Phần thứ hai mươi mốt
Tác giả: Miyamoto Musashi
Lại nói về chuyện Takemitsu Ryufuken được chúa Wakasa Nokami cho người đưa về tận vùng núi Pháp Hoa.
- Này bà nó ơi.
- Vâng.
- Thật chẳng ra làm sao, tuổi cao rồi, cứ mỗi độ thu sang lại thấy càng khó ở.
- Thật là đáng buồn làm sao.
- Mà này bà nó, từ khi tôi cùng tiên sinh Miyamoto đến Himeji, nay đã vừa một năm rồi, chắc là tiên sinh cũng sắp phát túc khỏi Himeji. Tôi vừa chợt nhớ ra một vật phải trao cho tiên sinh ngay. Tôi phải đi ngay bà nó ạ, mọi thứ lại phiền bà trông nom hộ.
- Thế ông đã quên vật gì ư?
- Ừ, là thanh mộc kiếm làm bằng gỗ cây tuyết tùng ngàn tuổi mà tôi cất kỹ trong kho. Cứ định bụng sẽ trao lại cho tiên sinh cùng với ba chiêu kiếm công phu được, không ngờ đầu óc lũ lẫn lại quên mất. Tiên sinh lại sắp lên đường, chẳng biết khi nào có thể gặp lại mà trao cho đây. Thôi trong lúc ngài còn chưa đi thì hãy nhanh chóng đến Himeji lần nữa. Tôi đi đây.
- Ra là thế, nhưng việc gì phải vội vàng như vậy.
- Không, càng nhanh càng tốt. Khi về thì đã có người của chúa công đưa đón nên bà cứ an tâm.
- Thế thì ông cứ đi.
Lão bà vốn biết tính khí của chồng, hễ ý đã quyết thì chẳng gì làm cho suy suyễn được nên cũng không cố cản mà chuẩn bị mọi thứ cho cụ ông lên đường. Thế rồi Takemitsu mang thanh mộc kiếm làm bằng gỗ cây tuyết tùng ngàn năm rời khỏi núi Pháp Hoa đến võ đường Miyamoto thành Himeji xứ Banshu.
- Xin làm phiền….xin làm phiền.
- Ôi , tiên sinh Hyuga lại đến chơi.
- Xin hỏi tiên sinh Miyamoto có nhà không?
- Vâng, tiên sinh đang có nhà.
- Xin cho lão được gặp mặt.
- Vâng.
Người gác cổng chạy vào báo, Musashi tức tốc thân chinh ra cổng nghênh đón.
- Thật quý hóa quá, tiên sinh lại đến chơi. Xin mời vào.
- Xin thất lễ….
Takemitsu loay hoay nhìn quanh trong khi Musashi kéo vào phòng trong. Sau khi thi lễ xong mới nói
- Thưa tiên sinh.
- Vâng.
- Từ khi lão đi khỏi đây không biết ngài có điều gì phiền muộn?
- Thưa không, thân thể vẫn khỏe mạnh, chưa trúng một cơn gió nào và không có điều chi khó ở.
- Haahaa thật là lạ. Tiên sinh xem, võ đường này đầy dương khí hay âm khí?
- Có lẽ tiểu sinh đã sống quen nơi đây nên chẳng thấy điều chi khác biệt.
- Hahaaa chẳng lẽ là không có điều gì đổi khác sao?
- Vâng, thực chẳng thấy điều chi khác lạ.
- Chắc chắn là phải có chứ. Tiên sinh cứ nghĩ kỹ xem.
- Từ khi tiên sinh đi khỏi thì đã kết bạn với một hảo huynh đệ.
- Haahaa ra thế. Là người ở đâu?
- Thực ra là như vầy như vầy…..
- Hà, thế trận đấu lúc nhập môn ra sao?
- Tuy mới lúc đầu nhưng đã đấu ngang ngửa.
- Hả, ngang ngửa sao.
- Thưa vâng.
- Lúc đầu lão đã thấy có điều chi khác lạ. Gã thiếu niên đó cũng thật kỳ quái . Tiên sinh là danh nhân phái song kiếm Shinmen, vậy mà một người trẻ tuổi như vậy lại có thể đấu ngang ngửa. Thật đáng ngờ lắm.
- Lúc đầu tiểu sinh cũng nghỉ như vậy, bẩm lên chúa công rồi mượn danh kiếm, bảo kính hòng làm rõ thực hư nhưng rồi như vầy, như vầy…
- Ahahahahahaha. Tiên sinh,như vậy thì làm sao bắt nó hiện nguyên hình được. Nghe nói loài hồ ly đốm ngàn tuổi tu luyện trong không trung khi xuống đất thì nắm hết thần thông của vạn vật. Nó chẳng hề sợ bảo kính đâu. Thiên hạ tuy rộng lớn nhưng làm gì có người sử song kiếm mà đấu ngang ngửa với tiên sinh. Võ đường này, có lẽ ngài sống đã quen nên mới không cảm thấy gì. Chứ khi vừa bước vào lão đã cảm thấy cứ như là bước vào hầm mộ ba năm đóng kín vậy.
- Hả…
- Tiên sinh, trông hình dong ngài thì tử tướng đã hiện ra.
- Hả?
- Tục gọi là bóng ngài trở nên mờ, như thế nghĩa là gần đất xa trời.
Miyamoto nghe nói tử tướng hiện ra, tinh thần cũng bất an.
- Hóa ra thiếu niên đó là kẻ kỳ quái.
- Điều này chẳng cần phải nói. Khi ngài sử song kiếm thì nó cũng sử xong kiếm và đấu ngang ngửa và không đánh được nó, có nghĩa là ngài đang đấu với cái bóng của chính mình mà thôi. Vì vậy mà thân thể lao khổ, tinh khí giảm sút. Thật may mắn là lão đến đúng lúc. Khi ngài còn ở núi Pháp Hoa thì lão định bụng sẽ trao cho ngài một vật cùng với ba chiêu bí truyền, chẳng may tuổi cao đâm lú lẫn lại quên mất. Nay sực nhớ ra liền tức tốc đến đây ngay. Đây nó là thanh kiếm gỗ này…
Takemitsu vừa nói vừa lấy ra thanh mộc kiếm gói trong bao đưa ra trước Musashi .
-Tiên sinh, đây chẳng phải thanh mộc kiếm tầm thường, nó được làm từ gỗ tuyết tùng ngàn năm.
- Ồ…đây đúng là bảo vật.
- Vâng, tuyết tùng sống ngàn tuổi là vật vô cùng khó tìm nên đây là món bảo vật chẳng sai. Đối với loại hồ ly năm, sáu trăm tuổi thì không có gì làm hại chúng nó được. Nhưng cây tuyết tùng ngàn tuổi có thể trị được những loại hồ ly trắng, hồ ly đen, hồ ly đốm tu luyện ngàn năm. Vì vậy ngài chỉ cần dùng thanh mộc kiếm này đánh vào gã thiếu niên kia là nó sẽ hiện nguyên bản thể, lúc đó có thể thối trị nó dễ dàng. Già vì cái nghĩa này mà tức tốc đến đây dâng lên tiên sinh, xin mau mau thối trị loài hồ ly yêu quái.
Musashi nghe nói rất đỗi vui mừng nhận lấy mộc kiếm.
- Xin đa tạ hảo ý của tiên sinh. Nhiều phen được cứu giúp,lần này nếu không có tiên sinh thì cái mạng này hẳn chẳng còn. Công đức của tiên sinh nguyện đời đời kiếp kiếp ghi nhớ.
- Không không, chẳng qua là vận tiên sinh còn tốt mà thôi. Đối với lão già này thì thanh mộc kiếm đã được dùng vào việc có ích, còn gì vui mừng bằng. Nào chúng ta hãy nhanh chóng đăng thành , bẩm lên chúa công.
Nói rồi hai người vào thành diện kiến, tâu hết mọi việc. Chúa Wakasa Nokami rất đỗi vui mừng
- Này Takemitsu , đến đúng lúc lắm. Miyamoto đã lao khổ nhiều. Nhưng tuyết tùng ngàn tuổi là loài cực kỳ quý hiếm…
- Thần nghĩ là có đi khắp Nhật Bản cũng không tìm thấy cái thứ hai.
- Thế thì hãy nhanh chóng dùng thanh kiếm này mà thối trị loài hồ ly yêu quái!
Một lời ban ra, Musashi trở về võ đường chờ đến tối, lòng đầy quyết tâm.