nghe lời cảnh báo của tôi chứ .
Bà Chi lên tiếng với vẻ van nài :
- Nghiêm à ! Lúc nãy con hứa với mẹ rồi mà .
Trần Nghiêm lặng thinh , quay mặt chỗ khác . Bà Chi quay qua Quý Phi :
- Anh Nghiêm hơi nóng nảy một chút , nhưng không phải cố ý trách móc con đâu . Con đừng giận .
- Dạ
- Mẹ con … chắc là giận ghê lắm .
- Vâng .
Bà muốn nghe Quý Phi kể tỉ mỉ nhưng cô có vẻ muốn giấu . Cuối cùng , bà hiểu cô đang bị sốc , đang bị tổn thương ghê gớm . Thật ra, mọi chuyện không đến nỗi long trời lở đất như Quý Phi biểu hiện . Nhưng vì cô quen thấy gia đình và cuộc sống quanh mình toàn là màu hồng , nên chỉ một chút rạn nứt , cô cũng thấy chao đảo .
Nếu Trần Nghiêm hiểu tâm lý đó và bực mình , thì bà Chi lại thấy thương Quý Phi hơn . Bà nói như có lỗi :
- Tại dì mà gia đình con xào xáo . Rồi khổ lây con , dì xin lỗi .
- không phải lỗi tại dì . Tại ba con , con hiểu điều đó lắm .
- Nhưng lẽ ra dì không nên lôi kéo con , mẹ con chắc cũng hận dì hơn nữa.
- Mẹ con giận ba thì đúng hơn . Nhưng chuyện xảy ra trong nhà con , dì không có liên quan gì đâu . Dì không có lỗi mà .