Hồi 33
Tác giả: La Quán Trung
Tào Phi liền ngừng tay hỏi :
- Hai người là ai ?
Hai người thưa là Lưu Thị vợ Viên Thiệu và Danh Thị vợ của Viên Hy.
Tào Phi kêu Danh Thị lại gần, thay mặt mũi lọ lem lấy tay áo mà lau, thay lồ lộ một sắc đẹp mê hồn.
Tào Phi liền bảo Lưu Thị :
- Ta là con Thừa Tướng sẳn lòng bảo vệ cho các người, xin đừng buồn !
Khi đó Tào Tháo vào Ký Châu; tới cửa thành có Hứa Nhu cầm roi chỉ Tào Tháo mà nói :
- A Man, không có ta, liệu có vô được cửa thành nầy chăng ?
Chư tướng đều giận tím mặt, Tào Tháo cười, tảng lờ.
Ðến phủ Viên Thiệu, hỏi có ai ở trong không ?
Quân thưa :
- Có Công Tử ở trong .
Tháo bước vào, Lưu Thị vội quì ra mắt, Tháo cũng đáp lễ, rồi nạt Tào Phi :
- Ai cho ngươi vào đây ?
Lưu Thị vội nói :
- Nhờ Công Tử mà chúng tôi được an toàn nên đã nguyện cho Danh Thị đây theo hầu Công Tử .
Tào Tháo nhìn Danh Thị rồi chấp nhận.
Sau đó Tào Tháo lại viếng mộ Viên Thiệu, cúng tế đàng hoàng.
Ngày kia, Hứa Chữ qua cửa thành; Hứa Nhu lại nói :
- Không có ta, bọn ngươi có vào được thành này không ?
Hứa Chữ cho luôn một gươm rồi xách đầu Nhu vào trình Tào Tháo.
Tào Tháo làm ra vẻ thương tiếc một hồi. Sau đó, Tháo cho rao khắp Ký Châu để chiêu nạp người hiền. Có Thôi Ðạm là người hay hiến kế hay cho Viên Thiệu mà Viên Thiệu không chịu nghe, nay Tháo vời ra ban cho chức Biệt Giá Tùng Sự .
Nói về Viên Thượng khi đó thì qua đầu Viên Hy.
Còn Viên Ðàm từ ngày theo Tào thì đóng quân ở Bình Nguyên, ngày kia được Tào Tháo gọi về Ký Châu nhưng nghi ngại lần chần không đi nên Tào Tháo đến vấn tội .
Viên Ðàm lại chạy về Nam Bì và viết thư cầu cứu Lưu Biểu.
Lưu Biểu mời Huyền Ðức thương nghị .
Huyền Ðức nói :
- Anh em họ Viên như vậy, giúp chỉ mất công tôi, Tào Tháo thì hay dòm ngó Kinh Châu, vậy dưỡng quân chờ thời là hơn .
Lưu Biểu liền bác đơn cầu viện của Viên Thượng.
Tào Tháo thì đuổi theo Viên Ðàm tới tận Nam Bì , vây thành rất ngặt.
Viên Ðàm lại ra hàng nữa, và cho Tân Bình đến nói trước với Tào Tháo.
Tháo mắng :
- Thằng đó phản phủc quá lắm , rồi đuổi Tân Bình về.
Quách Ðồ bảo :
- Mai đành cho bá tánh đi trước, binh theo sau, liều chết một phen mà giải vây.
Hôm sau cứ y vậy mà làm, nào ngờ Tào Tháo đánh luôn, bá tánh chết lây vô số.
Quách Ðồ bị tên mà thác.
Tháo vào Nam Bì vỗ an dân chúng , chém Viên Ðàm, bêu đầu làm lịnh.
Chợt có một người ôm thây Viên Ðàm mà khóc. Tra hỏi thì ra Vương Tu, làm Biệt Giả ở Thanh Châu. Tào Tháo hỏi thì Vương Tu đáp xin chôn cất cho chủ là Viên Ðàm rồi chịu chết.
Tào Tháo than rằng :
- Ðất Hà Bắc nhiêu người giỏi, tiếc thay Viên Thiệu không biết dùng !
Bèn cho Vương Tu chôn cất Viên Ðàm, lại phong cho Tu làm Trung Lang Tướng.
Tào Tháo hỏi Vương Tu muốn bắt Viên Hy thì làm thế nào ?
Vương Tu nín thinh.
Tào Tháo lại khen mà không bắt tội .
Sau đó Tháo cho các tướng cũ của họ Viên là Tiêu Xúc, Trương Nam, Lữ Khoán, Lữ Tường đánh U Châu, sai Lý Ðiển, Nhạc Tấn, Trương Yên đánh Tịnh Châu .
Sau đó cả Viên Thượng, Viên Hy chạy qua Liêu Ðông đầu hàng.
Thứ Sử U Châu là Ô Hoàng Xúc bàn việc phản họ Viên mà đầu Tào .
Hàn Thành nói :
- Chúa bại nước suy thì làm tôi không cứu được đã thiếu nghĩa rồi, có đâu mà lại đầu hàng .
Ô Hoàng Xúc nói :
- Việc này là việc lớn, một người không chịu cũng không sao .
Nói rồi cho Hàn Thành đi và tự kéo quân sang đầu .
Tào Tháo phong Ô Hoàng Xác làm Trấn Bắc tướng quân.
Sau đó Tháo kéo đại binh sang Tịnh Châu .
Các tướng bàn kế trá hàng.
Tào Tháo y theo cho Lữ Khoán, Lữ Tuờng dẫn quân đến bên thành mà kêu :
- Chúng ta là bộ tướng của Viên Thượng nay chạy được về đây giúp Cố Chúa .
Tướng giữ Tịnh Châu là Cao Cáng cho gọi vào .
Hai người vào quì lạy rồi thưa :
- Quân Tào mới đến còn mỏi mệt, đêm nay chúng tôi xin đi cướp trại, ắt thành công .
Cao Cáng tin lời .
Ðêm ấy họ Lữ đi trước. Cao Cáng đi sau, tới trại Tào thì pháo lệnh nổ vang, Cao Cáng biết trúng kế định lui binh thì Nhạc Tấn, Lý Ðiển đã đoạt mất thành.
Cao Cáng tìm đường mà chạy .
Qua bờ cõi Thuyền Vu gặp Vua Phiên là Tả Hiền vương.
Cao Cáng quì mà thưa :
- Tào Tháo tóm thâu thiên hạ, nay lại có ý xâm phạm quí quốc.
Tả Hiền Vương nạt rằng :
- Tào Tháo với ta chẳng có chuyện gì, . ngươi lại muốn xua ta vào vòng binh lửa hay sao ?
Túng thế, Cao Cáng về đầ Lưu Biểu đi nửa đường thì bị Vương Ðạm giết, mang thủ cấp dâng Tào Tháo .
Tháo phong cho Vương Ðạm làm Liệt Hầu .
Lấy xong Tinh Châu, Tháo quay sang Liêu Tây để đánh Viên Hy, Viên Thưọng .
Tào Hồng thưa :
- Bọn chúng bại trận luôn, xô đẩy tới cùng thì chúng chạy ra Sa Mạc. Phỏng như Lưu Bị, Lưu Biểu thừa cơ đánh Hứa đô ta quay về không kịp thì làm sao ?
Quách Gia đáp :
- Ông nói sai rồi, quân Sa Mạc nó ỷ đường sá cản trở không phòng bị kỹ. Ta đánh thì toàn thắng .
Tào Tháo y lời, nhắm Sa Mạc mà tiến quân. Ðường trường vất vả, Quách Gia thọ bịnh, Tào Tháo thương cảm lắm có ý quay về.
Quách Gia can và nói :
- Nay cần tiến mau nữa, chỉ lựa binh khoẻ mang theo ít đồ, có hướng đạo giỏi đi đường tắt thì thành công đến nơi .
Tào Tháo y theo và để Quách Gia ở lại dưỡng bệnh, lại lựa Ðiền Trù ,nguyên bộ hạ của họ Viên , thông thạo đường lối làm hướng đạo.
Ðiền Trù mách nên cho quân trở lui và đi dọc theo vàm Lư Long khỏi truông Bạc Ðầu ra tới đất trống thì thấy Liễu Thành, đánh úp thì toàn thắng.
Tào Tháo nghe lời, kéo binh đi, gần tới thì quân báo có quân Mạc Ðặt do Viên Hy và Viên Thượng dẫn đầu đang tập trung ở đây.
Tháo lên chỗ cao xem, thấy quân Mạc Ðặt vô kỷ-luật bèn truyền lệnh đánh ngay.
Trương Liêu, Vu Cấm, Từ Quáng, Hứa Chữ cùng đánh, quân Mạc Ðặt rối loạn hàng ngũ, tướng Mạc Ðặt qui hàng hết.
Viên Hy, Viên Thượng lại chạy qua Liêu Ðông.
Trận ấy, Tào Tháo bắt được hàng ngàn ngựa tốt, rồi rút binh về.
Về tới Dịch Châu, Tào Tháo nói với tướng sĩ :
- Lúc trước ra quân đường xa cũng là kế liều, nay được thành công, đó là nhờ tất cả mọi người đồng lao cộng tác, khổ sở vô cùng ; chớ một mình ta thì có làm gì được đâu . Nói rồi mở kho lấy tiền bạc khao thưởng tướng sĩ ba quân, ai nấy đều vui mừng hả dạ.
Về tới nơi thì có tin báo Quách Gia đã chết, linh cữu còn quàng ở công quán.
Tào Tháo tế lễ, khóc nói vói chư tướng :
- Các ông với ta cùng một tuổi. Duy có Phụng Hiếu nhỏ hơn cả, những tưởng giúp nhau còn lâu, nào ngờ mới đây mà Trời đã hại ta, thiệt là đau đớn . Lại có quân dâng một búc thư của Quách Gia di ngôn lại khi gần chết.
Tào Tháo xem thư rồi gật đầu, các quan chẳng hiễu thư nói gì hết.
Hôm sau Hạ Hầu Ðôn vào trình :
- Viên Hy, Viên Thượng đã đầu Thái Thú Liêu Ðông là Công Tôn Khương .
Công Tôn Khương bấy lâu vẫn không có ý phục ta, xin Thừa Tướng cho tôi đi dẹp quách ?
Tào Tháo cười :
- Các ông khỏi nhọc sức, Công Tôn Khương sắp mang đầu họ Viên tới để các ông coi !
Các tướng cười thầm không tin.
Nói về anh em họ Viên qua đầu Công Tôn Khương.
Công Tôn Khương nhóm tướng sĩ thương nghị.
Công Tôn Cung nói :
- Trước đây Viên Thiệu luôn dòm ngó Liêu Ðông. Nay anh em họ Viên lại có ý nhờ đất ta mà dụng võ. Thâu nạp chúng thì Liêu Ðông nguy. Chi bằng giết phứt đi mà dâng Tào Tháo, ấy là lợi nhứt .
Công Tôn Khương nghe lời, cho đao phủ mai phục rồi gọi anh em họ Viên vào.
Vừa vào đã bị quân đao phủ ào ra chém cả hai.
Ðầu Viên Hy, Viên Thượng đuợc bỏ vào quách nhỏ đem dâng Tào Tháo.
Ngày nọ, Tào Tháo đang ngồi nghỉ thì Trương Liêu vào thưa xin cho về Hứa đô để phòng Lưu Biểu.
Tào Tháo thủng thỉnh nói :
- Chờ đầu anh em họ Viên đã .
Bỗng quân vào báo Công Tôn Khương cho mang đầu họ Viên đến dâng nạp .
Chư tướng đều thất kinh.
Tào Tháo cười nói :
- Không khỏi tiên đoán của Quách Phụng Hiếu !
Sau đó Tào Tháo phong cho Tôn Khương chức Tả tướng quân. Rồi mới lấy thư của Quách Gia cho mọi người xem. Thư rằng :
" Hy , Thượng đầu Liêu Ðông. Chúa Công khỏi đi đánh vì Công Tôn Khương thù họ Viên bấy lâu, nay sẽ giết anh em họ Viên mà cầu cạnh đến Chúa Công, xin Chúa Công cứ bình tâm chờ kết quả " .
Mọi ngưòi đều khâm phục Quách Gia.
Sau đó Tháo thâu quân về Ký Châu.
Bọn Trình Dục thưa :
- Nay mạn Bắc đã yên, xin lo việc đánh Giang Nam .
Tào Tháo nói :
- Ðó cũng là ý ta .
Ðêm ấy, Tào Tháo nhìn sao sáng trên trời, thấy Phương Nam có vương khí thì nói :
- Chưa nên đánh Giang Nam .
Chợt có một luồng sáng từ đất bay lên.
Tuân Du thưa :
- Nhất định có của báu ở nơi đó.
Sai người cứ chỗ ấy đào thì lấy đuọc một con chim sẻ bằng đồng.
Du thưa :
- Mẹ Vua Thuấn mơ thấy chim sẻ vào bụng mà sanh Vua Thuấn, nay Thừa Tướng bắt được chim sẻ, ấy là điềm tốt .
Tào Tháo cả mừng, sai làm đền Ðồng Tước ở bên sông Chương Hà, toà giữa cao nhất gọi là Ðồng Tước, bên tả gọi là Ngọc Long, bên hữu gọi là Kim Phượng, cỏ hai cái cầu bắc vào chính giữa, làm theo kiểu do Tào Thực là con nhỏ của Tào Tháo phác họa.
Tháo định sẽ vui tuổi già ở đây .
Tào Phi liền ngừng tay hỏi :
- Hai người là ai ?
Hai người thưa là Lưu Thị vợ Viên Thiệu và Danh Thị vợ của Viên Hy.
Tào Phi kêu Danh Thị lại gần, thay mặt mũi lọ lem lấy tay áo mà lau, thay lồ lộ một sắc đẹp mê hồn.
Tào Phi liền bảo Lưu Thị :
- Ta là con Thừa Tướng sẳn lòng bảo vệ cho các người, xin đừng buồn !
Khi đó Tào Tháo vào Ký Châu; tới cửa thành có Hứa Nhu cầm roi chỉ Tào Tháo mà nói :
- A Man, không có ta, liệu có vô được cửa thành nầy chăng ?
Chư tướng đều giận tím mặt, Tào Tháo cười, tảng lờ.
Ðến phủ Viên Thiệu, hỏi có ai ở trong không ?
Quân thưa :
- Có Công Tử ở trong .
Tháo bước vào, Lưu Thị vội quì ra mắt, Tháo cũng đáp lễ, rồi nạt Tào Phi :
- Ai cho ngươi vào đây ?
Lưu Thị vội nói :
- Nhờ Công Tử mà chúng tôi được an toàn nên đã nguyện cho Danh Thị đây theo hầu Công Tử .
Tào Tháo nhìn Danh Thị rồi chấp nhận.
Sau đó Tào Tháo lại viếng mộ Viên Thiệu, cúng tế đàng hoàng.
Ngày kia, Hứa Chữ qua cửa thành; Hứa Nhu lại nói :
- Không có ta, bọn ngươi có vào được thành này không ?
Hứa Chữ cho luôn một gươm rồi xách đầu Nhu vào trình Tào Tháo.
Tào Tháo làm ra vẻ thương tiếc một hồi. Sau đó, Tháo cho rao khắp Ký Châu để chiêu nạp người hiền. Có Thôi Ðạm là người hay hiến kế hay cho Viên Thiệu mà Viên Thiệu không chịu nghe, nay Tháo vời ra ban cho chức Biệt Giá Tùng Sự .
Nói về Viên Thượng khi đó thì qua đầu Viên Hy.
Còn Viên Ðàm từ ngày theo Tào thì đóng quân ở Bình Nguyên, ngày kia được Tào Tháo gọi về Ký Châu nhưng nghi ngại lần chần không đi nên Tào Tháo đến vấn tội .
Viên Ðàm lại chạy về Nam Bì và viết thư cầu cứu Lưu Biểu.
Lưu Biểu mời Huyền Ðức thương nghị .
Huyền Ðức nói :
- Anh em họ Viên như vậy, giúp chỉ mất công tôi, Tào Tháo thì hay dòm ngó Kinh Châu, vậy dưỡng quân chờ thời là hơn .
Lưu Biểu liền bác đơn cầu viện của Viên Thượng.
Tào Tháo thì đuổi theo Viên Ðàm tới tận Nam Bì , vây thành rất ngặt.
Viên Ðàm lại ra hàng nữa, và cho Tân Bình đến nói trước với Tào Tháo.
Tháo mắng :
- Thằng đó phản phủc quá lắm , rồi đuổi Tân Bình về.
Quách Ðồ bảo :
- Mai đành cho bá tánh đi trước, binh theo sau, liều chết một phen mà giải vây.
Hôm sau cứ y vậy mà làm, nào ngờ Tào Tháo đánh luôn, bá tánh chết lây vô số.
Quách Ðồ bị tên mà thác.
Tháo vào Nam Bì vỗ an dân chúng , chém Viên Ðàm, bêu đầu làm lịnh.
Chợt có một người ôm thây Viên Ðàm mà khóc. Tra hỏi thì ra Vương Tu, làm Biệt Giả ở Thanh Châu. Tào Tháo hỏi thì Vương Tu đáp xin chôn cất cho chủ là Viên Ðàm rồi chịu chết.
Tào Tháo than rằng :
- Ðất Hà Bắc nhiêu người giỏi, tiếc thay Viên Thiệu không biết dùng !
Bèn cho Vương Tu chôn cất Viên Ðàm, lại phong cho Tu làm Trung Lang Tướng.
Tào Tháo hỏi Vương Tu muốn bắt Viên Hy thì làm thế nào ?
Vương Tu nín thinh.
Tào Tháo lại khen mà không bắt tội .
Sau đó Tháo cho các tướng cũ của họ Viên là Tiêu Xúc, Trương Nam, Lữ Khoán, Lữ Tường đánh U Châu, sai Lý Ðiển, Nhạc Tấn, Trương Yên đánh Tịnh Châu .
Sau đó cả Viên Thượng, Viên Hy chạy qua Liêu Ðông đầu hàng.
Thứ Sử U Châu là Ô Hoàng Xúc bàn việc phản họ Viên mà đầu Tào .
Hàn Thành nói :
- Chúa bại nước suy thì làm tôi không cứu được đã thiếu nghĩa rồi, có đâu mà lại đầu hàng .
Ô Hoàng Xúc nói :
- Việc này là việc lớn, một người không chịu cũng không sao .
Nói rồi cho Hàn Thành đi và tự kéo quân sang đầu .
Tào Tháo phong Ô Hoàng Xác làm Trấn Bắc tướng quân.
Sau đó Tháo kéo đại binh sang Tịnh Châu .
Các tướng bàn kế trá hàng.
Tào Tháo y theo cho Lữ Khoán, Lữ Tuờng dẫn quân đến bên thành mà kêu :
- Chúng ta là bộ tướng của Viên Thượng nay chạy được về đây giúp Cố Chúa .
Tướng giữ Tịnh Châu là Cao Cáng cho gọi vào .
Hai người vào quì lạy rồi thưa :
- Quân Tào mới đến còn mỏi mệt, đêm nay chúng tôi xin đi cướp trại, ắt thành công .
Cao Cáng tin lời .
Ðêm ấy họ Lữ đi trước. Cao Cáng đi sau, tới trại Tào thì pháo lệnh nổ vang, Cao Cáng biết trúng kế định lui binh thì Nhạc Tấn, Lý Ðiển đã đoạt mất thành.
Cao Cáng tìm đường mà chạy .
Qua bờ cõi Thuyền Vu gặp Vua Phiên là Tả Hiền vương.
Cao Cáng quì mà thưa :
- Tào Tháo tóm thâu thiên hạ, nay lại có ý xâm phạm quí quốc.
Tả Hiền Vương nạt rằng :
- Tào Tháo với ta chẳng có chuyện gì, . ngươi lại muốn xua ta vào vòng binh lửa hay sao ?
Túng thế, Cao Cáng về đầ Lưu Biểu đi nửa đường thì bị Vương Ðạm giết, mang thủ cấp dâng Tào Tháo .
Tháo phong cho Vương Ðạm làm Liệt Hầu .
Lấy xong Tinh Châu, Tháo quay sang Liêu Tây để đánh Viên Hy, Viên Thưọng .
Tào Hồng thưa :
- Bọn chúng bại trận luôn, xô đẩy tới cùng thì chúng chạy ra Sa Mạc. Phỏng như Lưu Bị, Lưu Biểu thừa cơ đánh Hứa đô ta quay về không kịp thì làm sao ?
Quách Gia đáp :
- Ông nói sai rồi, quân Sa Mạc nó ỷ đường sá cản trở không phòng bị kỹ. Ta đánh thì toàn thắng .
Tào Tháo y lời, nhắm Sa Mạc mà tiến quân. Ðường trường vất vả, Quách Gia thọ bịnh, Tào Tháo thương cảm lắm có ý quay về.
Quách Gia can và nói :
- Nay cần tiến mau nữa, chỉ lựa binh khoẻ mang theo ít đồ, có hướng đạo giỏi đi đường tắt thì thành công đến nơi .
Tào Tháo y theo và để Quách Gia ở lại dưỡng bệnh, lại lựa Ðiền Trù ,nguyên bộ hạ của họ Viên , thông thạo đường lối làm hướng đạo.
Ðiền Trù mách nên cho quân trở lui và đi dọc theo vàm Lư Long khỏi truông Bạc Ðầu ra tới đất trống thì thấy Liễu Thành, đánh úp thì toàn thắng.
Tào Tháo nghe lời, kéo binh đi, gần tới thì quân báo có quân Mạc Ðặt do Viên Hy và Viên Thượng dẫn đầu đang tập trung ở đây.
Tháo lên chỗ cao xem, thấy quân Mạc Ðặt vô kỷ-luật bèn truyền lệnh đánh ngay.
Trương Liêu, Vu Cấm, Từ Quáng, Hứa Chữ cùng đánh, quân Mạc Ðặt rối loạn hàng ngũ, tướng Mạc Ðặt qui hàng hết.
Viên Hy, Viên Thượng lại chạy qua Liêu Ðông.
Trận ấy, Tào Tháo bắt được hàng ngàn ngựa tốt, rồi rút binh về.
Về tới Dịch Châu, Tào Tháo nói với tướng sĩ :
- Lúc trước ra quân đường xa cũng là kế liều, nay được thành công, đó là nhờ tất cả mọi người đồng lao cộng tác, khổ sở vô cùng ; chớ một mình ta thì có làm gì được đâu . Nói rồi mở kho lấy tiền bạc khao thưởng tướng sĩ ba quân, ai nấy đều vui mừng hả dạ.
Về tới nơi thì có tin báo Quách Gia đã chết, linh cữu còn quàng ở công quán.
Tào Tháo tế lễ, khóc nói vói chư tướng :
- Các ông với ta cùng một tuổi. Duy có Phụng Hiếu nhỏ hơn cả, những tưởng giúp nhau còn lâu, nào ngờ mới đây mà Trời đã hại ta, thiệt là đau đớn . Lại có quân dâng một búc thư của Quách Gia di ngôn lại khi gần chết.
Tào Tháo xem thư rồi gật đầu, các quan chẳng hiễu thư nói gì hết.
Hôm sau Hạ Hầu Ðôn vào trình :
- Viên Hy, Viên Thượng đã đầu Thái Thú Liêu Ðông là Công Tôn Khương .
Công Tôn Khương bấy lâu vẫn không có ý phục ta, xin Thừa Tướng cho tôi đi dẹp quách ?
Tào Tháo cười :
- Các ông khỏi nhọc sức, Công Tôn Khương sắp mang đầu họ Viên tới để các ông coi !
Các tướng cười thầm không tin.
Nói về anh em họ Viên qua đầu Công Tôn Khương.
Công Tôn Khương nhóm tướng sĩ thương nghị.
Công Tôn Cung nói :
- Trước đây Viên Thiệu luôn dòm ngó Liêu Ðông. Nay anh em họ Viên lại có ý nhờ đất ta mà dụng võ. Thâu nạp chúng thì Liêu Ðông nguy. Chi bằng giết phứt đi mà dâng Tào Tháo, ấy là lợi nhứt .
Công Tôn Khương nghe lời, cho đao phủ mai phục rồi gọi anh em họ Viên vào.
Vừa vào đã bị quân đao phủ ào ra chém cả hai.
Ðầu Viên Hy, Viên Thượng đuợc bỏ vào quách nhỏ đem dâng Tào Tháo.
Ngày nọ, Tào Tháo đang ngồi nghỉ thì Trương Liêu vào thưa xin cho về Hứa đô để phòng Lưu Biểu.
Tào Tháo thủng thỉnh nói :
- Chờ đầu anh em họ Viên đã .
Bỗng quân vào báo Công Tôn Khương cho mang đầu họ Viên đến dâng nạp .
Chư tướng đều thất kinh.
Tào Tháo cười nói :
- Không khỏi tiên đoán của Quách Phụng Hiếu !
Sau đó Tào Tháo phong cho Tôn Khương chức Tả tướng quân. Rồi mới lấy thư của Quách Gia cho mọi người xem. Thư rằng :
" Hy , Thượng đầu Liêu Ðông. Chúa Công khỏi đi đánh vì Công Tôn Khương thù họ Viên bấy lâu, nay sẽ giết anh em họ Viên mà cầu cạnh đến Chúa Công, xin Chúa Công cứ bình tâm chờ kết quả " .
Mọi ngưòi đều khâm phục Quách Gia.
Sau đó Tháo thâu quân về Ký Châu.
Bọn Trình Dục thưa :
- Nay mạn Bắc đã yên, xin lo việc đánh Giang Nam .
Tào Tháo nói :
- Ðó cũng là ý ta .
Ðêm ấy, Tào Tháo nhìn sao sáng trên trời, thấy Phương Nam có vương khí thì nói :
- Chưa nên đánh Giang Nam .
Chợt có một luồng sáng từ đất bay lên.
Tuân Du thưa :
- Nhất định có của báu ở nơi đó.
Sai người cứ chỗ ấy đào thì lấy đuọc một con chim sẻ bằng đồng.
Du thưa :
- Mẹ Vua Thuấn mơ thấy chim sẻ vào bụng mà sanh Vua Thuấn, nay Thừa Tướng bắt được chim sẻ, ấy là điềm tốt .
Tào Tháo cả mừng, sai làm đền Ðồng Tước ở bên sông Chương Hà, toà giữa cao nhất gọi là Ðồng Tước, bên tả gọi là Ngọc Long, bên hữu gọi là Kim Phượng, cỏ hai cái cầu bắc vào chính giữa, làm theo kiểu do Tào Thực là con nhỏ của Tào Tháo phác họa.
Tháo định sẽ vui tuổi già ở đây .