16.
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Từ công ty, Thế Vỹ trở về nhà thì nắng chiều đã tắt . Phát hiện ra chiếc xe du lịch của cha nằm trong nhà xe, chàng mừng rỡ vì cha ở Vũng Tàu đã về rồi . Không biết cha có mang được chút hy vọng nào về không ?
Nắm chặt quai chiếc cặp trong tay, Thế Vỹ nhảy chân sáo từ bậc tam cấp lên hành lang rồi lao thẳng vào phòng khách .
Ông Hà Phát có mặt ở đó tự bao giờ . Thấy con trai bước vào, ông thoát ra khỏi những nghĩ ngợi suy tư, đưa mắt nhìn Thế Vỹ:
- Con đã về rồi à, công việc ... trôi chảy chứ ?
Thế Vỹ phấn khởi ngồi xuống ghế:
- Thưa cha, mọi việc vẫn trôi chảy . Cha ở Vũng Tàu về hồi nào vậy ?
- Khoảng ba giờ!
- Chắc là không hy vọng rồi ... nên cha mới buồn bã, nghĩ ngợi như vậy .
Hơi nhăn vầng trán, ông Hà Phát nhếch môi nói khẽ:
- Thế Vỹ à, cha rất đau buồn vì có việc nhỏ như vậy mà cha không giải quyết nổi . Đây cũng là lần đầu tiên cha chùng bước trước khó khăn .
Thế Vỹ buồn lặng . Chàng chỉ đoán thôi, nhưng không ngờ cha đã chính miệng nói ra chuyện đi không có kết quả . Cảm thấy ngạt thở, Thế Vỹ đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ ra rồi chìm trong đau khổ . Vẫn không có hy vọng, nghĩa là Vũ Dung sẽ mãi mãi biến mất trong cuộc sống của đời chàng .
Như có một lưỡi dao bén ngót hay một mũi tên vừa cắm phập, xuyên suốt con tim của Thế Vỹ . Chàng ngã dài ra ghế, đưa hai tay ôm lấy đầu rên rỉ:
- Suy cho cùng, con cũng đoán được điều ấy sẽ xảy ra rồi . Cha có gặp mẹ của Vũ Dung không ?
Gương mặt ông Phát thoáng thất sắc, ông trầm giọng:
- Có! Cha gặp ngay người mẹ mù lòa của Vũ Dung ... Nói quanh co đủ chuyện cuối cùng bà ta vẫn không cho cha một chút cơ hội nào ... Có lẽ ... bà ấy không muốn gã Vũ Dung cho con .
Không thể nào đâu! Thế Vỹ dựa ngửa đầu lên thành ghế, mắt nhắm nghiền . Câu nói đó của cha làm cho chàng phát điên lên được . Tại sao lại gả cho người khác mà không gả cho Thế Vỹ . Hà Thế Vỹ có chỗ nào đáng ghét đáng khinh ? Còn chưa kể đến tình yêu . Đối với Vũ Dung, nàng hiểu rất rõ Thế Vỹ yêu nàng đến như thế nào, và tình yêu của Vũ Dung dành cho chàng ra sao chàng cũng nhận được đầy đủ . Hai người đã có với nhau một cuộc tình đẹp và nhân lên theo thời gian thành một thiên diễm tình tuyệt đẹp . Chẳng lẽ Vũ Dung không còn nhớ gì đến kỷ niệm xưa . Những lúc rong chơi hay ngắm cảnh ngoạn mục, nàng có thói quen dang rộng đôi tay ngửa mặt nhìn trời với nụ cười tươi như hoa thắm và bảo rằng "em đang đón gió vào lòng" . Rồi những chiều mưa khi nàng ngồi ủ rũ nhìn hạt mưa rơi nơi khung cửa sổ thì Thế Vỹ lù lù xuất hiện . Mưa lấm tấm tóc Vỹ, trên mắt Vỹ làm đề tài cho những vần thơ cảm hứng của nàng . Rồi thỉnh thoảng nàng giận hờn, nàng khóc cho nước mắt dễ thương rơi vắn rơi dài .
Cả một bầu trời nhớ thương trong mắt Thế Vỹ . Tất cả những kỷ niệm luyến ái mới đó mà giờ đây nghe như cách xa dịu vợi . Đã xa quá rồi hay sao ?
Thế Vỹ không dằn lòng được nữa chàng vò rối tung cả đầu tóc rồi bật dậy bước đi như trốn chạy . Ông Hà Phát nhìn con trai, đau nhói lòng . Ông thẫn thờ một lúc rồi kêu lên:
- Thế Vỹ! Con đừng quá tuyệt vọng . Cha vẫn còn nhiều cách khác nữa .
Thế Vỹ dừng chân lại giữa thang lầu, chàng quay nhìn ông Hà Phát bằng đôi mắt thống khổ, giọng lạc hẳn đi:
- Con không giấu cha, con đau khổ lắm bởi vì con yêu Vũ Dung . Nhưng mà, con xin cha yên lòng . Con còn trẻ, trong con có cái nhìn riêng, có suy nghĩ riêng con muốn được tự do .
Ông Hà Phát gật đầu thật nhẹ trong khi Thế Vỹ nhanh chân biến mất lên lầu .
Còn lại một mình trong gian phòng rộng vắng, ông Hà Phát lẻ loi đau khổ niềm đau bất tận .
Sự đối mặt quá bất ngờ với bà Khả Nhu làm cho ông chới với, khổ sở lương tâm bị giằng xé dữ dội . Thêm vào đó còn có nỗi đau khổ của Thế Vỹ vì tình yêu bị chia cắt, khiến cho tinh thần của ông Phát giảm sút .
Ông có thể không can thiệp quá nhiều vào chuyện tình yêu của con trai . Nhưng nhìn nó với những đợt biển dữ dội trong tâm hồn, ông không thể nào chịu nổi . Ông lo sợ sẽ có những điều đáng sợ xảy ra . (77)
o O o
Thế Vỹ về phòng khóa trái cửa thật chặt, rồi ngã dài lên giường bất động .
Thật sự không còn con đường nào để tìm lại Vũ Dung sao ? Mẹ của Vũ Dung tại sao lại ra mặt không muốn gả Vũ Dung cho mình ? Còn nàng, tại sao nàng có thể chấp nhận một cách dễ dàng như vậy được ? Những điều mà Vũ Dung đã nói, đã cùng Thế Vỹ bàn bạc ... Sẽ có những gì, làm những gì trong lễ cưới ... so với hiện tại, rõ ràng phải có điều uẩn khúc phải kiên nhẫn, phải đợi chờ giáp mặt với Vũ Dung để hỏi, để biết cặn kẽ .
Thế Vỹ đã nằm không biết bao nhiêu lâu như vậy . Nhưng câu hỏi dồn dập trong trí chàng nhưng chẳng có câu trả lời nào xác đáng .
Vài tia nắng chiều vàng óng len qua khung cửa sổ soi rọi vào phòng . Thế Vỹ xoay trở liên tục rồi gối đầu lên cánh tay, nhìn những giọt nắng vàng . Cơn nắng chiều thật tẻ nhạt . Thế Vỹ cảm thấy chán nản với khung cảnh cô tịch này . (78)
o O o
Khi đó, ở một vùng xa xôi hẻo lánh, trên một bãi vắng cạnh dòng sông, Vũ Dung đang ngồi ngắm những cánh lục bình trôi mà lòng miên man với nỗi buồn sâu xa .
Con sông đầy ắp một màu xanh trong vắt, thỉnh thoảng có cơn gió mạnh làm sóng nước gợn lăn tăn nhẹ vào bờ .
Vũ Dung đã ngồi thật lâu nơi đó . Trên tay nàng là một chùm hoa dại với những bông hoa nhỏ li nhi màu vàng tím xen lẫn . Ngắt nhẹ từng nhánh, Vũ Dung lần lượt thảy chúng xuống nước rồi nhìn chúng bị cuốn trôi theo dòng chảy một cách tội nghiệp . Hoa hay nàng cũng có khác gì nhau đâu . Hoa bị cuốn trôi theo dòng nước, còn nàng không bị nước cuốn mà vẫn trôi, tự nguyện trôi đến tận chốn này . (79)
Mỉm một nụ cười héo hắt, đơn độc, Vũ Dung ngửa mặt nhìn mây trời rồi thì thầm với chính mình .
- Vũ Dung! Mi thật là xấu số . Nếu còn là sinh viên như mấy tháng trước thì mi không xứng đáng với danh hiệu đáng yêu mà bạn bè trao tặng tí nào càng không thể tiếp nhận tấm lòng ưu ái của họ để giành lấy tình yêu, đã nắm trọn hạnh phúc trong đôi tay mình mà lại buông trôi, buông xuôi, giơ cả hai tay lên đầu hàng một cách dễ dàng . Vũ Dung đau khổ, nghẹn cứng nơi lồng ngực . Đã bao nhiêu chiều qua nàng vẫn ngồi lặng lẽ tự trách, tự hành hạ mình như thế . Biết rằng, việc tự đày đọa mình sẽ không đem lại một kết quả nào nhưng Vũ Dung vẫn làm, vẫn tự giằng xé .
Nước mắt lưng tròng, Vũ Dung bi phẫn bứt mạnh những cọng cỏ trên đất ném chúng ra xa rồi bụm mặt rên rỉ .
- Mẹ! Mẹ ơi! Tại sao càng lúc con càng đau thắt ruột gan vậy hở mẹ ? Con đã dâng tình yêu của con cho mẹ để mẹ tự do quyết định . Bây giờ, ở chốn xa xôi này, con không còn gì cả xung quanh con không có gì để giữ lại . Tất cả đã biến mất, đã gục chết một cách thảm thương rồi . Thế mới biết, chôn một mối tình là một đau khổ nhất của những kẻ đang yêu . Thấm thía nỗi đau này, con mới hiểu được nỗi đau của mẹ khi bị người tình phụ rẫy . Càng nghĩ, con càng thương mẹ, đồng cảm với mẹ và không một chút gì oán hận . Mẹ có biết không, con đã làm những điều mà chính con cũng không thể tưởng tượng nổi . Những điều con làm vì mẹ đều trái ngược với suy nghĩ của con, nghịch lý với con tim con, nhưng con vẫn làm bởi vì ... Con không muốn giữa mẹ và con giận hờn nhau, con không muốn mẹ thốt lên câu "đoạn tình mẫu tử" nữa . Bây giờ thì con đã đau, đang đau và đau càng lúc càng nhiều, nhưng cố chịu . Giá mà mẹ hiểu được con ngày đêm mong nhớ người yêu đến thế nào ?
Vũ Dung thương tâm uất nghẹn . Nàng lấy chiếc khăn nhỏ chậm nhẹ nước mắt rồi đưa lên răng cắn chặt kềm chế tiếng khóc . ba tiếng "Hà Thế Vỹ" càng lúc càng ngân vang rõ rệt trong nàng . Gió ở đâu bồng bồng thổi đến . Vài chiếc lá vàng rơi . Mặt sông lao xao sóng nổi . Những chùm lục bình theo sóng dạt xô tấp vào bờ . Mặt Vũ Dung thoáng nét xanh xao . Mắt nàng buồn như khung trời tím . Nhìn rõ hơn một chút, nàng đã có nhiều nét tiều tụy .
Chợt đứng lên khỏi thảm cỏ, Vũ Dung quay quất như tìm kiếm . Khung cảnh chiều nay làm nàng nhớ Thế Vỹ vô hạn . Nàng cố nhìn xa hơn một tí rồi gào lên:
- Thế Vỹ ... Hà Thế Vỹ ... Thế Vỹ ... Hà Thế Vỹ!
Chạy xa ra khỏi khoảng trống, Vũ Dung tiếp tục kêu lên:
- Giờ này ở Sài Gòn anh đang làm gì ? Vẫn nhớ em hay đã quên em rồi . Thế Vỹ ơi! Em thèm vòng tay ấm áp của anh . Thèm đôi môi mịn màng tham lam của anh . Nhớ da diết những giờ phút có anh bên cạnh . Em làm sao quên được hình bóng dễ yêu của anh thấp thoáng trước cổng trường đại học chờ em, càng không thể quên những lúc đèo nhau đi phố anh đọc cho em nghe bài thơ "nhớ bạn" của Tú Xương thật ngắn ngủi . Những lúc Sài Gòn đổ mưa buồn, em đang ngồi thẫn thờ nhìn mưa qua ô cửa thì anh hiện đến đáng yêu như một thiên thần cánh trắng . Nụ hôn của anh nồng say, đôi mắt của anh nồng nàn . Em rời khỏi anh không một tiếng tạ từ để lại biết bao nhiêu sầu nhớ ở nơi này em có khác gì anh đâu Vỹ ơi . Nước mắt em rơi không dừng . Nỗi đau trong lòng em không giới tuyến . May là em còn có những "bệnh nhân" của mình làm cho bận rộn, làm cho thời gian trôi đi không phải chờ đợi . Nếu không, có lẽ em chết rũ một cách đáng thương .
Nước mắt đẫm ươt đôi má mịn, Vũ Dung như người kiệt sức từ từ khụy xuống không gian mông mênh quanh nàng như càng hoang vắng hơn lúc nào .
Mây vẫn bay . Gió vẫn thổi . Nắng đang dần nhạt nhòa . Lòng sông vẫn đầy ăm ắp nước . Những cánh lục bình trôi không định hướng .
Trong tiếng gió, Vũ Dung cảm nhận như có giọng thở êm đềm của Thế Vỹ . Nàng nhắm nghiền mắt tận hưởng tiếng vọng vang từ tiềm thức:
"Ai về còn nhớ ai không ?
Trời mưa, một mảnh áo bông che đầu
Nào ai có tiếc ai đâu
Áo bông ai ướt, khăn đầu ai khô ?
Người đi Tam Đảo, ngủ hồ
Kẻ về khóc trúc, than ngô một mình
Non non, nước nước, tình tình .
Vì ai ngơ ngẩn, cho mình ngẩn ngơ"
Vũ Dung mơ màng gọi khẽ:
- Thế Vỹ, em yêu anh, yêu hơn lúc nào hết . Càng yêu anh, càng yêu mẹ em, em càng hận oán ba anh khôn tả . Chắc hẳn là anh chưa bao giờ biết được anh có một người cha như thế nào ? Nếu sau này anh biết được em có nhiều lỗi lầm xúc phạm đến ba anh thì mong anh thông cảm . Em thật sự muốn ông ấy bị lương tâm phát xét và âm thầm đau khổ .
Vũ Dung lau khô nước mắt chống chỏi với mệt mỏi và chán nản để đứng lên . Không đếm được đây là lần thứ mấy nàng bước ra khoảng đồng vắng vẻ này để tự do bộc bạch, than thở những nhớ nhung và bất hạnh của cuộc tình . Bây giờ, thì nàng đã cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều .
Rời khỏi bãi vắng, Vũ Dung tản bộ chầm chậm trở về bệnh viện . Nàng đã viết gần hai mươi lá thư lên án dữ dội ông Hà Phát nhưng chưa gởi . Bắt đầu từ ngày mai, nàng sẽ gởi thẳng đến công ty từng lá một . Nàng biết chắn chắn rằng những lời lẽ trong thư của nàng sẽ làm cho ông Hà Phát không yên với tội lỗi trong dĩ vãng đã ngỡ như bị chôn vùi