Chương 12
Tác giả: Văn Vinh
Lần đầu tiên được đứng tắm dưới vòi hoa sen Toàn có cảm giác mình nằm mơ. Ô ... thích thật ... giá má được ở đây mãi nhỉ. Mặc cho những tia nước lăn từ trên đầu rồi mơn man xuống thân thể, Toàn cứ giam mình trong phòng tắm vừa sạch vừa sang, suốt nửa giờ đồng hồ mà vẫn chưa chịu ra. Sốt ruột, Trường ở bên ngoài phải đập cửa.
– Mày làm quái gì mà ở luôn trong đó vậy? có mau ra để tao còn tắm hay không?
Phải đến lần thứ ba Toàn mới chịu ló đầu ra, nhưng vừa trông thấy mặt nó Trường đã nhăn mũi:
– Sao người mày thơm nức cả lên vậy?
Toàn thản nhiên chỉ vào chỗ chiếc kệ bên dưới tấm gương trong phòng tắm:
– Thì em dùng những thứ ấy sát lên người để tiệt trùng.
Trường kêu trời:
– Tổng hợp hết tất cả à?
Thằng Toàn gật:
– Tất cả.
– Ôi ... thế này thì mày trở thành “con gái” mất thôi.
– Không dám đâu. Em chỉ tắm xà bông thơm thôi chứ có làm gì gây hại đâu.
– Nhưng mày đã dùng luôn những thứ không dành cho nam giới . .... như sữa rửa mặt, sữa tắm trắng của Thiên Băng chẳng hạn . .... Biết đâu mày sẽ biến thái sau khi những thứ ấy bắt đầu tác dụng.
Không nghĩ là anh dọa, Toàn hết hồn chui đầu trở lại vào phòng tắm với câu nói để lại:
– Nếu vậy thì anh phải chờ em thêm chút nữa.
Trường ngẩn ngơ:
– Mày tính làm gì vậy?
Không nghe thấy thằng Toàn đáp mà chỉ nghe tiếng nước chảy rào rào ở bên trong. Dường như nó đang ra sức gột rửa cho bằng hết những chất thơm trên người nó. Thêm năm phút chờ đợi nữa thằng Toàn mới chịu mở cửa phòng tắm để nhường chỗ cho anh nó. Nó còn buông lời trách Trường:
– Đã biết mà không chịu nói trước làm người ta cứ tưởng . .... Trường mắng lại:
– Ai biểu mày nghịch ngợm chứ. Tắm một lúc những năm bảy loại xà bông ... làm ơn lên trên phòng ngồi giùm tao.
Biết bác Nhàn vừa giao nhà cho hai anh em để đi công việc riêng nên thằng Toàn không thèm nghe lời anh. Nó chắp tay sau lưng quan sát từ sau lên trước rồi dừng lại ở phòng khách. Mọi thứ trong ngôi nhà này đều làm nó thích cả.
Thằng Toàn ước gì nó có được cuộc sống phong lưu như những con người ở đây. Mở tủ lạnh, nơi lúc nãy nó thấy bác Nhàn lấy những lon nước ngọt ra thiết đãi hai anh em nó. Thằng Toàn trố mắt nhìn đủ thứ thức ăn dự trữ xếp bên trong. Nào lê, táo, nho, cam ... nào chả lụa, jambon, xúc xích ... nào nước ngọt, bia lon ... và linh tinh những thứ bánh mà thằng Toàn chẳng biết tên. Ôi giá bị giam giữ nửa tháng trong nhà này chắc cũng chưa thể chết được.
Vốn rất thích ăn nên thằng Toàn không ngăn được cơn thèm muốn cầm một lát chả lụa đưa lên miệng nhai ngon lành. Thật tuyệt diệu khi được thưởng thức món thịt nguội được lát sê mát lạnh này. Toàn tiến ra salon ngồi ăn cho hết rồi toan tiếp tục đợt hai thì có tiếng chuông reo ầm ĩ. Không biết là thứ gì, Toàn vội chạy lại phòng tắm báo với anh trai. Đã tắm xong nên Trường tự chạy ra mở cửa chứ không dám nhờ Toàn. Anh bảo em:
– Mày lên phòng giùm tao đi chừng nào nghe gọi hãy xuống.
Trong thời gian Trường ra mở cửa thì Toàn nhanh nhẹn ào tới bên tủ lạnh nhón lấy một quả táo rồi mới phóng lên lầu. Nhưng vừa đẩy cửa căn phòng mà Trường bảo được giành riêng thì thằng Toàn đã trông thấy một bóng người tha thướt ở trong đó. Nó vô cùng ngạc nhiên khép trở lại vì ngỡ mình nhầm phòng.
Ô, chẳng phải nhà bác Nhàn đã đi vắng hết rồi sao? Vậy thì ai đang ở trong căn phòng kia? Mà dường như là con gái ấy! Hay cái cô Thiên Băng mà anh Trường thường nói? Mình phải nhìn lại để nhận diện mới được. Với suy nghĩ ấy, thằng Toàn hé cánh cửa thật khẽ khàng. Nó chong cả đôi mắt vào bên trong rồi mở toang cửa ra:
– Ủa, sao lạ vậy? Không có ai hết trọi.
Nhảy phóc vô thật nhanh như để bắt quả tang điều gì đó! Nhưng thằng Toàn tuyệt nhiên không thấy ai trong phòng ngoài nó nên thắc mắc tự hỏi:
– Chẳng lẽ phòng anh Trường có cửa ngầm thông qua phòng của Thiên Băng? Rõ ràng mình nhìn thấy bóng con gái đi qua, đi lại . .... Mà bây giờ lại không có. Chắc đây là bí mật của hai người thôi. Hèn chi ... anh Trường không đoái hoài gì tới nhỏ Dung.
Thằng Toàn vừa suy nghĩ mông lung vừa cố tìm tòi điều mới lạ ở trong phòng nhưng nó chẳng khám phá được gì. Sau cùng nó đành ngồi gậm quả táo với lời tự nhủ là từ từ sẽ biết.
Mãi tới năm giờ chiều Toàn mới được anh trai gọi xuống. Vì hấp tấp, nó đụng phải Thiên Băng ở ngay đầu cầu thang:
– Oái ...
Thằng Toàn mở lớn mắt nhìn cô gái trước mặt. Nó cố tỏ ra thật lễ phép:
– Em chào chị.
Nhưng có lẽ bị xô vào người đau nên Thiên Băng không thèm nhỏ nhẹ lại với nó mà la toáng:
– Chết cái chân tôi rồi còn gì. Người đâu mà ủi tới giống như trâu húc vậy.
Nhìn gương mặt nhăn nhó của Thiên Băng, thằng Toàn lễ phép thêm lần nữa:
– Em xin lỗi chị. Tại em không để ý . .... Bây giờ Thiên Băng mới dịu giọng lại nhìn Toàn:
– Em của anh Trường đây phải không?
Hơi bất mãn trong lòng vì câu hỏi trống không nhưng thằng Toàn vẫn phải lễ phép đáp:
– Dạ ...
Thiên Băng cũng cà nhắc tới gần nó:
– Coi bộ cũng giống nhau quá hén.
Thằng Toàn nói thầm:
“Anh em người ta mà ... có gì ngạc nhiên đâu”. Rồi nó tỏ ra là người rất nhanh nhạy trong vấn đề xã giao bằng cách hỏi chuyện Thiên Băng:
– Chị là con gái bác Nhàn hả?
Thiên Băng ưỡn ngực ra:
– Thấy ở trong nhà này là biết rồi, cần gì phải hỏi.
Thằng Toàn nhớ lại chuyện trong phòng anh nó lúc nãy bèn toan hỏi song nghĩ sợ làm quê cô gái con bà chủ nhà nên lại thôi. Nó trổ tài nịnh Thiên Băng:
– Trông chị đẹp ghê cơ. Ở quê em chẳng có ai xinh được như chị.
Tự nhiên được khen, Thiên Băng cũng có phần hơi ngượng, nhưng cô gái lộ nét mặt tự mãn ngay:
– Thật vậy ư?
Thằng Toàn khôn khéo hơn anh nó một bực:
– Em đâu biết nói dối. Không tin chị hãy tự ngắm mình mà xem.
Thế là bỗng dưng thằng Toàn chiếm được lòng Thiên Băng ngay. Bị cô gái lôi trở xuống dưới nhà bằng thái độ thân thiết. Thiên Băng ấn thằng Toàn vào chiếc ghế đôi rồi ngồi sát bên nó.
– Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Khai ra để cho dễ xưng hô.
Lần đầu tiên chạm trán với sự thân mật quá cỡ như vậy, thằng Toàn nửa khoái, nửa sợ. Nó cố giữa khoảng cách để không bị đụng vào người.
– Dạ ... em tên Toàn, sắp sửa được công nhận là mười sáu tuổi.
Lời giới thiệu của thằng Toàn làm Thiên Băng cười khanh khách:
– Há . .... Há ... cũng biết tếu ghê nơi. Nè, nhỏ hơn một tuổi thì phải làm em chắc mẫm rồi.
Thằng Toàn bất đồng ngầm, bởi ở quê nhỏ Dung, nhỏ Mai lớn hơn nó tới mấy tuổi còn chưa dám lên mặt làm chị với nó. Huống hồ gì cô nàng này chỉ hơn một tuổi ranh mà coi bộ phách quá trời. Nhưng thằng Toàn biết đây không phải chỗ để nó hơn thua bèn cười cầu tài:
– Em xin hứa không hề khiếu nại. Làm nhỏ chẳng sướng hơn làm lớn sao?
Thiên Băng tỏ ra thích thằng Toàn nên tự tay đi lấy bánh và trái cây mời nó ăn. Cả hai chuỵên trò rôm rả và tâm đắc đến nỗi bà Nhàn phải ngạc nhiên:
– Ủa, coi bộ hai đứa này hợp quá ta.
Thiên Băng khoe với mẹ:
– Toàn nó vui vẻ chứ không đạo mạo giống anh Trường.
Bà Nhàn cười:
– Thì mỗi người một tính cách khác nhau.
– Nhưng anh Trường ít nói lắm, mà hễ nói là giảng bài không hà.
Nghe con gái nói thế, bà Nhàn vội đảo mắt tìm Trường. Có lẽ bà sợ anh nghe thấy sẽ phật ý.
– Cái con này nói thật là kỳ. Bộ không sợ thằng Trường nó buồn sao?
Thiên Băng cong môi lên:
– Con nói đúng chứ có nói sai cho ảnh đâu. Nghe ảnh nói riết con thấy bực bội lắm!
Nét mặt bà đột nhiên nghiêm khắc hơn:
– Thiên Băng ... không được hỗn. Má nói cho con biết má đã nhờ thằng Trường dạy kèm cho con mỗi tối hai môn văn và toán. Con hãy liệu mà chấp hành nghiêm túc, kẻo năm nay không thi đậu cuối cấp thì đừng nhìn mặt má nghe chưa.
Lệnh của bà Nhàn làm Thiên Băng nhảy đỏng lên:
– Ứ ... má không thương con. Má muốn con học nhiều để bị điên đi lang thang ngoài đường hả? Bộ óc con chỉ có bấy nhiêu, nhồi nhét nhiều nó phìng lung tung thì lại khốn.
Bà Nhàn cau mày lại quát:
– Con nghĩ bậy bạ quá. Biết bao người học đến cận thị cả mắt mà có ai điên như con vừa nói đâu. Hãy nhìn thằng Trường kìa ... lúc nào trông thấy nó thì tay nó cũng đang cầm cuốn sách. Học thế nó mới đậu vào ba trường đại học.
Còn con ... má chỉ mong con xí phần một chỗ cũng khó lòng.
Cô con gái được cưng chiều của bà Nhàn làm mình, làm mẩy trên chiếc ghế khiến thằng Toàn đang ngồi kế bên cũng phải phát hoảng:
– Con không học ... con không học . .... – Không học thì má phải cúp hết mọi phần tiền ngoài việc phải ăn ra.
Bị đẩy vào thế kẹt Thiên Băng giậm cả hai chân lên nền nhà khóc hù hụ.
Không thèm dỗ, bà Nhàn ra hiệu bảo Toàn sang phòng ăn vì đã tới giờ cơm.
Trường có mặt ở đó từ lâu và chắc đã nghe hết mọi chuyện nên anh vội vàng thưa:
– Cháu nghĩ mình khó lòng làm “thầy” Thiên Băng được ... thưa bác.
Nhưng bà Nhàn lại tỏ ra dứt khoát:
– Bác tin tưởng là cháu sẽ giúp bác được. Đã có biết bao thầy cô giáo bác mời về nhà dạy nhưng không ai nhiệt tình giáo huấn nó như cháu cả. Bác chỉ mong nó học hành đàng hoàng thôi.
Trước sự nhờ vả này Trường không có cớ để rút lui vì anh đang phải thọ ơn người. Việc dạy cho Thiên Băng học là cả vấn đề rất khó chịu đối với Trường.
Thà anh làm điều gì cực nhọc trong lòng vẫn cảm thấy thích hơn là phải giảng bài cho một cái đầu rỗng tuếch. Chưa hết, đã vậy Thiên Băng còn mắng anh đạo mạo nhiều lời khó nghe nữa. Ôi đụng phải cô học trò đầu tiên trong đời này Trường sẽ trút được vô khối kinh nghiệm cho tương lai giảng dạy mai sau. Quả là để trở thành một thầy giáo thật thụ không đơn giản chút nào nếu chẳng có được tinh thần tận tụy và chịu đựng trước những học trò đầy cá biệt. Bởi lẽ ...
đâu phải những cô cậu học sinh nào cũng ngoan ngoãn và học giỏi cả. Như trường hợp Thiên Băng đây ... thầy cô chủ nhiệm nào cũng đến toát mồ hôi.
Thấy các món ăn trên bàn đã sắp nguội nên Trường không muốn làm mọi người mất ngon nên chấp nhận yêu cầu của bà Nhàn:
– Bác tin thì cháu không dám phụ lòng.
Bà Nhàn vui vẻ chỉ vào bàn ăn:
– Ngồi vô đi các cháu. Bữa nay bác nấu món ragu ngon lắm! Có cả chim cút chiên bơ và gỏi miến gà ...
Nghe giới thiệu món ăn, thằng Toàn nuốt nước miếng hai cái, cánh mũi hỉnh hỉnh:
– Bác cho ăn thế này thì cháu đển phải ở lỳ nhà bác mất thôi.
Bà Nhàn sọan chén dĩa trước mặt từng người:
– Bác sẵn sàng mời cháu ở lại cho tới khi nào cháu cảm thấy không thích nữa.
Thằng Toàn hý hửng nói:
– Thật nhé bác!
Nhưng Trường đã làm nó cụt cả hứng. Anh nheo mắt:
– Dẫu thích hay không thì ngày mai mày cũng phải trở về thôi.
Bà Nhàn chống chế cho thằng Toàn:
– Làm gì mà bắt em nó về gấp vậy. Mấy thuở mới có dịp lên thành phố, cứ để nó lại chơi năm bữa, mười ngày rồi về nhập học vẫn kịp mà.
Trường viện cớ:
– Nhà cháu đơn chiếc lắm bác ạ. Cháu và nó cùng đi hết thì má cháu rất là đơn độc.
– Nhưng chỉ vài ngày là em nó về lại chứ có ở lâu đâu. Để bác viết thư về xin phép cho.
Song Trường cứ khăng khăng không chịu:
– Thôi thì để nó chơi thêm ngày nữa.
Thằng Toàn năn nỉ thêm:
– Hai ngày đi anh Trường.
Trường quắc mắt về phía nó:
– Lộn xộn. Thế đã là đặc ân rồi.
Trước mặt bà Nhàn, thằng Toàn không dám gây phiên nên lấm lét cúi xuống ăn. Nó được bà Nhàn tiếp cho nhiều thứ nhất nên không cần phải gấp. Bữa ăn chiều nay Thiên Băng vắng mặt vì giận mẹ, bởi thế nên khẩu phần bị dư bà Nhàn cố ép hai anh em Trường:
– Mọi thứ đều bổ cả, các cháu ăn hết đừng bỏ thừa.
Thằng Toàn chiếu tướng món bò ragu đến no căng cả bụng song đôi mắt vẫn còn thèm. Nó ra sức nhau mấy con cút chiên bơ rồi liếm mép khi bà Nhàn rời bàn ăn để đến mở tủ lạnh. Trường phải đạp chân nó ra hiệu ngừng, thằng Toàn mới khỏi ngó dĩa gỏi miến gà. Tuy nhiên, khi đĩa lê ướp lạnh được đưa ra nó cũng xơi vài ba miếng. Trường phải chữa thẹn với bà Nhàn:
– Cái thằng này ăn thúng, uống thùng đấy bác ạ.
Nhưng bà Nhàn lại tỏ ra tâm lý:
– Không sao. Cứ để em nó tự nhiên đi. Tuổi thiếu niên khỏe mạnh mới ăn uống được như vậy, chứ những đứa yếu thì nhỏ nhẻ khó nuôi lắm.
Thấy lúc nào mình cũng được bà Nhàn bênh vực, thằng Toàn khoái chí đến độ quên hết cảm giác mình là khách. Nó tự nhiên đến mức Trường phải phát lo nhắc nhở hoài:
– Toàn ơi là Toàn . .... Thằng Toàn cố giễu lại anh nó:
– Anh hãy lo cho mình chứ em chẳng có gì đáng lo đâu.
Trường ngẫm lại thấy nó nói cũng chẳng sai. Bởi cái lo của anh là việc dạy kèm cho Thiên Băng, một trách nhiệm nặng nề hơn vấn đề ăn uống của thằng Toàn.