Văn Vinh
Chương 17
Tác giả: Văn Vinh
Mãi vui với Đậu Đỏ nên Trường về đến nhà bà Nhàn đã gần chiều. Anh thấy Thiên Băng đang nằm soài trên ghế, miệng lè nhè thứ âm điệu như người đang say rựu. Rất ngạc nhiên anh bèn bước lại gần:
– Thiên Băng ... dường như cô đã uống bia đến say mèm.
Cô gái nhướng đôi mắt đang cụp xuống, vừa nói vừa cười rũ:
– Uống bia ... hồi nào ... chứ. Chỉ hít ... một chút ... chơi ấy mà . .... Nghe qua những lời đó, Trường trợn mắt chụp đôi vai của cô ta lắc mạnh:
– Hít cái gì hả?
Thiên Băng vung tay hất mạnh Trường ra xa. Chất giọng nhừa nhựa không phải của người tỉnh:
– Hít cái gì ... mặc kệ xác ... người ta.
Trường cảm thấy toàn thân mình run lên khi nghĩ đến mối đe dọa đang báo động toàn xã hội. Anh hỏi dồn:
– Có phải Thiên Băng đã ... dám xài tới ma túy rồi không?
– Xài ma túy thì sao? – Thiên Băng cười.
Tai Trường như bị ù đi hết một bên, anh thấy không tin vào những gì mắt mình đang chứng kiến. Ôi, Thiên Băng . .... Không ngờ cô ta lại tác tệ đến như vậy. Cứ trông đôi mắt lừ đừ ấy thì biết cô ta đã dùng đến ma túy. Hèn chi mấy bữa nay Thiên Băng cứ đi chơi biệt dạng tới tận khuya mới mò về làm Trường tưởng cô ta chỉ né tránh phải ngồi vào bàn học thôi. Nhưng bây giờ thì sự cố khủng khiếp kia đã xảy ra. Trường nghĩ mà thương bác Nhàn quá, có mỗi đứa con gái độc nhất mà lại đâm ra hư hỏng thế này. Anh trừng mắt lên quát:
– Thiên Băng ... cô quả là hư đốn quá. Hãy soi gương mà nhìn lại mình xem có giống người nữa không?
Thiên Băng nhổm đầu dậy rồi lại vật ra ngay:
– Ai ... cho ... phép anh mắng ... tôi?
Lòng dạ Trường giống như cuộn chỉ rối. Anh cũng hét tướng lại với cô ta:
– Tôi lấy quyền làm người để buộc cô phải chấm dứt ngay với trò quái đản ấy đi. Cô không biết thương mẹ của cô sao? Bác Nhàn đã hy vọng vào cô rất nhiều, cô không được phụ lòng của bác ấy!
Nhưng Thiên Băng đã phun nước bọt phì phì làm nó bắn lung tung:
– Thương hay không thương mắc mớ gì đến anh. Lộn xộn quá, để yên cho tôi phê một chút coi.
Biết không làm gì được, Trường bèn dọa:
– Tôi sẽ đi tìm bác Nhàn về đây để chứng kiến cảnh này.
Ngỡ Thiên Băng sợ, nào ngờ cô ta còn cười lên sằng sặc:
– Ối kêu đị .... Con nhỏ này đâu có biết sợ. Là ... là ... lá ... la ... ta là Hằng Nga tái thế đây.
Trước diễn biến này Trường đành ngán ngẩm lắc đầu thay. Anh không thể ngờ rằng một cô gái có cuộc sống đầy đủ như Thiên Băng lại sa vào cái vũng bùn mà mọi người đang cần tránh. Tại sao Thiên Băng lại dám dùng tới ma túy chớ? Chẳng lẽ cô ta lại không hay biết gì về mối nguy hiểm của lọai độc tố giết người này khi ở trường lớp, báo đài vẫn lên tiếng cảnh báo hàng ngày? Lỗi này bắt nguồn từ nơi nào? Bác Nhàn đã không quan tâm nhiều đến con gái hay do Thiên Băng khó dạy? Trường nhớ lại ngày đầu mới gặp cô ta trên phố. Anh đã không dấu là đã có rung động trước Thiên Băng. Nhưng bây giờ con người đang rũ rượi trước mặt anh có phải là người con gái ngày ấy không? tiếng thở dài từ thâm tâm Trường bật ra, anh tự cảm thấy mình cũng có một phần lỗi trong việc Thiên Băng bị sa đà, hư hỏng bởi đã không giữ được chân cô ở nhà học.
Khi bà Nhàn về tới thì Thiên Băng đã nằm im không còn giãy giụa nữa.
Song bà lại rất vô tình tới mức độ thấy con gái nghẻo cổ trên salon mà vẫn chẳng chú ý gì. Bà chỉ nhìn Trường hỏi:
– Ủa, con Thiên Băng nó nằm đây ngủ hả? sao cháu không biểu nó lên phòng giùm bác?
Trường cảm thấy khó mở miệng. Còn bác Nhàn thì có lẽ công việc của bà cũng quá nhiều hoặc quá tin vào con nên trông bà rất vô tư. Bà dúi cho Trường một gói giấy:
– Bánh bao bác mua cho hai đứa ăn học tối đây. Nếu Thiên Băng nó quá mệt thì cháu hãy cho nó nghỉ học một bữa. Tội nghiệp ... dạo này dường như nó không được khỏe mấy.
Những lời bà Nhàn làm cho Trường phải đứng ngây như phỗng. Anh rất muốn nói với bà cái điều vừa trông thấy song không biết phải bắt đầu bằng câu nào trứơc tiên đây? Liệu bác ấy có tin không? Hay vì thương và tin con gái mà bác ấy không thèm nhận ra cái sai tệ của con gái? Lúc đó không chừng kẻ lãnh họa lại là Trường. Nhưng không cho bác Nhàn biết thì anh lại mắc tội bao che.
Mà đối với ma túy, bao che tức là tiếp tay cùng tội ác.
Những ý nghĩa giằng xé Trường cho tới lúc anh có được can đảm để nói thì bà Nhàn đã bỏ lên phòng từ bao giờ. Còn lại một mình Trường bèn quan sát Thiên Băng thêm một lần nữa rồi thử thính giác bằng cách khẽ khom người cúi xuống, hai cánh mũi cố hít.
Không có mùi của bất cứ một chất men nào. Đúng là Thiên Băng đã hít heroin thật.
Trường lầm bầm nói một mình và cảm thấy hơi nhoi nhói ở tim. Dù sao trước tình trạng này của Thiên Băng anh cũng bị đau lòng. Lẽ nào anh lại mặc kệ, thấy chết mà không cứu. Nhưng phải cứu Thiên Băng bằng cách nào khi cô ta đã nếm thử độc tố heroin? Anh phải nói cho bà Nhàn biết liền chăng? Không dám chần chừ nữa, Trường lủi thủi bước lên cầu thang nhưng rồi sau đó lại đứng lặng hồi lâu trước cửa phòng bà Nhàn. Chừng nghe thấy tiếng mở cửa anh mới giật mình thì bà Nhàn đã ở trước mặt rồi. Thấy Trường đứng đó bà có vẻ ngạc nhiên:
– Ủa, cháu làm gì ở đây?
Trường lúng túng thật buồn cười:
– Dạ .... cháu ... cháu ...
Bà Nhàn mở toang cửa phòng mình rồi quay trở vào trong:
– Cháu vào đi. Có gì khó nói lắm phải không?
Trường siết chặt hai bàn tay vào nhau mà vẫn cảm thấy nó thừa thãi:
– Thưa ... bác. .....
Bà Nhàn chớp mắt thúc:
– Nói đi. Thanh niên gì mà nhút nhát quá trời vậy. Cần bác giúp điều chi đây?
Mặc dù đã được bà Nhàn mở lời rồi, anh vẫn không thốt nên lời. Trường ấp a ấp úng:
– Cháu ... muốn ... nóị .... – Thì cứ việc nói đi. Bác đang nghe nè.
– Thưa bác ... Thiên Băng đã ...
– Nó làm sao? Hai đứa giận nhau rồi phải không? – Bà Nhàn cười.
– Dạ ..... – Đừng thưa gửi nữa, cứ nói thẳng vấn đề ra để bác giải hòa cho.
Thấy bàn Nhàn hiểu lầm, Trường càng khó nói thêm:
– Dạ không phải thế ạ.
Bà Nhàn bước tới cạnh bên Trường:
– Thế còn chuyện gì ngoài vấn đề giận nhau ra?
Lần này thì Trường thu hết can đảm mới có thể trình bày:
– Bác Nhàn à, Thiên Băng dạo này không tốt như lúc trước.
Vừa nghe qua bà Nhàn đã nhíu mày.
– Nó đã không tốt điều gì vậy?
Trường liền nói thẳng một hơi:
– Thiên Băng chẳng chịu học hành gì mà giao du với nhiều bạn xấu. Mới vừa rồi cô ấy dám hít heroin.
– Cái gì?
Tiếng kêu của bà Nhàn đã làm cho Trường phải giật mình nhảy lui vào vách.
Anh trố mắt cũng giống như bà.
– Cháu vừa nói cái gì vậy hả Trường?
Trường vội thuật lại những gì đã nghe và thấy ở Thiên Băng cho bà hay, nhưng khốn nỗi tình người mẹ trong bà Nhàn đã che khuất cái xấu của con gái.
Bà tỏ thái độ ngay:
– Bác không tin con Thiên Băng nhà bác tệ hại đến như vậy. Nó là một đứa được nuôi dạy đàng hoàng mà.
Trường cố tìm lời giải thích:
– Trường hợp sa ngã có nhiều đường lắm bác ạ. Cháu đọc sách và xem đài thấy những nguyên nhân “cái chết trắng” phần đông là ... con của các gia đình khá giả.
– Thôi đừng nói thêm điều gì nữa. Cháu làm bác sợ quá!
Bà Nhàn chặn lời Trường rồi hối hả ra khỏi phòng. Không chần chừ, Trường cũng vội chạy theo. Xuống tới phòng khách, anh thấy bà Nhàn đang đứng bên cạnh Thiên Băng lẩm bẩm:
– Con ơi ... con không làm cho má phải thất vọng về con chứ?
Không hiểu Thiên Băng đã tỉnh chưa mà bất chợt trở mình. Bà Nhàn liền lay con:
– Dậy má biểu coi, Thiên Băng.
Nhưng cô gái lại nằm yên trong trạng thái của một kẻ đang say ngủ. Thấy thế bà Nhàn tự chống chế cho con bằng cách quay người lại bảo với Trường:
– Có lẽ tại bác bắt nó học hành nhiều quá nên thần kinh bất ổn gây ra sự mệt mỏi như thế đó cháu à. Hãy coi kìa, nó ngủ trông thương quá.
Thấy lời nói của mình không làm cho bà Nhàn tin, Trường đành phải tự mình đánh thức cô gái dậy. Anh xốc dựng Thiên Băng lên:
– Dậy trả lời cho má cô đi, Thiên Băng!
Thái độ của Trường khiến bà Nhàn hơi hoảng:
– Cháu làm cái gì vậy?
Trường để Thiên Băng ngồi dựa lưng vào thành ghế rồi chỉ ngón tay vô mặt cô:
– Bác cứ quan sát Thiên Băng thử mà coi. Cô ấy không bình thường như mọi ngày.
Quả thật như lời Trường nói, Thiên Băng đã bị đánh thức song vẻ mặt cứ ngơ ngơ ngác ngác giống như người từ trên cung trăng rơi xuống. Phải mất một lúc lâu Thiên Băng mới tỉnh được, cô tỏ thái độ sợ hãi trước mặt mẹ:
– Mẹ!
Bà Nhàn ngồi xuống cạnh con gái lộ vẻ dỗ dành:
– Thiên Băng ... con hãy nói với má là con rất ngoan đi.
Thiên Băng chớp đôi mắt chưa thật sự có hồn:
– Con không hiểu ý má. .... Rồi cô nhìn qua Trường:
– Anh đã nói gì với má tôi?
Trường bối rối nhưng vẫn nói:
– Tôi đã cho bác Nhàn biết tất cả về Thiên Băng.
Thiên Băng bất thần chồm lên quát:
– Ai mượn anh chõ mõm vào việc của người khác chứ? Hãy lo thân của anh kìa, đang dựa cây mà cứ muốn xô cho cây đổ.
Câu nói của Thiên Băng như một gáo nước tạt vào mặt Trường khiến anh cứng họng chỉ biết giương mắt ngó. Trước cảnh ấy, bà Nhàn bèn la con để xoa dịu lòng tự ái của Trường:
– Thiên Băng, con không được phép nói năng như vậy.
Nhưng Thiên Băng đã lu loa:
– Má tin con hay tin ảnh đây?
Bà Nhàn ra hiệu cho Trường như có ý bảo anh đừng buồn rồi quay lại nói với con:
– Tất nhiên là má tin con gái của má.
Song đã biết chịu đựng thế nào thì Trường cũng không thể bỏ qua sự xúc phạm vừa rồi. Anh thấy sự lo lắng của mình suốt nãy giờ thật sự thừa thãi vì mọi người đâu có thèm tiếp nhận. Không tỏ thái độ gì ngoài mặt cả, Trường để mẹ con bà Nhàn ngồi đó nói chuyện với nhau. Còn anh về phòng riêng nằm vắt tay lên trán suy nghĩ đến việc sẽ sống tự lập như mọi sinh viên xa nhà khác rồi thiếp đi khi đã quá mệt nhoài.