Ảo giác
Tác giả: Nguyễn Quốc Thái
Vào một số chiều chủ nhật, khi được rảnh rỗi, tôi thường đi dạo trong vườn hoa nhỏ nhưng khá tĩnh mịch gần nhà.
Do đi dạo thường xuyên như thế, nên tôi biết mặt hầu hết những người hay đến đây.
Một chiều nắng nóng, tôi thấy hai phụ nữ trẻ ngồi ở chiếc ghế băng sát luống hoa hồng hầu như không hoa.
ánh nắng xiên khoai làm nét mặt hai cô như được tạc sắc nét hơn và hồng lên. Tuy vậy trông họ vẫn không xinh đẹp.
Tôi nhận thấy họ vừa khe khẽ trao đổi vừa đưa mắt nhìn quanh như muốn tìm ai đó.
Lâu sau, tôi nhận thấy họ muốn ký thác ánh mắt của họ, hơn là tìm kiếm một người cụ thể.
Sau đó ít bữa, tôi cùng vợ ra ngồi ở công viên nọ. Hai người phụ nữ chú ý nhìn vợ chồng tôi, trong ánh mắt họ, tôi đọc thấy sự buồn rầu.
Vợ tôi ghé tai tôi, bảo nhỏ:
- Họ trông như hai con ma lem ấy.
Tôi hừm vợ tôi, sợ họ nghe thấy. Tôi hiểu sự kiêu ngạo của cô ấy, vì cô ấy khá xinh đẹp.
Vì tương đối nhàn rỗi, tôi đi dạo khắp đó đây. Rồi đến buổi chiều nữa, khi tôi vào vườn hoa quen thuộc, trên chiếc ghế đá hôm trước chỉ còn một phụ nữ gầy còm tóc lưng lửng.
Trông thấy tôi, mắt cô sáng rực.
Tôi ngồi xéo góc cô, bằng khóe mắt, tôi quan sát động thái của cô. Rõ ràng cô bồn chồn và hồi hộp. Nhìn quanh, không thấy vợ tôi, tôi bèn làm những cử chỉ ra dấu rằng tôi để ý đến cô.
Cô lẳng lặng nhìn tôi một hồi lâu rồi đứng dậy, bỏ đi.
Mấy hôm sau, tôi lại thấy cô ở góc đó. Nhưng hôm nay sự tò mò của tôi đối với cô gái đãgiảm. Tôi đưa mắt tìm kiếm những phụ nữ khác.
Cô gái lại đứng dậy, bỏ đi. Nhưng lần này cô đi qua trước mặt tôi, và đánh rơi chiếc khăn mùi xoa do động tác rút tay đột ngột khỏi túi quần âu.
Nhìn chung, cô ta có lối trang phục cổ điển.
Tôi gọi khẽ:
- Cô đánh rơi chiếc khăn đấy.
Cô gái quay lại, bẽn lẽn cười:
- Thế ạ.
Rồi cô cúi xuống nhặt chiếc khăn lên, phủi bụi, đút vào túi quần, mắt liếc nhanh tôi. Tôi bảo:
- Em ngồi xuống đây cho vui.
Cô gái ngồi xuống ghế của tôi, nhưng cách tôi gần nửa mét, tận mút ghế. Cô cười khẽ, hỏi:
- Em thấy anh nhàn rỗi lắm thì phải?
- Cũng bình thường.
- Sao anh không đi cùng vợ?
- ừ.
- Người hôm trước có phải vợ anh không?
- Phải.
- Chị ấy xinh đẹp thật.
- Anh cũng nghe nhiều người nói thế.
- Anh có yêu chị ấy nhiều không?
- Nói với em thế nào nhỉ? Nhìn chung là yêu.
Cô gái bối rối nhìn tôi:
- Thế ngày xưa, chị ấy có yêu anh không?
Tôi mỉm cười, cảm thấy cô ta ngốc:
- Nếu không yêu thì anh cưới làm gì.
Cô ấp úng nói:
- Em tên là Ngọc. Em chỉ nhân tiện mà hỏi anh cho vui thế thôi. Em đi đây.
Tuy vậy cô không hề nhúc nhích.
Màn đêm chớm đến với những mờ đen lan rộng dần trong không khí, làm sẫm đặc từng khoảng không gian. Tôi lo lắng hình dung cảnh ghen tuông một khi vợ tôi đến đây.
Dạo này, cô ấy đãnghi ngờ sự có mặt thường xuyên của tôi ở vườn hoa này, mặc dù thâm tâm tôi không hề tìm kiếm một cuộc ngoại tình.
Tính tôi chỉ thích đi dạo và nhìn ngắm.
Ngọc liếc nhìn tôi. Mắt cô gái sáng long lanh như bởi phản chiếu ánh đèn người ta vừa bật sáng trên các cột cao. Hai tay cô xiết chặt chiếc khăn mùi xoa cuộn lại nhàu nát. Cô nói đứt quãng:
- Chúng ta phải về, đúng không?
- Phải.
- Anh về ăn bữa tối chị ấy nấu à?
- Thường vẫn thế.
- Anh chị hạnh phúc thật.
Ngọc cười nhợt nhạt:
- Thậm chí anh chị không hình dung được mình hạnh phúc như thế nào đâu. Em đãthấy hai người bên nhau chiều hôm nọ. Em biết, anh chị yêu nhau.
Cô thở dài:
- Rất nhiều người không bao giờ biết tới hạnh phúc tình yêu đâu.
Cô thở dài sâu hơn:
- Xin tạm biệt. Không, có thể là vĩnh biệt.
Tôi hỏi với nụ cười hài hước:
- Sao lại vĩnh biệt? Ngày mai chúng ta vẫn có thể gặp nhau ở nơi này cơ mà.
Mặt cô gái tối sầm:
- Không, ngày mai em không ở nơi này nữa. Em chuyển về phương Nam sống. Sẽ không bao giờ em gặp anh hay làm phiền anh chị bởi sự có mặt của em ở đây. Em biết, đối với chị ấy, sự có mặt dù là không cố ý của em cũng là bóng mây đen che lên bầu trời rạng rỡ. Nhưng không phải vì thế mà em đi đâu. Đơn giản vì sự mưu sinh của em buộc em phải đi.
Cô đứng dậy. Vừa cất chân định đi, cô bỗng sững người như tượng. Vẻ như cô suy nghĩ, đấu tranh rất lung. Rồi cô xích gần lại tôi hơn. Dù dưới ánh đèn, tôi cũng nhận ra mặt cô đỏ lựng. Cô khẽ nói:
- Anh... Anh nói anh yêu em đi.
Tôi sững sờ ngồi lặng.
- Nói đi. Em xin anh điều đó. Em sẽ mãi mãi mang lời tỏ tình của anh theo em, chỉ mình anh và em biết điều đó. Hạnh phúc của anh sẽ không hề bị ảnh hưởng, còn em, em chưa bao giờ biết đến tình yêu, chứ đừng nói tình yêu của người đàn ông đẹp và tử tế.
Tôi khẽ nói lời mà cô mong đợi.
Mắt sáng lên, long lanh, mặt ngời ngợi hạnh phúc, cô thầm thì nói:
- Cảm ơn anh.
Rồi cô đi thật.
Tôi, sau khi gặp cô như thế, đãđể ý cô. Nhiều lần tôi đến vườn hoa ấy, trên đường phố, tôi cũng đưa mắt tìm kiếm. Nhưng tôi không bao giờ gặp lại con người cô độc đáng thương ấy nữa.
Tôi có cảm tưởng ở vườn hoa tôi vẫn đến, bên cạnh hiện thực thường nhật trần tục này, có một ảo ảnh, một giấc mơ, một điều gì đó dù tôi đãthấy, đãbiết rõ cũng khó có thể nói thành lời cho mọi người tin được.
11/11/1998