Hồi 12
Tác giả: Liễu Tàng Dương
Triển Nhược Trần phi ngựa ra khỏi Long Tuyền trấn, trên đường ban đầu còn có cây cỏ mọc len lỏi, đến khi đi được hai mươi dặm về phía tây bắc, trước mặt đã là đồi cát bao la, gió rít từng cơn, cát bụi cuốn lên mù trời, ánh mặt trời chiếu hắt xuống làm nóng rát da. Quan đạo lúc này như ẩn hiện, những đám cỏ hai bên đường khô cháy ngả nghiêng theo gió Trong lúc Triển Nhược Trần đang cho ngựa thả bước, đột nhiên nghe tiếng vó ngựa truyền lại, khiến chàng ngước mắt nhìn...
Chợt thấy trên dốc cát, trong khói nóng lan tỏa xuất hiện một toán ngựa tợ như đang đằng vân giá vũ, xem ra đoàn ngựa đi rất chậm nhưng đầy vẻ thần bí và quái dị.
Triển Nhược Trần liền thúc ngựa đuổi theo, không ngờ chàng vừa lên tới dốc cát, chỉ thấy xung quanh cát phủ mênh mông, chàng bất giác ngạc nhiên.
Đoàn ngựa biến mất, Triển Nhược Trần cảm thấy rất kỳ quái, đành phải quay lại trên quan đạo, cho ngựa đi về phía tây bắc.
Không ngờ, chàng đi được không lâu, phía trước mặt có một dãy tường bằng đất vàng sụt lở, bên chân tường có buộc bảy con ngựa, hai gã đại hán áo tro đứng trên tường cao, hai tay chống nạnh, cất giọng cười ha hả chăm nhìn Triển Nhược Trần đang cưỡi ngựa tiếng lại.
Ban đầu, Triển Nhược Trần cho rằng họ là khách lữ hành nghỉ chân, nhưng khi đến gần mới phát hiện dưới chân tường còn có thêm năm gã đại hán áo tro khác, trong đó có một người thân hình thấp nhỏ, trên mặt tựa như có phủ một lớp sương mờ, khi cười chỉ thấy răng dưới không thấy răng trên.
Triển Nhược Trần thoáng nhìn qua trang phục của họ, liền biết hôm nay vận khí không tồi, dám chắc chính là nhân vật Cô Lâu Bang xuất hiện.
Triển Nhược Trần cho ngựa sang bên đường, cất giọng:
– Có lẽ các vị đợi tại hạ?
Gã lùn đứng ở giữa cất tiếng cười hắc hắc, giọng cười tuy có phần gây cười, nhưng cũng khiến cho người ta chán ghét, Triển Nhược Trần có cảm giác như vậy.
Gã lùn khi ngừng cười, có một uy lực khiếp nhân, gã trầm giọng:
– Không sai!
Triển Nhược Trần ngước nhìn hai gã đại hán đứng trên bờ tường cười nhạt hỏi:
– Có gì kiến giáo?
Gã lùn hừ một tiếng, nói:
– Nhìn dáng của ngươi, nghe khẩu khí của ngươi, ngươi giống như là nhân vật của Kim Gia Lâu đáng ghét?!
Triển Nhược Trần giương mày, cười không ra cười:
– Ta tính Triển, tên...
– Triển Nhược Trần, Đồ Thủ Triển Nhược Trần – gã lùn liền tiếp lời ngay.
Triển Nhược Trần vẫn giữ nét mặt bình thường, từ từ xuống ngựa, nói:
– Tin tức thật linh thông, các ngươi đã biết rồi.
Gã lùn cười lớn:
– Sao không biết được? Ngựa ngươi cỡi không phải chính là của Toàn Nhĩ Minh đó sao?
Triển Nhược Trần giờ mới biết, người xuất hiện ở ngoài phòng khách điếm đêm qua chính là gã lùn này.
Chàng kéo ngựa sang một bên, quay đầu cười nói:
– Bằng hữu, ta đánh giá thấp ngươi rồi.
Gã lùn bèn tiếp lời:
– Vận ngươi còn tốt, tiến nhập Đại Mạc đắc thủ liên tục, ta chúc mừng cho thành tưự này của ngươi.
– Đối với cái chết của bằng hữu các hạ, các hạ dường như hoàn toàn không để tâm tới!
Gã lùn nhún vai cười:
– Bọn ta mong sao những người không đoàn kết đó chết tiệt cả đi!
Triển Nhược Trần không chịu bỏ qua cơ hội, hỏi:
– Xem ra các hạ biết thật không ít, xin hỏi các hạ có chức phận thế nào trong qúy Bang?
Gã lùn cười ha hả trả lời:
– Cô Lâu Bang Tinh Phong Hộ Pháp Sinh Tử Phán Quan Ngũ Tài là ta.
Triển Nhược Trần mừng thầm, cười tiếp lời:
– Thất kính! Thất kính! Thì ra là Đại hộ pháp đến rồi.
Ngũ Tài buông giọng trầm ngâm:
– Bổn hộ pháp không phải vì ngươi mà đến đây, chỉ là vì hôm qua lúc tối trời cần đi làm một chuyện trọng yếu, vô tình được biết ngươi đã tiến nhập Đại Mạc, Ngũ mỗ không muốn để mất cơ hội, bởi vậy...ha ha...
Triển Nhược Trần nhẹ giọng:
– Vừa nghe khẩu khí của các hạ, hình như qúy Bang không thích tiếp đón những nhân vật từ Quan nội đến, vậy là sao?
Ngũ Tài môi dưới trề ra, răng dưới lồi ra cắn với môi trên, nói:
– Bọn nó đều muốn làm hoàng thượng, cũng không tự xét nghĩ lại mình. Vốn họ liên thủ ở Đại Mạc, đợi người của Kim Gia Lâu đến sẽ công kích tiêu diệt.
Nhưng mẹ nó, người của bọn ta đã bao vây Kim Gia Lâu, bọn hắn lại cứ rình rập ở Đại Mạc này, phân chia riêng rẽ để hành sự.
– Các hạ vì sao không đi Liêu Bắc, lẽ nào...
Ngũ Tài lạnh giọng quát:
– Triển Nhược Trần, ngươi nói nhiều quá rồi đấy!
Triển Nhược Trần lắc đầu nói:
– Ngũ đại hộ pháp cũng có lo lắng do dự nữa sao?
Ngũ Tài cất giọng:
– Tính Triển kia, ta muốn hỏi ngươi một chuyện – Xin nói!
Ngũ Tài hai tay chống nạnh, nét mặt hiện lên màu xanh u ám nói:
– Ngươi phải thật ngôn giải đáp.
– Lời nói có giá của nó!
Ngũ Tài nhướng mày hỏi:
– Tin tức truyền ra, có người giết chết bang phó Ti Hình Câu Hồn Trảo Thường Đông của bổn bang, người đó có phải là ngươi không?
Triển Nhược Trần liền nhớ lại trước khi tỉ đấu với Hình Độc Ảnh, chàng có giết chết gã tính Thường. Nhưng không, gã tính Thường đã dùng Hóa Cốt Độc Phấn để muốn song phương cùng chết, như vậy coi như tự sát.
Vì thế Triển Nhược Trần lắc đầu nói:
– Ngũ hộ pháp, các hạ nói nhầm rồi, gã tính Thường kia là tự tìm lấy cái chết, không phải dưới ngọn đao của tại hạ.
Ngũ Tài giận dữ lớn tiếng:
– Một con người như vậy làm sao phải tự sát chứ? Nếu ngươi không bức bách Thường phó Ti Hình vào đường cùng, thì ông ta tuyệt đối không bỏ mạng ở Liêu Bắc.
Triển Nhược Trần điềm tĩnh tiếp lời:
– Ta là người không muốn động dao giết người, loại huyết tanh và tàn bạo đó sẽ khiến người ta sinh ra sự căm ghét. Nhưng nhiều lúc bất đắc dĩ cần phải lấy máu thịt để đổi lấy kết quả thắng lợi, vì ta cần phải thắng lợi, chỉ có thắng lợi mới đạt được mục đích của ta. Tính Thường kia lúc đó không còn con đường nào khác, bởi vậy gã ta chọn cái chết để trung thành với qúy bang.
Ngũ Tài đùng đùng nổi giận:
– Phế ngôn, như vậy không phải tự ngươi bức tử sao?
Triển Nhược Trần lãnh đạm tiếp lời:
– Ta không làm gì khác hơn là vì mục đích, sẽ giống hiện tại ta vẫn giữ mục đích vốn có:
muốn có thể từ ngươi tìm ra tung tích của Lâu chủ bọn ta. Ngũ đại hộ pháp, ngươi không nên khiến ta quá thất vọng chứ?
Ngũ Tài ngẩng đầu cất giọng cười cuồng vọng...
Triển Nhược Trần cũng cười, nhưng tiếng cười đầy bí ẩn và có phần lạnh bạo.
Tiếng cười vang vọng trên không trung, và tiếng cười cũng sặc mùi máu tanh...
Ngũ Tài đột ngột dừng cười, trên mặt thật sự có một lớp mờ như sương, tợ như phán quan ở âm ti vậy. Gã ta trầm giọng:
– Triển Nhược Trần, ngươi nên biết đây là nơi nào?
Triển Nhược Trần liền đáp ngay:
– Đại Mạc!
– Bởi vậy ta tin rằng ngươi không dám lộng hành ở nơi này.
Triển Nhược Trần nét mặt đã trở nên lạnh bạo, nói:
– Nhưng ta đã tìm đến đây được rồi!
Ngũ Tài cười hắc hắc cất giọng:
– Ta phải giáo huấn tên cuồng đồ không biết trời cao đất dày nhà ngươi.
Gã xoay ngược tay, trên tay đã xuất hiện một cái đầu lâu và tay kia nắm Khô cốt trảo dài độ nửa xích.
Cuối cùng, sáu gã đại hán áo tro còn lại đã rút từ trên người ra thanh Khô cốt trảo, đứng vây quanh hai người ở giữa.
Triển Nhược Trần chậm rãi cất giọng:
– Ngũ đại hộ pháp, trước khi xảy ra trường bạt sát, ta phải nói rõ một tí.
Ngũ Tài nói:
– Ta không thể cự tuyệt đối với lời thỉnh cầu cuối cùng của người sắp chết, ngươi có đi ngôn cứ việc nói thẳng ra đi!
Triển Nhược Trần hừ một tiếng, hỏi:
– Ngũ đại hộ pháp, các hạ so với phó bang chủ Khấp Vương Qua Siêu Sinh của qúy bang thế nào?
Ngũ Tài tỏ ra ngạc nhiên, ôm quyền cung kính nói:
– Qua phó bang chủ đương nhiên là tài cao tám đấu, võ công cái thế.
– Nhưng cũng bị ta đánh cho ôm đầu mà chạy, ngươi là nghĩa lý gì?
Ngũ Tài rực ánh mắt đầy những tia máu trừng nhìn đối phương, phẫn nộ quát:
– Cuồng ngôn, ta không tin!
Tiếng “tin” vừa nói ra, thân hình đã vọt lên cao, chiếc đầu lâu phát lên tiếng kêu quái dị, hầu như không nhận ra người gã ta bay ngang đến trước hay đầu lâu đến trước?
Triển Nhược Trần thoắt búng người, dễ dàng tránh qua đòn tấn công của đối phương. Thanh Sương Nguyệt Đao vẫn chưa rút ra, vì chàng thừa biết chiếc đầu lâu trên tay địch nhân nhất định có chứa chất độc.
Sinh Tử Phán Quan Ngũ Tài điểm chân xuống đất rồi búng người liên tiếp, người đang ở trên không trung, miệng quát lớn:
– Bọn bây vây lại giết, nếu không giết được tên đồ thủ này, không Có ai được sống rời khỏi nơi này!
Lời của Ngũ Tài giống như một lời phát thệ trước mặt địch nhân. Mọi người ai cũng rõ tính nghiêm trọng và tàn bạo trong mấy câu của Ngũ Hộ Pháp, bang chúng Cô Lâu bang đối với loại mệnh lệnh đó chỉ có tuân theo.
Triển Nhược Trần đương nhiên biết rõ địch nhân đang liều mạng khi đã biết rõ về mình.
Cách Ngũ Tài độ ba xích, sáu gã đại hán cùng lao về phía Triển Nhược Trần về nhiều hướng khác nhau, Khô cốt trảo quét ngang dọc đánh xuống...
Triển Nhược Trần lách tiếp người tránh qua cú đánh của Ngũ Tài, thanh Sương Nguyệt Đao lóe lên với đầy vệt sáng xanh lè, ba thanh Khô cốt trảo đã bay lên giữa trời, máu tươi bắn vọt lên không trung, chàng đã thoát khỏi vòng vây của địch nhân, bay người ra ngoài ba trượng.
Chiếc đầu lâu vung liên tiếp giữa không trung, một làn khô cốt đinh rào rào bay xuống. Phía dưới, ba thanh Khô cốt trảo khác đánh bổ tới...
Triển Nhược Trần phát ra liên tiếp bảy mươi bảy đường đao hợp thành một đường đao, nghe những tiếng “keng keng...” vang lên liên tiếp không ngừng, tiếp đó là một gã đại hán “A” một tiếng, cánh tay bị đứt lìa, người quay cuồng ngã nhào bên chân tường cách đó năm trượng, trợn mắt chết ngay giữa đương trường...
Ba gã đại hán binh nhẫn đã bay khỏi tay, giống như uống rượu say vậy, lao đầu về phía Triển Nhược Trần theo cùng một hướng.
Ngũ Tài vừa đáp người xuống mặt đất, hung hãn rống lên:
– Sát!
Sương Nguyệt Đao đánh bay vô số mũi Khô cốt đinh, Triển Nhược Trần vẫn không hạ sát đối với Ngũ Tài, chàng bay vút người lên không trung, vượt qua ba đầu ba gã đại hán đang lao tới, ngay lúc này Sương Nguyệt Đao xẹt nhanh như làn điện phóng thẳng xuống đầu bọn đại hán...
Ba tiếng kêu thảm thiết và quái dị vàng lên cùng một lúc, ba gã đại hán mặt đầy máu, bổ ngả nghiêng lăn quay trên mặt đất.
Ngũ Tài khi chưa phát hiện Triển Nhược Trần không tung đòn phản công với gã ta, gã lại cho rằng đối phương sợ gã phần nào...
Lúc này, Ngũ Tài thấy đối phương ba lần ra tay đã lấy mạng bốn tay thuộc hạ, gã ta không khỏi đổi da mặt, khuôn mặt cũng biến động, liền hô:
– Không được cấp tiến, nhắm chuẩn để hạ trọng thủ, chết sống không kể.
Hai gã đại hán còn lại định lao tới, nghe vậy liền phân ra hai hướng dạt ra hai bên, họ chẳng cần để mắt đến đồng bọn đang nằm ngổn ngang trong biển máu.
Lúc này, Sinh Tử Phán Quan Ngũ Tài cũng không dám khinh dễ mạo tiến, đôi mắt đỏ lè, mặt tựa như quỷ, nghiêng người di động không ngừng.
Triển Nhược Trần hai tay thả xuống, nét mặt không hề có biểu hiện gì, đứng nguyên một chỗ, trông khí định thần nhàn.
Ngũ Tài bất ngờ thăng người lên cao ba trượng, Khô cốt trảo trong tay vung quanh, một đạo kim quang lóe sang xẹt xuống người Triển Nhược Trần. Triển Nhược Trần nghiêng nửa người trên, phát hiện ngọn trảo của đối phương đã đánh thẳng xuống mặt. Chàng bỗng né người lùi lại ba xích, thân mình hạ xuống, ngọn Sương Nguyệt Đao hoa lên...
Một tiếng keng khô khốc phát ra, thanh Khô cốt trảo trong tay Ngũ Tài gãy hai, Triển Nhược Trần vẫn chưa làm thọ thương địch nhân. Nhưng chàng bỗng quay người lướt như quỷ mị bay về phía hai gã đại hán còn lại.
Hai gã đại hán hét lên một tiếng hãi hùng, máu tươi phun ra vấy lên ướt đỏ cả bức tường đổ nát, xương thịt đổ xuống thành một đống, trông đến phải rợn người.
Sinh Tử Phán Quan Ngũ Tài phát cuồng lên:
– Tính Triển kia, thủ pháp giết người của ngươi tàn nhẫn như vậy còn gì là nhân tính nữa?
Triển Nhược Trần hừ một tiếng, bước tiến về phía Ngũ Tài, nói:
– Cô Lâu Bang cũng nói đến nhân tính nữa sao?
Ngũ Tài múa tít chiếc đầu lâu, vẫn không lùi lại nửa bước, đối với cái chết của sáu tên thuộc hạ, hầu như càng kích động gã ta quyết liều mạng. Gã ta hừ một tiếng, lườm giọng:
– Triển Nhược Trần, ngươi quả nhiên là một tay đồ thủ danh đúng vợi thực, là con mãnh thú tàn bạo bất nhân, tuy nhiên, ngươi chớ đắc ý, thiên vạn lần chớ đắc ý...
Triển Nhược Trần biết trong chiếc đầu lâu trên tay địch nhân ngoài ám khí ra, còn có độc khí, cũng có thể chính là Hóa cốt độc phấn nhiễm vào người, người chảy thành nước. Qua Siêu Sinh có, Thường Đông có, vị Đại hộ pháp Ngũ Tài này cũng sẽ có!
Vì thế, ánh mắt chàng chăm chú nhìn trên tay phải địch nhân, cất giọng hỏi:
– Ngũ hộ pháp, ngươi nên biết nguyên nhân vì sao ta lại không hạ sát với ngươi không?
Ngũ Tài trầm giọng quát:
– Ngươi chớ khoác lác, giết chết thuộc hạ của ta là một chuyện, ngươi đừng hòng múa mép trước mặt ta!
Triển Nhược Trần nói giọng khinh miệt:
– Ngươi nên tự hiểu, ta một mực không hoàn chiêu đối với ngươi, là vì ta muốn bắt sống ngươi. Nếu ta muốn tìm đến tổng đàn của qúy bang, thì ngươi là người dẫn đường tốt nhất. Nói vậy ngươi đủ rõ rồi chứ?
– Ta muốn đưa ngươi lên đường, tuy nhiên không phải đến tổng đàn bọn ta, mà là đường về địa ngục.
– Thật không? Tính Ngũ kia, ta muốn lĩnh giáo!
Triển Nhược Trần hơi ngừng lời, chuyển giọng:
– Nơi này chỉ có ngươi và ta, tin rằng ngươi không thể trốn đi đâu được, chỉ có dốc hết sở học của ngươi để mong thoát khỏi tay ta.
Ngũ Tài thần sắc lạnh lùng đến đáng sợ, hàm răng dưới nhe ra, chẳng kể gì sống chết, phóng thẳng người về phía Triển Nhược Trần, chiếc đầu lâu trong tay quay tít phủ xuống đầu đối phương.
Sương Nguyệt Đao vạch lên như màng sương bao phủ, trong tiếng khua vùn vụt đã thi triển ba mươi mốt đường đao phản công địch nhân. Đầu lâu và ngọn đao sáp nhau vang lên những tiếng kinh thiên động địa, hai bóng người sáp vào bật ra như thần long mãnh hổ vờn lấy nhau, cát bụi bay mù mịt.
Ngũ Tài đã thi triển toàn bộ tuyệt chiêu Hồi Toàn Thập Bát Phách và Lưu Tinh Thập Bát Táp.
Chớ xem trong gã ta thấp nhỏ, gã ta biến chuyển thế rất nhanh, động tác hung mãnh, phát ra những đòn trí mệnh kinh hồn, quyết cả hai cùng chết. Đã qua mười chiêu, Triển Nhược Trần vẫn chưa làm gì được gã ta.
Về phía Triển Nhược Trần cũng thật sự băn khoăn, vì không biết làm thế nào để bắt sống đối phương. Hai bóng người hợp nhau rồi lại phân ra, trong lúc song phương định lao bổ vào nhau lại, bỗng thấy tay phải Ngũ Tài vung mạnh, chiếc đầu lâu vụt nhanh, một luồng khói xám dạng phấn bay thẳng về phía Triển Nhược Trần, thân hình Ngũ Tài đã vọt sang một bên, chiếm thế đầu ngọn gió.
Một tiếng quát như sấm rền, Triển Nhược Trần bay người lên cao ba trượng, từ trên không trung chàng nhìn thấy luồng khói xám bạt ngang dưới chân.
Loại phấn độc đó chàng đã quá quen thuộc, trước là Thường Đông, sau đó có Qua Siêu Sinh, và bây giờ lại là Ngũ Tài phát ra.
Triển Nhược Trần quay người ưỡn ngực, thi triển chiêu Thương Ưng Bát Quỉ quái dị, người chưa đến miệng đã quát:
– Ngươi trốn đường trời!
Sinh Tử Phán Quan Ngũ Tài vừa đáp xuống đất, chớp chớp mắt nhìn làn Hóa cốt độc phấn bay tan mất, mà Triển Nhược Trần đã đến trên đầu...
Gã ta kêu lên một tiếng quỷ quái, chưa kịp biến chiêu, một đao kim quang nhanh thần tốc đã xẹt qua, ánh đao vừa tắt, Ngũ Tài rống lên một tiếng thảm thiết, thân hình đầy máu lao thẳng về phía bờ tường sụp lở...
Triển Nhược Trần đáp người xuống đất, không khỏi thán phục phản ứng của vị hộ pháp này nhanh thần tốc, ngọn đao rõ ràng phóng thẳng vào hữu uyển của Ngũ Tài, thế mà gã ta lại vọt lên cao ba xích, dùng đầu vai đón lấy đường đao.
Điều càng khiến cho Triển Nhược Trần kỳ quái hơn làn Ngũ tài vừa chạy vòng qua bờ tường đã biến mất dạng, không còn thấy bóng gã ta đâu cả.
Chàng tuyệt đối không ngờ Ngũ Tài trốn thoát được, liền bay người lao về phía bờ tường, không ngờ phía bên kia bờ tường là bãi đất vàng, trên mặt đất có vết máu.
Triển Nhược Trần nhếch môi cười nhạt, lần theo vết máu, đi được một đoạn lại là cát vàng mênh mông, tuy vẫn còn vết máu nhưng không thấy tăm dạng Ngũ Tài đâu cả, kể cả dấu chân cũng không có.
Chàng kinh ngạc đưa tay đào cát, nhưng đào xuống sâu vẫn toàn là cát, bèn thở ra một tiếng, thầm nghĩ:
“Lẽ nào Cô Lâu Bang thật sự có thuật tà môn chui trời đục đất?”.
Đây là trường bạt sát không thu được thắng lợi đích thực. Triển Nhược Trần có phần không tin tà, phóng ánh mắt nhìn quanh một lượt, không có một cái gì đáng hoài ngu, nhìn cát vàng bao la, chàng lắc đầu.
Khi kéo ngựa chuẩn bị đi, chợt nhiên chàng nhìn trật sang đàn ngựa của đối phương. Chàng bước đến cạnh bên bảy con ngựa, xem kỹ trong túi yên của mỗi con ngựa, ngoài túi nước và thứ ăn khô ra, hoàn toàn không có vật gì khác.
Triển Nhược Trần không đè nén được cơn phẫn nộ trong long, liền mở dây cương đàn ngựa, hét một tiếng lớn, đàn ngựa hí vang một tiếng co cẳng phóng đi mất. Chàng cỡi ngựa đi về hướng Vật Quy Điếm.
Mặt trời đã gác đỉnh đầu, khí nóng thường có trong sa mạc bốc lên hừng hực, Triển Nhược Trần cưỡi ngựa băng qua một đồi cát, lại phát hiện trên đồi cát kia có ảnh lấm chấm xuất hiện, ánh mặt trời chiếu xuống nhận ra những chấm đen đó không phải là đá.
Chàng quay ngựa phi về phía đó, đến càng gần thì chàng càng kinh ngạc, thì ra đó là những thi thể, cạnh bên những thi thể đó còn có mười hai con lạc đà nằm chết.
Mười hai con lạc đà...
Vì thế, Triển Nhược Trần nhớ lại khi vừa đặt chân đến Long Tuyền trấn, có gặp những người khách xách nước ở giếng Long Tuyền.
Chàng vội nhảy xuống ngựa, nhìn kỹ từng thi thể, ở trên bụng con lạc đà có lão nhân hai tay ôm lấy vết thương ở bụng, lòi cả ruột ra ngoài, đôi mắt đứng tròng trợn to, cát bụi phủ đầy đầu mặt biến thành màu vàng, chết một cách thê thảm như vậy nhìn đến phải giật mình kinh hãi!
Triển Nhược Trần lập tức nghĩ đến hai vị thiếu nữ xinh đẹp, họ còn có ý quan tâm đến chàng và muốn cùng đồng hành với chàng. Bấy giờ nếu tiếp nhận lời mời đầy thiện ý đó, thì lúc này sẽ không phát sinh cảnh tượng thảm thương thế này, chí ít chàng cũng sẽ ra tay tương trợ.
Trong long day dứt, ngầm ẩn sự bi phẫn, chàng xem kỹ lại những thi thể một lần nữa, đến khi xem kỹ xong, mới thở phào một cách nhẹ nhõm, tự nói một mình:
– Còn tốt, không thấy hai vị cô nương, hai vị cô nương xinh đẹp lộng lẫy như thế, ai lại nhẫn tâm rạch bụng giết chết họ chứ?
Cuối cùng, Triển Nhược Trần cưỡi ngựa đi tiếp...
Thế nhưng, mới đi được ngoài hai mươi dặm, ở một góc bờ tường đổ nát ven đường, có một cửa hang rộng độ hai xích, một người thấp nhỏ mình đầy máu từ trong hang bò ra, thấy gã ta thở sâu, buông giọng quát mắng:
– Tính Triển kia, chỉ cần ngươi thâm nhập Đại Mạc, sớm muộn gì ta sẽ thu thập ngươi!
Triển Nhược Trần vừa quay đầu nhìn lại thì gã ta biến mất.
Không sai, gã ta chính là Sinh Tử Phán Quan Ngũ Tài.
Thì ra khi gã ta phát hiện Triển Nhược Trần muốn bắt sống gã ta cho bằng được, gã ta đâm ra sợ hãi. Nếu bị lọt vào tay Triển Nhược Trần, cho dù Triển Nhược Trần không giết gã ta, nhưng nghĩ lại với chức phận của gã là đại hộ pháp Cô Lâu bang, làm sao có thể dẫn Triển Nhược Trần đến tổng đàn Cô Lâu bang được? Kết quả chỉ có chết mà thôi!
Vì thế, bằng vào khinh công, Ngũ Tài bay người về phía bờ tường, ở đó chính là cửa của một địa đạo, có nắp đậy tinh vi, bởi vậy Triển Nhược Trần đành bó tay.
Hiện tại, Mặt trời nghiêng bóng về tây, trong sa mạc nóng nực không chịu nổi, ngựa của Triển Nhược Trần giãi trào hai bên mép, khiến cho chàng cũng miệng lưỡi khô rát.
Chàng lấy túi nước ra uống mấy ngụm, đưa cho ngựa uống mấy hớp, ngẩng đầu nhìn phương xa, trong lòng ray rức suy nghĩ, nghĩa mẫu bây giờ không biết giam mình ở nơi nào, mà Kim Gia Lâu hiện nay do Phan Thọ chủ trì, không biết tình hình ra sao?
Ngồi trên ngựa, Triển Nhược Trần ăn miếng thực phẩm khô, ngẫm nghĩ trong lòng:
thế lực của Cô Lâu Bang ở Đại Mạc khá lớn mạnh, thủ đoạn của họ rất độc hiểm, sợ rằng rất khó lần tìm ra tổng đàn của Cô Lâu bang. Mình nếu không dùng mọi thủ đoạn, thì e rằng chuyến đi này chẳng thu được kết quả gì.
Chàng cho ngựa đi tiếp, nghĩ rằng chín mươi mấy dặm đường sa mạc chỉ trong mấy tiếng là đến.
Không ngờ sức nóng của sa mạc, tuy chỉ mấy tiếng đi đường, nhưng cũng khiến người ta khó chịu đựng nổi, nhất là khi chàng cỡi ngựa chứ không phải lạc đà, con ngựa hồng chàng đang cỡi mồ hôi chảy như tương, nước dãi trào ra, phía trước vẫn là một giải các vàng bao la vô tận.
Vòng qua tiếp bảy đồi cát, phía trước lại xuất hiện một đồi các vàng, có một cây đại thụ rợp bóng râm mát. Một bà lão ngồi tựa dưới gốc cây, trên một chiếc ghế nhỏ trước mặt có một cái thùng gỗ và cái bát bằng gỗ.
Bà ta đầu trùm kín, mũi miệng cũng bịt kín, dưới bộ quần áo màu vàng lộ ra đôi chân to trắng. Bà ta chăm chăm mắt nhìn Triển Nhược Trần đang tiến đến gần...
Phía bên kia, lại có một lão nhân, xem tuổi độ ngũ tuần, tay cầm gậy, ngồi ở một bên, miệng lẩm bẩm không biết đang nói gì...
Triển Nhược Trần cho ngựa tiến lại gần. Lúc này người ướt đẫm mồ hôi, ngựa cũng mồ hôi giàn giụa. Thấy bà lão múc một bát nước uống một ngụm rồi đổ vào trong thùng lại, chàng không khỏi đưa lưỡi liếm môi.
Triển Nhược Trần cho ngựa dừng lại, phía trước còn đến ba mươi dặm lộ trình, chàng có thể chịu đựng được, nhưng con ngựa khó Kham nổi. Chàng lấy khăn lau mồ hôi, đứng dưới bóng râm cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với cái nóng cháy da ở sa mạc.
Triển Nhược Trần chỉ vào thùng nước, hỏi:
– Lão đại nương, nước này có bán không?
Bà lão mở to mắt nhìn gật đầu, trả lời:
– Một đồng một bác, ngươi cần bao nhiêu?
Triển Nhược Trần nghe giọng nói bà ta có phần kỳ quái. Phía bên kia, vị lão nhân cất giọng:
– Đại Mạc ban ngày nóng khô xương rát thịt, lúc này uống một bát nước giếng mát, sẽ thấy thấm khắp cả châu thân...
Lão bà múc một bát nước đưa ra, Triển Nhược Trần nhận lấy, để mắt nhìn kỹ vào bát, bất giác nhíu mày hỏi:
– Lão đại nương, nước này sao hơi đục, có uống được không?
Lão bà trả lời:
– Sao lại không được? Thiếu hiệp có lẽ mới vào sa mạc không lâu, nước này những người đi đường đều dừng chân uống cả.
Con ngựa đứng cạnh bên ngẩng đầu đưa qua đưa lại, Triển Nhược Trần thầm nghĩ:
ta khỏi cần uống, đi ba mươi dặm nữa đến Vật Quy Điếm có nước trong rồi uống.
Vì thế, chàng bưng bát nước đưa lên trước miệng con ngựa, con ngựa đưa miệng uống nhưng mới uống được nửa bát, bổng giương vó đào bới liên tục...
Lão bà thần sắc lạnh lại, ngăn cản đã không kịp, liền quát:
– Ôi, khách quan, nước này là cho người uống, ngươi sao lại cho súc vật uống? Ngươi...
Vừa nói, bà ta vừa đưa tay giật lấy cái bát, vội múc một bát đưa cho Triển Nhược Trần, giục:
– Uống nhanh! Uống nhanh! Chỉ một bát này thôi, không bán cho ngươi nữa đâu!
Triển Nhược Trần không định uống, nghĩ rằng chỉ cần cho ngựa uống là đủ rồi, chưa đầy một tiếng nữa sẽ đến Vật Quy Điếm, bèn lấy bát nước đưa tiếp đến trước miệng ngựa...
Không ngờ bà lão quát lớn:
– Ngươi làm gì vậy? Ngươi cho ngựa uống, bát ta đâu dùng được nữa!
Triển Nhược Trần cười nhạt tiếp lời:
– Cái bát này đáng giá bao nhiêu? Tôi sẽ hồi hoàn tiền lại!
Lão bà chuyển giọng:
– Ngươi thật khẳng khái, nhưng ta nói cho ngươi biết, ta bán nước thế này mục đích là làm thiện sự, tích âm đức, cứu giúp những người đi đường cần nước.
Cũng thôi, ta không tính toán với ngươi làm gì, tặng thêm ngươi một bát, uống xong rồi lên đường đi!
Khi Triển Nhược Trần đưa bát thứ hai cho ngựa uống, thì một điều bất ngờ xảy ra khiến người ta thất kinh:
con ngựa hồng hai mắt lồi ra, máu tươi ra ngoài, hai vó trước đưa lên, hai chân sau khụy xuống, quay cuồng vùng vẫy dưới đất.
Triển Nhược Trần cả kinh lùi lại năm xích, hai tay thả xuống, ném ánh mắt lạnh lùng nhìn lão bà.
Lão nhân phía bên kia liền đến cạnh con ngựa, đưa tay đỡ đầu ngựa, nói giọng rất đau buồn:
– Thật đáng thương, đây là hỏa áp thủy, mới bị bạo tử như vậy!
Lão bà nói giọng nặng nề:
– Đều do ngươi cả, nó uống ít không sao, ngươi cho nó uống nhiều làm hỏa áp thủy mà chết!
Triển Nhược Trần lạnh giọng hỏi:
– Hỏa áp thủy là gì?
Lão nhân giải thích:
– Khách quan, một người đương lúc toàn thân nóng ran, đột ngột nhảy xuống dòng sông, như vậy rất dễ chết ngay dưới dòng sông, đó gọi là hỏa áp thủy. Con ngựa này cũng như vậy, da thịt đang nóng bừng bừng, ngươi đột ngột cho nó uống nước lạnh, thủy hỏa khó tương hợp, đương nhiên nó phải chết, không tin ngươi nhìn mắt nó khắc biết.
Triển Nhược Trần ngạc nhiên hỏi:
– Có vậy nữa sao?
Lão bà trầm giọng:
– Sao lại không có, trường hợp này trong Đại Mạc đã thấy nhiều lần.
Triển Nhược Trần bước đến gần đầu ngựa, thấy cặp mắt nó trợn to hết cỡ, máu từ trong hốc mắt rỉ ra, rõ ràng là bị trúng độc.
Trong lúc chàng chăm chăm nhìn mắt ngựa, lão nhân đưa tay trái chỉ, bỗng chàng phát hiện trong mắt ngựa một hiện tượng kì lạ... Có một bóng người ánh lên trong mắt ngựa, người đó chính là lão bà, trên tay lão bà cầm một con dao mũi dao sáng loáng đâm vào phía chàng...
Gần như một lúc, tay lão nhân đang chỉ vào đầu ngựa cũng đột ngột gập lại, tay kia vung nhanh đánh vào vùng thắt lưng chàng, vốn là một lão già bình thường, bỗng chốc trở nên như một con mãnh hổ.
Tình thế biến hóa đột ngột như vậy, lại cách một cự ly quá ngắn, khiến Triển Nhược Trần không kịp nghĩ cách đối phó. Trong lúc đang kinh ngạc, phản ứng hoàn toàn dựa vào trực giác và bản năng. Một loại bản năng tự nhiên của nhân loại, cộng thêm trực giác qua kinh nghiệm tích lũy của chàng!
Triển Nhược Trần hét một tiếng, trong lúc tính mạng như ngàn cân kẻ tóc, chàng vung nhanh tay phải, từ tay lóe lên đạo kim quang sáng loáng, lão nhân bị đánh bay ngược ra xa. Người chàng phóng bay qua khỏi xác ngựa, liền nghe toạc một cái sau lưng, chàng biết đó là tiếng phát ra do mũi dao rạch trúng áo.
Nếu như Triển Nhược Trần bay người lên hoặc lách tả hữu đều không tránh được ngọn dao độc hiểm của lão bà.
Sau khi đáp người xuống đất, Triển Nhược Trần nghiến răng vọt người tới ba trượng, người quay nhanh tợ như làn gió xoáy phóng về phía lão bà. Sương Nguyệt Đao thi triển chiêu Dạ Khiêu Hoa Đăng xẹt nhanh, làm chiếc khăn mặt của lão bà rơi ngay xuống đất.
Bây giờ chàng mới sửng người, ngạc nhiên thốt lên:
– Là ngươi?
Lão bà kể cả đầu tóc cũng bị tỏa xuống, bà ta thất thanh kêu lên:
– Triển Nhược Trần, mạng ngươi lớn, thoát được một lần độc sát của Hoàng Tuyên này!
Không ai khác, lão bà đó chính là Hoàng Tuyên cải trang. Cô ta sau khi đưa phụ thân đi, tự mình quyết ở lại sa mạc, tìm cơ hội để hạ thủ Triển Nhược Trần.
Lúc này Triển Nhược Trần trừng mắt nhìn lão nhân, lạnh giọng:
– Các hạ có phải là vị phu quân chưa cưới thứ tư của cô ta không?
Lão nhân chỉ tay quát:
– Tên khốn khiếp, lão phu tuổi đã ngũ tuần, sao lại là chồng chưa cưới của cô ta được!
Hoàng Tuyên kêu lên:
– Triển Nhược Trần, ngươi vung đao bốn bể, lẽ nào kể cả Tam Long Hội Tổng đường chấp sự Khoái Đao Hình Hán Xung lão gia cũng không biết nữa sao?
Triển Nhược Trần có nghe qua Tam Long Hội có nhân vật này, nhưng chưa từng gặp mặt, lúc này liền cười nhạt thốt:
– Loại người đó ta không cần biết.
Khoái Đao Hình Hán Xung chòm râu rung lên, quát:
– Ngươi nói gì?
Triển Nhược Trần tiếp lời:
– Với chức phận Tổng đường chấp sự, lại cùng với một nữ nhân đi làm chuyện tồi bại thấp hèn, vậy còn thể thống gì nữa?
Hình Hán Xung nộ khí xung thiên, trầm giọng:
– Danh hiệu của ngươi quá lớn, lão phu nghe như lôi quán nhỉ!
Lão chỉ vào con ngựa nói tiếp:
– Hôm qua mi giết chết Tam đương gia bọn ta, hôm nay lại cỡi ngựa của lão ta, ta chỉ nhìn qua là nhận ra ngay!
– Đáng tiếc, con ngựa đã bị các ngươi độc sát rồi!
Hoàng Tuyên đanh giọng:
– Đáng chết là ngươi, Triển Nhược Trần, ngươi nghe rõ chứ, ngươi đáng chết!
Triển Nhược Trần trừng mắt nhìn Hoàng Tuyên quát:
– Hoàng Tuyên, ngươi bị thù hận làm hôn muội rồi, phụ thân ngươi vì ngươi mà liều mạng, bị thọ thương, ngươi không ở cạnh bên lão ta để chăm sóc, ngược lại còn bỏ mặc lão ta không đoái hoài đến, một lòng muốn tầm cừu báo thù. Thử hỏi, nếu ngươi thật sự giết chết được ta thì ngươi được gì?
Hoàng Tuyên lớn tiếng:
– Ta sẽ sung sướng nhất trên đời, an ủi vô cùng!
Triển Nhược Trần hừ một tiếng, nói:
– Đáng tiếc ngươi không có cơ hội để sung sướng, cũng sẽ vĩnh viễn không được an ủi bởi loại tàn bạo và máu tanh đó.
Hình Hán Xung chợt cất giọng:
– Thật không ngờ mạng của ngươi lớn như vậy!
Triển Nhược Trần lạnh giọng:
– Tổng chấp sự, mạng ta lớn, chỉ sợ mạng của lão không dài thôi!
Hình Hán Xung ngẩng mặt lên trời, nét mặt thâm trầm, nói:
– Tính Triển kia, ngươi chớ đắc ý sớm, phía trước còn có người đang chờ đón ngươi. Ngươi tiến nhập vào Đại Mạc, e rằng tin tức đã truyền khắp Đại Mạc, người chực giết ngươi cũng để đứng đầy đường.
Triển Nhược Trần khịt mũi nói vẻ khinh miệt:
– Loại ngưu quỷ xà thần đó ta gặp nhiều rồi, ai muốn lấy mạng ta, ta cũng lấy ngay mạng người đó không một chút khách khí!
Hình Hán Xung ánh mắt rực lên, gằn giọng:
– Triển Nhược Trần, Tam Long Hội đã mất hai, tam đương gia chết trong tay người Kim Gia Lâu các ngươi, còn Thượng Quan nhị đương gia người như tàn phế, chỉ riêng món nợ đó giữa chúng ta cũng không thể trả hết được!
Triển Nhược Trần lạnh giọng:
– Trước đây Hoàng Vị cũng mời nhiều cao thủ tuyệt đỉnh như thế, trong đó đương nhiên cũng có Thượng Quan Trác Tài, nhưng vẫn không làm gì được Triển mỗ, bây giờ chỉ bằng hai người lão thôi sao?
Hoàng Tuyên lớn tiếng:
– Lần đó không có Kim quả phụ nhúng tay vào nửa chừng thì ta tin rằng ngươi đã bị chết rồi!
Lời đó không sai, chính Triển Nhược Trần cũng nghĩ như vậy.
Chàng lãnh đạm cất giọng:
– Lời ngươi quả thật không sao, nhưng trận chiến hôm qua, các ngươi có mặt bốn người mà hôm nay chỉ có hai người, ta cho rằng các ngươi tuyệt đối không có lý do gì để sống còn!
Hình Hán Xung ngầm thất kinh, lão biết Hoàng Vị cộng thêm Đỗ Toàn cùng với Tam đương gia, thực lực mạnh hơn nhiều so với trước mắt, thế thì lời hù dọa của Triển Nhược Trần không phải là khoác lát hù dọa:
Hoàng Tuyên hét giọng hỏi:
– Triển Nhược Trần, ngươi muốn thế nào?
Triển Nhược Trần trầm giọng:
– Nhớ ta đã từng nói với ngươi:
lần sau gặp mặt, ta tuyệt đối không dễ dàng tha ngươi. Mới chỉ một đêm, ngươi lại xuất hiện trước mặt ta, còn dùng độc chiêu để rắp tâm muốn giết ta, chỉ với điều đó, ta đã không tha cho ngươi!
Lúc này Hoàng Tuyên cũng toàn thân chấn động, kêu cuồng lên:
– Triển Nhược Trần, ngươi ra tay đi, ngươi đã giết chết hai người chồng chưa cưới của ta, và một người chồng chính thức, sau đó là Hoàng Tuyên này, ngươi là một tên đồ thủ uống máu người!
Hoàng Tuyên gào lên như người phát cuồng, Triển Nhược Trần như đang suy nghĩ...