Chương 10
Tác giả: Lê Minh Quốc
Lẽ ra phải gọi là quái nhơn mới đúng. Người mới bước đến không ai khác là bọn Kỳ râu và Dũng lé. Nhưng dù sao, gặp được bọn này cũng may lắm rồi. Nếu không thì tiền đâu để trả cà phê? Quân đon đả đứng lên:
- Chào hai chiến hữu của băng “Nhảy cửa sổ”. Sao uống cà phê trễ quá vậy? Bộ trưa nay định uống cà phê trừ cơm sao?
Thằng Kỳ râu gầm gừ:
- Ừ!
- Ô hay! Làm cái quái gì mà mặt mày buồn thiu thế kia!
Dũng lé đáp:
- Bọn tao đang có chuyện quan trọng rất cần đến sự giúp đỡ của bọn mày. Thằng Nguyên đâu?
- Hắn về nhà rồi!
- Tiếc quá nhỉ?
- Tiếc gì vậy?
Thằng Kỳ râu đáp một cách vón cục:
- Hỏi hoài!
Nói xong, hắn và Dũng lé kéo ghế ngồi cùng bàn với Quân. Quân lịch sự hỏi:
- Hai bạn có uống gì không?
Kỳ râu đáp:
- Hai ly cà phê sữa đá!
Lại cà phê sữa đá. Có đủ tiền để trả không hở trời! Lại một trò chơi ú tim đang đến với Quân. Hai ly cà phê sữa đá được bung ra. Từng giọt đen thơm ngát đang rới xuống đáy ly có sữa trắng xóa. Tuổi học trò là tuổi của hương cà phê thơm và có một chút đắng. Vị đắng đang nằm trong tâm hồn của hai cậu học trò của băng “Nhảy cửa sổ”. Thằng Dũng lé đập mạnh vào vai Quân:
- Hỏng bét hết mọi chuyện rồi! Kế hoạch X.30 phá lưới hỏng bét rồi trời ạ!
Quân ngơ ngác:
- X.30 phá lưới là cái quái gì mà tao không hiểu một chút nào cả.
- Hỏng bét hết rồi! Bọn mày có giúp giùm bọn tao được không?
- Tao đâu có biết ngô khoai gì đâu mà giúp với không giúp? Bình tĩnh lại nào!
Dũng lé cứ khăng khăng:
- Chuyện này hệ trọng lắm! Chỉ có bọn mày mới giúp được thôi.
Quân lại càng không hiểu gì cả. Trưa nắng và bụng đói meo nên bọn nó “ấm đầu” cả rồi sao? Nhưng bọn Kỳ râu chẳng hề “ấm đầu” một chút nào đâu! Vừa chậm chạp khuấy ly cà phê, cà phê sữa quyện vào nhau một màu sắc mà thoạt mới nhìn vào là ta có cảm tượng vừa ngọt lẫn vừa đắng, thằng Kỳ râu vừa nói:
- Chuyện này hệ trọng lắm!
Lại hệ trọng, quan trọng, cẩn trọng, đổi trọng... Trọng cái con khỉ mốc! Cứ lải nhải hoài thì bố ai mà hiểu nổi? Quân nói:
- Mày “nhập đề” giùm tao nhanh nhanh một chút. Chứ cứ vòng vo tam quốc như thế này thì có trời mới hiểu nổi.
- Làm gì mà nôn nóng quá vậy? Nóng mất ngon, giận mất khôn. Cứ từ từ tao sẽ kể cho mày nghe. Ðã kể thì phải có đầu có đuôi chứ!
Dũng lé ủng hộ thủ lĩnh của mình bằng cách chen vào:
- Ðúng đó Quân ơi! Bất cứ chuyện gì thì cũng phải suy tính trước sau thì mới thành công được.
- Mày nói gì mà khó hiểu quá vậy? Mày vừa nói hỏng bét kế hoạch X.30 phá lưới, còn bây giờ lại nói thành công là sao?
Dũng lé gãi mũi:
- Thì mình cũng phải lạc quan chứ! Trong thất bại cũng phải tìm cho được yếu tố thành công, cho dù chỉ là mới thành công phân nửa.
Quân cảm thấy cổ họng mình khát đắng. Chẳng biết bọn này đang giở trò khỉ gì nữa đây.
Hắn bèn gọi thêm một bình trà. Bụng đang đói mà cứ uống trà hoài thì nôn nao cái ruột đang thèm cơm. Hắn hỏi lại:
- Ðược rồi. Tao bình tĩnh rồi. Bọn mày kể nhanh lên tao nghe. Chậm là tao về đó nghen!
Kỳ râu thân mật vỗ vai Quân:
- Sao mà mày lại đòi về. Chưa giúp được gì cho tao mà đã đòi về rồi là sao? Mày có đói bụng thì chút nữa về nhà lục cơm nguội mà ăn. Bởi vì khi càng đói thì ăn cơm người ta càng thấy ngon.
Dũng lé chen ngay bằng cái giọng rất nịnh:
- Thủ lĩnh nói đúng quá xá! Khi bụng đã đói thì bao tử càng làm việc mạnh mẽ như một lực sĩ. Lực sĩ sẽ bóp nghiền thức ăn giùm mày. Bụng mày sẽ no. Ðời mày sẽ tươi.
- Ðời tươi hay không thì tao chưa thấy. Nhưng tao hỏi thật bọn mày nhé!
Kỳ râu ra lệnh một cách chững chạc:
- Ðược, mày cứ việc nói. Bọn tao sẽ lắng nghe. Nghệ thuật của sự nói chuyện tức là phải biết lắng nghe người khác nói. Khi người ta càng nói thì họ càng dốc hết tâm sự cho mình, đó là một trách nhiệm mà mình phải thu nhận lấy, chứ không được quyền từ chối...
Quân đột ngột hỏi:
- Tao hỏi thật bọn mày có đủ tiền trả chầu cà phê này không?
Dũng lé hỏi lại một cách thận trọng:
- Vì sao mày lại nói vậy?
Hắn thật thà:
- Tao hết tiền rồi!
- Xạo ơi là xạo! Không có tiền mà dám vào quán cà phê à?
Quân đáp:
- Vì một lý do đặc biệt.
Dũng lé khịt mũi:
- Chia buồn mày trong năm mươi giây. Bọn tao cũng hết tiền rồi. Tưởng mày có tiền nên bọn tao mới vào đây chứ!
- Tưởng gì mà kỳ cục quá vậy?
Lời giận dỗi của Quân đã làm cho Kỳ râu xiêu lòng, hắn nói một cách rất... thủ lĩnh:
- Thôi, mày uống nhanh lên rồi chạy về nhà kiếm tiền trả cà phê này đi Dũng lé ạ!
- Tuân lệnh!
Dũng lé nâng ly cà phê dốc ngược vào miệng và nhanh chân thi hành nhiệm vụ của mình. Nhưng hắn chưa kịp bước chân ra khỏi quán, thì Nguyên bước vào. Chao ơi! Vị cứu tinh đã đến. Cả bọn mừng rỡ:
- Vào đây Nguyên! Vào đây ngồi chơi Nguyên. Bọn tao mong mày quá trời!
Nguyên ngạc nhiên:
- Sao lạ vậy? Kim đâu rồi!
Bọn Kỳ râu ngơ ngác:
- Kim nào?
Quân nháy mắt:
- Xong rồi! Tuyệt cú mèo! Một trăm phần trăm thắng lợi đã thuộc về mày. Thắng lợi một cách rực rỡ như mặt trăng đêm bao mươi Tết. Ngồi xuống đây chơi.
Nguyên còn đang ngơ ngác thì Kỳ râu đã kéo tay anh ngồi xuống ghế. Hắn nói một cách nhỏ nhẹ:
- Thôi, dẹp mọi chuyện linh tinh qua một bên đi! Bây giờ bọn tao vô mục đích chính nhé.
Nguyên hỏi lại:
- Mục đích gì vậy? Tao không hiểu. Chuyện gì vậy Quân?
- Tao cũng chẳng biết chuyện gì cả.
Kỳ râu sửa lại tư thế ngồi, bộ mặt của hắn nặng trịch như đã đeo một chiếc mặt nạ của vị hoạn quan trên sân khấu:
- Các bạn thân mến, sông có lúc, người có khúc. Bậy quá! Xin phát ngôn lại một cách chính thức “Sông có khúc, người có lúc”. Người của bọn tao lúc này đang gặp đại nạn.
Dũng lé “đế” theo:
- Ðúng! Ðang gặp đại nạn!
- Mày im đi Dũng lé! Ðể tao trình bày tiếp câu chuyện chứ! Chỉ có các huynh đệ này là giúp được bọn mình thôi. Ðúng vậy không các huynh đệ?
Nguyên và Quân chỉ lắng nghe chứ không gật đầu. Kỳ râu tiếp tục nói:
- Chắc bọn mày cũng biết rồi. Chuyện cô giáo Hạnh Tần vào bệnh viện là một lý do ngoài ý muốn. Bọn tao hoàn toàn có lỗi trong chuyện đó. Nhưng ông Tám điếc đã dẫn bọn tao vào thăm cô giáo rồi. Cô giáo đã tha thứ mọi lỗi của bọn tao.
Nguyên cắt ngang:
- Vậy là ngon rồi. Chứ bọn mày còn nói đại nạn là đại nạn gì?
Dũng lé nói:
- Xin bạn cứ giữ yên lặng để thủ lĩnh của tui nói tiếp.
Kỳ râu nheo mắt:
- Dũng lé nói rất đúng. Xin tất cả yên lặng để tao nói tiếp. Tao tưởng là câu chuyện chỉ tới đó sẽ chấm dứt, nhưng không hiểu sao bà chằn Hồng bí thư đoàn trường lại biết chuyện này. Bà chằn đòi bọn tao phải viết kiểm điểm, lại còn dọa sẽ đưa ra hội đồng thi đua của nhà trường. Không khéo bọn tao bị đuổi học quá!
Quân chép miệng:
- Chà! Chuyện này nghiêm trọng quá!
- Nghiêm trọng lắm chứ sao? Bây giờ nhờ hai thằng mày cứu bọn tao. Chỉ có bọn mày mới cứu được tao và Dũng lé ra khỏi đại nạn này được thôi.
- Nhưng cứu bằng cách nào? Không lẽ, bằng cách lấy xe tông cho bà Hồng vào bệnh viện để bịt đầu mối?
Kỳ râu buồn bã:
- Mày đừng đùa nữa Quân ạ! bọn tao đang rầu rĩ thúi ruột đây nè. Chỉ cần bọn mày làm chứng là tao với thằng Dũng lé không chọc ghẹo cô giáo là được rồi. Như vậy là bà chằn Hồng không có cơ sở để ghép tội bọn tao. Hơn nữa cô giáo đã hứa với ông Tám là không làm to chuyện này. Cô giáo chỉ khuyên bọn tao là học hành cho giỏi, phải kính trọng thầy cô giáo vì “không thầy đố mày làm nên.”
Quân buột miệng nói:
- Cô giáo Hạnh Tần tốt quá!
- Thế mà bà chằn lại bắt bọn tao làm kiểm điểm. Bà chằn ác quá chừng. Bọn mày giúp giùm tao nghen!
Nguyên ngồi yên lặng lắng nghe đầu đuôi câu chuyện, bây giờ anh mới hỏi:
- Biết lỗi lầm của mình để sửa chữa là một điều tốt. Thế nhưng, từ nay bọn mày còn có bỏ cái thói chọc ghẹo cô giáo ngoài đường nữa không?
Kỳ râu trả lời:
- Cám ơn mày Nguyên ạ! Mày đừng “lên lớp” bọn tao nữa. Ông Tám điếc đã khuyên bọn tao nhiều lắm rồi mày ạ! Chỉ một lần này thôi là bọn tao tởn tới già. Không ngờ giỡn chơi cho vui mà sự việc lại rắc rối quá. Bọn mày giúp tao với nghen!
Nguyên đắn đo suy nghĩ, mãi một lúc sau anh mới nói:
- Ô kê! Người quân tử là người sẵn sàng giúp bạn khi gặp đại nạn. Bọn mày cứ viết tường thuật lại khi gặp cô giáo bị xe đụng là do tình cờ băng qua đường. Khi bà Hồng bí thư kiểm điểm tụi mày thì tao với thằng Quân sẽ đứng ra làm chứng giùm cho bọn mày. Ðược chưa?
- Cám ơn mày nhiều lắm. Tứ hải giai huynh đệ. Bốn biển điều là anh em. Bọn mình là anh em của nhau thì tại sao không giúp nhau phải không Nguyên?
Thằng Kỳ râu ngửa mặt nhìn màng nhện trên trần cười sằng sặc và nói như thế. Những con nhện đang đu bay một cách hồn nhiên, làm sao mà lũ nhện ngu ngốc ấy có thể biết được rằng: Ngay lúc này, dưới mái nhà này có một bọn học trò lớp mười hai trường Phan Châu Trinh đã bàn tính xong một kế hoạch mới. Và để thực hiện một kế hoạch, thì một trong hai bên phải đưa ra một điều kiện nào đó. Thằng Quân vốn thông minh nên đã đặt ra trước:
- Kỳ râu ơi! Kể từ giây phút này bọn mình là anh em của nhau. Bọn tao sẽ giúp đỡ mày hết mình để khỏi “lãnh đạn” của bà Hồng. Nhưng từ giờ phút này, bọn mày phải “nhường” Kim lại cho thằng Nguyên. Tuyệt đối không được “tán” hoặc “gò” hoặc “cua” Kim nữa! Nếu bọn mày đồng ý như thế thì bọn tao hết lòng vì mày với Dũng lé.
Lời phát biểu ấy làm cho buổi “họp mặt” càng thêm long trọng. Bốn cánh tay cùng đặt xuống bàn và siết chặt vào nhau. Có nghĩa là họ đồng ý với điều kiện đó. Trưa nắng gắt. Trong quán cà phê Tam Muội không còn ai, ngoại trừ bốn cậu học trò miệng còn thơm mùi cà phê sữa...
Lẽ ra phải gọi là quái nhơn mới đúng. Người mới bước đến không ai khác là bọn Kỳ râu và Dũng lé. Nhưng dù sao, gặp được bọn này cũng may lắm rồi. Nếu không thì tiền đâu để trả cà phê? Quân đon đả đứng lên:
- Chào hai chiến hữu của băng “Nhảy cửa sổ”. Sao uống cà phê trễ quá vậy? Bộ trưa nay định uống cà phê trừ cơm sao?
Thằng Kỳ râu gầm gừ:
- Ừ!
- Ô hay! Làm cái quái gì mà mặt mày buồn thiu thế kia!
Dũng lé đáp:
- Bọn tao đang có chuyện quan trọng rất cần đến sự giúp đỡ của bọn mày. Thằng Nguyên đâu?
- Hắn về nhà rồi!
- Tiếc quá nhỉ?
- Tiếc gì vậy?
Thằng Kỳ râu đáp một cách vón cục:
- Hỏi hoài!
Nói xong, hắn và Dũng lé kéo ghế ngồi cùng bàn với Quân. Quân lịch sự hỏi:
- Hai bạn có uống gì không?
Kỳ râu đáp:
- Hai ly cà phê sữa đá!
Lại cà phê sữa đá. Có đủ tiền để trả không hở trời! Lại một trò chơi ú tim đang đến với Quân. Hai ly cà phê sữa đá được bung ra. Từng giọt đen thơm ngát đang rới xuống đáy ly có sữa trắng xóa. Tuổi học trò là tuổi của hương cà phê thơm và có một chút đắng. Vị đắng đang nằm trong tâm hồn của hai cậu học trò của băng “Nhảy cửa sổ”. Thằng Dũng lé đập mạnh vào vai Quân:
- Hỏng bét hết mọi chuyện rồi! Kế hoạch X.30 phá lưới hỏng bét rồi trời ạ!
Quân ngơ ngác:
- X.30 phá lưới là cái quái gì mà tao không hiểu một chút nào cả.
- Hỏng bét hết rồi! Bọn mày có giúp giùm bọn tao được không?
- Tao đâu có biết ngô khoai gì đâu mà giúp với không giúp? Bình tĩnh lại nào!
Dũng lé cứ khăng khăng:
- Chuyện này hệ trọng lắm! Chỉ có bọn mày mới giúp được thôi.
Quân lại càng không hiểu gì cả. Trưa nắng và bụng đói meo nên bọn nó “ấm đầu” cả rồi sao? Nhưng bọn Kỳ râu chẳng hề “ấm đầu” một chút nào đâu! Vừa chậm chạp khuấy ly cà phê, cà phê sữa quyện vào nhau một màu sắc mà thoạt mới nhìn vào là ta có cảm tượng vừa ngọt lẫn vừa đắng, thằng Kỳ râu vừa nói:
- Chuyện này hệ trọng lắm!
Lại hệ trọng, quan trọng, cẩn trọng, đổi trọng... Trọng cái con khỉ mốc! Cứ lải nhải hoài thì bố ai mà hiểu nổi? Quân nói:
- Mày “nhập đề” giùm tao nhanh nhanh một chút. Chứ cứ vòng vo tam quốc như thế này thì có trời mới hiểu nổi.
- Làm gì mà nôn nóng quá vậy? Nóng mất ngon, giận mất khôn. Cứ từ từ tao sẽ kể cho mày nghe. Ðã kể thì phải có đầu có đuôi chứ!
Dũng lé ủng hộ thủ lĩnh của mình bằng cách chen vào:
- Ðúng đó Quân ơi! Bất cứ chuyện gì thì cũng phải suy tính trước sau thì mới thành công được.
- Mày nói gì mà khó hiểu quá vậy? Mày vừa nói hỏng bét kế hoạch X.30 phá lưới, còn bây giờ lại nói thành công là sao?
Dũng lé gãi mũi:
- Thì mình cũng phải lạc quan chứ! Trong thất bại cũng phải tìm cho được yếu tố thành công, cho dù chỉ là mới thành công phân nửa.
Quân cảm thấy cổ họng mình khát đắng. Chẳng biết bọn này đang giở trò khỉ gì nữa đây.
Hắn bèn gọi thêm một bình trà. Bụng đang đói mà cứ uống trà hoài thì nôn nao cái ruột đang thèm cơm. Hắn hỏi lại:
- Ðược rồi. Tao bình tĩnh rồi. Bọn mày kể nhanh lên tao nghe. Chậm là tao về đó nghen!
Kỳ râu thân mật vỗ vai Quân:
- Sao mà mày lại đòi về. Chưa giúp được gì cho tao mà đã đòi về rồi là sao? Mày có đói bụng thì chút nữa về nhà lục cơm nguội mà ăn. Bởi vì khi càng đói thì ăn cơm người ta càng thấy ngon.
Dũng lé chen ngay bằng cái giọng rất nịnh:
- Thủ lĩnh nói đúng quá xá! Khi bụng đã đói thì bao tử càng làm việc mạnh mẽ như một lực sĩ. Lực sĩ sẽ bóp nghiền thức ăn giùm mày. Bụng mày sẽ no. Ðời mày sẽ tươi.
- Ðời tươi hay không thì tao chưa thấy. Nhưng tao hỏi thật bọn mày nhé!
Kỳ râu ra lệnh một cách chững chạc:
- Ðược, mày cứ việc nói. Bọn tao sẽ lắng nghe. Nghệ thuật của sự nói chuyện tức là phải biết lắng nghe người khác nói. Khi người ta càng nói thì họ càng dốc hết tâm sự cho mình, đó là một trách nhiệm mà mình phải thu nhận lấy, chứ không được quyền từ chối...
Quân đột ngột hỏi:
- Tao hỏi thật bọn mày có đủ tiền trả chầu cà phê này không?
Dũng lé hỏi lại một cách thận trọng:
- Vì sao mày lại nói vậy?
Hắn thật thà:
- Tao hết tiền rồi!
- Xạo ơi là xạo! Không có tiền mà dám vào quán cà phê à?
Quân đáp:
- Vì một lý do đặc biệt.
Dũng lé khịt mũi:
- Chia buồn mày trong năm mươi giây. Bọn tao cũng hết tiền rồi. Tưởng mày có tiền nên bọn tao mới vào đây chứ!
- Tưởng gì mà kỳ cục quá vậy?
Lời giận dỗi của Quân đã làm cho Kỳ râu xiêu lòng, hắn nói một cách rất... thủ lĩnh:
- Thôi, mày uống nhanh lên rồi chạy về nhà kiếm tiền trả cà phê này đi Dũng lé ạ!
- Tuân lệnh!
Dũng lé nâng ly cà phê dốc ngược vào miệng và nhanh chân thi hành nhiệm vụ của mình. Nhưng hắn chưa kịp bước chân ra khỏi quán, thì Nguyên bước vào. Chao ơi! Vị cứu tinh đã đến. Cả bọn mừng rỡ:
- Vào đây Nguyên! Vào đây ngồi chơi Nguyên. Bọn tao mong mày quá trời!
Nguyên ngạc nhiên:
- Sao lạ vậy? Kim đâu rồi!
Bọn Kỳ râu ngơ ngác:
- Kim nào?
Quân nháy mắt:
- Xong rồi! Tuyệt cú mèo! Một trăm phần trăm thắng lợi đã thuộc về mày. Thắng lợi một cách rực rỡ như mặt trăng đêm bao mươi Tết. Ngồi xuống đây chơi.
Nguyên còn đang ngơ ngác thì Kỳ râu đã kéo tay anh ngồi xuống ghế. Hắn nói một cách nhỏ nhẹ:
- Thôi, dẹp mọi chuyện linh tinh qua một bên đi! Bây giờ bọn tao vô mục đích chính nhé.
Nguyên hỏi lại:
- Mục đích gì vậy? Tao không hiểu. Chuyện gì vậy Quân?
- Tao cũng chẳng biết chuyện gì cả.
Kỳ râu sửa lại tư thế ngồi, bộ mặt của hắn nặng trịch như đã đeo một chiếc mặt nạ của vị hoạn quan trên sân khấu:
- Các bạn thân mến, sông có lúc, người có khúc. Bậy quá! Xin phát ngôn lại một cách chính thức “Sông có khúc, người có lúc”. Người của bọn tao lúc này đang gặp đại nạn.
Dũng lé “đế” theo:
- Ðúng! Ðang gặp đại nạn!
- Mày im đi Dũng lé! Ðể tao trình bày tiếp câu chuyện chứ! Chỉ có các huynh đệ này là giúp được bọn mình thôi. Ðúng vậy không các huynh đệ?
Nguyên và Quân chỉ lắng nghe chứ không gật đầu. Kỳ râu tiếp tục nói:
- Chắc bọn mày cũng biết rồi. Chuyện cô giáo Hạnh Tần vào bệnh viện là một lý do ngoài ý muốn. Bọn tao hoàn toàn có lỗi trong chuyện đó. Nhưng ông Tám điếc đã dẫn bọn tao vào thăm cô giáo rồi. Cô giáo đã tha thứ mọi lỗi của bọn tao.
Nguyên cắt ngang:
- Vậy là ngon rồi. Chứ bọn mày còn nói đại nạn là đại nạn gì?
Dũng lé nói:
- Xin bạn cứ giữ yên lặng để thủ lĩnh của tui nói tiếp.
Kỳ râu nheo mắt:
- Dũng lé nói rất đúng. Xin tất cả yên lặng để tao nói tiếp. Tao tưởng là câu chuyện chỉ tới đó sẽ chấm dứt, nhưng không hiểu sao bà chằn Hồng bí thư đoàn trường lại biết chuyện này. Bà chằn đòi bọn tao phải viết kiểm điểm, lại còn dọa sẽ đưa ra hội đồng thi đua của nhà trường. Không khéo bọn tao bị đuổi học quá!
Quân chép miệng:
- Chà! Chuyện này nghiêm trọng quá!
- Nghiêm trọng lắm chứ sao? Bây giờ nhờ hai thằng mày cứu bọn tao. Chỉ có bọn mày mới cứu được tao và Dũng lé ra khỏi đại nạn này được thôi.
- Nhưng cứu bằng cách nào? Không lẽ, bằng cách lấy xe tông cho bà Hồng vào bệnh viện để bịt đầu mối?
Kỳ râu buồn bã:
- Mày đừng đùa nữa Quân ạ! bọn tao đang rầu rĩ thúi ruột đây nè. Chỉ cần bọn mày làm chứng là tao với thằng Dũng lé không chọc ghẹo cô giáo là được rồi. Như vậy là bà chằn Hồng không có cơ sở để ghép tội bọn tao. Hơn nữa cô giáo đã hứa với ông Tám là không làm to chuyện này. Cô giáo chỉ khuyên bọn tao là học hành cho giỏi, phải kính trọng thầy cô giáo vì “không thầy đố mày làm nên.”
Quân buột miệng nói:
- Cô giáo Hạnh Tần tốt quá!
- Thế mà bà chằn lại bắt bọn tao làm kiểm điểm. Bà chằn ác quá chừng. Bọn mày giúp giùm tao nghen!
Nguyên ngồi yên lặng lắng nghe đầu đuôi câu chuyện, bây giờ anh mới hỏi:
- Biết lỗi lầm của mình để sửa chữa là một điều tốt. Thế nhưng, từ nay bọn mày còn có bỏ cái thói chọc ghẹo cô giáo ngoài đường nữa không?
Kỳ râu trả lời:
- Cám ơn mày Nguyên ạ! Mày đừng “lên lớp” bọn tao nữa. Ông Tám điếc đã khuyên bọn tao nhiều lắm rồi mày ạ! Chỉ một lần này thôi là bọn tao tởn tới già. Không ngờ giỡn chơi cho vui mà sự việc lại rắc rối quá. Bọn mày giúp tao với nghen!
Nguyên đắn đo suy nghĩ, mãi một lúc sau anh mới nói:
- Ô kê! Người quân tử là người sẵn sàng giúp bạn khi gặp đại nạn. Bọn mày cứ viết tường thuật lại khi gặp cô giáo bị xe đụng là do tình cờ băng qua đường. Khi bà Hồng bí thư kiểm điểm tụi mày thì tao với thằng Quân sẽ đứng ra làm chứng giùm cho bọn mày. Ðược chưa?
- Cám ơn mày nhiều lắm. Tứ hải giai huynh đệ. Bốn biển điều là anh em. Bọn mình là anh em của nhau thì tại sao không giúp nhau phải không Nguyên?
Thằng Kỳ râu ngửa mặt nhìn màng nhện trên trần cười sằng sặc và nói như thế. Những con nhện đang đu bay một cách hồn nhiên, làm sao mà lũ nhện ngu ngốc ấy có thể biết được rằng: Ngay lúc này, dưới mái nhà này có một bọn học trò lớp mười hai trường Phan Châu Trinh đã bàn tính xong một kế hoạch mới. Và để thực hiện một kế hoạch, thì một trong hai bên phải đưa ra một điều kiện nào đó. Thằng Quân vốn thông minh nên đã đặt ra trước:
- Kỳ râu ơi! Kể từ giây phút này bọn mình là anh em của nhau. Bọn tao sẽ giúp đỡ mày hết mình để khỏi “lãnh đạn” của bà Hồng. Nhưng từ giờ phút này, bọn mày phải “nhường” Kim lại cho thằng Nguyên. Tuyệt đối không được “tán” hoặc “gò” hoặc “cua” Kim nữa! Nếu bọn mày đồng ý như thế thì bọn tao hết lòng vì mày với Dũng lé.
Lời phát biểu ấy làm cho buổi “họp mặt” càng thêm long trọng. Bốn cánh tay cùng đặt xuống bàn và siết chặt vào nhau. Có nghĩa là họ đồng ý với điều kiện đó. Trưa nắng gắt. Trong quán cà phê Tam Muội không còn ai, ngoại trừ bốn cậu học trò miệng còn thơm mùi cà phê sữa...