Phần VI (b)
Tác giả: Người Thứ 8
Văn Bình khệnh khạng ném tiền vào cái đĩa vàng 18 ca-ra lộng lẫy đặt trước mặt cô gái giữ két.
Trong 10 phút đồng hồ chàng đã tiêu thụ một chai huýt-ky hảo hạng, uống xếch, không sôđa và đá vụn. Sau khi từ quán Love ra, chàng cảm thấy khát lạ lùng. Chàng tưởng như có thể uống hết nước sông Cửu Long mà vẫn chưa hết cơn khát.
Tắc xi đưa chàng về phòng trọ.
Chàng vừa lên đến bậc thang thứ nhất thì gặp Đoàn Minh, tham vụ sứ quán. Chàng nhớ mang máng anh chàng thanh niên đeo kính cận thị gọng vàng Nylor, hút thuốc lá Camel như ống khói tàu thuỷ này là đệ nhị tham vụ, phụ trách giao tế.
Phần nhiều đệ nhị tham vụ là nhân viên điệp báo. Mỗi lần xuất ngoại, Văn Bình thường vào phòng bí thư, yêu cầu Nguyên Hương cho coi danh sách đệ nhị tham vụ sứ quán lãnh lương tháng hoặc lương vụ của Sở. Bản danh sách dài 2 trang đánh máy được chàng học thuộc làu, thậm chí nhớ cả ngày sinh tháng đẻ, ngày nhậm chức tại ngoại quốc của từng người. Tuy nhiên, Đoàn Minh không phải là cộng sự viên của ông Hoàng.
Thấy chàng, Đoàn Minh mừng líu cả lưỡi như lão bá hộ bủn xỉn đào được hũ vàng. Mãi hắn mới thốt ra được tiếng “à anh”. Văn Bình chìa tay, mỉm cười:
- Ha ha, rồng đến nhà tôm. Thế nào, đêm nay ông đệ nhị tham vụ đến rủ nhà báo xuống xóm Đồng Pha Lan phải không?
Đoàn Minh nhìn quanh quất một phút trước khi nói nhỏ:
- Phải, tôi có việc tìm anh. Việc ở xóm Đồng Pha Lan, nhưng không phải để giải trí đâu. Tôi ở đây chờ anh đã hơn một giờ. Tưởng anh đi suốt đêm tôi lo sốt vó.
- Ồ, đến đâu hay đến đấy, anh sống ở Lào lâu năm rồi mà chưa biết sao? Đặc điểm của dân tộc Lào là mặc kệ, không cần lo nghĩ. Lúc này, tôi thành lừng khừng như người Lào rồi anh ạ. Anh cần tôi việc gì?
- Không, tôi chỉ có nhiệm vụ đến báo tin cho anh là sáng mai ông đại sứ có mặt tại Vạn Tượng. Toà soạn Buổi Trưa ở Sài Gòn liên lạc với ông đại sứ để xin một cuộc phỏng vấn, và ông đại sứ đã chấp thuận. Sáng mai, yêu cầu anh tới văn phòng đúng 10 giờ.
- Cám ơn anh.
Đoàn Minh chìa tay ra bắt, vẻ khoan khoái lộ liễu trên mặt. Trông hắn, người ta có cảm tưởng là hắn vừa trút bỏ được gánh nặng ngàn cân. Không đợi Văn Bình chào trả, Đoàn Minh nhảy tâng tâng xuống cầu thang, suýt đụng anh bồi từ dưới lên.
xuống xóm, chàng uống huýt-ky cũng chưa muộn. Lời nói của tham vụ Đoàn Minh còn văng vẳng bên tai. Ông đại sứ có mặt hay vắng mặt là việc không liên quan đến Văn Bình vì công tác của chàng hoàn toàn có tính cách bí mật tuyệt đối, ông Tổng trưởng Ngoại giao cũng không biết, huống hồ ông đại sứ.
Chàng lại biết chắc là tòa soạn Buổi trưa không khi nào liên lạc với ông đại sứ để xin phỏng vấn. Trước khi chàng rời Sài Gòn, ông Hoàng đã dặn:
- Như thường lệ, giữa tôi và anh vẫn có thể thức liên lạc đặc biệt. Nếu vì lẽ nào đó, tôi không liên lạc được với anh bằng điện đài, hoặc qua nhân viên sở tại của Sở, tôi sẽ dùng nhân viên sứ quán. Nếu bất cứ nhân viên sứ quán nào dùng những tiếng "sáng mai, 10 giờ" có nghĩa là tôi đã có mặt tại chỗ.
Nghĩa là ông tổng giám đốc đã có mặt ở Vạn Tượng. Ông Hoàng cất công lên vương quốc khỉ ho cò gáy này làm gì? Văn Bình mỉm cười.
5 phút sau, chàng lại gọi xe xuống Đồng Pha Lan.
Lần này, chàng chọn một hộp đêm nên thơ khuất trong hẻm gồ ghề bên những bụi chuối dại um tùm. Chàng không nhìn bảng hiệu, phần vì bảng hiệu nhỏ xíu, đèn bên ngoài lại mờ mờ như dọa tắt, phần khác vì hộp đêm ở Đồng Pha Lan đều na ná như nhau, bảng hiệu không quan trọng bằng thực chất bên trong.
Và Văn Bình đã không thất vọng.
Hầu hết các chiêu đãi viên đều là đầm lai cao lớn, diện mạo đẹp đẽ, núi của tròn trịa, phục sức cũng cỡn và trang điểm thượng lưu. Hộp đêm này thuộc vào loại đài các, dành riêng cho những người kiếm tiền như nước và cũng tiêu tiền như nước.
Thấy chàng ném vào đĩa vàng 18 ca-ra 10 tờ năm trăm để trả tiền chai huýt-ky, cô gái giữ két liếc mắt đưa tình:
- Những 5 ngàn... anh cho nhiều quá.
Văn bình mỉm cười:
- Đúng ra phải trả bao nhiêu?
- Ba ngàn.
- Ồ, như vậy 5 ngàn còn ít. Tặng thêm 5 ngàn nữa cho đủ 10. Bao giờ em hết giờ?
Cô gái xua tay:
- Cám ơn anh. 5 ngàn em cũng từ chối huống hồ là 10. Đây này, em trả lại anh 7 ngàn. Trả thừa cho chủ vô ích vì nó giàu nứt đố đổ vách. Anh cất đi để dùng vào việc khác.
Văn bình nhún vai:
- Biếu riêng em để đi tắc xi.
- Nếu cho em để đi tắc xi thì là quá nhiều. Cuốc xe từ Đồng Pha Lan về nhà em ở Chợ Chiêu chỉ phải trả một trăm bạc mà thôi. Vả lại, em có xe hơi riêng.
- Em lôi thôi quá. Nếu em không đi tắc xi thì dùng 7 ngàn để tiêu vặt.
- Thiên hạ đã đặt tên em là "nữ hoàng tiêu vặt" vì có tiền trong tay em phá mỗi ngày hằng mấy trăm ngàn. Bao nhiêu đối với em cũng còn ít. Với 7 ngàn của anh, em chỉ dùng một phút mà thôi.
- Anh sẽ đưa gấp mười, và nếu em đồng ý anh sẽ đưa gấp trăm nữa.
- Ô, anh định mua em ư?
- Đâu dám. Riêng cái cười của em cũng đáng giá ngàn vàng.
- Em biếu không cho anh đấy. Anh ơi, có người bỏ ra bạc triệu để mua cái cười của em còn không được. Còn anh, em tin là anh còn muốn mua những cái hơn nụ cười một bực nữa. Em biết là anh không giàu bằng người ta nên không đặt điều kiện nặng nề.
- Xin em cho biết điều kiện?
- Yêu cầu anh nghe rõ câu hỏi của em. Anh có hẹn hò với Hồ Ngọc tại đây phải không?
Văn Bình gật đầu.
Nếu ai nhìn kỹ sẽ thấy da mặt chàng hơi tái. Đúng, Hồ Ngọc dặn chàng đến vườn hoa biết nói sang trọng này, song hắn không cho chàng biết kẻ tiếp xúc lại là một kỳ quan trong vườn nhan sắc.
Một thoáng sau, Văn Bình trở lại bình tĩnh - sự bình tĩnh ghê gớm cố hữu - và hỏi gằn giọng thân mật:
- Tên em là gì?
Cô gái lim dim cặp mắt lá răm tình tứ:
- Anh hỏi tên em là vô ích. Vì em có rất nhiều tên. Làm việc tại xóm ăn chơi, chẳng ai dại gì mang tên thật, Anh cũng vậy, em tin rằng anh đã cẩn thận cất tên cúng cơm ở nhà.
- Tên hiện tại của em là gì?
- Đêm nay, em lấy tên Lan. Margot Lan. Em là đầm lai, anh quên rồi ư? Đầm lai chính hiệu, cha Pháp, mẹ Việt, sống lâu năm ở Lào. Vả lại, anh không nên biết tên em thì hơn.
- Em là nhân viên của Hồ Ngọc?
- Không đúng. Em là nhân viên của Đồng Pha Lan thì đúng với sự thật hơn. Người ngoại quốc ở Vạn Tượng có việc kín đáo thường chọn nhà hàng này làm nơi gặp gỡ, điều đình. Hồ Ngọc trả cho em 500 đô la, dặn chờ anh và nói với anh rằng lát nữa họ đến.
- Lát nữa là mấy giờ?
- Độ một giờ nữa.
- Họ là ai?
- Em không biết. Nếu biết em cũng giả vờ như không biết. Ở khu dạ lạc này, kẻ biết nhiều thường yểu mạng, anh ạ. Em thích sống như điên, em chẳng dại gì mở miệng để bị quăng xuống sông Cửu Long. Dạo này, nước dâng cao, hễ rớt xuống là mất xác.
- Anh chờ họ ở đây?
- Tại đây. Phía sau có nhiều phòng riêng cho khách thuê giờ. Em đã lấy sẵn phòng cho anh. Thuê trọn đêm nay.
- Trời ơi, ở đó một mình thì buồn chết.
- Chỉ có một giờ đồng hồ thôi mà...
- Em quên rằng một giờ có 60 phút, một phút có 60 giây, mỗi giây tương tự đối với anh là một thế kỷ, anh không thể nào đỏ mắt chờ mong suốt 3600 thế kỷ được.
- Gớm, nghe anh nói, em cứ tường anh là nhà văn.
- Đích thị. Nghề anh là thông tín viên quốc tế.
- Thảo nào anh nói ngọt như đường Cuba.
- Cũng chưa ngọt bằng giọng nói của em.
- Anh làm em thẹn chín mặt. Em xấu lắm, anh ạ. Xấu nhất xóm Đồng Pha Lan đấy.
- Dưới mắt anh, em lại là hoa hậu thế giới trọn đời. Giá hoa hậu thế giới đừng bắt kẻ bạc phước này chờ đợi 3600 thế kỷ thì vạn hạnh biết bao...
- Vâng, em xin sẵn lòng. Nhưng anh không được giữ em ở lại lâu đâu. Mụ chủ không bằng lòng. Xin anh nhớ rằng em không giống người khác. Em chưa từng vào phòng với khách, dầu trả em một triệu kíp.
- Anh xin trả em một triệu cái hôn.
Cô gái ưỡn ẹo rời quầy két, chìa tay cho Văn Bình nắm. Bàn tay búp măng của nàng mát rơi và say sưa như ly huýt-ky pha đá vụn uống giữa trưa hè nóng bức.
Nàng xô màn cửa, dẫn chàng vào một hành lang hẹp, đèn thắp lờ mờ huyền ảo.
Tứ phía hoàn toàn vắng vẻ. Margot Lan đi một bên, mông nàng đụng vào tay chàng. Bồi hồi, chàng ôm chầm lấy nàng, tìm đôi môi chín mọng. Nàng đẩy ra nhè nhẹ:
- Anh tham lam kinh khủng. Trong vòng một phút nữa, anh sẽ được tự do, em không ngăn cấm anh đâu.
Văn Bình đặt tay lên ngực nàng:
- Hừ, linh tính anh rất nhạy bén. Anh có linh tính là thời giờ rất gấp rút. Anh cần phải hôn em ngay bây giờ, nếu không...
Cửa phòng được mở hé. Margót Lan nhường cho Văn Bình vào trước.
Quả thật, linh tính của chàng rất nhạy bén. Chàng vừa thò cổ vào phòng thì một ngọn roi da không biết từ đâu giáng xuống làm chàng tối tăm mặt mũi.
Tuy ngọn roi quất mạnh, Văn Bình vẫn không bị bất tỉnh. Chàng còn có thể xuống tấn, phóng ra ngón atémi phản công.
Song lẽ, chàng cảm thấy nên ngã lăn xuống sàn nhà và thiếp đi một lát. Nghĩ vậy, chàng khuỵu chân, loạng choạng một giây rồi nằm sóng soài trên tấm thảm cói màu đỏ tươi, hai mắt nhắm nghiền.
Đèn trong phòng bật sáng như ban ngày.
Văn Bình ra phòng ăn, kéo ghế, gọi ly cà phê đá, món uống thông thường của lữ quán. Lát nữa,