Người chơi nhẫn
Tác giả: Nguyễn Quốc Thái
Sớm hay muộn gì đó trong ngày, tôi biến thành con người hoàn toàn khác. Mắt vẫn mở, trí óc vẫn như sáng suốt, thân thể khi nóng khi lạnh, tôi tiến đến chiếc tủ nhỏ bé ở góc phòng, lấy ra một cách cẩn thận chiếc hộp nhỏ trong suốt, trong đó lấp lánh nhẫn. Chính là những chiếc nhẫn của tôi.
Những chiếc nhẫn đó hình thù khác nhau, giá trị khác nhau. Có chiếc rất đắt tiền, ngược lại, có chiếc chỉ là vòng kim loại mạ, hoặc đơn giản hơn, một vòng nhựa nho nhỏ.
Tôi có thể kể lai lịch từng chiếc.
Chẳng hạn, chiếc mầu hồng này do một người đàn bà góa chồng tặng.
Chiếc mầu huyền này do một người có chồng.
Chiếc xanh do một cô gái già.
Chiếc tím do một cô gái trẻ.
Trong đó có một chiếc trước đây tôi coi thường, thì bây giờ cứ buộc tôi nhớ mãi với nỗi day dứt
kỳ lạ.
Nguyên là cùng phố tôi hồi đó có một cô bé kháu khỉnh.
Cô bé vẫn thường ngồi trước cửa nhà, hồi hộp nhìn tôi mỗi khi tôi đi qua với vẻ đường bệ của một con đực tự biết mình sáng giá.
Tôi buông lời tán tỉnh cô bé. Chẳng qua tôi cũng chỉ làm như với người khác.
Một hôm, cô bé tặng tôi chiếc nhẫn vàng. Hôm đó thời tiết thế nào, tôi không nhớ. Chỉ nhớ mang máng tặng vào buổi tối, trong góc nhà của cô.
Gia đình cô bé nghèo lắm. Chiếc nhẫn vàng đó, hiển nhiên là báu vật của họ.
Nhưng tôi nhanh chóng vứt nó vào chiếc hộp đựng nhẫn. Tôi không bán nó đi để tiêu xài, đơn giản chỉ vì tôi thích có lưu niệm của những người đàn bà tôi chinh phục được.
Tôi không hề muốn cô bé là vợ tôi. Tại sao phải cưới cô ta kia chứ? ánh mắt của cô ta nhìn ta mới ngốc nghếch làm sao. Một người nghèo đáng thương.
Năm tháng đi qua.
Tôi đã yêu, hy vọng, chán chường, rồi lại yêu. Cuộc đời cứ trôi qua với những cuộc săn đuổi, mà cuộc nào cũng mở đầu đầy tươi sáng, hứa hẹn. Lần nào tôi cũng tỏ tình và thề thốt. Lần nào tôi cũng gieo được hy vọng vào lòng người khác. Lần nào tôi cũng tính là mình chiến thắng.
Tôi là người đàn ông khả ái vô địch.
Tôi đã giày vò cô bé xiết bao. Với sự khoái trá đặc biệt, tôi nói đi nói lại rằng cô Lọ Lem đời mới này đi tìm ai thì tìm, chứ tôi dứt khoát không chịu chấp nhận cô làm vợ. Khi hai bàn tay cô vặn xoắn vào nhau, gương mặt tái mét, khóe mắt long lanh lệ, thì tôi ngồi vắt chân chữ ngũ thong thả nhả khói thuốc lá, nhấm nháp một chút bia, và cười khẩy.
Tôi muốn chứng minh rằng tôi hùng mạnh, chứ không phải cô. Cô là thứ người không xứng. Người đàn bà của tôi phải ở tầm cỡ hơn hẳn.
Tôi nói: “Người đàn bà đó là ai cũng được, quyết không phải cô”.
Tôi chạy theo đồng tiền dễ dãi, những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Tôi cảm thấy mình là con người thời thượng. Tôi nghĩ mình là quý tộc kiểu mới. Tôi tự hào khi được đàn bà bao.
Khi tôi soi gương, nhìn thấy những sợi bạc quanh đầu, tôi giật mình sợ hãi. Nhưng tôi vẫn săn đuổi đàn bà, và vẫn thành công. Luôn luôn có đàn bà con gái đến với tôi.
Và, họ cũng luôn luôn ra đi, sau khi chán chê mọi lẽ với tôi.
Tôi chửi tất cả đàn bà là đồ khốn nạn.
Còn cô bé nghèo đáng thương năm xưa, nay đã thành đạt. Quá thành đạt. Cô trở thành cán bộ cao cấp.
Còn tôi? Tôi còn gì của cô, ngoài chiếc nhẫn vàng? Chẳng phải nếu tôi là chồng cô, tôi được cơ hội tiến thân không? Mà cũng chẳng cần thế. Cái chính, cô là người tốt nhất trong những người tôi đã gặp.
Tôi đúng hay sai? Không biết. Chỉ biết ngày nào tôi cũng phải thấy cô trong chiếc hộp của tôi, ở ngôi nhà cũ cùng phố, và trên báo chí.
Tại sao cô hùng mạnh đến thế? Tại sao cả nước phải cúi đầu trước cô. Cô có bí quyết gì? Sao ngày ấy cô yếu đuối đến mức đau khổ vì thằng Sở Khanh như tôi.
ừ, tôi, một kẻ ăn chơi làm nghề, chẳng là Sở Khanh thì là gì? Giấu sao được lương tri.
Tôi quờ quạng tay trên đám nhẫn, sờ lại những ngày đã mất. Ôi những người đàn bà “của tôi”. Họ đều đã về chốn trú thân của họ rồi.
Chỉ còn mình tôi giữa đời.
Mình tôi ư? Than ôi.
Có lần gần đây, tôi đến dự đám tang một bà già độc thân. Nghe nói là người khả kính. Khi soạn đồ đạc để xử lý, người ta đổ ra được một hộp đầy nhẫn các loại. Nhiều người ngạc nhiên không hiểu.
Tôi nhớ rõ gương mặt khi chết của bà cau có. Nhưng khi trẻ thì nó rất sung mãn, theo ảnh.
Và mặt tôi, tôi tự biết, rất sung mãn.
Chẳng biết có phải trời sinh ra thế không.
10/6/1999