Chương 42
Tác giả: Judith McNaugh
Alex với tay qua bàn và cầm lấy tay Elizabeth trong tay mình. “Nếu cậu yêu anh ấy, thì hẳn là anh ấy phải là người đàn ông tốt nhất. Mình từ giờ trở đi sẽ cố gắng nhìn nhật tất cả những điểm tốt của anh ấy.” Alex ngập ngừng và rồi cô mạo hiểm đặt câu hỏi “Elizabeth, anh ấy có yêu cậu không?”
Elizabeth lắc đầu. “Anh ấy muốn mình, anh ấy nói vậy và anh ấy muốn có con.”
Alex cố kềm một nụ cười bối rối, “Anh ấy muốn gì cơ?”
“Anh ấy muốn mình và anh ấy muốn có con.’
Một nụ cười khôi hài, vẻ hiểu biết nở trên môi Alex. “Cậu đã chẳng nói với mình là anh ấy nói điều đó trước. Mình là người rất khuyến khích điều đó.” Cô trêu bạn trong khi má cô ửng hồng e thẹn.
“Mình nghĩ mình cũng thích,” Elizabeth thừa nhận, liếc nhanh nhìn Alex.
“Elizabeth, tuy vậy đây không phải là thời điều để bàn luận về chuyện đó,” Alex nói thêm, má cô càng đỏ thêm. “Mình không nghĩ đây là thời điểm thực sự tốt để bàn luận về điều đó – nhưng hẳn là Lucinda hẳn là đã giải thích cho cậu làm thế nào mà có thể hình thành nên một đứa trẻ.”
“Rồi, tất nhiên.” Elizabeth nói không hề ngập ngừng. “Tốt, bởi vì mình thì lại khác và mình vẫn còn nhớ như in phản ứng của mình khi mình khám phá ra chuyện đó. Đó không phải là cảnh tượng hay ho gì lắm,” cô cười. “Mặt khác cậu bao giờ cũng là người thông thái hơn mình.”
“Mình không nghĩ như vậy,” Elizabeth nói, nhưng nàng không thể tưởng tượng được, thật sự không thể tưởng tượng được làm sao lại phải xấu hổ như vậy. Trẻ con, Lucinda đã nói với nàng khi nàng hỏi, hình thành khi mà người chồng hôn vợ mình trên giường. Và nó đau ở lần đầu tin. Những nụ hôn của Ian thỉnh thoảng cũng để lại những vết thâm, nhưng chúng chưa bao giờ thực sự đau cả, và nàng rất thích chúng.
Sau khi đã nói được những cảm giác của mình với Alex, Elizabeth cảm thấy thoải mái hơn, nàng hoàn toàn vui vẻ, thoải mái. Nàng cho là Ian cũng nhận ra điều đó ngay khi các qúy ông đi vào phòng khách.
Đúng là Ian đã nhận ra điều đó, trên thực tế là khi họ ngồi chơi bài theo lời đề nghị vui vẻ của Elizabeth, chàng nhận thấy là phảng phất nhưng có vẻ nhẹ nhành hơn trong quan điểm của cả hai người phụ nữ đối với chàng.
“Anh sáo bài và chia bài nhé?” Elizabeth hỏi. Chàng gật đầu và đưa cỗ bài cho chàng, rồi quan sát như thôi miên những lá bài như nhảy múa trên tay Ian. “Em thích chơi gì nhất nào?” chàng hỏi nàng.
“Em thích nhìn anh chơi gian,’ Elizabeth nói vẻ bốc đồng và mỉm cười với chàng.
Tay chàng dừng lại, mắt chàng chăm chú nhìn khuôn mặt chàng. “Em nhắc lại đi?”
“ý em là,” nàng ngập ngừng giải thích khi chàng vẫn tiếp tục lơ đãng sáo những quân bài, và quan sát nàng, “Cái đêm ở trong phòng chơi bài của Charise, một vài người đã đề cập đến việc có thể tráo bài ngay trên bàn, em luôn tự hỏi là làm làm thế nào mà có thể….” Nàng lúng túng, muộn màng nhận ra là nàng đã làm nhục chàng và cái nhìn khắt khe và suy đoán của chàng đã chứng tỏ là nàng đã nói những thứ làm như thể là nàng tin là chàng đã chơi gian. “Em xin lỗi, em thật là vô lý.”
Ian chấp nhận lời xin lỗi với một cái gật đầu cụt ngủn và khi Alex ngập ngừng xen vào, “Tại sao chúng ta không dùng những mảnh này thay cho shilling,” chàng không nói một lời nhanh chóng chia bài.
Quá xấu hổ không dám nhìn chàng, Elizabeth cắn một và nhấc những quân bài.
Đó là bốn con vua.
Nàng liếc nhìn Ian, nhưng chàng vẫn lười nhác tựa vào ghế và chăm chú nhìn quân bài của mình.
Nàng thắng ba Shilling và lấy làm hài lòng. Chàng đưa bài cho nàng, nhưng Elizabeth lắc đầu. “Em không thích chia bài. Em luôn làm rơi các quân bài, điều làm Celton phát cáu. Anh chia cho em được không?”
“Được không sao cả.” Ian nói thản nhiên, và Elizabeth cảm thấy nhói ở tim chàng vẫn lờ nàng đi.
“Ai là Celton?” Jordan hỏi. “Celton là người giữ ngựa,” Elizabeth giải thích một cách buồn rầu, nhấc những quân bài.
Và đó là bốn con át. Nàng biết điều gì đang xảy ra và một nụ cười nhẹ nhõm run run nở trên môi nàng khi nàng ngẩng đầu lên và liếc nhìn vị hôn thê của mình. Không có một dấu hiệu nào cả, không một gợi ý, bất kỳ một chỗ nào trên khuôn mặt chàng cũng hoàn toàn bình thản một cách khác lạ.
Uể oải dựa vào ghế, chàng nhướng mày lên và nói, “Em có muốn thay bài và lấy một vài quân khác không, Elizabeth?”
“Có ạ.” Nàng nói, có nín cười, “em muốn một số quân át nữa đễ hợp với những quân em đang có.”
“Chỉ có bốn con thôi,” chàng giải thích nhẹ nhàng, và Elizabeth cười phá lên và bỏ những quân bài khác. “Anh đúng là đồ bịp bợm.” Nàng thở hổn hển khi cuối cũng nàng cũng nói được, khuôn mặt của nàng đỏ ửng vì thán phục.
“Cám ơn, em yêu,” chàng một cách âu yếm. “Anh hạnh phúc khi biết sự đánh giá của em về anh đã được hoàn thiện.”
Elizabeth đau cả ngực vì cười nhưng từ đầu đến chân nàng ấm áp vì sung sướng. Các qúy ông thường không nói với vẻ dịu dàng đặc biệt như thế trước mọi người. “Anh là một người Scot,” chàng thì thầm giọng khàn khàn. “Chúng tôi cũng vậy.” Nhà Townsende nhanh chóng tham gia vào câu chuyện sau những phút im lặng.
Sau đó Elizabeth không dám liếc chàng một chút nào, cũng không thể di chuyển. Và rồi sau những giây phút dài như một thế kỷ, mắt họ gặp nhau, Elizabeth tràn ngập khao khát được ngả vào vòng tay chàng. Chàng nhìn thấy điều đó và câu trả lời trong mắt chàng làm nàng cảm thấy tan chảy.
“Có một ý nghĩ chợt xuất hiện, Ian,” Jordan đùa sau đó một lát, nhẹ nhàng phá vỡ sự mê mải của họ, “là tại sao chúng ta lại tốn thời gian cho những việc làm lương thiện.”
Đôi mắt Ian nhìn thấy vẻ miễn cưỡng rời khỏi trên mặt Elizabeth, và rồi chàng nhìn Jordan dò hỏi. “Cái gì có trong đầu cậu vậy?”
“Với kỹ năng của cậu trong việc chia bài có bất cứ quân nào mà cậu muốn, tại sao chúng ta lại không lừa bịp cả London. Nếu có nạn nhân nào đó của chúng ta liều lĩnh phản đối, Alex có thể đuổi chúng chạy bán sống với kiếm của cô ấy và rồi Elizabeth có thể bán anh ta trước kho anh ta va trúng tường.”
Ian nén cười. “Đúng là không phải ý kiến tồi. Thế vai trò của cậu trong đó là gì?” “Giúp chúng ta khỏi bị trôn sống” Elizabeth cười vang “chính xác.”
Sau khi Ian rời khỏi để đến nhà trọ Greenleaf, nơi mà chàng có kế hoạch dừng lại đêm trước khi tiếp tục trên đường về nhà, Elizabeth ngồi dưới lầu tắt những ngọn nến và thu dọn phòng khách. Trong phòng ngủ giành cho khách ở trên lầu, Jordan liếc nhìn nụ cười lơ đãng của vợ và cố gắng nín một một nụ cười hiểu biết. “Bây giờ thì em nghĩ gì về Hầu tước Kensington?”
Đôi mắt của Alex lấp lánh khi cô nhìn chồng. “Em nghĩ,” cô nói, “trừ phi anh ta làm điều gì đó tồi tệ nữa, em sẵn sàng tin rằng anh ấy thực sự là em họ của anh.”
“Cám ơn, em yêu,” Jordan nói dịu dàng, nhái lại từ ngữ của Ian. “Anh rất hạnh phúc là sự đánh của em về cậu ấy đã hoàn thiện.”