Chương 10
Tác giả: Linda Howard
Mary cố gắng tự nói với bản thân rằng cô không thể ngủ bởi vì cô lạ giường, bởi vì cô quá kích động, bởi vì cô quá lo lắng, bởi vì – cô đã đi quá xa để có thể được tha thứ và không thể nghĩ được thêm gì nữa. Mặc dù cô đã mệt mỏi một cách dễ chịu do làm tình với Wolf, cô vẫn cảm thấy không dễ gì ngủ và cuối cùng cô cũng biết tại sao. Cô chui vào vòng tay anh, đưa cánh tay lên hàm anh, yêu cảm giác khi cảm nhận hình dáng gương mặt anh, bộ râu hơi ram ráp của anh dưới ngón tay cô. “Anh dậy rồi à?” cô thì thầm.
“Anh chưa,” anh trả lời với giọng trầm. “Nhưng giờ thì rồi.”
Cô xin lỗi và nằm yên lặng. Một lúc sau, anh ôm chặt lấy cô và gạt tóc ra khỏi gương mặt cô. “Em không ngủ được à?”
“Không. Chỉ là em thấy hơi lạ thôi, em nghĩ thế.”
“Như thế nào?”
“Vợ anh – mẹ Joe. Em nghĩ về việc cô ấy nằm trên chiếc giường này.”
Cánh tay của anh ôm cô chặt hơn. “Cô ấy chưa bao giờ nằm trên chiếc giường này cả.”
“Em biết. Nhưng Joe đang ở phòng bên kia và em nghĩ rằng điều này như thế nào khi cậu còn nhỏ, trước khi cô ấy qua đời.”
“Không thường lắm. Bọn anh ở xa nhau nhiều, và cô ấy mất khi Joe mới có hai tuổi. Đấy là lúc anh xuất ngũ.”
“Hãy kể cho em nghe về điều đó đi,” cô yêu cầu, vẫn với giọng thì thầm. Cô cần được biết nhiều hơn về người đàn ông cô yêu.
“Có lẽ khi đó anh còn rất trẻ.”
“Anh mới mười bảy khi anh ra nhập quân đội. Thậm chí anh biết rằng anh có thể phải đến Việt Nam, nhưng đó là con đường duy nhất của anh. Người thân của anh đã chết, ông anh, bà nội anh không bao giờ chấp nhận anh vì anh mang trong mình nửa dòng máu Ăng lê. Tất cả những gì anh biết là anh phải ra khỏi vùng đất của họ. Nó cũng gần tồi tệ như việc ngồi tù vậy, Nó là nhà tù, theo cách khác. Không có gì để làm, không có gì để hy vọng cả.
“Anh gặp Billie khi anh mười tám tuổi. Cô ấy là con lai Crow (một bộ lạc của châu Mỹ) và anh đoán là cô ấy cưới anh vì cô ấy biết anh không bao giờ quay về vùng đất của họ. Cô ấy muốn nhiều hơn. Cô ấy muốn một cuộc sống thành thị đầy ánh đèn.
Có thể cô ấy nghĩ rằng một người lính có thể làm được điều đó, di chuyển từ căn cứ này đến căn cứ khác, tiệc tùng khi anh ta không có nhiệm vụ.
Nhưng cô ấy không coi thường anh vì anh là con lai và bọn anh quyết định cưới nhau. Một tháng sau anh đã ở Nam (mình đoán chắc là Việt Nam). Anh mua vé cho cô ấy đến Hawaii khi anh có R và R (cái này mình chả hiểu gì), rồi cô quay về, mang thai Joe và sinh nó lúc anh mười chín tuổi, nhưng vì anh ở nhà từ sau khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên ở nước ngoài nên anh được nhìn thấy khi nó sinh ra. Chúa ơi, anh thực sự bị kích động. Nó cười khanh khách. Họ đưa nó cho anh bế; tim anh bị tác động mạnh mẽ. Anh yêu nó nhiều đến mức anh có thể chết vì nó.”
Anh yên lặng nghĩ ngợi trong chốc lát rồi cười nhẹ. “Và anh đã như thế, với đứa con trai mới sinh nhưng vợ anh không nghĩ rằng cô ấy đã đạt được sự ràng buộc tốt nhất. Thời điểm tòng quân đến. Anh không hi vọng có được việc làm, anh không có cách nào chu cấp cho con anh. Vì thế anh lại tòng quân và một số thứ giữa anh và Billie đã trở nên tồi tệ khi anh xung phong đi làm một nhiệm vụ khác. Cô ấy đã chết ngay sau khi chuyến đi thứ ba của anh kết thúc. Anh xuất ngũ và trở về nhà để chăm sóc Joe.”
“Anh đã làm những gì?”
“Làm thuê trong trại chăn nuôi. Người chăn bò. Đó là tất cả những gì anh biết. Trừ khoảng thời gian anh ở trong quân đội, anh không nhớ có lúc nào đó anh không làm việc với những con ngựa hay không. Anh là một con ngựa điên khi anh còn là một đứa trẻ và anh đoán bây giờ anh vẫn thế. Joe và anh trôi giạt cho đến khi nó bắt đầu đi học thì bọn anh định cư ở Ruth. Thời gian sau đó thì em biết rồi đấy.”
Cô nằm yên lặng trong vòng tay anh, nghĩ về cuộc đời anh. Thật chẳng dễ dàng với anh. Nhưng cuộc đời anh khiến anh trở thành người đàn ông như thế, người đàn ông mạnh mẽ và có quyết tâm sắt đá. Anh đã chịu đựng chiến tranh, địa ngục nhưng thậm chí còn trở nên mạnh mẽ hơn trước. Ý nghĩ có kẻ nào đó muốn hãm hại anh làm cô tức giận đến mức cô không thể kìm nén được. Cô phải tìm cách bảo vệ anh.
Anh hộ tống cô đến trường vào buổi sáng hôm sau và một lần nữa Mary thấy được mọi người nhìn anh chăm chú như thế nào.
Nhưng cái cô thấy trong mắt bọn trẻ không phải là sự khiếp sợ hay căm ghét mà đúng hơn là sự tò mò và thậm chí là kính sợ. Câu chuyện về anh sau nhiều năm đã khiến anh đã trở thành một nhân vật khác thường đối với chúng, một số chỉ dám nhìn lướt qua anh mà thôi.
Cha của chúng giao du với anh, bọn con trai nhìn anh làm việc và sự thành thạo về ngựa của anh chỉ làm thêm nhiều câu chuyện về anh hơn. Họ nói rằng anh có thể thì thầm nói chuyện với lũ ngựa, thậm chí là những con ngựa hoang dã nhất cũng phải đáp lại tiếng ngâm nga đặc biệt trong giọng nói của anh.
Bây giờ thì anh đang săn đuổi kẻ hiếp dâm. Câu chuyện này lan rộng khắp vùng.
Dạo này, Dottie thậm chí còn không thèm nói chuyện với Mary, bà ta bỏ đi mỗi khi cô đến gần ngay cả phải ăn trưa một mình. Sharon nhún vai thở dài. “Đừng chú ý đến bà ta. Bà ấy luôn luôn có sẵn những lời ong tiếng ve về Mackenzies giấu trong chăn của bà ta (em chả hiểu chỗ này nghĩa là gì nên dịch đại).”
Mary cũng nhún vai. Dường như chẳng có cách nào để đến gần Dottie cả.
Chiều hôm đó, Joe lái xe vào thị trấn để canh chừng khi cô về nhà. Khi họ đi ra khỏi xe, cô nói với cậu, “Cô cần phải ngăn chặn Hearst làm một số việc.”
“Em sẽ ở ngay sau cô.”
Cậu theo sát gót cô khi cô bước vào cửa hàng và mọi người quay lại nhìn họ. Joe mỉm cười chào họ với nụ cười giống hệt như cha cậu. Một số người vội vàng quay mặt đi. Mary thở dài dẫn người vệ sĩ của cô giữa những gian hàng.
Joe đột ngột dừng lại khi ánh mặt cậu gặp Pam Hearst. Cô bé đứng như thể mọc rễ, nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu đội mũ vào rồi đi theo Mary.
Một lát sau cậu cảm thấy một tia lửa chiếu vào tay cậu và khi cậu quay lại, cậu thấy Pam đang đứng sau. “Mình có thể nói chuyện với cậu không?” cô hỏi nhỏ. “Mình - điều này rất quan trọng. Được không?”
Mary đã đi lên phía trước. Joe thay đổi vị trí để có thể nhìn thấy cô và nói, “Gì thế?”
Pam thở sâu. “Mình nghĩ... có thể ... cậu có thể đi với mình đến buổi khiêu vũ tối thứ bảy này không?” Cô kết thúc câu hỏi một cách vội vàng.
Đầu Joe giật mạnh. “Cái gì?”
“Mình nói – cậu sẽ đi với mình đến buổi khiêu vũ chứ?”
Cậu chỉnh lại cái mũ một cách vụng về và nói nhỏ dưới hơi thở. “Cậu biết cậu đang đề nghị một điều rắc rối chứ? Cha cậu có thể nhốt cậu ngay vào trong hầm rượu hàng năm đấy.”
“Nhà mình không có hầm rượu.” Cô mỉm cười nhẹ khiến cho hóc môn mười sáu tuổi của cậu lập tức có phản ứng. “Và dù gì thì mình cũng không quan tâm. Cha mình đã sai lầm, sai lầm về cậu và cha cậu. Mình cảm thấy thật tồi tệ về những gì mình đã làm trước đó. Mình - mình thích cậu Joe ạ và mình muốn đi với cậu.”
Cậu cay độc nói, “Ừ. Nhiều người đã bắt đầu thích mình khi họ biết mình đã cố gắng để vào Học viện. Thật nực cười, phải không?”
“Cậu chắc không? Dường như trước đây mình không đủ tốt để được xuất hiện ở nơi công cộng với cậu. Cậu đã từng không muốn người ta nói rằng Pam Hearst đi ra ngoài với thằng con lai. Sẽ khác khi họ có thể nói cậu đi ra ngoài với ứng viên của Học viện Không quân.”
“Điều đó không đúng!” Lúc này Pam thực sự tức giận và giọng cô cao lên. Một số người liếc nhìn.
“Mình thấy nó có vẻ giống thế.”
“Cậu sai rồi! Cậu đã sai lầm như cha mình rồi!”
Có vẻ như Pam cao giọng đã khiến ông Hearst đã chú ý và bắt đầu đi đến phía họ.
“Cái gì diễn ra ở đây thế này? Pam, cậu bé này làm phiền con phiền lòng phải không?”
Joe chú ý thấy rằng từ “thằng con lai” đã thay đổi thành “cậu bé” nhanh như thế nào và nhướng mày về phía Pam. Cô bé xúc động khiến khuôn mặt càng đỏ bừng hơn và lập tức quay mặt về phía cha cô.
“Không ạ, cậu ấy không làm phiền con! Đợi chút. Vâng. Vâng, cậu ấy đã làm thế! Cậu ấy đã làm con phiền lòng vì con đề nghị cậu ấy đi chơi với con nhưng cậu ấy từ chối!”
Tất cả mọi người trong cửa hàng đều nghe thấy cô. Joe thở dài. Dầu đã bị đổ vào lửa.
Ralph Hearst đỏ mặt tía tai và đột ngột dừng lại như thể sắp đâm vào tường. “Con nói cái gì?” ông há hốc miệng vì kinh ngạc, rõ ràng ông không tin vào tai mình.
Pam không lùi bước, mặc dù trông cha cô tức đến hộc máu. “Con nói là cậu ấy đã từ chối đi chơi với con! Con đề nghị cậu ấy đi đến vũ hội với con tối thứ bảy này.”
Mắt ông Hearst như lồi ra. “Con đi vào nhà ngay. Cha sẽ nói chuyện với con sau!”
“Con không muốn nói chuyện sau, con muốn nói chuyện ngay bây giờ!”
“Cha nói đi vào nhà!” Ông Hearst gầm lên. Ông chuyển cái nhìn tức giận sang Joe. “Và cậu hãy tránh xa con gái tôi ra, cậu...”
“Cậu ấy đã tránh xa con rồi!” Pam hét lên. “Nhưng con sẽ không tránh xa cậu ấy ra đâu! Đây là lần đầu tiên con đề nghị cậu ấy. Cha và những người khác trong thị trấn này đã sai lầm trong cách đối xử với nhà Mackenzie và con đã mệt mỏi rồi. Cô Potter là người duy nhất trong chúng ta đã dũng cảm đứng dậy vì những gì cô cho là đúng!”
“Đấy là sai lầm của cô ta, nó làm...”
“Dừng lại ở đây thôi.” Joe mở miệng nói. Có gì đó lãnh đạm trong giọng cậu, trong đôi mắt xanh nhợt nhạt của cậu làm người đàn ông phải dừng lại. Joe chỉ mới mười sáu nhưng cậu cao lớn, vạm vỡ và sự cảnh báo đột ngột trong tư thế của cậu làm người đàn ông lớn tuổi hơn phải dừng lại.
Pam nhảy vào cuộc. Cô bé là người rạng rỡ và vui vẻ một cách tự nhiên nhưng cũng cứng đầu như cha cô vậy. “Cha đừng bắt đầu nói động đến cô Potter,” cô cảnh cáo. “Cô ấy là cô giáo tốt nhất chúng con có ở Ruth và nếu cha làm điều gì để tống khứ cô ấy đi, con thề là con sẽ bỏ học.”
“Mày sẽ không làm điều đó đâu!”
“Con thề là con sẽ làm! Cha, con yêu cha nhưng cha đã sai lầm rồi! Hôm nay, tất cả chúng con đã nói chuyện ở trường, về việc chúng con đã thấy các giáo viên đối xử với Joe thế nào suốt bao năm qua và điều đó sai lầm thế nào, bởi vì hiển nhiên là cậu ấy thông minh nhất trong bọn con! Và chúng con đã nói về việc Wolf Mackezie là người đã muốn chắc chắn rằng tất cả bọn con gái chúng con đều về nhà ăn toàn tối qua. Không ai nghĩ về điều đó cả! Ngay cả cha cũng có quan tâm không?”
“Tất nhiên là anh ấy quan tâm,” Mary nói một cách mạnh mẽ, bước lại gần mà không biết trừ Joe. “Đó là điều mà Wolf, với kinh nghiệm trong quân đội biết phải làm gì.” Cô bịa ra nhưng nghe rất hợp lý. Cô đặt tay lên tay ông Hearst. “Tại sao ông không chăm sóc khách hàng của ông và để chúng tự giải quyết? Ông biết bọn trẻ thế nào rồi đấy.”
Bằng cách nào đó Ralph Hearst nhận thấy rằng mình đã ở trước cửa hàng trước khi ông kịp nhận ra nó. Ông dừng lại và nhìn xuống Mary. “Tôi không muốn con gái tôi hẹn hò với đứa con lai!” Ông phản đối dữ dội.
“Cô bé sẽ an toàn với đứa con lai ấy hơn là với bất cứ cậu bé nào quanh đây,” Mary đáp. “Thứ nhất, cậu ấy vững như đá. Cậu ấy không uống rượu hay lái xe ẩu và thêm nữa, cậu ấy không có ý định dính líu với bất cứ cô gái nào quanh đây. Cậu ấy sẽ ra đi và ông biết điều đó.”
“Tôi không muốn con gái tôi hẹn hò với thằng Anh điêng!”
“Ông nói rằng tính cách ấy chẳng có ý nghĩa gì phải không? Ông muốn Pam đi chơi với một gã Ăng lê say xỉn, kẻ có thể giết chết cô bé bằng một tai nạn ô tô hơn là với một người Anh điêng nghiêm chỉnh, người sẽ bảo vệ cô bé bằng cả mạng sống mình phải không?”
Ông có vẻ bị tác động mạnh và bóp trán trong tâm trạng bối rối. “Không, chết tiệt, tôi không có ý đó,” ông lẩm bẩm.
Mary thở dài. “Dì Ardith của tôi nhớ tất cả những câu chuyện cũ rích mà dì đã nghe và một trong số những câu dì hay nói nhất là 'pretty is as pretty does.' (câu này nghĩa là xấu đẹp là ở hành động) Ông đánh giá con người bằng hành động, phải không ông Hearst. Ông sẽ bỏ phiếu theo việc các ứng viên đã thực hiện các chính sách thế nào trước đó, phải không?”
“Tất nhiên.” Trông ông có vẻ không được thoải mái. “Và?” cô nhắc.
“Thôi được, thôi được! Nó chỉ là – cái gì đó khó có thể quên được, cô biết đấy? Joe không làm gì cả chỉ là... một số vấn đề. Và cha nó là...”
“Cũng kiêu hãnh như ông,” cô ngắt lời. “Tất cả những gì anh ấy muốn là một nơi để nuôi lớn đứa con mất mẹ của anh ấy.” Cô tán dương điều đó như thể cô chờ nghe thấy tiếng violin làm nhạc đệm trong lúc này nhưng đó là lúc mọi người bắt đầu nhận thấy điều gì đó về Wolf. Có lẽ anh ta bị kiểm soát hơn là giáo hoá nhưng anh đã làm rất tốt và họ không nhận thấy điều gì khác biệt.
Quyết định đến lúc cho ông ta ít không khí để thở, cô nói, “Tại sao không bàn chuyện này với vợ ông?”
Ông cảm thấy bớt căng thẳng với lời đề nghị này. “Tôi sẽ làm điều đó.” Joe tiến về phía trước; Pam quay lại và bận rộn dọn dẹp ngăn để sơn loãng với một cố gắng làm việc bình thường thấy rõ. Mary trả tiền cho các món hàng cô chọn còn Joe thì nâng bao tải lên. Họ lặng lẽ cùng nhau rời đi.
“Thế nào?” cô hỏi ngay khi họ ở ngoài.
“Gì ạ?”
“Em sẽ đưa cô bé đến buổi khiêu vũ chứ?”
“Có lẽ thế. Cô ấy sẽ không để em trả lời không đâu, giống như một người nữa mà em biết.”
Cô nhìn cậu một cách nghiêm nghị và không đáp lại lời trêu ghẹo của cậu. Khi cậu mở cửa cho cô, một ý nghĩ vụt hiện lên trong đầu khiến cô nhìn cậu với vẻ kinh hoàng. “Ồ, không” cô nói nhẹ. “Joe, kẻ tấn công phụ nữ biết rất rõ em và Wolf.”
Cả người cậu như bị điện giật, cậu mím chặt môi. “Chết tiệt,” cậu chửi thề. Cậu nghĩ một lúc rồi lắc đầu. “Mai em sẽ nói với cô ấy là em không thể đi.”
“Điều đó không tốt đâu. Bao nhiêu người đã nghe thấy cô bé nói gì? Có thể ngày mai cả vùng này sẽ biết em có đưa cô bé đến buổi khiêu vũ hay không.”
Cậu không trả lời, chỉ đóng cửa lại sau khi cô đã vào trong xe. Trông cậu hết sức dữ tợn, quá dữ tợn so với tuổi của cậu.
Joe cảm thấy giận dữ nhưng chẳng có ý tưởng nào nảy ra trong đầu cậu cả. Cậu sẽ trông chừng Pam, sẽ cảnh báo cô để cô được bảo vệ và điều đó có thể lôi kẻ hiếp dâm đi chỗ khác. Cậu sẽ sử dụng kế hoạch của Mary nhưng với con mồi khác: bản thân cậu.
Cậu muốn chắc chắn Pam được an toàn nhưng cậu để mình sơ hở khi cậu một mình. Có thể, khi gã đó nhận ra rằng hắn không thể lại gần được cô, hắn sẽ nản chí và sẽ hướng đến các mục tiêu thực sự. Joe biết rằng cậu đang nắm lấy cơ hội, nhờ đó, ít nhất Wolf cũng có thể tìm ra được manh mối cần thiết, cậu không thấy còn sự lựa chọn nào khác.
Mary nhìn xung quanh để tìm kiếm Wolf khi họ về đến nhà nhưng cô không thể tìm thấy anh. Cô thay quần jean và đi ra ngoài. Cô thấy Joe trong chuồng ngựa đang chải lông ngựa. “Wolf có đây không?”
Cậu lắc đầu và tiếp tục chải bộ da sáng bóng của con ngựa. “Ngựa của cha đi rồi. Có thể cha đang kiểm tra hàng rào.” Hoặc tìm kiếm dấu vết nào đó nhưng cậu không nói với Mary.
Cô bảo cậu chỉ cho cô cách chải lông ngựa và làm thay cậu cho đến khi tay cô bắt đầu đau. Con ngựa khịt khịt khi cô dừng lại nên cô quay lại để chải tiếp. “Việc này khó hơn là cô tưởng,” cô thở dốc.
Joe cười toe với cô qua lưng con ngựa khác. “Nó làm cô tốn một chút sức lực. Nhưng cô đã làm xong rồi nên đừng làm hư nó nữa. Nó sẽ đứng đó cả ngày nếu có ai đó chải lông cho nó.”
Cô dừng công việc và bước trở lại. “Sao em không nói trước?” Cậu đưa con ngựa vào chuồng của nó và Mary quay lại vào trong nhà. Cô đi gần đến hiên nhà khi nghe thấy nhịp điệu vó ngựa, cô quay lại nhìn thấy Wolf đang cưỡi ngựa. Cô thở vội. Thậm chí cô là kẻ dốt đặc về ngựa nhiều nhưng cô cũng biết rằng không có nhiều người sử dụng ngựa giống như cách của anh. Không cần tốn sức cũng không phải đạp nhẹ vào mình ngựa, anh ngồi thật dễ dàng trên yên ngựa, chuyển động nhịp nhàng cùng nó như thể anh không cần làm gì cả.
Người Comanche được xem là những kị sĩ tốt nhất trên thế giới, thậm chí tốt hơn cả người Berber hay Bedouin và Wolf đã học rất tốt từ những người bên ngoại anh. Đôi chân mạnh mẽ của anh điều khiển con ngựa đực to lớn, dây cương giữ nhẹ, không làm đau miệng ngựa.
Anh điều khiển ngựa chạy chậm lại và đến gần cô. “Hôm nay có vấn đề gì không?”
Cô quyết định không nói với anh về Pam Hearst. Đây là việc của Joe nếu cậu muốn, cậu sẽ tự nói.
Cô biết cậu sẽ nói với Wolf nhưng vào lúc cậu muốn. “Không, bọn em không thấy ai khả nghi và cũng không ai đi theo bọn em.”
Anh ghìm dây cương và thả xuống để chống cẳng thay anh lên yên cương. Đôi mắt đen huyền của anh bao phủ hình dáng mảnh khảnh của cô. “Em có biết cưỡi ngựa không?”
“Không, em chưa bao giờ cưỡi ngựa cả.”
“Chà, vậy thì anh phải giúp em rồi.” Anh rút chân ra khỏi bàn đạp và đưa tay ra cho cô. “Đặt chân trái của em lên bàn đạp và nâng người em lên khi anh kéo em.”
Cô đã sẵn sàng. Cô sẽ thử. Nhưng con ngựa cao quá làm cô không thể với chân đến bàn đạp được.
Cô nhìn chằm chằm vào con ngựa hồng với vẻ bực bội còn Wolf thì cười thích thú, anh dịch ra phía sau yên cương. “Lại đây, anh sẽ nâng em lên.”
Anh nghiêng người và tóm lấy cô bằng hai tay. Mary giật mình túm lấy bắp tay anh khi cô cảm thấy chân mình đã rời khỏi mặt đất; sau đó anh đặt cô ngồi ngay ngắn và vững chắc trên yên cương phía trước anh. Cô túm lấy cái gờ yên cương khi anh nhấc dây cương và con ngựa bắt đầu tiến lên phía trước.
“Thật là sợ,” cô nói, cơ thể bị nảy lên nảy xuống làm răng cô va vào nhau lập cập.
Anh cười thầm và vòng tay quanh người cô, kéo cô dựa lưng vào anh.
“Thư giãn và để cơ thể em đi theo nhịp điệu của vó ngựa, cảm nhận chuyển động của anh, chuyển động cùng anh.”
Cô làm theo lời anh bảo, cảm thấy nhịp điệu vó ngựa ngay khi cô bắt đầu thư giãn. Cơ thể cô dường như tự động lún sâu xuống yên cương hơn, thân thể cô chuyển động cùng Wolf. Cô không còn thấy cơ thể bị nảy lên nữa. Không may lúc đó cũng là lúc họ đến chuồng ngựa và cuộc cưỡi ngựa đầu tiên của cô đã kết thúc. Wolf nâng cô xuống.
“Em thích nó,” cô tuyên bố.
“Em thích? Tốt. Chúng ta sẽ bắt đầu các bài học cưỡi ngựa từ ngày mai.”
Giọng Joe vọng xuống từ chuồng ngựa. “Hôm nay con đã chỉ cô cách chải lông ngựa.”
“Em sẽ cảm thấy dễ chịu với lũ ngựa nếu như em sống với chúng cả đời.” Wolf nói và cúi xuống hôn cô. Cô nhón chân, môi cô tách ra. Đó là nụ hôn dài trước khi anh nâng đầu dậy và khi anh làm thế, hơi thở của anh trở nên gấp gáp. Mắt anh nhắm lại. Chết tiệt. Cô đã khiến cơ thể anh phản ứng lại quá nhanh giống như một gã choai choai mới lớn khi anh ở cạnh cô.
Sau khi Mary quay vào nhà, Joe đi ra khỏi chuồng ngựa và nhìn cha cậu. “Cha tìm được gì hôm nay không?”
Wolf bắt đầu gỡ yên cương. “Không. Cha đã xem xét cẩn thận quanh nông trại nhưng không có dấu chân nào giống vậy cả. Chắc đó là người ở thị trấn.”
Joe cau mày. “Cũng có lý. Cả hai vụ tấn công đều diễn ra trong thị trấn. Nhưng con không nghĩ được là ai cả. Trước đây con chưa bao giờ chú ý đến những người có bàn tay bị tàn nhang.”
“Cha không tìm kẻ có bàn tay bị tàn nhang, cha tìm dấu chân. Cha biết cách đi của hắn, ngón chân nhỏ và dồn trọng lượng hắn vào mặt ngoài chân.”
“Cha sẽ làm gì nếu cha tìm thấy hắn? Cha có nghĩ cảnh sát trưởng sẽ tóm hắt bởi vì hắn bị tàn nhang trên bàn tay và đi theo kiểu như thế không.”
Wolf cười nhưng chuyển động của môi anh không có vẻ gì là đùa giỡn cả. Đôi mắt anh lạnh giá. “Khi cha tìm thấy hắn,” Anh nói nhẹ, “Nếu hắn thông minh, hắn sẽ ra tự thú. Cha sẽ cho luật pháp một cơ hội nhưng sẽ hắn sẽ không có cách nào để sống tự do đâu. Ở trong tù hắn sẽ an toàn hơn ở ngoài và cha sẽ làm cho hắn biết điều đó.”
Mất một tiếng để hoàn thành công việc với lũ ngựa. Joe nán lại xem xét một lượt kế hoạch của cậu còn Wolf lên nhà một mình. Mary đang mải mê nấu nướng, cô khuấy một nồi thịt bò ninh đang sôi ùng ục nên không nghe thấy tiếng anh vào từ cửa sau. Anh tiến lên phía sau và đặt tay lên vai cô.
Một nỗi kinh hoàng chạy dọc người cô. Cô thét lên và tránh sang bên cạnh, dựa lưng vào tường. Cô nắm cái muôi đang nhỏ tong tong trong tay thay cho con dao. Khuôn mặt cô trắng bệch khi cô nhìn chằm chằm vào anh.
Mặt anh cứng lại. Họ yên lặng nhìn chằm chằm vào nhau, thời gian như bị kéo dài ra giữa họ. Sau đó cô làm rớt bịch cái muôi xuống sàn. “Ôi, Chúa ơi, em xin lỗi,” cô nói nhỏ, hai tay che mặt.
Anh kéo cô vào người anh, tay anh trong tay cô, giữa đầu cô sát vào ngực anh. “Em nghĩ lại là hắn phải không?”
Cô bám chặt lấy anh, cố gắng gạt bỏ nỗi khiếp sợ. Nỗi khiếp sợ không nguôi hẳn, nó túm lấy cô khi cô bị giật mình và choáng váng, làm tăng sự xúc động và nỗi ám ảnh mà cô đang cố kiểm soát. Khi tay Wolf đặt vào vai cô, cô tưởng giây phút kinh hoàng ấy lại lặp lại. Cô cảm thấy lạnh, cô muốn chìm nghỉm vào hơi nóng của anh, để những cái vuốt ve có thực của anh xoá bỏ nỗi ký ức ghê tởm về cái đụng chạm của kẻ khác.
“Em không phải sợ,” anh thì thầm qua mái tóc cô. “Ở đây em được an toàn.” Nhưng anh biết nỗi ám ảnh của cô vẫn ở đó, chạm vào cô từ phía sau nghĩa là mang lại cơ ác mộng đến cho cô. Anh phải xoá bỏ nỗi sợ hãi của cô bằng bất cứ giá nào.
Cô lấy lại bình tĩnh nới lỏng cánh tay khỏi anh, anh để cô làm thế bởi vì anh biết điều đó rất quan trọng với cô. Cô gần như tỏ ra bình thường suốt bữa tối và trong buổi học của Joe; chỉ có một dấu hiệu căng thẳng thỉnh thoảng xuất hiện trong đôi mắt cô khi cô không thể hoàn toàn xua đuổi nỗi ám ảnh đó đi.
Nhưng khi họ đi ngủ và cơ thể mượt mà của cô nằm dưới cánh tay anh, cô lại khiến anh khao khát như mọi khi. Làm tình với Wolf khiến cô không còn nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, cuốn sạch đi nỗi kinh hoàng và ám ảnh mỏng manh còn sót lại.
Toàn bộ cơ thể và tâm trí cô đang bận dành cho anh. Sau đó cô cuộn mình vào trong anh ngủ ngon lành, ít nhất là cho đến sáng khi anh đánh thức cô dậy vào kéo cô nằm dưới anh lần nữa.
Mary hoàn toàn nhận thức được mỗi quan hệ mong manh giữa cô và anh cũng như sự hiện diện tạm thời trong ngôi nhà của anh. Anh thường nói dứt khoát với cô là anh muốn cô thế nào nhưng về mặt khát tình dục chứ không phải tình yêu. Anh chưa bao giờ nói yêu cô thậm chí ngay cả trong lúc làm tình khi cô không thể ngăn mình nói đi nói lại rằng cô yêu anh. Khi cơn sốt tình dục đã qua, anh dường như có thể vứt bỏ cô ra khỏi cuộc đời anh thật dễ dàng và cô cố gắng chuẩn bị tinh thần nếu điều đó diễn ra thậm chí ngay cả lúc này, khi cô đang ngây ngất trên đỉnh của khoái cảm.
Cô biết rằng sống với anh chỉ là tạm thời vì an toàn của cô. Cô cũng hiểu rằng điều đó không mang lại điều gì hơn ngoài tai tiếng, một cô giáo qua đêm với con chiên ghẻ của thị trấn và đó chính xác là những gì mà những người dân thị trấn nhìn nhận nếu như họ biết. Cô biết nó đang đe doạ sự nghiệp của cô và cô đã quyết định bao nhiêu đêm ngày rằng Wolf đáng để cô làm thế. Nếu cô mất việc, cô sẽ có việc khác nhưng cô biết rằng cô sẽ không thể yêu ai khác. Cô hai mươi chín tuổi và chưa bao giờ nhức nhối vì ham muốn, vì bị kích động bởi bất cứ người đàn ông nào khác. Một số người chỉ yêu duy nhất một lần và cô là một trong số đó.
Cô chỉ lo lắng về tương lai khi cô ngồi một mình trong ô tô trên đường từ nhà đến trường và từ trường về nhà. Khi cô ngồi với Wolf, cô không muốn phí hoài một giây phút nào vào việc hối tiếc. Với anh, cô cảm thấy mình được sống hoàn toàn, cảm thấy mình hoàn toàn là một người đàn bà.
Cô cũng lo lắng cho Wolf và Joe. Cô biết Wolf đang chủ động săn đuổi gã đã tấn công cô và cô khiếp sợ anh sẽ bị thương. Cô thậm chí không thể để mình nghĩ rằng anh có thể bị giết.
Còn Joe thì đang có kế hoạch gì đó; cô biết. Cậu giống Wolf đến nỗi cô không khám phá ra được dấu hiệu gì cả.
Cậu đang lo lắng và nghiêm túc như thể cậu phải đối mặt với một chọn lựa khi không có sự lựa chọn nào khác. Nhưng cô không thể khiến cậu thổ lộ với cô và sự đơn độc đó làm cô sợ hãi vì những gì Joe đã nói với cô từ trước.
Cậu đang trong tình trạng nguy hiểm. Cậu đã nhắc Pam phải cẩn thận hơn bình thường và cậu cố gắng để chắc chắn rằng cô bé không bao giờ về nhà một mình nhưng sẽ có những cơ hội khi cô bé bất cẩn. Cậu cũng chú ý để người ta thấy cậu đi một mình và rõ ràng không nhận thức được phải cẩn thận nhưng không có gì xảy ra cả. Thị trấn yên tĩnh. Cậu cũng ép mình học theo Wolf , với một ít dấu vết, tất cả những gì họ có thể làm là luôn cảnh giác chờ đến khi gã đó mắc sai lầm.
Khi Joe nói với cha cậu là cậu sẽ đi khiêu vũ với Pam, Wolf nhìn cậu một cách sâu sắc.
“Con biết con đang làm gì không?”
“Con hy vọng là có.”
“Hãy cẩn thận.”
Lời khuyên cụt ngủ làm Joe cười nhẹ. Cậu biết đi đến buổi khiêu vũ có thể là sai lầm lớn làm cho tình hình trở nên xấu hơn nhưng cậu đã nói với Pam là cậu sẽ đón cô và thế là xong.
Cậu phải cảnh giác gấp đôi nhưng khốn nạn là cậu muốn ôm cô bé trong vòng tay khi hai người dìu nhau chầm chậm trên sàn gỗ ép. Thậm chí mặc dù cậu biết cậu sẽ đi xa và vĩnh viễn không có gì giữa họ được, cậu vẫn bị cô bé thu hút mạnh mẽ. Cậu không thể giải thích nổi điều đó và biết rằng nó sẽ không lâu dài nhưng giờ thì cậu đang cảm thấy thế và giờ cậu phải giải quyết nó.
Pam cũng cảm thấy lo lắng khi cậu đến đón. Cô đã cố nói thật nhỏ và thật nhanh để che giấu điều đó đi cho đến khi cậu đưa tay che miệng cô. “Tớ biết,” cậu thì thầm. “Nó cũng làm cho tớ lo lắng.”
Cô hất đầu lên, nói mạnh. “Tớ không lo. Cậu sẽ thấy là ổn thôi. Tớ nói với cậu là tất cả chúng tớ đã bàn về chuyện này rồi mà.”
“Vậy tại sao cậu quá lo lắng thế?”
Cô bé nhìn đi chỗ khác và lấy giọng. “Ừ, đây là lần đầu tớ ra ngoài với cậu. Tớ chỉ cảm thấy – tớ không biết nữa – lo lắng, sợ hãi và phấn kích.”
Cậu nghĩ về điều đó vài phút và im lặng chui vào cabin xe tải. Sau đó nói, “Tớ đoán tớ có thể hiểu vì sao cậu lo lắng và phấn kích nhưng tại sao lại sợ?”
Giờ thì đến lượt Pam im lặng. Cuối cùng cô cũng nói với vẻ hơi xấu hổ “Bởi vì cậu không giống ai trong chúng tớ cả.”
Sự tàn nhẫn xuất hiện trên miệng Joe. “Ừ, tớ biết, vì tớ là thằng Anh điêng.”
“Không phải thế,” cô cáu kỉnh. “Là không biết vì sao cậu già dặn hơn bọn tớ. Tớ biết bọn mình cùng tuổi nhưng bên trong, cậu đã là người trưởng thành. Bọn tớ chỉ là người tầm thường thôi. Bọn tớ sống ở đây và chăn nuôi như người khác vẫn làm. Bọn tớ cưới người cùng tầng lớp và sống ở vùng này hay dời đến vùng khác, chỉ như thế thôi, sinh con đẻ cái và bằng lòng sống như thế. Nhưng cậu thì khác. Cậu sẽ đến Học viện, cậu sẽ không quay lại, ít nhất là không sống ở đây. Cậu có thể quay lại thăm nhưng đó là tất cả.”
Cậu ngạc nhiên rằng cô ấy có thể nói rõ ràng như thế. Đúng là cậu cảm thấy con người mình già dặn và luôn luôn như thế, đặc biệt là khi so sánh với bọn trẻ cùng tuổi. Và cậu sẽ không quay lại đây để chăn nuôi. Cậu thuộc về bầu trời với chiếc Mach 2, đánh dấu vùng đất của cậu trong vũ trụ bằng vệt khói sau đuôi máy bay.
Họ im lặng trong suốt quãng đường còn lại. Khi Joe đỗ xe tải cạnh những chiếc xe tải và một số xe con khác, cậu tìm cách móc nối những gì có thể xảy ra.
Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho hầu như mọi trường hợp nhưng không phải cho điều thực sự sẽ diễn ra. Khi cậu và Pam đi vào trong toà nhà cũ kỹ ọp ẹp dùng để làm nơi khiêu vũ, một sự yên lặng lạ lùng bao lấy ngôi nhà trong chốc lát, rồi ngay lập tức, tiếng ồn ào quay trở lại và mọi người lại quay về với câu chuyện của mình. Pam đặt tay vào tay cậu và siết chặt.
Một phút sau, ban nhạc sống bắt đầu nổi lên, các cặp đôi dìu nhau ra sàn nhảy được phủ bằng một tấm gỗ ép. Pam để cậu dẫn mình ra giữa sàn nhảy và cười với cậu.
Cậu cười lại với cô, thừa nhận và khâm phục sự dũng cảm của cô. Rồi cậu kéo cô vào vòng tay để bước vào giai điệu chầm chậm của điệu nhảy. Ngay từ giây phút đầu tiên, họ dìu nhau vào trong thế giới riêng, chia tách khỏi thực tại.
Họ không nói gì. Sau thời gian dài mong được chạm vào cô, cậu cảm thấy thoả mãn được ôm cô, di chuyển cùng cô. Cậu có thể ngửi thấy mùi nước hoa của cô, cảm nhận mái tóc mềm mại của cô, sự phập phồng của ngực cô và đôi chân cô dựa vào cậu.
Nhưng thực tại đã phá vỡ thế giới ấy khi cậu nghe thấy tiếng càu nhàu tức giận “thằng Anh điêng bẩn thỉu” và người cậu tự động cứng lại, cậu nhìn xung quanh để tìm kẻ đã nói.
Pam cầu xin, “Xin cậu,” rồi lôi cậu đi ra phía sau sàn nhảy.
Khi bài hát kết thúc, một cậu bé đứng trên ghế hét toáng lên, “Hey, Joe! Pam! Lại đây!”
Họ nhìn theo hướng tiếng hét và Joe không thể không cười rạng rỡ. Tất cả học sinh ở ba lớp học Mary dạy đang tụ tập lại quanh bàn với hai ghế trống dành cho cậu và Pam. Họ vẫn vẫy tay gọi.
Bọn trẻ giữ chỗ từ chiều. Chúng bao bọc cậu và Pam trong vòng tròn, cười nói, nhảy múa. Joe nhảy với tất cả con gái trong nhóm còn bọn con trai thì nói chuyện về ngựa, gia súc, chăn nuôi, cuộc đua tài của những người chăn bò và chúng không để cô gái nào có cơ hội ngồi xuống lâu. Bọn trẻ cũng nói về những người khác trong buổi khiêu vũ và nhanh chóng biết rằng đứa con lai sẽ vào Học viện Không quân.
Nói chung chủ trại chăn nuôi là những người làm việc chăm chỉ, bảo thủ và hết lòng yêu nước. Không lâu sau, những ai không kiếm được lời nào để góp chuyện về đứa con lai đều trở nên yên lặng.
Joe và Pam rời đi trước khi buổi khiêu vũ kết thúc vì cậu không muốn cô ở ngoài quá khuya. Khi họ đi về phía xe tải của cậu, cậu lúc lắc đầu. “Mình không bao giờ có thể tin được,” cậu nói nhẹ nhàng. “Có phải cậu biết là tất cả bọn họ sẽ ở đây không?”
Pam phủ nhận. “Nhưng họ đều biết tớ đã yêu cầu cậu. Tớ đoán cả thị trấn này đều biết tớ đã yêu cầu cậu. Thú vị đấy chứ?”
“Thú vị,” cậu đồng ý. “Nhưng có thể khó khăn. Cậu biết thế, đúng không? Nếu buổi khiêu vũ không giành cho các chàng trai trẻ...”
“Và các cô gái!” cô ngắt lời.
“Họ nữa. Nếu nó không dành cho họ thì mình đã bị ném ra ngoài.”
“Điều đó đã không xảy ra. Và lần tới có thể còn tốt hơn.”
“Có lần tới nữa sao?”
Đột nhiên cô không chắc về mình nữa. “Cậu – cậu vẫn có thể đi khiêu vũ, thậm chí nếu cậu không muốn đi với mình.”
Joe cười toe khi cậu mở cánh cửa xe tải. Cậu quay lại và đặt hai tay lên eo cô, nâng cô lên ghế ngồi. “Tớ thích đi với cậu.”
Đi được khoảng nửa đường về Ruth, Pam đặt tay lên tay cậu. “Joe?”
“Gì thế?”
“Cậu có muốn - ừm, là, cậu có biết chỗ nào có thể dừng chân không?” Cô nói ấp úng.
Cậu biết cậu nên chống lại sự cám dỗ ấy nhưng cậu không thể. Cậu không đi tiếp trên con đường đã định nữa mà rẽ ngang đi sang phía thảo nguyên, đi thêm chừng một dặm trước khi đỗ xe dưới những tán cây.
Đêm tháng năm dịu dàng bao trùm họ. Ánh trăng không thể xuyên qua những tán cây, chiếc ca bin tối om như một hang động an toàn, ấm áp. Hình dáng Pam mờ ảo khi cậu với lấy cô.
Cô mềm mại và háo hức trong vòng tay cậu, ép chặt vào cậu đòi hỏi cậu hôn cô nhiều hơn nữa. Cơ thể trẻ trung, rắn chắc của cô làm cậu cảm thấy như đang được khám phá. Không nhận thức được những gì đang làm, cậu dịch và xoay người cho đến khi họ nằm xuống ghế, nửa người Pam ở dưới cậu. Ngực cô nhanh chóng bị cậu lột trần và khi cậu ngậm lấy núm vú của cô, cậu nghe thấy hơi thở cô nghẹn lại trong họng. Móng tay cô bấm vào vai cậu, hông cô rướn lên.
Tất cả mọi thứ đều không kiểm soát được nữa. Quần áo bị mở tung và quẳng sang bên. Làn da trần truồng của họ chạm vào nhau. Không hiểu bằng cách nào, quần jean của Pam đã bị tháo ra. Nhưng khi cậu trượt ngón tay vào trong quần nhỏ của cô, cô thì thầm, “Mình chưa làm điều này bao giờ. Nó có đau không?”
Joe rên rỉ vì thất vọng nhưng cậu ép mình phải bình tĩnh lại. Sự ham muốn đã chiếm toàn bộ cơ thể cậu nhưng cậu đã dừng tay lại. Cơ thể cậu nhức nhối vì khao khát và cậu kiềm chế nó một cách man dại. Sau một phút tưởng như rất dài, cậu ngồi dậy, kéo Pam ngồi vào lòng cậu.
“Joe?”
Cậu tựa trán mình vào trán cô. “Chúng ta không thể làm điều này được,” cậu thì thầm đầy vẻ hối lỗi.
“Nhưng tại sao?” Cô dịch khỏi anh, cơ thể cô vẫn trần trụi và đau đớn vì một nhu cầu mà cô không hiểu nổi.
“Bởi vì đây là lần đầu tiên của cậu.”
“Nhưng mình muốn cậu!”
“Joe?”
“Mình cũng thế.” Cậu cười châm biếm. “Mình đoán rằng hiển nhiên nó sẽ rất tuyệt. Nhưng lần đầu – cô bé, nên với người mà cậu yêu. Và cậu không yêu mình.”
“Mình có thể,” cô thì thầm. “Ôi, Joe, mình thật sự có thể mà.”
Cậu quá chán nản đến mức cậu chỉ có thể điều khiển giọng mình vừa đủ để nói nhưng cậu chế ngự được. “Mình hi vọng là cậu không thế. Mình sẽ rời đây. Cơ hội đang đợi mình và mình thà chết chứ không từ bỏ nó.”
“Và không cô gái nào có thể làm cậu thay đổi suy nghĩ ư?”
Joe biết con người thật của cậu, cậu biết Pam không thích điều đó nhưng cậu phải ngọt ngào với cô. “Không cô gái nào có thể thay đổi suy nghĩ của mình. Mình muốn vào Học viện đến mức không ai có thể giữ mình lại đây.”
Cô nắm lấy tay cậu và thẹn thùng đưa nó lên ngực cô. “Chúng ta vẫn có thể, cậu biết mà, hãy làm đi. Không ai biết đâu.”
“Cậu biết. Và khi cậu yêu một ai đó, cậu sẽ hối hận vì lần đầu của cậu không phải với anh ấy. Chúa ơi, Pam, đừng gây khó cho mình nữa! Hãy tát mình hay làm gì đó cũng được.”
Cái cách bộ ngực trẻ trung rắn chắc của cô lấp đầy đôi tay cậu làm cậu nghĩ rằng có hoạ điên mới khước từ cô.
Cô nghiêng người về phía trước và dựa đầu vào vai cậu. Cậu cảm nhận được cơ thể cô run lên khi cô bắt đầu khóc và cậu vòng tay quanh người cô.
“Cậu luôn luôn đặc biệt với mình,” cô nói với giọng đau đớn. “Sao cậu lại phải chu đáo đến mức đáng nguyền rủa như thế?”
“Cậu có muốn mang thai khi mới mười sáu không?”
Điều này làm cô ngừng khóc. Cô ngồi dậy. “Ồ. Mình nghĩ là cậu có – không phải tất cả con trai đều mang nó theo sao?”
“Mình đoán là không. Giả sử mình có thì cũng thế thôi. Mình không muốn quan hệ – ít ra không phải kiểu quan hệ như thế này – với cậu hay với bất cứ ai khác, vì dù thế nào mình cũng sẽ vào Học viên. Ngoài ra, cậu còn quá trẻ.”
Cô không thể ngăn tiếng cười khúc khích bật ra. “Mình cũng già bằng cậu.”
“Vậy thì chúng ta đều quá trẻ.”
“Cậu không.” Cô nghiêm trang ôm lấy khuôn mặt cậu trong bàn tay mình. “Cậu không trẻ chút nào và mình nghĩ đó là lý do khiến cậu dừng lại. Tất cả lũ con trai mình biết sẽ cởi quần họ nhanh đến mức làm nó rách. Nhưng chúng ta hãy làm một giao kèo, được không?”
“Loại giao kèo gì thế?”
“Chúng ta vẫn sẽ là bạn, được không?”
“Cậu biết thế mà”
“Và chúng ta sẽ đi dạo cùng nhau, giữ gìn mọi thứ trong sáng. Sẽ không có chuyện lộn xộn như thế này nữa vì nó làm mình đau đớn nếu cậu dừng lại. Cậu cứ đi đến Colorado như cậu dự định và mình sẽ chấp nhận mọi chuyện khi nó đến. Mình có thể kết hôn. Nhưng nếu mình không, cậu hãy quay lại đây vào một mùa hè khi cả hai chúng ta đã đủ lớn. Cậu sẽ trở thành người yêu đầu tiên của mình nhé?”
“Mình sẽ không ở lại Ruth,” cậu nói từ từ.
“Mình không mong chờ điều đó. Nhưng cậu có đồng ý với giao kèo này không?”
Cậu đồng ý vì sau vài năm nữa có thể mọi việc sẽ khác đi, cậu biết rằng gần như chắc chắn khi đó cô đã kết hôn. Nếu không... có thể.”
“Nếu cậu cũng muốn thế thì chúng ta giao kèo với nhau.”
Cô giơ tay ra và họ bắt tay nhau một cách trang nghiêm để đồng ý với thoả thuận. Sau đó cô hôn cậu và mặc quần áo vào.
Mary chờ cậu về nhà, lo lắng hiện rõ trong mắt cô. Cô đứng lên và xiết chạy dây đai áo choàng. “Em không sao chứ?” cô hỏi. “Có chuyện gì à?”
“Em ổn. Mọi thứ đều tốt đẹp.”
Cậu nhìn thấy cái nhìn lo âu thực sự đáng sợ. Cô chạm vào tay cậu. “Em không nhìn thấy kẻ...”
Cô dừng lại rồi nói tiếp. “Không ai bắn vào xe tải của em hay cố gắng đuổi bắt em trên đường chứ?”
“Không, không có chuyện gì cả.” Họ nhìn nhau trong chốc lát và Joe nhận ra rằng Mary đã sợ hãi có chuyện gì đó xảy ra với cậu. Hơn thế, cô đã biết cậu quyết định cố gắng tạo cơ hội để lôi kéo kẻ hiếp dâm xuất hiện.
Cậu lấy giọng. “Cha đi ngủ rồi ạ?”
“Không,” Wolf nói nhẹ nhàng từ cửa ra vào. Anh mặc mỗi một chiếc quần jean. Đôi mắt đen của anh trông rất bĩnh tĩnh. “Bố muốn chắc chắn rằng con ổn. Điều này cũng giống như nhìn Daniel đi vào hang cọp vậy.” (theo mình hiểu là “thấy con nguy hiểm mà bố cũng chỉ biết đứng nhìn mà thôi”.)
“Vâng, Daniel đã làm điều đó rất tốt phải không? Con cũng thế. Thậm chí nó còn thú vị nữa. Tất cả lớp đều ở đó.”
Mary cười, nỗi sợ hãi biến mất. Cô biết điều gì đã xảy ra. Biết rằng tình trạng có thể xấu hơn nếu Joe đi khiêu vũ mà không có sự hỗ trợ ấy, bọn trẻ đã tự thách đố với bản thân mình để khiến cậu trở thành một phần của nhóm và để tất cả mọi người ở buổi khiêu vũ biết rằng cậu được chấp nhận. Wolf giơ tay ra, Mary đi về phía anh. Giờ thì cô có thể ngủ được rồi. Họ đã an toàn thêm một đêm nữa, hai người đàn ông mà cô yêu thương.