Mối tình công sở
Tác giả: Nguyễn Quốc Thái
Tôi cảm tưởng người đó tôi biết từ lâu rồi, rất quen thuộc với tôi.
Tôi không tài nào rời mắt khỏi toàn bộ hình hài người ấy được. Từ ngực nhô cao, làn da, tới mái tóc, dáng đi, sự đầy đặn hơi thái quá của thân thể. Từ tiếng gõ đế giày cao gót trở đi. Một đôi giày rất đẹp và đắt tiền.
Tất cả những tay đàn ông xung quanh tôi như điên lên vì cô ta. Hầu như họ không rời mắt khỏi cô ta mỗi khi có dịp, và tôi, từ cá nhân mà suy ra, đoán chắc rằng tay chân họ ngứa ngáy không thể chịu được.
Từ khi cô ta về cơ quan này, không khí sôi động hẳn lên. Trong khi cánh đàn ông bỏ bê công việc lượn quanh cô ta, thì cánh đàn bà tụm năm tụm ba bàn tán, dè bỉu cô ta bằng ánh mắt, giọng nói và những hơi thở uất ức, đố kỵ không che giấu.
- Nào, chúng ta phải thay đổi trật tự các phòng một chút.
Giám đốc nói như vậy. Các phòng bắt đầu vào guồng. - Trong khi các nhân viên gắng sức kê dọn, thì giám đốc đứng chống nạnh oai vệ, mắt thỉnh thoảng liếc kiếm tìm, cánh đàn ông nhân viên chúng tôi không làm sao kìm nổi tức giận vì lối xưng hùng xưng bá phách lối đó.
Mặc dù căm ghét ông ta, chúng tôi cũng phải thừa nhận từ nay các phòng làm việc trở nên sạch đẹp hơn, hiện đại hóa hơn, tiện nghi cho chúng tôi hơn.
Và thật lạ lùng, tất cả chúng tôi đều đi làm đúng giờ. Trước kia chúng tôi đi làm muộn nửa tiếng là thường, nhưng nay đúng bảy rưỡi chúng tôi có mặt tại cơ quan, ngồi nghiêm chỉnh tại bàn của mình, hồi hộp chờ đợi tiếng giày cao gót bảy phân.
Tôi mặc chỉnh tề hơn trước. Nhưng tôi đãthổ lộ với ai rằng tôi có vợ chưa nhỉ? Tôi mới cưới vợ, nhưng vợ tôi, tuy thích hợp với tôi, về nhan sắc lại không bằng cô này. Tôi vừa mới nói tôi ăn mặc chỉnh tề. Vâng, và toàn bộ con người tôi lại toát ra vẻ hào nhoáng như chưa vợ. Điều đó làm vợ tôi sinh nghi.
Tôi yêu vợ tôi. Thế là tôi đành mặc bình dị đi làm. Nhưng đến cơ quan, tôi lép vế trước trang phục cánh đàn ông. Từ đó tôi ngấm ngầm lập quỹ đen. Trong tủ cơ quan của tôi, tôi giấu diếm những thứ ưa thích: quần áo đẹp, thuốc lá, bật lửa, giày, và nhiều thứ khác.
Tôi tiến bộ không thể tưởng tượng được về khoa hùng biện, hay cái gì đó gần như thế. Tôi có thể đấu khẩu chan chát.
Hình như cô ấy để ý đến tôi nhất. Đối với tôi, cô ấy cư xử khá lẳng. ánh mắt cô ấy làm tôi say tít tìn tịt. Giá cô ấy bảo tôi làm điều điên dại nào giữa cơ quan, thì tôi cũng sẵn sàng làm.
Thế rồi điều ấy tới. Một lúc vắng vẻ kia, tôi chạm được tay vào người cô ấy. Một cú chạm như điện giật, thề có sơn thần thổ địa. Tôi tưởng như mình vừa thắng lợi.
Tôi còn khao khát nhiều hơn nữa kia. Căn cứ vào toàn bộ thái độ của cô ta, những thông điệp lặng câm mà cô ta chuyển đến, tôi còn tin tưởng rằng thế nào cô ta cũng vui thú cùng tôi.
Ôi, tôi là người được yêu. Tôi cũng là người ngoại tình, dù mới trong ý nghĩ. Tội lỗi với vợ đấy, nhưng tội lỗi này mới ngọt ngào quyến rũ sao, mới đáng được biện minh và tha thứ làm sao. Vì tôi có đi tìm cô ta đâu? Tự cô ta dẫn xác đến đấy chứ. Ai nỡ từ chối? Mà nếu tôi không làm chủ lấy cô ta, thì thiếu gì thằng ngay trong cơ quan này tranh của tôi phần làm chủ? Tôi có phải thằng khờ đâu. Tôi là đàn ông mà.
Cô ta nói với tất cả chúng tôi, rằng còn tự do tuyệt đối vì chưa có ai. Đàn ông chúng tôi xúc động không thể tả khi tay cô ta dịu dàng che lấy thân thể mình trước những ánh nhìn như muốn nuốt tươi của chúng tôi. Tất cả, từ anh có vợ đến chưa có vợ, đều sống hồi hộp, ham muốn, điên điên thế nào. Tất cả như đến bây giờ mới được yêu.
Cô ta chú ý nhất tôi, không hiểu sao tôi tin thế, nhưng chắc chắn là thế.
Đêm nằm với vợ mà nhiều lúc tôi hình dung với cô ta, và do mặc cảm, tôi có lúc trìu mến vợ thái quá.
Cơ quan giờ đây là nhà thứ hai của tôi, và là tình yêu của tôi.
Bỗng một hôm, trong khi tươi cười như thường lệ, cô ta đưa cho cả cơ quan mỗi người một thiếp cưới của chính cô ta.
Tôi vỡ mộng. Chúng tôi vỡ mộng. Giám đốc vỡ mộng. Thì ra cô ta đính hôn từ bao giờ, trước khi về đây. Cô ta lừa dối tất cả chúng tôi, tôi cho là thế.
Sau, tôi còn biết thêm, đôi giày cao gót và sợi dây chuyền trên cổ cô ta mà chúng tôi bị hút hồn vào là tặng phẩm của chồng cô ta, cô ta luôn luôn mang theo. Đến lúc này thì tôi tuyệt vọng hoàn toàn.
Cơ quan lại bị giám đốc bố trí trật tự xưa. Chúng tôi lại đi làm muộn giờ, ăn mặc cẩu thả. Công việc chẳng có nghĩa lý gì như trước. Đồ đạc cất giấu của tôi được về nhà.
Và đáng sợ nhất là vợ tôi bây giờ thỉnh thoảng thích rên rỉ:
- Ôi, tôi buồn quá, đau đầu quá. Tôi muốn chết đây!
Tay cô ta nắm chặt lọ thuốc, tay kia vung vẩy một đoạn dây.
Tôi đành nhẫn nhục điều hòa cảm xúc của vợ tôi cho đến khi cô ấy hả giận.
Tôi biết mình làm cho cô ấy có thành kiến rồi.
Rồi đến lúc, tôi nghi ngờ vợ tôi. ừ, biết đâu đấy, chính nơi cô ấy làm việc...
Chao ơi!
3 - 11 - 1998