Hồi 23
Tác giả: Liễu Tàng Dương
Từ Tiểu Hà hiểu ý của Triển Nhược Trần, lập tức bỏ Đoạn Phương Cô xuống ngựa, vội cởi chiếc áo đen trên người cô ta ra, rồi mặc vào.
Cổ Tự Ngạn liền trói ngược hai tay Đoạn Phương Cô lại, Từ Tiểu Hà cởi tiếp chiếc quần trắng của Đoạn Phương Cô ra!
Đoạn Phương Cô không phẫn nộ, ngược lại còn cười, nói:
– Triển Nhược Trần, ngươi uổng phí tâm cơ rồi!
Triển Nhược Trần lạnh giọng:
– Thật không?
Phía bên kia, tiếng vó ngựa đã phi dồn dập ở trên bờ đê...
Triển Nhược Trần vội bảo bọn Nguyễn Nhị:
– Bỏ Đoạn Phương Cô vào trong bao, các người vào ẩn lánh trong bờ rừng, đợi bọn ta đi xa, các người lập tức chạy thẳng về Trường Xuân Sơn, không cần phải theo ta!
Nguyễn Nhị ôm quyền đáp:
– Xin thiếu chủ thận trọng, bọn thuộc hạ tạm thời lẩn tránh!
Cổ Tự Ngạn bỏ Đoạn Phương Cô vào trong bao đặt lên trên ngựa mình.
Nhóm Bát Vệ Phi Long đem Đoạn Phương Cô vội lẩn tránh vào trong rừng rậm.
Triển Nhược Trần nhảy lên ngựa, vung dây cương, hai con ngựa chậm rãi bước đi.
Từ Tiểu Hà mở búi tóc ra xõa xuống che nửa mặt, ngồi trên lưng ngựa, trông giống như Đoạn Phương Cô!
Toán đại hán xuất hiện ở bờ đê, vừa thấy hai người, liền la hét thúc ngựa đuổi theo...
Triển Nhược Trần phì cười miệng hét một tiếng, tay trái kéo ngựa của Từ Tiểu Hà đang cưỡi, phi đi như bay...
Triển Nhược Trần lại cho ngựa phi ngược về phía Long Tuyền Trấn, cát bụi cuốn tung mù mịt phía sau...
Quả nhiên, toán đại hán áo tro đó thúc ngựa đuổi theo sau, tiếng quát tháo vang lên dữ dội!
Triển Nhược Trần vừa phi ngựa vừa nói với Từ Tiểu Hà:
– Tốt rồi, bọn Nguyễn Nhị có thể đi đường vòng trở về Trường Xuân Sơn được rồi!
Từ Tiểu Hà quay nhìn phía sau, rạng rỡ nụ cười, nói:
– Đây thật là một kế điệu hổ ly sơn tuyệt diệu!
Triển Nhược Trần tiếp lời:
– Tuy đã sắp đến địa phận Kim Gia Lâu, nhưng thấy càng nguy hiểm hơn so với ở Đại Mạc, chúng ta không thể không phòng bị.
– Vì sao? Lẽ nào chúng ta còn sợ họ sao?
– Chúng ta ở Đại Mạc tuy có Đoạn Phương Cô, nhưng ta không lo lắng, vì lực lượng tinh nhuệ của Cô Lâu Bang đã kéo hết về địa giới Liêu Bắc, cao thủ của họ cũng chỉ có bốn đại hộ pháp đã chết, như hôm nay lại khác, họ đã tiềm ẩn tại vùng này, và Đoạn Nhỉ Sinh cũng tới Liêu Bắc rồi, Đoạn Phương Cô lại là một át chủ bài để ta đánh đổi với Đoạn Nhỉ Sinh, trước khi Đoạn Phương Cô chưa an toàn đến được Kim Gia Lâu, thì chúng ta tốt nhất không nên xáp mặt với họ, tránh những rắc rối khác nảy sinh!
Từ Tiểu Hà hiểu được của chàng, bèn nói giọng lo lắng:
– Nhược Trần ca, vết thương trên lưng chàng...
Quay lại cười, Triển Nhược Trần nói:
– Chưa tổn thương đến gân xương, vết thương ở da thịt đã đỡ nhiều rồi!
Lúc này...
Từ xa đã hiện ra ngôi đình Bát Giác, ở cạnh hàng cây ngô đồng, bảy tên thuộc hạ của Vưu Nô Nô nằm chết ngổn ngang trên đất, chỉ có Vưu Nô Nô hai mắt bị mù không biết chạy đi phương nào!
Triển Nhược Trần lập tức quay lại bảo Từ Tiểu Hà:
– Nhanh cởi bộ y phục trên người ra!
Từ Tiểu Hà bật cười, vừa phi ngựa vừa cởi bộ y phục trên người ra.
Triển Nhược Trần nhảy xuống bên cạnh những thi thể, gọi Từ Tiểu Hà xuống ngựa, Triển Nhược Trần liền đem bộ áo quần đen trắng ném vào trong lùm cây, lấy cát lấp lại. Chàng kéo tay Từ Tiểu Hà, hai người đứng sững cạnh bên những thi thể, tỏ ra vẻ rất kinh ngạc!
Triển Nhược Trần nhỏ giọng:
– Chúng ta phải thử xem vận mạng thôi!
– Ý của chàng là...
Triển Nhược Trần thở ra, nói:
– Mong sao những người đang đuổi tới không nhận ra chúng ta, nếu không thì...
Từ Tiểu Hà lắc đầu tiếp lời:
– E rằng không được, trong Đại Mạc xuất hiện hai toán đại hán áo tro, chúng ta chỉ diệt được một toán, toán còn lại không phải đã đi phía trước cầu cứu viện binh đó sao? Những người đang đuổi tới...
Triển Nhược Trần nhìn toán người đang xuất hiện ở xa, nói:
– Lẽ nào muội quên rồi sao? Toán người đó là cưỡi lạc đà, trên Đại Mạc họ đi nhanh nhưng đến trên đất liền họ làm sao đi nhanh bằng ngựa được.
Từ Tiểu Hà nhỏ giọng:
– Họ đã đến kìa!
Quả nhiên toán đại hán áo tro lướt gió phi ngựa tới, chỉ trong nháy mắt đã đứng trước mặt hai người.
Triển Nhược Trần kéo tay Từ Tiểu Hà, trông bộ ngơ ngác đứng nhìn bọn đại hán!
Triển Nhược Trần thầm nghĩ, chỉ cần những người này nhận ra chàng là Triển Nhược Trần, tức khó tránh khỏi một trường bạt sát!
Dẫn đầu là một gã đại hán tóc đỏ, gã ta cho ngựa lên trước mặt Triển Nhược Trần, trầm giọng quát:
– Ủa, các người là ai?
Triển Nhược Trần mừng thầm trong lòng, những người này hoàn toàn không nhận ra chàng, bèn đáp:
– Bọn tôi là người ở Long Tuyền Trấn.
Gã đại hán mặt hồng nhìn về phía trước, hỏi:
– Có thấy hai người cưỡi ngựa, trong đó có một người vận áo đen quần trắng...
Từ Tiểu Hà liền chỉ về phía Long Tuyền Trấn, trả lời:
– Có, có, có, họ chạy về phía đó!
Gã đại hán mặt hồng vung tay hô:
– Các huynh đệ Tây Phong đường đuổi theo!
Cả bọn cùng hét lên một tiếng, phóng ngựa chạy về phía Long Tuyền Trấn...
Nhìn bọn đại hán đi xa, Triển Nhược Trần và Từ Tiểu Hà cùng cất giọng cười ha ha đầy đắc ý!
Hai người lui phía sau gò cát dẫn ngựa ra, nhảy lên ngựa phi trở lại. Từ Tiểu Hà nói:
– Thật là vận may, quả nhiên không có ai nhận ra chúng ta!
Triển Nhược Trần quay lại mỉm cười nói:
– Thúc ngựa đi nhanh, chúng ta có thể đuổi kịp bọn Nguyễn Nhị...
Từ Tiểu Hà chợt sầu nét mặt, không nói gì thêm, cúi đầu cho ngựa tung vó lao đi.
Hiện tại, dòng sông chảy ngang trước mặt, vòng qua bờ đê, nước sông cát trắng, Từ Tiểu Hà gọi Triển Nhược Trần:
– Nhược Trần ca, đến lúc chúng ta chia tay rồi!
Triển Nhược Trần sửng sốt hỏi:
– Ngay lúc này sao?
– Vâng!
Triển Nhược Trần cho ngựa dừng lại, đến cạnh bên Từ Tiểu Hà, hỏi:
– Lúc này ư?
Gật đầu nặng nề, Từ Tiểu Hà đáp:
– Vâng...
Nói lên được tiếng “vâng”, cô ta dúi đầu vào lòng chàng, lẩm bẩm:
– Ôm muội một lần nữa đi, Nhược Trần ca, ôm muội chặt thêm một lần nữa đi, muội...
Triển Nhược Trần ôm chặt lấy Từ Tiểu Hà, khuôn mặt khô gầy áp trên mái tóc cô ta, nhỏ giọng:
– Muội ở lại trên con sông xanh này sao? Tiểu Hà, thật quá cô độc!
Từ Tiểu Hà áp mặt vào ngực chàng, nói:
– Ai nói muội cô độc! Muội không phải đã từng nói rồi sao? Luôn có hình bóng chàng ở bên cạnh muội mà!
Triển Nhược Trần than thở nhìn trời, buông giọng:
– Sắp đến giờ ngọ rồi!
Từ Tiểu Hà ngẩng mặt lên, buông lời dịu ngọt:
– Muội rất muốn đưa chàng lên thuyền, làm cho chàng một bữa cơm nữa, nhưng muội biết rằng lúc này không nên giữ chân chàng lại, vì Kim Gia Lâu đang nôn nóng trông chàng trở về.
Nhè nhẹ nâng lấy khuôn mặt xinh xắn của Từ Tiểu Hà, Triển Nhược Trần nói:
– Tiểu Hà muội, muội cứu ta như vậy, ta...
Từ Tiểu Hà liền đưa tay bưng lấy miệng chàng, nói khe khẽ:
– Chớ nhắc đến chuyện muội cứu chàng, muội đi đến Đại Mạc, vốn chính là muốn trợ giúp người chồng của muội, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, huống gì trước đây khi L ý Lão Gia Đầu mua chuộc muội giết chàng, chàng không những không hận muội, ngược lại còn cứu muội trong lúc Lý Lão Gia Đầu ngầm phái người giết muội. Thực mà nói, cả đời muội cũng không đáp đền được đại ân đại đức của chàng!
Triển Nhược Trần than:
– Lại nói đến những chuyện đó làm gì? Tiểu Hà muội, ta vẫn hy vọng muội cùng ta trở về Kim Gia Lâu, muội lẽ nào...
– Đừng nói nữa, Nhược Trần ca, muội biết chàng rất thật lòng, trong lòng chàng có in hình bóng của Từ Tiểu Hà này là đủ rồi, muội sung sướng lắm rồi, mọi cái khác đừng có nhắc tới nữa!
Triển Nhược Trần đưa tay lau dòng nước mắt trên má Từ Tiểu Hà, dịu giọng:
– Con người như muội, trên đời này ít có được, Triển Nhược Trần này không phải là bằng sắt bằng đá, há không hiểu được sao? Tiểu Hà muội, muội gắng đợi, ta sẽ thường lui tới thăm muội!
Từ Tiểu Hà nở nụ cười mãn nguyện, nói:
– Nhược Trần ca, chàng lên đường bình an!
Một câu nói chia tay, Triển Nhược Trần đành phải buông tay ra thẩn thờ như người thất tình, nhảy lên ngựa, từ từ quay đầu lại, Từ Tiểu Hà đã vỗ ngựa đi dọc theo ven sông, trong thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa!
Triển Nhược Trần quay ngựa lại, vỗ mạnh lên lưng ngựa, con ngựa dọc theo quan đạo phóng đi...
Nguyễn Nhị dẫn nhóm Phi Long Bát Vệ đi vòng qua sông tiến thẳng về phía Trường Xuân Sơn, không ngờ họ vừa đi được mười mấy dặm, bỗng thấy có một toán đại hán cưỡi lạc đà đang tiến lại phía trước. Cổ Tự Ngạn nói với Nguyễn Nhị:
– Lão Nhị, toán người này nhất định là nhân vật của Cô Lâu Bang, lão xem có cần thanh toán bọn họ không?
Nguyễn Nhị lắc đầu trả lời:
– Không được hành động càn rỡ, chuyện trước mắt không khẩn yếu bằng chuyện áp tải quỷ nha đầu này về Kim Gia Lâu an toàn!
Cổ Tự Ngạn ngẫm nghĩ, nói:
– Lão Nguyễn, bọn này cũng chỉ có mười ba người, thanh toán bọn họ chẳng có vấn đề gì đâu!
Nguyễn Nhị trầm giọng:
– Lỡ xảy ra chuyện rắc rối thì thêm phiền phức!
Cổ Tự Ngạn chưa mở miệng, Vệ Bưu đã chỉ tay về phía trước, cất giọng:
– Các người xem kìa, toán người đó dừng chân nghỉ ở bên đường!
Nguyễn Nhị nói:
– Song phương đang lúc đấu trí, còn chưa bạt sát chính thức, bỉ thử tránh mặt là hiện tượng nên có. Chúng ta nhìn kìa, họ đang nhường đường đấy!
Đoàn người vội vã tiếng ngang qua trước mặt mười ba con lạc đà, sau ngựa Cổ Tự Ngạn trói Đoạn Phương Cô, nhưng Đoạn Phương Cô không thể mở miệng được, cô ta bị sốc đến nỗi thở không ra hơi, lấy hơi đâu để gọi nữa! Huống gì miệng cô ta còn bị nhét khăn!
Mười ba con lạc đà, không sai, chính là toán đại hán từ Đại Mạc đi cầu viện binh. Họ đi suốt hai ngày đêm mới tìm được đến Quách Đô Vương Hô Diên Cửu Tử đường chủ của Tây Phong đường.
Thì ra Đại Mạc Cô Lâu Bang cùng phân ra bốn phân đường Đông, Tây, Nam, Bắc, mỗi phân đường ngoài hai tay phó đường chủ ra, dưới tay còn có tám mươi mốt huynh đệ, số đó toàn là những nhân vật chủ chốt của họ, lực lượng phía ngoài còn chưa kể đến.
Khi mười ba tay đại hán này đem tin tức Đoạn Phương Cô bị bắt đến tận tai Quách Đô Vương Hô Diên Cửu Tử. Hô Diên Cửu Tử lập tức suất lĩnh mười hai tay võ sĩ tiến về phía Long Tuyền Trấn. Trước đình Bát Giác, Triển Nhược Trần gặp tên đại hán tóc đỏ, người đó chính là Tây Phong đường chủ Hô Diên Cửu Tử của Cô Lâu Bang!
Mười ba tay đại hán thấy toán người phi ngang qua vận y phục màu đen biết là người của Kim Gia Lâu, họ vờ như không thấy. Đến khi bọn Nguyễn Nhị đi xa, bọn đại hán áo tro bỗng vụt đứng dậy thúc lạc đà tiến lên.
Từ xa, một con ngựa xuất hiện đang phi tới, trông giống như thiên mã hành vân, tiến thẳng về phía này...
Không sai, người đang cưỡi ngựa chính là Triển Nhược Trần!
Song phương tiến lại gần nhau, Triển Nhược Trần cho ngựa đi chậm lại, mặt hiện nụ cười, thái độ trầm tĩnh lạ thường!
Chàng quét ánh mắt nhìn một lượt, quả nhiên người dẫn đầu chính là gã đại hán cao ốm mà chàng đã gặp ở Đại Mạc. Thấy gã ta vừa kinh ngạc lại phẫn nộ chỉ Triển Nhược Trần, thốt lên:
– Là ngươi?
Triển Nhược Trần dừng ngựa lại, cười nhạt cất giọng:
– Không sai, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Gã đại hán cao ốm chưa mở miệng, bọn kia đã phẫn nộ quát tháo dữ dội!
Triển Nhược Trần nghe chẳng hiểu gì, nhưng cũng biết là họ đang chửi mình!
Bọn đại hán ao tro liền nhảy xuống đất, gã dẫn đầu cầm cặp khô cốt trảo chặn ngang đường, quát:
– Tiểu tử kia, ngươi đem công chúa bọn ta đi đâu rồi? Nói nhanh!
Triển Nhược Trần xòe hai tay, đáp lại:
– Các vị chậm một bước rồi!
Gã đại hán vung tay hô:
– Các huynh đệ, vây hắn lại!
Bọn đại hán lập tức tản ra vây lấy Triển Nhược Trần vào giữa.
Triển Nhược Trần lắc đầu nói:
– Các vị, ta vô ý cùng chém giết nhau với các vị!
Gã đại hán dẫn đầu chỉ vào mặt Triển Nhược Trần, giọng rít lên:
– Ngươi thâm nhập Đại Mạc bắt đi công chúa của bọn ta, hôm nay nếu không nói ra công chúa bọn ta bị giấu ở nơi nào, ngươi đừng mong rời khỏi nơi này!
Triển Nhược Trần gật nhẹ đầu nói:
– Được, ta nói!
Chàng nhìn quanh một lượt, nói tiếp:
– Đoạn Phương Cô e rằng đã tới Trường Xuân Sơn rồi, có thể... cũng sắp tới Kim Gia Lâu rồi!
Nghe nói ra lời đó, bọn đại hán kêu cuồng lên!
Gã dẫn đầu mặt xanh như tàu lá, môi run lên, lớn tiếng:
– Nói bậy, sao bọn ta không gặp?
Triển Nhược Trần cười cợt:
– Các người gặp rồi, có điều các người không chú ý đó thôi!
– Tiểu tử kia, ngươi nói rõ ta nghe!
– Ta đã nói rất rõ rồi, các vị có thể nhường đường được chứ?
Gã đại hán dẫn đầu vung cao khô cốt trảo, tiến thẳng lên trước mặt Triển Nhược Trần, rống lên mấy tiếng, cất giọng:
– Ta muốn ngươi nói rõ hơn!
Triển Nhược Trần xuống ngựa, chậm rãi buông giọng:
– Các vị có thấy tám người vậy y phục màu đen đang cưỡi ngựa ngang qua không?
– Đó là người của Kim Gia Lâu, ta thừa biết. – Gã đại hán trầm giọng.
Triển Nhược Trần gật đầu, nói:
– Đoạn công chúa khả ái của các ngươi đã theo tám người đó đến Kim Gia Lâu rồi!
Gã đại hán giận dữ lớn tiếng:
– Tám người đó bọn ta đều thấy, họ đi ngang qua trước mặt bọn ta, thấy đâu có công chúa bọn ta trong đó, nói bậy!
Triển Nhược Trần quát:
– Các người là lừa, các người là đui, lẽ nào không thấy sau lưng một con ngựa có cột một cái bao bố lớn sao? Trong bao đó chính là Đoạn công chúa của các người đấy. Đáng buồn cho các người đều mù cả!
Chợt nghe một gã đại hán khác kêu lên:
– Không sai, có một người chở sau lưng một cái bao bố to!
Triển Nhược Trần liền cười, nói:
– Vậy là xong, các người còn tìm ta làm gì nữa?
Gã dẫn đầu gần như muốn khóc to, kêu cuồng lên:
– Thật đáng hận! Ta đã mắc lừa ngươi!
Triển Nhược Trần tiếp lời:
– Cũng có gì đâu, chí ít tin tức ngươi đưa đi là chính xác, Đoạn công chúa bị bắt rồi, ngươi lại cả ngày liền đêm tìm đến đây cầu viện binh, bất luận thành hay bại, các người đều hữu công vô tội!
Gã đại hán hét lên:
– Tên hỗn tướng kia, ngươi chỉ biết một không biết hai, bọn ta có tám nhóm tuần tra trên Đại Mạc, như hôm nay công chúa bị bắt, án theo luật của bổn bang, bọn ta đừng có mong chuyện sống còn, còn nói gì đến chuyện công lao!
Gã ta nói ra lời đó, mười hai tên đại hán kia mặt bỗng vàng như củ nghệ!
Triển Nhược Trần nói:
– Các vị chớ lo lắng, các người đem chuyện Đoạn công chúa bị bắt đưa đến tai Đoạn Nhỉ Sinh, và cũng báo cho lão ta biết về chuyện một toán tuần tra khác bị chết, ta tin rằng lão ta sẽ không làm hại các người đâu!
– Gì, ngươi giết chết Văn Tứ Lang huynh đệ của ta rồi sao?
Triển Nhược Trần hiểu ra tên dẫn đầu trong toán kia là huynh đệ với tên này, bèn hỏi:
– Ngươi là Văn Tam Lang?
Gã đại hán dẫn đầu vung cặp khô cốt trảo, miệng rống to:
– Văn Tam gia sẽ giết ngươi!
Mười hai tên đại hán còn lại lập tức múa khô cốt trảo xông vào.
Triển Nhược Trần mím chặt môi, Sương Nguyệt Đao lóe lên ngời ngời xoay nửa người trên, ba mươi sáu đường đao bạt ra tứ phía!
Văn Tam Lang vung cặp khô cốt trảo ra nửa chừng không biết phương hướng nào để đánh, thấy trước mắt vô số đường đao chồng chéo nhau.
“Xẹt xẹt, xẹt”, thanh âm phát ra như cùng một lúc, ba tay đại hán xông vào trước mang người máu lộn ra vòng ngoài.
Văn Tam Lang hô lớn:
– Vây chặt, vây chặt hạ thủ, chúng ta người đông, không sợ hắn ta lên trời!
Thân hình lắc nhẹ, Triển Nhược Trần dùng chiêu Kim Thiền Thoát Xác, xoay người biến ra khỏi vòng vây của địch phương, kèm theo đó là một vệt đao quét ngang, hai tay đại hán khác đầu đã bay lên trên không trung.
Sương Nguyệt Đao phản hồi, bạt sang hướng tả, thêm một tay đại hán nữa ôm bụng lăn quay trên đất, máu chảy ra ướt đỏ cả tay!
Chỉ một lần sáp chiêu, mười ba tay đại hán đã gục mạng hết sáu.
Triển Nhược Trần đôi mắt đỏ gay, bay người ra ngoài ba trượng, quay lại nói:
– Văn Tam Lang, ta muốn dùng ngươi đưa tin đến Đoạn Nhỉ Sinh cho ta, lão ta nếu muốn cần đến Đoạn Phương Cô ái nữ của lão ta thì hãy lập tức thả Lâu chủ của ta trở về. Lão ta dám chặt cánh tay của Lâu chủ ta, thì ta sẽ chặt một chân của ái nữ lão ta để bồi hoàn!
Văn Tam Lang phẫn nộ quát hỏi:
– Ngươi thay mặt ai?
Triển Nhược Trần cười nhạt đáp lại:
– Thiếu chủ của Kim Gia Lâu, Triển Nhược Trần, đủ rồi chứ?
Văn Tam Lang kinh ngạc thốt lên:
– Ngươi chính là thiếu chủ Kim Gia Lâu ư?
– Đúng vậy! Văn Tam Lang, huynh đệ ngươi có mấy người?
Văn Tam Lang nghiến răng trả lời:
– Hai người... giờ chỉ còn một mình ta!
– Thế mà ta cứ ngỡ rằng huynh đệ ngươi là bốn người. Ngươi có thể đi được rồi. Như vậy cũng có thể chứng minh rằng ta không phải là người tàn ác sát tuyệt!
Văn Tam Lang biết mình không phải là đối thủ của Triển Nhược Trần, nếu lúc này liều mạng thì bỏ mạng vô ích mà thôi!
Triển Nhược Trần nhíu mày nói:
– Ta cần ngươi lập tức đưa tin đó đến cho Đoạn Nhỉ Sinh, đi!
Văn Tam Lang nhảy lên lưng lạc đà miệng quát một tiếng, con lạc đà chạy thẳng về hướng tây. Bọn đại hán còn lại chưa đi, họ ôm xác đồng bọn đi vào trong rừng...
Triển Nhược Trần nhảy lên ngựa tiến thẳng về phía đông. Chàng vốn nghĩ rằng Văn Tam Lang trong lúc cấp hoảng sẽ tìm đến chỗ của Đoạn Nhỉ Sinh, không ngờ gã ta lại đi về hướng tây, rõ ràng gã ta đi về phía Long Tuyền Trấn để gặp nhân vật tóc đỏ!
Nguyễn Nhị dẫn nhóm Phi Long Bát Vệ tránh qua bọn Tây Phong đường chủ Hô Diên Cửu Tử, qua mặt được bọn Văn Tam Lang, lúc này đã về tới Trường Xuân Sơn.
Cũng trong lúc này, tin tức đã truyền về tới Kim Gia Lâu.
Đi qua khúc ngoặc sơn đạo, trước mặt hiện ra đình viện nguy nga, lâu đài tráng lệ, nơi này chính là Cửu Xương Các, nơi trú ngụ của người trong dòng tộc Kim gia.
Lúc này, bọn Kim Thúc nghe tin Phi Long Bát Vệ trở về, vội kéo nhau ra ở Đại Kim Lâu.
Hỏa Ấn Tinh Quân Phan Đắc Thọ cũng đã có mặt, lão luôn miệng quay hỏi mấy người Vô Tình Báo Phí Vân, Vô Hình Đao Cố Ung và Uyên Ương Cước Vũ Lục.
Mọi người đứng ở hành lang đại sảnh nhốn nháo nhìn ra phía trước...
Phan Đắc Thọ trầm giọng:
– Sao không thấy thiếu chủ trở về?
Phí Vân nói:
– Họ mới đi một ngày đã trở về rồi, lẽ nào...
Lúc này bọn Thân Vô Kỵ cũng hớt hãi chạy ra, Thân Vô Kỵ cất cao giọng hỏi:
– Người đâu? Họ đâu?
Chợt nghe Vũ Lục kêu lên:
– Các người xem kìa, Cổ Tự Ngạn có chở một cái bao, lẽ nào trong bao là...
Phan Đắc Thọ sửng sốt nói lớn:
– Là thiếu chủ sao?
Lão ta không kìm được nỗi xung động, ào chạy ra.
Không ngờ Nguyễn Nhị mắt sáng lên, vừa đi vào vừa cười lớn nói:
– Nhị Đương Gia, bọn thuộc hạ đều trở về!
– Thiếu chủ đâu? – Phan Đắc Thọ quát hỏi.
Nguyễn Nhị cười đáp:
– Nhị Đương Gia, thiếu chủ một lát nữa sẽ quay về!
Phan Đắc Thọ thở phào một cái, chỉ về phía Cổ Tự Ngạn, hỏi:
– Trong bao đó là gì?
Nguyễn Nhị trả lời:
– Trong bao đó là vị ái nữ thiên kim của Đoạn Nhỉ Sinh bang chủ Cô Lâu Bang:
Đoạn Phương Cô!
Phan Đắc Thọ nghe ái nữ của Đoạn Nhỉ Sinh, liền cất giọng cười ha hả!
Thân Vô Kỵ bảo:
– Nhanh mở cô ta ra, kẻo cô ta chết ngạt mất!
Cổ Tự Ngạn đem bao bố vào trong đại sảnh, quay lại cười nói:
– Đại Cửu công yên tâm, bao này có chui mấy lỗ thủng lớn, không bị chết ngạt đâu.
Đoạn Phương Cô bị xách đầu kéo ra khỏi bao, cô ta nhìn quanh, nói giọng lạnh nhạt:
– Nếu bản công chúa đoán không sai, nơi này chính là Kim Gia Lâu sắp lọt vào tay phụ thân ta!
Phan Đắc Thọ thấy vị Đoạn Phương Cô này sắc mặt trắng hiện xanh, giữa đôi mày có nét uy nghi, không khỏi hừ một tiếng, nói:
– Cô nương, làm phiền ngươi!
Đoạn Phương Cô hét lên:
– Các người muốn làm gì ở ta? Triển Nhược Trần đâu?
Phan Đắc Thọ gằn giọng:
– Bọn ta muốn làm gì ở ngươi, là tùy vào biểu hiện của phụ thân ngươi!
Đoạn Phương Cô hừ một tiếng, nói:
– Muốn lấy ta để đổi lấy Kim quả phụ về, các ngươi đừng hòng thực hiện được!
Phan Đắc Thọ vung tay “bốp”, Đoạn Phương Cô trào máu ra miệng. Lão quát:
– Đánh con nha đầu không biết trời cao đất dày này!
Thi Gia Gia vội vã chạy vào, cô ta liếc nhìn Đoạn Phương Cô một cái, hỏi Phan Đắc Thọ:
– Nhược Trần đâu? Chàng sao không trở về?
Nguyễn Nhị bước lên bẩm báo:
– Bẩm thiếu phu nhân, thiếu chủ giữa đường phát hiện địch nhân chắn đường, bèn dùng tiểu kế dụ địch nhân đi, lúc này cũng đã sắp trở về!
Đoạn Phương Cô đôi mắt sáng rực lên, lạnh lùng nhìn Thi Gia Gia, cất giọng:
– Ngươi chính là vợ của Triển Nhược Trần, Thi Gia Gia?
Thi Gia Gia ánh mắt quắc sáng, bước lên cạnh bên Đoạn Phương Cô, hỏi:
– Ngươi biết ta ư?
Đoạn Phương Cô ngẩng mặt lên trời cười lanh lảnh, nói:
– Triển Nhược Trần chồng của ngươi chẳng chung thủy chút nào, anh ta đã có quan hệ lăng nhăng ở ngoài, vả lại hai người bọn họ còn...
Phan Đắc Thọ phẫn nộ quát:
– Đoạn Phương Cô, ta đánh chết ngươi!
Bàn tay lớn vung cao, Thi Gia Gia vội ngăn lại, nói:
– Nhị Đương Gia, không nên đánh nữa, nhanh cởi trói cho cô ta đi!
Phan Đắc Thọ hằm hằm chỉ vào mặt Đoạn Phương Cô, lườm giọng:
– Ngươi còn dám nói bậy, ta sẽ không tha ngươi!
Đoạn Phương Cô khạc ra một ngụm máu, phẫn nộ nói lớn:
– Ngươi có tàn nhẫn, sao không giết ta đi?
Thi Gia Gia liền cười nhẹ, mở lời:
– Đoạn cô nương, ta đỡ cô ngồi xuống!
Cổ Tự Ngạn mở dây cho Đoạn Phương Cô, Thi Gia Gia hỏi giọng quan tâm:
– Vừa rồi cô nương nói Triển Nhược Trần có ngoại tình, chuyện đó cô nương sao biết được?
Nguyễn Nhị bắt đầu tỏ ra lúng túng, khiến cho bọn Cổ Tự Ngạn cũng lúng túng theo, quay mặt nhìn nhau.
Không sai, chuyện này họ đều tận mắt nhìn thấy, đương nhiên Đoạn Phương Cô càng biết rõ hơn, như nay cô ta rắp tâm báo thù, nhóm Phi Long Bát Vệ cũng không làm gì được, trong lòng càng hốt hoảng hơn!
Đoạn Phương Cô tay chân gần như tê liệt, cô ta từ từ cử động người, lại nhìn mọi người trên đại sảnh, mới chậm rãi buông giọng:
– Trên đường đi, vị phu quân của ngươi cùng sống chung đụng với một nữ nhân, cô ta có tên Từ Tiểu Hà, hai người còn khắng khít hơn cả đôi nam nữ mới tân hôn. Ngươi nếu không tin, đợi anh ta về hỏi thẳng anh ta, có ta làm chứng!
Thi Gia Gia lặng người cúi đầu!
Thân Vô Kỵ bước đến cạnh bên, nói nhỏ:
– Gia nhi, chớ mắc bẫy hắn, Nhược Trần không phải là loại người đó!
Thi Gia Gia nghiêng đầu vào vai Thân Vô Kỵ, không nói lên lời nào, nhưng trông bề ngoài vẻ rất đau buồn!
Kim Thúc Nghi đưa tay đỡ Thi Gia Gia, nhẹ giọng:
– Ta nghĩ rằng chàng ta nếu thật sự có chuyện như vậy, cũng nhất định có lý do của chàng ta. Cần nhớ rằng, nên từ từ hỏi chàng ta, không được...
Thi Gia Gia ngẩng mặt lên gượng cười nói:
– Tôi tin rằng chàng không có như vậy, chàng không phải là người thích ghẹo nguyệt trêu hoa!
Phan Đắc Thọ trừng nhìn Đoạn Phương Cô, nói giọng giận dữ:
– Đoạn Phương Cô, ngươi đã vào tới Kim Gia Lâu, mọi chuyện ăn uống ta lo chu toàn cho ngươi, chỉ có hành động là phải làm phiền ngươi!
Đoạn Phương Cô đanh giọng:
– Bản công chúa hoàn toàn không dự định ở lại trong Kim Gia Lâu các người!
Phan Đắc Thọ hừ một tiếng, nói:
– Ngươi tự biết lấy!
Đoạn quay sang bảo Phí Vân:
– Đại Ty Vệ, ta giao cô ta cho ngươi đấy!
Vô Tình Báo Phí Vân lập tức cất cao giọng:
– Tả hữu hộ pháp!
Phía ngoài đại sảnh có hai người bước vào, Phí Vân căn dặn:
– Đem nhốt vào phòng, tăng phái người canh giữ cẩn thận!
Đoạn Phương Cô liếc nhìn Thi Gia Gia một cái, hừ một tiếng, liền bị bắt đưa đi khỏi đại sảnh.
Trên chính sảnh Đại Kim Lâu, không có ai ra ngoài, bầu không khí càng như sầu vân thảm vụ, vì đến lúc nửa đêm là đến kỳ hạn thả người, lỡ ra địch nhân đưa cánh tay của Lâu chủ đến, thì toàn cả Kim Gia Lâu khủng hoảng biết bao!
Phan Đắc Thọ đã là lần thứ bảy truy hỏi có nhận được tin tức gì về thiếu chủ không!
Bọn Nguyễn Nhị còn lo Triển Nhược Trần lỡ cùng ở lại với Từ Tiểu Hà thì sự tình sẽ không ổn!
Tiếng chuông từ Đại Kim Lâu vang lên “boong boong boong”, báo hiệu một ngày nữa sắp trôi qua, người đang làm việc cũng nghỉ tay chuẩn bị ăn cơm tối, đây là quy củ truyền thống của Kim Gia Lâu.
Triển Nhược Trần nghe tiếng chuông, tinh thần phấn chấn, mình cuối cùng đã trở về kịp thời.
Tin tức được truyền vào Đại Kim Lâu rất nhanh, bọn Phan Đắc Thọ đang nhìn thức ăn trên bàn khó nuốt trôi, hay tin thiếu chủ trở về, lập tức chạy ra đón tiếp.
Triển Nhược Trần người dính đầy bụi đường bước nhanh vào, Phan Đắc Thọ vội chạy ra, nói:
– Thiếu chủ, thiếu chủ cuối cùng cũng đã về kịp lúc!
Triển Nhược Trần định mở lời, chợt thấy Thi Gia Gia cũng đứng ở giữa, liền bước lên tay ôm chặt lấy cô ta, một lâu sau mới thốt lên được hai tiếng:
– Gia Gia...
Đôi mắt ngấn lệ ngẩng nhìn chàng, Thi Gia Gia buông giọng:
– Chàng lắm gian khổ!
Triển Nhược Trần từ từ buông tay ra, nói:
– Ta nói rồi, vì sự an nguy của nghĩa mẫu, ta thà nguyện phân thân toái cốt!
Cạnh đó, Thân Vô Kỵ gọi lớn:
– Các người nhìn kìa, anh ta giống như người si tình!
Triển Nhược Trần ngạc nhiên, lập tức nghĩ ngay đến Đoạn Phương Cô, bèn dìu Thi Gia Gia vào trong đại sảnh.
Phan Đắc Thọ vừa ngồi xuống, vội lấy ra nắm tóc của Kim Thân Vô Ngân và phong thư đó đưa cho Triển Nhược Trần, nói:
– Thiếu chủ, thiếu chủ xem những thứ này, tóc của Lâu chủ và phong thư, đêm nay hết kỳ hạn, chúng ta ứng biến thế nào?
Triển Nhược Trần đưa hai tay tiếp lấy, xem kỹ xong bèn nhếch môi cười nhạt, buông giọng:
– Tình thế khác hẳn, tình huống có biến đổi, tôi tin rằng Đoạn Nhỉ Sinh phải cải biến mưu lược, lão ta không thể đoái hoài đến ái nữ thiên kim của lão.
Đặt nắm tóc xuống bàn, Triển Nhược Trần đang suy nghĩ, Đại Cửu công đã cất giọng hỏi:
– Nhược Trần điệt nhi, nói nhanh đi, ngươi hơn mười ngày nay gặp những chuyện gì? Ngươi làm sao đem được Đoạn Phương Cô về đây?
Phan Đắc Thọ cũng hỏi xen vào:
– Nghe nói bọn Vưu Nô Nô ở Tây Thùy cũng liên hợp với bọn Tử Anh Đội, đang ẩn phục ở Đại Mạc, lẽ nào thiếu chủ không gặp họ sao?
Triển Nhược Trần cầm lấy chiếc khăn lau qua mặt, uống liền hai bát trà, vừa thở vừa nói:
– Đi Đại Mạc lần này, tôi cảm thấy gặp toàn vận may, vì...
Chàng bắt đầu kể ra chuyện đấu nhau với bọn Thương Hoằng, rồi đến cha con Hoàng Vị..., khi chàng kể đến chuyện tiến nhập vào Địa ngục thành của Cô Lâu Bang, khiến cho Phan Đắc Thọ cũng phải trợn mắt há miệng không nói ra lời!
Thi Gia Gia càng biến sắc, đến khi nghe chuyện Từ Tiểu Hà đẩy cửa động cứu chàng thoát ra được Địa ngục thành, mới thở ra một hơi dài!
Triển Nhược Trần nói rõ hơn về chuyện có Từ Tiểu Hà trợ giúp mới áp giải Đoạn Phương Cô ra khỏi Đại Mạc an toàn.
Thi Gia Gia liền nắm tay Triển Nhược Trần, nói:
– Nhược Trần ca, sao không đưa cô ta về Kim Gia Lâu? Muội nhất định phải cảm ơn cô ta. Từ cô nương quả thật là một người trung nghĩa!
Triển Nhược Trần lắc đầu:
– Cô ta không muốn về đây, vì cô ta biết ta đã có vợ, nếu cô ta về đây, sợ làm cho nàng hiểu lầm, cô ta thà muốn sống cô độc một mình, nên...
Thi Gia Gia nở nụ cười thê lương, nói:
– Cô ta quá vĩ đại! Nếu cô ta muốn về Kim Gia Lâu, chúng ta nhất định đối xử rất tốt với cô ta!
Triển Nhược Trần sắc mặt ngưng kết, buông giọng:
– Cô ta là một nữ nhân lương thiện mà cố chấp, ta không thể bằng cô ta được!
Thân Vô Kỵ cười cất giọng:
– Chuyện đó nói sau, trước mắt chúng ta thương nghị làm thế nào để cứu đại muội ta ra!
Triển Nhược Trần hỏi Phan Đắc Thọ:
– Ý của Nhị Đương Gia...
Phan Đắc Thọ da mặt se lại, trả lời:
– Bọn Vưu Nô Nô đã chết ở Đại Mạc, giờ chúng ta có thể tập trung lực lượng đối phó với Cô Lâu Bang.
Ngẫm nghĩ một lát, lão nói tiếp:
– Nhưng chúng ta cho đến bây giờ còn chưa tìm ra bọn hắn ẩn nấp ở đâu?
Vô Tình Báo Phí Vân lên tiếng:
– Mỗi ngày đều phái đi không ít người, nhưng kể cả một bóng người cũng không tìm thấy. Họ đã không đóng doanh trại, cũng không tá túc ở khách điếm, trong núi rừng cũng không có, kỳ quái thật, lẽ nào thật sự là một bầy quỷ?
Triển Nhược Trần hừ một tiếng, nói:
– Họ không phải là quỷ, qua lần đi Đại Mạc này, tôi phát hiện bọn Cô Lâu Bang ngoài độc vật ra, võ công không cao lắm, chỉ cần chúng ta khắc chế được độc vật của họ, tin rằng họ sẽ không chống đỡ nổi!
Nguyễn Nhị ngồi một bên ánh mắt rực lên, cất giọng:
– Thiếu chủ nói rất phải, cách đây mấy ngày tôi có nếm qua một lần, suýt tí nữa thì mất mạng!
Triển Nhược Trần gật đầu, chậm rãi nói:
– Tôi phát hiện độc vật của Cô Lâu Bang phân thành ba loại, một loại là Khô cốt đinh được đặt trong hộp sọ, đó là loại ám khí rất bá đạo! ...
Ngưng lại giây lát, chàng nói tiếp:
– Trong hộp sọ còn có Khô cốt độc phấn, tuy không giết chết người lập tức, nhưng khiến cho người bị trúng độc phải chịu một cách rất đau đớn!
Chàng nhìn sang Nguyễn Nhị, nói:
– Tôi tin rằng lão Nguyễn chính là bị trúng Khô cốt độc phấn!
Nguyễn Nhị nghiến răng đáp:
– Đúng vậy, nghe đến phải phát khiếp!
Triển Nhược Trần nhấn giọng:
– Còn loại độc lợi hại nhất chính là Hóa cốt độc phấn của họ. Loại độc phấn này trên giang hồ nghe đến phải phát kinh, chỉ cần nhiễm lên trên da thịt, lập tức nghe những tiếng róc róc, người bị trúng độc chưa tới một tuần trà sẽ chảy thành nước mà chết.
Mọi người nghe vậy đều trợn mắt, toát mồ hôi hột!
Triển Nhược Trần căm phẫn nói:
– Người sử dụng loại kịch độc này phải có đại vị nhất định trong Cô Lâu Bang, đường chủ cũng không có, đại khái chỉ có ty hình, hộ pháp, chánh phó bang chủ mới có ba loại độc phấn đáng sợ đó!
Thân Vô Kỵ giậm chân cất giọng:
– Nói như vậy, khi song phương xảy ra giao chiến, sẽ không tránh khỏi thương vong trầm trọng!
Triển Nhược Trần cười nhạt, nói:
– Tất có biện pháp.
Chàng đứng dậy đi quanh đại sảnh, chậm rãi buông giọng:
– Tôi từng xáp mặt với tên Thường Đông phó ty hình của họ, gã ta ngoài sử dụng công phu Cuồng Phong Sa vốn có ra, cũng từng tung loại kịch độc đó đối với tôi, bị tôi kịp thời tránh qua, còn chính hắn ta lại bị trúng kịch độc chảy thành nước mà chết, thế nhưng quần áo trên người hắn ta không hề bị tổn hại. Tôi cho rằng chỉ cần khi chúng ta đối phó với địch, phải trùm khăn kín đầu, chỉ chừa đôi mắt, hai tay cũng phải mang bao tay, gặp địch nhân tung độc vật, phải cố sức né tránh, để giảm thương vong đến mức thấp nhất!
Ngay lúc này, từ phía ngoài có người vừa kêu vừa chạy vào...
Cổ Tự Ngạn bước ra cản lại, quát hỏi:
– Chuyện gì mà la ầm lên thế?
Đó là một gã đại hán áo đen, gã ta liền đưa cao hai tay, nói:
– Có một con ngựa băng qua rào chắn, bọn tôi vây chặn, mới phát hiện trên lưng ngựa có một phong thư, lập tức dâng lên xin lão gia định đoạt!
Triển Nhược Trần và Phan Đắc Thọ cùng bước ra, Cổ Tự Ngạn đưa phong thư cho Triển Nhược Trần, Phan Đắc Thọ hỏi:
– Ngựa đâu?
Gã đại hán thi lễ, đáp:
– Bẩm Nhị Đương Gia, con ngựa đó giống như là ngựa kéo xe lớn, đang được cột ở bên ngoài!
Triển Nhược Trần mở phong thư ra xem một lượt, nhếch môi cười nhạt...
Phan Đắc Thọ cầm xem, bất chợt kêu lên:
– Thiếu chủ, chớ mắc lừa!