Chương 8
Tác giả: Rjorie Shoebridge
Bên trong lần áo choàng phủ kín, Juliet nắm chặt hai bàn tay nhớp nháp. Khắp người ngứa ngáy vì mồ hôi túa ra, nhưng máu trong người nàng như đông cứng lại. Những lời của quan tể tướng như phủ lên đầu óc nàng một lớp băng mỏng. Xương cốt mỏi nhừ vì nàng cố gắng đứng vững, và mặc dù toàn thân đau nhức, nàng vẫn giữ thẳng người, mắt nhìn xuống cát. Nàng không được ngất xỉu hay tỏ vẻ sợ hãi trước những lời của ông ta.
Ông ta đã nghe được đến đâu trước khi bàn tay gân guốc vì sóng gió biển khơi của Ross làm nàng cứng họng? Có lẽ vừa đủ để ông ta nghi ngờ và nói đến số phận đang chờ đợi kẻ nào không nói đúng sự thật. Nàng đã không biết ông ta quay lại vì chiếc áo rộng thùng thình che mất tầm nhìn. Chỉ có Ross mới thấy rõ mối nguy và bắt nàng im tiếng bằng cái cách có hiệu quả tức thì ấy. Anh đang suy tính chuyện gì? Một khi đã ở trên đảo, dưới sự trông coi của bà giám quản hậu cung, liệu còn cơ hội trốn thoát nữa không? Nàng là của quý dùng để đòi tiền chuộc, nên chúng sẽ canh gác suốt ngày đêm, không cho nàng tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Nàng từ từ ngước mắt nhìn lên. Còn Ross thì sao? Anh có bị giám sát chặt chẽ như nàng không? Có lẽ anh còn được đôi chút tự do, cho đến khi yêu cầu đòi tiền chuộc của họ không có hồi âm. Nhưng trong thời gian đó, một người tháo vát có thể trốn thoát, nhất là khi người đó không bị vướng víu đàn bà!
Nàng có cảm giác anh đang nhìn nàng, nên quay lại. Anh không tỏ vẻ gì là thân tình hay động viên khích lê.
- ánh mắt đầy suy ngẫm và lạnh lùng. Quan tể tướng đã đi đến chỗ thuyền đậu. Không còn gì phải ngại, song Ross vẫn im lặng không nói gì. Rồi anh xoay người bước dọc bờ cát, tay chắp sau lưng, vừa đi vừa xem xét bờ biển.
Juliet lặng người vì sửng sốt nhìn theo bóng dáng thon lẳn ấy, cố kìm ước muốn gọi tên anh. Việc anh cố tình ngoảnh mặt làm ngơ làm nàng đau đớn hơn khi bị anh tát. Những suy luận trước đó của nàng đúng chăng? Tại sao anh phải quan tâm đến số phận của một nữ tù đã cho anh hưởng nhiều lạc thú và đã làm thư giãn các giác quan của anh khi còn ở trên tàu Grace chứ? Nàng nhớ lại chưa lần nào anh nói yêu nàng, ngay cả trong những phút giây ngây ngất nhất. Giờ đây khoảng thời gian mà anh trì hoãn được xem ra sẽ có lợi cho anh hơn là cho nàng.
Họ không ngồi cùng thuyền trên đường tới đảo Zanzibar. Phải đi mất mấy tiếng mới tới, và mặc dù đoàn thuyền vẫn bám sát nhau, bồng bềnh trên mặt biển trong suốt, Ross luôn nhìn thẳng trước mặt. Juliet buồn rầu nhận thấy anh không bao giờ nhìn sang phía thuyền nàng.
Anh thận trọng chăng? Khi còn ở trên bãi biển, Juliet đã bị tổn thương trước vẻ mặt lạnh lùng của anh, nên lúc này nàng coi là anh đang bỏ rơi nàng.
Khurrem ngồi cạnh nàng, tay chỉ trỏ với vẻ háo hức. Đất liền mờ mờ hiện ra trong chiều nắng gắt. Những bãi cát trắng trải dài, những ngôi nhà tường vôi trắng toát lấp ló sau những hàng cọ lao xao trong gió.
Những chiếc tháp như hình bát úp vàng chóe trong ánh mặt trời, nhô cao trên những dãy phố hẹp vươn dài tới tận mép nước. Một nhà thờ Hồi giáo, thâm nghiêm với những dãy ban công dài, vượt cao hẳn, và khi thuyền vào gần bờ, họ nghe rõ tiếng của vị giáo sỹ. Những tiếng lầm rầm hòa theo giọng the thé của ông giáo sỹ, tên của thánh Allah được nhắc đi nhắc lại mãi.
Juliet bỗng nắm tay Khurrem. Cô gái mỉm cười.
- Đó là một trong những giờ cầu kinh trong ngày của người Hồi giáo.
Giọng cao ấy là của ông giáo sỹ. Bà có thể nhận ra các giáo sỹ trong màu áo choàng trắng. Quan tể tướng, như bà đã thấy, mặc áo màu xanh. Căn cứ vào màu áo và hình dạng khăn xếp đội đầu có thể biết được phẩm hàm của họ trong triều. Có rất nhiều người phục dịch xuntan, nhưng chúng ta ít gặp ai, trừ ngài Kislar Aga và đám nô lệ.
- Kislar Aga là ai vậy ?
- Đó là quan nội thị đứng đầu hàng ngũ hoạn quan. Ông ta trông coi hậu cung và là mối liên hệ duy nhất với thế giới bên ngoài. Một người rất có thế lực, chớ dại mà làm ông ta phật ý.
Juliet nhíu mày:
- Tôi nghĩ ngoài xuntan ra, không người đàn ông nào được phép vào hậu cung cơ mà.
Khurrem liếc nhìn nàng rất nhanh:
- Kislar Aga không hoàn toàn là đàn ông, cô ta nói nhỏ:
- Ông ta là người châu Phi đã bị hoạn.
- Cả đám nô lệ cũng vậy ư ?, Juliet hỏi giọng run lên vì sửng sốt.
- Tất nhiên, song họ thuộc nhiều chủng tộc khác nhau. Một số là người Phi, một số là người da trắng theo đạo Thiên chúa bị bọn cướp biển bắt.
Đoàn thuyền chạy dọc bờ, chuẩn bị cặp bến. Juliet ôm chặt gói quần áo trong lúc một người mặc quần áo thủy thủ giúp nàng ra khỏi thuyền.
Nàng đánh liều nhìn Ross, song anh đang bước nhanh trên bãi biển, quan tể tướng và toán lính mang gươm kèm chặt hai bên. Mấy người da đen câm lặng dẫn Juliet và Khurrem đi về phía một phố hẹp chạy ngược sườn đồi thoai thoải. Những dãy nhà kho xen lẫn những biệt thự xây bằng đá hoa cương, tán lá bách diệp che khuất những hàng hiên kiến trúc lộng lẫy, và không gian sực nức mùi thơm của gia vị. Juliet ngơ ngác nhìn hiệu làm bánh, cửa hàng đồ gỗ, kho lụa và những thương nhân thuộc các màu da hối hả bước không nhìn ai.
- Đây là hòn đảo của gia vị, Khurrem bình luận:
- Đinh hương trồng được ở đâu ngoài những hòn đảo này, vì vậy xuntan cần nhiều nô lệ làm công việc thu hoạch trên các đồn điền.
- Mà nhân công do bọn cướp biển cung cấp thì rất rẻ, Juliet nói giọng khô khan.
Khurrem nhún vai:
- Họ được ăn uống đầy đủ và khỏe mạnh. Dân tình đói kém ở những vùng mà ông chủ cũ dẫn con qua. Còn ở đây họ không bị chết đói.
- Nhưng họ đã bị tước mất tự do!
- Tự do ư? Chúng ta ai cũng phải phụ thuộc vào ai đó. Ta thuộc về ai đâu có quan trọng, miễn là ta được đối xử tử tế! Là phụ nữ, chúng ta phải làm nô lệ cho đàn ông. Nếu Allah giao ta vào tay ông chủ tốt, ta phải tạ Ơn Người. Đối với đàn bà, còn mong gì hơn thế chứ ?
- Quyền được chọn cuộc sống của mình và chọn người đàn ông chia xẻ cuộc sống ấy với mình.
- Và bây giờ bà được tự do làm vậy ư ?
Juliet mở miệng định nói, nhưng rồi lại thôi. Nghĩ kỹ ra, thân phận của nàng và của Khurem đâu có khác nhau xa? Nàng nhún vai:
- Xem ra lúc này tôi cũng không có tự do, cho nên tranh luận cũng chẳng giải quyết được gì. Cô nghĩ chuyện gì sắp xảy đến với chúng ta ?
Họ đã đi hết quãng đường đất nện, và lúc này tới trước cánh cổng sắt cao, do những người lính mặc quân phục màu xanh, chân đi giày vàng, đầu đội khăn xếp bằng nỉ trắng canh gác. Họ trao đổi gì đó với nhau, sau đó để hai cô gái đi qua.
Juliet tròn xoe mắt nhìn những vạt cỏ xanh được cắt xén rất đẹp và những hàng trắc diệp trông như những người lính gác đã được huấn luyện thuần phục chạy dài dọc theo những con đường rộng vỉa hè lát đá.
Họ bước theo người da đen vào con đường ở giữa, được một đoạn thì tới cổng vào. Đến đây, họ được giao cho một người da đen khác. Chẳng cần phải nghe tiếng thở mạnh và thấy vẻ cung kính của Khurrem nàng cũng hiểu địa vị của người này. Chiếc áo lụa in hoa, dưới chiếc áo khoác giắt thanh gươm to bản và vành khăn kỳ quái hình chóp cao ít nhất là hai bộ trên khuôn mặt đen xì núc ních cho nàng biết ngay đây là Kislar Aga.
Suýt nữa Juliet đã làm theo Khurrem, song chợt nhớ tới địa vị mà nàng cần giữ, nàng nhìn ông ta với vẻ lạnh lùng ngạo mạn.
- Tôi là công nương Juliet Westover, nàng nói:
- Còn đây là cô hầu của tôi.
- Mời theo tôi, ông ta nói, xoay tấm thân đồ sộ:
- Hãy cởi bỏ áo choàng.
Họ làm theo, rồi theo ông ta qua một chiếc sân rộng có đài phun nước bằng đá hoa cương, những tia nước lấp lánh phun lên, rồi rơi xuống những bồn nước đầy cá chép và các loại cá đủ màu sắc. Tiếp đến một cổng nữa, và khu vườn sau cùng họ tới màu sắc vô cùng rực rỡ. Chim chóc đủ các loài bay lượn giữa những hàng cây ăn quả và bụi hồng, làm tổ trên những dây leo và khoe màu lông đẹp trên nền hoa giấy đỏ tím um tùm.
Trang phục của rất nhiều các cô gái đang tụ tập ở đó cũng lòe loẹt không kém. Nằm dài trên mặt đất, hay ngồi rải rác trên tam cấp của ngôi nhà hóng mát nền khảm sứ màu, trông họ giống như một đàn bướm. Juliet thích thú ngắm nhìn những khuôn mặt nhờn nhợt, mày cong lá liễu, mắt kẻ mi đen đang hướng về phía những người mới đến.
Họ vụt dậy cũng giống như đàn bướm, cánh áo lụa, sa tanh sột soạt, thân áo dài bồng bềnh như mây trôi, bím tóc mượt buộc ruybăng hoặc cài ngọc trai. Chiếc quần rộng hoặc váy mỏng tang không che được thân hình tuyệt đẹp và đôi chân đeo xăng đan quai nhỏ bằng da màu.
Lát sau họ xúm quanh nàng, cười khúc khích, xuýt xoa, chỉ trỏ, sờ hàng đăng ten trên áo nàng, rồi lại sờ những xuyến những lắc mà họ đeo, những đôi hoa tai óng ánh để rồi nhíu mày như thể ngạc nhiên tại sao Juliet lại đeo quá ít đồ trang sức. Juliet chịu đựng tất cả những chuyện ấy, miệng luôn mỉm cười trong khi họ líu ríu bàn luận. Nàng còn đang phân vân tự hỏi tại sao lại chỉ có hai màu tóc
- hoặc đỏ quạch hoặc đen nhánh. Nàng tìm được câu trả lời khi thấy bàn tay họ dính màu lá móng
- một loại phẩm nhuộm rất được ưa chuộng. Chả lẽ họ tự nhuộm màu tóc hung của mình thành màu đỏ hoặc màu đen ư, nàng tự hỏi. Đây là các cô gái vùng ngoại Capcadơ sao? Họ thuộc chủng tộc Georgia da trắng ư? Tại sao đi mua các cô gái đẹp tóc vàng, để rồi gò họ vào khuôn thước ARập?
Nàng rùng mình, người rời rã. Suốt một ngày thần kinh căng thẳng!
Đầu óc nàng rối tung. Mà người ngoại Capcadơ là gì mới được chứ? Nàng là người Anh, nhưng tóc lại màu đen. Việc họ mua nàng không giống như mua các cô gái này. Bọn họ là thê thiếp của xuntan. Người ta đã hứa bảo đảm tự do cho nàng... khi có tiền chuộc! Đầu nàng như muốn vỡ ra, hai thái dương đau buốt. Tiền chuộc nào? Đào đâu ra? Sẽ không có thứ đó. Đó chẳng qua là mưu kế của Ross để trì hoãn cái kết cục sẽ phải đến. Và khi quan tể tướng nhận ra ông ta bị lừa, không phải một mà là hai lần, cái chết từ từ mà ông ta báo trước sẽ trở thành hiện thực.
Tiếng người lao xao nhỏ dần, trời đất bỗng tối sầm và khi nàng tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên một chiếc nệm mỏng, khăn phủ giường thơm nức mùi xạ hương. Một lò than nhỏ được đặt trong căn phòng tường đá lạnh lẽo. Mùi hăng hắc tỏa ra từ những thanh củi bằng gỗ lô hội đang cháy từ từ. Nàng đang đưa mắt nhìn chiếc cửa sổ nhỏ mắt cáo treo rèm lụa, bệ lò xây bằng gạch men xanh nhạt và xanh thẫm, và trần nhà vẽ tranh, thì nghe một giọng nhè nhẹ ngay bên cạnh.
Juliet nhìn quanh căn phòng lờ mờ tối. Một bà trông rất duyên dáng, da mịn màng vàng óng như mật ong, cặp mắt màu hổ phách dưới đôi lông mày cong vút, áo choàng thêu kim tuyến, người đeo đầy đồ trang sức đang ngồi trên đống đệm dày. Bà ta hơi ngã người ra phía sau, đôi tay nhỏ đánh móng để nhẹ trên lòng. Giống như cánh chim thiên sứ, người bà ta như tỏa ánh sáng lấp lánh theo từng hơi thở nhẹ, bộ ngực phập phồng lồ lộ dưới làn áo choàng kim tuyến.
- Tôi là Gabriella, giám quản hậu cung. Tôi có trách nhiệm chăm sóc bà trong suốt thời gian bà ở đây với chúng tôi. Tôi đã sai cô hầu của bà chuẩn bị đồ ăn và Khoshab. Bây giờ bà cứ nằm nghỉ, rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Juliet nhỏm dậy:
- Bà thật tốt bụng. Hình như tôi bị ngất xỉu trong vườn bà ?
Gabriella mỉm cười:
- Trời nóng quá mà. Bà vẫn chưa quen biết với khí hậu ở đây. Rồi bà sẽ quen dần và biết chọn quần áo thích hợp. Đôi mắt màu hổ phách ngắm thân hình thon thả của Juliet:
- Bà dùng bữa xong sẽ có người dẫn bà đi tắm. Cô hầu người Ethiopia sẽ mang tới cho bà một số quần áo. Tôi hy vọng bà sẽ hài lòng với lựa chọn của tôi.
- Tôi đâu dám thế, chỉ mới nhìn bà tôi đã thấy bà có khiếu thẩm mỹ tuyệt vời, Juliet đáp, mắt lộ vẻ thán phục:
- Song tôi hy vọng vẫn được phép giữ lại số quần áo cũ của tôi ?
- Tất nhiên, nếu đó là ý muốn của bà. Chúng sẽ được giặt sạch, là cẩn thận để bà mang theo lúc ra về, nhưng thời gian bà ở đây, số quần áo tôi gửi bà mặc mát hơn và thích hợp hơn, đặc biệt khi xuntan vĩ đại cho phép bà tiếp kiến.
Tim Juliet đập rộn lên:
- Có thể như vậy ư ?
- Vì bà là khách của Ngài, nên Ngài có thể muốn biết chắc bà được chăm sóc tương xứng với địa vị của bà. Tự tay tôi sẽ sửa sang y phục cho bà nếu được ngài cho triều kiến. Bà ta xòe tay, để lộ những vết phẩm hồng trong lòng bàn tay:
- Tất nhiên bà chưa thạo những lễ nghi cần thiết cho một dịp như vậy. Tôi sẽ chỉ giúp bà nên ứng xử như thế nào.
Chắc là có sự khác biệt nhỏ về nghi thức giữa triều đình chúng tôi và triều đình của bà ?
- Của tôi ? Juliet buột miệng hỏi.
- Triều đình của Hoàng đế nước Anh. Ở đó bà cũng phải tuân theo một số quy định, đúng không ?
- à vâng, tất nhiên là thế, Juliet chợt nghĩ ra:
- Có lẽ cũng không khác biệt lắm, song tôi sẽ rất biết ơn về những gì bà có thể giúp tôi.
Gabriella nhẹ nhàng đứng dậy, gấu áo choàng lòa xòa trên đôi xăng đan vàng chóe. Juliet thoáng thấy những ngón chân có đánh móng của Gabriella khi bà ta thong thả đi về phía cửa với vẻ cực kỳ duyên dáng.
Bà ta vừa ra khuất thì Khurrem bước vào, bưng theo pho mát, trái cây, mứt đựng trong những cánh hoa hồng để phết lên những chiếc bánh vừng vòng nóng hổi. Cái mà Gabriella gọi là khoshab hóa ra là một loại nước quả. Juliet ăn ngấu nghiến. Hình như đã rất lâu, từ lúc ở khu dành cho nô lệ Ở Bagamayo, họ chưa được ăn uống gì.
- Con đã ăn rồi, Khurrem trả lời khi Juliet hỏi:
- Người hầu không được phép ăn cùng với chủ của họ. Cô ta nhìn Juliet lau tay vào chiếc khăn ướt mà cô ta mang tới, mắt ngời sáng:
- Con không dám tin là mình đang ở trong cung điện của xuntan và con chịu ơn bà về việc đó.
Juliet mỉm cười:
- Em là người bạn duy nhất của tôi ở đây, Khurrem ạ. Làm sao tôi nỡ bỏ em lại được? Đành rằng bà giám quản nói được tiếng Anh, song với những người khác, tôi sẽ cần đến em dịch lại những điều họ nói.
- Con sẽ rất buồn khi người ta mang tiền chuộc tới, và bà từ biệt chúng con.
- Sao em lại biết chuyện ấy? Em đâu có ở đó khi thuyền trưởng Jamieson nói chuyện với quan tể tướng ?
- Thưa bà, ở đây ai cũng đã biết chuyện đó. Người ta rỉ tai nhau. Khó có gì giữ được bí mật trong cung điện đầy những phụ nữ vô công rồi nghề. Quan tể tướng nói với thư lại của ngài..:
- , cô ta nhún vai:
- Rồi chẳng bao lâu, mọi người đều biết cả.
- Ra thế, Juliet chậm rãi nói, nhớ lại giây phút nàng đứng với Ross trên bãi biển. Đó là lý do tại sao anh im lặng chăng? Lúc ấy Khurrem đứng ngay cạnh nàng. Vẻ mặt lạnh lùng cùng cái nhìn đầy tính toán ấy của anh là để tăng thêm sức nặng cho câu chuyện bịa đặt của anh là nàng giàu có và thuộc hàng tiểu thư khuê các. Chỉ cần để lộ một chút sự thật trước mặt cô gái tinh quái như Khurrem là họ sẽ bị lật tẩy ngay.
Thực ra, nàng đã biết gì về cô gái này chứ? Thổ lộ bí mật của nàng với bất cứ ai sẽ là hết sức dại dột. Khurrem có thể sẽ coi đó là dịp tâng công với chủ, cô ta sẽ không trung thành với ai trong khát vọng tìm được ông chủ mới có thế lực. Ngay cả lời nói buột miệng trong lúc vui chuyện, không hề có ác ý cũng sẽ đưa đến hậu quả tương tự. Juliet cố kìm cho khỏi rùng mình khi nàng nghĩ lại những lời cuối cùng của quan tể tướng.
Nàng cố nhoẻn miệng cười:
- Khurrem này. Tới lúc tôi rời Zanzibar, chắc chắn em sẽ thu hút được sự chú ý của một vị tổng trấn thượng khách, hoặc một tộc trưởng ARập giàu sang nào đó.
- Nếu thánh Allah muốn vậy, thưa bà, Khurrem nói:
- Con hy vọng thánh Allah sẽ mỉm cười với cả bà và con.
Juliet nằm sấp, hơi nước trùm kín tỏa mùi thơm ngào ngạt. Duỗi dài trên chiếc giường đá, người trần như nhộng, mồ hôi đầm đìa, nàng để cho những cô hầu phòng chà xát người nàng bằng những khăn vải ráp.
Sau khi họ thoa lên người nàng các loại dầu thơm mùi hoa và xoa bóp kỹ, nàng nằm yên để bà coi bồn tắm khéo léo nhổ đi những lông mọc không đúng chỗ trên người nàng. Dưới những bàn tay rắn chắc và khéo léo, nàng cảm thấy hoàn toàn thư thái, bao nhiêu những căng thẳng trong ngày biến đâu mất, người nàng như đang trôi trong trạng thái hoan lạc. Tóc nàng được gội nước, vò kỹ, rồi xức một loại dầu thơm, sau đó luồng nước hoa hồng lạnh làm nàng tỉnh táo và máu chạy rần rật trong huyết quản nàng.
Những cô hầu trẻ nâng nàng dậy, cuốn người nàng bằng những chiếc khăn tắm to mềm mại và dùng trâm cài những lọn tóc trên đầu nàng. Từ phòng tắm, họ đưa nàng ra phòng ngoài, chỉ cho nàng chiếc giường thấp dài và nàng khoan khoái gieo mình xuống đó. Lát sau nàng ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, nàng thấy ánh đèn mờ mờ treo cao trên những bức tường sơn trắng. Khurrem ngồi trên đệm, chân bắt chéo ngay cạnh nàng. Thấy nàng tỉnh, cô ta cựa quậy và nói:
- Bà giám quản bảo cứ để bà ngủ. Bây giờ con sẽ đưa bà về phòng giành riêng cho bà. Khurrem vụt đứng dậy và Juliet nhận thấy nước da cô hầu gái mầu nâu bóng, mái tóc để xõa trơn mượt. Chiếc áo choàng cô ta mặc ở chợ nô lệ được thay bằng chiếc áo sa tanh xanh dài chấm gối và chiếc quần mutxơlin mềm mại.
Juliet đứng dậy mặc chiếc áo mà Khurrem đưa cho nàng, để mặc chiếc khăn tắm tuột khỏi người. Nàng bước theo cô gái, đầu vẫn còn lơ mơ vì ngái ngủ. Những người đàn ông béo tốt, mặt ngơ ngơ đi qua trước mặt hai người. Họ hầu hết là người châu Phi, song thỉnh thoảng cũng thấy mấy người mặt mũi khôi ngô, màu da nhạt hơn. Họ không để ý gì đến mấy cô gái, lặng lẽ bước đi, dáng õng ẹo như đàn bà làm Juliet cảm thấy rờn rợn. Nàng nghĩ bọn họ đều đã bị hoạn, đã mất đi cái nam tính của họ, song nhìn những khuôn mặt vô cảm ấy, nàng có cảm giác họ cũng chẳng bận tâm về điều đó.
Như đọc được suy nghĩ của nàng, Khurrem nói:
- Người ta mua từ lúc họ còn nhỏ, trước khi họ biết mùi đời. Một số người bằng lòng cam chịu, song nhiều người khác đã trải qua những dằn vặt khi dục tình không được thỏa mãn. Họ thường xuyên được quan ngự y kiểm tra để cầm chắc họ đúng là đã bị hoạn hết. Cô ta nhìn ngoái lại đằng sau, rồi hạ giọng:
- Họ bảo Kislar Aga vừa tồi tệ lại vừa đồng bóng, nhưng xuntan lại hay nghe lời ông ta, vì vậy bà nên cẩn thận với ông này. Sống hay chết đều do ông ta định đoạt.
Juliet rùng mình nhớ lại cặp mắt ti hí lạnh lùng của viên quan nội thị. Có người đàn ông nào mà tính khí lại không đồng bóng khi bị lôi khỏi gia đình, bán cho người ta làm nô lệ, và rồi bị cắt xẻo một cách khủng khiếp như vậy
- mà tất cả là theo lệnh của xuntan, một kẻ chỉ có thượng đế mới biết có bao nhiêu cung tần mỹ nữ để thỏa mãn những trò huê tình quái đản của hắn.
- Song em quên một điều, Juliet nói với vẻ chắc chắn,
- Kislar Aga chỉ còn quyền với số cung tần mỹ nữ của xuntan. Còn tôi là con tin đang đợi tiền chuộc, do đó không thuộc quyền ông ta. Ông ta không có lý gì để mắt đến tôi.
- Không đâu, thưa bà. Tất cả đàn bà con gái ông ta sẽ để mắt đến.
Bà cần khôn ngoan đừng để mất lòng ông ta, vì ai nói trước được tương lai sẽ như thế nào ?
Họ đã tới phòng giành riêng cho Juliet. Trong phòng có hai chiếc chiếu làm chỗ ngủ để đầy đệm. Một chiếc đèn đồng thau, chụp đèn bằng sứ tỏa sáng mờ mờ trên cao. Chiếc lò sưởi bằng đồng đúc hình con công sưởi ấm căn phòng. Một đĩa trái cây, nhiều loại Juliet chưa bao giờ nhìn thấy, đặt cạnh bình nước quả trên chiếc bàn thấp. Khurrem rót một ít vào chiếc cốc cao, rồi đưa cho Juliet lúc đó nằm duỗi dài trên đệm.
- Bà thấy nước quả uống được chứ ạ ?
- Ngon lắm, Juliet trả lời, đang khát sau khi tắm và sau giấc ngủ dài.
Khurrem cười:
- Đó chính là tên gọi của thứ nước này. Cô ta nhìn chiếc chiếu thứ hai:
- Bà có muốn con ngủ ở đây không, thưa bà? Nếu bà muốn nằm một mình, con sẽ xuống ngủ ở khu giành riêng cho người hầu cũng được a.
- :
- Ở đây với tôi, Khurrem ạ. Không có em giúp, tôi sẽ chẳng biết đâu mà lần. Nàng chợt nhớ những lời Khurrem nói lúc ngoài hành lang:
- Khi nói về tương lai, em có nhắc đến Kislar Aga là nghĩa làm sao ?
Cô gái nhẹ nhàng ngồi xuống chiếu bên cạnh. Đôi mắt tròn của cô ta dịu dàng:
- Người ta bảo tương lai của mỗi người được quyết định ngay từ khi mới lọt lòng, nhưng chỉ có Allah mới biết nó đi về đâu. Những gì ta hy vọng và cầu nguyện không thay đổi được định mệnh. Chúng ta không thể tự điều chỉnh được đường đời của mình, nó đã được quyết định trước bởi những sự kiện chúng ta không thể kiểm soát được.
- Đó cũng là đức tin của chúng tôi, song điều này có liên quan gì đến tình thế hiện nay của ta ?
- Bà hy vọng sẽ được trả lại tự do và bà cầu nguyện thân phụ của bà nghe thấu lời thỉnh cầu của bà. Bà rời nhà ra đi chắc cũng đã nhiều tháng rồi, phải không ạ ?
- Đúng thế.
- Xuntan sẽ đòi giá cao. Với bậc công nương, lệnh phụ thì bao giờ cũng vậy. Cầu mong thân phụ bà mạnh khỏe giàu sang khi ông nhận được yêu cầu đòi tiền chuộc. Dù vậy chăng nữa, số tiền chuộc cũng cần chuyển qua tay nhiều người. Điều này đã thành lệ. Sẽ rất mất thời gian, vì vậy con mới thưa với bà về chuyện quan nội thị.
Juliet hơi run, song vẫn làm bộ nói cứng:
- Tất cả những điều tế nhị mà em vừa nói tựu chung lại là chỉ cần cha tôi còn sống, còn đủ tiền để lót túi những vị chức sắc trước khi tiền chuộc đến được xuntan, thì tôi không có gì phải lo lắng, trừ thời gian chịu sự giám sát của quan nội thị phải không ?
Khurrem cúi đầu xác nhận.
- Và vì thế, nếu có chuyện không may xảy ra, tôi sẽ rơi vào tay của Kislar Aga, nên đừng dại dột làm mất lòng ông ta ngay từ đầu chứ gì?
Yên tâm đi, cô bạn, Juliet vui vẻ nói tiếp:
- Tôi sẽ đối xử hết sức lịch sự với ông ta. Rồi khi về đến nhà, tôi còn gửi cả bưu thiếp cho ông ta chưa biết chừng.
Trước vẻ bối rối của Khurrem, nàng phá lên cười, gieo mình xuống đống nệm. Liệu có ai ngoài mặt cười nói như sắp hóa rồ, trong khi lòng nặng trĩu vì linh tính thấy chuyện chẳng lành hay không? Nàng không thể suy nghĩ cho đến đầu đến đũa vào lúc này. Nàng nhắm mắt, cố tránh những ý nghĩ rối bời như đám rong biển đang rập rình theo nước triều lên xuống. Nàng không nghe tiếng Khurrem đứng dậy vặn nhỏ bớt ngọn đèn. Nằm trong đống chăn nệm satanh mềm mại, nàng không suy nghĩ gì nữa, người như trôi nổi theo nước triều.
Giấc ngủ qua đêm làm sức lực phục hồi nhanh thật, nàng vừa đi vừa thầm nghĩ. Bao sợ hãi đè nặng lên ta khi màn đêm buông xuống, những móng sắc quặp chặt đầu óc mệt mỏi của ta hình như đỡ ghê gớm hơn khi bình minh rạng rỡ báo hiệu ngày mới. Cũng không hẳn là đỡ sợ hơn, những ít ra cũng chịu đựng được. Khó có thể nói được rằng niềm lạc quan ứa ra qua các lỗ chân lông, nhưng cơ thể và đầu óc sảng khoái là điều quý nhất khi phải xử lý những vấn đề hầu như không thể giải quyết được. Có hai chuyện nàng phải tính toán:
- làm sao trốn khỏi chỗ này, và làm thế nào giữ bí mật việc nàng không còn là trinh nữ. Giải quyết được chuyện đầu, chuyện sau sẽ không còn phải lo nữa. Vì vậy, việc trước tiên phải làm là tìm hiểu đường đi lối lại trong cung điện, phát hiện quy luật tuần phòng ở hậu cung và xem tường ngoài hậu cung thế nào. Còn nàng sẽ phải làm gì nếu thành công, thoát được ra ngoài, để rồi không một xu dính túi, lần mò tìm lối trên các phố của Zanzibar lại là một vấn đề khác mà nàng quyết định lúc này chưa nghĩ tới vội.
Nhưng xem ra bà giám quản hậu cung có những kế hoạch khác giúp nàng giết thời gian. Ngay khi nàng vừa ăn bữa sáng mà Khurrem đưa tới, một tiểu đồng da vàng, mắt nâu, mặc y phục nhung xanh, đầu đội chiếc mũ có đính ngọc trai cầm thiếp của Gabriella mời nàng tới gặp bà.
Khurrem giúp nàng mặc quần áo. Giữ đúng lời, bà giám quản hậu cung đã gửi cho nàng một số váy áo. Juliet chọn mặc chiếc áo cổ viền đăng ten, chiếc quần satanh rộng ống vàng óng ánh, áo gilê thêu ren và khoác chiếc áo choàng lụa màu hổ phách. Không còn đủ thời gian chải tóc, nên nàng dùng giải ruybăng satanh màu vàng buộc gọn nó sau gáy.
- Thưa bà, tiểu đồng sẽ dẫn bà đi ạ, Khurrem nói:
- Chú ta đang đợi ở ngoài.
- Cậu ta trẻ quá, chắc chỉ khoảng tám chín tuổi. Họ gọi cậu bé là gì ?
- Cậu này là Dạ lan hương. Chúng đều được đặt theo tên của các loài hoa. Tất cả những gì thuộc sở hữu của xuntan đều có tên mới, cả các cung tần mỹ nữ cũng vậy. Không ai được phép mang tên trần tục.
- Bước vào cuộc đời mới phải mang tên mới, Juliet đăm chiêu nói.
- Không biết họ sẽ đặt cho tôi tên gì
- tất nhiên là nếu tôi phải ở lại đây.
Trông tôi thế nào ? nàng vội hỏi, cố gạt bỏ cảm giác lạnh buốt đang chạy suốt sống lưng.
- Thưa bà, màu sắc rất hợp, song trông bà hơi xanh. Con chắc bà giám quản sẽ đưa bà phẩm nhuộm.
- Phẩm nhuộm ư? ở Anh, chúng tôi không dùng thứ đó, hay ít ra những người khả kính không làm như vậy. Tôi dám nói các cung tần mỹ nữ an nhàn chắc có dùng phẩm nhuộm. Nàng cười nhìn Khurrem đang bối rối, rồi bước ra hành lang:
- Dạ lan hương! Tôi nghĩ chắc cậu không nói được tiếng Anh, đúng không ? Nàng thở dài khi thấy mặt cậu bé nghệt ra:
- Quả cậu ta không biết thật. Khurrem thì chưa biết gì, còn bà giám quản biết nhưng chắc là không nói, nên ta sẽ phải tự mình tìm hiểu mọi việc.
Đến trước cửa phòng bà giám quản, Juliet mỉm cười, vuốt nhẹ bên má mềm mại của cậu bé và nói:
- Cám ơn Dạ lan hương nhé.
Cậu bé mỉm cười đáp lại người đàn bà da trắng xa lạ đang nói chuyện với mình bằng thứ tiếng cậu chưa bao giờ nghe.
Juliet gõ cửa và nghe tiếng mời vào. Một lần nữa nàng lại đứng trước người đàn bà cực kỳ kiều diễm đang ngồi dựa trên nệm. Ban ngày trông bà ta không trẻ như Juliet nghĩ, song những đường nét trên khuôn mặt bà ta được tô rất khéo, lông mày, bờ mi kẻ đen làm bà ta trông như một người đẹp trẻ mãi không già.
- Bà dùng cà phê chứ ?, giọng bà ta thánh thót:
- Mời bà ngồi. Bà ta vỗ tay và lập tức một cô hầu xuất hiện.
Juliet nhận ly nhỏ cà phê đặc pha rất ngọt. Nàng biết Gabriella đang chăm chú theo dõi nàng:
- Bà vừa lòng với số quần áo chứ ? bà ta hỏi.
- Cám ơn bà Gabriella. Đúng như bà nói, mặc chúng rất mát và dễ chịu hơn nhiều.
- Mặc quần áo phương Đông là cả một nghệ thuật, bà ta nói tiếp.
- Bà có được vẻ đẹp tự nhiên, song bà cần phải được trau dồi thêm về cách đi đứng và nghệ thuật làm tôn thêm vẻ ngoài của bà.
Juliet nghẹt thở trên ly cà phê:
- Bà muốn nói tôi cần được huấn luyện như các cung tần ư ?
Gabriella xòe bàn tay móng nhuộm hồng:
- ấy là tôi nghĩ vậy, để giúp bà trong lúc chờ đợi.
Juliet cắn môi suy nghĩ, rồi nhìn thẳng mắt bà ta
- ý bà muốn nói là các cuộc thương lượng còn kéo dài, và tôi có thể sẽ phải ở đây lâu phải không ?
- Có thể như vậy, thưa bà. Với những vấn đề loại này, ta thường phải kiên nhẫn.
Juliet giấu ánh mắt của nàng bằng cách làm ra vẻ đang nhấm nháp ly cà phê. Nếu tiền chuộc không thấy, nàng nghĩ, thì nàng đã được huấn luyện để nhập vào hậu cung.
Phải chăng bà giám quản đã nghĩ tới điều đó?
Đó có phải là lý do tại sao bà ta lại tử tế với nàng thế không? Đâu phải họ vô cớ gấp rút chuẩn bị trước cho nàng nếu việc thương lượng không đem lại kết quả? Trước đây có bao giờ gặp trường hợp như thế này không?
Tất nhiên nàng có thể từ chối và tỏ ra mình bị xúc phạm, hoặc là chấp nhận những gì bà ta vừa gợi ý, nói rõ là nàng làm vậy để giết thời gian. Cách thứ hai có vẻ khôn ngoan hơn, vừa giữ được thiện ý của bà giám quản trong khi vẫn tìm đường tẩu thoát. Nếu không được, nàng vẫn có thể cầu xin bà ta rủ lòng thương hại, thú nhận rằng nàng không biết gì về tập quán của đạo Hồi. Không ai trực tiếp hỏi nàng có phải là trinh nữ không, và ở chợ nô lệ cũng chẳng ai cho nàng được tự chọn. Cả hai bên đều chịu tôi như nhau.
Đôi mắt nâu thơ ngây mở to nhìn bà giám quản có vẻ đẹp cổ điển:
- Thưa bà Gabriella, bà thật có thiện ý, và tôi cũng cần phải làm việc gì đó cho hết thời gian. Nàng thận trọng nói tiếp:
- Tôi cũng muốn được đi thăm Zanzibar mà tôi mới chỉ nhác thấy trên đường tới đây. Tôi tin rằng còn có nhiều nơi đẹp mà người phương Tây như tôi rất quan tâm:
- Nàng im bặt khi thấy đôi mày tuyệt đẹp của bà ta rướn lên đầy vẻ sợ hãi.
- Bà Juliet thân mến! Việc như thế không bao giờ được phép đâu!
Không một phụ nữ nào dưới sự bảo trợ của xuntan được phép vào các phố xá của Zanzibar, dù khoác áo chùng và đeo mạng che mặt đi nữa.
Hành động thiếu đoan trang ấy sẽ bị trừng phạt với mức nặng nhất.
- Nhưng đi.... có lính gác!
- Juliet thu hết can đảm nói lại:
- Vả lại tôi là khách chứ đâu phải người của hậu cung..:
-
- Không được, bà giám quản nghiêm giọng nói
- Tôi bỏ qua những lời bà nói vì bà không có đức tin như chúng tôi, song tôi xin bà đừng bao giờ nêu lại vấn đề này. Các vệ binh không có thời gian để phục vụ những sở thích kỳ quặc của phụ nữ, mà những lời này của bà mà đến tai quốc vương thì ..:
-. Mặt bà ta lộ vẻ hãi hùng.
Juliet nghiến răng, cố giữ thẳng người. Bà giám quản đang hình dung ra hình phạt gì? Tra tấn, thậm chí là cái chết chăng? Vì đã dám làm những việc mà bất cứ cô gái Anh nào cũng hoàn toàn có quyền tự do làm tùy thích? Nàng hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra nhè nhẹ.
- Thưa bà Gabriella, xin bà lượng thứ cho. Bà trách mắng tôi là đúng. Tôi không nên để bà mắc tội vì những lời thiếu suy nghĩ của tôi.
Tôi sẽ không bao giờ nói lại chuyện ấy, mà sẽ quyết học các tập quán của đất nước bà, để bà khỏi phải xấu hổ vì những hành động của tôi. Là khách của quốc vương, tôi có trách nhiệm phải cư xử đúng phép tắc để khỏi mang tiếng cho ngài.
Bà giám quản mỉm cười, mặt dịu lại. Bà ta lắc chiếc chuông nhỏ gọi tiểu đồng Dạ lan hương:
- Bà có khách thăm đấy. Ông ta là Thuyền trưởng chiếc tàu bị đắm trên biển chúng tôi. Dạ lan hương sẽ dẫn bà tới phòng khách hậu cung là nơi dùng để tiếp khách đến thăm. Ở đó, bà sẽ được phép viết thư cho thân phụ của bà nói rõ rình hình. Vị khách này đã biết rõ các điều kiện của quốc vương chúng tôi, nhưng cần phải có thư do chính tay bà viết làm bằng cứ là bà đang có mặt ở đây. Xin bà hãy thận trọng vì quan tể tướng, người đưa bà về đây, sẽ đọc thư của bà trước khi cho cầm đi.
Juliet cúi đầu tỏ ý vâng lời:
- Quan tể tướng có mặt trong cuộc gặp này không, thưa bà ?, nàng hỏi, cố giữ vẻ điểm nhiên mặc dù tim nàng đang đập như trống làng.
- Không. Bà chỉ có một mình, nhưng tất nhiên là dưới sự giám sát của người trông coi phòng khách. Và bà cũng phải trùm áo, đeo mạng che mặt đúng như quy định khi có mặt người đàn ông, cho dù người đó thuộc chủng tộc khác. Bà ta nhẹ nhàng đứng dậy, đưa cho nàng chiếc áo choàng muxơlin màu đỏ sẫm.
Juliet lại một lần nữa trùm kín từ đầu đến chân, bước theo Dạ lan hương, mạng che chỉ hở đôi mắt như bà giám quản đã dặn. Chú tiểu đồng đưa nàng qua một sân khác và cuối cùng tới một chiếc cổng có lính gác. Dạ lan hương nói gì đó với người lính gác da đen, sau đó họ được phép bước ra phòng phía trước cổng.
Dạ lan hương gập người chào nàng, rồi đứng dựa tường chờ đưa nàng trở về. Phải mất một lúc Juliet không thấy gì phía bên kia sân đầy nắng, sau đó nàng thấy một người da đen áo quần lòe loẹt, thơm nồng vì xức quá nhiều hương hoa violet. Ông ta chỉ tay qua phía phòng đối diện.
Juliet từ từ xoay người, dùng môi giữ chặt chiếc mạng che mặt bằng vải muxơlin mỏng. Một người cao lớn, khuôn mặt diều hâu đứng quay lưng về phía cửa sổ đang nhìn nàng với vẻ dửng dưng. Anh ta mặc sơ mi trắng bên trong chiếc áo chẽn viền kim tuyến. Ống quần đen vén gọn trong đôi giày cao cổ. Mất một lúc nàng không nhận ra là ai, nhưng khi anh bước tới, đôi mắt xanh nhìn thẳng mắt nàng, thì nàng nhận đó là Ross.
Anh gập người chào:
- Thưa bà, anh trịnh trọng nói:
- Bà sẽ thấy giấy bút trên bàn. Có một chiếc tàu Pháp đang đậu ở cảng. Xin bà viết ngắn gọn, nếu không sẽ không kịp trước khi tàu nhổ neo. Món tiền đòi chuộc là hai mươi lăm ngàn bảng Anh. Còn viết thế nào xin tùy bà. Anh lại cúi chào, rồi đi ngang qua bàn, tới đừng tỳ tay lên bậu đá cửa sổ, mắt nhìn xuống vườn với thái độ hoàn toàn thờ ơ.