Miên Miên
L - 5
Tác giả: Miên Miên
Không biết bao nhiêu lần tay mình cầm lọ mực, đứng trong bóng tối lối qua lại của trường học, không biết bao nhiêu lần mình muốn ném lọ mực vào đầu ai đó. Suy nghĩ ấy khiến mình như một đứa khốn nạn. Một hôm, mình đang định ném lọ mực và thầy giáo mà mình kính yêu nhất, bỗng mình tè ra quần. Bây giờ mình có thể nói với bạn bí mật ấy, vì mình thấy không thấy có điều gì phải giữ. Hồi ấy, mình cứ ảo tưởng rằng mình bị thương, bị bắt nạt, bị một người đàn ông hung hãn ngược đãi, những suy nghĩ ấy như hóa chất đem lại sự ôn tồn cho mình. Mình cảm thấy mình phải được che chở, mình lơ mơ nhận ra một cái bóng, cái bóng người con trai, người con trai có những đặc trưng cụ thể, cái bóng ấy đến che chở cho mình. Mình được xâm hại, được cứu vớt, cảm thấy dễ chịu. Người con gái ấy chết đã để lại dấu ấn trong mình, thật ra cuộc đời mình bị người con gái ấy làm cho khiếp sợ, bạn hiểu không? Lần đầu tiên của mình là với một người con trai. Yêu? Mình không hiểu yêu là gì. Mình chỉ biết từ trước đến nay mình vẫn là mình, sống chỉ vì một đáp án, cuộc sống lần lượt bắt đầu chứ không phải lần lượt kết thúc, cho nên cuộc sống rất đẹp. Nhưng mình chưa có lấy một ngày hoàn mỹ. Có lần mình nhìn thấy người con gái kia. Mình ngất đi, ngạt thở, bấm được số điện thoại cấp cứu nhưng không làm sao nói nổi, nước dãi chảy ướt người, rất nhiều màu sắc, rất nhiều hình vẽ, mình nghe thấy âm thanh của nhiều hồn ma, tim mình nhảy loạn xạ. Mình trông thấy người con gái kia, đúng vậy, người con gái ấy đẹp lắm. Mềm mại như không xương, đau thương tột cùng, hoang mang bối rối, không hay biết gì, không chút sợ hãi, không rạn nứt, như vậy là đẹp lắm rồi. Ngón tay mình bị cắn nát. Có thể là sợ hãi, nhưng mình gọi sự cảm nhận ấy là yêu, sợ hãi và yêu không có ranh giới, nước bọt và máu không có sự phân biệt. Từ đấy mình bắt đầu xuất phát, mọi thứ ma túy không bằng sức tưởng tượng của mình. Mình bắt đầu học nghề hiện tại. Năm tháng đẹp nhất của người con gái ở ngay trong công việc đẹp nhất mà mình đang làm, mình lấy khuôn mặt người con gái ấy làm bảng vẽ, mình nắm giữ cái đẹp của mọi người. Mình về nước vì nhớ. Cuối cùng mình với bạn có cảm giác gì? Người con gái xinh đẹp cùng mình làm những việc tốt đẹp. Sức mạnh an ủi của bạn khiến mình choáng váng. Mình nghĩ mình có thể nói như thế. Đúng vậy, đó là cảm giác của mình đối với bạn, đó là cái mà bạn gọi là số phận.