Thanh Châu
Chương 8
Tác giả: Thanh Châu
Trong dãy hành lang khách sạn bây giờ chỉ có một mình Đạm đứng hóng gió và chờ trăng mọc. Trăng vào hồi đương khuyết, nhưng vẫn là trăng ngày trước: mảnh trăng soi chung bóng hai người. Phan bây giờ ra sao? Chàng ở chốn nào? Chàng thường nghĩ những gì về Đạm?
Trong ánh sáng nhạt nhẽo của trăng lên, đền đài Đế Thích lại càng có vẻ cao lớn và bí mật. Đạm ngả mình vào lưng chiếc ghế mây, uống từng ngụm nước trà hưởng sự mơ mộng trong mệt nhọc của thân thể sau một tuần du lịch.
Những ý nghĩ dịu dàng và âu yếm về Phan lại đến với nàng, như bước chân êm nhẹ, của người bạn quý khi mình đau ốm: Nàng tưởng như đương nghe Phan nói ở cạnh tai. Những lời nói rõ ràng, tha thiết.
Và trong bóng đêm sâu thẳm của vườn cây trước mặt, hai con mắt sáng ngời, linh động của Phan như đương nhìn lại phía nàng. Đạm nhắm mắt lại để càng trông cho rõ. Đêm nay Đạm không sợ đôi mắt nhìn của người bạn cũ. Người đàn ông yêu mến. Cái nhìn của chàng đầy nỗi yêu đương trong sạch. Ôi, Đạm đã sợ tương lai một cách thật vô lý! Đạm đã làm cho Phan phải xót xa. Lòng Đạm, đêm nay, tràn ngập bao nhiêu tin tưởng?
Nàng tự bảo thầm: nếu lúc này Phan hiện ra trước mắt nàng, thì không còn do dự nữa, nàng sẽ đi ra ngoài ánh sáng kia với người yêu và nàng sẽ để cho Phan cẩn thận ngắm nhìn mình. Đạm không sợ gì nữa cả, Đạm biết rằng mình sẽ nói thế này: “Khuôn mặt này là của Phan; em cũng muốn cho nó tươi đẹp lên để tạ tình anh, nhưng nếu nó vừa lòng anh, thì anh yêu quý, tại sao em lại giấu anh?”
Vì cớ gì đêm nay Đạm lại đổi lòng như vậy? Có phải tại lời khuyên của Giáo đã có kết quả như chàng đoán?
Có phải tại phong cảnh đẹp nơi xa đã ảnh hưởng đến nàng? Chỉ biết rằng Đạm
đương dự tính trở lại Sài Gòn tức khắc. Ngày mai Đạm sẽ bỏ những ý định đi theo dòng Cửu Long, để thăm suốt xứ Lào. Nàng sẽ không đi xa hơn nữa. Lòng người không yên ổn thì có đi đến cùng trái đất cũng không làm gì hết. Đạm đã tìm thấy con đường của nàng; con đường về, con đường đi đến ngưỡng cửa nhà người đàn ông yêu mến. Nàng đã hiểu là ái tình không có gan chờ đợi. Nó đã đi thì ít khi có trở về. Đạm hoảng lên với ý nghĩ ấy. Và nàng trông cho mặt trăng lặn ngay đi. Rồi trời lại sáng. Rồi nàng sẽ đi được như bay về xứ Bắc. Xứ Bắc bao lâu nàng để ở một bên lòng.
Chao ôi, nàng sẽ cho người đi tìm Phan tức khắc để báo tin cho chàng biết? Nàng sẽ thú hết nỗi lòng nàng đêm nay cho chàng rõ. Và đặt tất cả tương lai vào tay chàng. Nàng nói nhỏ với mình:
- Phan, nếu anh còn nghĩ đến em thì em không có quyền sống xa anh như thế này mãi được. Đời người đâu có phải sinh ra để mà cô độc. Em phải tự tìm đến tạ tội cùng anh mới phải”.
Đạm mở to mắt nhìn cái đỉnh đền cao nhất, và nghĩ đến sự khó nhọc khi leo trèo vất vả ban chiều. Người đời bao giờ cũng tìm cách lên cao, lên cao mãi gần trời. Dù có phải trăm nghìn lần đau khổ, nàng cũng sẽ quyết lòng vượt hết. Một nguồn vui sướng tràn trề trong tim thiếu nữ...
Giữa lúc đó, thì có hai người thiếu niên ăn mặc kiểu du lịch vừa đi ở phòng ăn ra, vừa hút thuốc vừa nói chuyện với nhau.
Đạm giật mình quay lại. Nàng nhận ra hai người miền Bắc cùng đi với nàng một chuyến xe hàng hôm trước. Một người giơ cho nàng một tờ báo vui vẻ nói:
- Vừa có báo ở Sài Gòn gửi tới, bà xem qua một chút.
- Có một tin mục Hà Nội hơi quan hệ: họa sĩ Phan, nhà họa sĩ trẻ tuổi và danh tiếng của chúng ta bị nạn trong cuộc đi săn...
Đạm thấy mọi vật bỗng quay cuồng đảo lộn cả lên trước mắt mình. Tim nàng tưởng ngừng ngay phút đó. Nàng hỏi lại rất nhanh:
- Thế có việc gì không hở ông?
- Có lẽ ông Phan bị mù cả hai mắt. Đốc tờ bảo vậy. Đấy, bà xem thì rõ. Tiếng giầy của hai người đã đi xa mà Đạm vẫn còn đứng trơ như đá.
Nàng có cảm giác là mình không sống nữa. Hồn nàng đương lơ lững giữa một nơi lạnh lẽo, nhưng mang theo một quả tim tê tái suốt đời.
Một lúc sau, nàng mới đi lại chỗ ghế mà nàng đã nghĩ đến Phan chập tối. Nàng ngả mình trên chiếc ghế như khi trước. Nàng mở rộng tờ báo người ta vừa đặt vào tay nàng... Thôi, không còn phải là chuyện chiêm bao lừa dối nữa. Ánh sáng ở những ngọn đèn soi dãy hành lang chiếu những chữ báo cái tin ghê gớm kia, không sai một mảy may. Phải chính Phan rồi, Phan mà nàng làm cho đau xót âm thầm. Chàng họa sĩ thông minh, mắt sáng ngời có lẽ lúc này, đương ở trong ngôi nhà cũ vắng, và hỏng cả hai con mắt, đã thành ra vô dụng. Sự đời có thể trở nên như vậy được? Chỉ vì Đạm! Chỉ vì Đạm mà ra nông nỗi.