Chương 6
Tác giả: Rjorie Shoebridge
Thật ra hôm đó thuyền trưởng Jamieson chẳng có thời gian mà nghỉ ngơi, suy tư về những hành động đêm trước. Biển nổi sóng, tầm nhìn hạn chế khi tàu anh chạy về hướng Mozambique. Mọi người đều phải ráng sức đưa tàu chạy dạt vào gần bờ. Nhưng đến quãng giữa chiều, anh xuống phòng để ăn bữa trưa đã muộn.
Anh nhìn quanh phòng. Căn phòng gọn gàng, giường đã thay ga mới sạch sẽ, nhưngkj thấy Juliet đâu.
- Cô Westover đã ăn chưa ? anh hỏi Joseph.
- Thưa ngài, ăn rồi ạ. Tôi mang đồ ăn vào phòng bà ạ.
Ross không nói gì, nhưng sau đó anh nhìn tủ thấy số quần áo mới xếp gọn trong đó. Anh cau mày suy nghĩ. Chẳng phải từ nay nàng sẽ ở trong phòng cùng với anh sao? Chẳng lẽ nàng ngần ngại sau những gì xảy ra tối qua ư? Chả lẽ chuyện tối qua chỉ cho anh thấy rằng nàng chịu khuất phục trước sức mạnh của kẻ có quyền, nhưng vẫn làm theo ý mình sao?
Cô gái chết tiệt, anh cáu kỉnh nghĩ. Lẽ ra nàng phải biết ơn anh đã đưa nàng ra khỏi hầm giam, giải thoát nàng khỏi nỗi lo sợ thường xuyên bị bọn tù nam cấu xé. Anh chợt thấy khuôn mặt giận dữ của mình trong gương. Anh bỗng mỉm cười. Chẳng phải là anh đã đề nghị thay vào đó chính là việc anh chiếm đoạt thân xác nàng ư? Chỉ mới nghĩ lại việc tối qua, người anh đã cứng lại, song anh sẽ không cho phép nàng làm những chuyện vớ vẩn. Nàng đâu ở cái thế có thể giở trò với anh được.
Anh rảo bước dọc hành lang, vào thẳng phòng nàng. Juliet lo sợ ngước nhìn khuôn mặt cau có của anh.
- Sao cô lại ở đây ? anh hỏi cộc lốc.
Juliet đỏ mặt:
- Tôi còn ở đâu được chứ ?
- Trong phòng tôi. Chẳng phải tôi đã bảo cô cứ coi nó như phòng cô rồi sao ?
Juliet đứng dậy, mắt như lóe sáng:
- Ông nói những lời đó trong lúc giận dữ. Tối qua, tôi đã làm theo lệnh của ông. Bây giờ ông vẫn còn giữ nguyên lệnh đó chứ ?
Ross quắc mắt nhìn nàng:
- Ở trên giường cô đâu có rạch ròi đến thế!
- Nàng tái mặt. Ross tự rủa thầm cái mồm ba vạ của mình:
- Juliet, tôi xin lỗi. Tôi đâu muốn nói như vậy. Tôi muốn chúng ta nói chuyện, cùng cười, cùng ăn với nhau. Chả lẽ có thế mà cô cũng bực mình lắm sao ?
- Không, nàng chậm rãi nói:
- Tôi cứ hy vọng được ông tôn trọng như chỗ bạn bè, nhưng có lẽ đã quá muộn rồi, đúng không ?
- Sao cô lại nói như vậy ? Ross cau có hỏi.
- Vì ông tức giận khi thấy tôi ở đây. Bây giờ khi tôi đã chung giường với ông, ông nghĩ tôi lúc nào cũng ở bên ông, để ông có thể dùng tùy hứng như một món ăn tráng miệng sau bữa ăn chứ gì? Phải gần kề tới mức chỉ cần một tay ông cũng với tới được, trong khi ông đang nghiên cứu hải đồ ở tay kia chứ gì? Ông thuyền trưởng, lúc này tôi có thể là loại mà người ta gọi là đàn bà sa ngã, song tôi vẫn không phải là một con điếm.
Ross thở mạnh, tay chắp sau lưng:
- Tôi có lời xin lỗi, cô Westover!
Tất nhiên cô có thể ở phòng này nếu đó là điều cô muốn. Xin cô thứ lỗi cho sự đường đột của tôi. Anh điềm tĩnh nhìn nàng, đôi lông mày đen rậm, nhíu lại thành một vệt thẳng dài trên trán. Anh cúi chào nàng rồi thẳng người đi ra cửa.
Juliet nhìn theo, cô giấu đi nỗi lo sợ trước vẻ lạnh lùng của anh.
Nàng có thực sự là buộc tội anh vì đã nghĩ rằng nàng sẽ nhảy dựng lên mà chớp lấy cơ hội sống ở phòng anh không? Có phải tính ương ngạnh của họ nhà Westover đã giữ nàng lại, lòng kiêu hãnh bẩm sinh không chịu được ý nghĩ trở thành đồ chơi của kẻ khác? Không phải vì anh đã chiếm đoạt nàng là có quyền nghĩ nàng của anh, anh muốn làm gì thì làm cũng được. Thế nhưng sâu thẳm tận đáy lòng, nàng biết đó chính là điều nàng muốn.
Cuối ngày hôm đó, Joseph đến phòng nàng, tay cầm chiếc áo màu xanh đường cổ viền đăng ten. Gấp phía trong là chiếc áo lót và đôi xăng đan.
- Memsahib. Ngài thuyền trưởng gửi bà. Ngài hân hạnh được mời bà tới ăn tối. Đôi mắt đen của anh ta nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Tôi sẽ nấu một bữa thật ngon, thưa bà. Ngài thuyền trưởng rất mong bà tới dự.
Ngài bác sĩ cũng ở đó.
- Cám ơn anh, Joseph, Juliet nói, mỉm cười đáp lại:
- Tôi sẽ đến.
Lúc thay bộ đồ mới, nàng thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Sự có mặt của bác sĩ Fernley sẽ làm dịu bớt sự căng thẳng giữa hai người, nếu có. Rõ ràng Ross định cho nàng thấy rằng lời buộc tội của nàng là sai.
Họ đón nàng như thể đang ở trong phòng khách sang trọng nhất của vương quốc. Cả hai người đứng dậy khi nàng bước vào, và lời bác sĩ khen sắc diện của nàng càng làm nàng dễ chịu. Câu chuyện diễn ra thoải mái như trong bất cứ phòng khách nào, và số kiến thức Juliet đã thu lượm được trước đây khi đọc những cuốn sách mốc meo trong thư viện nhà Westover cho phép nàng tham gia vào nhiều chủ đề khác nhau.
Suốt bữa ăn, nàng biết thuyền trưởng Jamieson ngồi phía bên kia bàn, khuôn mặt rám nắng dịu dàng nhìn nàng bình thản. Không thể đọc được gì trong đôi mắt xanh của anh, ngoài vẻ nhã nhặn thông thường của chủ nhà với khách. Nàng ra về sau khi tách cà phê đã được dọn đi, anh không ngăn nàng, chỉ lịch sự cám ơn nàng đã đến và để bác sĩ Fernley cùng đi với nàng về phòng.
Từ đó họ thường xuyên ăn tối cùng nhau, rồi Juliet trở lại căn phòng cô quạnh, lúc đầu nàng rất hài lòng là tránh phải ở lại một mình với chàng thuyền trưởng, nhưng càng về sau, nàng càng cảm thấy cô đơn.
Nàng nằm trên giường nhìn những bức tường trong phòng, cảm thấy thèm khát được tay anh vuốt ve trên người. Nó giống như ma tuý, một khi đã được nếm mùi thì lại càng muốn nhiều hơn nữa. Anh có cảm giác giống như nàng không, hay anh đã đạt được cái mục đích của mình sau lần đầu tiên ấy? Chỉ có người đàn ông từng trải mới có thể đem lại cho cô gái chưa nếm mùi đời những cảm giác như vậy. Được dẫn tới thiên đường, để rồi bị đẩy khỏi nơi cực lạc đó là nỗi đau quá sức chịu đựng của nàng. Song chẳng phải chính nàng đã tự mình bước khỏi nơi ấy ư?
Vào đêm trước khi tàu vào cảng Mozambique, bác sĩ Fernley, sau khi uống cà phê, xin phép được về trước. Ông nói cần sắp đặt một số việc cho sáng hôm sau.
Ross nói, mắt không nhìn Juliet:
- Phiền ông tiện đường đưa cô Juliet Westover về phòng được không, ông bác sĩ ?
Bác sĩ Fernley liếc nhìn Juliet:
- Cô Westover đâu cần phải về sớm như tôi. Trừ khi ông có việc gì cần kíp, thuyền trưởng ạ.
- Không, tôi chẳng có việc gì gấp. Ross trả lời:
- Nhưng tùy cô Westover quyết định. Tôi sẽ rất sung sướng nếu cô ấy ngồi lại, nhưng không ép trái với ý muốn của cô ấy.
Juliet cảm thấy đau nhói:
- Cám ơn ông, nàng gắng gượng nói:
- Tôi sẽ ở lại.
Bác sĩ Fernley mỉm cười, chúc họ một tối tốt lành. Juliet bắt gặp vẻ thích thú trong ánh mắt ông khi ông nhìn nàng. Ông ta biết - nàng ngạc nhiên nghĩ thầm - Ông ta biết và tán thành. Có phải ông ta biết nàng là người tự chủ và cho rằng đã đến lúc nàng phải tự lo lấy cho mình? Nàng ngẫm nghĩ một lát. Ngày mai ông sẽ lên bờ, nàng sẽ không còn được ông bảo vệ nữa. Phải chăng ông muốn khuyên nàng hãy bảo trọng, và hãy chấp nhận sự bảo vệ và thiện ý của thuyền trưởng? Nàng quay đầu nhìn thẳng vào mắt Ross.
- Cô uống cà phê chứ, cô Westover ? Lời anh dịu dàng như nét mặt của anh.
- Vâng, cám ơn ông.
Họ không nói gì. Nàng nhấm nháp ly cà phê trong khi Ross như đắm chìm trong suy nghĩ của riêng anh. Cuối cùng nàng đặt ly xuống bàn và đứng dậy. Ross cũng đứng dậy, nhìn nàng, mắt như có ý muốn hỏi.
- Xin ông khóa cửa lại, được chứ ? nàng hỏi.
Lông mày anh rướn lên:
- Trước mặt hay sau lưng cô ?
- Tùy ông. Tôi không muốn ép ông.
Mắt anh sáng lên:
- Vậy thì trước mặt cô.
Juliet vẫn đứng im cho đến khi anh khóa xong cửa quay vào. Họ nhìn nhau một lúc lâu, rồi Ross thò tay cởi khuy chiếc áo xanh nàng đang mặc. Chiếc áo rơi xuống chân nàng. Chiếc áo lót được kéo qua đầu và nàng trần truồng đứng đó.
- Cô có cần áo ngủ không ? anh hỏi, giọng khàn đục.
Nàng lắc đầu trả lời:
- Em chỉ cần anh.
Giọng nàng yếu ớt và run rẩy đến nỗi Ross dịu dàng ôm nàng vào lòng, tựa như nàng là đứa trẻ đang cần được dỗ dành.
- Juliet thân yêu, giọng anh rên rỉ:
- Em không biết anh khốn khổ thế nào khi tối nào cũng phải để em ra về cùng bác sĩ Fernley.
Nàng ngước nhìn anh:
- Còn em phải ra về trong khi em khao khát được ở cạnh anh.
Anh nhè nhẹ hôn nàng:
- Vậy thì ta phải bù lại những quãng thời gian mà lòng kiêu hãnh và tính ương ngạnh làm ta phải xa nhau.
Quần áo anh rơi xuống sàn cạnh chiếc áo của nàng và anh dìu nàng vào chiếc giường rộng. Đôi tay và đôi môi anh lại đưa nàng đến tột cùng của khoái cảm, và lần này nàng không thấy đau nữa. Nàng sung sướng thả lỏng người cho các giác quan làm việc, đê mê trong cảm giác đôi môi anh lướt trên bộ ngực và cặp đùi nàng. Thời gian như ngừng trôi khi hai người hòa thành một, cái ngọt ngào trong cơ thể anh lan toa? khắp trong nàng, làm nàng ngây ngất. Nàng vuốt ve người nàng, vuốt ve anh, các ngón tay mân mê lồng ngực và cặp đùi rắn chắc của anh.
Trời rạng sáng khi họ Ôm nhau ngủ. Ross gối nghiêng trên ngực nàng. Chỉ có tiếng gõ cửa dồn dập mới làm họ tỉnh giấc. Juliet ngắm tấm lưng thẳng và đôi chân dài của anh với ánh mắt mơ màng. Anh đẹp thật.
Joseph bước vào, đặt chiếc khay đồ ăn xuống bàn, mắt không nhìn về phía giường. Mãi đến lúc anh ta đi rồi, Juliet mới chợt nghĩ đến việc giấu mình dưới tấm mền trên giường. Sau đó nàng ngồi dậy, Ross mỉm cười nhìn nàng.
- Thật trơ trẽn!
- anh nhìn bộ ngực trần của nàng, nói trêu.
- Còn ai mở cửa mà người cứ trần như nhộng ?
Nàng nhìn khắp người anh, không hề cảm thấy xấu hổ. Nàng thành thật nói:
- Bây giờ tôi đã chịu cái sức cương cường của ông, ông thuyền trưởng ạ. Nếu tài đi biển của ông cũng bằng tài khi ông làm tình, thì ít nhất ông cũng lên đến chức đô đốc của hạm đội.
- Tôi có ở trong Hải quân hoàng gia đâu cô bé, anh vừa nói vừa rót cà phê:
- Em sẽ ăn sáng với anh hay đem đến chỗ em? Anh nói trước, ở đây an toàn hơn - vì có cái cương cường của anh.
Anh cười, nhìn nàng ra khỏi giường. Anh ném cho nàng chiếc áo ngủ vải bông kẻ sọc mà nàng đã mặc lần đầu nàng tắm trong bồn:
- Theo anh, em nên mặc nó vào. Sáng nay anh sẽ phải đưa tàu - Grace - vào cảng.
- Rõ rồi, thưa thuyền trưởng, nàng thầm thì, ngoan ngoãn mặc áo vào.
Ross mặc bộ đồ mỏng, tay cầm mũ, dừng lại ở cửa:
- Em còn ở đây khi anh trở lại chứ ?
Juliet mỉm cười:
- Em sẽ ở đây.
Mấy ngày tầu đậu trong cảng Mozambique bốc dỡ đồ y tế và thuốc men là những ngày hạnh phúc nhất trong đời Juliet. Nàng cùng ăn với Ross, dạo trên boong lúc hoàng hôn và tối đến lại làm tình trên chiếc giường rộng. Với Juliet, không có tương lai, chỉ có hiện tại. Nàng không còn đòi hỏi gì hơn.
Cơn bão bất chợt đến như mọi cơn bão nhiệt đới khác. Tàu - Grace - chồm lên theo ngọn sóng, giật mạnh dây neo. Trong cảng đầy những chiếc thuyền nhỏ vào tránh bão, và tàu - Grace - trong lúc vật vã làm nước tràn hết lên các dây thuyền ấy. Ross hạ lệnh nhổ neo, cho tàu ra đỗ ở vùng biển ít động hơn trong eo Mozambique. Không may có một con tàu đánh cá đang chạy bão không mang đèn tạt qua ngay trước mũi tàu, chiếc buồm đơn trên thuyền vướng ngay vào dây neo của tàu. Vì không thả được neo do vướng vào chiếc thuyền đánh cá, tàu - Grace - bị cuốn ra biển, kéo theo chiếc thuyền con bám lằng nhằng phía sau.
Thủy thủ không làm sao cho tàu chậm lại được ngoài việc lái tàu đâm thẳng vào đầu sóng. Các buồm đã được cuộn lại khi tàu đậu ở cảng, cột và trụ buồm trơ trọi kêu răng rắc trong trận mưa như trút, từng đợt gió dữ đưa nó trôi dần về hướng Bắc. Đúng lúc ấy, chiếc thuyền đánh cá bị đứt dây, nhưng không ai nghe được tiếng kêu khiếp đảm trong tiếng bão đang gầm thét.
Hoảng hốt bám chặt vào thành giường, Juliet chỉ còn nghĩ đến Ross đang ở đâu đó trên boong. Những chiếc ghế và các đồ dùng nhỏ văng khắp phòng. Chỉ có chiếc giường là được vít chặt vào sàn. Juliet nằm trên giường trong chiếc áo màu xanh, lo lắng cầu nguyện cho bão tan để người tình của nàng trở lại.
Bão gầm thét suốt đêm. Qua cửa sổ tàu, nàng không thấy gì ngoài những đợt sóng to như trái núi quật mạnh vào lớp cửa kính dày. Bình minh vội đến, bóng tối chỉ hơi rạn ra, song Juliet tin là gió đã dịu bớt.
Sóng không còn chồm cao như trước, và có khả năng con tàu qua khỏi cơn bão hung dữ.
Nhưng họ đang ở đâu? Juliet đoán chắc là phải cách Mozambique nhiều dặm. Bác sĩ Fernley đã lên bờ cùng một số sĩ quan. Nếu tàu còn đủ sức, họ sẽ phải quay lại để đón những người này. Khi gió dịu dần, nàng nóng lòng muốn rời phòng đi tìm Ross. Anh có sao không? Có ai bị thương hoặc bị nước cuốn không? Cầu Chúa đừng xảy ra chuyện đó.
Nàng nắm chặt tay, cố cho khỏi run. Làm sao nàng sống được nếu Ross chết? Nàng hoàn toàn không thể cưỡng lại được tình yêu của nàng với thuyền trưởng tàu - Grace, con tàu đang đưa nàng tới kiếp nô lệ Ở một vùng đất miền New South Wales. Chỉ cần anh không việc gì, nàng thầm cầu nguyện, thì tương lai có đau buồn đến mấy, nàng cũng vui lòng chấp nhận.
Nàng vùng dậy, định xếp lại ghế. Đúng lúc ấy, tàu - Grace - va phải đá. Người lắc lư chao đảo, Juliet cố đứng vững trong tiếng gỗ đáy tàu vỡ vụn trên gờ đá ngầm. Tựa như giễu cợt, làm cho nàng khốn khổ thêm, mặt trời xuất hiện, ánh nắng chói chang bao phủ con tàu. Juliet ngã dúi vào giường trong nỗi kinh hoàng. Biển lặng dần, gió ngưng thổi. Tiếng kêu lạc giọng vì đau đớn vang trong tiếng tàu vỡ nát. Tiếng những người tù? Họ bị khóa kín trong tàu, chỉ nghe tiếng bão gầm thét, sau đó là tiếng thân tàu vỡ trên gờ đá. Chuyện gì đang đến với họ? Nàng nghe tiếng chân chạy vội vã bên trên, tiếng pháo hiệu cấp cứu, sau đó là im lặng đến rợn người, trừ tiếng cót két của con tàu. Không còn chịu nổi nữa, Juliet mở toang cửa, chạy dọc theo hành lang. Joseph chân trần đang từ phía trước chạy lại.
- Josephh, nàng gọi:
- Có chuyện gì vậy? Thuyền ...?. Nàng không nói hết nổi câu, song anh chàng người xứ Goa cũng hiểu.
- Thưa bà, ngài thuyền trưởng không việc gì. Không ai bị thương, nhưng tàu hỏng. Các thuyền nhỏ từ bờ đang bơi ra. Không lâu nữa chúng ta sẽ được cứu. Xin lỗi bà, tôi phải vào kho lấy dây chão. Juliet tránh qua bên, mỉm cười nhẹ nhõm. Nàng không thể làm gì trước khi Ross cho người đến tìm nàng.
Nàng quay lại phòng và nhìn qua cửa sổ tàu. Một số thuyền nhỏ đang lướt nhanh về phía tàu, gió thổi căng những cánh buồm kẻ sọc. Với tốc độ ấy, chỉ vài phút là họ đến được tàu - Grace - lúc này đang ngả nghiêng trên biển.
Nàng nhận thấy những người trên thuyền da đen, mặc đồ màu sáng. Những chiếc đầu đội khăn xếp lố nhố trên thuyền và nàng thấy ánh thép sáng phản chiếu ánh mặt trời. Bờ biển sau lưng họ đã rõ hơn.
Một thị trấn nhỏ với những ngôi nhà trắng và những tháp nhỏ nhô cao.
Người A Rập, nàng chợt nghĩ, rồi cố nhớ lại những kiến thức địa lý của nàng. Phía Bắc Mozambique là nước nào nhỉ? Nàng đoán là Tanganiyca, trừ khi tàu họ trôi dạt theo hướng khác.
Chiếc thuyền chạy khuất và nàng thấy tàu - Grace - tròng trành.
Nàng nghe tiếng người quát, rồi ai đó liến thoắng bằng thứ tiếng lạ.
Nàng đứng ngay cửa, lắng nghe và chờ Ross. Chắc chắn anh phải về phòng, vì một thuyền trưởng bao giờ cũng phải lấy nhật trình và giấy tờ quan trọng trước khi ra lệnh bỏ tàu.
Nàng bất ngờ khi nghe tiếng súng và tiếng kim khí chạm nhau. Một tiếng thét thất thanh rồi tắt lịm, tựa như cuộc sống đã rời bỏ thân xác của nó, làm nàng lo sợ níu chặt khung cửa. Tiếng chân chạy huỳnh huỵch nặng nề, nhiều tiếng súng nổ và tiếng thét lạc giọng, tiếng loảng xoảng nghe như nhiều người đang đánh nhau bằng gươm. Nàng nhìn ngược nhìn xuôi hành lang. Không thấy bóng Joseph. Rồi lối đi đầy những người chân đất, đầu đội khăn xếp, râu ria xồm xoàm và miệng cười nhăn nhở. Chúng thấy nàng đang đứng ngây người vì kinh hoàng, liền kéo đến túm lấy nàng, vừa xô đẩy nàng vừa cười ngặt nghẽo và cuối cùng lôi nàng lên boong.
Một tên ARập cao lớn túm chặt lấy nàng, trong khi chân nàng dẫm lên một vũng nước lầy nhày. Hắn lôi nàng thẳng dậy, nhưng nàng hãi hùng kịp nhận ra mình đang đứng trên vũng máu. Nàng khiếp đảm nhìn quanh - boong tàu ngổn ngang xác chết, cả những người đội khăn xếp lẫn những người mặc áo quần thủy thủ. Nàng để ý tìm nhưng không thấy Ross trong số đó.
Rồi nàng thấy anh đứng giữa đám người ARập bao quanh. Tay anh vung mạnh chiếc móc, mồm chửi rủa bằng thứ ngôn ngữ mà bọn kia hình như hiểu được.
Gã ARập giữ nàng cười nhăn nhở, ngay cả khi chiếc móc thuyền đánh hai thằng đồng hương của gã lộn xuống biển. Một con dao găm phóng vụt đi. Tiếng kêu báo động của Juliet tắc nghẹn vì bị cánh tay của gã ARập chặn ngang họng. Con dao cắm vào cánh tay của Ross ngập đến tận cán, chiếc móc rơi khỏi các ngón tay tê liệt của anh. Sau đó chúng áp vào gần, dùng dây giật anh ngã xuống.
Chúng từ từ kéo anh dậy. Anh đứng lên, người đầy máu và các vết thương tím bầm. Mặt anh tái nhợt, máu ướt đầm cánh tay áo rách toạc.
Juliet muốn chạy đến với anh, nhưng cánh tay đang xiết chặt cổ giữ nàng lại.
Bọn ARập lùa đám tù đến giữa boong tàu. Sau đó chúng tách đàn ông đàn bà riêng ra. Tên toán trưởng xem xét, đánh giá từng người như thể đang mua súc vật. Chúng nói với nhau, chia mỗi nhóm tù thành hai nhóm nhỏ lùa đi.
Rồi với vẻ điềm nhiên như khi gọt quả, chúng dùng dao đâm chết những người tù nhiều tuổi và có vẻ ốm yếu, thản nhiên ném xác họ xuống biển. Biển như sôi lên một lát rồi trở lại phẳng lặng. Bụng Juliet quặn lại khi nàng thấy nước biển đỏ ngầu và lềnh bềnh xác chết. Tất nhiên vùng biển này có cá mập, song cái chết của họ thật rùng rợn và chúng giết người mới tàn bạo làm sao.
Ross và sáu người tù còn lại được đưa xuống một chiếc thuyền nhỏ dưới chân thang dây.
Juliet cùng bốn nữ tù khác bị đẩy tới lan can chờ chiếc thuyền từ bờ đang ra. Ross ngước nhìn lên, mặt rầu rĩ và ánh mắt họ gặp nhau. Anh vội vàng quay đi, còn nàng lạnh người không hiểu tại sao. Có lẽ anh cho rằng làm thế an toàn cho nàng hơn chăng? Nàng khó nhọc lần theo thang dây xuống ngồi sát cạnh thuyền cùng bốn nữ tù trẻ trước cùng bị giam dưới hầm.
Không ai mở miệng, nhưng mấy phút sau, bọn ARập bắt đầu cười ầm lên và chỉ tay về phía tàu. Juliet quay lại nhìn, thấy chiếc - Grace - đang chìm sâu xuống biển, mặt biển như rộng mở ôm chiếc tàu vào lòng.
Ross đã mất con tàu cùng đoàn thủy thủ. Là người tự do duy nhất, nay anh cùng họ rơi vào cảnh đời nô lệ.
Thuyền ghé vào một bãi cát trắng, được kéo qua mép nước rồi cột dây lại. Đám con gái bị lôi khỏi thuyền, tay trói ra trước mặt, cổ buộc chung vào một dây chão to. Cô gái đi đầu vấp ngã, cả bọn ngã dúi dụi trên bãi cát không gượng lại được. Không thấy chiếc thuyền chở Ross và đám tù kia đâu. Thế là họ chẳng còn được gần nhau. Liệu nàng còn bao giờ gặp lại anh không? ý nghĩ ấy như viên đá lạnh băng đè nặng lòng nàng. Nàng để ý thấy một tên ARập nhìn nàng chằm chằm và người nàng ớn lạnh. Nàng không được khóc, nếu không hắn sẽ tưởng nàng sợ.
Làm sao hắn có thể biết được nàng đau khổ vì người đàn ông nàng yêu và nay không biết anh phiêu bạt nơi nào? Nàng nhìn hắn với vẻ giễu cợt và hắn thoáng mỉm cười tựa như thỏa mãn.
- Ông đưa chúng tôi đi đâu ? nàng đánh liều hỏi, cố ra hiệu bằng đôi tay trói chặt.
Hắn nhìn ra trước, rồi quay lại nhìn nàng gật đầu:
- Bagamayo.
Hắn chỉ tay về một nơi xa và nhắc lại - Bagamayo - Juliet nhún vai. Nàng hỏi cũng bằng thừa. Có lẽ đó là tên thị trấn mà nàng thoáng thấy qua cửa sổ con tàu, song rõ ràng nó ở xa hơn nàng tưởng. Hình như phía trước không có gì khác ngoài bãi cát dài trải và những gờ đá lớn.
Đám ARập dẻo dai hơn họ nhiều. Họ loạng choạng lê bước, chúng giật sợi dây thít nơi cổ giục họ đi nhanh hơn. Mặt trời như quả cầu lửa phóng những mũi giáo nhọn sáng loáng vào đầu và mắt họ. Mồ hôi làm tóc họ bết chặt trên đầu và quần áo gây cho họ cảm giác khó chịu.
Hết bãi cát này đến đoạn đường đá sắc làm họ vấp liên tục. Juliet rất mừng đã đeo xăng đan khi đi trên cát bỏng, lúc này thấy ngón chân đau buốt vì những hòn đá sắc như dao cạo xuyên qua làn đế mỏng. Khi cô gái đi đầu khuỵu xuống, cả bọn bị ngã kéo theo, nằm bò ra thở hổn hển. Juliet nhận thấy mặt cô tái nhợt, tiếng thở khò khè ngay gần cổ nàng.
Gã ARập khoa chân mua tay với vẻ điên tiết, giật mạnh sợi dây.
Juliet bỗng thấy thương cô bạn tù đói ăn. Đáng lẽ nàng cũng như vậy.
Nàng quay lại phía gã ARập đã trả lời câu hỏi của nàng lúc trước. Giọng nàng run lên vì tức giận và sợ hãi.
- Chúng tôi có phải lạc đà đâu mà có thể đi hàng mấy giờ liền không nghỉ ? nàng hỏi:
- Hãy vì lòng kính Chúa, cho chúng tôi nghỉ và cho uống nước. Nàng ngửa đầu, giơ tay làm điệu bộ uống nước:
- Ông muốn chúng tôi chết vì nắng nóng trước khi đến nơi hay sao ? Nàng chỉ tay vào mặt trời, rồi sờ đỉnh đầu, rúm người lại.
Bọn chúng giận dữ trao đổi với nhau, nhưng gã ARập nàng vừa hỏi có vẻ là tay chỉ huy. Hắn cáu kỉnh cắt ngang câu chuyện và gả ARập giữ dây buộc cổ đám tù bỏ tay ra. Một gã lấy từ lưng chiếc bình da dê và một tên khác rút trong chiếc áo rộng thùng thình ra chiếc cốc to bằng sừng.
Họ lần lượt uống nước trong chiếc cốc mà không tin đó là thực, vì không ai nghĩ những lời nàng tức giận thốt ra lại là có kết quả, Juliet nhìn gã chỉ huy đang ngồi ôm gối ngó đám tù.
- Cám ơn ông, nàng nói, cúi đầu về phía hắn tỏ ý biết ơn. Nếu hắn không hiểu lời nàng thì cũng hiểu được qua cử chỉ của nàng.
Trong lúc họ ngồi nghỉ, Juliet tranh thủ cởi bỏ đôi xăng đan cho dễ đi hơn. Họ không được phép nghỉ lâu, nên ngay sau đó lại lên đường. Vì trời càng nóng, nên họ càng khốn khổ khi lê đôi chân mỏi nhừ trên đường. Trước đó, nàng nghĩ sẽ đỡ kiệt sức hơn nếu nhắm mắt tránh nắng, chân khuỳnh rộng như đi vòng kiềng để giữ thăng bằng. Ai thèm để ý nếu họ có đi như một toán thuỷ thủ say rượu?
Thế là nàng nhắm mắt bước đi, không biết là họ đã tới phía ngoài thị trấn cho tới khi nghe tiếng trẻ con reo hò và bóng những nhà cao che khuất ánh nắng chiếu rát trên mí mắt nàng. Đến lúc đó nàng mới mở mắt, liếc nhìn cái tháp vuông tường vôi loang lổ trước mặt. Cửa có chấn song là của nhà tù, và hình như bọn họ đã đến nơi cần đến.
Họ bước qua cổng có những người da đen cao to, đội khăn xếp đứng gác, rồi bị dồn vào một phòng sàn đá trống trải. Không khí mát lạnh làm cho họ dịu người và tuy còn hoa mắt vì nắng, nàng cũng nhìn thấy những chiếc chiếu trải sát tường. Vào đến phòng, sợi dây buộc cổ được tháo ra, tay họ được cởi trói. Cả toán đứng nhìn ngơ ngác cho đến khi tên chỉ huy chỉ tay vào hàng chiếu.
Cho đến lúc đó, Juliet mới để ý thấy một cô gái da nâu đang nằm co trên chiếu. Cô ta chăm chú nhìn họ, và Juliet nhận thấy mặc dù da nâu bóng, cô gái có những nét thanh tú hơn người ta nghĩ. Mũi và môi cô ta khá thanh, có lẽ là một cô gái da đen lai ARập.
- Xin chúc mừng, cô gái nói với giọng khô khan giễu cợt:
- Chuyến viếng thăm đầu tiên của các bạn tới Dares - Salaam phải không?
- Dares - Salaam? Juliet hỏi lại:
- Tôi nghe chúng nói như là Bagamayo chứ?
- Đúng đấy, cô gái trả lời:
- Bagamayo là chợ bán nô lệ của thành phố.