19.
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Vũ Dung rã rời tựa mình bên khung cửa sổ. Nàng vừa rời khỏi phòng của mẹ sau khi đã thấy bà ngủ say. May là vết thương rất nhẹ, nếu không, Vũ Dung sẽ không hiểu mình còn khổ sở và dằn vặt đến đâu nữa .
- Mẹ đã ngủ say rồi, tội nghiệp cho mẹ, một ngày vui không trọn vẹn.
Vũ Dung lảm nhảm nói rồi thở dài thườn thượt, ngẩng đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên bầu trời đen thăm thẳm.
Bóng của nàng chìm sâu trong bóng tối của gian phòng. Nàng thấy không cần thiết phải mở đèn dù đêm đã đến từ lâu.
Đứng thêm một lúc nữa, Vũ Dung chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Đoán ngay là Tâm Đan, Vũ Dung lên tiếng:
- Vào đi.
Lập tức có tiếng kêu the thé của Tâm Đan:
- Sao mà tối thui vậy?
- Thì em mở đèn lên giùm chị đi.
Im lặng thêm một lúc nữa thì đèn được mở sáng lên. Vũ Dung nhìn thấy Tâm Đan trên tay ôm một cái hộp nhỏ đang nhìn sững nàng phì cười:
- Nhìn gì dữ vậy? Chị lạ lắm sao?
Tâm Đan mỉm cười lắc đầu:
- Không lạ lắm, chỉ bất thường một chút thôi. Chị về phòng nãy giờ, em nghĩ chị đã tắm rửa xong rồi chứ … ai dè … còn nguyên vậy. Đã vậy, còn không mở đèn, trầm mình vào bóng tối. Chị không sợ ma sao hả?
Vũ Dung nhún vai tiến đến ngả dài trên giường:
- Ma thì có gì phải sợ … Em ngồi đi!
Tâm Đan đến ngồi trên ghế, tay vân vê cái hộp nhỏ. Nhìn thấy Vũ Dung chuỗi dài trên giường, Tâm Đan chớp chớp mắt lên tiếng:
- Trông chị rất là mệt mỏi. Chị nên đi tắm đi. Tắm xong, em nói chuyện này cho nghe.
- Phải tắm mới nói à?
Vũ Dung ngóc đầu lên hỏi, Tâm Đan lắc đầu:
- Không phải! Chỉ muốn cho chị khỏe khoắn thôi.
Bật ngồi dậy thật mau, Vũ Dung gật đầu:
- Vậy thì được! Chờ chị một chút.
Tâm Đan nhìn Vũ Dung lăng xăng mở tủ lấy quần áo rồi biến nhanh vào phòng tắm. Có tiếng vòi sen tuôn nước ào ạt. Một lúc sau Vũ Dung hiện ra tươi tắn. Bộ đồ thun ngủ màu vàng chanh khiến cho nàng trông thanh tao, trang nhã. Tâm Đan tha hồ nhìn ngắm rồi buột miệng:
- Chị dễ thương như vậy cho nên anh Vỹ không dễ gì quên.
Đang chải đầu trước tấm gương lớn. Nghe Tâm Đan nói, Vũ Dung liếc nhìn em ở trong gương rồi hỏi:
- Lảm nhảm gì đó hả?
- Có gì đâu! Em đang nói đến Thế Vỹ. Chị có thích nghe không?
Để lược xuống bàn, Vũ Dung quay phắt lại nhìn Tâm Đan nghi ngờ:
- Em gặp Thế Vỹ à?
Tâm Đan mím môi tinh nghịch:
- Chị trả lời em trước đi.
- Em có hỏi gì đâu.
Tâm Đan nhướng mắt gật gù:
- Vậy được, em sẽ hỏi lại: nói chuyện về Thế Vỹ, chị có thích nghe không?
- Thích! Được chưa?
- Vậy thì nghe em nói, ngồi xuống đi đứng té xỉu đó.
Vũ Dung ngoan ngoãn ngồi xuống. Tâm Đan bắt đầu thuật lại cho Vũ Dung nghe mọi chuyện xảy ra xuanh quanh vấn đề ông Hà Phát tìm ra tận Vũng Tàu và cuộc xung dộ dữ dội giữa ông ấy và bà Khả Nhu.
Tâm Đan kể đến đâu, Vũ Dung biến sắc đến đó. “Không ngờ, cuối cùng thì họ cũng đã giáp mặt nhau rồi.”
Tâm Đan ngừng kể, cô bé ấp úng nhận định:
- Dì Nhu đã kể cho em rõ mối hận lớn lao mà dì đã đeo đẳng trong lòng suốt mấy mươi năm qua. Thú thật với chị ... nhìn ông Hà Phát lúc đó em không ghét mà thấy tội nghiệp. Ổng đã im lặng cho dì trút cơn sấm sét lên đầu, xem chừng... đau khổ dữ dội lắm. Ổng đã van xin dì Nhu... Đừng nhẫn tâm cắt đứt tình yêu của chị và Thế Vỹ, vì Thế Vỹ và chị không có tội lỗi gì. Dì đã mắng chửi ổng ý không tiếc lời rồi đuổi ra khỏi cửa. Em chứng kiến từ đầu tới đuôi. Tội nghiệp ổng không thể chịu được.
Đôi mắt Vũ Dung như tối sầm lại, đôi tai nàng bỗng ù lên. Nàng khoát tay nói với Tâm Đan:
- Đừng nói nữa!
Tâm Đan tiu nghỉu phụng phịu:
- Tại sao không cho em nói, em có nói gì sai đâu?
- Không sai, em không sai, nhưng chị không muốn nghe nữa. Đó là chuyện ân oán của hai người, hãy để họ tự giải quyết lấy. Vì chuyện này mà chị đau lòng dữ lắm rồi.
- Nhưng còn Thế Vỹ, Hà Thế Vỹ? Chị chắn hẳn là chưa quên được anh ấy. Chị giỏi và tài ba lắm kia mà. Sao không đấu tranh để giữ lấy tình yêu của mình?
Vũ Dung nhìn em mỉm cười héo hắt:
- Tranh đấu với mẹ của chị à? Thật lòng mà nói, chị phẫn uất dữ lắm. Nhưng em nghĩ xem, mẹ chị mù lòa như vậy. Đau khổ biết bao nhiêu rồi... Chị không muốn nhìn mẹ buồn lòng nữa. Bóp nát tình yêu của mình cũng được, miễn sao mẹ vui là được rồi.
Ngừng lại một chút để thở, Vũ Dung buồn buồn nói tiếp:
- Trưa nay, mẹ chị đòi gả chị, chị không muốn tin nhưng đó lại là sự thật. Chị tức giận không thể kiềm chế đã la hét lên, và em thấy đó...Chuyện đã xảy ra.
- Nhưng đó là rủi ro. Dì bị vấp ngã chứ đâu có cố tình.
- Vẫn phải đau lòng em à. Chị hối hận lắm đó! Phải chi đừng la lối làm cho mẹ hoảng sợ thì đâu đến nỗi.
Tâm Đan lắc đầu chán nản rồi nhìn Vũ Dung chăm chăm:
- Khi dì lành lặn... chắc chị sẽ phải gật đầu ưng thuận chấp nhận lập gia đình theo lời dì, có phải không?
Vũ Dung nhăn nhó:
- Sao em lại nói vậy, em có ý gì mà nói như vậy chứ hả?
Tâm Đan gật đầu nói to:
- Có ý, thật ra em có ý! Nếu chị tuân lệnh mẹ, nhất nhất không từ chối bà một điều gì thì xem như chị phải lấy chồng và an phận. Em có lý do gì để trao cho chị hộp này.
Vũ Dung trợn mắt nhìn sững cái hộp trên tay Tâm Đan. Nàng thắc mắc quá sức:
- Tâm Đan, cái hộp đó...?
Tâm Đan vẫn lặng thinh, Vũ Dung nói tiếp:
- Tâm Đan à, nói gì thì nói chị cũng không thể có chồng liền đâu. Ngoại trừ chú rể là Thế Vỹ chị mới chịu. Chị vẫn còn yêu Thế Vỹ nhiều lắm... Em hãy tin tưởng và giao cái hộp đó cho chị đi.
Tâm Đan nhìn Vũ Dung bằng đôi mắt thông cảm. Thế là nàng đã hiểu. Chị ấy vẫn một lòng yêu Thế Vỹ tha thiết - chỉ tiếc rằng mỗi người một nơi, tâm hồn khắc khoải. Thế mới biết “xa” không dễ gì “quên”. Chợt nhớ đến một câu danh ngôn thật hay, Tâm Đan lảm nhảm:
- “Xa cách có thể làm tắt đi những đốm lửa nhỏ nhưng sẽ thổi bùng lên những ngọn lửa lớn.”
Vũ Dung nhìn Tâm Đan lảm nhảm như niệm thầm chú, không nhịn được liền hỏi:
- Em đang nói gì vậy?
Cười thật tươi, Tâm Đan gật gù:
- Cần phải nói cho chị hiểu rằng cái hộp này chứa đựng toàn bộ những lá thư mà Thế Vỹ đã gửi cho chị. không tìm được chị có lẽ anh ấy thất vọng lắm, nên tìm hy vọng ở những lá thư này. Em trân trọng tình yêu của hai người nên cất giữ rất cẩn thận. Mấy tháng qua tổng cộng được hai, ba chục lá thư gì đó...Em sắp xếp có thứ tự lắm – lá ở trên là lá đầu tiên. Bây giờ giao lại cho chị... giữ lấy đi!
Vũ Dung bặm chặt môi rưng rưng nước mắt đón lấy chiếc hộp nhỏ từ tay Tâm Đan mà tình yêu với Thế Vỹ lại bùng lên dữ dội, nó sáng rỡ và mạnh mẽ hơn cả ngọn lửa lớn.
Ôm chặt chiếc hộp vào lòng mà như ôm chính Thế Vỹ, Vũ Dung ngập ngừng nói:
- Cám ơn em... Tâm Đan... chị cầu chúc cho em sau này gặp lại Quang Trung. Em rất tốt... em sẽ được hạnh phúc.
Tâm Đan nghe nghẹn đắng nơi cổ, mắt cay nồng. Nàng nhắm nghiền hai mắt cố tưởng tượng ra hình ảnh Quang Trung một cách trọn vẹn mà không ngừng ý nghĩ. “Em có còn hy vọng hạnh phúc với anh không hả Quan Trung? Anh ở đâu rồi? Có bao giờ nghĩ rằng với thời gian qua mau, Tâm Đan này vẫn một lòng thương nhớ anh, yêu anh bằng một trái tim trọn vẹn hay không? Tất nhiên em không bảo đảm rằng em sẽ chờ anh mãi mãi... nhưng mà, đến đâu thì hay đến đó, bởi vì anh là một cánh chim không mỏi – một khi đã bay đi rồi thì người ở lại chỉ có tuyệt vọng mà thôi.”
Tâm Đan mở bừng mắt cho ý nghĩ dừng lại rồi đứng lên đột ngột:
- Em xuống phòng để thăm chừng dì đây. Nếu chị quá mệt thì ngủ luôn đi nha... đã có em rồi.
Lệ tuôn rơi lã chã, Vũ Dung nghẹn lời:
- Cám ơn em! Trông hộ mẹ chị giùm. Nhìn những lá thư này chị đau như ai cắt từng đoạn ruột.
Biết nói gì để an ủi Vũ Dung bây giờ? Tâm Đan nhẹ nhàng lui ra và không quên khép kín cửa phòng.
Còn lại một mình, Vũ Dung xếp những lá thư vung vãi trên mặt đệm rồi nâng niu từng lá áp lên mặt lên đôi môi hôn nồng nàn. Thế Vỹ, Hà Thế Vỹ? Vũ Dung ngả dài trên những lá thư mà tưởng tượng như đang ngả vào lòng của người yêu. Vật vờ trong trạng thái tỉnh tỉnh, mê mê, hư hư, thực thực, Vũ Dung khóc nghẹn ngào tức tưởi. Yêu thương là đây! Dấu yêu là đây! Người yêu dấu ơi, em không thể nào quên được anh.
Xé một lá thư, Vũ Dung vén tóc, dựa người lên chồng gối đọc ngấu nghiến, đọc như nuốt trọn, nuốt trọn từng chữ, từng lời của Thế Vỹ.
“Sài Gòn...!
Vũ Dung yêu dấu của anh!
Đã tìm kiếm em bao lâu nay rồi em có biết không? Lòng anh nóng như lửa đốt. Chỉ cần có thêm một chút rượu vào người thì anh tin là anh sẽ bốc cháy thật sự.
Vũ Dung!
Tại sao lại phải âm thầm rời khỏi anh? Muôn ngàn lần anh van em hãy trả lời anh đi. Hãy nói cho anh biết rõ em đã gặp khó khăn gì? Anh hiểu em, rất hiểu em Vũ Dung à! Em là một cô gái có cá tính mạnh mẽ. Em không dễ gì chịu thua hoàn cảnh. Vả lại giữa chúng ta từ lúc gặp nhau, yêu nhau, đều tâm đầu ý hợp. Và con đường dẫn tới hôn nhân cũng là một con đường thuận lợi, thì cớ sao lại xảy ra những vấn đề khó hiểu?... Suy nghĩ nát óc anh vẫn không tìm được câu trả lời.... Ngoại trừ em đang gặp phải một áp lực nào đó thật nặng nề... khiến cho em khó xử... Mấy ngày qua anh chẳng khác gì kẻ đã hóa điên thật sự. Nếu còn nghĩ đến anh thì em hãy về với anh đi. Anh sẽ cùng em vượt qua mọi trở ngại, nếu có. Vũ Dung ơi! Thiếu em anh sẽ không sống nổi đâu, anh yêu em lắm rồi! Mặt trời mọc rồi lặn, ngày tháng trôi qua anh vẫn yêu em, mãi yêu em. Em là một đoá hoa tinh khiết đoan trang trong lòng anh...”
Vũ Dung tuôn trào nước mắt, buông rơi lá thư rồi lựa tìm một lá khác xé ra để đọc. Dù có phải thức trắng đêm nay or nhiều đêm nữa, nàng cũng rất hài lòng, miễn sao nàng được đọc hết những lá thư của chàng, được tận mắt nhìn thấy những lời lẽ đáng yêu của chàng. Nước mắt của Vũ Dung rơi xuống lá thư vừa mở ra.
“Sài Gòn...
Vũ Dung yêu quí nhất đời của anh!
Mong một cánh thư của em đến mòm mỏi mà không thấy. Quyết lòng xa anh thật sao? Hay là những lá thư anh gửi không có ai chuyển giao cho em giùm? Nếu như vậy thì anh quả nhiên là một kẻ khốn khổ tội nghiệp!
Đêm qua, anh đã nằm mơ thấy em. Em đã ngả vào lòng anh và anh đã hôn em những nụ hôn khát khao, say đắm nhất.
Giờ này em đang làm gi? Có tội nghiệp cho anh đang xốn xang, khắc khoải, có đau đơn, đau đớn từng đêm, có thức trắng, thức trắng từng đêm để nhớ nhung không hở em? Vũ Dung ơi nếu nhận và đọc thư anh rồi thì xin hãy viết cho anh vài hàng, viết cho anh những lời lẽ mà anh khát khao. Cần nhất là hãy trở lại với anh...Lúc đó, với anh trần gian này... sẽ là chốn thiên đường.”
Rồi một lá thư khác.
“Sài Gòn...
Vũ Dung, em có khở không? Cầu cho cô bác sĩ bé nhỏ nhận được thư anh.
Hôm nay, bao kỷ niệm lại ùa về. Em có còn nhớ không? Những lúc mình bên nhau, anh vẫn thường ao ước: sau này khi đã là vợ chồng, em sẽ là một người vợ ngoan hiền, một bà mẹ trẻ của lũ con của chúng ta. Và anh, anh sẽ một người chồng đạo đức, là chỗ dựa vững chắc cho mẹ con em. Ước mơ thánh thiện thì ở mãi trong lòng anh. Còn em, em đã không cánh mà bay mất đâu. Còn đâu nữa những chiều mưa, em ngủ như chú mèo trong cánh tay anh thật ngon lành. Cánh tay bây giờ không có người nương tựa. Mộng ước, cuối cùng vẫn là mộng ước. Anh không còn em thì lấy ai để đạt thành. Mỗi một ngày qua đi là một ngày anh vừa đau khổ vừa tràn đầy nước mắt. Nghĩ đến em hay trách hờn em, cũng không xoa dịu được anh. Anh bây giờ trở thành một kẻ bơ vơ. Thế cũng được! Còn em, anh chỉ cầu mong cuộc sống mang đến cho em niềm vui. Chỉ cần em vui là anh cũng đã mãn nguyện lắm rồi...”
Vũ Dung đọc liên tiếp nhiều lá thư nữa rồi ôm chặt tất cả chúng vào lòng khóc mãi. “Thế Vỹ, Thế Vỹ ơi! Hãy hiểu cho em, em cũng vậy, cũng có khác gì anh đâu. Em nhớ anh, nhớ anh đến chẳng giây phút nào yên. Mỗi giây phút, mỗi ngày tháng trôi qua là cuộc đời của em cũng đang dần dần tắt.”
Vũ Dung vật vã đau đớn. Đôi mắt chưa ráo lệ, nàng lại mở tiếp thư đọc tiếp, đọc tiếp. Đêm đã khuya, gió lạnh thỉnh thoảng lùa vào cửa sổ nghe rét mướt. Những lá thư được mở tung ra và sắp xếp ngay ngắn lại. Đến lúc chỉ còn hai lá sau cùng.
Đêm thật tĩnh mịch. Gian phòng của Vũ Dung chẳng khác gì một thế giới riêng biệt. Nàng khóc, khóc thật nhiều rồi nằm dài trầm lặng suy tư.
Bóc thêm một lá thư nữa, Vũ Dung vừa đọc vừa hốt hoảng. Lờ lẽ của Thế Vỹ làm cho nàng hết sức bàng hoàng:
“Những điều mà cha anh kể, những lời mà cha anh nói làm cho anh ngỡ như trời đang sập xuống, đất dưới chân đang lún dần. một trời mưa bão đã đến có đầy đủ sấm sét và gió giông.
Vũ Dung!
Đã hiểu, anh đã hiểu rất tường tận. Hai chữ “Hận thù” đã khắc sâu vào tâm não của mẹ em bấy lâu nay đã bùng lên và kẻ gánh chịu không phải là cha anh mà là tình yêu của chúng ta. Em có thấy oan ức không? một sự oan ức mà em đã chấp nhận. Anh còn biết nói gì đây hở Vũ Dung? Em im lặng là đã trả lời tất cả, vậy mà anh vẫn ngu ngơ không hiểu.
Ngay lúc này, từ phút giây này trở đi, anh sẽ không còn thắc mắc nữa, sẽ không còn trách hờn em nữa. Em đã làm theo lòng hiếu thảo đối với mẹ của em. Thì cớ gì anh buồn phiền em nữa. Hãy nghe lời mẹ của em, còn anh, anh sẽ cố quên đi những dấu yêu.
Đến đây thôi, có lẽ anh sẽ không viết nữa. Em sẽ trả lời anh hay không trả lời anh cũng được bởi vì...anh đã không còn gì để hy vọng thì những thứ ấy có nghĩa lý gì đâu.
Thiên thần của anh! Cô tiên bé nhỏ của anh!
Chúc em vui vẻ, hạnh phúc. Đừng nói đến hai tiếng “đau khổ” nữa vì từ nay nó sẽ được ép vào tim và sẽ trở thành muôn kiếp không tan rồi.
Vĩnh biệt em! Mãi mãi yêu em. Mãi mãi nghĩ đến em, kể cả kiếp này sang những kiếp khác.
Hà Thế Vỹ”
Vũ Dung trợn tròn mắt, chết sững “Đã hết rồi ư? Thấu hiểu tất cả rồi ư? Như vậy là tình yêu của chúng ta mãi mãi sẽ bay mất. không còn gì để cứu vãn.”
Vũ Dung lại khóc sướt mướt. Mắt nàng chạm phải lá thư đơn độc còn lại. Nàng không muốn đọc nữa vì tin chắc đó không phải là lá thư sau lá thư nàng vừa đọc. Chàng đã khẳng định ngừng viết rồi. Lăn tới lăn lui một hồi, Vũ Dung cũng xé luôn lá thư còn lại ra đọc. Những dòng xa lạ trong thư một lần nữa lại làm cho nàng sửng sốt.
“Vũ Dung!
Ta mạo muội xen lá thư của mình vào đây với hy vọng con sẽ đọc được những dòng chữ này. Ta nghĩ rằng con cũng tiều tụy và đáng thương như Thế Vỹ trong những ngày qua thôi, và ta không thể kiềm lòng xót xa – xót thương các con.
Thế Vỹ là con ta và con lại là ái nữ của Khả Nhu. Ông trời lắm khi thích đùa nên mới làm nên những trò oái oăm buồn đau như thế. Ta hối lỗi với ai đây, xin tội với ai đây? Ta đã thử van nài với mẹ con rồi. Nhưng không được gì cả. Nhưng không vì thế mà ta tin có những điều hoàn toàn bế tắc trên thế gian này.
Đọc đến đây chắc con đã hiểu ta là ai rồi? Con có vì mẹ, vì tình yêu đã đổ vỡ mà oán thù ta không? Ta luôn cầu mong cho điều oán hận này đừng bao giờ xảy ra, bởi vì ta mong muốn gặp con. Ta tha thiết yêu cầu con hãy đến gặp ta một lần, con có thể điện thoại đến công ty và cho ta một điểm hẹn, ta sẽ đến ngay. Ta thực sự có nhiều điều muốn nói cùng con. Ta rất mong con ban cho ta một tia hy vọng cuối cùng.
Người luôn luôn mong con.
Hà Phát”
Vũ Dung lau khô nước mắt bật dậy. Với một đầu óc không được tỉnh táo này thì không nên suy nghĩ nhiều. không nên có những quyết định vội vàng. Thế Vỹ, Hà Phát… Khả Nhu, Vũ Dung. Bốn con người đang bị bao vây bởi những dây mơ rễ má của thương yêu và căm hận, đang cố tìm cách để thoát ra mà chưa làm sao thoát được.
Nghe nhức buốt ở hai bên thái dương, Vũ Dung ôm đầu oằn oại, ngã vật xuống giường. Nên hay không nên đi gặp cha của Thế Vỹ? Đã xảy ra chuyện gì khiến ông Hà Phát phải mong mình và xem mình là một tia hy vọng quý báu? Chẳng lẽ… Thế Vỹ… đã xảy ra chuyện gì hay sao? Vũ Dung nhắm nghiền mắt quơ vội chiếc gối đáp lên mặt. Nàng không dám nghĩ đến nữa… hoàn toàn không dám nghĩ đến những điều may rủi.
Quá mỏi mòn, Vũ Dung thiếp sâu vào giấc ngủ chập chờn, mộng mị.