Hồi 22(a)
Tác giả: Kim Dung
Bảo anh phải bỏ ngai vàng,
Để anh chết đuối mắt nàng cũng cam.
Nhìn nhau dạ những mang mang,
Long lanh thăm thẳm như ngàn ánh sao.
*
* *
Đại hán đó râu ria xồm xoàm, thần thái uy mãnh nhưng đôi mắt ngây dại hành động như điên cuồng, rõ ràng là một người mất trí. Tiêu Phong thấy đôi đại phủ trong tay y dường như đúc bằng thép ròng, cực kỳ nặng nề, khi múa ra, đóng mở công thủ đúng phép tắc, môn hộ tinh nghiêm xem ra có vẻ phong phạm một bậc danh gia.
Các nhân vật võ lâm Trung Nguyên Tiêu Phong quen biết rất nhiều nhưng không biết người này là ai, nghĩ thầm: “Phép đánh búa của gã này khá lắm, sao ta lại không hề nghe đến một người nào như thế này?”.
Đôi búa của người kia càng lúc càng nhanh, mồm thì không ngớt kêu la:
- Mau mau, mau đi bẩm báo chúa công, kẻ địch đã kiếm tới rồi.
Y đứng chặn ngay giữa đường, đôi bản phủ sáng choang tạt ngang chém dọc, người đi đường ai nấy tránh dạt ra chứ dại gì mà đến gần? Tiêu Phong thấy y ra vẻ hoảng hốt, hết đường búa nọ tới đường búa kia xem chừng đã hết hơi sức nhưng vẫn cố ráng chịu đựng, mồm thì kêu:
- Các anh em mau mau lui ra đừng lo gì cho ta, chạy đi bẩm báo chúa công mới là cần.
Tiêu Phong nghĩ thầm: “Người này trung nghĩa cố gắng bảo vệ cho chủ, quả là một hảo hán nhưng tinh lực tổn hao như thế hẳn là đã bị nội thương thật nặng”. Ông bèn đi tới trước mặt người kia nói:
- Lão huynh nghỉ một chút uống chén rượu được chăng?
Đại hán kia hầm hầm trợn mắt nhìn ông, đột nhiên kêu lớn:
- Tên đại ác, chớ có mong hại chủ nhân ta.
Y vung búa lên xông tới chém xuống đầu Tiêu Phong. Người chung quanh thấy tình hình hung hiểm ai nấy kinh hoảng kêu toáng cả lên. Tiêu Phong nghe thấy ba chữ "tên đại ác" cũng chột dạ: “Ta và A Châu đang đi tìm "tên đại ác" để báo thù, kẻ đối đầu hán tử này hóa ra cũng là "tên đại ác". Tuy miệng y gọi thế thực nhưng chắc gì đã là kẻ mình đang tìm, thôi thì cứ cứu y đã rồi tính sau. Ông nghĩ thế bèn lòn tới sát người y giơ tay điểm vào huyệt ở mạng sườn.
Ngờ đâu hán tử nọ thần trí tuy đã hôn mê nhưng võ công không mất, chiếc búa bên phải bèn xoay đầu lại, cán búa đâm luôn vào bụng dưới Tiêu Phong. Chiêu đó cực kỳ tinh xảo linh động, giá như Tiêu Phong võ công không phải cao cường gấp bội y thì thể nào cũng bị trúng đòn, lập tức tay trái vươn ra, chộp luôn cán búa để đoạt lấy. Đại hán kia vốn dĩ đã gân cốt mỏi nhừ nên làm sao có thể chịu nổi? Y toàn thân chấn động, lập tức ngã nhào vào người Tiêu Phong. Thế nhưng y không màng sống chết, muốn cả hai đồng qui ư tận.
Tay phải Tiêu Phong lại tung ra, ôm chặt lấy gã này, hơi dụng kình khiến y không sao cục cựa được. Những người rỗi hơi đứng ngoài coi thấy Tiêu Phong đã chế phục được tên điên đều reo hò ầm ỹ. Kiều Phong vừa ôm vừa kéo gã đại hán vào trong đại đường của khách điếm, ấn y ngồi xuống nói:
- Lão huynh uống vài chén rượu rồi tính sau.
Nói xong ông gọi tửu bảo đem rượu đến. Đại hán nọ chăm chăm nhìn ông một hồi lâu mới hỏi:
- Ngươi ... ngươi là người tốt hay là người xấu?
Kiều Phong ngạc nhiên không biết phải trả lời thế nào. A Châu cười nói:
- Ông ta dĩ nhiên là người tốt, ta cũng là người tốt. Chúng mình là bạn với nhau, cùng đi đánh "tên đại ác".
Đại hán kia giương mắt nhìn nàng một hồi, lại quay sang nhìn Tiêu Phong một hồi dường như tin tưởng, dường như không tin, một lúc sau mới nói:
- Tên ... tên đại ác ư?
A Châu nhắc lại:
- Chúng mình là bạn với nhau, cùng đi đánh "tên đại ác".
Người kia bỗng đứng bật dậy kêu ầm lên:
- Không! Không! "Tên đại ác" ghê gớm lắm, mau mau đi bẩm với chúa công, nói chúa công tìm đường tránh đi. Ta ra chặn "tên đại ác" lại, còn ngươi đi báo tin.
Y vừa nói vừa cầm đôi búa xông ra. Tiêu Phong giơ tay đè lên vai giữ y lại nói:
- Này lão huynh, "tên đại ác" đã đến đâu, chúa công của ngươi là ai? Ông ta ở nơi nào?
Đại hán kêu lên:
- "Tên đại ác" mau lại đây đấu với lão tử ba trăm hiệp xem cho biết, chớ có hại đến chúa công ta.
Tiêu Phong nhìn A Châu không biết phải làm thế nào, A Châu đột nhiên la to:
- Chết rồi hỏng mất, chúng mình mau đi báo tin cho chúa công. Chúa công đang ở đâu? Chúa công đi hướng nào, chớ để cho "tên đại ác" biết.
Người điên liền hùa theo:
- Phải, phải, ngươi mau mau đi báo tin. Chúa công đến Phương Trúc Lâm ở Tiểu Kính Hồ, ngươi ... ngươi mau đi Phương Trúc Lâm ở Tiểu Kính Hồ bẩm báo chúa công, đi đi, đi đi!
Y giục luôn mồm ra chiều gấp gáp lắm. Tiêu Phong và A Châu còn chưa biết tính sao, bỗng nghe tên tửu bảo nói:
- Đi Tiểu Kính Hồ ư? Đường không phải gần đâu.
Tiêu Phong thấy Tiểu Kính Hồ quả đúng là một địa danh vội hỏi:
- Ở chỗ nào? Cách đây bao xa?
Gã tửu bảo nói:
- Ví như hỏi người khác thì chưa chắc đã biết. May mà hỏi tiểu nhân, thật đúng ngay chóc. Tiểu nhân chính ở ngay bên cạnh Tiểu Kính Hồ. Trên đời này thật khó mà có gì khéo hơn, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Tiêu Phong nghe y nói lung tung chẳng vào chính đề liền giơ tay vỗ bàn một cái, quát:
- Nói mau! Nói mau!
Gã tửu bảo vốn định vòi vài đồng mới nói, bị Tiêu Phong nạt một cái, không dám lèo nhèo gì thêm vội đáp:
- Gớm sao vị gia đài này tính nóng thế, hì hì, nếu không phải hỏi đúng ngay tiểu nhân, dù có nôn nóng cách mấy cũng đâu có được, đúng không nào?
Y định nói bông phèng mấy câu nhưng liếc thấy Tiêu Phong có vẻ chẳng hiền gì liền tiếp:
- Tiểu Kính Hồ ở phía tây bắc, trước hết đi về hướng tây, đi được chừng bảy dặm rưỡi thì thấy có chừng mươi cây liễu, mỗi hàng bốn cây, cả thảy bốn hàng, một hàng là bốn, hai hàng là tám, ba hàng mười hai, bốn hàng mười sáu, cả thảy mười sáu cây liễu lớn thì đi lên hướng bắc. Đi thêm chừng chín dặm rưỡi nữa, thấy một chiếc cầu bằng đá xanh thì chớ có qua, qua cầu đó là hỏng đấy. Nói không qua cầu nhưng lại phải qua, mà không qua là cái cầu bằng đá xanh bên trái, mà phải qua chiếc cầu gỗ nhỏ ở bên phải. Qua chiếc cầu nhỏ rồi thì một đường rẽ qua hướng tây, một đường đi lên hướng bắc, phải đi con đường hướng tây theo con đường mòn thì mới đúng. Đi như thế tổng cộng hai mươi mốt dặm rưỡi thì gặp một cái hồ mặt nước sáng như gương, đó chính là Tiểu Kính Hồ. Đi đến đó, ai cũng bảo là chừng bốn mươi dặm, thực ra chỉ có ba mươi tám dặm rưỡi, bốn mươi dặm là không đúng đâu.
Tiêu Phong cố nhịn ngồi nghe gã tửu bảo nói cho xong. A Châu nói:
- Gớm vị đại ca này nói năng rành mạch quá. Một dặm đường thì một đồng tiền, đáng lẽ cho anh bốn mươi đồng, nhưng cho thế thì sai bét, chi bằng đừng cho, nhưng lại đáng cho. Tám lần một là tám, hai tám mười sáu, ba tám hăm tư, bốn tám ba mươi hai, năm tám bốn mươi, bốn mươi dặm đường trừ đi một dặm rưỡi thế là ba mươi tám đồng rưỡi.
Nàng đếm ba mươi chín đồng tiền, đồng tiền sau cùng cầm khía lên lưỡi búa một vết, bẻ cắc một tiếng đồng tiền đã gãy ra làm đôi, đưa cho gã tửu bảo ba mươi tám đồng rưỡi. Tiêu Phong thật tức cười, nghĩ thầm: “Cô bé này nhân cơ hội lại quấy phá một phen”. Đại hán kia mắt vẫn nhìn trừng trừng, luôn mồm giục:
- Mau đi báo tin, chậm là không kịp đâu, "tên đại ác" ghê gớm lắm đó.
Tiêu Phong hỏi lại:
- Thế chủ nhân ngươi là ai?
Đại hán kia lẩm bẩm:
- Chúa công ta ... chúa công ta ... ở đâu không thể cho người ngoài biết được. Thôi ngươi đừng đi nữa là hơn.
Tiêu Phong quát lên:
- Ngươi họ gì?
Gã kia thuận mồm đáp:
- Ta họ Cổ, ối trời, ta không phải họ Cổ.
Tiêu Phong trong bụng nghi ngờ: “Không lẽ tên này tính giở trò gì, cố ý dẫn dụ mình đến Tiểu Kính Hồ chăng? Cái gì mà họ Cổ rồi lại không họ Cổ?” Ông chợt nghĩ lại: “Ví thử như kẻ địch sai y đến dụ ta tới đó thì cầu còn chưa được, ta đang muốn đi kiếm y đây. Tiểu Kính Hồ dù có phải đầm rồng hang hổ chăng nữa thì Tiêu mỗ há sợ gì?”. Tiêu Phong quay sang A Châu:
- Chúng mình đến Tiểu Kính Hồ xem thế nào, có động tĩnh gì không, nếu như chủ nhân của vị huynh đài này có ở đó thì mình thể nào cũng tìm ra.
Gã tửu bảo liền xen vào:
- Tiểu Kính Hồ bốn bề hoang dã, chẳng có gì để xem cả. Hai vị nếu như muốn du sơn ngoạn thủy, ngắm phong cảnh thì nên đi đến các đình đài lâu các của những nhà giàu ở đây, có thế mới mở rộng tầm con mắt ...
Tiêu Phong xua tay bảo y đừng lèm bèm nữa, nói với đại hán kia:
- Lão huynh mệt lắm rồi, ở đây nghỉ ngơi, ta thay mặt đi bẩm báo với lệnh chủ nhân nói là "tên đại ác" sẽ tới ngay đó.
Người kia mừng rỡ:
- Đa tạ! Đa tạ! Cổ mỗ cảm kích không đâu kể xiết. Để ta đi chặn "tên đại ác" lại, không cho y qua.
Nói xong liền đứng dậy, giơ tay định nhắc đôi búa lên nhưng lực khí không còn gì nữa, hai tay ê ẩm, lăm lăm cầm cán búa rồi mà không sao nhắc lên nổi. Tiêu Phong nói:
- Lão huynh cứ thư thả.
Ông trả tiền ăn tiền ở xong liền cùng A Châu rảo bước đi ra, đúng lời dặn của tên tửu bảo theo đại lộ về hướng tây chừng bảy tám dặm, quả nhiên thấy ở bên đường có bốn hàng mỗi hàng bốn cây, cả thảy bốn hàng mười sáu cây dương liễu. A Châu cười nói:
- Tên tửu bảo đó tuy lắm mồm thật nhưng lắm mồm đúng cách, thế này thì không thể nào sai được, phải không nào? Ồ, cái gì đây?
Nàng đưa tay chỉ một cây liễu, dưới gốc cây có một người nhà nông ngồi tựa nơi đó, chân thò xuống cái rãnh bùn bên cạnh. Cảnh đó cũng chỉ là một chuyện thông thường ở nhà quê, nhưng người nông phu đó một bên mặt máu me, vai lại vác một cây thục đồng côn sáng loáng, xem ra không phải là nhẹ.
Tiêu Phong đi đến trước mặt người nhà quê đó, thấy y thở hổn hển, hiển nhiên đã bị nội thương khá nặng. Tiêu Phong liền mở lời:
- Này vị đại ca kia, bọn ta được người sử búa nhắn đi đến Tiểu Kính Hồ chuyển lời, xin hỏi đi Tiểu Kính Hồ là lối nào?
Người nhà nông ngẩng lên hỏi lại:
- Thế ông bạn sử búa còn sống hay chết rồi?
Tiêu Phong đáp:
- Y chỉ bị tiêu hao khí lực nhưng không đến nỗi nào.
Người nông phu thở phào:
- Tạ trời tạ đất. Xin hai vị đi về hướng bắc, cái ơn đưa tin quyết chẳng dám quên.
Tiêu Phong nghe y nói năng kiểu cách quyết không phải hạng nhà quê tầm thường bèn hỏi:
- Lão huynh tôn tính là gì? Có phải là bạn của người sử búa chăng?
Người nông phu đáp:
- Tiện tính Phó. Xin các hạ mau mau đến Tiểu Kính Hồ, "tên đại ác" đã vượt qua rồi, nói ra thật là hổ thẹn, tại hạ không ngăn nổi y.
Tiêu Phong nghĩ thầm: “Người này bị thương nặng không phải giả vờ, nếu quả y là do kẻ đối đầu mướn để dụ ta vào rọ thì tiền bỏ ra chắc không phải là ít”. Ông bèn nói:
- Phó đại ca, lão huynh bị thương không phải nhẹ, "tên đại ác" dùng binh khí gì đả thương ngươi thế?
Hán tử kia đáp:
- Y dùng gậy sắt.
Tiêu Phong thấy ngực y máu tươi chảy ra không ngớt, vội vạch áo ra xem, thấy trên ngực có một lỗ hổng, tuy chỉ nhỏ bằng ngón tay nhưng sâu hoắm. Tiêu Phong giơ tay liên tiếp điểm vào mấy đại huyệt chung quanh, giúp y ngừng chảy máu, bớt đau. A Châu xé áo y ra, băng bó vết thương lại. Hán tử họ Phó nói:
- Đại ân của hai vị, Phó mỗ không thể lấy lời mà cảm tạ được, chỉ xin hai vị mau đến Tiểu Kính Hồ, báo tin cho bề trên của chúng tôi.
Tiêu Phong hỏi:
- Thế bề trên của ông tên là gì, tướng mạo ra sao?
Người kia đáp:
- Các hạ đến bên bờ Tiểu Kính Hồ, sẽ thấy bên phía tây có một khu rừng trúc, cây trúc hình vuông, giữa rừng có mấy gian nhà tre, xin đến bên ngoài nhà gọi to mấy tiếng: “Thiên hạ đệ nhất đại ác nhân đã đến rồi, mau mau tránh đi” như thế là được, tốt hơn hết là đừng vào trong nhà. Tên của tệ thượng, sau này Phó mỗ sẽ xin phụng cáo.
Tiêu Phong nghĩ thầm: “Cái gì mà thiên hạ đệ nhất ác nhân? Không lẽ đó là người đứng đầu trong Tứ Đại Ác Nhân Đoàn Diên Khánh hay sao? Nghe gioọng lưỡi người này y không muốn nói nhiều, mình cũng chẳng nên hỏi thêm nữa”. Thế nhưng đến giờ phút này, ông không còn cái bụng úy kỵ nữa, nghĩ bụng: “Nếu quả là kẻ địch dụ ta vào tròng thì mỗi câu mỗi chữ phải cho hợp tình hợp lý, có đâu lại để cho ta nổi lòng nghi ngờ. Người này ấp á ấp úng, không dám nói thực, không phải là có ý xấu được”. Ông bèn nói:
- Được rồi, xin nghe theo lời dặn dò của các hạ.
Đại hán kia cố gượng đứng lên quì xuống cảm ơn. Tiêu Phong nói:
- Hai chúng ta mới gặp mà như quen đã lâu, Phó huynh chẳng cần phải đa lễ.
Ông giơ tay đỡ người kia dậy, một tay đưa lên xoa mặt một cái, bỏ hết những món hóa trang lấy bộ mặt thật của mình để tương kiến, nói:
- Tại lạ là Tiêu Phong người Khất Đan, sau này sẽ gặp lại.
Ông không đợi hán tử trả lời, nắm tay A Châu rảo bước đi ngay. A Châu hỏi:
- Thế mình không cần cải trang nữa hay sao?
Tiêu Phong đáp:
- Chẳng hiểu vì đâu, ta bỗng dưng cảm mến hán tử thô hào kia, nên có bụng muốn làm quen với y, thành thử không muốn dùng khuôn mặt giả để đối xử với người ta.
A Châu nói:
- Được lắm, để thiếp trở lại quần áo đàn bà.
Nàng đi đến bên dòng nước, vã nước lên rửa mặt, cởi mũ ra, để lộ mái tóc mềm óng như tơ, thoát bỏ áo bào rộng thùng thình, bên trong là y phục phụ nữ. Hai người đi một mạch chín dặm rưỡi, nhìn xa xa thấy nổi lên một chiếc cầu xây bằng đá xanh. Đến gần thêm chút nữa đã thấy giữa cầu một thư sinh nằm phục nơi đó. Người này trải một tờ giấy ngay trên cầu, đang dùng ngay đá lát cầu làm nghiên mài một vũng mực lớn. Thư sinh trong tay cầm bút, đang viết chữ lên trên tờ giấy. Tiêu Phong và A Châu đều lạ lùng, có ai ngờ trên một chiếc cầu ở nơi hoang dã thế này lại có một người giở nghiên bút giấy mực ra viết chữ?
Đến gần thêm chút nữa mới hay không phải y đang viết mà là đang vẽ cảnh vật chung quanh, chiếc cầu nhỏ với làn nước khe, cây cổ thụ cùng xa xa là núi biếc đều có cả. Y nằm phục trên cầu, mặt không quay về phía Tiêu Phong và A Châu, nhưng lạ lùng hơn cả cảnh trong tranh đều quay về phía hai người, có điều mỗi nét bút đều là vẽ ngược, từ hướng bên kia vẽ lại.
Về thư họa Tiêu Phong không biết gì, còn A Châu đã ở trong nhà Mộ Dung công tử lâu năm, các loại tinh phẩm bút mực xem đã nhiều, thấy thư sinh dùng phép “đảo họa” tuy không đạt đến mức đan thanh diệu bút, nhưng vẽ ngược mà được như thế quả thực khó khăn, đang toan tiến lên hỏi y mấy câu thì Tiêu Phong đã giựt nhè nhẹ chéo áo nàng, lắc đầu, đi qua phía chiếc cầu gỗ phía bên phải.
Người nho sinh bỗng nói:
- Hai vị trông thấy tại hạ vẽ ngược, sao không ghé mắt qua một chút? Không lẽ cái công phu nhỏ mọn của tại hạ làm bẩn mắt hai vị hay sao?
A Châu đáp:
- Khổng phu tử chiếu không ngay không ngồi, thịt không sạch sẽ không ăn. Chính nhân quân tử lẽ nào đi xem vẽ ngược bao giờ?
Người kia cười ha hả, cuộn tờ giấy lại nói:
- Lời cô nương quả hữu lý, xin mời qua cầu.
Tiêu Phong đã đoán được dụng ý của y dùng giấy trải trên cầu để cho người khác chú ý, trước là kéo dài thời gian, sau là lấy hư làm thực, cố ý dụ người ta đi qua chiếc cầu đá bèn nói:
- Bọn chúng tôi muốn đến Tiểu Kính Hồ, đi lên thạch kiều chẳng hóa ra đi sai đường ư?
Thư sinh đáp:
- Nếu đi qua cầu đá chẳng qua là đi đường vòng, xa thêm năm sáu chục dặm rồi cũng đến nơi, hai vị cứ lên thạch kiều chẳng sao cả.
Tiêu Phong đáp:
- Chẳng có chuyện gì, cớ sao lại phải đi thêm năm sáu chục dặm?
Thư sinh kia cười nói:
- Dục tốc tắc bất đạt , không lẽ hai vị không biết câu đó ư?
A Châu cũng biết người này cố tình kéo dài thời gian nên không muốn lôi thôi với y nữa, lập tức bước lên chiếc cầu gỗ, Tiêu Phong cũng đi theo. Hai người đi đến giữa đường, đột nhiên dưới chân tụt hẫng, nghe lách cách mấy tiếng, ván cầu gãy đôi, thân hình rơi tõm xuống sông. Tiêu Phong vươn tay trái ôm lưng A Châu, chân phải điểm vào ván cầu một cái mượn sức nhảy vọt tới trước, qua luôn bờ bên kia, tiện tay đánh ngược lại một chưởng để phòng kẻ địch tấn công lén.
Thư sinh kia cười hà hà nói:
- Công phu giỏi lắm giỏi lắm! Hai vị vội vã đến Tiểu Kính Hồ chẳng hay có chuyện gì?
Tiêu Phong nghe trong giọng cười của y có vẻ kinh hoàng, nghĩ thầm: “Gã này mặt mày sáng sủa vậy mà lại cùng phe với "tên đại ác"”. Ông không lý gì tới y cứ tiếp tục cùng A Châu đi thẳng. Đi được mấy trượng nghe thấy có tiếng chân người phía sau, quay đầu nhìn lại chính là thư sinh đó đang đuổi theo. Tiêu Phong quay đầu, mặt đanh lại hỏi sẵng:
- Các hạ muốn dạy bảo chuyện gì?
Thư sinh đáp:
- Tại hạ cũng định đi đến Tiểu Kính Hồ, thành thử đi cùng đường với hai vị.
Tiêu Phong đáp:
- Nếu quả thế thì hay lắm.
Ông giơ tay vòng qua eo A Châu, đề khí đưa nàng đi vèo vèo, lướt đi không một tiếng động, bụi không bay lên. Thư sinh nọ cắm đầu cằm cổ chạy theo nhưng mỗi lúc cách hai người một xa. Tiêu Phong thấy y võ công bình thường không coi vào đâu cứ tiếp tục chạy tới, tuy kéo theo cả A Châu nhưng vẫn nhanh hơn người kia nhiều, chỉ khoảng một bữa cơm đã bỏ xa không còn thấy bóng dáng y đâu nữa.
Qua khỏi cây cầu gỗ đường càng lúc càng hẹp, có lúc cỏ mọc đến ngang lưng thật khó mà phân biệt, nếu như không được tên tửu bảo chỉ đường rành mạch rõ ràng thì không thể nào tìm ra. Lại chạy thêm chừng nửa giờ nữa thì thấy một hồ nước trong. Tiêu Phong chậm lại đi đến bên cạnh thấy nước hồ trong xanh như ngọc, mặt lặng như gương quả không hổ cái tên Tiểu Kính Hồ.
Ông đang định đi tìm khu rừng trúc vuông, bỗng nghe bên trong bụi hoa bên cạnh có tiếng cười khẩy, đồng thời một viên sỏi bắn ra. Tiêu Phong theo hướng viên sỏi nhìn theo thấy bên bờ hồ có một ông câu, đầu đội nón lá đang ngồi đó. Cần câu của y đã móc được một con cá xanh biếc, viên sỏi bắn ra, không lệch không xéo, trúng ngay sợi dây câu, nghe bựt một tiếng dây câu đứt đôi, con cá rơi tõm xuống hồ.
Tiêu Phong hơi kinh ngạc: “Thủ kình người này thật là cổ quái. Dây câu mềm mại không dễ gì cắt đứt. Nếu như y dùng phi đao hay tụ tiễn để cắt đứng thì không nói làm gì. Chỉ một viên sỏi tròn mà có thể cắt được dây câu, thủ pháp âm nhu sử dụng ám khí của người này ở Trung Thổ không ai có được”.
Người bắn viên sỏi đó xem chừng võ công không cao nhưng đầy vẻ tà khí, thủ pháp rõ ràng là của bàng môn tả đạo. Tiêu Phong nghĩ thầm: “Chắc y là đệ tử hay thuộc hạ của "tên đại ác", nghe tiếng cười dường như là một cô gái còn nhỏ tuổi”.
Dây câu của ngư nhân bị viên sỏi cắt đứt, y kinh hoảng lớn tiếng nói:
- Ai đùa cợt với Chử mỗ đó, xin ra mặt coi nào!
Có tiếng sột soạt, bụi hoa rẽ ra, một cô gái bước ra, quần áo toàn thân màu tím, chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi, so với A Châu còn nhỏ hơn vài tuổi, đôi mắt đen lay láy, vẻ mặt đầy vẻ tinh nghịch. Nàng ta chợt nhìn thấy A Châu, không để ý đến người câu cá nữa, lon ton chạy đến trước mặt nàng, nắm tay cười nói:
- Sao chị đẹp thế, em thích chị ghê!
Giọng cô gái nghe hơi đơ đớ, phát âm không chính xác lắm dường như người nước ngoài học tiếng Trung Thổ. A Châu thấy cô gái hoạt bát ngây thơ, cười nói:
- Em rồi sau cũng xinh lắm, chị cũng thích em.
A Châu đã từng ở Cô Tô lâu, bây giờ dùng giọng quan thoại trung châu thật là dịu dàng, lại thật chuẩn xác. Ông câu đang tính nổi sùng, bỗng thấy chỉ là một thiếu nữ hoạt bát dễ thương, bao nhiêu tức tối đều tiêu giảm nói:
- Cô bé con này sao nghịch quá! Công phu đánh đứt dây câu quả là giỏi thật.
Thiếu nữ nói:
- Câu cá có gì là thích đâu? Chán chết đi được. Nếu ông thích ăn cá, lấy cái cần câu đâm cá có phải tiện hơn không?
Nói rồi cầm chiếc cần trong tay ông câu, thuận tay đâm xuống nước một cái rồi rút lên, đầu cần câu đã có một con cá trắng bị đâm trúng bụng, khi nhắc lên vẫn còn uốn éo dãy dục, máu từ vết thương nhỏ ròng ròng, màu đỏ loang trên nước biếc, trông vừa đẹp đẽ nhưng có lẫn chút tàn nhẫn bên trong.
Tiêu Phong thấy cô gái chỉ tiện tay đâm một cái, tay phải hơi nghiêng đi một chút vạch thành một hình cung nhỏ, rồi lại từ bên phải phất xuống dưới, thủ pháp xem ra xảo diệu, tư thế dễ coi nhưng dùng để đối địch, công thủ xem ra hơi chậm một tí, không sao đoán được cô ta ở môn phái nào.
Cô gái cứ nhắc tay lên lại đâm xuống liên tiếp, xiên trúng sáu con cá bạc làm thành một chuỗi, sau đó rung một cái hất cả sáu con xuống dưới hồ. Người thợ câu vẻ mặt không vui nói:
- Ngươi tuổi còn nhỏ sao hành sự tàn ác như vậy. Nếu ngươi muốn bắt cá thì không nói làm gì, đâm chết cá không ăn, vô cớ sát sinh thì đâu còn đạo lý gì nữa?
Cô gái vỗ tay reo lên:
- Ta thích vô cớ sát sinh thì ông làm gì được ta nào?
Hai tay dùng sức bẻ một cái định bẻ gãy chiếc cần của ông câu, ngờ đâu chiếc cần đó cực kỳ chắc chắn, cô gái không sao bẻ gãy được. Ông câu cười khẩy nói:
- Ngươi tưởng có thể bẻ gãy được cần của ta sao, đâu có dễ như thế được.
Cô gái chỉ về phía sau lưng ông câu nói:
- Ai đến thế kia?
Người thợ câu quay đầu lại nhìn, không thấy ai cả, biết là mắc hỡm vội vàng chuyển mình nhưng đã chậm mất một bước, thấy chiếc cần của ông ta đã bay vụt ra ngoài mấy trượng, nghe tõm một tiếng đã cắm xuống giữa hồ rồi biến mất không còn tăm tích gì nữa. Ông câu giận lắm, quát lên:
- Con nhãi mất dạy ở đâu tới đây?
Y giơ tay chộp vào vai cô gái, thiếu nữ vừa cười vừa kêu lên:
- Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Rồi chạy ra núp sau lưng Tiêu Phong. Ông câu lòn qua đuổi bắt, thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn. Chỉ trong nháy mắt, Tiêu Phong đã thấy trong tay cô gái có thêm một vật gì đó, dường như là một vuông vải trong suốt, tựa như có tựa như không, không biết đó là cái gì. Ông câu xông tới, không biết tại sao bỗng trượt chân một cái, ngã lăn ra đất, thân hình cuộn lại thành một cục. Tiêu Phong bấy giờ nhìn rõ, vật mà cô gái cầm trong tay là một cái lưới đan bằng tơ cực mỏng manh. Sợi tơ chỉ nhỏ như sợi tóc, lại trong suốt nhưng chắc chắn dị thường, đụng vào vật gì liền rút lại, ông câu bị mắc trong cái lưới càng hết sức dãy dụa, chiếc lưới càng thắt lại chặt thêm, chỉ trong giây lát đã bị bó tròn như khúc giò không sao động đậy được nữa.
Ông thợ câu càng lớn tiếng chửi mắng:
- Con nhãi kia, ngươi giở trò ma trò quỉ gì, dùng yêu pháp tà thuật để bắt ta.
Tiêu Phong trong bụng kinh ngạc, biết cô gái này không dùng yêu pháp tà thuật gì, nhưng chiếc lưới cá kia quả có vẻ yêu tà thật. Ông thợ câu vẫn luôn mồm chửi bới, thiếu nữ cười nói:
- Ông mà còn chửi nữa là ta đánh vào đít ông đó.
Ông câu giật mình vội vàng nín bặt nhưng mặt tím lại. Ngay lúc đó bên phía tây hồ có tiếng người nói:
- Chử huynh đệ, có chuyện gì thế?
Từ con đường nhỏ bên cạnh hồ một người rảo bước đi ra. Tiêu Phong nhìn thấy người kia gương mặt hình chữ quốc, khoảng chừng ngoài bốn mươi nhưng chưa đến năm mươi, hình mạo uy võ nhưng áo thùng thình, xem chừng có vẻ tiêu sái.
Người kia đến gần, thấy ông câu bị trói chặt cực kỳ kinh ngạc hỏi:
- Sao thế?
Ông câu đáp:
- Tiểu cô nương đây sử dụng yêu pháp ...
Người tung niên quay sang nhìn A Châu. Cô gái kia cười nói:
- Đâu phải chị đó, tôi cơ mà!
Người đàn ông kêu lên một tiếng, cúi xuống nhắc tấm thân to lớn của người thợ câu lên, giơ tay cởi chiếc lưới cá. Ngờ đâu cái lưới làm bằng chất gì thật quái lạ, ông ta càng dùng sức gỡ ra thì lại càng thắt chặt lại, làm cách nào cũng không cởi ra được. Cô gái đó cười nói:
- Chỉ cần y nói ba lần: “Tôi phục cô nương lắm rồi!” thì ta sẽ thả y ra.
Người trung niên nói:
- Ngươi đắc tội với Chử huynh đệ của ta, coi chừng xảy ra chuyện không hay đó.
Cô gái lại cười:
- Có thật không? Tôi đang muốn có chuyện gì không hay đây, kết quả càng tệ hại thì càng thích.
Người kia vươn tay trái ra, nắm lấy đầu vai cô gái. Thiếu nữ rụt người lại, lách qua né tránh, ngờ đâu cô ta tuy nhanh, người trung niên lại còn nhanh hơn, tay đè xuống một cái đã nắm ngay được cô ta. Thiếu nữ hất ra nhưng tả chưởng của người kia vẫn dính chặt lấy vai khiến cô gái kêu oai oái:
- Bỏ tay ra!
Cô ta vung tay lên định đánh nhưng quyền chỉ ra được chừng một thước cánh tay đã không còn hơi sức xuội ngay xuống. Thiếu nữ kinh hãi kêu lên:
- Ông giở yêu pháp tà thuật gì đó? Mau buông tôi ra!
Người đàn ông mỉm cười:
- Vậy cô nói ba lần: “Tôi phục tiên sinh lắm rồi!” sau đó mở cái lưới cho người anh em của ta thì ta sẽ thả cô ra.
Cô gái giận dữ nói:
- Ông đắc tội với cô nương thì chẳng hay ho gì đâu nhé.
Người trung niên mỉm cười:
- Kết quả càng tệ hại thì càng thích.
Thiếu nữ lại hết sức vùng vẫy nhưng không sao thoát được, chỉ thấy toàn thân ê ẩm, đến chân cũng không có hơi sức bèn cười nói:
- Thật rõ ê mặt, chỉ giỏi tài nhái giọng người ta. Thôi được rồi, để tôi nói: “Tôi phục tiên sinh rồi, tôi phục tiên sinh rồi, tôi phục tiên sinh rồi!”.
Nàng ta nói chữ “tiên” nghe lơ lớ thành “thử sinh” nghe tưởng chừng như định nói: “Tôi phục súc sinh rồi!”. Thế nhưng người trung niên kia không phát giác, buông tay ra khỏi đầu vai cô gái nói:
- Mau mở lưới ra nào!
Cô gái cười:
- Cái này dễ ợt hà!
Nàng ta đi tới bên cạnh ông câu, cúi xuống cởi lưới đang quấn chặt lấy ông ta, tay áo trái hơi nhắc lên, một ánh chớp lấp lánh màu xanh biếc bắn ngay vào người đàn ông trung niên. A Châu kinh hoảng kêu lên một tiếng, thấy thủ pháp bắn ám khí của cô ta cực kỳ độc địa, hai người lại quá gần nhau, xem ra thể nào cũng trúng. Thế nhưng Tiêu Phong chỉ mỉm cười, người đàn ông trung niên này vừa ra tay đã chế ngự ngay được cô gái khiến nàng ta không còn cục cựa nổi hiển nhiên nội lực thâm hậu, võ công cao cường, mũi ám khí nhỏ bé đó làm sao đả thương ông ta được. Quả nhiên người kia phất tay áo bào một cái, một luồng nội lực tung ra, đánh giạt chùm kim lả tả rơi xuống vũng bùn bên cạnh hồ.
Ông ta vừa nhìn thấy màu những cây kim kia biết ngay có tẩm thuốc độc thật là ghê gớm, thuộc loại kiến huyết phong hầu, chảy máu là chết ngay, mình với cô ta mới gặp lần đầu, không thù không oán lẽ nào vừa ra tay lại hạ độc thủ? Ông ta cực kỳ bực tức, định tâm cho con nhãi này một bài học, tay áo bên phải liền vung ra, trong tụ lực có kèm theo chưởng lực nghe vù một tiếng, hất cô gái tung lên, nghe tõm một cái đã rơi ngay xuống dưới hồ. Tiếp theo đó ông nhún chân nhảy vọt vào một chiếc thuyền nhỏ ở dưới gốc cây liễu, cầm giầm chèo mấy cái đã đến chỗ cô gái bị rơi xuống, đợi cô ta vừa trồi lên sẽ nắm tóc kéo lên thuyền.
Cô gái chỉ kêu được một tiếng “Ôi chao”, rơi xuống hồ rồi không còn thấy tăm hơi gì nữa. Thông thường nếu như ai bị chết đuối thường bao giờ cũng trồi lên hụp xuống mấy lần, uống nước no rồi lúc đó mới chìm hẳn không trồi lên nữa. Thế nhưng cô gái này chẳng khác gì một cục đá, rơi xuống rồi chìm mất tăm không nổi lên. Đợi một hồi sau vẫn không thấy cô ta nổi lên mặt nước.
Người đàn ông trung niên kia càng đợi càng nóng ruột, ông ta vốn không có ý định đả thương cô ta, thấy cô ta tuổi nhỏ mà hành sự độc ác nên muốn răn dạy một phen, nếu khiến cô ta chết đuối quả thực không nhẫn tâm. Người thợ câu kia bơi lội rất giỏi có thể nhảy xuống hồ cứu người nhưng lại đang bị mắc trong lưới không cách nào thoát ra được. Tiêu Phong và A Châu cả hai đều không thông thủy tính nên cũng không biết làm cách nào. Chỉ nghe người trung niên kêu to:
- A Tinh, A Tinh, mau ra đây!
Từ trong khu rừng trúc xa xa có tiếng đàn bà truyền ra:
- Chuyện gì vậy? Thiếp chẳng ra đâu.
Tiêu Phong nghĩ thầm: “Người đàn bà này thanh âm kiều mị nhưng lại có ba phần ngang ngạnh, cùng với A Châu và cô gái mới rơi xuống hồ đúng là một bộ ba thế chân vạc”.
Người trung niên lại kêu lên:
- Có người chết đuối, mau ra cứu người ta!
Người đàn bà lại vói ra:
- Thế có phải là chàng chết đuối không?
Người đàn ông gắt lên:
- Đừng có đùa, nếu ta chết đuối sao lại còn nói được? Mau ra cứu người đi nào!
Người đàn bà lại nói:
- Nếu như chàng chết đuối thì thiếp ra cứu, còn như người khác thì mặc xác người ta, cứ để thế cho vui.
Người trung niên nói:
- Thế nàng có ra không thì bảo?
Ông ta hầm hầm dậm chân ở đầu thuyền, hết sức nóng nảy. Người đàn bà lại nói:
- Nếu là đàn ông thì thiếp mới cứu, còn như đàn bà thì có một trăm người chết đuối, thiếp cũng chỉ vỗ tay reo hò, không cứu đâu.
Giọng nói mỗi lúc một gần, chẳng mấy chốc đã ra đến bờ hồ. Tiêu Phong và A Châu nhìn bà ta, thấy tuổi chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu, mặc một bộ đồ bơi màu xanh nhạt bó sát người, lộ rõ chiếc eo thon, dung nhan tú lệ, khóe miệng trông như mủm mỉm cười, đôi mắt to đen sáng lóng lánh như ánh sao, khóe thu ba đưa đẩy cực kỳ linh hoạt, tưởng chừng chỉ một đôi mắt đã nói được muôn ngàn lời. Tiêu Phong nghe thanh âm giọng điệu của bà ta tưởng nhiều lắm cũng chỉ hăm mốt hăm hai, hóa ra lại là một thiếu phụ không còn trẻ lắm. Bộ quần áo bơi của nàng ăn vận chỉnh tề, chắc là vừa nghe người đàn ông gọi cứu người tuy miệng trêu ông ta, nhưng lập tức nhanh nhẹn mặc quần áo ngay.
Người đàn ông trung niên thấy bà ta đi ra hết sức vui mừng, kêu lên:
- A Tinh, mau lên, ta lỡ tay để cô ta rơi xuống hồ, sao không thấy nổi lên nữa.
Người đàn bà xinh đẹp kia nói:
- Để thiếp hỏi cho rõ ràng, có đàn ông thì mới cứu, còn như đàn bà xin chàng khỏi mở lời làm chi.
Tiêu Phong và A Châu đều cảm thấy lạ lùng, nghĩ thầm: “Đàn bà con gái không nhảy xuống nước cứu đàn ông con trai, để khỏi xảy ra chuyện quơ quào lôi kéo dưới nước làm mất thân phận, ấy là chuyện thường. Sao lại có chuyện ngược đời, chỉ cứu đàn ông, không cứu đàn bà là sao?”.
Người trung niên dậm chân, bực bội nói:
- Thôi, chỉ là một con bé con mười bốn mười lăm, nàng đừng có nghĩ nhằng.
Người đàn bà xinh đẹp kia đáp:
- Hứ, tiểu cô nương thì sao? Hạng như chàng, bé con mười bốn mười lăm, bà già bảy tám chục cũng đều chẳng ...
Nàng ta định nói “cũng đều chẳng tha” nhưng chợt nhìn thấy Tiêu Phong và A Châu nên bẽn lẽn, vội vàng giơ tay lên bịt miệng mình lại, nín chữ “tha” lại không thốt ra, nhưng ánh mắt đầy vẻ tinh quái.
Người đàn ông trung niên đứng trên thuyền vái dài một cái nói:
- A Tinh, xin nàng mau cứu cô ta lên, nàng nói gì ta cũng bằng lòng cả.
Người đàn bà đáp:
- Cò thật là chuyện gì cũng bằng lòng không?
Người đàn ông vội đáp:
- Thật thế. Ôi, cô bé con này sao chưa nổi lên, không lẽ chết thật ...
Người đàn bà nói:
- Nếu thế thiếp bảo chàng mãi mãi ở lại nơi đây, chàng có bằng lòng không?
Người trung niên vẻ mặt sượng sùng nói:
- Cái đó ... cái đó ...
Người đàn bà nói:
- Chàng chỉ nói mà đâu có làm, đầu môi chót lưỡi đánh lừa người khác, để cho thiếp được vui lòng trong chốc lát, cho qua chuyện. Có thế mà chàng cũng không chịu.
Nói tới đây, đôi mắt rưng rưng, phụng phịu, pha chút nghẹn ngào. Tiêu Phong và A Châu đưa mắt nhìn nhau, hơi lạ lùng, hai người này tuổi tác đâu còn nhỏ nhít gì nhưng nói năng hành động thật chẳng khác gì đôi thanh niên nam nữ đang độ say mê, kiểu cách xem ra không phải vợ chồng thế mà người đàn bà kia trước mặt người ngoài nói năng cũng chẳng cần giữ gìn gì cả, trong lúc người kia chết sống nơi đầu tơ kẽ tóc vẫn tỉnh bơ không có gì gọi là gấp gáp.
Người trung niên thở dài một tiếng, chèo thuyền quay lại đáp:
- Thôi được, chẳng cần cứu nữa. Cô bé con này dùng ám khí độc địa bắn lén ta, có chết cũng đáng, thôi mình đi về.
Người đàn bà xinh đẹp kia chưng hửng:
- Sao lại không cứu nữa? Thiếp nhất định phải cứu. Cô ta dùng ám khí bắn chàng ư? Thế thì hay lắm, thế nhưng sao chàng không chết? Đáng tiếc thật! Đáng tiếc thật!
Bà ta cười khúc khích, nhún mình một cái lao luôn xuống hồ. Bà ta bơi thật giỏi, chỉ nghe tõm một tiếng nhỏ nước không thấy văng lên, đã chuồi luôn xuống dưới nước. Tiếp đó nghe thấy tiếng bì bõm, mặt hồ rẽ ra, người đàn bà xinh đẹp kia thò đầu lên hai tay nâng cô gái áo tím. Người đàn ông trung niên mừng rỡ vội vàng chéo chiếc thuyền lại đón.
Ông ta bơi đến gần người đàn bà liền giơ tay đón lấy cô gái áo tím, thấy nàng hai mắt nhắm nghiền dường như đã tắt thở rồi, sắc mặt không khỏi lo âu. Người đàn bà xinh đẹp kia quát lên:
- Không được đụng vào cô ta, ông là người hiếu sắc quá đỗi, không thể nào tin nổi.
Người đàn ông tức tối đáp:
- Chỉ nói bậy bạ, trong đời ta đã bao giờ hiếu sắc đâu.
Người đàn bà cười khúc khích, nâng luôn cô gái nhảy vọt vào thuyền:
- Phải rồi, phải rồi! Chàng có bao giờ hiếu sắc đâu, chỉ thích hạng người xấu như ma lem, như Chung vô Diệm thôi, ối chao ...
Bà ta vừa sờ vào ngực cô gái thấy tim đã ngừng đập, mũi không còn thở nữa nhưng bụng vẫn xẹp lép hiển nhiên chưa uống nhiều nước. Người đàm bà vốn tinh thông thủy tính, vẫn liệu rằng bấy nhiêu lâu chưa thể chết người được, có ngờ đâu cô gái thân thể ẻo lả nên tắt thở rồi, trên mặt không khỏi lộ vẻ ăn năn, vội vàng ôm cô gái nhảy lên bờ kêu rối rít:
- Mau lên, mau lên, mình phải tìm cách cứu cô ta mới được.
Bà ta bồng cô gái chạy như bay về phía rừng trúc. Người trung niên cũng cúi xuống ôm gã thợ câu, quay sang Tiêu Phong:
- Huynh đài tôn tính đại danh là gì? Giá lâm nơi đây không hiểu có việc gì không?
Tiêu Phong thấy ông ta khí độ ung dung, thấy cô gái kia thảm tử nhưng vẫn trấn tĩnh, trong lòng ngầm bội phục nói:
- Tại hạ là người Khất Đan, tên Tiêu Phong nhận lời ủy thác của hai vị bằng hữu, đến đây báo một cái tin.
Tên của Tiêu Phong trên giang hồ vốn dĩ không ai không biết nhưng từ khi ông biết họ thật của mình rồi nên bây giờ tự xưng Tiêu Phong, lại kèm theo mấy tiếng người Khất Đan, nói trắng lai lịch của mình ra. Người trung niên kia nghe tên đó chỉ nghĩ là một nhận vật gặp gỡ giữa giữa đàng, nghe thấy ba tiếng “người Khất Đan” cũng không lạ lùng gì, bèn hỏi:
- Người nhắn gửi Tiêu huynh là vị bằng hữu nào thế? Không biết báo tin chuyện gì?
Tiêu Phong đáp:
- Một người sử dụng đôi búa, một người sử dụng đồng côn, tự xưng là họ Phó, cả hai người đều bị thương ...
Người trung niên kia hoảng hốt hỏi lại:
- Hai người đó thương thế ra sao? Hiện nay họ đang ở đâu? Tiêu huynh, hai người đó là bạn tri giao của huynh đệ, xin chỉ điểm cho, ta ... ta ... phải đi cứu ngay mới được.
Người thợ câu nói:
- Cho thuộc hạ theo với.
Tiêu Phong thấy hai người trọng nghĩa, trong bụng kính phục liền nói:
- Hai người đó thương thế tuy nặng thật nhưng chưa đến nỗi nguy đến tính mạng, đang ở thị trấn gần bên ...
Người trung niên vái một cái thật sâu nói:
- Đa tạ! Đa tạ!
Ông ta không nói nữa, tay xách ông câu lên, chạy về phía con đường Tiêu Phong mới tới lúc nãy. Ngay khi đó, có tiếng của người đàn bà từ trong rừng trúc vọng ra:
- Lại đây mau! Mau lên! Ông xem ... xem cái gì đây này.
Giọng nói ra chiều hết sức gấp gáp. Người trung niên liền dừng bước, còn đang do dự bỗng thấy một người chạy như bay từ con đường đi tới, miệng kêu:
- Chúa công, có người đến sinh sự chăng?
Chính là gã thư sinh vẽ ngược trên cầu đá. Tiêu Phong nghĩ thầm: “Ta lại tưởng y ngăn trở ta không cho đến báo tin, hóa ra y cùng phe với hai người sử dụng bản phủ và đồng côn. Người mà bọn họ gọi là “chúa công” chắc là người này”.
Khi đó thư sinh kia đã thấy Tiêu Phong và A Châu đứng cạnh người trung niên, không khỏi ngạc nhiên, đến lúc tới gần lại thấy người thợ câu bị trói chặt, vừa kinh hãi vừa tức tối, hỏi:
- Sao ... sao thế?
Lại nghe thấy từ trong rừng trúc tiếng người đàn bà kia càng thêm hoảng hốt:
- Sao ông còn chưa đến, ối trời, thiếp ... thiếp ...
Người trung niên liền đáp:
- Để ta đến xem nào.
Ông ta xách cả người thợ câu rảo bước đi về phía rừng trúc. Ông ta vừa mới cử động đã thấy công lực phi phàm, bước đi nhẹ nhàng mà lại hết sức nhanh nhẹn. Tiêu Phong đưa tay đỡ ngang hông A Châu cũng thản nhiên đi ngang với ông ta. Người trung niên kia liếc mắt nhìn ra vẻ khâm phục.
Chỉ trong khoảnh khắc đã đến bên rừng trúc, quả nhiên những cây trúc đó thân đều hình vuông, đi thêm chừng vài trượng đã thấy ba gian nhà nhỏ cũng làm bằng tre, cấu trúc hết sức tinh mỹ. Người đàn bà nghe thấy tiếng chân người vội kêu lên:
- Chàng ... chàng mau lại đây mà xem, cái gì thế này?
Trong tay cầm một sợi dây chuyền bằng vàng. Tiêu Phong nhìn thấy sợi dây chuyền đó chỉ là một món đồ trang sức tầm thường của phụ nữ, không có gì đặc biệt, hôm trước A Châu bị thương Tiêu Phong thò tay vào túi nàng lấy thương dược, cũng thấy nàng có một sợi dây tương tự như thế này. Ngờ đâu người trung niên kia cầm chiếc dây chuyền coi qua coi lại lập tức biến sắc, run run hỏi:
- Ở ... ở đâu ra thế này?
Người đàn bà đáp:
- Tháo ra ở cổ nó đó, thiếp đã từng vẽ ký hiệu trên vai trái chúng nó, chàng ... chàng tự mình coi xem ...
Người đàn ông vội vàng tiến vào trong phòng, A Châu cũng lướt tới chạy theo so với người đàn bà còn nhanh hơn một bước. Tiêu Phong cũng theo sát bên hai người đàn bà vào nội đường thấy đây là phòng ngủ của phụ nữ, trần thiết tinh nhã. Tiêu Phong không có thì giờ đâu mà coi kỹ đã thấy cô gái áo tím kia nằm trên giường không động đậy, xem ra đã chết rồi.
Người đàn ông trung niên vén tay áo cô gái lên, xem kỹ đầu vai cô ta. Ông ta vừa coi lập tức bỏ ngay xuống. Tiêu Phong đứng ở sau lưng ông ta nhưng không nhìn ra có ký hiệu gì nhưng thấy lưng người đàn ông run lên bần bật đủ biết tâm thần bị chấn động mãnh liệt.
Người đàn bà nắm áo người đàn ông khóc nức nở:
- Chính là con gái ông rồi, vậy mà ông chính tay giết nó, ông đã không nuôi nó thì thôi lại còn đang tâm giết nó ... ông ... ông thật là người cha lòng lang dạ sói ...
Tiêu Phong lạ lùng: “Cái gì thế này? Cô gái này là con gái ông ta sao? À, đúng rồi, chắc là cô gái này sinh ra chưa bao lâu đã đem gửi người khác nuôi, chiếc dây chuyền và ký hiệu gì đó trên đầu vai là do cha mẹ cô ta để lại cho dễ nhận”. Đột nhiên A Châu nước mắt đầm đìa, thân hình lảo đảo, ngã xuống giường. Tiêu Phong kinh hãi, vội đưa tay ra đỡ, vừa cúi xuống thấy mi mắt cô gái nằm trên giường hơi rung rung. Đôi mắt cô ta nhắm nghiền nhưng con ngươi chuyển động, tuy qua lần da mi mắt nhưng vẫn còn nhận ra được. Tiêu Phong quan tâm đến A Châu hỏi ngay:
- Sao thế?
A Châu đứng thẳng dậy, giơ tay chùi nước mắt, cố gượng cười:
- Thiếp thấy cô này ... không may chết oan, trong lòng đau xót.
Tiêu Phong đưa tay ra cầm mạch cô gái, người đàn bà lại khóc òa lên:
- Mạch đã ngừng rồi, không còn thở nữa, làm sao cứu sống lại được?
Tiêu Phong hơi vận nội lực, đẩy vào cổ tay cô gái rồi lập tức buông lỏng, thấy từ bên trong cơ thể cô ta có sức bật ra, hiển nhiên cô gái đang vận nội kình kháng ngự. Tiêu Phong cười ha hả nói:
- Một cô bé cứng đầu như thế này, quả thực trên đời ít thấy.
Người đàn bà giận dữ nói:
- Ngươi là hạng người gì, có mau cút ra không? Con ta đã chết rồi lại còn ở đây nói bậy nói bạ.
Tiêu Phong cười đáp:
- Con gái bà chết rồi nếu tôi cứu sống lại được thì sao đây?
Ông đưa tay điểm luôn vào huyệt đạo nơi eo cô gái. Chỉ đó điểm trúng huyệt Kinh Môn ở ngang hông, là nơi đầu mối của gân cốt con người, Tiêu Phong lại dùng nội lực truyền vào khiến cho ngứa ngáy chịu không nổi. Cô gái làm sao chống cự lại được nên từ trên giường nhảy vọt lên, cười khanh khách, giơ tay vịn vào vai Tiêu Phong.
Thiếu nữ đó chết đi sống lại, người trong phòng ai nấy vừa mừng rỡ, vừa ngạc nhiên. Người trung niên kia cười nói:
- Hóa ra ngươi dọa ta ...
Người đàn bà đang khóc cũng bật cười, kêu lên:
- Đứa con khốn khổ của ta ơi!
Bà ta giang hai tay, bước tới ôm chầm lấy cô gái. Ngờ đâu Tiêu Phong tát trái một cái, đánh văng cô gái ra, tiếp theo liền vươn tay nắm ngay cổ tay trái thiếu nữ, cười nhạt nói:
- Mới tí tuổi đầu đã độc ác thế!
Người đàn bà kêu lên:
- Sao ông lại đánh con tôi?
Nếu không nể nang vì Tiêu Phong vừa mới “cứu sống” con gái chắc bà ta đã xông lên động thủ rồi. Tiêu Phong nắm được rồi, liền mở bàn tay cô ta ra nói:
- Xem này!
Mọi người mới thấy trong kẽ tay cô gái có kẹp một mũi kim nhỏ sáng bóng xanh biếc, thoáng nhìn đã biết ngay là tẩm chất kịch độc. Cô ta giả vờ giơ tay ra vịn vào vai Tiêu Phong nhưng chính là định dùng chiếc kim này đâm vào ông, cũng may ông nhanh tay lẹ mắt không bị trúng kế nhưng phải nói là thật hung hiểm vạn phần.
Thiếu nữ bị cái tát khiến mặt sưng vù, dĩ nhiên Tiêu Phong không dùng toàn lực chứ không thì đã vỡ đầu nát óc. Tay cô ta đã bị nắm chặt có muốn dấu chiếc kim cũng không kịp, nửa người bên trái ê ẩm không còn hơi sức, đột nhiên xệch mồm khóa òa lên:
- Ngươi hiếp đáp ta, ngươi hiếp đáp ta!
Người trung niên kia bèn dỗ:
- Thôi nín đi! Đừng khóc nữa! Chỉ bị đánh nhẹ thế có sao đâu? Ngươi hơi một tí đã dùng ám khí kịch độc giết người, dạy bảo cho là phải lắm.
Cô gái vẫn khóc:
- Cái Bích Lân Châm này có gì là ghê gớm đâu. Tôi còn nhiều loại ám khí khác chưa dùng đến.
Tiêu Phong lạnh lùng nói:
- Sao ngươi không dùng Vô Hình Phấn, Tiêu Dao Tán, Cực Lạc Thích, Xuyên Tâm Đinh?
Cô gái lập tức nín bặt, mặt lộ vẻ kinh ngạc, run run hỏi:
- Làm sao ... sao ông biết?
Tiêu Phong nói:
- Ta biết cả sư phụ ngươi là Tinh Tú Lão Quái nên biết rõ những loại ám khí độc địa của ngươi nữa.
Lời đó vừa nói ra, mọi người ai nấy giật mình. Tinh Tú Lão Quái Đinh Xuân Thu là một cao thủ tà phái trong võ lâm, ai nghe tiếng cũng phải cau mày, là kẻ vô ác bất tác, giết người như ngóe, Hóa Công Đại Pháp của y chuyên sử dụng để tiêu hủy công lực người khác, là đại kỵ trong võ học. Có điều y võ công cực kỳ cao cường, tuy không ai làm gì được, nhưng cũng may ông ta rất ít đi lại Trung Nguyên nên không đến nỗi trở thành đại họa.
Người đàn ông trung niên vẻ mặt vừa thương xót, lại vừa quan tâm, ôn tồn hỏi:
- A Tử, sao con lại bái Tinh Tú Lão Quái làm thầy?
Cô gái giương đôi mắt tròn to đen láy nhìn trừng trừng vào người trung niên như dò hỏi:
- Sao ông lại biết được tên của tôi?
Người trung niên thở dài một tiếng nói:
- Bọn ta vừa nói chuyện với nhau bộ con không nghe gì sao?
Thiếu nữ lắc đầu, nhoẻn một nụ cười đáp:
- Tôi giả chết, tim ngừng đập, nín hơi thở, tai mắt đều đóng chặt, không nhìn thấy, không nghe thấy gì cả.
Tiêu Phong bỏ tay cô gái ra nói:
- Hừ, đó là Qui Tức Công của Tinh Tú Lão Quái.
A Tử lườm Tiêu Phong nói:
- Hứ, cái gì ông cũng biết cả.
Nói rồi cô nàng le lưỡi nhăn mặt trêu ông ta. Người đàn bà chăm chú ngắm nghía A Tử, mặt mày rạng rỡ, xem ra vui sướng không đâu cho hết. Người đàn ông trung niên cũng mỉm cười:
- Sao con lại giả chết? Làm ta sợ hết hồn.
Bảo anh phải bỏ ngai vàng,
Để anh chết đuối mắt nàng cũng cam.
Nhìn nhau dạ những mang mang,
Long lanh thăm thẳm như ngàn ánh sao.
*
* *
Đại hán đó râu ria xồm xoàm, thần thái uy mãnh nhưng đôi mắt ngây dại hành động như điên cuồng, rõ ràng là một người mất trí. Tiêu Phong thấy đôi đại phủ trong tay y dường như đúc bằng thép ròng, cực kỳ nặng nề, khi múa ra, đóng mở công thủ đúng phép tắc, môn hộ tinh nghiêm xem ra có vẻ phong phạm một bậc danh gia.
Các nhân vật võ lâm Trung Nguyên Tiêu Phong quen biết rất nhiều nhưng không biết người này là ai, nghĩ thầm: “Phép đánh búa của gã này khá lắm, sao ta lại không hề nghe đến một người nào như thế này?”.
Đôi búa của người kia càng lúc càng nhanh, mồm thì không ngớt kêu la:
- Mau mau, mau đi bẩm báo chúa công, kẻ địch đã kiếm tới rồi.
Y đứng chặn ngay giữa đường, đôi bản phủ sáng choang tạt ngang chém dọc, người đi đường ai nấy tránh dạt ra chứ dại gì mà đến gần? Tiêu Phong thấy y ra vẻ hoảng hốt, hết đường búa nọ tới đường búa kia xem chừng đã hết hơi sức nhưng vẫn cố ráng chịu đựng, mồm thì kêu:
- Các anh em mau mau lui ra đừng lo gì cho ta, chạy đi bẩm báo chúa công mới là cần.
Tiêu Phong nghĩ thầm: “Người này trung nghĩa cố gắng bảo vệ cho chủ, quả là một hảo hán nhưng tinh lực tổn hao như thế hẳn là đã bị nội thương thật nặng”. Ông bèn đi tới trước mặt người kia nói:
- Lão huynh nghỉ một chút uống chén rượu được chăng?
Đại hán kia hầm hầm trợn mắt nhìn ông, đột nhiên kêu lớn:
- Tên đại ác, chớ có mong hại chủ nhân ta.
Y vung búa lên xông tới chém xuống đầu Tiêu Phong. Người chung quanh thấy tình hình hung hiểm ai nấy kinh hoảng kêu toáng cả lên. Tiêu Phong nghe thấy ba chữ "tên đại ác" cũng chột dạ: “Ta và A Châu đang đi tìm "tên đại ác" để báo thù, kẻ đối đầu hán tử này hóa ra cũng là "tên đại ác". Tuy miệng y gọi thế thực nhưng chắc gì đã là kẻ mình đang tìm, thôi thì cứ cứu y đã rồi tính sau. Ông nghĩ thế bèn lòn tới sát người y giơ tay điểm vào huyệt ở mạng sườn.
Ngờ đâu hán tử nọ thần trí tuy đã hôn mê nhưng võ công không mất, chiếc búa bên phải bèn xoay đầu lại, cán búa đâm luôn vào bụng dưới Tiêu Phong. Chiêu đó cực kỳ tinh xảo linh động, giá như Tiêu Phong võ công không phải cao cường gấp bội y thì thể nào cũng bị trúng đòn, lập tức tay trái vươn ra, chộp luôn cán búa để đoạt lấy. Đại hán kia vốn dĩ đã gân cốt mỏi nhừ nên làm sao có thể chịu nổi? Y toàn thân chấn động, lập tức ngã nhào vào người Tiêu Phong. Thế nhưng y không màng sống chết, muốn cả hai đồng qui ư tận.
Tay phải Tiêu Phong lại tung ra, ôm chặt lấy gã này, hơi dụng kình khiến y không sao cục cựa được. Những người rỗi hơi đứng ngoài coi thấy Tiêu Phong đã chế phục được tên điên đều reo hò ầm ỹ. Kiều Phong vừa ôm vừa kéo gã đại hán vào trong đại đường của khách điếm, ấn y ngồi xuống nói:
- Lão huynh uống vài chén rượu rồi tính sau.
Nói xong ông gọi tửu bảo đem rượu đến. Đại hán nọ chăm chăm nhìn ông một hồi lâu mới hỏi:
- Ngươi ... ngươi là người tốt hay là người xấu?
Kiều Phong ngạc nhiên không biết phải trả lời thế nào. A Châu cười nói:
- Ông ta dĩ nhiên là người tốt, ta cũng là người tốt. Chúng mình là bạn với nhau, cùng đi đánh "tên đại ác".
Đại hán kia giương mắt nhìn nàng một hồi, lại quay sang nhìn Tiêu Phong một hồi dường như tin tưởng, dường như không tin, một lúc sau mới nói:
- Tên ... tên đại ác ư?
A Châu nhắc lại:
- Chúng mình là bạn với nhau, cùng đi đánh "tên đại ác".
Người kia bỗng đứng bật dậy kêu ầm lên:
- Không! Không! "Tên đại ác" ghê gớm lắm, mau mau đi bẩm với chúa công, nói chúa công tìm đường tránh đi. Ta ra chặn "tên đại ác" lại, còn ngươi đi báo tin.
Y vừa nói vừa cầm đôi búa xông ra. Tiêu Phong giơ tay đè lên vai giữ y lại nói:
- Này lão huynh, "tên đại ác" đã đến đâu, chúa công của ngươi là ai? Ông ta ở nơi nào?
Đại hán kêu lên:
- "Tên đại ác" mau lại đây đấu với lão tử ba trăm hiệp xem cho biết, chớ có hại đến chúa công ta.
Tiêu Phong nhìn A Châu không biết phải làm thế nào, A Châu đột nhiên la to:
- Chết rồi hỏng mất, chúng mình mau đi báo tin cho chúa công. Chúa công đang ở đâu? Chúa công đi hướng nào, chớ để cho "tên đại ác" biết.
Người điên liền hùa theo:
- Phải, phải, ngươi mau mau đi báo tin. Chúa công đến Phương Trúc Lâm ở Tiểu Kính Hồ, ngươi ... ngươi mau đi Phương Trúc Lâm ở Tiểu Kính Hồ bẩm báo chúa công, đi đi, đi đi!
Y giục luôn mồm ra chiều gấp gáp lắm. Tiêu Phong và A Châu còn chưa biết tính sao, bỗng nghe tên tửu bảo nói:
- Đi Tiểu Kính Hồ ư? Đường không phải gần đâu.
Tiêu Phong thấy Tiểu Kính Hồ quả đúng là một địa danh vội hỏi:
- Ở chỗ nào? Cách đây bao xa?
Gã tửu bảo nói:
- Ví như hỏi người khác thì chưa chắc đã biết. May mà hỏi tiểu nhân, thật đúng ngay chóc. Tiểu nhân chính ở ngay bên cạnh Tiểu Kính Hồ. Trên đời này thật khó mà có gì khéo hơn, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Tiêu Phong nghe y nói lung tung chẳng vào chính đề liền giơ tay vỗ bàn một cái, quát:
- Nói mau! Nói mau!
Gã tửu bảo vốn định vòi vài đồng mới nói, bị Tiêu Phong nạt một cái, không dám lèo nhèo gì thêm vội đáp:
- Gớm sao vị gia đài này tính nóng thế, hì hì, nếu không phải hỏi đúng ngay tiểu nhân, dù có nôn nóng cách mấy cũng đâu có được, đúng không nào?
Y định nói bông phèng mấy câu nhưng liếc thấy Tiêu Phong có vẻ chẳng hiền gì liền tiếp:
- Tiểu Kính Hồ ở phía tây bắc, trước hết đi về hướng tây, đi được chừng bảy dặm rưỡi thì thấy có chừng mươi cây liễu, mỗi hàng bốn cây, cả thảy bốn hàng, một hàng là bốn, hai hàng là tám, ba hàng mười hai, bốn hàng mười sáu, cả thảy mười sáu cây liễu lớn thì đi lên hướng bắc. Đi thêm chừng chín dặm rưỡi nữa, thấy một chiếc cầu bằng đá xanh thì chớ có qua, qua cầu đó là hỏng đấy. Nói không qua cầu nhưng lại phải qua, mà không qua là cái cầu bằng đá xanh bên trái, mà phải qua chiếc cầu gỗ nhỏ ở bên phải. Qua chiếc cầu nhỏ rồi thì một đường rẽ qua hướng tây, một đường đi lên hướng bắc, phải đi con đường hướng tây theo con đường mòn thì mới đúng. Đi như thế tổng cộng hai mươi mốt dặm rưỡi thì gặp một cái hồ mặt nước sáng như gương, đó chính là Tiểu Kính Hồ. Đi đến đó, ai cũng bảo là chừng bốn mươi dặm, thực ra chỉ có ba mươi tám dặm rưỡi, bốn mươi dặm là không đúng đâu.
Tiêu Phong cố nhịn ngồi nghe gã tửu bảo nói cho xong. A Châu nói:
- Gớm vị đại ca này nói năng rành mạch quá. Một dặm đường thì một đồng tiền, đáng lẽ cho anh bốn mươi đồng, nhưng cho thế thì sai bét, chi bằng đừng cho, nhưng lại đáng cho. Tám lần một là tám, hai tám mười sáu, ba tám hăm tư, bốn tám ba mươi hai, năm tám bốn mươi, bốn mươi dặm đường trừ đi một dặm rưỡi thế là ba mươi tám đồng rưỡi.
Nàng đếm ba mươi chín đồng tiền, đồng tiền sau cùng cầm khía lên lưỡi búa một vết, bẻ cắc một tiếng đồng tiền đã gãy ra làm đôi, đưa cho gã tửu bảo ba mươi tám đồng rưỡi. Tiêu Phong thật tức cười, nghĩ thầm: “Cô bé này nhân cơ hội lại quấy phá một phen”. Đại hán kia mắt vẫn nhìn trừng trừng, luôn mồm giục:
- Mau đi báo tin, chậm là không kịp đâu, "tên đại ác" ghê gớm lắm đó.
Tiêu Phong hỏi lại:
- Thế chủ nhân ngươi là ai?
Đại hán kia lẩm bẩm:
- Chúa công ta ... chúa công ta ... ở đâu không thể cho người ngoài biết được. Thôi ngươi đừng đi nữa là hơn.
Tiêu Phong quát lên:
- Ngươi họ gì?
Gã kia thuận mồm đáp:
- Ta họ Cổ, ối trời, ta không phải họ Cổ.
Tiêu Phong trong bụng nghi ngờ: “Không lẽ tên này tính giở trò gì, cố ý dẫn dụ mình đến Tiểu Kính Hồ chăng? Cái gì mà họ Cổ rồi lại không họ Cổ?” Ông chợt nghĩ lại: “Ví thử như kẻ địch sai y đến dụ ta tới đó thì cầu còn chưa được, ta đang muốn đi kiếm y đây. Tiểu Kính Hồ dù có phải đầm rồng hang hổ chăng nữa thì Tiêu mỗ há sợ gì?”. Tiêu Phong quay sang A Châu:
- Chúng mình đến Tiểu Kính Hồ xem thế nào, có động tĩnh gì không, nếu như chủ nhân của vị huynh đài này có ở đó thì mình thể nào cũng tìm ra.
Gã tửu bảo liền xen vào:
- Tiểu Kính Hồ bốn bề hoang dã, chẳng có gì để xem cả. Hai vị nếu như muốn du sơn ngoạn thủy, ngắm phong cảnh thì nên đi đến các đình đài lâu các của những nhà giàu ở đây, có thế mới mở rộng tầm con mắt ...
Tiêu Phong xua tay bảo y đừng lèm bèm nữa, nói với đại hán kia:
- Lão huynh mệt lắm rồi, ở đây nghỉ ngơi, ta thay mặt đi bẩm báo với lệnh chủ nhân nói là "tên đại ác" sẽ tới ngay đó.
Người kia mừng rỡ:
- Đa tạ! Đa tạ! Cổ mỗ cảm kích không đâu kể xiết. Để ta đi chặn "tên đại ác" lại, không cho y qua.
Nói xong liền đứng dậy, giơ tay định nhắc đôi búa lên nhưng lực khí không còn gì nữa, hai tay ê ẩm, lăm lăm cầm cán búa rồi mà không sao nhắc lên nổi. Tiêu Phong nói:
- Lão huynh cứ thư thả.
Ông trả tiền ăn tiền ở xong liền cùng A Châu rảo bước đi ra, đúng lời dặn của tên tửu bảo theo đại lộ về hướng tây chừng bảy tám dặm, quả nhiên thấy ở bên đường có bốn hàng mỗi hàng bốn cây, cả thảy bốn hàng mười sáu cây dương liễu. A Châu cười nói:
- Tên tửu bảo đó tuy lắm mồm thật nhưng lắm mồm đúng cách, thế này thì không thể nào sai được, phải không nào? Ồ, cái gì đây?
Nàng đưa tay chỉ một cây liễu, dưới gốc cây có một người nhà nông ngồi tựa nơi đó, chân thò xuống cái rãnh bùn bên cạnh. Cảnh đó cũng chỉ là một chuyện thông thường ở nhà quê, nhưng người nông phu đó một bên mặt máu me, vai lại vác một cây thục đồng côn sáng loáng, xem ra không phải là nhẹ.
Tiêu Phong đi đến trước mặt người nhà quê đó, thấy y thở hổn hển, hiển nhiên đã bị nội thương khá nặng. Tiêu Phong liền mở lời:
- Này vị đại ca kia, bọn ta được người sử búa nhắn đi đến Tiểu Kính Hồ chuyển lời, xin hỏi đi Tiểu Kính Hồ là lối nào?
Người nhà nông ngẩng lên hỏi lại:
- Thế ông bạn sử búa còn sống hay chết rồi?
Tiêu Phong đáp:
- Y chỉ bị tiêu hao khí lực nhưng không đến nỗi nào.
Người nông phu thở phào:
- Tạ trời tạ đất. Xin hai vị đi về hướng bắc, cái ơn đưa tin quyết chẳng dám quên.
Tiêu Phong nghe y nói năng kiểu cách quyết không phải hạng nhà quê tầm thường bèn hỏi:
- Lão huynh tôn tính là gì? Có phải là bạn của người sử búa chăng?
Người nông phu đáp:
- Tiện tính Phó. Xin các hạ mau mau đến Tiểu Kính Hồ, "tên đại ác" đã vượt qua rồi, nói ra thật là hổ thẹn, tại hạ không ngăn nổi y.
Tiêu Phong nghĩ thầm: “Người này bị thương nặng không phải giả vờ, nếu quả y là do kẻ đối đầu mướn để dụ ta vào rọ thì tiền bỏ ra chắc không phải là ít”. Ông bèn nói:
- Phó đại ca, lão huynh bị thương không phải nhẹ, "tên đại ác" dùng binh khí gì đả thương ngươi thế?
Hán tử kia đáp:
- Y dùng gậy sắt.
Tiêu Phong thấy ngực y máu tươi chảy ra không ngớt, vội vạch áo ra xem, thấy trên ngực có một lỗ hổng, tuy chỉ nhỏ bằng ngón tay nhưng sâu hoắm. Tiêu Phong giơ tay liên tiếp điểm vào mấy đại huyệt chung quanh, giúp y ngừng chảy máu, bớt đau. A Châu xé áo y ra, băng bó vết thương lại. Hán tử họ Phó nói:
- Đại ân của hai vị, Phó mỗ không thể lấy lời mà cảm tạ được, chỉ xin hai vị mau đến Tiểu Kính Hồ, báo tin cho bề trên của chúng tôi.
Tiêu Phong hỏi:
- Thế bề trên của ông tên là gì, tướng mạo ra sao?
Người kia đáp:
- Các hạ đến bên bờ Tiểu Kính Hồ, sẽ thấy bên phía tây có một khu rừng trúc, cây trúc hình vuông, giữa rừng có mấy gian nhà tre, xin đến bên ngoài nhà gọi to mấy tiếng: “Thiên hạ đệ nhất đại ác nhân đã đến rồi, mau mau tránh đi” như thế là được, tốt hơn hết là đừng vào trong nhà. Tên của tệ thượng, sau này Phó mỗ sẽ xin phụng cáo.
Tiêu Phong nghĩ thầm: “Cái gì mà thiên hạ đệ nhất ác nhân? Không lẽ đó là người đứng đầu trong Tứ Đại Ác Nhân Đoàn Diên Khánh hay sao? Nghe gioọng lưỡi người này y không muốn nói nhiều, mình cũng chẳng nên hỏi thêm nữa”. Thế nhưng đến giờ phút này, ông không còn cái bụng úy kỵ nữa, nghĩ bụng: “Nếu quả là kẻ địch dụ ta vào tròng thì mỗi câu mỗi chữ phải cho hợp tình hợp lý, có đâu lại để cho ta nổi lòng nghi ngờ. Người này ấp á ấp úng, không dám nói thực, không phải là có ý xấu được”. Ông bèn nói:
- Được rồi, xin nghe theo lời dặn dò của các hạ.
Đại hán kia cố gượng đứng lên quì xuống cảm ơn. Tiêu Phong nói:
- Hai chúng ta mới gặp mà như quen đã lâu, Phó huynh chẳng cần phải đa lễ.
Ông giơ tay đỡ người kia dậy, một tay đưa lên xoa mặt một cái, bỏ hết những món hóa trang lấy bộ mặt thật của mình để tương kiến, nói:
- Tại lạ là Tiêu Phong người Khất Đan, sau này sẽ gặp lại.
Ông không đợi hán tử trả lời, nắm tay A Châu rảo bước đi ngay. A Châu hỏi:
- Thế mình không cần cải trang nữa hay sao?
Tiêu Phong đáp:
- Chẳng hiểu vì đâu, ta bỗng dưng cảm mến hán tử thô hào kia, nên có bụng muốn làm quen với y, thành thử không muốn dùng khuôn mặt giả để đối xử với người ta.
A Châu nói:
- Được lắm, để thiếp trở lại quần áo đàn bà.
Nàng đi đến bên dòng nước, vã nước lên rửa mặt, cởi mũ ra, để lộ mái tóc mềm óng như tơ, thoát bỏ áo bào rộng thùng thình, bên trong là y phục phụ nữ. Hai người đi một mạch chín dặm rưỡi, nhìn xa xa thấy nổi lên một chiếc cầu xây bằng đá xanh. Đến gần thêm chút nữa đã thấy giữa cầu một thư sinh nằm phục nơi đó. Người này trải một tờ giấy ngay trên cầu, đang dùng ngay đá lát cầu làm nghiên mài một vũng mực lớn. Thư sinh trong tay cầm bút, đang viết chữ lên trên tờ giấy. Tiêu Phong và A Châu đều lạ lùng, có ai ngờ trên một chiếc cầu ở nơi hoang dã thế này lại có một người giở nghiên bút giấy mực ra viết chữ?
Đến gần thêm chút nữa mới hay không phải y đang viết mà là đang vẽ cảnh vật chung quanh, chiếc cầu nhỏ với làn nước khe, cây cổ thụ cùng xa xa là núi biếc đều có cả. Y nằm phục trên cầu, mặt không quay về phía Tiêu Phong và A Châu, nhưng lạ lùng hơn cả cảnh trong tranh đều quay về phía hai người, có điều mỗi nét bút đều là vẽ ngược, từ hướng bên kia vẽ lại.
Về thư họa Tiêu Phong không biết gì, còn A Châu đã ở trong nhà Mộ Dung công tử lâu năm, các loại tinh phẩm bút mực xem đã nhiều, thấy thư sinh dùng phép “đảo họa” tuy không đạt đến mức đan thanh diệu bút, nhưng vẽ ngược mà được như thế quả thực khó khăn, đang toan tiến lên hỏi y mấy câu thì Tiêu Phong đã giựt nhè nhẹ chéo áo nàng, lắc đầu, đi qua phía chiếc cầu gỗ phía bên phải.
Người nho sinh bỗng nói:
- Hai vị trông thấy tại hạ vẽ ngược, sao không ghé mắt qua một chút? Không lẽ cái công phu nhỏ mọn của tại hạ làm bẩn mắt hai vị hay sao?
A Châu đáp:
- Khổng phu tử chiếu không ngay không ngồi, thịt không sạch sẽ không ăn. Chính nhân quân tử lẽ nào đi xem vẽ ngược bao giờ?
Người kia cười ha hả, cuộn tờ giấy lại nói:
- Lời cô nương quả hữu lý, xin mời qua cầu.
Tiêu Phong đã đoán được dụng ý của y dùng giấy trải trên cầu để cho người khác chú ý, trước là kéo dài thời gian, sau là lấy hư làm thực, cố ý dụ người ta đi qua chiếc cầu đá bèn nói:
- Bọn chúng tôi muốn đến Tiểu Kính Hồ, đi lên thạch kiều chẳng hóa ra đi sai đường ư?
Thư sinh đáp:
- Nếu đi qua cầu đá chẳng qua là đi đường vòng, xa thêm năm sáu chục dặm rồi cũng đến nơi, hai vị cứ lên thạch kiều chẳng sao cả.
Tiêu Phong đáp:
- Chẳng có chuyện gì, cớ sao lại phải đi thêm năm sáu chục dặm?
Thư sinh kia cười nói:
- Dục tốc tắc bất đạt , không lẽ hai vị không biết câu đó ư?
A Châu cũng biết người này cố tình kéo dài thời gian nên không muốn lôi thôi với y nữa, lập tức bước lên chiếc cầu gỗ, Tiêu Phong cũng đi theo. Hai người đi đến giữa đường, đột nhiên dưới chân tụt hẫng, nghe lách cách mấy tiếng, ván cầu gãy đôi, thân hình rơi tõm xuống sông. Tiêu Phong vươn tay trái ôm lưng A Châu, chân phải điểm vào ván cầu một cái mượn sức nhảy vọt tới trước, qua luôn bờ bên kia, tiện tay đánh ngược lại một chưởng để phòng kẻ địch tấn công lén.
Thư sinh kia cười hà hà nói:
- Công phu giỏi lắm giỏi lắm! Hai vị vội vã đến Tiểu Kính Hồ chẳng hay có chuyện gì?
Tiêu Phong nghe trong giọng cười của y có vẻ kinh hoàng, nghĩ thầm: “Gã này mặt mày sáng sủa vậy mà lại cùng phe với "tên đại ác"”. Ông không lý gì tới y cứ tiếp tục cùng A Châu đi thẳng. Đi được mấy trượng nghe thấy có tiếng chân người phía sau, quay đầu nhìn lại chính là thư sinh đó đang đuổi theo. Tiêu Phong quay đầu, mặt đanh lại hỏi sẵng:
- Các hạ muốn dạy bảo chuyện gì?
Thư sinh đáp:
- Tại hạ cũng định đi đến Tiểu Kính Hồ, thành thử đi cùng đường với hai vị.
Tiêu Phong đáp:
- Nếu quả thế thì hay lắm.
Ông giơ tay vòng qua eo A Châu, đề khí đưa nàng đi vèo vèo, lướt đi không một tiếng động, bụi không bay lên. Thư sinh nọ cắm đầu cằm cổ chạy theo nhưng mỗi lúc cách hai người một xa. Tiêu Phong thấy y võ công bình thường không coi vào đâu cứ tiếp tục chạy tới, tuy kéo theo cả A Châu nhưng vẫn nhanh hơn người kia nhiều, chỉ khoảng một bữa cơm đã bỏ xa không còn thấy bóng dáng y đâu nữa.
Qua khỏi cây cầu gỗ đường càng lúc càng hẹp, có lúc cỏ mọc đến ngang lưng thật khó mà phân biệt, nếu như không được tên tửu bảo chỉ đường rành mạch rõ ràng thì không thể nào tìm ra. Lại chạy thêm chừng nửa giờ nữa thì thấy một hồ nước trong. Tiêu Phong chậm lại đi đến bên cạnh thấy nước hồ trong xanh như ngọc, mặt lặng như gương quả không hổ cái tên Tiểu Kính Hồ.
Ông đang định đi tìm khu rừng trúc vuông, bỗng nghe bên trong bụi hoa bên cạnh có tiếng cười khẩy, đồng thời một viên sỏi bắn ra. Tiêu Phong theo hướng viên sỏi nhìn theo thấy bên bờ hồ có một ông câu, đầu đội nón lá đang ngồi đó. Cần câu của y đã móc được một con cá xanh biếc, viên sỏi bắn ra, không lệch không xéo, trúng ngay sợi dây câu, nghe bựt một tiếng dây câu đứt đôi, con cá rơi tõm xuống hồ.
Tiêu Phong hơi kinh ngạc: “Thủ kình người này thật là cổ quái. Dây câu mềm mại không dễ gì cắt đứt. Nếu như y dùng phi đao hay tụ tiễn để cắt đứng thì không nói làm gì. Chỉ một viên sỏi tròn mà có thể cắt được dây câu, thủ pháp âm nhu sử dụng ám khí của người này ở Trung Thổ không ai có được”.
Người bắn viên sỏi đó xem chừng võ công không cao nhưng đầy vẻ tà khí, thủ pháp rõ ràng là của bàng môn tả đạo. Tiêu Phong nghĩ thầm: “Chắc y là đệ tử hay thuộc hạ của "tên đại ác", nghe tiếng cười dường như là một cô gái còn nhỏ tuổi”.
Dây câu của ngư nhân bị viên sỏi cắt đứt, y kinh hoảng lớn tiếng nói:
- Ai đùa cợt với Chử mỗ đó, xin ra mặt coi nào!
Có tiếng sột soạt, bụi hoa rẽ ra, một cô gái bước ra, quần áo toàn thân màu tím, chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi, so với A Châu còn nhỏ hơn vài tuổi, đôi mắt đen lay láy, vẻ mặt đầy vẻ tinh nghịch. Nàng ta chợt nhìn thấy A Châu, không để ý đến người câu cá nữa, lon ton chạy đến trước mặt nàng, nắm tay cười nói:
- Sao chị đẹp thế, em thích chị ghê!
Giọng cô gái nghe hơi đơ đớ, phát âm không chính xác lắm dường như người nước ngoài học tiếng Trung Thổ. A Châu thấy cô gái hoạt bát ngây thơ, cười nói:
- Em rồi sau cũng xinh lắm, chị cũng thích em.
A Châu đã từng ở Cô Tô lâu, bây giờ dùng giọng quan thoại trung châu thật là dịu dàng, lại thật chuẩn xác. Ông câu đang tính nổi sùng, bỗng thấy chỉ là một thiếu nữ hoạt bát dễ thương, bao nhiêu tức tối đều tiêu giảm nói:
- Cô bé con này sao nghịch quá! Công phu đánh đứt dây câu quả là giỏi thật.
Thiếu nữ nói:
- Câu cá có gì là thích đâu? Chán chết đi được. Nếu ông thích ăn cá, lấy cái cần câu đâm cá có phải tiện hơn không?
Nói rồi cầm chiếc cần trong tay ông câu, thuận tay đâm xuống nước một cái rồi rút lên, đầu cần câu đã có một con cá trắng bị đâm trúng bụng, khi nhắc lên vẫn còn uốn éo dãy dục, máu từ vết thương nhỏ ròng ròng, màu đỏ loang trên nước biếc, trông vừa đẹp đẽ nhưng có lẫn chút tàn nhẫn bên trong.
Tiêu Phong thấy cô gái chỉ tiện tay đâm một cái, tay phải hơi nghiêng đi một chút vạch thành một hình cung nhỏ, rồi lại từ bên phải phất xuống dưới, thủ pháp xem ra xảo diệu, tư thế dễ coi nhưng dùng để đối địch, công thủ xem ra hơi chậm một tí, không sao đoán được cô ta ở môn phái nào.
Cô gái cứ nhắc tay lên lại đâm xuống liên tiếp, xiên trúng sáu con cá bạc làm thành một chuỗi, sau đó rung một cái hất cả sáu con xuống dưới hồ. Người thợ câu vẻ mặt không vui nói:
- Ngươi tuổi còn nhỏ sao hành sự tàn ác như vậy. Nếu ngươi muốn bắt cá thì không nói làm gì, đâm chết cá không ăn, vô cớ sát sinh thì đâu còn đạo lý gì nữa?
Cô gái vỗ tay reo lên:
- Ta thích vô cớ sát sinh thì ông làm gì được ta nào?
Hai tay dùng sức bẻ một cái định bẻ gãy chiếc cần của ông câu, ngờ đâu chiếc cần đó cực kỳ chắc chắn, cô gái không sao bẻ gãy được. Ông câu cười khẩy nói:
- Ngươi tưởng có thể bẻ gãy được cần của ta sao, đâu có dễ như thế được.
Cô gái chỉ về phía sau lưng ông câu nói:
- Ai đến thế kia?
Người thợ câu quay đầu lại nhìn, không thấy ai cả, biết là mắc hỡm vội vàng chuyển mình nhưng đã chậm mất một bước, thấy chiếc cần của ông ta đã bay vụt ra ngoài mấy trượng, nghe tõm một tiếng đã cắm xuống giữa hồ rồi biến mất không còn tăm tích gì nữa. Ông câu giận lắm, quát lên:
- Con nhãi mất dạy ở đâu tới đây?
Y giơ tay chộp vào vai cô gái, thiếu nữ vừa cười vừa kêu lên:
- Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Rồi chạy ra núp sau lưng Tiêu Phong. Ông câu lòn qua đuổi bắt, thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn. Chỉ trong nháy mắt, Tiêu Phong đã thấy trong tay cô gái có thêm một vật gì đó, dường như là một vuông vải trong suốt, tựa như có tựa như không, không biết đó là cái gì. Ông câu xông tới, không biết tại sao bỗng trượt chân một cái, ngã lăn ra đất, thân hình cuộn lại thành một cục. Tiêu Phong bấy giờ nhìn rõ, vật mà cô gái cầm trong tay là một cái lưới đan bằng tơ cực mỏng manh. Sợi tơ chỉ nhỏ như sợi tóc, lại trong suốt nhưng chắc chắn dị thường, đụng vào vật gì liền rút lại, ông câu bị mắc trong cái lưới càng hết sức dãy dụa, chiếc lưới càng thắt lại chặt thêm, chỉ trong giây lát đã bị bó tròn như khúc giò không sao động đậy được nữa.
Ông thợ câu càng lớn tiếng chửi mắng:
- Con nhãi kia, ngươi giở trò ma trò quỉ gì, dùng yêu pháp tà thuật để bắt ta.
Tiêu Phong trong bụng kinh ngạc, biết cô gái này không dùng yêu pháp tà thuật gì, nhưng chiếc lưới cá kia quả có vẻ yêu tà thật. Ông thợ câu vẫn luôn mồm chửi bới, thiếu nữ cười nói:
- Ông mà còn chửi nữa là ta đánh vào đít ông đó.
Ông câu giật mình vội vàng nín bặt nhưng mặt tím lại. Ngay lúc đó bên phía tây hồ có tiếng người nói:
- Chử huynh đệ, có chuyện gì thế?
Từ con đường nhỏ bên cạnh hồ một người rảo bước đi ra. Tiêu Phong nhìn thấy người kia gương mặt hình chữ quốc, khoảng chừng ngoài bốn mươi nhưng chưa đến năm mươi, hình mạo uy võ nhưng áo thùng thình, xem chừng có vẻ tiêu sái.
Người kia đến gần, thấy ông câu bị trói chặt cực kỳ kinh ngạc hỏi:
- Sao thế?
Ông câu đáp:
- Tiểu cô nương đây sử dụng yêu pháp ...
Người tung niên quay sang nhìn A Châu. Cô gái kia cười nói:
- Đâu phải chị đó, tôi cơ mà!
Người đàn ông kêu lên một tiếng, cúi xuống nhắc tấm thân to lớn của người thợ câu lên, giơ tay cởi chiếc lưới cá. Ngờ đâu cái lưới làm bằng chất gì thật quái lạ, ông ta càng dùng sức gỡ ra thì lại càng thắt chặt lại, làm cách nào cũng không cởi ra được. Cô gái đó cười nói:
- Chỉ cần y nói ba lần: “Tôi phục cô nương lắm rồi!” thì ta sẽ thả y ra.
Người trung niên nói:
- Ngươi đắc tội với Chử huynh đệ của ta, coi chừng xảy ra chuyện không hay đó.
Cô gái lại cười:
- Có thật không? Tôi đang muốn có chuyện gì không hay đây, kết quả càng tệ hại thì càng thích.
Người kia vươn tay trái ra, nắm lấy đầu vai cô gái. Thiếu nữ rụt người lại, lách qua né tránh, ngờ đâu cô ta tuy nhanh, người trung niên lại còn nhanh hơn, tay đè xuống một cái đã nắm ngay được cô ta. Thiếu nữ hất ra nhưng tả chưởng của người kia vẫn dính chặt lấy vai khiến cô gái kêu oai oái:
- Bỏ tay ra!
Cô ta vung tay lên định đánh nhưng quyền chỉ ra được chừng một thước cánh tay đã không còn hơi sức xuội ngay xuống. Thiếu nữ kinh hãi kêu lên:
- Ông giở yêu pháp tà thuật gì đó? Mau buông tôi ra!
Người đàn ông mỉm cười:
- Vậy cô nói ba lần: “Tôi phục tiên sinh lắm rồi!” sau đó mở cái lưới cho người anh em của ta thì ta sẽ thả cô ra.
Cô gái giận dữ nói:
- Ông đắc tội với cô nương thì chẳng hay ho gì đâu nhé.
Người trung niên mỉm cười:
- Kết quả càng tệ hại thì càng thích.
Thiếu nữ lại hết sức vùng vẫy nhưng không sao thoát được, chỉ thấy toàn thân ê ẩm, đến chân cũng không có hơi sức bèn cười nói:
- Thật rõ ê mặt, chỉ giỏi tài nhái giọng người ta. Thôi được rồi, để tôi nói: “Tôi phục tiên sinh rồi, tôi phục tiên sinh rồi, tôi phục tiên sinh rồi!”.
Nàng ta nói chữ “tiên” nghe lơ lớ thành “thử sinh” nghe tưởng chừng như định nói: “Tôi phục súc sinh rồi!”. Thế nhưng người trung niên kia không phát giác, buông tay ra khỏi đầu vai cô gái nói:
- Mau mở lưới ra nào!
Cô gái cười:
- Cái này dễ ợt hà!
Nàng ta đi tới bên cạnh ông câu, cúi xuống cởi lưới đang quấn chặt lấy ông ta, tay áo trái hơi nhắc lên, một ánh chớp lấp lánh màu xanh biếc bắn ngay vào người đàn ông trung niên. A Châu kinh hoảng kêu lên một tiếng, thấy thủ pháp bắn ám khí của cô ta cực kỳ độc địa, hai người lại quá gần nhau, xem ra thể nào cũng trúng. Thế nhưng Tiêu Phong chỉ mỉm cười, người đàn ông trung niên này vừa ra tay đã chế ngự ngay được cô gái khiến nàng ta không còn cục cựa nổi hiển nhiên nội lực thâm hậu, võ công cao cường, mũi ám khí nhỏ bé đó làm sao đả thương ông ta được. Quả nhiên người kia phất tay áo bào một cái, một luồng nội lực tung ra, đánh giạt chùm kim lả tả rơi xuống vũng bùn bên cạnh hồ.
Ông ta vừa nhìn thấy màu những cây kim kia biết ngay có tẩm thuốc độc thật là ghê gớm, thuộc loại kiến huyết phong hầu, chảy máu là chết ngay, mình với cô ta mới gặp lần đầu, không thù không oán lẽ nào vừa ra tay lại hạ độc thủ? Ông ta cực kỳ bực tức, định tâm cho con nhãi này một bài học, tay áo bên phải liền vung ra, trong tụ lực có kèm theo chưởng lực nghe vù một tiếng, hất cô gái tung lên, nghe tõm một cái đã rơi ngay xuống dưới hồ. Tiếp theo đó ông nhún chân nhảy vọt vào một chiếc thuyền nhỏ ở dưới gốc cây liễu, cầm giầm chèo mấy cái đã đến chỗ cô gái bị rơi xuống, đợi cô ta vừa trồi lên sẽ nắm tóc kéo lên thuyền.
Cô gái chỉ kêu được một tiếng “Ôi chao”, rơi xuống hồ rồi không còn thấy tăm hơi gì nữa. Thông thường nếu như ai bị chết đuối thường bao giờ cũng trồi lên hụp xuống mấy lần, uống nước no rồi lúc đó mới chìm hẳn không trồi lên nữa. Thế nhưng cô gái này chẳng khác gì một cục đá, rơi xuống rồi chìm mất tăm không nổi lên. Đợi một hồi sau vẫn không thấy cô ta nổi lên mặt nước.
Người đàn ông trung niên kia càng đợi càng nóng ruột, ông ta vốn không có ý định đả thương cô ta, thấy cô ta tuổi nhỏ mà hành sự độc ác nên muốn răn dạy một phen, nếu khiến cô ta chết đuối quả thực không nhẫn tâm. Người thợ câu kia bơi lội rất giỏi có thể nhảy xuống hồ cứu người nhưng lại đang bị mắc trong lưới không cách nào thoát ra được. Tiêu Phong và A Châu cả hai đều không thông thủy tính nên cũng không biết làm cách nào. Chỉ nghe người trung niên kêu to:
- A Tinh, A Tinh, mau ra đây!
Từ trong khu rừng trúc xa xa có tiếng đàn bà truyền ra:
- Chuyện gì vậy? Thiếp chẳng ra đâu.
Tiêu Phong nghĩ thầm: “Người đàn bà này thanh âm kiều mị nhưng lại có ba phần ngang ngạnh, cùng với A Châu và cô gái mới rơi xuống hồ đúng là một bộ ba thế chân vạc”.
Người trung niên lại kêu lên:
- Có người chết đuối, mau ra cứu người ta!
Người đàn bà lại vói ra:
- Thế có phải là chàng chết đuối không?
Người đàn ông gắt lên:
- Đừng có đùa, nếu ta chết đuối sao lại còn nói được? Mau ra cứu người đi nào!
Người đàn bà lại nói:
- Nếu như chàng chết đuối thì thiếp ra cứu, còn như người khác thì mặc xác người ta, cứ để thế cho vui.
Người trung niên nói:
- Thế nàng có ra không thì bảo?
Ông ta hầm hầm dậm chân ở đầu thuyền, hết sức nóng nảy. Người đàn bà lại nói:
- Nếu là đàn ông thì thiếp mới cứu, còn như đàn bà thì có một trăm người chết đuối, thiếp cũng chỉ vỗ tay reo hò, không cứu đâu.
Giọng nói mỗi lúc một gần, chẳng mấy chốc đã ra đến bờ hồ. Tiêu Phong và A Châu nhìn bà ta, thấy tuổi chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu, mặc một bộ đồ bơi màu xanh nhạt bó sát người, lộ rõ chiếc eo thon, dung nhan tú lệ, khóe miệng trông như mủm mỉm cười, đôi mắt to đen sáng lóng lánh như ánh sao, khóe thu ba đưa đẩy cực kỳ linh hoạt, tưởng chừng chỉ một đôi mắt đã nói được muôn ngàn lời. Tiêu Phong nghe thanh âm giọng điệu của bà ta tưởng nhiều lắm cũng chỉ hăm mốt hăm hai, hóa ra lại là một thiếu phụ không còn trẻ lắm. Bộ quần áo bơi của nàng ăn vận chỉnh tề, chắc là vừa nghe người đàn ông gọi cứu người tuy miệng trêu ông ta, nhưng lập tức nhanh nhẹn mặc quần áo ngay.
Người đàn ông trung niên thấy bà ta đi ra hết sức vui mừng, kêu lên:
- A Tinh, mau lên, ta lỡ tay để cô ta rơi xuống hồ, sao không thấy nổi lên nữa.
Người đàn bà xinh đẹp kia nói:
- Để thiếp hỏi cho rõ ràng, có đàn ông thì mới cứu, còn như đàn bà xin chàng khỏi mở lời làm chi.
Tiêu Phong và A Châu đều cảm thấy lạ lùng, nghĩ thầm: “Đàn bà con gái không nhảy xuống nước cứu đàn ông con trai, để khỏi xảy ra chuyện quơ quào lôi kéo dưới nước làm mất thân phận, ấy là chuyện thường. Sao lại có chuyện ngược đời, chỉ cứu đàn ông, không cứu đàn bà là sao?”.
Người trung niên dậm chân, bực bội nói:
- Thôi, chỉ là một con bé con mười bốn mười lăm, nàng đừng có nghĩ nhằng.
Người đàn bà xinh đẹp kia đáp:
- Hứ, tiểu cô nương thì sao? Hạng như chàng, bé con mười bốn mười lăm, bà già bảy tám chục cũng đều chẳng ...
Nàng ta định nói “cũng đều chẳng tha” nhưng chợt nhìn thấy Tiêu Phong và A Châu nên bẽn lẽn, vội vàng giơ tay lên bịt miệng mình lại, nín chữ “tha” lại không thốt ra, nhưng ánh mắt đầy vẻ tinh quái.
Người đàn ông trung niên đứng trên thuyền vái dài một cái nói:
- A Tinh, xin nàng mau cứu cô ta lên, nàng nói gì ta cũng bằng lòng cả.
Người đàn bà đáp:
- Cò thật là chuyện gì cũng bằng lòng không?
Người đàn ông vội đáp:
- Thật thế. Ôi, cô bé con này sao chưa nổi lên, không lẽ chết thật ...
Người đàn bà nói:
- Nếu thế thiếp bảo chàng mãi mãi ở lại nơi đây, chàng có bằng lòng không?
Người trung niên vẻ mặt sượng sùng nói:
- Cái đó ... cái đó ...
Người đàn bà nói:
- Chàng chỉ nói mà đâu có làm, đầu môi chót lưỡi đánh lừa người khác, để cho thiếp được vui lòng trong chốc lát, cho qua chuyện. Có thế mà chàng cũng không chịu.
Nói tới đây, đôi mắt rưng rưng, phụng phịu, pha chút nghẹn ngào. Tiêu Phong và A Châu đưa mắt nhìn nhau, hơi lạ lùng, hai người này tuổi tác đâu còn nhỏ nhít gì nhưng nói năng hành động thật chẳng khác gì đôi thanh niên nam nữ đang độ say mê, kiểu cách xem ra không phải vợ chồng thế mà người đàn bà kia trước mặt người ngoài nói năng cũng chẳng cần giữ gìn gì cả, trong lúc người kia chết sống nơi đầu tơ kẽ tóc vẫn tỉnh bơ không có gì gọi là gấp gáp.
Người trung niên thở dài một tiếng, chèo thuyền quay lại đáp:
- Thôi được, chẳng cần cứu nữa. Cô bé con này dùng ám khí độc địa bắn lén ta, có chết cũng đáng, thôi mình đi về.
Người đàn bà xinh đẹp kia chưng hửng:
- Sao lại không cứu nữa? Thiếp nhất định phải cứu. Cô ta dùng ám khí bắn chàng ư? Thế thì hay lắm, thế nhưng sao chàng không chết? Đáng tiếc thật! Đáng tiếc thật!
Bà ta cười khúc khích, nhún mình một cái lao luôn xuống hồ. Bà ta bơi thật giỏi, chỉ nghe tõm một tiếng nhỏ nước không thấy văng lên, đã chuồi luôn xuống dưới nước. Tiếp đó nghe thấy tiếng bì bõm, mặt hồ rẽ ra, người đàn bà xinh đẹp kia thò đầu lên hai tay nâng cô gái áo tím. Người đàn ông trung niên mừng rỡ vội vàng chéo chiếc thuyền lại đón.
Ông ta bơi đến gần người đàn bà liền giơ tay đón lấy cô gái áo tím, thấy nàng hai mắt nhắm nghiền dường như đã tắt thở rồi, sắc mặt không khỏi lo âu. Người đàn bà xinh đẹp kia quát lên:
- Không được đụng vào cô ta, ông là người hiếu sắc quá đỗi, không thể nào tin nổi.
Người đàn ông tức tối đáp:
- Chỉ nói bậy bạ, trong đời ta đã bao giờ hiếu sắc đâu.
Người đàn bà cười khúc khích, nâng luôn cô gái nhảy vọt vào thuyền:
- Phải rồi, phải rồi! Chàng có bao giờ hiếu sắc đâu, chỉ thích hạng người xấu như ma lem, như Chung vô Diệm thôi, ối chao ...
Bà ta vừa sờ vào ngực cô gái thấy tim đã ngừng đập, mũi không còn thở nữa nhưng bụng vẫn xẹp lép hiển nhiên chưa uống nhiều nước. Người đàm bà vốn tinh thông thủy tính, vẫn liệu rằng bấy nhiêu lâu chưa thể chết người được, có ngờ đâu cô gái thân thể ẻo lả nên tắt thở rồi, trên mặt không khỏi lộ vẻ ăn năn, vội vàng ôm cô gái nhảy lên bờ kêu rối rít:
- Mau lên, mau lên, mình phải tìm cách cứu cô ta mới được.
Bà ta bồng cô gái chạy như bay về phía rừng trúc. Người trung niên cũng cúi xuống ôm gã thợ câu, quay sang Tiêu Phong:
- Huynh đài tôn tính đại danh là gì? Giá lâm nơi đây không hiểu có việc gì không?
Tiêu Phong thấy ông ta khí độ ung dung, thấy cô gái kia thảm tử nhưng vẫn trấn tĩnh, trong lòng ngầm bội phục nói:
- Tại hạ là người Khất Đan, tên Tiêu Phong nhận lời ủy thác của hai vị bằng hữu, đến đây báo một cái tin.
Tên của Tiêu Phong trên giang hồ vốn dĩ không ai không biết nhưng từ khi ông biết họ thật của mình rồi nên bây giờ tự xưng Tiêu Phong, lại kèm theo mấy tiếng người Khất Đan, nói trắng lai lịch của mình ra. Người trung niên kia nghe tên đó chỉ nghĩ là một nhận vật gặp gỡ giữa giữa đàng, nghe thấy ba tiếng “người Khất Đan” cũng không lạ lùng gì, bèn hỏi:
- Người nhắn gửi Tiêu huynh là vị bằng hữu nào thế? Không biết báo tin chuyện gì?
Tiêu Phong đáp:
- Một người sử dụng đôi búa, một người sử dụng đồng côn, tự xưng là họ Phó, cả hai người đều bị thương ...
Người trung niên kia hoảng hốt hỏi lại:
- Hai người đó thương thế ra sao? Hiện nay họ đang ở đâu? Tiêu huynh, hai người đó là bạn tri giao của huynh đệ, xin chỉ điểm cho, ta ... ta ... phải đi cứu ngay mới được.
Người thợ câu nói:
- Cho thuộc hạ theo với.
Tiêu Phong thấy hai người trọng nghĩa, trong bụng kính phục liền nói:
- Hai người đó thương thế tuy nặng thật nhưng chưa đến nỗi nguy đến tính mạng, đang ở thị trấn gần bên ...
Người trung niên vái một cái thật sâu nói:
- Đa tạ! Đa tạ!
Ông ta không nói nữa, tay xách ông câu lên, chạy về phía con đường Tiêu Phong mới tới lúc nãy. Ngay khi đó, có tiếng của người đàn bà từ trong rừng trúc vọng ra:
- Lại đây mau! Mau lên! Ông xem ... xem cái gì đây này.
Giọng nói ra chiều hết sức gấp gáp. Người trung niên liền dừng bước, còn đang do dự bỗng thấy một người chạy như bay từ con đường đi tới, miệng kêu:
- Chúa công, có người đến sinh sự chăng?
Chính là gã thư sinh vẽ ngược trên cầu đá. Tiêu Phong nghĩ thầm: “Ta lại tưởng y ngăn trở ta không cho đến báo tin, hóa ra y cùng phe với hai người sử dụng bản phủ và đồng côn. Người mà bọn họ gọi là “chúa công” chắc là người này”.
Khi đó thư sinh kia đã thấy Tiêu Phong và A Châu đứng cạnh người trung niên, không khỏi ngạc nhiên, đến lúc tới gần lại thấy người thợ câu bị trói chặt, vừa kinh hãi vừa tức tối, hỏi:
- Sao ... sao thế?
Lại nghe thấy từ trong rừng trúc tiếng người đàn bà kia càng thêm hoảng hốt:
- Sao ông còn chưa đến, ối trời, thiếp ... thiếp ...
Người trung niên liền đáp:
- Để ta đến xem nào.
Ông ta xách cả người thợ câu rảo bước đi về phía rừng trúc. Ông ta vừa mới cử động đã thấy công lực phi phàm, bước đi nhẹ nhàng mà lại hết sức nhanh nhẹn. Tiêu Phong đưa tay đỡ ngang hông A Châu cũng thản nhiên đi ngang với ông ta. Người trung niên kia liếc mắt nhìn ra vẻ khâm phục.
Chỉ trong khoảnh khắc đã đến bên rừng trúc, quả nhiên những cây trúc đó thân đều hình vuông, đi thêm chừng vài trượng đã thấy ba gian nhà nhỏ cũng làm bằng tre, cấu trúc hết sức tinh mỹ. Người đàn bà nghe thấy tiếng chân người vội kêu lên:
- Chàng ... chàng mau lại đây mà xem, cái gì thế này?
Trong tay cầm một sợi dây chuyền bằng vàng. Tiêu Phong nhìn thấy sợi dây chuyền đó chỉ là một món đồ trang sức tầm thường của phụ nữ, không có gì đặc biệt, hôm trước A Châu bị thương Tiêu Phong thò tay vào túi nàng lấy thương dược, cũng thấy nàng có một sợi dây tương tự như thế này. Ngờ đâu người trung niên kia cầm chiếc dây chuyền coi qua coi lại lập tức biến sắc, run run hỏi:
- Ở ... ở đâu ra thế này?
Người đàn bà đáp:
- Tháo ra ở cổ nó đó, thiếp đã từng vẽ ký hiệu trên vai trái chúng nó, chàng ... chàng tự mình coi xem ...
Người đàn ông vội vàng tiến vào trong phòng, A Châu cũng lướt tới chạy theo so với người đàn bà còn nhanh hơn một bước. Tiêu Phong cũng theo sát bên hai người đàn bà vào nội đường thấy đây là phòng ngủ của phụ nữ, trần thiết tinh nhã. Tiêu Phong không có thì giờ đâu mà coi kỹ đã thấy cô gái áo tím kia nằm trên giường không động đậy, xem ra đã chết rồi.
Người đàn ông trung niên vén tay áo cô gái lên, xem kỹ đầu vai cô ta. Ông ta vừa coi lập tức bỏ ngay xuống. Tiêu Phong đứng ở sau lưng ông ta nhưng không nhìn ra có ký hiệu gì nhưng thấy lưng người đàn ông run lên bần bật đủ biết tâm thần bị chấn động mãnh liệt.
Người đàn bà nắm áo người đàn ông khóc nức nở:
- Chính là con gái ông rồi, vậy mà ông chính tay giết nó, ông đã không nuôi nó thì thôi lại còn đang tâm giết nó ... ông ... ông thật là người cha lòng lang dạ sói ...
Tiêu Phong lạ lùng: “Cái gì thế này? Cô gái này là con gái ông ta sao? À, đúng rồi, chắc là cô gái này sinh ra chưa bao lâu đã đem gửi người khác nuôi, chiếc dây chuyền và ký hiệu gì đó trên đầu vai là do cha mẹ cô ta để lại cho dễ nhận”. Đột nhiên A Châu nước mắt đầm đìa, thân hình lảo đảo, ngã xuống giường. Tiêu Phong kinh hãi, vội đưa tay ra đỡ, vừa cúi xuống thấy mi mắt cô gái nằm trên giường hơi rung rung. Đôi mắt cô ta nhắm nghiền nhưng con ngươi chuyển động, tuy qua lần da mi mắt nhưng vẫn còn nhận ra được. Tiêu Phong quan tâm đến A Châu hỏi ngay:
- Sao thế?
A Châu đứng thẳng dậy, giơ tay chùi nước mắt, cố gượng cười:
- Thiếp thấy cô này ... không may chết oan, trong lòng đau xót.
Tiêu Phong đưa tay ra cầm mạch cô gái, người đàn bà lại khóc òa lên:
- Mạch đã ngừng rồi, không còn thở nữa, làm sao cứu sống lại được?
Tiêu Phong hơi vận nội lực, đẩy vào cổ tay cô gái rồi lập tức buông lỏng, thấy từ bên trong cơ thể cô ta có sức bật ra, hiển nhiên cô gái đang vận nội kình kháng ngự. Tiêu Phong cười ha hả nói:
- Một cô bé cứng đầu như thế này, quả thực trên đời ít thấy.
Người đàn bà giận dữ nói:
- Ngươi là hạng người gì, có mau cút ra không? Con ta đã chết rồi lại còn ở đây nói bậy nói bạ.
Tiêu Phong cười đáp:
- Con gái bà chết rồi nếu tôi cứu sống lại được thì sao đây?
Ông đưa tay điểm luôn vào huyệt đạo nơi eo cô gái. Chỉ đó điểm trúng huyệt Kinh Môn ở ngang hông, là nơi đầu mối của gân cốt con người, Tiêu Phong lại dùng nội lực truyền vào khiến cho ngứa ngáy chịu không nổi. Cô gái làm sao chống cự lại được nên từ trên giường nhảy vọt lên, cười khanh khách, giơ tay vịn vào vai Tiêu Phong.
Thiếu nữ đó chết đi sống lại, người trong phòng ai nấy vừa mừng rỡ, vừa ngạc nhiên. Người trung niên kia cười nói:
- Hóa ra ngươi dọa ta ...
Người đàn bà đang khóc cũng bật cười, kêu lên:
- Đứa con khốn khổ của ta ơi!
Bà ta giang hai tay, bước tới ôm chầm lấy cô gái. Ngờ đâu Tiêu Phong tát trái một cái, đánh văng cô gái ra, tiếp theo liền vươn tay nắm ngay cổ tay trái thiếu nữ, cười nhạt nói:
- Mới tí tuổi đầu đã độc ác thế!
Người đàn bà kêu lên:
- Sao ông lại đánh con tôi?
Nếu không nể nang vì Tiêu Phong vừa mới “cứu sống” con gái chắc bà ta đã xông lên động thủ rồi. Tiêu Phong nắm được rồi, liền mở bàn tay cô ta ra nói:
- Xem này!
Mọi người mới thấy trong kẽ tay cô gái có kẹp một mũi kim nhỏ sáng bóng xanh biếc, thoáng nhìn đã biết ngay là tẩm chất kịch độc. Cô ta giả vờ giơ tay ra vịn vào vai Tiêu Phong nhưng chính là định dùng chiếc kim này đâm vào ông, cũng may ông nhanh tay lẹ mắt không bị trúng kế nhưng phải nói là thật hung hiểm vạn phần.
Thiếu nữ bị cái tát khiến mặt sưng vù, dĩ nhiên Tiêu Phong không dùng toàn lực chứ không thì đã vỡ đầu nát óc. Tay cô ta đã bị nắm chặt có muốn dấu chiếc kim cũng không kịp, nửa người bên trái ê ẩm không còn hơi sức, đột nhiên xệch mồm khóa òa lên:
- Ngươi hiếp đáp ta, ngươi hiếp đáp ta!
Người trung niên kia bèn dỗ:
- Thôi nín đi! Đừng khóc nữa! Chỉ bị đánh nhẹ thế có sao đâu? Ngươi hơi một tí đã dùng ám khí kịch độc giết người, dạy bảo cho là phải lắm.
Cô gái vẫn khóc:
- Cái Bích Lân Châm này có gì là ghê gớm đâu. Tôi còn nhiều loại ám khí khác chưa dùng đến.
Tiêu Phong lạnh lùng nói:
- Sao ngươi không dùng Vô Hình Phấn, Tiêu Dao Tán, Cực Lạc Thích, Xuyên Tâm Đinh?
Cô gái lập tức nín bặt, mặt lộ vẻ kinh ngạc, run run hỏi:
- Làm sao ... sao ông biết?
Tiêu Phong nói:
- Ta biết cả sư phụ ngươi là Tinh Tú Lão Quái nên biết rõ những loại ám khí độc địa của ngươi nữa.
Lời đó vừa nói ra, mọi người ai nấy giật mình. Tinh Tú Lão Quái Đinh Xuân Thu là một cao thủ tà phái trong võ lâm, ai nghe tiếng cũng phải cau mày, là kẻ vô ác bất tác, giết người như ngóe, Hóa Công Đại Pháp của y chuyên sử dụng để tiêu hủy công lực người khác, là đại kỵ trong võ học. Có điều y võ công cực kỳ cao cường, tuy không ai làm gì được, nhưng cũng may ông ta rất ít đi lại Trung Nguyên nên không đến nỗi trở thành đại họa.
Người đàn ông trung niên vẻ mặt vừa thương xót, lại vừa quan tâm, ôn tồn hỏi:
- A Tử, sao con lại bái Tinh Tú Lão Quái làm thầy?
Cô gái giương đôi mắt tròn to đen láy nhìn trừng trừng vào người trung niên như dò hỏi:
- Sao ông lại biết được tên của tôi?
Người trung niên thở dài một tiếng nói:
- Bọn ta vừa nói chuyện với nhau bộ con không nghe gì sao?
Thiếu nữ lắc đầu, nhoẻn một nụ cười đáp:
- Tôi giả chết, tim ngừng đập, nín hơi thở, tai mắt đều đóng chặt, không nhìn thấy, không nghe thấy gì cả.
Tiêu Phong bỏ tay cô gái ra nói:
- Hừ, đó là Qui Tức Công của Tinh Tú Lão Quái.
A Tử lườm Tiêu Phong nói:
- Hứ, cái gì ông cũng biết cả.
Nói rồi cô nàng le lưỡi nhăn mặt trêu ông ta. Người đàn bà chăm chú ngắm nghía A Tử, mặt mày rạng rỡ, xem ra vui sướng không đâu cho hết. Người đàn ông trung niên cũng mỉm cười:
- Sao con lại giả chết? Làm ta sợ hết hồn.