Hồi 17
Tác giả: Liễu Tàng Dương
Triển Nhược Trần dặn kỹ Lan Chi Xuyên Tâm Từ Tiểu Hà:
– Từ muội, địch nhân có một loại độc phấn rất độc, đó là hóa cốt độc phấn, hễ nhiễm vào người lập tức biến thành nước mà chết, kể cả xương cũng biến thành phấn, muội phải thận trọng đấy!
Từ Tiểu Hà mỉm cười tiếp lời:
– Muội đã thấy Đoạn Nhĩ Sinh dùng loại độc phấn đó để đối phó thiếu Nữ, độc phấn đó đúng là thuộc bá đạo. Nhược Trần, chàng cũng phải thận trọng mới được!
Triển Nhược Trần gật đầu nói:
– Ta biết, chúng ta đều chú ý thận trọng!
Hai người đang nói, toán đại hán bên phải đã xông tới bờ tường, suất lĩnh toán đại hán này không phải ai khác, chính là Sinh Tử Phán Quan Ngũ Tài và Nhị Diêm Vương Tá Tài.
Triển Nhược Trần ném ánh mắt lạnh lẽo nhìn địch phương, cất giọng mỉa mai:
– Tướng bại trận lại còn đến đây hiến mạng, vậy không trách được Triển mỗ đại khai sát giới!
Ngũ Tài hàm răng nhe ra, gã chỉ thẳng vào mặt Từ Tiểu Hà, quát:
– Là ngươi? Là ngươi đẩy cửa động để gã họ Triển kia lọt ra ngoài phải không?
Từ Tiểu Hà gật nhẹ đầu, nói:
– Các vị, thật có lỗi, ta chỉ vô ý, các vị lượng thứ cho!
Ngũ Tài tức giận hét lên:
T – Thật là một tiểu tặc nhân. Ngươi không sớm không muộn, lại mở đúng lúc để tên tính Triển kia thoát ra, hôm nay ngươi phải chết!
Từ Tiểu Hà nói giọng lạnh nhạt:
– Nếu thật sự chết, song phương cũng có một trận qua lại, đúng không?
Cạnh bên, Tá Tài nghiến răng quát hỏi:
– Ngươi trộm đâu bộ áo quần mặc trên người đó, rõ ràng là...
Từ Tiểu Hà lạnh nét mặt, ngắt lời:
– Không sai, đây là áo quần của nữ nhân Khô Lâu Bang, nhưng nếu nói là lấy trộm thì quá oan cho người đấy!
Lúc này, toán đại hán bên trái cũng xông đến, dẫn đầu là Điếu Tử Quỷ Đông Thành và Nộ Cương Thi Chữ Nhất Quán trên người đầy vết đao.
Bốn đại hộ pháp của Khô Lâu Bang tuy đều thọ thương không nhẹ, nhưng cũng tụ tập đủ cả.
Bốn đại hộ pháp khó liên thủ đối phó nổi địch nhân, như hôm nay quyết tử, cặp đầu lâu trong tay liền khua lên, bọn đại hán áo tro cũng vung khô cốt trảo, miệng quát tháo ầm ĩ.
Đứng ở bên tường, Triển Nhược Trần và Từ Tiểu Hà không nói năng gì. Hai người không hẹn mà cùng lúc nhìn chằm chằm tiến về phía Đoạn Phương Cô.
Lần này chỉ có bốn thiếu nữ tùy tùng theo cô ta. Trong tay áo dài, Triển Nhược Trần nhìn không rõ trên tay cô ta cuối cùng là loại binh khí gì?
Đoạn Phương Cô đi đến trước mặt bốn đại hộ pháp, tiếng đầu lâu gõ vào nhau liền ngưng lại, bốn người cùng cúi mình thi lễ. Ngũ Tài nhỏ giọng:
– Bẩm công chúa, chúng ta đến kịp lúc, tên tính Triển kia còn chưa tẩu thoát.
Triển Nhược Trần đã cười nhạt cất giọng:
– Đoạn Phương Cô, ngươi còn diệu kế gì nữa không, cứ thi thố ra đi!
Thấy Đoạn Phương Cô ngầm nghiến răng, cô ta nhìn xoáy vào Từ Tiểu Hà trầm giọng hỏi:
– Cô nương, ngươi từ đâu tới?
Từ Tiểu Hà buông giọng lạnh lùng:
– Ta từ chỗ ta ở tới, ngươi hỏi làm gỉ?
Đoạn Phương Cô cười gằn, nói:
– Bộ áo quần trên người cô nương chính là của những thiếu nữ Khô Lâu Bang mặc, ngươi kiếm từ đâu ra?
Từ Tiểu Hà cười nhạt tiếp lời:
– Lượm, hừ! Một thi thể hóa thành nước, bộ áo quần này ta giặt sạch đem theo bên người, như vậy đối với ta thâm nhập vào Đại Mạc không lợi lắm sao?
– Thảo nào ngươi tiến nhập vào tổng đàn bọn ta mà không người nào đứng ra chặn ngươi. Không sai, với chiếc áo đó, cộng thêm dung nhan của ngươi, đó là điều kiện tốt nhất để ngươi tiến thẳng vào đây. Cô nương, ta không thể không bội phục cơ trí của ngươi!
– Nói hay! Nói hay!
Triển Nhược Trần trầm giọng:
– Đoạn Phương Cô, ngươi đã thực lại hư, hư thực lưỡng dụng đem ta dẫn nhập vào Địa Ngục Môn của ngươi, nhưng Triển mỗ vẫn thoát ra được miệng hổ.
Lần này xáp mặt, ngươi chuẩn bị âm mưu gì để đối phó vậy?
Đoạn Phương Cô cười nhạt:
– Bổn nương có cảm giác “Vịt nấu chín lại bay đi”. Tuy nhiên, Triển Nhược Trần ta vẫn tin sẽ bắt sống được ngươi!
Triển Nhược Trần tức giận lồng ngực phồng ra thóp vào, nói:
– Đoạn Phương Cô, nghe khẩu khí của ngươi, giống như nắm chắc phần thắng trong tay!
Đoạn Phương Cô gật đầu nói:
– Ta nghĩ như vậy. Triển Nhược Trần, ngươi đã thâm nhập Đại Mạc tám trăm dặm, dễ dàng gì ngoảnh đít trở về?
Triển Nhược Trần hừ một tiếng, gằn giọng:
– Ta không những ngoảnh đít trở về, mà còn bắt ngươi đem theo nữa!
– Khỏi nghĩ! – Đoạn Phương Cô quát.
Triển Nhược Trần hét lên:
– Ngươi sẽ biết ngay thôi!
Bất chợt, Ngũ Tài, ngươi thật to gan, dám lập mưu bắt công chúa bọn ta. Mẹ mày, trừ phi Ngũ Tài này vắt xác dưới đất, nếu không thì...
Triển Nhược Trần ngắt lời:
– Ngũ Tài kia, ta sẽ cho ngươi một cơ hội thích đáng, và tuyệt đối không khiến ngươi thất vọng!
Ngũ Tài đưa hai chiếc đầu lâu gõ vào nhau...
Vì thế, Chữ Nhất Quán nói nhỏ với Đoạn Phương Cô:
– Xin công chúa lùi lại, có bốn người bọn chúng tôi liên thủ, tên tính Triển kia không dễ gì mà thoát được đâu!
Đoạn Phương Cô trầm giọng:
– Bốn vị hộ pháp thận trọng!
Đoạn Phương Cô vừa lùi lại một bên, đã có gần ba mươi tay đại hán áo tro đứng quanh bảo vệ cô ta.
Triển Nhược Trần nói với Từ Tiểu Hà cạnh bên:
– Nhớ lời dặn vừa rồi, thận trọng chú ý hóa cốt độc phấn và khô cốt độc đinh!
Từ Tiểu Hà cũng nói giọng lo lắng:
– Nhược Trần, thiên vạn lần thận trọng mới được!
Cô ta hơi ngừng lời, đoạn nói:
– Kể cả tính mạng của muội cũng phó thác vào trận chiến này!
Triển Nhược Trần gật đầu. Phía bên kia, Tá Tài người đầy vết thương, chỉ vào Triển Nhược Trần quát:
– Tính Triển kia, ngươi tìm được đến nơi này ắt là do hai con nữ tặc người Tế Hãn tộc ở Khắc Lỗ Luân Hà nói với ngươi chứ gì? Thật đáng hận! Đợi đến sau khi thu nhập được ngươi, Tá đại gia lập tức dẫn người đi tìm giết sạch cả lũ!
Triển Nhược Trần hừ một tiếng trong cổ, nói:
– Tính Tá kia, lần trước xáp mặt ta không giết ngươi, ngươi dùng chiêu khinh công Tẩu Sa Lạc Nhạn vắt chân chạy trốn, không ngờ ngươi lại còn múa mép, muốn bức hiếp dân lành. Hừ, e rằng ngươi không có cơ hội nữa!
Tá Tài dựng cặp khô cốt trảo lên, lớn tiếng:
– Ta phải lấy đầu ngươi!
Hai cặp khô cốt trảo và hai cặp đầu lâu đã phân thành bốn hướng vây lấy Triển Nhược Trần.
Chữ Nhất Quán hô to:
– Các vị hộ pháp, đây là một trận chiến sinh tử, mong các vị ôm quyết tâm tất tử bất diệt, dũng mãnh xông lên!
Đột nhiên cặp khô cốt trảo vung lên không trung, Tá Tài đã hét lớn:
– Sát!
Những tiếng sát kế tục vang lên, Ngũ Tài đã vọt người lên. Khi thân hình vừa lao về phía trước, chiếc đầu lâu bên tay phải đã phát ra tiếng vù vù, bẩy mũi khô cốt độc đinh bay thẳng vào người Triển Nhược Trần.
Phía khác, Tá Tài cũng phối hợp phát động, lúc này người đã bật từ trên không đánh xuống, cặp khô cốt trảo trong tay quật liên tiếp mười chín lần, thân hình lão ta hóa thành hình thể hư thực khó phân, đánh phủ xuống đối phương!
Chữ Nhất Quán càng không chậm trễ, cặp đầu lâu trong tay gõ vào nhau phát lên những tiếng kêu quái dị, người chưa tiếp cận địch thủ, hai luồng độc đinh đã bắn ra như tên!
Đông Thành hai tay múa cặp khô cốt trảo xông thẳng vào phía chính diện Triển Nhược Trần, miệng còn hét lên:
– Ta phải giết chết tên súc sinh này!
Triển Nhược Trần nghiến răng, nét mặt lạnh như băng, trong lòng ngầm đã định chủ ý, chỉ cần ra tay là đổ máu, trước hết phải thưởng cho địch nhân một chiêu Nhẫn Lũy Phù Đồ thu nhập xong bốn đại hộ pháp, còn lại Đoạn Phương Cô đối phó không khó.
Chàng vươn hai tay như đại bàng vẫy cánh, đứng một chỗ xoay người tợ cơn gió xoáy, thân hình chàng huyễn hóa thành hình xoắn ốc, ánh đao bạt ra chói lòa và hung mãnh, tạo thành từng vòng tròn từ lớn biến thành nhỏ, từ hư thành thực, kế tiếp nhau thành tầng tỏa ra tứ phía, vì thế bầu không khí xung quanh trở nên lạnh buốt thấu xương!
Bốn đại hộ pháp vây đánh bốn mặt, tuy phát giác ra ngọn đao của địch nhân bạt ra như núi, nhưng vẫn hùng dũng xông vào!
Họ hoàn toàn không biết gì về chiêu Nhẫn Lũy Phù Đồ của Triển Nhược Trần, đó là tuyệt chiêu trong đao pháp đã thất truyền từ lâu. Đợi đến khi vừa tiếp xúc thì...
Trước hết là vô số độc đinh bay rơi xuống tứ phía, trong ánh đao tỏa đặc trời, đã thấy máu từng vòi từng vòi ria ra như một trận mưa, bốn bóng hình màu xám bay ngược ra xa!
Trăm ngàn ánh đao xanh dờn đan chéo ngang dọc giữa không trung, máu tươi cứ theo đó tuôn ra không ngớt... Đến khi vô số tia sáng xung quanh người Triển Nhược Trần tắt đi, nhìn lại xem, trong phạm vi hai trượng ở chỗ chàng đứng, tay chân đứt lìa thân thể từng khúc từ không trung rơi xuống lả tả. Có một người đứt đầu, thấy trên chiếc đầu đó ít nhất cũng có đến mười bảy mười tám đường đao, người đó là Đông Thành!
Thân thể của Tá Tài rơi xuống đất, một nửa mặt đã bay đâu mất, cơ nhục co giật từng cơn, máu từ đó cứ tuôn ra nhuộm đỏ một vùng!
Còn Ngũ Tài nằm vẹo người trên đất, cái đầu vặn qua một bên, hai mắt trào máu ra ngoài, nhưng vẫn trợn ngược nhìn Triển Nhược Trần đầy hận thù!
Chữ Nhất Quán phản ứng nhanh hơn, bị hãm mình trong rừng đao, gã ta tức tốc lộn người ra ngoài hai trượng, nhưng vẫn bị trúng đến mười một đường đao, mỗi đường đao sâu đến nửa thốn, gã ta bò quằn quại trên cát.
Đoạn Phương Cô từ từ tiến về phía Triển Nhược Trần, nói giọng đanh thép:
– Triển Nhược Trần, đao pháp của ngươi quả nhiên cao minh, thảo nào ngươi hung hăng càn rỡ như vậy, dám một mình thâm nhập vào tổng đàn Khô Lâu Bang ta!
Triển Nhược Trần vẫn nét mặt lạnh lùng, nói:
– Đoạn Phương Cô, bây giờ đã không phải là lúc đàm luận kiếm pháp, Triển mỗ đang đợi để bắt ngươi đây!
Đoạn Phương Cô cất giọng lanh lảnh:
– Đao pháp tuy tàn độc, nhưng ta không hề sợ ngươi. Triển Nhược Trần, ngươi cứ xổ tiếp tuyệt chiêu của ngươi ra đi!
Dứt lời, cô đưa cao tay phải, hô lớn:
– Các huynh đệ, đã đến lúc các người phải ra tay quyết tử vì Khô Lâu Bang, giết chết tên tiểu tử đó cho ta, để báo thù cho bốn vị hộ pháp!
Hơn ba mươi tay đại hán áo tro sau khi nghe tiếng hô của cô ta, giống như bị uống mê hồn dược vậy, hùng hổ xông vào vây đánh Triển Nhược Trần!
Triển Nhược Trần bảo Từ Tiểu Hà:
– Canh chừng Đoạn Phương Cô, nơi này không cần muội ra tay!
Từ Tiểu Hà đáp lại:
– Yên tâm, muội sẽ hết mình!
Cô ta bay người lên, tà tà đáp xuống một bên cạnh Đoạn Phương Cô, cất giọng khiêu khích:
– Đoạn cô nương, tình thế bất lợi như vậy, ngươi gắng giữ bình tĩnh thì hơn!
Vừa thấy Từ Tiểu Hà lao tới, Đoạn Phương Cô lằm lằm bước lên nói:
– Ngươi thật sự cho rằng tình thế không có lợi đối với ta sao?
Từ Tiểu Hà hừ một tiếng, nhấn giọng:
– Từ Tiểu Hà quả thật thấy ngươi không có tuyệt chiêu gì để thi triển cả.
Đoạn cô nương, ngươi quá viển vông!
Tay áo rộng bên phải kéo lên, Đoạn Phương Cô nét mặt trầm lãnh, từ từ đưa tay phải ra. Từ Tiểu Hà với kinh nghiệm giang hồ, liền nhận ra ngay trên tay cô ta đeo một lớp da giả.
Đoạn Phương Cô cười sằng mấy tiếng, từ từ co ngón tay giữa lại, cô ta không biết hữu ý hay vô tình dùng ngón tay cái áp lên ngón tay giữa.
Không đợi Đoạn Phương Cô búng ngón tay, Từ Tiểu Hà đã thoắt người lách sang một bên cười nhạt nói:
– Đoạn Phương Cô, bằng vào ngươi cũng muốn ám toán ta hả? Chớ vọng tưởng!
Đoạn Phương Cô ngớ người ra, phẫn nộ lớn tiếng:
– Quỷ nha đầu đáng chết!
Lúc này, phía bên kia đã vang lên những tiếng kêu thảm thiết...
Sương Nguyệt đao trên tay Triển Nhược Trần chém cuống cuồng, không chỉ dấy lên những trận mưa máu, mà đất cát cũng bay tung lên, máu nhuộm đỏ từng vũng từng vũng đầy trên mặt đất...
Những tiếng rú rùng rợn liên tiếp vang lên, những thi thể nối tiếp nhau gục xuống, tiểu trấn bị cát che lấp này càng phủ thêm một lớp sầu vân thảm vụ, có thêm biết bao nhiêu oan hồn lưu lạc giữa chốn hoang vắng điêu tàn.
Triển Nhược Trần mặc sức vung đao tàn sát, nơi nào chỉ cần ánh đao lướt qua. Lập tức máu tuôn đầy trời, có đến hơn hai mươi tay đại hán áo tro bỏ mạng đương trường.
Trường bát sát qua đi, Triển Nhược Trần toàn thân đầy máu và mồ hôi, đôi mắt đỏ kè lên, đến độ không còn biết mình là ai nữa.
Giáo điều của Khô Lâu Bang tuy rất nghiêm khắc, bang chúng phải một lòng tận trung với bang chủ, nhìn thấu rõ điểm cùng của sinh mệnh là chết, chỉ có chết mới đem lại sinh mệnh vĩnh hằng, nhưng đến lúc nằm giữa cái sống và cái chết, vẫn có người chọn con đường sống.
Hiện tại, còn lại mười mấy tay đại hán sống sót chạy về phía đông, không dám quay đầu lại nhìn.
Bất ngờ, một tiếng thét vang lên giữa không trung, một bóng hình đen trắng từ trên không lao bổ xuống phía Triển Nhược Trần, để lại phía sau là một hình hư ảo!
Không ai khác, người đó chính là Đoạn Phương Cô. Người đang ở trên không, đôi tay trắng nõn của cô ta đã đưa ra ngoài tay áo Đạn Chỉ Độc Phấn đã hướng vào vùng ngực của Triển Nhược Trần.
Phía bên kia, Từ Tiểu Hà đã kêu lên:
– Nhược Trần, thận trọng chú ý độc phấn của cô ta!
Triển Nhược Trần không đuổi theo bọn đại hán bỏ chạy, chàng vừa quay đầu lại, Đoạn Phương Cô người đã ở trên không. Nghe Từ Tiểu Hà đề tỉnh, chàng liền cảnh giác ngay. Trong lúc Đoạn Phương Cô định búng ngón tay, Triển Nhược Trần tức tốc nhảy sang bên phải một trượng, lộn nửa vòng, người đã bay ra ngoài ba trượng!
Đạn Chỉ Độc Phấn của Đoạn Phương Cô chưa có cơ hội để tung ra, cô ta đành phải đáp người xuống đất, nét mặt đanh lại, buông giọng:
– Triển Nhược Trần, ngươi quả nhiên ác độc tàn nhẫn, Khô Lâu Bang ta thề quyết đến cùng với ngươi!
Triển Nhược Trần cười nhạt nói:
– Những người này là ta giết, nhưng thao túng ý chí những người này là phụ thân ngươi, định đoạt sống chết cũng là do phụ thân ngươi. Triển mỗ tin rằng, đương lúc những người này lâm tử, lương tri của họ hiểu rõ mình bị Đoạn Nhỉ Sinh lợi dụng, Đoạn Phương Cô, ta nói có đúng không?
Đoạn Phương Cô mái tóc dài che nửa mặt, trên khuôn mặt trắng ngần mỹ lệ hiện lên đầy sát khí, cô ta nghiến răng quát:
– Rắm thối! Ngươi nói bậy! Ngươi nếu không tìm đến Đại Mạc thì đâu phát sinh cảnh tượng thảm khốc này?
Cô ta chuyển giọng:
– Triển Nhược Trần, ta nói cho ngươi biết, những người này thuộc một phần tử trong Khô Lâu Bang. Sau chuyện này, Khô Lâu Bang sẽ dựng bia tưởng nhớ muôn đời!
Triển Nhược Trần hừ một tiếng nói:
– Đoạn Phương Cô, sinh mệnh vốn có giá trị nhất định của nó. Khô Lâu Bang hoành hành Đại Mạc mười mấy năm, dân tình thống khổ, sợ hơn sợ hổ, sinh sống không yên. Phụ thân ngươi vì muốn luyện một loại võ công quỷ quái, đã sát hại không biết bao nhiêu mỹ nữ, giờ ngươi còn nói đến chuyện trung nghĩa và tưởng nhớ, nghe thật kinh tởm!
Đoạn Phương Cô cất giọng the thé:
– Triển Nhược Trần, Kim Gia Lâu lại là thứ gì? Hắc bạch lưỡng đạo chịu xiết bao nghiệt đắng cay. Các ngươi hoành hành một phương, xưng bá Liêu Bắc, nói rõ ra là một bọn hung tàn ác độc, không từ điều xấu xa nào...
Triển Nhược Trần ngắt lời:
– Đoạn Phương Cô, những điều đó là truyền ngôn, Khô Lâu Bang mở mang buôn bán khắp nơi, bắt bớ mỹ nữ về giết hại...
Chàng nhấn giọng:
– Đáng cười là Đoạn Nhỉ Kính có ái nữ lộng lẫy như ngươi, không biết sau khi lão ta mất đi ái nữ sẽ có biểu hiện như thế nào, nghĩ thật đáng cười!
Vừa nói, chàng đã từ từ di động thân hình:
Đoạn Phương Cô ngầm thất kinh, với đao pháp của Triển Nhược Trần, sẽ đủ sức để bắt cô ta, thế thì phụ thân sẽ đau khổ biết chừng nào!
Nhìn Triển Nhược Trần từ từ tiến lại gần, Đoạn Phương Cô phẫn nộ hét lên:
– Triển Nhược Trần, ngươi muốn giết ta sao?
Triển Nhược Trần hừ một tiếng buông giọng:
– Nếu lúc tất yếu phải vậy. Đoạn Phương Cô, nếu ngươi thông minh, phải ngoan ngoãn chịu trói!
Đoạn Phương Cô quát lớn:
– Các ngươi trước hết giết chết tiểu nha đầu đó cho ta!
Cô ta đang mệnh lệnh bốn tỳ nữ, vì tất cả đều do sự xuất hiện đột ngột của Từ Tiểu Hà. Nếu như không có Từ Tiểu Hà xuất hiện, thì tình thế hiện tại đương nhiên sẽ khác hẳn. Triển Nhược Trần cũng đã biến thành người chết trong Địa Ngục Thành rồi!
Bốn mũi khô cốt đao dài một thốn theo tiếng quát của Đoạn Phương Cô nhất tề chém bổ tới Từ Tiểu Hà.
Triển Nhược Trần quát lớn:
– Đoạn Phương Cô, ngươi muốn họ đi vào chỗ chết sao?
Từ Tiểu Hà cất cao giọng:
– Bốn người này để muội thu nhập, Nhược Trần ca phải thận trọng đối với nha đầu thủ đoạn đó!
Từ Tiểu Hà không kịp nói thêm, vì bốn ngọn khô cốt đoản đao đã phân bốn hướng chém tới tấp!
Thân hình vút nhẹ lên tựa lông hồng, Từ Tiểu Hà đã thoát ra khỏi vòng vây địch phương. Nhưng bốn thiếu nữ kia cũng không phải vừa, phản ứng rất nhanh, bốn người thi triển cùng một thân pháp, thoắt bay người hùa vào vây lấy Từ Tiểu Hà vào giữa.
Từ Tiểu Hà không chút do dự bèn ngoặc người, tay phải quay nửa vòng, một âm thanh cực nhỏ rít lên, tỳ nữ phía bên phải đã á lên một tiếng gục người xuống đất.
Lúc này, hai chiếc mũi dùi sắt hình tam giác trên tay phải của Từ Tiểu Hà dang nhỏ xuống từng giọt máu đen, như vậy mũi dùi đó chắc chắn có độc.
Biến hóa khá đột ngột. Đương nhiên, trong lúc sáp chiến, nếu muốn giành được phần thắng, phải hội đủ các điều kiện:
võ công, kinh nghiệm và cơ trí.
Ở ba điều kiện đó, Từ Tiểu Hà đều vượt trội hơn mấy tỳ nữ kia.
Ba tỳ nữ còn lại không hề lùi bước khi thấy đồng bọn bỏ mạng, cả ba cùng xông cuồng vào vây đánh Từ Tiểu Hà.
Từ Tiểu Hà một chiêu đắc thủ, mũi chân xoay nhanh, thân hình bay nhằm vào chỗ hở của địch phương, tay tung mạnh lui sau, tỳ nữ ở phía sau bên phải bị lãnh ngay cú đánh làm văng ngược người ra ngoài hai trượng, chưa gượng dậy nổi, miệng đầy máu kêu lên:
– Ngươi... dùng... là... độc... chùy...
Nói xong cô ta trút hơi thở cuối cùng Triển Nhược Trần không để mắt nhìn Từ Tiểu Hà, vì chàng biết rằng với võ công của Từ Tiểu Hà dư sức đối phó với mấy tỳ nữ kia.
Triển Nhược Trần vẫn đối mặt nhìn Đoạn Phương Cô, chàng thừa biết Đoạn Phương Cô tâm cơ thâm trầm, có thể xuất chiêu bất ngờ khi đối phương lơi lỏng.
Đoạn Phương Cô thầm chửi mắng trong lòng, tính Triển kia không phân tán tinh thần lo lắng cho Từ Tiểu Hà, chàng ta một mực khí nội thần chú nhìn mình, xem ra cơ hội mình tạo nên tiêu tan thành mây khói!
Vốn Đoạn Phương Cô lệnh bốn tỳ nữ kia đối phó với Từ Tiểu Hà, mục đích là đánh lừa sự chú ý của Triển Nhược Trần, chỉ cần chàng hơi phân tán tinh thần một tí, cô ta chắc chắn sẽ hạ gục được chàng. Thế nhưng, Triển Nhược Trần không mắc lừa cô ta, ngược lại bốn tỳ nữ kia đã chết hai!
Lúc này...
Từ Tiểu Hà hét lên một tiếng, bay người lên cao ba trượng, trong lúc xoay người liên tiếp, đã nghe hai tiếng “á”vang lên, hai tỳ nữ ném đao lăn tròn xuống đất, máu tươi trong người chảy ra dần biến thành màu xanh, rồi thành màu đen.
Đoạn Phương Cô quay đầu lại xem, thấy cảnh tượng rùng rợn như vậy, liền định lao người về phía Từ Tiểu Hà, không ngờ Triển Nhược Trần nắm lấy chút sơ hở này, tức tốc phóng người tới như sao băng, thanh Sương Nguyệt đao xẹt nhanh vào vùng sau cổ Đoạn Phương Cô, chỉ nghe Đoạn Phương Cô hự một tiếng ngã người xuống...
Triển Nhược Trần không đợi Đoạn Phương Cô rơi xuống đất, tay trái đưa ngang ra đỡ lấy, nâng hổng lên ba xích, liền biết ngay cô ta thật sự hôn mê bất tỉnh.
Thì ra Triển Nhược Trần đã dùng thủ pháp Trích Thạch Thàng Động điểm mũi đao trúng ngay vào huyệt Phong Trì sau cổ Đoạn Phương Cô, tuy như vậy nhưng cô ta trong một thời gian ngắn e rằng cũng khó tỉnh dậy.
Không cần Triển Nhược Trần nói, Từ Tiểu Hà nhanh tay lấy ra hai giải vải trói chặt Đoạn Phương Cô lại.
Triển Nhược Trần liền bảo:
– Lục tìm trên người cô ta, độc phấn trên tay bao tay cô ta cũng lấy ra, chúng ta không thể đem theo nữ nhân độc lên đường!
Nghe chàng nói hai tiếng “chúng ta”, Từ Tiểu Hà trong lòng vô cùng vui sướng, mặt tràn trề nụ cười, gật đầu đáp:
– Nhược Trần ca dặn bảo sao muội làm vậy!
Vì thế, những nơi nào trên người Đoạn Phương Cô mà Triển Nhược Trần không tiện sục tìm, Từ Tiểu Hà đều lục khắp. Khi Từ Tiểu Hà lột Bao tay trên tay Đoạn Phương Cô ra. Triển Nhược Trần mới kẹp Đoạn Phương Cô vào nách, giục:
– Từ Tiểu Hà, chúng ta đi nhanh!
Từ Tiểu Hà ngạc nhiên hỏi:
– Nhược Trần ca, huynh không xuống Địa Ngục thành tiếp sao? Chúng ta sao không nhân lúc bang chủ không có, phá hủy tổng đàn của họ?
Triển Nhược Trần lắc đầu lia lịa nói:
– Ta ước tính phía dưới còn gần đến một trăm người, ngoài ra còn có những người trấn giữ kho lương thực và bạc, canh phòng, truyền lệnh, đầu bếp...
Từ Tiểu Hà buột miệng thốt lên:
– Khô Lâu Bang có dã tâm không vừa!
Triển Nhược Trần kẹp ngang người Đoạn Phương Cô, cười nhạt nói:
– Nữ nhân này đã lọt vào tay ta, Đoạn Nhỉ Sinh không dám hạ độc thủ đối với Lâu chủ. Không nên chậm trễ, chúng ta rút ngay ra khỏi Đại Mạc, phải đi liền cả đêm trở về Kim Gia Lâu...
Chàng hơi ngừng lời đoạn nói tiếp:
– Khi đi ta nói chỉ độ mười ngày nửa tháng, mấy hôm nay không lúc nào không lo nghĩ đến sự an nguy của Kim Gia Lâu, sống chết của nghĩa mẫu.
Từ Tiểu Hà cởi áo đen quần trắng ra, lộ ra thân hình với bộ y phục màu xanh, mái tóc mượt mà vấn lên cao, khuôn mặt nõn nà xinh xắn, Triển Nhược Trần nhìn mà tinh thần chao đảo. Từ Tiểu Hà đã nở nụ cười tươi như hoa, nói:
– Nhược Trần ca, về phía đông bảy mươi dặm có trạm nghỉ, chúng ta đến đó kiếm hai con lạc đà thay chân, chàng thấy có được không?
Triển Nhược Trần gật đầu, hỏi:
– Khi muội vào Đại Mạc thì sao?
Từ Tiểu Hà trả lời:
– Cưỡi ngựa đến Long Tuyền trấn, vì sợ bọn Khô Lâu Bang chú ý nên bỏ ngựa ở đó!
Triển Nhược Trần chỉ về phía đông, bảo:
– Đi, trước mắt chúng ta đến trạm dừng đó xem sao!
Triển Nhược Trần tay trái kẹp lấy Đoạn Phương Cô, lao người đi như bay. Từ Tiểu Hà bám theo sau, cất giọng hỏi:
– Nhược Trần ca, chàng làm sao thâm nhập vào Địa Ngục thành của Khô Lâu Bang? Nghe họ nói, chàng gần như hết đường thoát ra ngoài!
Triển Nhược Trần lúc này mới mỉm cười nói:
– Lúc sáp chiến, ta không có cơ hội để kể rõ cho muội biết...
Vì vậy, chàng vừa đi vừa kể chi tiết về lần thâm nhập vào Địa Ngục thành đầy nguy hiểm vừa rồi, Từ Tiểu Hà nghe kể cũng phải trợn mắt há mồm nói không ra tiếng.
Chàng đưa tay vuốt nhẹ trên lưng Từ Tiểu Hà, nói giọng cảm kích:
– Nếu không có muội đến đúng lúc, mở cửa động ra, e rằng trên đời này đã không còn Triển Nhược Trần nữa, ta thật cảm tạ muội!
Từ Tiểu Hà trong lòng mát dịu, nở nụ cười dịu hiền tiếp lời:
– Muội đã nói, trên danh phận chàng không phải là chồng của muội, nhưng trong lòng muội đã coi chàng là người chồng của muội, vợ cứu chồng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chàng sao phải cảm tạ muội?
Vừa nói, cô ta nghiêng mắt nhìn chàng trìu mến:
– Triển Nhược Trần trong lòng se lại. Không đáng! Ngược lại còn làm cho lòng ta vướng nặng, ta cầu muội, chớ tự giam mình trong tháp ngà như vậy có được không?
Từ Tiểu Hà hé nụ cười, dịu giọng:
– Nhược Trần ca, Tiểu Hà muội của chàng tuyệt đối không ép buộc chàng, càng không mong chàng đặt nặng tới muội để rồi đau khổ day dứt/ Nên biết rằng, mỗi người đều có chí riêng của mình, không thể cưỡng ép, chỉ có gượng ép mới thống khổ, sống thuận theo tự nhiên sẽ sung sướng, nhẹ nhàng, chỉ cần muội vui sướng, sẽ thấy chàng vui sướng. Vậy không tốt lắm sao?
Triển Nhược Trần mở to đôi mắt, nói:
– Muội thật sự nhìn thấu được lẽ sống?
Từ Tiểu Hà mỉm cười tiếp lời:
– Mấy năm hành tẩu giang hồ hiểu biết nhiều, đương nhiên thể hội cũng nhiều, Nhược Trần ca, để cho giữa hai chúng ta tạo được niềm vui sướng cho nhau, chớ tự tìm lấy phiền não, phải vậy không hở chàng?
Triển Nhược Trần buông giọng trầm buồn:
– Muội không phải đã tự tìm lấy phiền não đó sao?
Từ Tiểu Hà nói thẳng thắn:
– Đó là nhãn quang của thế tục, muội cho rằng mình rất vui sướng mới phải!
Triển Nhược Trần chỉ biết lắc đầu, nói:
– Muội là người chìm trong ý tưởng, cũng là người giàu ảo tưởng!
Từ Tiểu Hà cũng đồng ý:
– Trên đời có rất nhiều người, họ ban ngày hoan lạc, đêm ngủ lại khóc thầm.
Có một số người mặt đầy khổ não, đêm mộng lại cười. Còn muội lại không giống họ, muội luôn cho mình niềm hoan lạc, nhất là từ khi gặp chàng, niềm hoan lạc đó luôn sống mãi trong lòng muội!
Triển Nhược Trần lặng yên không nói gì, Từ Tiểu Hà nói tiếp:
– Nhược Trần ca, chàng tuy đã kết hôn với Thi Gia Gia, nhưng muội hoàn toàn không đố kỵ, chỉ cần chàng vui sướng hạnh phúc là muội vui sướng rồi, vì muội phát giác, người có lúc chìm đắm trong ảo tưởng, cũng là điều vô cùng an nhàn vui sướng. Muội coi chàng là chồng, giữ thân vì chàng, yêu quí chàng, nhưng không phải muốn giành giữ lấy chàng.
Cô ta nhìn đôi mắt sâu thẳm của Triển Nhược Trần trợn to, lại nói:
– Lần này muội thâm nhập Đại Mạc, muội không dám nói kịp thời cứu chàng, chí ít muội cũng kịp thời giúp chàng, chỉ điều đó thôi cũng khiến cho muội vô cùng sung sướng. Hi hi...
Triển Nhược Trần có cảm giác nói không ra lời, than một tiếng, tiếp lời:
– Muội thật là một cô nương không giống mọi người!
Trong sa mạc cát vàng mênh mông, Từ Tiểu Hà theo sát bên Triển Nhược Trần băng qua một quãng đường dài, Từ Tiểu Hà chỉ tay về phía trước nói:
– Triển đại ca, đi thêm độ năm bảy dặm nữa là đến!
Triển Nhược Trần lau mồ hôi trên trán, đang định mở lời, bỗng Đoạn Phương Cô kẹp trên tay “A” lên một tiếng!
Triển Nhược Trần cúi đầu, bốn ánh mắt nhìn nhau, sắc mặt lạnh, nói:
– Đoạn Phương Cô, ngươi cuối cùng đã tỉnh lại rồi!
Đoạn Phương Cô nhìn xéo mắt, thấy tay chân mình bị trói, bị Triển Nhược Trần kẹp ở nách, phẫn nộ hét lên:
– Nhanh thả ta ra!
Triển Nhược Trần lắc lắc đầu cất giọng:
– Chịu phiền một tí, Đoạn công chúa, Kim Gia Lâu chuẩn bị đón khách quí, mời công chúa đi làm khách vài ngày.
Đoạn Phương Cô la hét:
– Ta không đi, Triển Nhược Trần, ngươi không nên khinh người quá đáng.
Triển Nhược Trần hừ một tiếng, nói:
– Khinh người không phải là ta, mà là lão già hung tàn phụ thân ngươi!
Từ Tiểu Hà lên tiếng:
– Nhược Trần ca, chớ mãi cãi cọ với cô ta, chỉ thêm hao hơi tổn sức thôi!
Đoạn Phương Cô lạnh giọng:
– Triển Nhược Trần, ngươi cho rằng các ngươi ra khỏi được Đại Mạc hay sao?
Triển Nhược Trần cười nhạt nói:
– Bọn ta đã ra rồi, vả lại sắp tìm đến ngựa hoặc lạc đà rồi đấy.
Từ Tiểu Hà nhìn sắc trời, giục:
– Nhược Trần ca, chúng ta nhanh chân một tí, trời sắp tối rồi!
Đoạn Phương Cô cất giọng:
– Triển Nhược Trần, bọn ngươi không thoát khỏi vòng vây của Khô Lâu Bang, ta dám nói rằng nội trong hai ngày trở lại, bọn ngươi sẽ đổ máu ở sa mạc.
Triển Nhược Trần tức giận, nói lớn:
– Nếu thật sự gặp vây đánh, người chết đầu tiên chính là ngươi.
Triển Nhược Trần đưa mắt nhìn xa xa, thấy có một cây cổ thụ bị khô một nửa, cạnh đó là ba gian nhà cỏ. Trên nóc nhà đang tỏa ra làn khói xám. Có mấy con ngựa cột ở bên ngoài, cạnh bên có một cái giá gỗ, một lão già đang cặm cụi kéo nước. Trên sa mạc, có được một nơi để dừng chân uống nước như vậy thật không dễ.
Triển Nhược Trần đưa đầu lưỡi liếm môi, nói với Từ Tiểu Hà:
– Quả nhiên là trạm dừng, chúng ta chỉ có thể nghỉ độ hai tiếng, vào canh ba là lên đường ngay!
Từ Tiểu Hà gật đầu tiếp lời:
– Nhược Trần ca quyết định sao, muội nhất định phục tùng đến cùng!
Ngữ khí của cô ta nhu hòa tự nhiên, không một chút giả dối.
Cười xề xề, Triển Nhược Trần nói:
– Chúng ta đến đó, trước hết phải chêm vào đầy bụng cái đã!
Đoạn Phương Cô đột ngột hét lên:
– Triển Nhược Trần, ta sẽ không tha ngươi, ngươi liệu thận trọng đấy!
Triển Nhược Trần nói:
– Ta biết, vả lại còn thận trọng hơn ngươi nghĩ. Đoạn Phương Cô, có một điều ta phải nói trước cho ngươi rõ, nếu ở nơi đông người ngươi mở miệng la hét, nói ra thân thế lai lịch của mình, ta sẽ cho ngươi tắt tiếng ngay, cho ngươi ngủ mê năm ba ngày cũng nên!
Lời của Triển Nhược Trần, Đoạn Phương Cô đương nhiên tin. Bằng vào thân pháp của chàng, lúc này nếu muốn trừng trị cô ta đâu có khó gì!
Vì thế, Đoạn Phương Cô ấm ức nhắm mắt lại...
Triển Nhược Trần đi phía trước, thận trọng lắng tai nghe ngóng xung quanh.
Từ Tiểu Hà theo sau, cô ta rất muốn ôm Đoạn Phương Cô để Triển Nhược Trần nghỉ tay, nhưng mấy lần đều bị chàng từ chối.
Lúc này mặt trời đã lặn, hoàng hôn bắt đầu buông xuống...
Trong gian nhà cỏ phía trước, đột nhiên có tiếng cười lớn vọng ra, Triển Nhược Trần liền dừng bước quay lại nhìn Từ Tiểu Hà.
Từ Tiểu Hà cũng vội ngóng nhìn về phía gian nhà cỏ.
Đoạn Phương Cô bị kẹp ở nách Triển Nhược Trần đã cất giọng cười lanh lảnh, nói:
– Nếu ta đoán không sai, trong gian nhà đó là huynh đệ bọn ta.
Triển Nhược Trần lạnh giọng:
– Như vậy thì sao? Cũng bất quá tăng thêm mấy oan hồn nữa thôi.
Đoạn Phương Cô cất giọng:
– Triển Nhược Trần, ngươi chớ tự đánh giá mình quá cao, chớ quá tự tin.
Theo trước mắt mà luận, ngươi đã kẹp ta đi đến bảy mươi dặm sa mạc, sức lực cạn kiệt, miệng khô lưỡi rát, ngươi lại không phải là thiên thần, ta không tin ngươi có thể chống cự nổi lần bát sát này.
Triển Nhược Trần hứ một tiếng, nói:
– Đoạn Phương Cô, ngươi còn nói thiếu một điều, trên người ta còn mang vết đao, vả lại vết đao không nhẹ.
Từ Tiểu Hà đưa ngang tay ra, nhỏ giọng:
– Nhược Trần ca, cô ta nói không sai, có thể trong gian nhà đó thật sự có người của cô ta. Chúng ta đi đường chân tay rã rời, bụng lại đói, động thủ e bất lợi, hay là...
Cô ta liếc nhìn Đoạn Phương Cô, đoạn nói tiếp:
– Muội dám nói rằng, người sinh sống ở sa mạc, tất nhiên cũng chịu áp lực của Đại Mạc Khô Lâu Bang. Thế thì, lão nhân của trạm dừng này cũng không tránh khỏi sự giám sát của họ.
Triển Nhược Trần nhớ lại tình hình ở khách điếm nằm ở Long Tuyền trấn khi chàng vừa đặt chân đến, bèn gật đầu nói:
– Hà muội nói không sai, tuy nhiên, chúng ta không thể vòng qua mà đi, chết khát trên sa mạc như chơi.
Từ Tiểu Hà nhìn gian nhà cỏ, ngẫm nghĩ một lát, mở lời:
– Nhược Trần ca, không bằng chàng tìm một nơi để nghỉ, muội đến gần gian nhà đó xem, nếu là khách thương bình thường thì muội sẽ gọi chàng vào.
Triển Nhược Trần thoáng suy nghĩ, nói:
– Hay là để ta đi!
Từ Tiểu Hà mỉm cười tiếp lời:
– Không, chàng danh phận lớn, cừu nhân cũng đông, lúc này không nên giao chiến với họ, để muội đi!
Triển Nhược Trần nhìn gian nhà cỏ, nói:
– Muội nhìn kìa, trong nhà đã lên đèn rồi.
Chàng đưa tay kéo Từ Tiểu Hà, căn dặn:
– Phải cẩn thận đấy!
Từ Tiểu Hà nhoẻn miệng cười, nói:
– Đương nhiên phải cẩn thận, dù sao không phải vì muội mà nên vì chàng đấy!
Triển Nhược Trần cảm động nhìn Từ Tiểu Hà, nói giọng trìu mến:
– Tiểu Hà muội!
Một tiếng cười lanh lảnh vang lên, Đoạn Phương Cô nói:
– Thật là một cặp nam nữ chó ngứa nghề, thật không xấu mặt!
Triển Nhược Trần nổi cơn đại nộ, ném mạnh Đoạn Phương Cô xuống cát, “bịch” một tiếng, bắn lên một luồng cát bay theo gió...
Đoạn Phương Cô trong Khô Lâu Bang được xưng là công chúa, đâu khác gì cành vàng lá ngọc, như hôm nay bị Triển Nhược Trần tức giận ném xuống cát, chẳng tỏ ra một chút gì thương hoa tiếc ngọc.
Chỉ nghe Đoạn Phương Cô “Á” một tiếng, nhìn Triển Nhược Trần với ánh mắt căm giận tột độ, kêu cuồng lên:
– Bọn ngươi một người là luôn miệng gọi Nhược Trần ca, một người lại da mặt dày kêu Tiểu Hà muội, thật không biết xấu mặt.
Triển Nhược Trần quát:
– Ngươi nếu nói nữa ta sẽ đánh ngay vào mặt quỷ của ngươi!
Đoạn Phương Cô vẫn không chịu yếu mềm:
– Ngươi đánh ta cũng phải nói. Tính Triển kia, nghe nói ngươi đã kết hôn ở Kim Gia Lâu, vả lại cô nương đó cũng là người thân thích của Kim Thân Vô Ngấn.
Giờ mới tân hôn chưa lâu, ngươi lại yêu thương cặp kè Từ Tiểu Hà. Ngươi tự mệnh ta là kể bất phàm, trên thực tế lại là một nam nhân vô cùng xấu xa dung tục.
Không ngờ Từ Tiểu Hà lao bổ tới, vung tay liên tiếp mười mấy cái, đánh cho Đoạn Phương Cô hai má sưng to, miệng trào máu ra ngoài.
Đoạn Phương Cô đau đớn buông tiếng khóc bi thảm.
Từ Tiểu Hà nộ khí xung lên tận não, nói:
– Đoạn Phương Cô ngươi thật ngu dốt, ngươi biết đây là lúc nào không, lại còn dám hồ ngôn loạn ngữ? Ngươi có thể chửi trời chửi đất, nhưng ngươi tuyệt đối không được chửi Nhược Trần ca. Nếu đến lúc không cưỡng chế nổi lòng mình, ta giết ngươi là cái chắc.
Đoạn Phương Cô mái tóc dài rủ xuống, rực ánh mắt như điện, trầm giọng:
– Từ Tiểu Hà, ngươi dám đánh ta ư?
Ngươi nhớ cho ta, sẽ có một ngày ta cho ngươi chết trong bảy ngày, phải cho ngươi kêu trời than đất, chết đi sống lại trăm ngàn lần.
Từ Tiểu Hà lạnh giọng:
– Sợ không có ngày như thế Đoạn công chúa ạ.
Triển Nhược Trần sợ Đoạn Phương Cô chọc giận Từ Tiểu Hà, không khéo cô ta đánh chết Đoạn Phương Cô thì hỏng cả kế hoạch của mình bèn nhẹ giọng:
– Tiểu Hà muội, chớ cãi nhau với cô ta, đi lo chính sự đi!
Từ Tiểu Hà ném ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn Đoạn Phương Cô, hừ một tiếng nói:
– Nhược Trần ca, chàng tạm thời đem con quỷ này ẩn mình cạnh đâu đó, nếu trong gian nhà cỏ là khách lữ hành thì muội sẽ quay lại gọi chàng, nếu không thì, cũng chớ xuất hiện, đợi nghe muội gọi một tiếng là ra tay.
Triển Nhược Trần gật đầu tiếp lời:
– Ta cũng nghĩ như vậy, muội yên tâm đi.
Từ Tiểu Hà liếc xéo nhìn Đoạn Phương Cô một cái, nói:
– Nhược Trần ca, khi cần chàng xuất hiện, phải đem con quỷ nữ đó giấu thật kỹ, nên biết cô ta đối với tình thế vị lai có ảnh hưởng nhất định Triển Nhược Trần gật đầu buông giọng:
– Tiểu Hà muội, muội càng lúc càng lo lắng nhiều về chuyện của Kim Gia Lâu, ta cảm kích vô cùng.
Từ Tiểu Hà đã đi ngoài ba trượng, còn quay lại mỉm cười nói:
– Nhược Trần ca, đó là vì Kim Gia Lâu là chỗ ở của người trong lòng muội...
Nhược Trần ca!
Triển Nhược Trần rất cảm động, không nói gì thêm.
Từ Tiểu Hà đi khá nhanh, thoắt một cái đã đi đến bên ngoài gian nhà cỏ, hơi dừng chân lại nhìn Triển Nhược Trần ở ngoài nửa dặm, rồi lén người đến bên cửa.
Cửa khép một nửa, cô ta nghiêng đầu nhìn, không khỏi giật mình thất kinh, trống ngực đánh thình thịch, thầm nói:
“Sao lại xảo hợp như vậy? Họ sao lại đến nơi này?”.
Lường ước theo tình thế, Triển Nhược Trần không nên xuất hiện ở đây!
Vì thế, Từ Tiểu Hà nhè nhẹ lùi lại một bên, không ngờ cô ta vừa đi ra phía mấy con ngựa, có con ngựa bỗng hí lên một tiếng.
Tiếng ngựa hí vẫn còn vang, từ trong gian nhà đã lao vụt ra bốn bóng người...