watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Như cõi thiên đường-Chương 50 - tác giả Judith McNaugh Judith McNaugh

Judith McNaugh

Chương 50

Tác giả: Judith McNaugh

Trong những tuần lễ nối tiếp sau đó, Elizabeth hài lòng phát hiện là nàng có thể hỏi Ian bất cứ câu hỏi nào liên quan đến bất cứ chủ đề nào và rằng chàng sẽ trả lời đầy đủ như nàng mong muốn. Không một lần chàng trả lời nàng với thái độ kẻ cả bề trên, hay tránh nàng bằng cách chỉ ra là một người phụ nữ, vấn đề đó hoàn toàn không liên quan đến-hay tồi tệ hơn- là câu trả lời vượt trên khả năng hiểu biết của bất cứ người phụ nữ nào. Elizabeth nhận thấy sự tôn trọng của chàng đối với sự thông thái của nàng quá ư là nịnh đầm- đặc biệt là sau hai phát hiện làm ngạc nhiên sửng sốt về chàng.
Phát hiện đầu tiên xảy ra ba ngày sau đám cưới của họ, lúc cả hai người dành buổi tối ở nhà, đọc sách.
Tôi đấy sau bữa ăn tối, Ian mang quyển sách chàng muốn đọc từ thư viện của họ- một tuyển tập nặng với tiêu đề khó hiểu- vào phòng khách. Elizabeth mang cuốn Kiêu Hãnh và Định Kiến (Pride and Prejudice) mà nàng đã muốn đọc từ lâu kể từ khi lần đầu tiên nghe đến sự náo động mà nó đã gây ra giữa những thành viên bảo thủ của tầng lớp quý tộc. sau khi đặt một nụ hôn lên trán nàng, Ian ngồi xuóng ghế có lưng cao bên cạnh ghế nàng. Vươn ngang chiếc bàn nhỏ đặt giữa họ tới bàn tay nàng, Ian xoắn những ngón tay của họ với nhau, và mở sách của chàng. Elizabeth nghĩ là nó thực sự rất ấm cúng khi ngồi, cuộn tròn trong ghế bên cạnh chàng, tay nàng trong tay chàng, với quyển sách trong lòng nàng, và nàng không phiền với sự bất tiện nho nhỏ khi lật những trang giấy bằng một tay.
Chẳng mấy chốc nàng mải mê với quyển sách của nàng đến nỗi phải đúng 30 phút sau nàng mới nhận ra Ian lật những trang sách nhanh đến mức độ nào. Từ góc mắt nàng, Elizabeth quan sát với vẻ thu hút bối rối khi ánh mắt chàng dường như lướt xuống trang sách, rồi mặt bên kia của trang giấy và rồi chàng chuyển sang trang tiếp theo. Trêu chọc nàng hỏi "Anh đang đọc quyển sách đấy, quý ngài, hay là anh chỉ giả vờ vì lợi ích của em?"
Chàng sắc nét nhìn lên, và Elizabeth thấy một biểu hiện kỳ lạ và hơi do dự thoáng qua khuôn mặt rám nắng của chàng. Như thể cẩn thận phát ngôn câu trả lời, chàng nói chậm rái "Anh có một- khả năng hơi lạ lùng-là đọc rất nhanh"
"Ồ", Elizabeth đáp lời, "Anh may mắn thế. Em chưa bao giờ nghe đến tài năng như vậy."
Một điệu cười làm say đắm lười nhác hiện lên trên khuôn mặt chàng, và chàng siết chặt bàn tay nàng. "Nó gần như không bất thường như mắt em" chàng nói.
Elizabeth nghĩ là nó phải hơn bất thường, nhưng nàng không hoàn toàn chắc chắn và nàng bỏ qua nó. Ngày tiếp theo, phát hiện đó hoàn toàn bị lu mờ đi bởi phát hiện kế tiếp. Trước sự khăng khăng của Ian, nàng trải những quyển sổ từ Havenhurt trên bàn làm việc của chàng để lướt qua những tài khoản của khu nhà ở, và khi buổi sáng trôi qua, hàng dài những con số nàng cộng và nhân bắt đầu mờ dần và đổi chỗ cho nhau trong tâm trí nàng- một phần nguyên do là, nàng nghĩ với nụ cười mệt mỏi, chồng nàng đã giữ nàng thức giấc hơn nửa thời gian ban đêm để làm tình với nàng. Nàng đã phải cộng những cột chi tiêu đến lần thứ ba, và cũng là lần thứ ba nàng đưa ra tổng số khác nhau. Nàng bực mình đến nỗi nàng không nhận ra Ian đã bước vào phòng, cho đến khi chàng vươn người ra từ phía sau nàng, đặt tay trên bàn vào hai bên của nàng. "Có vấn đề ?" chàng hỏi, hôn lên đỉnh đầu nàng.
"Vâng" nàng nói, nhìn đồng hồ và nhận ra là những cộng sự kinh doanh mà chàng đang đợi sẽ ở đây trong chốc lát. Khi nàng giải thích vấn đề vướng mắc của nàng cho chàng, nàng bắt đầu cất các giấy tờ vào trong những cuốn sỏ, vội vàng thu gom mọi thứ và dọn dẹp bàn làm việc của chàng. "Trong vòng 45 phút vừa qua, em đã cộng bốn cột giống nhau, để em có thể chia số đó cho 18 người hầu, nhân số đó với 40 người hầu, số người mà chúng ta đang hiện có, nhân với bốn khu nhà ở. Một khi em biết con số đó, em có thể dự đoán được chi phí thực sự cho thức ăn và đồ dùng với số lượng nhân viên tăng lên. Em đã có ba câu trả lời khác nhau cho những cái cột khốn khổ đó, và em vẫn chưa đi đến tận cùng của công việc tính toán. Ngài mai em sẽ phải bắt đầu lại từ đầu lần nữa," nàng kết thúc với vẻ phát cáu, "và rất mất thời gian cho việc lấy tất cả mọi thứ này ra rồi thu xếp lại". Nàng vươn ra để đóng quyển sổ lại và nhét tính toán của nàng vào quyển sổ đó nhưng Ian dừng nàng lại.
"Những cột nào vậy?" chàng điềm tĩnh hỏi, ánh nhìn ngạc nhiên của chàng quan sát sự nổi giận thực sự trên khuôn mặt nàng.
"Những cái cột dài ở bên dưới phía tay trái. Chẳng có vấn đề gì đâu. Ngày mai em sẽ đánh vật với nó," nàng nói, nàng đẩy chếc ghế vào, làm rơi hai tờ giấy, và cúi xuống để nhặt nó lên. Phía trên nàng, Ian nói "364 bảng"
"Gì cơ anh!" nàng hỏi khi nàng đứng dậy, nắm chặt hai tờ giấy trong tay.
Chàng viết xuống một mảnh giấy rời. "364 bảng". "Đừng coi nhẹ sự muốn biết những con số đấy của em" nàng cảnh báo chàng với nụ cười hơi bực tức. "Hơn nữa", nàng nói tiếp, vươn người về phía trước, hôn nhẹ một nụ hôn xin lỗi lên gò má chàng-yêu thích mùi hương nước hoa của chàng, "em thường thích công việc sổ sách. Hôm nay em hơi thiếu ngủ bời vì," nàng thì thầm, "chồng em đã giữ em thức nửa buổi tối."
"Elizabeth", chàng bắt đầu ngập ngừng, "Có một điều anh-". Rồi chàng lắc đầu và thay đổi ý định, và khi SHipley đang đứng sẵn ở cánh cửa thông báo sự đến nới của những cộng sự kinh doanh của chàng, Elizabeth không nghĩ hơn về nó.
Cho đến tận sáng hôm sau, thay vì dùng phòng làm việc của chàng lần nữa và phá vỡ lịch làm việc của chàng, nàng trải những quyển sổ và giấy rờ trên bàn ở thư viện. Với tâm trí thoải mái và sảng khoái, nàng đã có bước tiến nhanh, và trong vòng một giờ, nàng đã có câu trả lời mà nàng tìm kiếm hôm qua. Khi nàng không thể nhớ nó, nàng tìm kiếm trong đống giấy tờ của nàng về mảnh giấy rời mà chàn đã viết dự đoán của chàng và tìm thấy nó kẹt giữa những giấy của quyến sổ.
Với kết quả của bản thân nàng ở trên tay, nàng nhìn xuống tờ giấy chàng viết lên. Sự ngạc nhiên bắt đầu làm nàng chầm chầm đứng dậy. Tờ giấy có kết quả của Ian được nắm giữa trên tay kia của nàng: 364 bàng, Run run với cmar xúc khó tả nàng nhìn chằm chằm vào câu trả lời mà chàng đã tính toán trong đầu, không phải trên tờ giấy, trong vòng vài giây chứ không phải bốn lăm phút.
Nàng vẫn đứng như thế trong vài khoảnh khắc sau khi Ian bước vào và mời nàng đi cưỡi ngựa cùng chàng. "Vãn đang tìm câu trả lời hả em yêu-sweetheart?" chàng hỏi với điệu cười nhe răng thông cảm, hiểu nhầm nguyên nhân cái nhìn chằm chằm cảnh giác của nàng.
"không, em đã tìm được câu trả lời của em,"nàng nói, giọng nàng không chủ ý buộc tội khi nàng đưa hai mảnh giấy về phía chàng. "Điều em muốn biết," nàng tiếp tục nói, không thể tách rời ánh mắt khỏi chàng, " là làm sao nó xuất hiện giống kết quả mà anh có trong vòng khoảnh khắc."
Nụ cười của chàng nhạt dần, và chàng nhét tay vào túi quần, lờ đi hai tờ giấy trên bàn tay đang đưa ra của nàng. Biểu hiện của chàng cẩn thận điềm tĩnh, chàng nói, "Kểt quả đó hơi khó khăn hơn so với kết quả anh viết xuống cho em-"
"Nhưng anh có thể làm thế này-tính toán tất cả các con số trong suy nghĩ của anh ư? trong khoảnh khắc ư?"
Chàng gật đầu cụt lủn, và khi Elizabeth tiếp tục nhìn chàng cảnh giác, như thể chàng là môth sinh vật nào đó đến từ một nơi không rõ nguồn gốc, gương mặt chàng rắn lại. Bằng giọng nói lạnh lùng và sắc cạnh, chàng nói "Anh rất lấy làm cảm ơn nếu như em dừng việc nhìn anh chằm chằm như thể anh là một con người kỳ dị như thế."
Miệng Elizabeth há hốc ra trước giọng nói và lời nói của chàng. "em không"
"Có" chàng nói giọng không lay chuyển. "Em có. Đó chính là lý do tại sao anh không kể với em trước đây."
Với lời kết luận có thể hiểu được mà chàng đã đúc kết từ phản ứng của nàng, sự hối hận xấu hổ dâng lên trong nàng. Lấy lại sự điềm tĩnh của mình, nàng bước vòng qua chiếc bàn tiến lại về phía chàng. "Điều mà anh nhìn thấy trên khuôn mặt của em là sự ngạc nhiên và sự kinh ngac, bất kể nó có vẻ như thế nào."
"Điều cuối cùng anh muốn từ em là "sự kinh ngac"," chàng nói sít sao, và Elizabeth bất chợt nhận ra là trong khi chàng không thèm quan tâm đến bất cứ người nào khác nghĩ gì về chàng, phản ứng của nàng đối với tất cả việc này rõ ràng là cực kỳ quan trọng đối với chàng. Nhanh chóng kết luận là chàng rõ ràng có kinh nghiệm đối với phản ứng của người khác trước những gì chắc chắn được cho là thiên tài-và đồng thời cũng bị cho là "quái đản, kỳ cục"-nàng cắn môi, cố gắng quyết định nên nói gì. Khi không có suy nghĩ gì hiện lên trong tâm trí, nàng đơn giản để tình yêu dẫn lối và hành động không giả dối. Dựa người vào bàn, nàng gửi chàng nụ cười một bên, vui vẻ và nói "Em kết luận là anh có thể tính toán gần nhanh như anh đọc sách.
Phản ứng của chàng ngắn gọn và lạnh lùng. "không hẳn thế." "Em hiểu" nàng tiếp tục nhẹ nhàng. "Em đoán là có khoảng gần 10 nghìn cuốn sách trong thư viện của anh ở đây. Anh đã đọc hết chưa?"
"Chưa." Nàng gật đầu vẻ hiểu ý, nhưng đôi mắt nàng nhảy múa với điệu cười khâm phục khi nàng tiếp tục nói "Vậy, anh đã khá bận trong vài tuần qua-luôn luôn bên cạnh em. Không nghi ngờ là việc đó dã khiến anh hoàn thành nốt một hay hai nghìn cuốn sách." Gương mặt chàng dịu lại khi nàng hỏi vui vẻ. "Anh có kế hoạch đọc hết chúng không?"
Với sự thở phào nhẹ nhõm, nàng trông thấy nụ cười trả lời gắn trên môi chàng. "anh nghĩ là anh sẽ cố gắng tuần tới" chàng trả lời với vẻ nghiêm nghị giả tạo.
"một sự nỗ lực xứng đáng" nàng đồng ý. "em hy vọng anh sẽ không bắt đầu không có sự hiện diện của em. Em muốn quan sát"
Tiếng cười của Ian bị cắt ngắn khi chàng ôm ghì nàng vào cánh tay và chúi mặt chàng trong bộ tóc tỏa hương của nàng, tay chàng ghì chặt nàng vào chàng như thể chàng có thể hấp thụ sự ngọt ngào của nàng vào cơ thể chàng.
"Anh có kỹ năng đặc biệt nào khác mà em phải biết không, quý ngài?" nàng thì thầm, ôm ghì chàng chặt như chàng đang ôm nàng.
Tiếng cười trong giọng nói của chàng bị thay thế bởi sự nghiêm nghị dịu dàng. "Anh khá giỏi." chàng thì thầm "trong việc yêu em."
Trong những tuần lễ tiếp theo, chàng đã chứng minh cho nàng trong hàng trăm cách. Trong số những việc khác, chàng không bao giờ phản đối thời gian mà nàng phải xa chàng ở Havenhurst. Đối với Elizabeth, người mà toàn bộ cuộc sống đã từng hiện diện ở Havenhurst quá khứ và tương lai, nó đến như một điều gì đó ngạc nhiên khi nhận thấy rất nhanh là nàng khá miễn cưỡng dành nhiều thời gian ở đây, giám sát những cải thiện được tiến hành.
Để tránh việc dành nhiều thời gian hơn mức cần thiết, nàng bắt đầu đưa các bản vẽ của kiến trúc sư về nhà, cùng với những vấn đề vướng mắc nàng gặp phải, để nàng có thể hỏi ý kiến Ian. Bất kể chàng bận thế nào hay bất kể ai mà chàng đang ngồi cùng, chàng đều dành thời gian cho nàng. Chàng ngồi với nàng hàng giờ, giải thích bằng mọi cách có thể cho nàng theo cách từng bước một mà qua đó nàng nhận ra là bằng chứng cho sự kiên nhẫn không mệt mỏi của chàng đối với nàng, bởi vì ý nghĩ của Ian không suy luận theo lối các bước một. Cùng với tốc đột đáng kinh ngạc, suy nghĩ của chàng có thể đi thẳng từ điểm A đến điểm Z, từ vấn đề đến cách giải quyết, không cần thiết lê bước qua các bước trung gian.
Với ngoại lệ một số lần nàng phải ở Havenhurst, họ dành buổi tối với nhau trên giường chàng, và Elizabeth nhanh chóng khám phá ra là buổi đêm tân hôn của họ chỉ là một sự duyệt trước ngắn ngủi của vẻ đẹp hoang dã và sự lộng lẫy hoang sơ của việc làm tình của chàng. Có những lúc chàng kéo dài như vô tận, nuông chiều các quan của nàng với tất cả cảm xúc sâu sắc, kéo dài sự giải phóng của họ, cho đến khi Elizabeth cầu xin chàng chấm dứt sự giày vò ngọt ngào; những đêm khác chàng đến với nàng bằng sự ham muốn và nhu cầu mãnh liệt và yêu nàng bởi sự thô bạo dịu dàng và sự chuẩn bị ít ỏi. Và khi Elizabeth có thể không bao giờ quyết định được cách nào nàng thích nhất. Nàng thú nhận điều đó với chàng vào một đêm, và rồi để nàng có thể quyết định tôt hơn, chàng đã làm tình với nàng một cách nhanh chóng rồi sau đấy giữ nàng thức hàng giờ với sự chăm sóc dịu dàng. Chàng dạy nàng hỏi, không xấu hổ, những gì nàng muốn và khi tính nhút nhát làm nàng do dự, chàng dạy nàng bằng ví dụ cũng vào đêm ấy. Đó là một bài học mà Elizabeth thấy quá ư xúc động khi nàng lắng nghe giọng nói khàn khàn của chàng trở nên đặc hơn bởi sự ham muốn khi chàng yêu cầu được vuốt ve và âu yếm theo những cách đặc biệt nào đó, và rồi khi nàng thực hiện, những cơ bắp mạnh mẽ của chàng nhảy lên dưới cái vuốt ve của nàng, và một tiếng rên rỉ phát ra từ lồng ngực chàng.
Đến cuối mùa hè, họ đi London, mặc dù thành phố vẫn còn một chút như bị bỏ rơi. Mùa lễ hội nhỏ (Little Season) vẫn chưa bắt đầu. Elizabeth đồng ý đi vì nàng nghĩ ở gần những người mà chàng đã đầu tư rất nhiều tiền vào những đầu cơ phức tạp sẽ thuận lợi hơn cho chàng, và cũng vì Alex sẽ ở đấy. Ian đi London vì chàng muốn Elizabeth hưởng thụ địa vị có uy thế trong xã hội mà nàng được đặt tước danh- và cũng bởi vì chàng thích thú việc khoe khoang nàng trong khung cảnh mà nàng phát sáng như những trang sức chàng phung phí cho nàng. Chàng biết là nàng xem chàng như một ân nhân thương yêu và cũng là một người thầy thông minh, nhưng về phần người thầy, Ian biết là nàng đã nhầm, vì Elizabeth cũng đang dạy chàng nhiều điều. Bằng ví dụ của chính bản thân mình, Elizabeth dạy chàng kiên nhẫn với người hầu; nàng dạy chàng biết thư giãn; và nàng dạy chàng biết sau việc làm tình, sự vui vẻ cười đùa chắc chắn cũng là một sự tiêu khiển thoải mái nhất của cuộc sống. Trong sự khẳng định khăng khăng của nàng, chàng thậm chí học cách nhìn khoan dung với những nhược điểm ngu xuẩn nhất của nhiều thành viên trong giới quý tộc.
Trong lần nỗ lực này, Elizabeth thành công đến nỗi chỉ trong vòng vài tuần, họ đã trở thành một cặp đôi khá yêu thích và được thỉnh cầu đến mọi kiểu sự kiện từ thiện và xã hội. Rất nhiều thư mời được gửi tới ngôi nhà ở đường Upper Brook và họ đã cùng nhau cười đùa suy nghĩ các lý do để tránh những thư mời đấy để Ian có thể làm việc vào ban ngày và Elizabeth có thể làm bận rộn thời gian của nàng với những việc khác thú vị hơn là những cuộc gọi xã hội.
Đối với Ian thì chẳng có vấn đề gì cả; chàng luôn bận rộn. Trong sự khẩn thiết của một vài người nhiều tuổi có vai vế ảnh hưởng nhất trong giới quý tộc, bao gồm cả nữ Công Tước Quả Phụ Hawthorne (Dowager Duchess), Elizabeth giải quyết vấn đề của nàng bằng cách đồng ý tham gia trong một nỗ lực từ thiện nhằm xây dựng một bệnh viện rất cần thiết ở vùng ngoại ô London. Thật không may, Hội Đồng Kêu Gọi Quỹ Bệnh viện mà Elizabeth tham gia, dành phần lớn thời gian xoáy sâu vào những việc tầm thường chả đâu vào đâu và hiếm khi đưa ra được quyết định về một việc gì đó. Trong cơn thất vọng mệt mỏi, Elizabeth cuối cùng đã nhờ Ian bước vào phòng khách vào một ngày, trong khi hội đồng đang họp ở đáy và chia sẻ cho họ một số ý kiến chuyên môn. "Và" nàng cười cảnh báo chàng trong phòng đọc của chàng khi chàng đồng ý tham gia với họ, "bất kể họ có ca thán thế nào về tất cả những chi phí vô ích và nhỏ nhất- mà chắc chắn họ sẽ- anh hứa với em là anh sẽ không chỉ ra cho họ là anh có thể xây sáu bệnh viện với ít nỗ lực và thời gian hơn."
"Anh có thể làm thế ư?", chàng hỏi, cười nhăn nhở. "Chắc chắn rồi" nàng thở dài. "Giữa họ, họ phải có hơn nửa số tiền của Châu Âu, nhưng họ vẫn tranh cãi từng shilling phải bỏ ra như thể số tiền đó rút ra từ túi xách của họ và bị gửi vào nhà tù của những con nợ."
"Nếu như bọn họ làm tổn thương tính nhạy cảm tiết kiệm của em, chắc họ phải là nhóm hiếm có" Ian trêu chọc. Elizabeth gửi chàng một nụ cười xao lãng, nhưng khi họ tiến đến gần phòng khách, nơi mà hội đồng đang uốn trà bằng nhữn chiếc cốc trung quốc vô giá của Ian, nàng quay lại phía chàng và nói thêm vội vã. "Ồ, và anh đừng phàn nàn gì về chiếc mũ màu xanh của Lady Wiltshire."
"Tại sao không?" "Vì đó là mái tóc của cô ấy". "Anh sẽ không làm thế" chàng cam đoan, cười nhăn nhở với nàng.
"có, anh sẽ làm thế" nàng thì thầm, cố gắng nhăn mày và rồi thay vì đó cười khúc khích. "Nữ công tước quả phụ nới với em là tối qua anh đã khen con chó lông xù mà quý bà Shirlay ôm trong cánh tay."
"Quý bà, tôi sẽ tuân theo lời hướng dẫn đặc biệt của quý bà để đối xử tốt với bà già độc ác cay nghiệt lập dị đó. Mà tại sao anh không nên khen con chó của bà ta?"
"Vì nó là bao tay lông mới thuộc loại khá hiếm mà bà ta cực kỳ tự hào."
"Không có loại lông nào trông xơ xác như thế cả, Elizabeth"chàng trải lời với điệu cười nhăn nhở không thèm hối lỗi. "Bà ta đang đánh lừa em đấy." Chàng nghiêm túc nói thêm.
Elizabeth cố nuốt điệu cười điệu cười làm giật nảy mình và nói với cái nhìn cầu khẩn van xin. "Hứa với em là anh sẽ rất tử tế và kiên nhẫn với hội đồng."
"Anh hứa" chàng nói nghiêm trọng, nhưng khi nàng với tay cầm cánh cửa và mở cửa ra- khi nó quá muộn để rút lui và đóng nó lại-chàng vươn người lên phía gần tai nàng và thì thầm "Em có biết là lạc đà là con động vật duy nhất được sáng tạo bởi một hội đồng, và đó là lí do tại sao nó lại hóa ra như kiểu nó bây giờ không?"
Nếu hội đồng ngạc nhiên khi thấy Hầu tước (marquess) Kensington dễ nổi giận và hay nói cụt lủn trước đây bước vào giữa bọn họ với nụ cười sung sướng xứng đáng một lễ sinh ở thánh đường thì họ chắc chắn không còn nghi ngờ gì bị gây sốc khi nhìn thấy đôi tay của vợ hầu tước giữ chặt khuôn mặt và đôi mắt nàng ánh ánh lên tươi cười.
Như cõi thiên đường
Chương I
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Đoạn kết