Hồi 21
Tác giả: Liễu Tàng Dương
Ba gã đại hán gục xuống tại chỗ, gã đại hán dẫn đầu với cặp Khô Cốt Trảo trên tay chưa tiếp cận đối phương, đã đâm đầu chạy băng qua đồi cát gần đó. Gã ta người đầy máu, cặp Khô Cốt Trảo bay khỏi tay, hai tay đứt ngang nhưng vẫn còn đeo lủng lẳng trên người, miệng kêu lên những tiếng rất thê lương.
Chín tên đại hán còn lại thì vẫn đang vây quanh Triển Nhược Trần.
Những tiếng hò hét luôn vang mãi bên tai, chín cặp Khô Cốt Trảo vút nhanh trong không khí, quật tới tấp vào người Triển Nhược Trần.
Triển Nhược Trần ánh mặt rừng rực, cơ thịt trên mặt săn lại, Sương Nguyệt đao vạch lên giữa không trung, thấy không gian toàn cả một màu xanh từ đao phát ra, bốn tên đại hán xông vào phía trước ném cặp Khô Cốt Trảo, máu nhuộm đỏ người, nhảy ra ngoài vòng chiến.
Năm tên ở vòng ngoài liền lao vào vây lấy Triển Nhược Trần, thấy đao pháp của chàng quỷ dị tàn độc, cả bọn không dám xông vào tấn công, chỉ đứng dàn thế vây xung quanh.
Phía bên kia, Đoạn Phương Cô quát to:
– Triển Nhược Trần, Đại Mạc Cô Lâu Bang ta thề quyết tiêu diệt ngươi tới cùng.
Triển Nhược Trần tung người lên giữa không trung, lao bổ xuống như con chim ưng vồ mồi, miệng nói lớn:
– Đó là câu phế ngôn!
Ánh đao xẹt nhanh, một tên đại hán áo tro ngực vỡ tung, người gập lại làm hai khúc lăn kềnh xuống đất.
Triển Nhược Trần xoay người quật ngược ngọn đao lại đằng sau, một gã đại hán khác vùng sau đầu bị lạng đứt một góc, máu và não trào ra chảy xuống đầy cả lưng.
Mấy gã đại hán còn lại thấy Triển Nhược Trần giết người như giết gà, tự lường sức không thể địch nổi ngọn đao của chàng, lập tức đâm đầu chạy trốn, kể cả mấy con lạc đà kia cũng không cần đến.
Triển Nhược Trần không truy sát, bước lên phía mấy con lạc đà, mở dây ra, vung tay quát:
– Đi! Đi!
Mười ba con lạc đà đua nhau chạy tán loạn, không còn lại một con.
Nhảy lên ngựa, chàng nói:
– Chúng ta vào Long Tuyền trấn đi.
Từ Tiểu Hà tươi cười cất giọng:
– Đã mắt thật, Nhược Trần ca giết đã mắt thật, nhưng ...
– Nhưng có mấy tên chạy thoát, đúng không?
Chàng tiếp lời.
Từ Tiểu Hà nói với giọng cay cú:
– Tưởng đâu bọn chúng thật sự tận trung, nguyện chết vì công chúa của họ.
Không ngờ, lúc lâm trận lại chạy thoát thân, thật buồn cười.
Đoạn Phương Cô tức giận đến xanh mặt, nói:
– Từ Tiểu Hà, ta cảm thấy không có gì đáng cười cả, biết rõ không địch nổi, hà tất phải thí mạng oan uổng, đó là họ lùi lại kịp thời.
Từ Tiểu Hà cười sảng khoái, buông giọng:
– Lẽ nào ngươi không thấy họ cong đuôi mà chạy đó sao? Đoạn Phương Cô, trong lòng ngươi đã khiếp hoảng lắm rồi.
Phía trước, Triển Nhược Trần đã lên đến đồi đất vàng, quay lại nói với Từ Tiểu Hà:
– Qua khỏi Long Tuyền trấn là ra khỏi Đại Mạc. Ở Long Tuyền trấn tất nhiên sẽ có người của Cô Lâu Bang tiềm phục, chúng ta không nên ở lại Long Tuyền trấn lâu, nghỉ một lát là đi ngay.
Từ Tiểu Hà gật đầu đáp lại:
– Muội đồng ý theo ý kiến của chàng.
Lúc này ở Long Tuyền trấn đã có mấy nhà treo đèn trước cổng, trên đường người qua kẻ lại không nhiều, nhưng những người này vừa thấy Từ Tiểu Hà dẫn theo Đoạn Phương Cô, lập tức sắc mặt đại biến, tản mác lánh mặt trốn đi hết.
Vốn Đoạn Phương Cô trên người cũng mặc áo đen quần trắng, loại trang phục đó chỉ có nữ nhân của Cô Lâu Bang mới có.
Triển Nhược Trần lại đến khách điếm ở về phía nam cửa Long Tuyền trấn mà bữa trước chàng đã ghé, lại thấy gã tiểu nhị trẻ tuổi ra đón tiếp.
Triển Nhược Trần nở một nụ cười, nói:
– Có gì ăn không?
Gã tiểu nhị kinh ngạc nói:
– Khách quan từ Vật Quy Điếm trở về sao?
Triển Nhược Trần xuống ngựa, trả lời:
– Khi đi có đi ngang qua Vật Quy Điếm và Diêm Vương Pha, khi trở về thì đi theo con đường khác.
Gã tiểu nhị bỗng giật bắn người, đưa tay chỉ Đoạn Phương Cô, thốt lên:
– Vị cô nương này ...
Triển Nhược Trần nét mặt lạnh lại, cắt ngang lời:
– Chớ hỏi lôi thôi, nhanh đi làm thức ăn đi!
Gã tiểu nhị đưa mắt nhìn Đoạn Phương Cô một cái, mở lời:
– Khách quan, khách điếm bọn tôi thức ăn đã bán hết. Xin khách quan đến khách điếm khác đi.
Triển Nhược Trần chỉ vào trong khách điếm, một tay túm lấy gã tiểu nhị, quát:
– Nói gì?
Gã tiểu nhị ấp úng:
– Ông ... muốn đánh người sao?
Lúc này, lão chưởng quỹ vội chạy ra, thấy Đoạn Phương Cô bị trói chặt, mặt lão liền biến sắc, vội bước đến bên cạnh Triển Nhược Trần, nói:
– Khách quan, ông làm cái gì vậy?
Triển Nhược Trần cất giọng:
– Những người nào đang ngồi trong khách điếm?
Lão chưởng quỹ vội đáp lời:
– Toàn là khách nhân vào ăn uống thôi.
Chàng quát hỏi:
– Các người mở khách điếm để làm gì?
Lão chưởng quỹ thấy gã tiểu nhị sắc mặt trắng bệch, lập tức trả lời:
– Đương nhiên là đón tiếp khách nhân vào ăn uống.
Triển Nhược Trần chỉ vào gã tiểu nhị, quát:
– Vậy tại sao hắn lại nói trong tửu điếm không có gì để ăn uống cả? Muốn bị đánh chết hả?
Lão chưởng quỹ xoa hai tay nhìn về phía Đoạn Phương Cô ...
Bỗng nghe Đoạn Phương Cô cất giọng:
– Khách nhân là trên hết, sao còn dám chậm trễ?
Lão chưởng quỹ như nhẹ người đi, vội đáp:
– Vâng, vâng! Cô nương nói đúng, mời tam vị vào.
Từ Tiểu Hà thấy tình thế không ổn, liền nói với Triển Nhược Trần:
– Nhược Trần ca, chớ vào đấy, bảo họ gói một số thức ăn và đổ đầy túi nước, chúng ta lên đường thôi.
Triển Nhược Trần nhớ lại chuyện địch nhân cố kéo dài hành trình của mình, bèn đẩy tên tiểu nhị, nói:
– Mau đưa ta đi, gói một ít thức ăn và nước uống, bao nhiêu tiền ta trả đủ cho ngươi.
Gã tiểu nhị đành phải nghe lời, dẫn chàng vào trong tửu điếm, vừa đi vừa nói:
– Khách quan, tôi biết ông rất rộng lượng, lần trước tặng bạc tôi hai lần, tôi còn đang cảm kích ...
– Ngươi cảm kích ta ư?
Triển Nhược Trần gằn giọng.
Gã tiểu nhị quay nhìn trước sau, nhỏ giọng:
– Khách quan, ông biết cô nương đó là ai chăng?
Ngừng một lát, gã ta nói tiếp:
– Họ là cô nương của Cô Lâu Bang, đụng đến không được đâu.
– Sao vậy?
Gã tiểu nhị sượng giọng:
– Các người trói cô nương của Cô Lâu Bang, bọn tôi sẽ không thể cứu được, nếu còn để các người vào đây ăn uống, đến khi các người đi rồi, bọn tôi sẽ phải chuốc lấy bi thảm.
Triển Nhược Trần nhận lấy gói thức ăn và xách túi nước, ra đến cửa chàng đưa cho gã tiểu nhị hai lượng bạc, cười nhạt nói:
– Ngươi biết cô ta là ai không?
Kể cả lão chưởng quỹ cũng kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Đoạn Phương Cô.
Triển Nhược Trần nói tiếp:
– Cô ta chính là ái nữ của Đoạn Nhĩ Sinh, Bang Chủ Cô Lâu Bang.
Lập tức, lão chưởng quỹ và gã tiểu nhị sắc mặt tái đi, cắt không ra máu.
Triển Nhược Trần cười lớn nhảy lên lưng ngựa, gã tiểu nhị kinh hoảng kêu lên:
– Trời tối rồi, các người ...
Triển Nhược Trần ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn gã tiểu nhị một cái rồi cho ngựa phóng đi.
Từ Tiểu Hà liền bám theo sau, cất cao giọng:
– Nhược Trần ca, nếu không có chuyện gì xảy ra, không đến hai ngày nữa sẽ tới Kim Gia Lâu.
Triển Nhược Trần quay lại nói:
– Ta nói rồi, nhiều lắm tức mười lăm ngày sẽ trở về, không thể chậm trễ.
Cho ngựa vọt lên một triền dốc, nơi này có nhiều cây cối lè tè, chàng cho ngựa đến bên mấy gốc cây, gọi Từ Tiểu Hà xuống ngựa, nói:
– Chúng ta nghỉ ở đây một lát, ăn uống cho no rồi lên đường.
Từ Tiểu Hà đẩy Đoạn Phương Cô xuống ngựa, cười nhạt buông giọng:
– Qua khỏi Long Tuyền trấn, bọn ngươi còn có độc chiêu nào nữa không?
Đoạn Phương Cô phẫn nộ, hất mái tóc, nói:
– Nha đầu, chớ đắc ý quá sớm, ta vẫn tin rằng các ngươi sẽ không ra khỏi Đại Mạc.
Triển Nhược Trần đưa thức ăn cho Từ Tiểu Hà, bảo:
– Hai người ăn trước đi, ta cho ngựa ăn uống cái đã.
Chàng lấy ra túi đậu vàng sống và nước trong cho ngựa ăn uống, rồi nói với Từ Tiểu Hà:
– Ăn xong chúng ta nghỉ độ một giờ rồi lên đường ngay trong đêm. Muội nằm nghỉ dưỡng thần đi.
Từ Tiểu Hà liền mỉm cười, tiếp lời:
– Không, muội không mệt, chàng cần phải ngủ một giấc. Khi gặp địch nhân chặn đánh, vẫn cần chàng ra tay đánh trả, muội chỉ ngồi giữ lấy cô ta thôi.
Chàng gật đầu nói:
– Chớ như lần trước, ta chưa nhắm mắt mà muội đã ngủ say rồi.
– Lần này có Đoạn Phương Cô, trách nhiệm trọng đại như vậy, muội đâu thể giống như lần trước được. Nhược Trần ca ngủ nhanh đi.
Triển Nhược Trần không nói gì thêm, ngồi tựa bên gốc cây, nhắm mắt lại.
Xung quanh tĩnh mịch vắng lạnh, ngoài tiếng sói hoang đi ăn đêm từ xa vọng lại, không còn có âm thanh gì khác.
Ánh trăng xuyên qua kẽ lá, dịu dàng chiếu xuống trên khuôn mặt của Từ Tiểu Hà, không sai, cô ta mở tròn xoe đôi mắt đắm chìm trong suy nghĩ miên man.
Vâng, hai ngày nữa chàng phải trở về Kim Gia Lâu, cũng chính là lúc phải chia tay với mình, mình lại phải trở về trên chiếc thuyền nhỏ ven sông, không biết chàng có đến thuyền ấy thăm mình nữa không? Và mình có nên cùng chàng đến Kim Gia Lâu hay không?
Trong đầu của Từ Tiểu Hà như ba đào cuồn cuộn, nghĩ về tương lai, lúc này cô ta khó thể chợp mắt được, thậm chí còn đứng dậy đi quanh.
Chợt nghe Triển Nhược Trần cất giọng:
– Tiểu Hà muội, muội có tâm sự gì chăng?
Từ Tiểu Hà giật mình, bất chấp bên cạnh còn có Đoạn Phương Cô, liền nhào người về phía chàng, nói với giọng quan tâm lo lắng:
– Nhược Trần ca, chàng không ngủ sao?
Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô ta, chàng hỏi với giọng đầy thương cảm:
– Ta ngủ một giấc rồi, nhưng bao nỗi niềm tâm sự đè nén trong lòng làm ta khó ngủ thêm được nữa. Tiểu Hà, muội cũng đang có tâm sự gì vướng nặng lắm sao?
Từ Tiểu Hà cố đè nén cơn xúc động, hé nụ cười trả lời:
– Nhược Trần ca, tâm sự của muội chỉ là muốn làm thế nào để giúp chàng bình an về đến Kim Gia Lâu là muội vui mừng lắm rồi.
Triển Nhược Trần xúc động nói:
– Sao muội không tự nghĩ lại xem, lẽ nào muội mãi tự giam mình trong tháp ngà như thế?
Từ Tiểu Hà hiện nụ cười thê lương, tiếp lời:
– Tuy trong sinh hoạt có hơi đơn điệu và lạnh lùng một tí, nhưng tinh thần lại được an ủi vô cùng, vì chỉ cần nghĩ đến chàng, nghĩ tới lần chúng ta say đắm tận hưởng trong khoái lạc, muội cảm thấy mình là người vui sướng hạnh phúc nhất trên đời.
Triển Nhược Trần ôm lấy Từ Tiểu Hà, đem khuôn mặt gầy, chịu nhiều phong sương của mình áp lên trên má của Từ Tiểu Hà, gọi nhỏ:
– Tiểu Hà ...muội như vậy ...là tự làm khổ mình.
Đột nhiên, Đoạn Phương Cô quát lớn:
– Thật là một đôi nam nữ không biết liêm sỉ, trước mặt bản công chúa mà các người lại giở trò dâm ô như vậy, thật không biết xấu mặt.
Vùng ra khỏi tay Triển Nhược Trần, Từ Tiểu Hà vọt người tới, vung tay vả vào miệng Đoạn Phương Cô, quát:
– Ngươi dám khinh nhờn ái tình của bọn ta hả? Ta sẽ không tha cho ngươi.
Đoạn Phương Cô tức giận quát lên:
– Từ Tiểu Hà, ngươi là một người cuồng, một người cuồng không biết nhục.
Từ Tiểu Hà lại vung tay lên, liền bị Triển Nhược Trần giữ lại, nói:
– Chớ nổi giận với cô ta, chúng ta đi thôi.
Từ Tiểu Hà giậm chân mắng:
– Nói năng bừa bãi sẽ chuốc lấy khổ vào thân đấy. Đoạn Phương Cô, nếu ngươi là da trâu thì cứ việc nói đi, ta sẽ ngồi ở sau lưng ngươi, hừ.
Lúc này đã qua canh hai.
Ba người cưỡi hai con ngựa phi nhanh trên con đường đất vàng, không có ai nói ra một lời nào.
Tiếng vó ngựa vang lên như sấm, giữa đêm hôm nghe càng kinh tâm động phách.
Nơi này, dưới ánh trăng tỏa chiếu, Triển Nhược Trần lại nhìn thấy ngôi đình Bát Giác cao to ở sau hàng cây ngô đồng, nhớ lại lần giao chiến với bọn Thương Hoằng, cảnh vật như cũ, người đã đổi thay ...
Thình lình, từ ngôi đình Bát Giác có nhân ảnh thoắt động, bảy tám bong người lao ra đáp xuống bên đường.
Triển Nhược Trần thấy những người này lao ra liền phát giác thân thủ của họ không phải tầm thường, vội đưa mắt thị ý cho Từ Tiểu Hà, nói:
– Theo ta, cẩn thận giữ kỹ cô ta.
Từ Tiểu Hà cũng đã nhìn thấy những người đứng chắn giữa đường, nói giọng lạnh nhạt:
– Chỉ bảy tám người mà thôi, muốn tìm lấy cái chết hay sao?
Hai con ngựa từ từ dừng lại, Triển Nhược Trần đang ngạc nhiên vì đã nghe phía đối diện có giọng cười vang lên như tiếng vịt kêu ...
Triển Nhược Trần thầm kinh ngạc, tự nghĩ:
sao lúc này lại gặp bà ta?
Tiếng kêu quái dị đột ngột dừng lại, một nữ nhân cao to bước lên cất giọng:
– Triển Nhược Trần, lão nương đợi ngươi ở đây đã lâu.
Triển Nhược Trần hơi cúi người đáp lại:
– Vưu tiền bối lâu nay khỏe chứ?
Nữ nhân cao to đó thì ra chính là Trảo Thiên Tinh Vưu Nô Nô hoành hành vùng Tây Thùy.
Triển Nhược Trần liếc mắt nhìn bảy người còn lại, trong đó có ba người không lạ lùng gì đối với chàng, đó là Song Tuyệt Kiếm Đường Sơn bị cụt tay trái, Thiết Tương Hoành Tam Giang Nhiếp Song Lãng và người kia là một nữ nhân có tên Khổng Tước Bình Bạch Thiến, bị cụt chân phải ở lần giao chiến với Kim Gia Lâu trước đây.
Bốn người còn lại cũng không phải là người của Cô Lâu Bang, nhìn từ y phục đủ biết họ cũng từ Tây Thùy tới đây.
Trảo Thiên Tinh Vưu Nô Nô kêu lên một tiếng kỳ quái, cất giọng:
– Tuy mạnh khỏe, nhưng những tháng ngày qua cũng lắm đắng cay.
Bà ta chỉ vào con mắt trái bị bịt kín, nói tiếp:
– Ngươi làm hỏng con mắt của ta, thử nghĩ xem ta có thư thái được không?
Triển Nhược Trần lạnh nhạt tiếp lời:
– Song phương bạt sát, tử thương là khó tránh được, Triển mỗ không hổ thẹn áy náy vì làm hỏng một mắt của tiền bối, đương nhiên ta cũng chẳng lấy đó làm vui.
Đôi môi dày mấp máy, bộ mặt to đen ngẩng lên, Vưu Nô Nô quát:
– Triển Nhược Trần, hôm nay ngươi phải trả giá gấp mười lần, đền lại món nợ ngươi lấy mất con mắt của ta.
Triển Nhược Trần rùng nhẹ hai vai, nói:
– Triển mỗ không phủ nhận càng không trốn tránh, tuy nhiên có điều này muốn thỉnh giáo Vưu tiền bối.
Vưu Nô Nô rống lên:
– Ngươi có gì đáng nói nữa?
Triển Nhược Trần hỏi:
– Triển mỗ tiến nhập Đại Mạc mười ba ngày nay, phát giác nhiều người còn sống sót lần trước khi vây đánh Kim Gia Lâu. Ta cảm thấy kỳ quái, các người vì sao không liên hiệp lại, mà lại chia rẽ phân tán ra?
Vưu Nô Nô chợt buông tiếng chửi mắng:
– Ngươi nhắc tới mấy bọn đó làm gì? Ban đầu liên kết với Cô Lâu Bang là chủ ý của ta, cũng chỉ có ta mới có thể thương nghị trực tiếp với Đoạn Nhĩ Sinh.
Bất kể ở phương diện nào, ta sẽ lãnh đạo quần hùng, không ngờ họ không chịu nghe theo sư chỉ huy của ta. Mẹ nó, lại từng toán chết trong tay ngươi, biết oán trách ai được?
– Vưu lão bà sao lại xuất hiện nơi này?
– Lão nương đợi ngươi hai ngày rồi, ngươi từ con đường này đi vào Đại Mạc, lẽ nào khi về ngươi lại đổi con đường khác?
Triển Nhược Trần nghiến răng nói:
– Vưu lão bà thất sách rồi.
Vưu Nô Nô nổi giận quát:
– Triển Nhược Trần, ngươi nói gì?
Triển Nhược Trần lạnh nhạt nói:
– Vưu lão bà vì sao không cùng với Đoạn Nhĩ Sinh vây công Kim Gia Lâu?
Lại lọt ra Đại Mạc này, như vậy há không thất sách sao?
Vưu Nô Nô bất chợt cất cao giọng cười ồm ồm.
Triển Nhược Trần lắc nhẹ đầu, từ tốn nhìn bà ta.
Vưu Nô Nô bước lên một bước nói lớn:
– Ta thực tình nói cho ngươi biết, vây công Kim Gia Lâu đó là chuyện nửa năm nay rồi, Cô Lâu Bang điều phái nhân mã tiềm phục xung quanh Kim Gia Lâu, họ chọn một nơi nghỉ chân tốt, tất cả đều chuẩn bị rất chu mật. Khi bắt đầu hành động, trước hết là bắt Kim quả phụ, Kim Gia Lâu nhất định sẽ phát giác là do Cô Lâu Bang gây nên, tất nhiên sẽ phái người tìm đến Đại Mạc. Ta và mấy nhóm người kia vây chặn đánh phủ đầu bọn ngươi. Đương nhiên, người mà ta quan tâm nhất chính là ngươi, vì ta cần cho ngươi biết hậu quả của việc làm hỏng một mắt của ta là gì.
Triển Nhược Trần cười nhạt tiếp lời:
– Vưu lão bà có hai điều sai lầm, chỉ với hai điều đó thôi đã đưa các người đến chỗ thất bại rồi.
– Hai điều gì, ngươi hãy nói nghe thử?
– Những người liên kết với Vưu lão bà như bọn Thiết Bưu, Hách Đại Sơn, Đoạn Hoành ...đều là những kẻ kiêu ngạo, hợp tác với những người đó chỉ có thương lượng chứ không thể dùng mệnh lệnh. Bà muốn cưỡi lên đầu họ, há không phải là tự tìm thất bại đó sao?
– Họ không nghe sư chỉ huy của ta, để mặc họ đi vào chỗ chết.
Triển Nhược Trần cất giọng mỉa mai:
– Trên thực tế cũng chính như lời Vưu lão bà nói, họ nối tiếp nhau bỏ xác ở Đại Mạc này.
Vưu Nô Nô không hề tỏ ra kinh ngạc, nói:
– Vì họ không tự lượng sức, chết là phải.
– Chí ít cũng làm tiêu giảm thực lực của các người.
Vưu Nô Nô cười hắc hắc cất giọng:
– Kim Gia Lâu lần lượt mất đi Kim quả phụ và ngươi, thực lực sẽ yếu giảm đi rất lớn, những nhân vật tạp nham đó chết đi thì ta cũng đỡ đi một phần chia lãi.
Triển Nhược Trần nhún vai bật tiếng cười sang sảng ...
Vưu Nô Nô nổi cơn đại nộ, quát:
– Ngươi còn cười ra tiếng hả?
Triển Nhược Trần ngưng cười, trầm giọng:
– Vưu lão bà, bà đang nằm mộng ban ngày đó sao? Bà tưởng rằng Đoạn Nhĩ Sinh của Cô Lâu Bang dễ đối phó lắm hả? Lão ta đem đất Đại Mạc này để cho các người tung hoành, lẽ ra có người thật sự của Kim Gia Lâu kéo đến, để mặc cho các người ứng phó, ai thắng ai bại, ai sống ai chết, đối với lão ta đều là một điều tốt. Còn quân của lão ta ngầm tiềm phục xung quanh Kim Gia Lâu, chỉ đợi thời cơ chín muồi sẽ tấn công chiếm lấy Kim Gia Lâu. Vưu lão bà, đến lúc đó, cái chết của các người cũng đến kỳ hạn rồi.
Vưu Nô Nô miệng hét lớn:
– Ai nói vậy?
Triển Nhược Trần bình thản tiếp lời:
– Triển mỗ nói.
Vưu Nô Nô bước lên một bước, quát:
– Ngươi căn cứ vào đâu?
Triển Nhược Trần nghiêng mình chỉ về phía Đoạn Phương Cô ở cách ngoài năm trượng, đáp:
– Là cô ta, chính cô ta đã nói ra lời đó.
Không sai, khi ở tổng đàn Cô Lâu Bang nằm dưới Địa Ngục Thành, Đoạn Phương Cô đã nói với Triển Nhược Trần như vậy, thế nhưng Vưu Nô Nô hoàn toàn không nhận biết Đoạn Phương Cô, và Đoạn Phương Cô cũng chưa từng gặp mặt Vưu Nô Nô.
Nghe Triển Nhược Trần nói, chưa đợi Vưu Nô Nô mở miệng, Đoạn Phương Cô đã kêu lên:
– Tôi không hề nói lời đó, lão bà chớ nên tin.
Vưu Nô Nô ngẩng mặt lên ồ một tiếng, hỏi:
– Cô ta là ai? Sao hai người kia lại cưỡi một con ngựa?
Triển Nhược Trần trả lời:
– Cô ta là Đoạn Phương Cô, ái nữ của Bang Chủ Cô Lâu Bang. Vưu lão bà, lời nói đó phát ra từ miệng cô ta, bà không tin sao?
Vưu Nô Nô buông giọng:
– Ngươi thật thần thông quảng đại, lợi dụng trong lúc sơ hở mà bắt đi ái nữ của Đoạn Nhĩ Sinh, quả thật không ai ngờ tới.
Triển Nhược Trần ôm quyền đáp:
– Vưu lão bà, bà nếu như đại lượng bao dung, thì dẫn ngay thuộc hạ trở về Tây Thùy, và quên đi chuyện không vui đó, như vậy, người đầu tiên cảm kích bà là Triển Nhược Trần này. Xong chuyện này, Triển mỗ cũng sẽ đích thân tìm đến Tây Thùy để xin lão bà chỉ giáo.
Vưu Nô Nô trợn mắt nói:
– Tiểu tử kia, ta đặt chân đến Đại Mạc nửa năm nay, không lúc nào là không nghĩ cách để thu thập ngươi. Hôm nay gặp nhau đây, sao lại dễ dàng bỏ qua cho ngươi được?
Bà ta chỉ về phía Đoạn Phương Cô, nói tiếp:
– Ta thu thập ngươi trước, sau đó đem ái nữ của Đoạn Nhĩ Sinh đi, nếu hắn trở mặt, giở trò âm hiểm đối với ta, thì chớ có mong còn được gặp mặt ái nữ bảo bối của lão ta, ha ha ha ...
Triển Nhược Trần lạnh giọng:
– Vưu lão bà, chỉ sợ rằng bà không đem được Đoạn Phương Cô đi.
– Ta không tin!
Triển Nhược Trần nói lớn:
– Bà nhất định phải tin, vì bà nên thấy sau lưng Đoạn Phương Cô còn có một người, chỉ cần ta có gì không may, Đoạn Phương Cô cũng lập tức vong mạng.
Vưu lão bà, nếu Đoạn Phương Cô chết đi, Đoạn Nhĩ Sinh sẽ không tha cho bà, cô ta vì bà mà chết.
Vưu Nô Nô ngớ người, liền sau đó bèn lớn tiếng:
– Dù Đoạn Nhĩ Sinh có thật sự đến tìm ta thì ta cũng không sợ. Trước hết hãy thu thập ngươi cái đã.
Triển Nhược Trần không hề tỏ ra khiếp nhược, cất cao giọng:
– Triển mỗ đã lường trước bà sẽ không dễ dàng ngừng tay, Vưu Nô Nô, Triển mỗ sẵn sang nghênh tiếp.
Cạnh bên Khổng Tước Bình Bạch Thiến tay chống cây gậy, “bịch, bịch, bịch” bước lên mấy bước, ném ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Triển Nhược Trần, cất giọng:
– Sư phụ, hôm nay bằng mọi giá phải lấy mạng tên họ Triển kia.
Vưu Nô Nô trầm giọng:
– Hắn thoát đằng trời!
Bạch Thiến vẫy mái tóc dài, nói:
– Chúng ta đợi ở đây suốt hai ngày, mục đích của chúng ta là muốn hắn ta chết. Một mắt của sư phụ, một chân của đệ tử và tính mạng của ba vị sư thúc và Thư sư tỷ, món nợ này phải thanh toán ngay đêm nay mới được.
Triển Nhược Trần như không nghe thấy, đứng sừng sững như núi, ánh mắt không chớp, chăm chú nhìn Vưu Nô Nô.
Vưu Nô Nô tay cầm cây thiết quải, nhìn chòng chọc vào Triển Nhược Trần, đoạn nói:
– Tiểu tử kia, trông ngươi cũng khá trầm tĩnh vững chãi.
Triển Nhược Trần lạnh nhạt tiếp lời:
– Đối mặt với Vưu lão bà, vẫn không loạn thần tán khí, bởi vậy ta vẫn nuôi tín niệm tất thắng.
Vưu Nô Nô quát:
– Họ Triển kia, ngươi quá tự đại so với trước đây.
Triển Nhược Trần đáp lời ngay:
– Đây không phải là tự đại mà là tự tin.
Vưu Nô Nô xem ra chưa di động thân hình, cất giọng:
– Thế thì ngươi hãy thận trọng.
Dứt lời, thanh thiết trượng màu đen trên tay đã vung tít lên giữa không trung, tiếng gió vù vù bạt ra tứ phía, trông tợ như một đám mây đen ập tới.
Triển Nhược Trần không một chút chậm trễ, chưa thấy di động đã bay ngang ra một trượng.
Vưu Nô Nô lao người theo như bong với hình, công kích tới tấp, thiết quải trong tay quật mạnh với nhiều phương hướng khác nhau, quanh người bà ta thấy toàn cả một màu đen, hư thực khó lường.
Triển Nhược Trần thoắt người biến chuyển trong phạm vi hai trượng. Ánh sáng màu xanh bắt đầu lóe lên, vô số vệt sáng như sao băng điện xẹt luồn lách giữa bóng thiết quải màu đen dày đặc.
Vưu Nô Nô với thiết quải trong tay đột ngột hạ xuống, tay trái vung lên, từ trong tay áo bay ra một vệt sáng nhằm phóng thẳng về phía đối phương.
Ngọn Sương Nguyệt đao trong tay Triển Nhược Trần đầu mũi hơi rung nhẹ, “cạch” một tiếng, đánh bay vệt sáng đó, thì ra đó là một giải lụa màu đen dài ba thốn, rộng độ hai ngón tay, lại cứng như kim loại.
Dưới ánh trăng, vệt ám khí kia vừa bị đánh bay, Vưu Nô Nô đã vung thiết quảy thi triển những chiêu thức kỳ dị nhằm vào những vùng trọng yếu trên người đối phương đánh vào.
Triển Nhược Trần cười gằn một tiếng, cất giọng:
– Vưu Nô Nô lâu ngày không gặp, bà vẫn dùng chiêu thức cũ rích đó, chẳng có gì mới lạ đáng nói cả.
Miệng tuy nói nhưng thân pháp không dám lơi lỏng, Sương Nguyệt đao càn biến chuyển nhanh hơn, “keng” một tiếng, Triển Nhược Trần mượn lực búng người, trong khi đó Vưu Nô Nô bật ngược người ra sau, từ sau cổ bắn ra ba vệt sáng cùng một lúc phóng thẳng về phía Triển Nhược Trần.
Triển Nhược Trần bỗng lộn người về phía sau, trong nháy mắt, người chàng đã bay bổng lên trên không, liền ngay đó ba vệt sáng bay vèo vèo ngang qua dưới chân chàng.
Nhẹ nhàng đáp xuống đất, Vưu Nô Nô kêu lên:
– Ngươi cũng không có gì tăng tiến.
Giọng nói còn vang, thế công càng quyết liệt hơn, thanh thiết trượng cổ quái quét trong không khí kêu vùn vụt, điều càng kỳ dị hơn là thanh thiết quải sau một lần vung ra, lực bật trở lại dũng mãnh tuyệt luân, giống như vung một đòn roi da vậy.
Triển Nhược Trần không vội tốc chiến, trong lòng rất trầm tĩnh, vì lần trước đánh nhau với Vưu Nô Nô ở trong rừng tùng đen tối, chàng vốn đã thọ trọng thương, mà lần này lại khác ...
Chàng lách người tả hữu, lao vọt lên xuống, hoàn toàn dựa vào tiếng gió xác định vị trí của đối phương để cản chiêu và né tránh.
Người đang ở trên không, Triển Nhược Trần bất ngờ xoay người, Sương Nguyệt đao vạch lên một vệt sáng xanh, quay nửa vòng, ánh đao đã bay tới sát vùng yết hầu của Vưu Nô Nô ...
Vưu Nô Nô tay phải vung mạnh liên tiếp, sáu giải lụa màu đen tựa như sáu con rắn phóng thẳng vào đối phương.
Đối với ngọn đao phản công của Triển Nhược Trần, Vưu Nô Nô như đã bị ám ảnh ở trong lòng, luôn đề cao cảnh giác.
Không ngờ đó chỉ là một hư chiêu, Triển Nhược Trần đã vụt biến sang hướng khác, sáu ngọn ám khí của Vưu Nô Nô bay đi mất.
Bất ngờ, Triển Nhược Trần biến hóa chiêu thức, bóng người và ánh đao cùng hợp lại tựa như một bóng quỷ luồn qua bên phải, phía sau của Vưu Nô Nô, ngọn đao lách ngược về phía tay trái Vưu Nô Nô. Bà ta kinh hoảng, thân hình cao to co rút lại, nhưng vẫn chậm đi một bước, dù vậy cũng vẫn còn may mắn, nếu không e rằng cũng mất luôn cả tính mạng.
Máu tươi tuôn ra, cánh tay trái của Vưu Nô Nô bị đứt lìa, bay ngược lên trên cao. Bà ta kêu lên một tiếng, tay phải ném cây thiết trượng, rồi chụp lấy cánh tay trái từ trên không rơi xuống, miệng kêu lên:
– Họ Triển kia, ngươi lúc này lại thi triển tuyệt chiêu Ảo Sinh Lưỡng Phách, ngươi ...ngươi ...
Nhưng cũng thật kỳ diệu, một người trong lúc bị trọng thương lại đánh thọ thương đối phương. Vưu Nô Nô tay phải cầm tay trái bị đứt vung mạnh, một điểm sáng vụt bay nhanh, khi Triển Nhược Trần vừa đáp người xuống thì điểm sáng đã bay trúng ngay vào xương hông phía bên trái.
Triển Nhược Trần chao đảo người, đưa tay nhổ mũi ám khí găm sâu trong thịt ra, trong lòng không khỏi kinh ngạc, không ngờ chiếc nhẫn ở trên tay trái của Vưu Nô Nô cũng thành ám khí của bà ta.
Triển Nhược Trần lùi ra ngoài hai trượng, phẫn nộ ném chiếc nhẫn đi, thì Vưu Nô Nô đã la lớn:
– Các ngươi vây giết hắn cho ta. Hắn đã thọ thương rồi.
Người thứ nhất xông lên lại là Song Tuyệt Kiếm Đường Sơn. Gã ta một mực không mở miệng, tay phải nắm thanh trường kiếm, trầm giọng:
– Triển Nhược Trần, thời gian trôi nhanh, mới đó mà đã trôi qua một khoảng thời gian.
Triển Nhược Trần cười nhạt, ngầm vận khí điều tức, nói:
– Giờ đã gặp lại nhau.
Phía khác, Thiết Tương Hoành Tam Giang Nhiếp Song Lãng cũng vung cặp dầm xông lên.
– Triển Nhược Trần, ngươi đã hai lần bất kính đối với Vưu tiền bối, hôm nay ngươi phải đền tội.
Khổng Tước Bình Bạch Thiến nói lớn:
– Gia sư đã hao tổn không ít tinh lực với tên họ Triển kia, chúng ta không thể tha thứ cho hắn.
Thiết Tương Hoành Tam Giang Nhiếp Song Lãng nói:
– Bạch cô nương hãy yên tâm đi băng bó cho Vưu tiền bối, đây là một cơ hội hiếm có, không thể dễ dàng tha cho hắn được.
Vưu Nô Nô hét lớn:
– Họ Triển kia, trận chiến hôm nay một mất một còn, ta phải cho ngươi chết một cách thê thảm, để ngươi biết ta nói được là làm được.
Triển Nhược Trần cười nhạt nói:
– Đương nhiên là ta tin, tuy nhiên sợ ngươi khó có cơ hội đó, nhất là tác phong võ đoán độc hành của ngươi, đã chỉ định vận mệnh thất bại của ngươi.
Vưu Nô Nô giận dữ cất giọng:
– Các ngươi mau giết chết tên cẩu tặc đó cho ta.
Từ phía khác, bốn tên đại hán áo xanh vung binh khí có hình thù kỳ quái, phân hướng bao vây Triển Nhược Trần.
Triển Nhược Trần chỉ nhìn qua dáng bốn người này, liền biết họ là dân tộc Hồi, bèn nói:
– Bốn vị cùng đi với Vưu Nô Nô tất nhiên cũng có lai lịch không nhỏ, có thể cho biết tính danh chăng?
Khổng Tước Bình Bạch Thiến đang đắp thuốc băng bó cho Vưu Nô Nô, nghe vậy liền đanh giọng:
– Triển Nhược Trần, cả danh hiệu Hồi Cương Tứ Điều Long mà ngươi cũng không biết sao? Thật là kiến thức nông cạn.
Gã đại hán đứng bên phải có chòm râu lưa thưa, cười giọng rất khó nghe, trầm giọng:
– Ngươi quả là tay đồ thủ, mấy chiêu ngươi thi triển vừa rồi thật không tầm thường.
Triển Nhược Trần lãnh đạm nói:
– Thì ra đó là Tứ Kiệt Long, môn hạ của Hồi Cương Xích Cước lão nhân.
Gã đại hán nhướng mày hỏi:
– Ngươi biết gia sư sao?
Triển Nhược Trần thờ ơ trả lời:
– Xích Cước lão nhân thịnh danh vang khắp, Triển mỗ tiếc rằng chưa từng gặp mặt.
Vưu Nô Nô thở hồng hộc quát:
– Các ngươi còn chưa giết hắn sao? Giết cho ta.
Đường Sơn ho khan một tiếng, tiếp lời:
– Tiền bối yên tâm, hôm nay hắn không thoát được đâu.
Lúc này bỗng nghe giọng nói của Từ Tiểu Hà vang lên:
– Ồ, các người không biết hổ thẹn, toàn là những nhân vật thành danh trên giang hồ lại làm những điều không thuận mắt, tụ tập thành bầy để đối phó với một người.
Vưu Nô Nô quát lớn:
– Tiểu tặc nhân kia, chớ nói lung tung, kẻo ta lột da của ngươi đấy.
Đoạn Phương Cô vốn muốn thỉnh cầu Vưu Nô Nô cứu giúp mình một tay, nhưng sau khi Triển Nhược Trần vạch rõ âm mưu của phụ thân, Vưu Nô Nô lại muốn bắt mình để uy hiếp phụ thân, xem ra rơi vào trong tay Vưu Nô Nô không bằng tiếp tục đi theo Triển Nhược Trần, vì còn có một nhóm huynh đệ khác đang đi phía trước để cầu cứu viện binh.
Đoạn Phương Cô nghĩ vậy bèn một mực ngậm miệng không nói.
Song Tuyệt Kiếm Đường Sơn phát động đầu tiên, thanh trường kiếm đưa ngang lên, tỏa ra ánh sáng lấp loáng, quay một vòng, thân kiếm chém bạt về phía đối phương.
Cùng lúc, cặp dầm của Nhiếp Song Lãng vung mạnh, kèm theo một kình lực uy mãnh đánh ngang vào giữa người của Triển Nhược Trần.
Nhóm Tứ Kiệt Long lúc này di chuyển thoăn thoắt vây kín xung quanh, trong ánh trăng ảm đạm trông tựa như bốn con rắn thần uốn lượn giữa không trung.
Vì thế, từ không trung vang lên những tiếng thét long trời lở đất.
Vì thế, Triển Nhược Trần phẫn nộ quát lên một tiếng như hổ gầm.