watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa-Hồi 116 - tác giả La Quán Trung La Quán Trung

La Quán Trung

Hồi 116

Tác giả: La Quán Trung

Xảy có quân vào báo, Chung Hội và Ðặng Ngãi chia binh tới mấy đạo cùng tiến vào đất Thục.
Khương Duy liền dẫn binh về Kiếm Các.

Nói về tướng giữ ải Kiếm Các, là Ðổng Khuyết ngày đêm cố thủ trước quân Ngụy.
Ngày nọ thấy binh mã Khương Duy tới thì cả mừng rước vào.
Nghe Ðổng Khuyết kể chuyện Hậu Chúa tin dùng Huỳnh Hạo .
Khương Duy sa nước mắt rồi hai người bảo nhau cố giữ thành cho vững mà lo khôi phục dần dần.
Ðang nói chuyện thì có tin Gia Cát Chữ tới bên thành khiêu chiến.
Khương Duy cả giận xông ra đánh một trận, Gia Cát Chữ thua to chạy về báo Chung Hội.
Chung Hội hô tả hữu lôi Gia Cát Chữ ra chém.
Các tướng can rằng :
- Gia Cát Chữ nguyên là thuộc hạ Ðặng tướng quân, nếu chém e mất hòa khí đi .
Chung Hội càng tức nói rằng :
- Dầu là Ðặng Ngãi có tội, ta cũng chém nữa là thuộc hạ của hắn .
Nói rồi cho giải Gia Cát Chữ về để Tư Mã Chiêu định đoạt.
Có người đem việc trên nói lại với Ðặng Ngãi.
Ðặng Ngãi hét lớn :
- Ta với nó khác gì nhau, sao nó dám hỗn hào như vậy ?
Con là Ðặng Trung phải khuyên giải mãi.
Sau đó Ðặng Ngãi đích thân dẫn vài quân kỵ tới thẳng Chung Hội để dò la ý tứ.
Chung Hội nghe quân báo Ðặng Ngãi chỉ dẫn có ít quân kỵ đi theo nên cho võ sĩ ứng trực hai bên rồi ra nghênh tiếp Ðặng Ngăi.
Ðặng Ngãi bước vào thấy quân sĩ dàn ra khắp nơi thì cũng chột dạ , lựa lời hỏi rằng :
- Tướng quân lấy được Hớn Trung, thiệt là công rất lớn. Vậy nên tính mà lấy Kiếm Các .
Chung Hội hỏi ý Ðặng Ngãi đôi ba lần, Ðặng Ngãi mới nói :
- Theo tôi thì cho một đạo binh đánh vào Thành Ðô, Khương Duy trở về đó cứu thừa cơ Tướng Quân đoạt luôn Kiếm Các .
Chung Hội tỏ ý vui vẻ lắm , rồi hai bên từ giả nhau.
Vào trong Chung Hội nói với chư tướng :
- Ta cứ mặc cho Ðặng Ngãi đánh Thành Ðô, vì đánh Thành Ðô thì phải qua đường nhỏ nơi Âm Bình. Binh Thục mà phục ở đó thì Ðặng Ngãi sẽ chết. Phần ta cứ đường lớn mà tiến đánh có lo gì .
Ðặng Ngãi về thì nói với con :
- Chung Hội bề ngoài tỏ ra niềm nở, nhưng bề trong xem y có ý muốn hại ta. Vậy cha cứ đi nẻo Âm Bình tiến lấy Thành Ðô cho nó hết khinh nhờn cha .
Rồi tức thời cho quân theo tiễu lộ Âm Bình mà tiến đánh.
Lại cho quân mang sẳn cơm khô và các đạo trèo núi.
Cứ vài chục dặm lại dựng lên một trại cho quân giử .
Ði tới nữa thì có ngọn núi Ma Thiên Lãnh, ngựa không đi được, ai nấy phải đi bộ thực là vất vả.
Qua khỏi Ma Thiên Lãnh, thấy có một cái trại rất lớn bõ không.
Quân lính có người thưa :
- Trước Võ Hầu còn thì cho quân trấn giữ nơi này, nay Hậu Chúa lại bãi bỏ đi .
Ðặng Ngãi nói :
- Nếu như có binh phục chổ này, quả là chúng ta sẽ chẳng còn ai sống mà về .
Trong lòng Ðặng Ngãi khâm phục Võ Hầu vô cùng.
Tướng Thục giữ ải Du Giang là Mã Mạo chỉ lo giữ mấy con đường lớn. Lại nghĩ còn Khương Duy ở Kiếm Các nên ngày ngày cứ uống rượu chẳng lo lắng gì.
Vợ là Lý Thị khuyên :
- Thành này cũng là nơi trọng yếu, xin phu quân phòng bị cẩn trọng mới được .
Mã Mạo liền nói luôn :
- Lâu nay chúa thượng chỉ tin nghe Huỳnh Hạo, triệu chánh bị đổ nát, nay nước bị xâm lăng mất lúc nào chẳng hay. Ta chẳng vì hôn quân mà chinh chiến làm gì cho mệt. Hễ địch đến, ta hàng là xong .
Lý Thị mắng ngay cho Mã Mạo một hồi, phun nước miếng vào mặt tỏ vẻ khinh bỉ.
Giữa lúc đó thì quân vào báo không biết Ðặng Ngãi đi đường nào mà dẫn binh Ngụy tới trước ải rồi !
Mã Mạo liền vội mở cửa thành ra hàng ngay.
Cùng lúc Mã Mạo ra hàng là lúc Lý Thị đã tự vận ở trong phòng.
Ðặng Ngãi biết tin cho mai táng liệt nữ rất tử tế.
Ðặng Ngãi chiếm được lương thực ở Du Giang rất nhiều, nay lại lo tiến chiếm Bồi Thành.
Tướng sĩ ở Bồi Thành thấy Ðặng Ngãi tới, kéo nhau ra hàng đầu hết.
Quân chạy về Thành Ðô cấp báo.
Hậu chúa hết hồn triệu Huỳnh Hạo tới hỏi.
Huỳnh Hạo tâu :
- Ðó là tin đồn, có lý nào thần thánh nói sai hay sao !
Hậu chúa liền kêu bà đồng lúc trước, thì bà đồng đã cuộn gói chạy đâu mất.
Lúc đó văn thơ cấp báo gửi về như bươm bướm, bá tánh chạy loạn như ong vỡ tổ .
Hậu chúa hội các quan lại, các quan buồn chán nhìn nhau chẳng biết nói gì.
Khước Chánh tâu :
- Chỉ còn con của Võ Hầu là Gia Cát Chiêm may ra có kế cự địch mà thôi .
Hậu chúa liền vời gấp Gia Cát Chiêm tới.
Hậu chúa khóc mà rằng :
- Ðặng Ngãi đã đến Bồi Thành, đe dọa Thành Ðô, vậy khanh có cách gì cứu trẫm ?
Gia Cát Chiêm tâu xin cho lãnh binh ở Thành Ðô mà đi tử chiến với binh Ngụy một phen.
Hậu chúa còn bao nhiêu binh đều giao hết cho Gia Cát Chiêm.
Gia Cát Chiêm hỏi các tướng ai dám đi tiên phong ?
Con Gia Cát Chiêm là Gia cát Thượng bước ra xin đi.
Gia Cát Chiêm liền cho con làm tiên phong kéo quân ra khỏi Thành Ðô.
Ðặng Ngãi, sau khi lấy Bồi Thành, thì sai Sử Soán và Ðặng Trung kéo rốc binh đi đánh Miêng Trước.
Tới gần Miêng Trước thì có một đạo binh Thục đã dàn trận sẳn chờ đợi.
Sử Soán và Ðặng Trung vừa toan giao chiến thì thấy bên hàng ngũ Thục có một cỗ xe đi ra, trên xe có người chít khăn, cầm quạt lông, đàng sau lại có quân cây cờ viết mấy chữ :
- Hớn Thừa Tướng Gia Cát Võ Hầu .
Hai tướng thất kinh bảo nhau :
- Khổng Minh còn sống, chúng ta chắc chết phen này . Nói rồi quay ngựa dẫn binh chạy gấp về trại, lại bị Gia cát Thượng đuổi theo, giết binh Ngụy chết rất nhiều.
Ðặng Trung, Sử Soán về lập cập thưa lại với Ðặng Ngãi, Ðặng Ngãi mắng rằng :
- Dẫu cho Khổng Minh còn sống thì cũng phải đánh, chớ sao được chạy. Lần sau, các ngươi sẽ bị chém đầu.
Nói rồi cho quân dò xét, thì mới hay :
- Võ Hầu chính là Gia Cát Chiêm cầm binh, tướng Thục đi tiên phong là Gia Cát Thượng, cháu Võ Hầu. Còn Võ Hầu ngồi trên cỗ xe chỉ là tượng bằng gỗ mà thôi.
Sử Soán và Ðặng Trung lại an lòng xuất trận.
Gia Cát Thượng ra đối địch rất hăng hái, hai tướng Ngụy phải lui .
Gia Các Chiêm lại đổ quân phục ra vây đánh, cả Sử Soán và Ðặng Trung đều bị thương chạy về.
Ðặng Ngãi thay cha con Gia Cát Chiêm tài trí hơn người nên viết thư dụ hàng.
Gia Cát Chiêm nổi giận thét lớn :
- Ðặng Ngãi dám dụ hàng ta sao !
Rồi chém luôn tên sứ Ngụy mang thư gởi đầu về cho Ðặng Ngãi.
Ðặng Ngãi liền vây chặt Miêng Trước, hàng ngày khiêu chiến.
Gia Cát Chiêm liền ra đối địch.
Ðặng Ngãi thua chạy, Gia cát Chiêm rượt theo liền bị lọt vào ổ mai phục, tả xông hữu đột mới thoát được về.
Gia Cát Thượng bàn với cha nên cầu viện Ðông Ngô.
Gia Cát Chiêm liền viết thư cho người mang đi.
Ngô Chúa là Tôn Hưu được thư thì cho Ðinh Phụng làm Ðại Tướng, Tôn Di làm Phó tướng dẫn mười muôn binh do ngả Thọ Xuân đi cứu Thục.
Gia Cát Chiêm nóng lòng không chịu chờ binh Ngô tới, bèn đem binh ra thành đánh với Ðặng Ngãi.
Ðặng Ngãi làm ra vẻ yếu thế rồi lừa cho Gia Cát Chiêm rượt theo vào mé rừng đã mai phục sẳn hàng ngàn quân với cung tên.
Gia Cát Chiêm vừa lọt vào thì hàng ngàn mũi tên bắn ra như mưa.
Gia Cát Chiêm bị mấy mũi tên khắp mình bèn ngửa mặt lên trời kêu mấy tiếng :
- Nước Thục mất rồi ! Than dứt, rút gươm tự vận.
Gia cát Thượng đem binh đi cứu cha, đến nơi ôm thây cha mà khóc, rồi cũng bị một trận mưa tên mà bỏ mình.
Sau khi lấy được Miêng Trước, Ðặng Ngãi liền cho binh kéo tới Thành Ðô.



Xảy có quân vào báo, Chung Hội và Ðặng Ngãi chia binh tới mấy đạo cùng tiến vào đất Thục.
Khương Duy liền dẫn binh về Kiếm Các.



Nói về tướng giữ ải Kiếm Các, là Ðổng Khuyết ngày đêm cố thủ trước quân Ngụy.

Ngày nọ thấy binh mã Khương Duy tới thì cả mừng rước vào.
Nghe Ðổng Khuyết kể chuyện Hậu Chúa tin dùng Huỳnh Hạo .

Khương Duy sa nước mắt rồi hai người bảo nhau cố giữ thành cho vững mà lo khôi phục dần dần.
Ðang nói chuyện thì có tin Gia Cát Chữ tới bên thành khiêu chiến.

Khương Duy cả giận xông ra đánh một trận, Gia Cát Chữ thua to chạy về báo Chung Hội.
Chung Hội hô tả hữu lôi Gia Cát Chữ ra chém.

Các tướng can rằng :

- Gia Cát Chữ nguyên là thuộc hạ Ðặng tướng quân, nếu chém e mất hòa khí đi .
Chung Hội càng tức nói rằng :

- Dầu là Ðặng Ngãi có tội, ta cũng chém nữa là thuộc hạ của hắn .

Nói rồi cho giải Gia Cát Chữ về để Tư Mã Chiêu định đoạt.
Có người đem việc trên nói lại với Ðặng Ngãi.

Ðặng Ngãi hét lớn :

- Ta với nó khác gì nhau, sao nó dám hỗn hào như vậy ?

Con là Ðặng Trung phải khuyên giải mãi.
Sau đó Ðặng Ngãi đích thân dẫn vài quân kỵ tới thẳng Chung Hội để dò la ý tứ.
Chung Hội nghe quân báo Ðặng Ngãi chỉ dẫn có ít quân kỵ đi theo nên cho võ sĩ ứng trực hai bên rồi ra nghênh tiếp Ðặng Ngăi.
Ðặng Ngãi bước vào thấy quân sĩ dàn ra khắp nơi thì cũng chột dạ , lựa lời hỏi rằng :

- Tướng quân lấy được Hớn Trung, thiệt là công rất lớn. Vậy nên tính mà lấy Kiếm Các .
Chung Hội hỏi ý Ðặng Ngãi đôi ba lần, Ðặng Ngãi mới nói :

- Theo tôi thì cho một đạo binh đánh vào Thành Ðô, Khương Duy trở về đó cứu thừa cơ Tướng Quân đoạt luôn Kiếm Các .
Chung Hội tỏ ý vui vẻ lắm , rồi hai bên từ giả nhau.
Vào trong Chung Hội nói với chư tướng :

- Ta cứ mặc cho Ðặng Ngãi đánh Thành Ðô, vì đánh Thành Ðô thì phải qua đường nhỏ nơi Âm Bình. Binh Thục mà phục ở đó thì Ðặng Ngãi sẽ chết. Phần ta cứ đường lớn mà tiến đánh có lo gì .
Ðặng Ngãi về thì nói với con :

- Chung Hội bề ngoài tỏ ra niềm nở, nhưng bề trong xem y có ý muốn hại ta. Vậy cha cứ đi nẻo Âm Bình tiến lấy Thành Ðô cho nó hết khinh nhờn cha .
Rồi tức thời cho quân theo tiễu lộ Âm Bình mà tiến đánh.
Lại cho quân mang sẳn cơm khô và các đạo trèo núi.
Cứ vài chục dặm lại dựng lên một trại cho quân giử .
Ði tới nữa thì có ngọn núi Ma Thiên Lãnh, ngựa không đi được, ai nấy phải đi bộ thực là vất vả.
Qua khỏi Ma Thiên Lãnh, thấy có một cái trại rất lớn bõ không.
Quân lính có người thưa :

- Trước Võ Hầu còn thì cho quân trấn giữ nơi này, nay Hậu Chúa lại bãi bỏ đi .
Ðặng Ngãi nói :

- Nếu như có binh phục chổ này, quả là chúng ta sẽ chẳng còn ai sống mà về .

Trong lòng Ðặng Ngãi khâm phục Võ Hầu vô cùng.
Tướng Thục giữ ải Du Giang là Mã Mạo chỉ lo giữ mấy con đường lớn. Lại nghĩ còn Khương Duy ở Kiếm Các nên ngày ngày cứ uống rượu chẳng lo lắng gì.
Vợ là Lý Thị khuyên :

- Thành này cũng là nơi trọng yếu, xin phu quân phòng bị cẩn trọng mới được .
Mã Mạo liền nói luôn :

- Lâu nay chúa thượng chỉ tin nghe Huỳnh Hạo, triệu chánh bị đổ nát, nay nước bị xâm lăng mất lúc nào chẳng hay. Ta chẳng vì hôn quân mà chinh chiến làm gì cho mệt. Hễ địch đến, ta hàng là xong .
Lý Thị mắng ngay cho Mã Mạo một hồi, phun nước miếng vào mặt tỏ vẻ khinh bỉ.
Giữa lúc đó thì quân vào báo không biết Ðặng Ngãi đi đường nào mà dẫn binh Ngụy tới trước ải rồi !

Mã Mạo liền vội mở cửa thành ra hàng ngay.
Cùng lúc Mã Mạo ra hàng là lúc Lý Thị đã tự vận ở trong phòng.
Ðặng Ngãi biết tin cho mai táng liệt nữ rất tử tế.
Ðặng Ngãi chiếm được lương thực ở Du Giang rất nhiều, nay lại lo tiến chiếm Bồi Thành.
Tướng sĩ ở Bồi Thành thấy Ðặng Ngãi tới, kéo nhau ra hàng đầu hết.
Quân chạy về Thành Ðô cấp báo.

Hậu chúa hết hồn triệu Huỳnh Hạo tới hỏi.

Huỳnh Hạo tâu :

- Ðó là tin đồn, có lý nào thần thánh nói sai hay sao !
Hậu chúa liền kêu bà đồng lúc trước, thì bà đồng đã cuộn gói chạy đâu mất.

Lúc đó văn thơ cấp báo gửi về như bươm bướm, bá tánh chạy loạn như ong vỡ tổ .

Hậu chúa hội các quan lại, các quan buồn chán nhìn nhau chẳng biết nói gì.
Khước Chánh tâu :

- Chỉ còn con của Võ Hầu là Gia Cát Chiêm may ra có kế cự địch mà thôi .
Hậu chúa liền vời gấp Gia Cát Chiêm tới.

Hậu chúa khóc mà rằng :
- Ðặng Ngãi đã đến Bồi Thành, đe dọa Thành Ðô, vậy khanh có cách gì cứu trẫm ?
Gia Cát Chiêm tâu xin cho lãnh binh ở Thành Ðô mà đi tử chiến với binh Ngụy một phen.
Hậu chúa còn bao nhiêu binh đều giao hết cho Gia Cát Chiêm.

Gia Cát Chiêm hỏi các tướng ai dám đi tiên phong ?

Con Gia Cát Chiêm là Gia cát Thượng bước ra xin đi.
Gia Cát Chiêm liền cho con làm tiên phong kéo quân ra khỏi Thành Ðô.
Ðặng Ngãi, sau khi lấy Bồi Thành, thì sai Sử Soán và Ðặng Trung kéo rốc binh đi đánh Miêng Trước.

Tới gần Miêng Trước thì có một đạo binh Thục đã dàn trận sẳn chờ đợi.

Sử Soán và Ðặng Trung vừa toan giao chiến thì thấy bên hàng ngũ Thục có một cỗ xe đi ra, trên xe có người chít khăn, cầm quạt lông, đàng sau lại có quân cây cờ viết mấy chữ :

- Hớn Thừa Tướng Gia Cát Võ Hầu .
Hai tướng thất kinh bảo nhau :

- Khổng Minh còn sống, chúng ta chắc chết phen này . Nói rồi quay ngựa dẫn binh chạy gấp về trại, lại bị Gia cát Thượng đuổi theo, giết binh Ngụy chết rất nhiều.
Ðặng Trung, Sử Soán về lập cập thưa lại với Ðặng Ngãi, Ðặng Ngãi mắng rằng :

- Dẫu cho Khổng Minh còn sống thì cũng phải đánh, chớ sao được chạy. Lần sau, các ngươi sẽ bị chém đầu.

Nói rồi cho quân dò xét, thì mới hay :
- Võ Hầu chính là Gia Cát Chiêm cầm binh, tướng Thục đi tiên phong là Gia Cát Thượng, cháu Võ Hầu. Còn Võ Hầu ngồi trên cỗ xe chỉ là tượng bằng gỗ mà thôi.
Sử Soán và Ðặng Trung lại an lòng xuất trận.
Gia Cát Thượng ra đối địch rất hăng hái, hai tướng Ngụy phải lui .

Gia Các Chiêm lại đổ quân phục ra vây đánh, cả Sử Soán và Ðặng Trung đều bị thương chạy về.
Ðặng Ngãi thay cha con Gia Cát Chiêm tài trí hơn người nên viết thư dụ hàng.
Gia Cát Chiêm nổi giận thét lớn :

- Ðặng Ngãi dám dụ hàng ta sao !
Rồi chém luôn tên sứ Ngụy mang thư gởi đầu về cho Ðặng Ngãi.
Ðặng Ngãi liền vây chặt Miêng Trước, hàng ngày khiêu chiến.

Gia Cát Chiêm liền ra đối địch.

Ðặng Ngãi thua chạy, Gia cát Chiêm rượt theo liền bị lọt vào ổ mai phục, tả xông hữu đột mới thoát được về.
Gia Cát Thượng bàn với cha nên cầu viện Ðông Ngô.
Gia Cát Chiêm liền viết thư cho người mang đi.
Ngô Chúa là Tôn Hưu được thư thì cho Ðinh Phụng làm Ðại Tướng, Tôn Di làm Phó tướng dẫn mười muôn binh do ngả Thọ Xuân đi cứu Thục.
Gia Cát Chiêm nóng lòng không chịu chờ binh Ngô tới, bèn đem binh ra thành đánh với Ðặng Ngãi.
Ðặng Ngãi làm ra vẻ yếu thế rồi lừa cho Gia Cát Chiêm rượt theo vào mé rừng đã mai phục sẳn hàng ngàn quân với cung tên.

Gia Cát Chiêm vừa lọt vào thì hàng ngàn mũi tên bắn ra như mưa.
Gia Cát Chiêm bị mấy mũi tên khắp mình bèn ngửa mặt lên trời kêu mấy tiếng :

- Nước Thục mất rồi ! Than dứt, rút gươm tự vận.
Gia cát Thượng đem binh đi cứu cha, đến nơi ôm thây cha mà khóc, rồi cũng bị một trận mưa tên mà bỏ mình.
Sau khi lấy được Miêng Trước, Ðặng Ngãi liền cho binh kéo tới Thành Ðô.
Tam Quốc Diễn Nghĩa
Hồi 1
Hồi 2
Hồi 3
Hồi 4
Hồi 5
Hồi 6
Hồi 7
Hồi 8
Hồi 9
Hồi 10
Hồi 11
Hồi 12
Hồi 13
Hồi 14
Hồi 15
Hồi 16
Hồi 17
Hồi 18
Hồi 19
Hồi 20
Hồi 21
Hồi 22
Hồi 23
Hồi 24
Hồi 25
Hồi 26
Hồi 27
Hồi 28
Hồi 29
Hồi 30
Hồi 31
Hồi 32
Hồi 33
Hồi 34
Hồi 35
Hồi 36
Hồi 37
Hồi 38
Hồi 39
Hồi 40
Hồi 41
Hồi 42
Hồi 43
Hồi 44
Hồi 45
Hồi 46
Hồi 47
Hồi 48
Hồi 49
Hồi 50
Hồi 51
Hồi 52
Hồi 53
Hồi 54
Hồi 55
Hồi 56
Hồi 57
Hồi 58
Hồi 59
Hồi 60
Hồi 61
Hồi 62
Hồi 63
Hồi 64
Hồi 65
Hồi 66
Hồi 67
Hồi 68
Hồi 69
Hồi 70
Hồi 71
Hồi 72
Hồi 73
Hồi 74
Hồi 75
Hồi 76
Hồi 77
Hồi 78
Hồi 79
Hồi 80
Hồi 81
Hồi 82
Hồi 83
Hồi 84
Hồi 85
Hồi 86
Hồi 87
Hồi 88
Hồi 89
Hồi 90
Hồi 91
Hồi 92
Hồi 93
Hồi 94
Hồi 95
Hồi 96
Hồi 97
Hồi 98
Hồi 99
Hồi 100
Hồi 101
Hồi 102
Hồi 103
Hồi 104
Hồi 105
Hồi 106
Hồi 107
Hồi 108
Hồi 109
Hồi 110
Hồi 111
Hồi 112
Hồi 113
Hồi 114
Hồi 115
Hồi 116
Hồi 117
Hồi 118
Hồi 119(hết)