watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Mắt bão-Chương 4 - tác giả Phan Hồn Nhiên Phan Hồn Nhiên

Phan Hồn Nhiên

Chương 4

Tác giả: Phan Hồn Nhiên

Khoảng hơn 9 giờ sáng, phòng máy dần trở nên đông đúc. Những sinh viên ngồi san sát, chăm chú dán mắt vào màn hình. Thi thoảng, một ai đó vừa đứng lên rời máy tính, tức khắc có người khác sà vào chiếm chỗ. Tất cả diễn ra trong bầu không khí yên ắng, đến mức ngoài tiếng gõ bàn phím lách tách và âm thanh rầm rì của những cái máy lạnh đời cũ, người ta không thể nghe thêm một tiếng động nào. Được nghỉ hai tiết đầu, Vĩnh đến đây, ngồi bàn máy ngay lối đi gần cửa. Gương mặt khôi ngô, đẹp một cách khác thường của anh khiến nhiều cô sinh viên năm nhất kinh ngạc ngoái lại nhìn dù đã bước qua một quãng khá dài. Bàn tay khỏe khoắn với những ngón dài lướt nhanh trên bàn phím. Những dao diện website liên tục hiện ra, hắt vô số dải màu lumitor lên vầng trán Vĩnh lúc này đang cau lại vì tập trung tột độ.
Đề tài Chiến lược đầu tư của các công ty Nhật Bản không đơn giản như Vĩnh hình dung. Mới chỉ gõ từ khóa tìm kiếm, hàng loạt đường dẫn hiện ta ào ạt, anh đã thấy quá nhiều vấn đề cần phải đề cập và đào sâu. Hồi tuần trước, khi giảng viên giao đề tài, Vĩnh dự tính bài tiểu luận lấy điểm học kỳ sẽ dài khoảng 30 trang, theo dung lượng trung bình của các bạn cùng lớp. Nhưng giờ đây, Vĩnh tự nhủ nhất định phải mổ xẻ cho tới cùng đề tài. Khám phá đươc vài bí quyết riêng của các nhà đầu tư thành công nhất vào Việt Nam, anh sẽ có một số vốn liếng có lợi sau khi ra trường. Ngoài ra, điều này còn thuộc về bản tính. Xưa nay, Vĩnh vẫn coi thường hết thảy mọi biểu hiện của sự đối phó. Không chỉ chuyện học, ngay cả nhiều việc cỏn con khác, một khi đã đến tay, anh đều làm thật tử tế, cới tất cả trách nhiệm, mang đến kết quả tốt nhất trong khả năng. Tuy nhiên, trong thời điểm hiện nay,khi Vĩnh đang đặt mục tiêu tổ chức một cách hoàn hảo cái Hội chợ sinh viên, ý định làm đề tài tiểu luận ra tấm ra món chừng như trở thành nhiệm vụ bất khả thi. Hoặc hội chợ. Hoặc tiểu luận. Cách tháo gỡ duy nhất là Vĩnh phải cắt hết các khoảng thời gian vụn vặt trống rỗng vẫn bị phung phí vào cà phê, xem phim, chạy xe ngoài phố và cả giấc ngủ. Hơi mệt mỏi và căng thẳng, nhưng Vĩnh tự tin mình sẽ làm được. Thậm chí, áp lực từ công việc và nhiệm vụ chồng chất bỗng hưng khiến trong anh dâng lên cảm giác hưng phấn khó tả.

Ở góc màn hình hiện lên tin báo cùng lúc có hai e-mail mới đến. Vĩnh vội vã mở hộp thư. Một e-mail khá dài có file đính kèm, gửi đi từ Hải. Cậu ấy đã tổng hợp lần chót danh sách các trường khách mời đã đồng ý tham gia Hội chợ cùng số lượng gian hàng họ đăng kí trưng bày. Trong thư, giọng điệu Hải hết sức hào hứng. Ý tưởng tổ chức Hội chợ của Vĩnh cùng nhóm cộng sự được các trường bạn rất hoan nghênh và đăng kí tham dự nhiệt tình. Hải đã phải từ chối một số đơn đăng kí đến sau vì thiếu mặt bằng. Vĩnh thoáng mỉm cười. Bao giờ Hải cũng là thằng bạn hiền lành tận tụy. Cậu ấy luôn lắng nghe, thực hiện chuẩn xác mọi quyết định từ anh. Thật sự, một người đứng mũi như Vĩnh đã mạnh lên rất nhiều nhờ bên anh có các cộng sự như Hải sát cánh. Đôi khi, Vĩnh vẫn nghĩ lòng tự tin của mình chưa đủ. Chính sự tin cậy của những người bạn mới thật sự là sức mạnh của anh.
E-mail thứ nhì của ông Châu, giám đốc đối ngoại Y.Style. Một thoáng, tim Vĩnh như đập chậm hẳn. Hệt như cảm giác của một đấu sĩ trên võ đài, trước khoảnh khắc lắng nghe trọng tài loan báo cho biết ai là kẻ giàng phần thắng trong cuộc đấu mạg tính quyết định. Dù sao đi nữa thì ông Châu cũng đã lựa chọn, Vĩnh tự nhủ, ta sẽ biết cách tiếp tục cho dù phương án tốt nhất hay tồi tệ nhất xảy ra. Anh bấm vào tiêu đề e-mail. Những dòng chữ được trình bày trên nền màu xanh đặc trưng. Ngay dòng đầu tiên, Vĩnh hiểu đây là một phúc đáp chối từ. Anh nhắm mắt, trấn áp cảm giác thất vọng đi cùng nỗi lo âu vừa ập đến. Thở nhẹ. Mở mắt. Vĩnh chậm rãi đọc tiếp. Người của Y.Style cho biết sau khi cân nhắc thiệt hơn, họ quyết định chỉ tài trợ cho cuộc thi Hoa khôi sinh viên. “Chúng tôi rất vui được góp một phần nhỏ vào hoạt động của quý trường. Tuy nhiên, do bị động về kế hoạch cho nên chúng tôi chỉ có thể tài trợ cho cuộc thi Hoa khôi nằm trong khuôn khổ Hội chợ mà thôi. Rất mong được tiếp tục cộng tác ở những lần sau…” . Những câu chữ chừng mực, lịch sự. Nhưng, chúng có ích gì vào lúc này? Vĩnh nhìn đăm đăm lên màn hình, hệt như cái e-mail màu xanh biếc này tẩm đẫm độc dược vô hình khiến các dây thần kinh trong anh tê liệt. Một lần nữa Hữu lại thành công. Bằng một loại ăng-ten thính nhạy nào đó, tên đồng môn ma mãnh này đã đánh hơi chính xác mọi nước cờ của Vĩnh và đi tắt đón lõng. Chua chát hơn hết, Vĩnh chằng thể nhớ nổi bao nhiêu lần, Hữu tóm trọn “miếng ngon nhất nằm trong cỗ” , chừa lại phần khó khăn cho mọi người, bất kể họ đã phải vất vả, đổ mồ hôi sôi nước mắt từ khi phác thảo ý tưởng cho khi dự án thành hình. Ngồi ngay luồng hơi lạnh của máy điều hòa, mà mồ hôi vẫn tứa trên trán Vĩnh từng hạt to. Kiểu này, làm sao mà phân chia đầu óc cho cả Hội chợ và bài tiểu luận được chứ, anh thoáng lắc đầu, thoáng mệt mỏi.
Vĩnh gấp quyển giáo trình, chuẩn bị tắt các trang web. Phản chiếu trong màn hình bóng người. Vĩnh quay phắt lại. Hữu đứng sau lưng anh từ bao giờ. Cậu ta hơi nghiêng đầu. Mái tóc vuốt keo kỹ lưỡng từng sợi. Chiếc sơ-mi thời trang thêu một cụm hoa trên ngực áo được ủi thẳng đến mức khiến cậu ta có thần thái của món hàng bằng plastic vừa lôi ra khỏi hộp, được tỉa tót thái quá. Trên mặt Hữu, nụ cười kỳ dị nhưng đã quen thuộc. Môi và má chành ra để lộ hàm răng sáng lóa, nhưng ánh mắt lạnh ngắt, chẳng ngại ngần gì mà không sục sạo vào ngóc ngách tâm can kẻ đối diện.

-Cậu nhận được thư bên Y.Style rồi, đúng không? – Giọng Hữu êm ái.
-Phải. Chúc mừng cậu.Hay đúng hơn, chúc mừng cánh tay dài của cậu! – Dẫu tự nhủ phải kiềm chế, Vĩnh vẫn không giấu được sự mỉa mai.
-Ý cậu bảo tớ đã nẫng tay trên khoản tài trợ của bên Y.Style? Sao một người như cậu lại nghĩ thế nhỉ? – Vẻ mặt Hữu là dẫn chứng sinh động cho màn diễn pha trộn trạng thái oan ức, ngạc nhiên lẫn chê trách – Chẳng phải cuộc thi Hoa khôi cũng nằm trong khuôn khổ Hội chợ của trường ta đấy sao? Thành công của cuộc thi Hoa khôi cũng là thành công của Hội chợ. Cậu có biết ý nghĩa câu “lọt sàn xuống nia” không nhỉ?
-Biết! Câu ấy nói rằng dù có sàng lọc kỹ kưỡng đến đâu, vẫn lọt vào cộng đồng một vài kẻ thủ đoạn, mưu mô bẩn thỉu. Đặc biết, nhũng kẻ như thế bò rất nhanh, và ngụy trang dưới một lớp vỏ hoàn hảo khó mà chê được! – Vĩnh cười khẩy, búng nhẹ cụm hoa thêu trên ngực Hữu. Anh quay lưng, tắt hết các website tham khảo.
-Ái chà. Cậu bị sao thế nhỉ? Chúng ta đang bàn về Hội chợ, chứ không thảo luận về nhân cách từng thành viên của lớp… - Hữu thở dài, đầy khoan khoái.
-Thôi đi! – Vĩnh tức giận, quát lên.
Đột nhiên, Vĩnh nhận ra bao nhiêu ánh mắt trong phòng máy đổ dòn về phía mình. Hữu vỗ vai anh, lắc đầu ra vẻ thông cảm, thân thiết một cách kẻ cả, rồi bước về phía cuối phòng. Vĩnh thở mạnh, nuốt vào trong cảm giác phẫn uất chèn ngang họng. Chỉ vì tức giận, anh đã mất kểm soát, phơi bày sự yết thê trước đsi thủ và cả những ngưofi không liên quan. Anh bỏ ra ngoài.
Những đợt gió thổi dọc các dãy hành lang dài hun hút, cuốn theo từng vốc lá khô cuộn xoáy từ trên vòm cổ thụ bên ngoài khuôn viên đại học. Ở góc sân xa, một nhóm đang chơi bóng rổ. Quả bóng màu cam chốc chốc tung lên nền trời xanh lơ như một đốm lửa. Tiếng cười vẳng đến, vô tư lự, hoàn toàn xa cãh với tâm trạng nặng nề trong Vĩnh lúc này. Anh lắc mạnh đầu. Căm tức, nguyền rủa thì được gì nhỉ? Tốt nhất, lúc này anh dẹp những cảm giác cay đắng sang một bên, bấm nút refresh cho não bộ. Anh cần nghĩ cách nào đó huy động được 150 triệu đồng, bằng đúng khoản tiền mặt mà ông Châu bên Y.Style đã hứa hẹn. Rồi còn phải tính đến việc tìm một ứng viên sáng giá tham dự kỳ thi Hoa khôi. Cho tay vào túi quần tìm mobile, Vĩnh sực nhớ để quên nó trong phòng máy. Anh vội vã quay bước.
Khi anh bước vào, cũng là lúc ở cuối phòng, Hữu vừa đứng lên, đi ra ngoài theo cửa bên kia. Giáo trình của Hữu vẫn để trên nóc màn hình. Cô bé sinh viên ngồi chỗ Vĩnh ban nãy vui vẻ cho anh tìm trong hộc bàn, lấy cái mobile để quên. Vĩnh vòng về cuối phòng, tò mò muốn biết Hữu đang tìm gì cho bài tiểu luận. Chỉ cần di nhẹ chuột, tức khắc hiện lên một loạt danh sách những bài tiểu luận các năm trước. Đột nhiên, Vĩnh hiểu ra kẻ thực dụng như Hữu chỉ chọn Chiến lược marketing của doanh nghiệp vừa và nhỏ, một đề tài thiên về lý thuyết. Bở như thế, cậu ta chẳng cần nhọc công tìm kiếm tài liệu thực tế và mặc sức sao chép tiểu luận sinh viên khóa trước, vốn đầy rẫy trên các trang web. Vĩnh lướt nhanh lên đầu trang, nơi ghi tên tác giả tiểu luận đạt điểm 10/10. Một nữ sinh viên có cái tên lạ tai Nhã Thư… : Một người luôn tự hào là ngay thẳng như cậu lại đi xem lén PC của tớ thì có ý nghĩa gì nhỉ?” – Tiếng Hữu vang lên đột ngột sau lưng. Vĩnh ném thẳng vào Hữu ý nghĩ cô đọng:
-Cậu xảo trá đến mức đáng sợ!
-Tớ rất vui nếu cậu biết sợ tớ! – Hữu lại nở nụ cười kỳ dị.
-Tớ sẽ không để cậu yên nếu cậu sao chép tiểu luận! – Vĩnh nghiêm mặt.
-Cậu nghĩ tớ sẽ để lộ dấu vết cho cậu nắm đuôi ư, mọt sách? – Hữu nhún vai.
Để xua tan cảm giác phẫn uất mệt mỏi, Vĩnh rảo nhanh trên hành lang, rút mobile gọi Hải. Đầu bên kia bắt máy ngay. Vĩnh đi thẳng vào vấn đề:
-Cậu đã tìm được ứng viên nào sáng giá cho cuộc thi Hoa khôi rồi chứ?
-Cậu đọc kỹ mail của tớ gửi đêm qua chưa? – Giọng Hải hơi ngạc nhiên - Ở đoạn tái bút, tớ có nói sẽ đưa cô gái đặc biệt, có thể giành danh hiệu hoa khôi, đến gặp cậu và bàn rõ mọi việc chiều nay. Tớ đã gặp cô ấy ở sân bay, hôm cậu nhờ đón Thái Vinh.
-Okay, chiều nay. Quán cà phê sách, gần nhà tớ.
-Cậu nhớ nhé, cô gái này hiện là sinh viên bên trường Ngoại ngữ. Cô ấy tên Nhã Thư.
Hải vẫn nói gì đấy nhưng Vĩnh không nghe nữa. Anh nhìn ra khoảng trời xanh thẳm giữa những vòm lá cổ thụ. Bất giác, anh linh cảm một điều gì đó hết sức quan trọng sắp xảy ra, với cuộc sống của chính anh.
Mắt bão
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47