Hồi 12
Tác giả: Khánh vân cư sĩ
Đây nói Tế Điên cứu giúp cho Mã Tự Nhiên và lão phu nhân họ Trịnh
xong, liền rời Trịnh phụ ra đi. Khi được một đỗi khá xa, bỗng thấy một
người hàng thịt đứng dựa bức tường của một nhà nọ.
Tế Điên nhìn mặt thấy có một vừng sát khí bốc lên liền đánh tay
bất giác than rằng:
- Lành thay! Lành thay! Người này là trang hiếu tử, ta phải cứu giúp một
phen. Nếu không cứu gấp e lâm nạn, liền gọi luôn ba tiếng:
- Hàng thịt chó, hàng thịt chó! Bớ này anh hàng thịt chó!
Người hàng thịt thấy một hoà thượng gọi mình mà mình thì bán thịt chó
thật, lạ lùng đứng sững chẳng thèm trả lời, bụng nghĩ ta bán thịt cho thế gian,
làm nghề này bất đắc dĩ, sư mô chi thấy thịt chó là gọi ầm lên, mình bán cho sư
còn ngượng thay, nhà sư mà mua thịt chó thì thật là điên khùng! Nghĩ rồi giả bộ
làm ngơ không đáp.
Tế Điên nóng ruột, thấy việc đã gấp liền sấn đại đến, lấy ngay một đùi htịt
chạy biến ra xa. Anh hàng thịt thấy hòa thượgn đến cướp thịt chó liền la lên:
- Bớ người ta! Bớ người ta ... rồi cắm đầu chạy theo, nhưng không dám la to
là hòa thượng cướp thịt chó.
Chạy được một quãng bỗng Tế Điên đứng lại cười lên ha hả, quăng trả đùi
thịt chó vừa chỉ lại đằng sau vừa cười. Người hàng thịt ngoảnh lại thì thấy bức
tường cao ngất đang đổ, gạch ngói rơi xuống như trút. Bụng nghĩ "có lẽ thánh
tăng cứu mạng, nếu nhà sư nhà không cướp đùi thịt chó mà ta còn đứng nguyên
đó thì nay chôn vùi dưới đống gạch vụn còn gì?" Liền sụp lạy Tế Điên.
Tế Điên ôn tồn bảo:
- Ta đâu có thèm thịt cho của ngươi, mà ta ăn thịt chó cũng không sao, miễn
bụng ta không có chó để cho ngươi chết uổng tử, nhưng có lẽ là phúc báo của
ngươi, nên mới gặp ta.
Nguyên người hàng thịt họ Đổng tên Bình, có vợ và một mẹ già. Tính tình
tuy k hông hung ác nhưng thô lỗ, thường hay nói nặng với mẹ. Vợ là Hàn thị tính
nết nhu mì thường hay ngỏ lời khuyên, nhưng anh ta vẫn chứng nào tật nấy. Nhà
nghèo không có nghề nghiệp gì nên đàn làm chuyện giết chó bán rong kiếm kế
sinh nhai.
Có một hôm, Đổng Bình định giết thịt một con chó mẹ, quên lấy to đựng
huyết liền bỏ dao chạy đi lấy. Tới chừng trở lại, không biết con dao ai lấy mất.
Tìm kiếm loanh quanh, sau thấy một con chó con nằm co ro dáng điệu khả nghi
liền lật đật đuổi cho đứng dậy thì liền thấy con dao nằm dấu dưới bụng, ra con
chó con đã tha con dao cất dấu. Đổng Bình giận dữ liền đá con chó con một cái,
rồi sách dao liếc vào cái tô định giết chó mẹ. Bất ngờ đàn chó con thấy vậy kêu
gào rối rít chảy nước mắt khóc. Đổng Bình thấyvậy bất giác buông dao thở dài,
rồi không biếât nghĩ sao, chạy thẳng vào nhà ôm mẹ quỳ lạy mà khóc. Bà mẹ hết
sức ngạc nhiên trước thái độ của con.
Đổng Bình gục mặt vào lòng mẹ nức nở mà nói:
- Ngày thường con hay lầm lỗi nặng lời cùng mẹ, ngày nay tự hối quá
nhiều, xin mẹ tha thứ cho con.
Bà cụ dịu dàng bảo:
- Con có lỗi trăm bền, mẹ đâu có chấp! Nay con biết hối đó là nguồn vui
của mẹ.
Hàn thị đứng bên tron thấy chồng có vẻmăt khác thường, nỉ non hỏi kỹ cặn
kẽ căn do mới hay chồng được bầy chó con cảm hóa rất đỗi vui mừng. Đổng
Bình từ đấy ăn ở với mẹ rất hiếu thuận, cơm bưng nước rót, cung kính vô chừng.
Hôm nay nhân đi bán thịt chó, bị Tế Điên giựt thịt bỏchạy, liền đuổi theo
mà thoát nạn tường đổ đè người, nghĩ lại giật mình kinh sợ, cảm ơn Tế Điên vô
lượng. Tế Điên đã biết sự thể, nhân cớ khuyên bảo, dặn dò, nói rõ điều hơn lẽ
thiệt, dạy Đổng Bình phải đổi ngay nghề khác làm ăn mới mong tránh được tai
hoạ táng thân. Đổng Bình nghe khuyên nhất nhất vâng lời, sụp xuống lạy tạ. Tế
Điên trao trả xâu thịt chỉ cắt lấy một miếng nhỏ và cho biết là phải cần dùng.
Nói xong bỏ đi lên chùa Linh Ấn, vừa đi vừa nghêu ngao ca hát. Vừa về tới cửa
chùa, hai chú tiểu đón lại:
- Bẩm thầy mới về! Thầy sách chi đó?
- Thịt chó béo quá, có muốn ăn không?
Các chú tiểu bịt miệng cười, miệng chối đây đẩy:
- Chịu thôi, chịu thôi! Hôm nay có khác tới thiêu hương lễ phật, thầy đem
của quái quỉ này về, coi sao tiện. Thế nào sư tổ cũng rầy la thầy cho mà coi. Tội
phạm tam qui, ngũ giới, thầy có biết chăng?
- Sao ta không biết, nhưng ta có việc của ta, các ngươi biết gì mà nói.
Dứt lời, Tế Điên săm săm đi thẳng vào đại điện. Hai chú tiểu không dám
ngăn cản, đành chỉ lặng lẽ đi theo. Tế Điên cứ cứ thẳng vào Đại Hùng bảo điện,
tay cầm lòng thòng xâu thịt vừa cười vừa rao:
- Ai mua thịt chó thì ra, tớ bán rẻ, chỉ có 6 đồng một miếng mà thôi.
Lúc ấy chư tăng đều tề tựu đông đảo trên điện, có người thấy Tế Điên làm
vậy thương hại mà bảo:
- Điên khùng quá lắm, có im đi không? Sư phụ ra thấy, quở mắng bây giờ!
Tế Điên làm ngơ như không nghe thấy, miệng cứ rao tướng mãi lên. Quảng
Lượng thấy vậy tức giận quá chừng lại gần quát lên:
- Ngươi nói chi đó!
Tế Điên tỉnh bơ hỏi lại:
- Phải ngươi định mua thịt chó chăng?
Quảng Lượng thét lên:
- Bậy bạ quá chừng! Tội ngươi phạm cấm làm dơ điện Phật, ta đây không
thèm nói đâu. Ta chỉ hỏi người - Lầu Đại Bi bị đốt cháy, sai ngươi đi quyên đủ
vạn lượng vàng, nay đã xong chưa?
Tế Điên à một tiếng và đáp:
- Một đồng hiện cũng chưa có, nói chi đến vạn lạng.
Quảng Lượng giận nói:
- Như thế phải vào bẩm với sư phụ định đọat mới được. Lúc này đang giờ
Ngọ, không ai mua thịt đâu, ráng chờ xế chiều mới có khách mua, đi theo ta.
Nói xong định kéo Tế Điên đi, Tế Điên cười rộ mà bảo:
- Ngươi làm gì mà dữ dằn quá vậy!
Chính đang lúc nói đi nói lại, chợt có hai chứ tiểu chạy thẳng vào thưa cùng
Quảng Lượng:
- Bạch thầy, có nghe tin gì lạ không?
- Không, có chuyện gì lạ à?
- Dưới núi có hơn 200 người đủ các giai cấp, đi đầu là hai vị viên ngoại, có
10 tên gia đinh theo hầu, ăn mặc cực kỳ hoa mỹ, thẳng tới chân núi mà hỏi đệ tử
rằng:
- Phải đây là chùa Linh Ẩ chăng?
- Dạ, chính phải.
- Phật song có trong chùa không?
- Bạch, nơi đây không có vị nào là Phật sống cả!
- Là vị sư La Hán đó!
- Dạ trên chùa quả có 500 vị La Hán tạc bằng cây, chẳng hay viên ngoại
định kính lễ vị La Hán nào?
Vị viên ngoại cười mà bảo:
- Chúng tôi không cần lễ vị la hán bằng cây đâu? chúng tôi muốn gặp vị la
hán sống kia?
Thấy chuyện lạ, chúng đệ tử liền tò mò hỏi xem nhị vị viên ngoại coi ai là
la hán. Một vị liền cho biết:
- Chà, nói đến tên sợ mất 10 năm tuổi thọ!
Chúng đệ tử càng lạ lùng hơn nên cố nài nỉ xin cho biết tên, hai vị viên
ngoại cứ ngần ngại mãi, sau gặng hỏi đến ba lần, họ mới cho biết là ...là ...
Quảng Lượng sốt ruột quát lên:
- Là ai! Cớ chi mà cứ ngập ngừng! Nói mau! Nói mau lên!
- Dạ, dạ, đệ tử đi xem tướng số, người ta bảo đệ tử chỉ sống đến 51 tuổi,
năm nay đệ tử mới 21 tuổi, chỉ còn sống sở đời có 30 năm nữa thôi, lúc nãy đối
trước hai vị viên ngoại đã hứa xin giảm 10 tuổi thọ họ mới chịu nói tên vị la hán
sống, thế mà nay lại nói lần nừa, giảm 10 năm thì đệ tử còn sống được bao lâu
nữa đâu! Tội nghiệp đệ tử quá, xin đừng bắt nói ra!
- Khéo chuyện quàng xiên, ăn nói ba hoa, tin sằng tin nhảm, nói tên đi, bao
nhiêu ta chịu hết cho!
- Dạ, có vậy đệ tử mới dám nói nhỏ cho nghe, thiên hạ đồn phật sống chính
là lão sư điên Đạo Tế đó!
Quảng Lượng xì một tiếng và nói to:
- Ôi! Đồ thằng khùng mà thiên hạ kính trọng nỗi gì!
- Chớ, chớ nói bậy như thế giảm tuổi thọ chết, thầy hãy ra nghên đónh các
vị viên ngoại, đừng để họ chờ lâu sinh ra chán, không cúng thì lấy chi mà sinh
sống!
Quảng Lượng liền cho đánh hiệu triệu tập chư tăng, mặc lễ phục đàng
hoàng ra nghênh đón.
Hai vị viên ngoại và các thí chủ nhìn trong đám đông không thấy Tế Điên,
một vị tiến lên bảo:
- Chúng tôi đến đây chỉ cốt bái kiến Tế Điên đại sư, xin thỉnh ra đây kỳ
được, nếu không gặp, chúng tôi xin trở về, để khi khác đến thỉnh lễ.
Bất đắc dĩ Quảng Lượng phải nói:
- Dạ Đạo Tế có trong chùa, xin hãy theo tôi.
Nói xong đưa các khách vào chốn Đại Hùng bảo điện, thấy Tế Điên vẫn
ung dung ngồi lim dim con mắt, tay cầm xâu thịt chó, miệng vẫn rao to:
- Thịt chó béo lắm! Sáu đồng một miếng, ai mua xin mua - coi như truớc mặt
không người.
oOo
Đây nói Tế Điên cứu giúp cho Mã Tự Nhiên và lão phu nhân họ Trịnh
xong, liền rời Trịnh phụ ra đi. Khi được một đỗi khá xa, bỗng thấy một
người hàng thịt đứng dựa bức tường của một nhà nọ.
Tế Điên nhìn mặt thấy có một vừng sát khí bốc lên liền đánh tay
bất giác than rằng:
- Lành thay! Lành thay! Người này là trang hiếu tử, ta phải cứu giúp một
phen. Nếu không cứu gấp e lâm nạn, liền gọi luôn ba tiếng:
- Hàng thịt chó, hàng thịt chó! Bớ này anh hàng thịt chó!
Người hàng thịt thấy một hoà thượng gọi mình mà mình thì bán thịt chó
thật, lạ lùng đứng sững chẳng thèm trả lời, bụng nghĩ ta bán thịt cho thế gian,
làm nghề này bất đắc dĩ, sư mô chi thấy thịt chó là gọi ầm lên, mình bán cho sư
còn ngượng thay, nhà sư mà mua thịt chó thì thật là điên khùng! Nghĩ rồi giả bộ
làm ngơ không đáp.
Tế Điên nóng ruột, thấy việc đã gấp liền sấn đại đến, lấy ngay một đùi htịt
chạy biến ra xa. Anh hàng thịt thấy hòa thượgn đến cướp thịt chó liền la lên:
- Bớ người ta! Bớ người ta ... rồi cắm đầu chạy theo, nhưng không dám la to
là hòa thượng cướp thịt chó.
Chạy được một quãng bỗng Tế Điên đứng lại cười lên ha hả, quăng trả đùi
thịt chó vừa chỉ lại đằng sau vừa cười. Người hàng thịt ngoảnh lại thì thấy bức
tường cao ngất đang đổ, gạch ngói rơi xuống như trút. Bụng nghĩ "có lẽ thánh
tăng cứu mạng, nếu nhà sư nhà không cướp đùi thịt chó mà ta còn đứng nguyên
đó thì nay chôn vùi dưới đống gạch vụn còn gì?" Liền sụp lạy Tế Điên.
Tế Điên ôn tồn bảo:
- Ta đâu có thèm thịt cho của ngươi, mà ta ăn thịt chó cũng không sao, miễn
bụng ta không có chó để cho ngươi chết uổng tử, nhưng có lẽ là phúc báo của
ngươi, nên mới gặp ta.
Nguyên người hàng thịt họ Đổng tên Bình, có vợ và một mẹ già. Tính tình
tuy k hông hung ác nhưng thô lỗ, thường hay nói nặng với mẹ. Vợ là Hàn thị tính
nết nhu mì thường hay ngỏ lời khuyên, nhưng anh ta vẫn chứng nào tật nấy. Nhà
nghèo không có nghề nghiệp gì nên đàn làm chuyện giết chó bán rong kiếm kế
sinh nhai.
Có một hôm, Đổng Bình định giết thịt một con chó mẹ, quên lấy to đựng
huyết liền bỏ dao chạy đi lấy. Tới chừng trở lại, không biết con dao ai lấy mất.
Tìm kiếm loanh quanh, sau thấy một con chó con nằm co ro dáng điệu khả nghi
liền lật đật đuổi cho đứng dậy thì liền thấy con dao nằm dấu dưới bụng, ra con
chó con đã tha con dao cất dấu. Đổng Bình giận dữ liền đá con chó con một cái,
rồi sách dao liếc vào cái tô định giết chó mẹ. Bất ngờ đàn chó con thấy vậy kêu
gào rối rít chảy nước mắt khóc. Đổng Bình thấyvậy bất giác buông dao thở dài,
rồi không biếât nghĩ sao, chạy thẳng vào nhà ôm mẹ quỳ lạy mà khóc. Bà mẹ hết
sức ngạc nhiên trước thái độ của con.
Đổng Bình gục mặt vào lòng mẹ nức nở mà nói:
- Ngày thường con hay lầm lỗi nặng lời cùng mẹ, ngày nay tự hối quá
nhiều, xin mẹ tha thứ cho con.
Bà cụ dịu dàng bảo:
- Con có lỗi trăm bền, mẹ đâu có chấp! Nay con biết hối đó là nguồn vui
của mẹ.
Hàn thị đứng bên tron thấy chồng có vẻmăt khác thường, nỉ non hỏi kỹ cặn
kẽ căn do mới hay chồng được bầy chó con cảm hóa rất đỗi vui mừng. Đổng
Bình từ đấy ăn ở với mẹ rất hiếu thuận, cơm bưng nước rót, cung kính vô chừng.
Hôm nay nhân đi bán thịt chó, bị Tế Điên giựt thịt bỏchạy, liền đuổi theo
mà thoát nạn tường đổ đè người, nghĩ lại giật mình kinh sợ, cảm ơn Tế Điên vô
lượng. Tế Điên đã biết sự thể, nhân cớ khuyên bảo, dặn dò, nói rõ điều hơn lẽ
thiệt, dạy Đổng Bình phải đổi ngay nghề khác làm ăn mới mong tránh được tai
hoạ táng thân. Đổng Bình nghe khuyên nhất nhất vâng lời, sụp xuống lạy tạ. Tế
Điên trao trả xâu thịt chỉ cắt lấy một miếng nhỏ và cho biết là phải cần dùng.
Nói xong bỏ đi lên chùa Linh Ấn, vừa đi vừa nghêu ngao ca hát. Vừa về tới cửa
chùa, hai chú tiểu đón lại:
- Bẩm thầy mới về! Thầy sách chi đó?
- Thịt chó béo quá, có muốn ăn không?
Các chú tiểu bịt miệng cười, miệng chối đây đẩy:
- Chịu thôi, chịu thôi! Hôm nay có khác tới thiêu hương lễ phật, thầy đem
của quái quỉ này về, coi sao tiện. Thế nào sư tổ cũng rầy la thầy cho mà coi. Tội
phạm tam qui, ngũ giới, thầy có biết chăng?
- Sao ta không biết, nhưng ta có việc của ta, các ngươi biết gì mà nói.
Dứt lời, Tế Điên săm săm đi thẳng vào đại điện. Hai chú tiểu không dám
ngăn cản, đành chỉ lặng lẽ đi theo. Tế Điên cứ cứ thẳng vào Đại Hùng bảo điện,
tay cầm lòng thòng xâu thịt vừa cười vừa rao:
- Ai mua thịt chó thì ra, tớ bán rẻ, chỉ có 6 đồng một miếng mà thôi.
Lúc ấy chư tăng đều tề tựu đông đảo trên điện, có người thấy Tế Điên làm
vậy thương hại mà bảo:
- Điên khùng quá lắm, có im đi không? Sư phụ ra thấy, quở mắng bây giờ!
Tế Điên làm ngơ như không nghe thấy, miệng cứ rao tướng mãi lên. Quảng
Lượng thấy vậy tức giận quá chừng lại gần quát lên:
- Ngươi nói chi đó!
Tế Điên tỉnh bơ hỏi lại:
- Phải ngươi định mua thịt chó chăng?
Quảng Lượng thét lên:
- Bậy bạ quá chừng! Tội ngươi phạm cấm làm dơ điện Phật, ta đây không
thèm nói đâu. Ta chỉ hỏi người - Lầu Đại Bi bị đốt cháy, sai ngươi đi quyên đủ
vạn lượng vàng, nay đã xong chưa?
Tế Điên à một tiếng và đáp:
- Một đồng hiện cũng chưa có, nói chi đến vạn lạng.
Quảng Lượng giận nói:
- Như thế phải vào bẩm với sư phụ định đọat mới được. Lúc này đang giờ
Ngọ, không ai mua thịt đâu, ráng chờ xế chiều mới có khách mua, đi theo ta.
Nói xong định kéo Tế Điên đi, Tế Điên cười rộ mà bảo:
- Ngươi làm gì mà dữ dằn quá vậy!
Chính đang lúc nói đi nói lại, chợt có hai chứ tiểu chạy thẳng vào thưa cùng
Quảng Lượng:
- Bạch thầy, có nghe tin gì lạ không?
- Không, có chuyện gì lạ à?
- Dưới núi có hơn 200 người đủ các giai cấp, đi đầu là hai vị viên ngoại, có
10 tên gia đinh theo hầu, ăn mặc cực kỳ hoa mỹ, thẳng tới chân núi mà hỏi đệ tử
rằng:
- Phải đây là chùa Linh Ẩ chăng?
- Dạ, chính phải.
- Phật song có trong chùa không?
- Bạch, nơi đây không có vị nào là Phật sống cả!
- Là vị sư La Hán đó!
- Dạ trên chùa quả có 500 vị La Hán tạc bằng cây, chẳng hay viên ngoại
định kính lễ vị La Hán nào?
Vị viên ngoại cười mà bảo:
- Chúng tôi không cần lễ vị la hán bằng cây đâu? chúng tôi muốn gặp vị la
hán sống kia?
Thấy chuyện lạ, chúng đệ tử liền tò mò hỏi xem nhị vị viên ngoại coi ai là
la hán. Một vị liền cho biết:
- Chà, nói đến tên sợ mất 10 năm tuổi thọ!
Chúng đệ tử càng lạ lùng hơn nên cố nài nỉ xin cho biết tên, hai vị viên
ngoại cứ ngần ngại mãi, sau gặng hỏi đến ba lần, họ mới cho biết là ...là ...
Quảng Lượng sốt ruột quát lên:
- Là ai! Cớ chi mà cứ ngập ngừng! Nói mau! Nói mau lên!
- Dạ, dạ, đệ tử đi xem tướng số, người ta bảo đệ tử chỉ sống đến 51 tuổi,
năm nay đệ tử mới 21 tuổi, chỉ còn sống sở đời có 30 năm nữa thôi, lúc nãy đối
trước hai vị viên ngoại đã hứa xin giảm 10 tuổi thọ họ mới chịu nói tên vị la hán
sống, thế mà nay lại nói lần nừa, giảm 10 năm thì đệ tử còn sống được bao lâu
nữa đâu! Tội nghiệp đệ tử quá, xin đừng bắt nói ra!
- Khéo chuyện quàng xiên, ăn nói ba hoa, tin sằng tin nhảm, nói tên đi, bao
nhiêu ta chịu hết cho!
- Dạ, có vậy đệ tử mới dám nói nhỏ cho nghe, thiên hạ đồn phật sống chính
là lão sư điên Đạo Tế đó!
Quảng Lượng xì một tiếng và nói to:
- Ôi! Đồ thằng khùng mà thiên hạ kính trọng nỗi gì!
- Chớ, chớ nói bậy như thế giảm tuổi thọ chết, thầy hãy ra nghên đónh các
vị viên ngoại, đừng để họ chờ lâu sinh ra chán, không cúng thì lấy chi mà sinh
sống!
Quảng Lượng liền cho đánh hiệu triệu tập chư tăng, mặc lễ phục đàng
hoàng ra nghênh đón.
Hai vị viên ngoại và các thí chủ nhìn trong đám đông không thấy Tế Điên,
một vị tiến lên bảo:
- Chúng tôi đến đây chỉ cốt bái kiến Tế Điên đại sư, xin thỉnh ra đây kỳ
được, nếu không gặp, chúng tôi xin trở về, để khi khác đến thỉnh lễ.
Bất đắc dĩ Quảng Lượng phải nói:
- Dạ Đạo Tế có trong chùa, xin hãy theo tôi.
Nói xong đưa các khách vào chốn Đại Hùng bảo điện, thấy Tế Điên vẫn
ung dung ngồi lim dim con mắt, tay cầm xâu thịt chó, miệng vẫn rao to:
- Thịt chó béo lắm! Sáu đồng một miếng, ai mua xin mua - coi như truớc mặt
không người.
oOo