watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Mắt bão-Chương 24 - tác giả Phan Hồn Nhiên Phan Hồn Nhiên

Phan Hồn Nhiên

Chương 24

Tác giả: Phan Hồn Nhiên

Con đường xuyên qua công viên dài và đang sáng ửng lên. Những hàng cây dày ken, nối tiếp nhau bất tận tựa một cánh rừng. Ban mai trong trẻo, không khí sạch tinh sau đêm mưa. Một con chim có đôi cánh đỏ chói vừa thức giấc trong vòm lá nào đó, bay vụt ra, tiếng kêu liếp nhiếp của nó như những mũi kim mổ vỡ lớp vỏ tĩnh lặng của buổi sáng mùa hè. Trên thảm cỏ còn ướt sương, làn hơi nước bốc lên như những đám khói bảng lảng tím nhạt. Gần sáu giờ. Các ngọn đèn đường đồng loạt tắt đi, nhưng cái quầng sáng cầu vồng vẫn còn ở lại, vương vất trên khoảng không đang ánh lên màu kim loại. Vĩnh ngồi im trên băng ghế công viên, hoàn toàn tỉnh táo. Anh để cho tất cả không gian chung quanh thấm vào bên trong mình, với nỗi ngạc nhiên biến thành cảm giác buồn rầu dịu dàng và nỗi tiếc nuối không thể biết rõ nguyên nhân.


Suốt mấy ngày trôi qua, anh không sao nhảy lên khỏi hố đen muộn phiền. Sau khi từ quán bar về, với cái đầu lệch trĩu sang một bên vì nửa chai rượu brandy và vô số bản nhạc dance nhồi đầy âm thanh điện tử, Vĩnh lái xe đi thẳng về nhà. Sự vắng lặng lạnh lẽo của nó chỉ khiến anh muốn phát điên. Ba mẹ anh lại bay qua mấy nước châu Âu. Phòng Thái Vinh khóa chặt. Ánh sáng rỉ ra từ ô thông gió báo cho anh biết con bé vẫn ở trong đấy. Còn nó đang làm gì thì có trời mới biết được. Sau sự việc tồi tệ mà Thái Vinh khai thật rồi cái tát anh giáng cho em gái, điều gì đó vô hình đã nứt vỡ. Có lẽ hai anh em sẽ chẳng thể kết nối với nhau được nữa. Con bé vẫn giữ thói quen sinh hoạt bình thường, thản nhiên nói chuyện với mọi người trong nhà, chỉ có điều nó câm nín trước anh. Hơn một lần, Vĩnh toan nói chuyện nghiêm túc với mẹ những sự vụ Thái Vinh vừa trải qua. Mẹ hiểu con gái hơn, sẽ đưa ra các lời khuyên hợp lý, anh nghĩ. Tuy vậy, chính anh cũng ngạc nhiên khi mẹ không thể nhận biết phía sau thái độ lúc thì láo xược, lạnh lùng bất cần, lúc thì phấn khích thái quá của con bé, chính là sự sụp đổ và cầu mong được chú ý. Mẹ chỉ dặn anh kiểm tra hồ sơ giấy tờ và chuyển đủ tiền vào tài khoản, chuẩn bị đầy đủ cho con bé trở lại Sing, bắt đầu năm học. Thật sai lầm khi trách móc người khác, anh tự trấn an. Bất kể là ai thì cũng phải tự chịu trách nhiệm về chính mình. Anh không thể tháo gỡ sai lầm trong hành xử với em gái. Có lẽ trong sự vô tình của mẹ, có gì đó có lý khi nhất thiết gửi con bé đi học xa, buộc nó phải chấp nhận khó khăn và sự cô độc thử thách.


Trằn trọc mãi mà giấc ngủ không đến, gần ba giờ sáng, khi cơn mưa vừa ngớt, anh lẳng lặng mở cổng bước ra đường. Đi bộ hơn hai trăm mét, anh băng sang công viên. Vài đứa trẻ bụi đời giật mình khi nghe tiếng chân anh, rồi lại rúc đầu vào nhau ngủ tiếp dưới mái hiên ki-ốt bán nước giải khát. Chọn một băng ghế khô ráo, anh ngồi xuống. Bóng tối khiến anh thấy dễ dàng hơn khi sắp xếp lại những ý nghĩ rối loạn. Đột nhiên, Vĩnh chợt nhận ra bấy lâu nay anh đã giống hệt như robot. Một con robot hoàn hảo, vẻ ngoài được thiết kế thân thiện, vận hành không có gì đáng phải phàn nàn. Thế nhưng, ý nghĩa sự hiện diện của mình trong cuộc sống này là gì, anh chưa từng một lần nghĩ đến. Công việc cứ cuốn đi liên tục. Anh ngỡ như chỉ cần từng vụ làm ăn phụ giúp công ty gia đình thành công, việc học hành đảm bảo vị trí dẫn đầu ở lớp, thì xem như cuộc sống chẳng có gì đáng phải bận tâm. Tuy vậy, chỉ cần một biến cố nhỏ, cũng đủ để anh sực hiểu anh hoàn toàn không mạnh như mình tưởng. Quá dễ tổn thương là bằng chứng cho thấy bên trong anh thiếu hụt điều cốt lõi. Đôi khi, người ta phải biết dừng lại, dành một ngày tự nhìn thẳng vào chính mình, Vĩnh nghĩ im lặng. Những đợt gió đêm lùa qua nhẹ bỗng. Anh ngủ thiếp trên băng ghế lúc nào không hay.


Có lẽ lâu lắm rồi, anh đã quên mất một buổi sáng ngoài trời như thế nào. Thói quen giam mình trong những căn phòng đã khiến anh lãng quên bên ngoài kia còn một cuộc sống khác. Cuộc sống ấy tiếp nhận anh vô điều kiện, bất kể anh khốn đốn và mệt mỏi thế nào. Một cuộc sống thật hơn, đơn giản hơn và cũng rộng lượng hơn. Anh đi qua con đường đất phủ đầy lá cây ẩm ướt xuyên công viên. Từ con hẻm nhỏ góc vỉa hè, mấy cậu bé đang hí húi xếp những chiếc bánh mì vừa lấy từ lò bỏ vào cần xé, chuẩn bị cho buổi bán dạo. Qua lớp vải gai phủ kín, mùi bánh thơm dịu lặng lẽ trốn thoát, lăn đi trên vỉa hè yên tĩnh. Những mảng màu của bức tranh cổ động ngay góc ngã tư hình như rực rỡ hơn. Anh dừng chân trước một đại lý du lịch mở cửa suốt ngày đêm. Bên trong ô kính giới thiệu các tour lữ hành, ngọn đèn đang tỏa luồng ánh sáng xanh dịu xuống mô hình chiếc Boeing 777. Trên tấm áp-phích khổ lớn, chàng trai và cô gái có làn da nâu sẫm với những hạt nước lấp lánh ôm ghì nhau, tựa hai thủy thần đắm say vừa bơi lên từ vùng biển xanh thẳm. Nụ cười rạng rỡ với hàm răng trắng lóa của họ là một biểu tượng của tuổi trẻ tràn đầy sinh lực, tự do, niềm vui sống. Chỉ là những hình ảnh quảng cáo! Biết vậy, mà Vĩnh vẫn run lên. Anh cần được bày tỏ nỗi buồn, niềm lo âu với một người sẵn lòng lắng nghe và thấu hiểu. Anh cần được ôm ghì để cảm thấy hơi ấm sẻ chia. Nếu không cảm thấy tình yêu thương và gần gũi, nếu không cho đi và nhận lại lòng cảm thông từ phía khác, thì con người anh chỉ là nơi chốn trú ngụ cho sự trống rỗng mà thôi. Đột nhiên, Vĩnh hiểu, anh cần Nhã Thư ghê gớm. Trong sâu thẳm, anh vẫn còn yêu cô siết bao.


Ngay sáng hôm ấy, với sự hối thúc gần như cuồng điên, Vĩnh phóng xe đến tìm Nhã Thư ở trường đại học. Cô vừa hoàn thành bài thi vấn đáp cuối học kỳ. Nhìn thấy anh, gương mặt cô đột nhiên trắng bệch như sáp. Trong tích tắc, cô quay lưng, bước nhanh như tháo chạy về phía nhà để xe cuối sân trường. Anh đuổi theo. Gần như thô bạo, anh buộc cô ngồi vào trong xe và lái thẳng đến quán cà phê yên tĩnh. Họ có một cuộc nói chuyện dài. Thật sự, phần lớn là Vĩnh nói. Thư im lặng, thỉnh thoảng mới trả lời anh khẽ khàng bằng câu nói ngắn. Cô chỉ nhìn anh bằng đôi mắt mở to, sợ hãi và đau xót. Chiếc đồng hồ trắng trên tay cô run rẩy. Rồi những câu nói đột nhiên như biến mất khỏi thế gian này. Chỉ còn chỗ cho yên tĩnh trong góc quán. Thời gian lặng. Tất cả vẻ mạnh mẽ rắn rỏi khiến Vĩnh sợ hãi nơi Nhã Thư đột nhiên biến mất. Chỉ là một cô gái yếu ớt, với đôi vai gầy guộc hơi so lên. Anh nhận ra cô đang khóc. Cầm bàn tay ấm áp gầy mảnh của cô, anh áp lên môi. Rồi anh nói nhỏ, thành thật:
- Anh xin lỗi. Tha thứ cho anh, vì tất cả những đau đớn anh gây ra cho em!
- Anh còn yêu em, thật chứ? - Qua làn mắt ướt, Thư ngước nhìn anh.
- Cho anh cơ hội, một lần nữa. Anh cần em. Anh yêu em và thiết tha có em hơn là em có thể hình dung, Thư ạ!


Cô gái gật nhẹ. Không nói gì thêm, nhưng Vĩnh nhìn thấy sự hồ nghi rụt rè, nỗi phân vân buồn rầu thoáng qua mắt cô. Nhưng hơn tất cả, bên trong đôi mắt dấu yêu ấy, đang chầm chậm dâng lên niềm yêu thương tràn đầy, ấm áp.


Suốt một tuần liền, Vĩnh sống một đời sống khác. Vẫn là những nhiệm vụ phải giải quyết hàng ngày. Vẫn là những con người cần phải gặp gỡ. Nhưng bên trong anh, nỗi đau xót được xoa dịu. Cảm giác lạnh giá đột nhiên cũng biến mất. Mỗi sáng thức giấc, anh vội vã vươn tay cầm điện thoại. Khi anh ngủ say, cô thức giấc, gửi một tin nhắn. Chỉ là dòng chữ ngắn "Em thương yêu anh siết bao" hay dấu hiệu của nụ hôn, cái ôm siết. Nhưng tất cả những điều bé nhỏ ấy khiến anh xúc động khủng khiếp. Mỗi ngày là một ngày mới, đáng giá đến từng phút giây.


Anh thuyết phục Nhã Thư thu xếp nhanh chóng công việc, xin mấy ngày phép. Năm học kết thúc. Kỳ nghỉ hè đã bắt đầu. Cuối tháng đó, anh goi điện cho đại lý du lịch, đặt hai vé bay ra đảo Phú Quốc. Họ thuê một bungalow riêng nhìn thẳng ra biển, trong khu resort sang trọng và yên tĩnh. Nhã Thư đã bối rối dữ dội khi nhân viên tiếp tân của resort hỏi họ có phải vợ chồng hay không. Đưa tay siết chặt bàn tay cô, anh lạnh lùng trả lời: "Chúng tôi sắp là vợ chồng!".


Những ngày ngắn ngủi hoàn toàn tự do và tràn ngập sướng vui. Biển xanh thẳm. Các đợt sóng trắng xóa buổi sáng và rì rầm sẫm tối trong ánh trăng. Ánh nắng rực rỡ và trong trẻo như hôm ấy là ngày cuối cùng mặt trời còn đi qua trái đất này. Bãi cát ấm nóng dài bất tận. Cuộc sống sóng sánh như mật ong mà Vĩnh và cô gái anh yêu đắm chìm vào. Bỏ lại phía sau nỗi ngần ngại của lần đầu tiên, những nhượng ngùng thân xác biến thành niềm đắm say mạnh mẽ, dâng trào. Có tối, anh ghì chặt Thư trong tay, lắng nghe những sợi tóc cô thì thào vương trên mặt anh. Tối khác, anh trở dậy, ngồi trên mí giường, ngắm nhìn cô ngủ vùi trên gối, gương mặt xinh đẹp thanh thản, tựa một vệt sáng nổi lên trong căn phòng mờ ảo. Và tuyệt diệu nhất là các buổi sáng thức giấc bên nhau, nhìn gió biển thổi tung các tấm rèm cửa sổ. Mọi điều bỗng trở nên nhẹ tênh để chia sẻ cùng nhau. Họ nói tất cả những điều vừa thoáng qua đầu, những kỳ niệm thơ ấu, về thời gian sống, về tương lai phía trước tràn đầy hy vọng. Có một lần, khi anh hôn lên vai Thư, chiếc đồng hồ trắng bỗng rơi xuống. Cô nhặt nó đeo lại vào tay, mỉm cười: "Em rất quý nó, Vĩnh ạ!". "Tại sao?" - Anh không thật chú ý. "Vì anh đã nhờ Hải chuyển nó tặng cho em, trong ngày sinh nhật!" - Cô mỉm cười vô tư lự. Vĩnh khựng lại. Nhưng anh không hỏi gì thêm.


Về thành phố, trên taxi từ sân bay về nhà, xe dừng lại khi đèn đỏ ngay góc ngã tư khu trung tâm. Vĩnh lơ đãng ngó ra ngoài. Máu dưới da anh đột nhiên lạnh toát. Trên tấm vải lớn treo bên ngoài một cửa hiệu thời trang vừa khai trương, hình ảnh Thái Vinh đang nhỉn thẳng vào anh. Ánh mắt lạnh lùng và dáng đứng khiêu khích của cô bé khiến anh tê liệt.
Mắt bão
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47