Hồi 6
Tác giả: Liễu Tàng Dương
Phan Đắc Thọ ngoảnh đầu nhìn, thấy bên phải là triền núi dựng đứng, mặt trên của triền núi không rõ thế nào, nhưng nhìn phía bên này cũng chỉ đủ hai người sánh vai vọt lên, chỉ cần giữ trên triền núi, địch phương không thể làm gì được họ.
Phan Đắc Thọ cởi tấm áo khoác trên người ra, đột ngột ném về phía bọn áo tro bên phải miệng quát:
– Đi!
Bọn Tô Kiệt cũng phản ứng cùng một lúc.
Tô Kiệt tung người đạp mạnh chân lên mông ngựa, con ngựa rống lên một tiếng, chỏng vó lao vào lớp người đang vây quanh. Tô Kiệt đã bám sát sau lưng Phan Đắc Thọ xông lên triền núi.
Trong lúc địch phương lao tới, Đào Kỳ Trung vung Song Nhẫn phủ vút nhanh bảy đường búa nhằm đánh vào nhiều hướng, thân hình bay vọt lên, miệng hét như hổ gầm:
– Sát!
Cùng lúc, Diêu Cương và Thạch Tiên Nhân lao người theo sau lưng Phan Đắc Thọ, vung búa liên hoàn đánh bật địch phương dạt trở lại, chặn hậu cho Phan Đắc Thị xông lên.
Chỉ trong chớp nhoáng, năm người đã lên trên triền núi.
Trên mặt triền núi, đá lởm chởm như mũi dao, cúi nhìn xuống, khe núi sâu đến hai mươi trượng, cả khỉ cũng khó trèo chứ đừng nói là người.
Từ cánh rừng bỗng vang lên tiếng kêu ai oán, nghe tợ như từ địa ngục vọng về.
Tiếng khóc vang lên khắp cánh rừng như sắp đến ngày tận thế. Thấy Khốc Vương Qua Siêu Sinh đưa hai chiếc đầu lâu đánh vào nhau.
Những tiếng kêu bong boong kỳ quái phát ra, bốn năm mươi đại hán áo tro đứng vây quanh dưới triền núi.
Phan Đắc Thọ giẫm trên mỏm đá, phóng tầm mắt nhìn xuống xung quanh, nói:
– Phòng thủ không phải là biện pháp, công kích mới là thủ đoạn. Các ngươi nghĩ xem, chúng ta dùng biện pháp nào để đánh bại địch?
Tô Kiệt nhìn bọn đại hán áo tro di động dưới dốc núi rồi tiếp lời:
– Cục diện lấy một địch mười, chúng ta nếu không khôn khéo ắt nguy hiểm đến tính mạng.
Phan Đắc Thọ nhìn bọn đại hán lúc nhúc dưới núi, chậm rãi nói:
– Các ngươi xem bọn yêu quái đó chẳng có mùi người, đã không xông lên, lại không thoái lui, như bầy âm binh vậy.
Lúc này trong bọn đại hán áo tro bước ra một người, Phan Đắc Thọ nhìn thấy thì đó chính lại là phó bang chủ Khốc Vương Qua Siêu Sinh. Gã ta bước đến dưới triền núi cách xa mười mấy trượng, hai tay buông lỏng, ngẩng bộ mặt sầu thảm nhìn lên há miệng buông tiếng khóc.
Thì ra gã ta đang dùng tiếng khóc để tụ tập chân lực vận công điều khí, đầu lâu ở hai tay nhè nhẹ run lên không ngừng.
Phan Đắc Thọ nghiến răng ken két, nói với bọn thuộc hạ:
– Đứng chết gí ở đây làm gì, không ổn, phải xông xuống sáp trận mới được.
Diêu Cương thoáng ngạc nhiên, đoạn nói:
– Nhị đương gia, để thuộc hạ xuống trước.
Phan Đắc Thị quát:
– Diêu Cương, chớ làm như con thiêu thân. Nên biết rằng chúng ta chỉ có năm người, bọn họ lại đông như kiến, đâu liều mạng như thế được, phải có kế sách để đối phó với bọn hắn Diêu Cương ngớ người nhìn Phan Đắc Thọ:
– Nhị đương gia, sợ chết không phải là hảo hán, hảo hán không bao giờ sợ chết, bọn hắn không dọa được Diêu Cương này đâu.
Phan Đắc Thọ trầm giọng:
– Vấn đề là giữa chúng ta, nếu có một người ngã xuống, bốn người còn lại sẽ bị áp lực đè nặng lên gấp bội.
– Nhị đương gia, tình thế như thế này, không còn cách nào khác.
Phan Đắc Thọ quan sát địch phương, căn dặn:
– Các ngươi nghe kỹ cho ta, chúng ta đồng loạt phát động, do ta dẫn phía trước, Diêu Cương bên phải, Tô Kiệt bên trái, ba người dàn thành hình cánh quạt, còn Thạc Tiên Nhân và Đào Kỳ Trung chặn hậu và chi viện là chủ yếu. Khoảng cách giữa chúng ta tuyệt đối không thể qua ba trượng. Khi nghe ám hiệu của ta, tất cả lập tức quay lại triền núi, tuyệt đối không được ham chiến!
Tô Kiệt nét mặt đầy phẫn nộ, hỏi:
– Nhị đương gia, nếu như có cơ hội tàn sát địch nhân, lẽ nào cũng phải bỏ lỡ cơ hội sao?
Phan Đắc Thọ trên nét mặt như phủ một làn mây mờ, trầm giọng:
– Tô Kiệt, ta nhớ ngươi từ khi cộng sự với ta, không chỉ một lần ta răn bảo ngươi, bất cứ trận chiến nào, mục đích là cầu thắng. Khi đối mặt với cường địch, chúng ta cần phải cầu thắng, mà điều kiện tiên quyết của cầu thắng là củng cố thực lực của mình.
Tô Kiệt gật đầu đáp:
– Lời giáo huấn của Nhị đương gia, thuộc hạ luôn ghi tạc trong lòng.
Phan Đắc Thọ chỉ tay xuống dưới:
– Các ngươi hãy nhìn kỹ, mười hai tên tùy tòng đứng bên Qua Siêu Sinh dáng bộ rất là hung hãn, ta lo nhất chính là bọn họ.
Giọng lão lại trầm hơn:
– Tình huống rất rõ ràng, so về thực lực chúng ta không bằng họ. Xét tình hình địch mà nói, họ hầu như có ý muốn chặn chúng ta ở nơi này. Tuy chúng ta chọn con đường lên triền núi này, nhưng khi lao vọt lên, địch nhân dường như không có ý ngăn chặn, thậm chí để chúng ta lên nữa là đằng khác.
Phan Đắc Thọ nhấn giọng:
– Địch nhân đã coi nhẹ một điều, một điều không nên coi nhẹ, đó là ý chí và lòng quyết tâm không sợ chết của chúng ta. Vì thanh danh và sự tồn vong của Kim Gia Lâu, quyết phải ra tay...Theo ta, giết!
Dứt lời, lão thi triển thân pháp bay vọt xuống như mọt con mãnh hổ, bên phải Diêu Cương, bên trái Tô Kiệt, Thạch Tiên Nhân và đào Kỳ Trung bay theo sau.
Chỉ trong chớp mắt năm người đã lao đáp xuống giữa bọn đại hán áo tro, tiếng binh nhẫn sáp nhau và tiếng quát tháo vang dội, bóng người lướt vùn vụt, hồng quang chóe lên rợp trời.
Phan Đắc Thọ khi chân vừa chạm đấùt đã vung dao chém. Rớt bốn địch nhân, thoát người né tránh qua ba ngọn Cô Lâu trảo, chân phải tung mạnh lên, tên đại hán ở gần rống lên một tiếng, hộc máu chết tươi.
Phía bên phải, Diêu Cương múa Song Nhẫn phủ như điện xẹt, một tên đại hán bị đánh dập đầu. Ngọn đoản đao ở tay trái lại chọc thủng bụng một tay đại hán khác, máu bắn ra tứ phía, những tiếng rống lên nghe kinh hồn.
Qua Siêu Sinh dẫn mười hai tên tùy tùng phóng tới.
Phan Đắc Thọ liền hô:
– Theo ta, tránh thực đánh hư!
Chữ thực mà lão nói đương nhiên ám chỉ Qua Siêu Sinh và mười hai tay cận vệ của gã, còn hư là nói bọn đại hán còn lại.
Bọn Phan Đắc Thọ thấy Qua Siêu Sinh lao tới, liền đánh tới tấp sang hướng khác, tuyệt đối không sáp chiến với mười ba tay đó.
Đương nhiên, vì đạt được mục đích, bọn Phan Đắc Thọ không dừng ở một chỗ. Đứng từ xa nhìn, thấy họ giống như năm con mãnh hổ lao vùn vụt trong đàn dê, chém tả bạt hữu, bọn đại hán nối tiếp nhau ngã gục, đến khi Qua Siêu Sinh và mười hai tên cận vệ sáp vào vòng chiến, Phan Đắc Thọ liền hô lớn:
– Biến!
Năm bóng người lao vun vút lên triền núi.
Tô Kiệt và Diêu Cương đứng chắn giữ phía trước, Song Nhẫn phủ dính đầy máu, hai người ngẩng đầu cười cuồng hung.
Phan Đắc Thọ lên tới đỉnh, đưa hai tay lau máu trên mặt, nét mặt xanh gầy biến thành màu đỏ tươi, cất cao giọng:
– Qua Siêu Sinh, ngươi lần này đưa người xâm nhập vào Liêu Bắc nhằm mục đích gì?
Qua Siêu Sinh ngước mắt nhìn lên, nói giọng hận thù:
– Phan nhị đương gia, ngươi thật sự muốn biết sao?
– Không sai, mong ngươi thực ngôn trả lời.
Qua Siêu Sinh chậm rãi nói – Đại mạc Cô Lâu bang chúng ta tiến nhập địa giới Liêu Bắc không có mục đích gì, chỉ là thuận thiên ứng nhân, tiêu diệt Kim Gia Lâu, như vậy mà thôi.
Phan Đắc Thọ ngửng đầu cười ha hả:
– Dựa vào lũ cẩu trệ ngươi sao? Cẩu trệ!
– Nội trong hai trăm dặm, bọn ta đã bắt đầu vây hãm Kim Gia Lâu, chỉ đợi đem từng người của Kim Gia Lâu ra chặt đầu nữa thôi, chiếm lấy Liêu Bắc cũng không còn bao Lâu.
Qua Siêu Sinh cười trông rất khó coi, nếu chỉ nhìn vào mặt gã ta thì ngỡ rằng gã ta đã phát cuồng.
Phan Đắc Thọ chửi mắng – Các ngươi thuận thiên khỉ gì? Ứng nhân nào? Thứ mọi rệp như các người mà cũng dám mơ tưởng đến Liêu Bắc để tranh giành thế lực.
– Kim Gia Lâu hung hãn tàn độc, cướp bóc hoành hành ba mươi năm nay.
Liêu Bắc không có ai dám kháng cự. Các ngươi nên biết rõ, gọi là “ba mươi năm phong thủy lưu chuyển”, Kim Thân nhị gia đã đến lúc treo cung cất giáo. Kim Thiếu Vân một trận là tiêu, Kim Thiếu Cường lại bị tên sát thủ Triển Nhược Trần giết chết, chỉ còn lại Kim quả phụ gắng sức chống chọi với tình thế, nhưng Kim quả phụ như hôm nay ...
Chưa hết lời, gã ta lại ngẩng đầu cười cuồng vọng.
Bọn Phan Đắc Thọ muốn Qua Siêu Sinh nói tiếp, gã lại đột ngột ngừng lời, liền truy hỏi:
– Qua Siêu Sinh, ngươi đã làm gì với Lâu chủ của bọn ta?
Qua Siêu Sinh trả lời gọn lỏn:
– Sắp chết rồi!
Phan Đắc Thọ nhẹ người đi, chí ít lúc này Lâu chủ vẫn còn sống trên thế gian, thế thì sẽ còn có hy vọng để tìm ra tung tích của Lâu chủ.
Nghĩ vậy, lão lại hỏi:
– Qua Siêu Sinh, ngươi nói đại mạc Cô Lâu bang đến tiếp nhận Liêu Bắc là thuận thiên ứng nhân, xin hỏi các ngươi ứng người nào?
Qua Siêu Sinh cất giọng cười quỷ quái nói:
– Ứng là làm thỏa lòng những hào kiệt võ lâm bị ngươi lăng nhục, những giang hồ hảo hán bị ngươi ức hiếp. Các ngươi biết hiện nay có biết bao nhiêu huynh đệ mong được nhìn cơ ngơi của Kim Gia Lâu sụp đổ, cũng có bao nhiêu người cầm sẵn đao để đợi lột da xẻ thịt các ngươi.
Phan Đắc Thọ lớn tiếng:
– Qua Siêu Sinh, nếu ta đoán không sai, những người, à ngươi nói ắt chính là bọn phản đồ của Kim Gia Lâu lần trước, bọn họ tử thương lớp lớp, một số người đã bỏ trốn đi.
– Chuyện của Kim Gia Lâu lần trước và lần này khác nhau. Hôm nay các người đang nằm bên bờ diệt vong, tuy nhiên, chuyện thắng bại nói ra như vậy vẫn còn sớm.
– Lời ngươi nói không sai. Các ngươi đã đến đây, vả lại cũng đã bắt đầu ngầm hạ độc thủ đối với bọn ta, đương nhiên còn chưa thể đoán định được ai thắng ai bại. Tuy nhiên...
Lão hoa ngọn đoản đao, nói tiếp – Nhìn kìa, chỉ một đường đao của ta, các ngươi đã nằm cả đống trên đất, điều đó cũng đủ để chứng minh cho các ngươi rõ.
Qua Siêu Sinh rống lên:
– Các ngươi sẽ phải trả giá đối với nợ máu mà các ngươi đã gây ra.
– Vậy còn đợi gì nữa. Phan đại gia ở nơi này hầu tiếp.
Hai tay tùy tùng đứng sau lưng Qua Siêu Sinh phẫn nộ hét lên một tiếng, cùng bay vọt người lên, song song tiến thẳng lên đỉnh núi, trong tay mỗi người đều nắm khô cốt trảo và đầu lâu.
Thoắt một cái hai người đã lên trên triền núi, Tô Kiệt và Diêu Cương cũng đã lao người xuống, tạo nên một trận long tranh hổ đấu.
Ba người còn lại phía Phan Đắc Thọ không thể xuống để chi viện được. Bọn Qua Siêu Sinh cũng chỉ biết ngước mắt nhìn lên.
Tô Kiệt sáp chiến với gã đại hán cao ốm, Song Nhẫn phủ phát ra liên tiếp mười một chiêu nằm nhiều hướng khác nhau lao vào. Gã đại hán lướt người tránh chiêu. Trong lúc hai người đang ở trên không, bỗng nghe vù một tiếng, từ trong chiếc đầu lâu trên tay gã đại hán bỗng vụt ra một vệt sáng bay thẳng đến người Tô Kiệt.
Tô Kiệt thật sự không ngờ trong hộp xương sọ đó lại đặt ám khí, lúc này người đang lơ lửng trên không, biện pháp duy nhất là vung đao đỡ lấy.
Ngọn đoản đao vụt ra đã nhanh, nhưng đã chậm, vệt sáng bay đi với một kình lực rất mạnh, găm trúng đầu vai Tô Kiệt.
Tô Kiệt lộn người trên không trung, chưa đáp xuống đất miệng đã kêu lên:
– Thận trọng chú ý, trong đầu lâu của địch nhân có ám khí.
Ngay lúc đó Thạch Tiên Nhân lao người qua khỏi Tô Kiệt hét lên:
– Tên yêu nghiệt kia, Thạch đại gia cung hầu ngươi.
Gã đại hán không ngờ mũi khô cốt đinh không găm trúng đầu Tô Kiệt vì Tô Kiệt phản ứng quá nhanh. Gã ta vừa chạm đất, Song Nhẫn phủ của Thạch Tiên Nhân đã bổ xuống đầu.
Gã ta vung ngược Quỷ trảo lên nghênh tiếp, choang một tiếng, lửa tóe ra như một chiếc pháo hoa. Ngọn đoản đao trên tay của Thạch Tiên Nhân đã đâm nhanh đến, gã đại hán giương mày, định quay người phát ám khí, nhưng Thạch Tiên Nhân đã xoay nhanh chân phải, bịch một tiếng, gã đại hán bị bay xuống núi.
Diêu Cương sáp chiến với gã áo tro còn lại. Diêu Cương mắt đỏ kè, râu tóc dựng đứng, mỗi nhát búa đánh ra miệng lại hét lên rung rợn, áp đảo đối phương liên tục.
Phan Đắc Thọ đã nhổ Khô cốt đinh trên vai Tô Kiệt ra, thấy mũi khô cốt đinh dài không quá hai thốn, màu tợ xương khô, nhưng nếu nhìn kỹ mới biết là bằng sắt.
Từ dưới núi, giọng của Qua Siêu Sinh vọng lên:
– Phan Đắc Thọ, ngươi còn chưa đầu hàng sao?
Phan Đắc Thọ nổi cơn đại nộ quát:
– Kim Gia Lâu chỉ có lấy đầu quỷ, không biết đầu hàng là gì!
Qua Siêu Sinh mỉa mai:
– Năm người nay đã thụ thương một, ta còn chưa phát động toàn lực. Tên họ Phan kia, lẽ nào muốn phanh thây nát thịt mới can tâm sao?
Phan Đắc Thọ nghiến răng trèo trẹo:
– Bọn ta phanh thây nát thịt thì bọn ngươi cũng dập đầu tan xương.
– Phan ĐắcThọ, ngươi cuồng rồi, sẽ cho ngươi biến thành con quỷ mất đầu ngay lập tức.
Gã ta hai tay cầm chiếc đầu lâu, đã bắt đầu tiến lên triền núi, sắc mặt tái tía, dưới chân phát lên tiếng lộp cộp hữu lực, miệng quát cuồng lên:
– Ta phải lên trên đó quyết một trận thư hùng mới được, ngươi sao?
Phan Đắc Thọ tuyệt đối không tin Qua Siêu Sinh bỏ trường chọn đoản, chỉ một mình lên đây để liều mạng, gã tất nhiên đang dùng xảo kế để dụ Phan Đắc Thọ lọt lưới.
Đào Kỳ Trung nói giọng giận dữ:
– Qua Siêu Sinh, ngươi là cái thứ gì lại dám đọ chiêu với nhị đương gia ta?
Đào đại gia sẽ cho ngươi nếm chiêu.
Thân hình cao to của lão ta lao về phía trước.
Qua Siêu Sinh khiêu khích:
– Phan Đắc Thọ, ngươi sợ rồi sao?
Phan Đắc Thọ bỗng quát:
– Kỳ Trung quay trở lại!
Đào Kỳ Trung quay lại nói:
– Nhị đương gia chớ nghe hắn ta hù doạ, thuộc hạ chỉ trong mười chiêu sẽ lấy đầu hắn được ngay.
Phan Đắc Thọ rít qua kẽ răng:
– Ta bảo ngươi quay lại có nghe không.
Đào Kỳ Sơn lườm mắt nhìn Qua Siêu Sinh một cái rồi quay trở lại.
Qua Siêu Sinh cười quỷ quyệt, nói:
– Phan nhị đương gia, ta muốn khiêu chiến với ngươi, nếu chấp nhận thì xuống đây!
Phan Đắc Thọ lắc đầu trả lời:
– Khiêu chiến của ngươi chỉ là một âm mưu. Qua Siêu Sinh, lẽ nào không đúng sao?
Qua Siêu Sinh khua hai tay, nói lớn:
– Quyết một trận sống chết, mỗi người đều vận dụng cơ trí, mưu luợc, dốc hết võ công, nếu ngươi còn đắn đo lo sợ thì không xứng là nhị đương gia của Kim Gia Lâu đâu.
Phan Đắc Thọ trong long đã định, không vì những lời châm chọc của đối phương mà nổi giận, bèn cười nhạt nói:
– Ngươi đã nói vậy, ta chấp nhân khiêu chiến.
– Vậy xuống đây!
Phan Đắc Thị chỉ tay về phía khoảng trống xa xa, nói:
– Qua Siêu Sinh, ngươi và ta qua bên đó quyết một trận sống mái.
Qua Siêu Sinh mừng thầm trong lòng, khoảng đất đó khuôn viên chỉ rộng một trăn trượng, cách triền núi đến ba mươi trượng, nếu vây đánh địch thủ ở đó thì đừng mong chuyện sống còn.
Qua Siêu Sinh chậm rãi quay người bước từng bước đi đến khoảng đất trống trước, đám cận vệ đi theo sau lưng, mười ba người kéo nhau đi.
Lúc này trong đầu Phan Đắc Thọ tồn tại bao ý nghĩ:
một là phải truy hỏi địch nhân bắt Lâu chủ đi đâu? Hai là phải diệt trừ bọn áo tro này vì uy danh của Kim Gia Lâu từ nay và về sau, Qua Siêu Sinh không chết không được.
Qua Siêu Sinh đã sắp đến bên khu đất trống, bọn đại hán còn lại đứng trải dọc theo sơn đạo trong rừng.
Phan Đắc Thọ nói nhỏ với Tô Kiệt:
– Lão Tô, vết thương của ngươi như thế nào?
Tô Kiệt mỉm cười đáp:
– Không sao, mười đinh như vậy găm vào cũng chẳng ăn thua gì. Nhị đương gia có gì dạy bảo?
Phan Đắc Thọ gật đầu bảo:
– Hảo! Chúng ta cứ theo kế hoạch như trước, xông xuống tàn sát bọn chúng một trận nữa.
Diêu Cương hỏi nhỏ:
– Nhị đương gia không phải muốn quyết chiến với tên tiểu tử kia một trận sao?
Phan Đắc Thọ hừ một tiếng nói:
– Quyết chiến nên tiến hành khi tấn công vào tổng đàn của Cô Lâu bang, nơi này không phải là nơi quyết chiến.
Lão ta chuyển giọng:
– Các ngươi không nghe lời Qua Siêu sinh vừa nói sao? Quyết một trận sống chết bao hàm nhiều điều, võ công chỉ là một trong số đó, tâm cơ mới là lẽ thủ thắng.
Năm người cùng bay người xuống núi, thoắt một cái đã theo kịp bọn đại hán áo tro đo dọc theo sơn đạo. Ban đầu, bọn đại hán áo tro thấy bọn Phan Đắc Thọ lướt tới, tưởng rằng muốn đến khoảng đất trống để giao đấu, bèn tránh sang hai bên để nhường đường, không ngờ bọn Phan Đắc Thọ đột ngột biến chuyển đội hình, Phan Đắc Thọ hét lên một tiếng dậy trời:
– Giết sạch!
Bỗng thấy đao búa loé lên tầng tầng lớp lớp, năm hung thần chém tới tấp vào bọn áo tro. Bị tấn công bất ngờ, bọn áo tro liều mạng chống trả. Nhưng tình thế phát sinh quá đột ngột, chỉ tính riêng chết dưới ngọn đao của Phan Đắc Thọ không thôi cũng đã đến bảy tám mạng.
Cuộc tàn sát diễn ra ở trong rừng, những tiếng kêu rống thảm thiết vang dội cả khu rừng. Phía bên kia, Qua Siêu Sinh vừa đặt chân đén khoảng đất trống bỗng nghe thấy những tiếng kêu la, biết ngay mình bị mắc lừa bọn Phan Đắc Thọ, liền hét lên một tiếng, thi triển thân pháp phóng vào bờ rừng, miệng quát lớn:
– Phân Đắc Thọ, ngươi là loài súc sinh không thể tha thứ, ta phải băm thây ngươi ra mới được.
Từ trong rừng, giọng của Phan Đắc Thọ cười đắc ý, hô:
– Biến!
Khi Qua Siêu sinh cùng những tay cận vệ lao đến trong rừng, thì bọn Phan Đắc Thọ đã lao vút người lên triền núi, không chậm trễ một phút giây nào.
Phan Đắc Thọ đứng sừng sững, trầm giọng hỏi bọn thuộc hạ:
– Trận chiến này mỗi người giết được mấy tên.
Diêu Cương liền trả lời:
– Bẩm nhị đương gia, thuộc hạ chém loạn xạ, đâu nhớ giết được bao nhiêu người đâu. Chỉ biết trên người nhuốm không ít máu địch nhân.
Phan ĐắcThọ quát:
– Nói ngớ ngẩn, ngươi giết được bao nhiêu địch nhân cũng không rõ sao? Lú lẫn!
Tô kiệt nói:
– Còn thuộc hạ truy sát năm tên, có ít nhất ba tên chết.
Phan Đắc Thọ hỏi Đào Kỳ Trung:
– Ngươi sao?
Đào Kỳ Trung lấy tay áo lau vết máu trên mặt, đáp:
– Khoảng bốn, năm tên.
Phan Đắc Thọ giận dữ quát:
– Bốn là bốn, năm là năm, sao lại...
Đào Kỳ Trung vội tiếp lời:
– Nhị đương gia, có điều không biết, thuộc hạ chém xong là biến liền, chết hay sống đâu có nắm được chính xác.
Từ phía dưới, Qua Siêu Sinh gào lên:
– Phan Đắc Thọ ơi Phan Đắc Thọ, ngươi chẳng kể tín nghĩa, không tuân ước định, là loài trâu chó, ngươi...ngươị., xuống đây cho ta!
Phan Đắc Thọ cười ngạo nghễ, mỉa mai:
– Qua Siêu Sinh, ngươi chửi đi, chửi không đem lại thắng lợi đích thực, bởi vậy khuyên ngươi đừng dại làm hao hơi kiệt sức.
Qua Siêu Sinh lại chửi mắng:
– Lão già kia, người ta ước định qua bên kia thi đấu, ngươi vì sao nửa đưòng lại hạ sát thuộc hạ của ta?
Phan Đắc Thọ nhếch môi cười:
– Qua Siêu Sinh, chúng ta là hai phe đối đầu với nhau, liên quan đến thắng bại của mỗi phía song phương, chứ không phải ân oán riêng giữa ngươi và ta, lão phu cùng ngươi quyết cái gì? Đấu cái gì chứ?
Ngừng lại giây lát, lão nói tiếp:
– Ngươi cũng từng nói rõ, tuy quyết đấu nhưng cũng bao gồm cả cơ trí và mưu lược, võ công chỉ là một phần thôi, vì vậy ta xin đề tỉnh ngươi, trái ngược với mưu đồ của ngươi nhưng lại thỏa được tâm nguyên của bọn ta, làm cho nười mấy thuộc hạ của ngươi thịt mạng, như vậy mới làm giảm đi ưu thế về mặt nhân lực của ngươi đối với bọn ta, vậy có thể gọi là xảo trá sao?
Qua Siêu sinh tức giận đến hai tay run lên, chân giẫm mạnh, đá vỡ bay tung toé, hét lên:
– Tên hỗn láo kia, chuyện quyết đấu ngươi không chấp nhận sao?
Phan Đắc Thị chỉ thiên chỉ địa nói:
– Ai nói không, tuy nhiên để xem địa điểm cái đã.
Qua Siêu Sinh gắt giọng:
– Địa điểm không phải ngươi đã định đó sao?
– Vừa rồi chỉ là thi triển tiểu kế với ngươi, mục đích là trừ khử đồng đảng của ngươi. Lần này lại khác, vì hành vi thái độ của ngươi làm ta không thuận mắt, bởi vậy ta quyết phải thu thập ngươi.
Qua Siêu Sinh hỏi:
– Nói đi, ngươi quyết định thế nào?
Phan Đắc Thọ chỉ trên triền núi, nói:
– Ngươi và ta quyết một trận phân cao thấp ở trên này, ngươi có dám không?
Qua Siêu Sinh lắc mạnh đầu, quát gắt:
– Dụ ta mắc bẫy sao, lão già xảo quyệt?
– Ngươi cự tuyệt sao?
– Ta không phải kẻ dại khờ!
Phan Đắc Thọ khịt mũi nói:
– Thì ra ngươi cũng biết sợ sao?
Qua Siêu Sinh nổi cơn thịnh nộ, quát:
– Phan Đắc Thọ, rồi cuối cùng người chết chính là các ngươi!
– Tính Qua kia, ai chết về tay ai lúc này nói ra còn sớm. Nếu ngươi thành ý muốn cùng ta quyết một trận thắng bại thì hãy tiếp nhận điều kiện của ta.
– Ắt là điều kiện khuyết đức âm tổn, ai thèm tiếp nhận.
– Ngươi không muốn nghe sao?
Qua Siêu Sinh nhìn bọn thuộc hạ, chỉ tấn công hai lần đã tử thương gần một nửa huynh đệ, lửa hận trong lòng bừng trỗi dậy, gã nghiến răng lên tiếng:
– Nói đi!
Phan Đắc Thọ nói giọng chậm rãi, nhưng hữu lực:
– Cho người của ngươi lùi cả ra khoảng đất trống kia, bốn huynh đệ của ta cũng không xuống núi, chỉ có hai người ta và ngươi quyết tử một trận tại bìa rừng đó đến chết mới thôi, ngươi thấy thế nào?
Qua Siêu Sinh liếc nhìn bọn thuộc hạ tùy tùng, một gã nhỏ giọng:
– Phó bang chủ, chớ cả tin đáp ứng, chúng ta chỉ cần vây hãm họ ở trên đó, đói khát cũng đủ làm họ chết rồi!
Một gã khá trầm giọng:
– Lưu Toàn nói không sai. Phó bang chủ còn phải chủ trì đại cuộc sao lại có thể liều mạng với kẻ địch được. Chúng ta nên vận dụng vào ưu thế, không nên mắc lừa gã tính Phan kia.
Qua Siêu Sinh nói lớn:
– Tính Phan kia, để Qua gia ngẫm nghĩ lại đã.
Gã quay lại nói với bọn tùy tùng:
– Các ngươi nghe rõ cho ta, trước hết các ngươi nên biết, nơi này nằm trong phạm vi thế lực của Kim Gia Lâu, ắt sẽ có người của Kim Gia Lâu xuất hiện, bởi vậy ta không muốn cầm chân ở đây lâu, để ta lên dụ hắn rời khỏi triền núi, đến khi ta phát ám hiệu, các ngươi lập tức xông đến bao vây hắn ta. Nhưng khi bốn tên còn lại xông xuống, các ngươi lập tức quay lại ngăn chặn, ba người giết một người. Án theo quy củ của bổn bang, hạ được một địch nhân lập tức chặt đầu ngay, ta treo đầu họ lên để báo thù cho những huynh đệ đã chết đi.
Gã ta vừa nói xong, giọng của Phan Đắc Thọ đã cất lên:
– Thế nào, thương nghị ổn cả rồi chứ?
Qua Siêu Sinh quay lại hoa hai tay, bọn đại hán áo tro đều kéo nhau ra khỏi bìa rừng, quả nhiên mười hai tay cận vệ của Qua Siêu Sinh cũng ra khỏi rừng, đứng ngay ngắn trên khu đất trống.
Qua Siêu Sinh đứng dưới một gốc đại thụ, nói:
– Phan nhị đương gia, ta hoàn toàn chấp nhận điều kiện của ngươi, còn chần chừ gì nữa mà chưa xuống đây?
Phan Đắc Thọ bảo bọn thuộc hạ:
– Bốn người hãy nghe đây, không có mệnh lệnh của ta, không ai được xông xuống, nên biết rằng tình thế đang nguy khốn, lùi một bước là chết không toàn thây ... thận trọng nhớ lấy!
Đào Kỳ Trung đáp lại:
– Nhị đương gia yên tâm, bọn họ đừng mong lên được đây!
Diêu Cương da mặt vỏ quýt săn lại nói:
– Nhị đương gia thiên vạn lần phải cẩn thận đấy!
Tô Kiệt càng lo lắng hơn:
– Nhị đương gia nên thận trọng chú ý, trong hai chiếc đầu lâu của hắn có ám khí đấy!
Phan Đắc Thọ trầm giọng quát:
– Xem ta đi thu thập gã thất phu họ Qua!
Phan Đắc Thọ biểu hiện bên ngoài bình tĩnh trấn định, nhưng trong lòng rất lo lắng, vì lão ta chọn con đường này để đi, địch nhân lại đón lỏng ở đây, tình thế diễn biến khiến người ta không thể lường trước được. Kim Gia Lâu rồi đây ắt sẽ gặp nhiều nguy biến. Lần trước, những nhân vật cấu kết với Đơn Thuận, tuy đã chết hơn một nửa, nhưng vẫn còn mấy lão ma đầu đã trốn đi, Vưu Nô Nô là một người trong số đó.
Phan Đắc Thọ lạnh lùng bước xuống triền dốc, mỗi bước chân in một dấu ấn, mỗi bước đi một tiếng hừ vang lên, tiến thẳng về phía Qua Siêu Sinh.
Trên nét mặt như thây khô của Qua Siêu sinh, dần hiện rõ một lớp màu đỏ tía, gã nhe hai hàm răng như ma, nói:
– Nhị đương gia, chỉ có người hiểu rõ thế thời thế mới là trang tuấn kiệt, cũng mới có thể sống được lâu dài. Qua mỗ thành ý tương khuyên ...
Phan Đắc Thọ quát:
– Tính Qua kia chớ lắm lời. Trước khi chưa động thủ, ta mong ngươi thực ngôn trả lời, các ngươi dùng thủ đoạn gì để bắt Lâu chủ của chúng ta? Mục đích vì sao?
Qua Siêu sinh với khuôn mặt mếu máo, khóc cười chẳng hay, nói:
– Ngươi đương nhiên sẽ hỏi vậy, vì ta biết rõ đó là mục đích chính khi ngươi chấp nhận cuộc quyết đấu với ta. Nhị đương gia, ngươi không phủ nhận chứ?
Phan Đắc thọ ngầm ngạc nhiên. Gã tính Qua này thật sự không phải vừa, lão gắt giọng:
– Lẽ nào ngươi không muốn nói ra?
Qua Siêu sinh hạ ánh mắt nhìn xuống, trầm ngâm giây lát, tiếp lời:
– Bắt được Kim quả phụ bọn ta đã dùng kế sách một thời gian không ít. Chỉ có cách bắt Kim quả phụ đi, mới có cách bắt ép bà ta giao ra tất cả những gì của Kim Gia Lâu. Đương nhiên, đây là một công việc hết sức khó khăn, nhưng bọn ta có lòng nhẫn nại, cũng có nghị lực, Kim quả phụ cuối cùng sẽù đáp ứng theo yêu cầu của Cô Lâu bang ta, ha ha...
Phan Đắc Thọ cơ nhục trên mặt giật lên từng hồi, quát hỏi:
– Lũ ác quỷ, các ngươi đem Lâu chủ của bọn ta giam giữ ở đâu, mau nói!
– Ta dễ gì nói ra. Nhị đương gia, ngươi được một đòi hai đấy Ánh đao loé lên, Phân Đắc Thọ gằn giọng:
– Không nói ngươi sẽ chết!
Qua Siêu Sinh nhảy tạt người, hai chiếc đầu lâu kêu lên leng keng, phát ra những tia sáng rùng rợn, trong lúc ánh sáng tỏa ra tứ phía, người gã ta đã bay ra ngoài ba trượng.
Phan Đắc Thọ hừ một tiếng trong cổ, nói:
– Chạy đâu cho thoát!
Lão ta múa đao bay người theo, ánh đao loang loáng như cả rừng đao.
Qua Siêu Sinh gõ hai chiếc đầu lâu vào nhau, rít qua kẽ răng:
– Ta sẽ cho ngươi còn lại một đống xương tàn!
Ngọn đoản đao trong tay xé gió vùn vụt, khiến người ta phải sởn gai ốc, Phan Đắc Thọ gầm lên.
– Qua Siêu Sinh, ta đánh tan xác ngươi!
Qua Siêu Sinh cười lên mấy tiếng quỷ quái, bỗng thấy từ trong hốc mắt ở đầu lâu bên trái tay gã ta phụt ra hai luồng khói xám bật thẳng đến mặt đối phương.
Ở vùng tai của chiếc đầu lâu bên phải lại bay vút ra một ám khí. Ám khí luồng theo làn khói độc nhằm thẳng vào người Phan Đắc Thọ ...