Chương 21
Tác giả: Janet Dailey
- Em gần như điên lên - Eden xác nhận - Em cứ gào la hét. Ông nội em đánh em hai lần. Em đã nổi điên - cô nói để bênh vực cho hành động của ông nội cô
- Và có người đã trông thấy ông nội em đánh em - Kincade lắc đầu, anh nhận thấy chuyện tai hại này đã có ẩn chứa nhiều yếu tố vô tội - chính vì thế mà có tin loan ra là ông nội em đánh em thật tàn bạo để chứng tỏ rằng Jeff đã có hành vi cưỡng hiếp em
- Dạ - Eden gật đầu - Khi em bình tĩnh trở lại, ông nội em hỏi chuyện gì đã xảy ra, em nói cho ông biết Jeff định hiếp em. Ông muốn biết lý do tại sao em lại đến gặp Jeff...
Mới hỏi xong thì Vince từ trong nhà bước ra. Ông nội bảo anh ấy dẫn em vào nhà
- Thì ra Vince đã về nhà rồi?
Cô ngần ngừ một chốc mới gật đầu đáp:
- Vâng. Vince về nhà trước em vài phút. Anh ấy và Rebecca gây lộn nhau, cho nên anh đưa thẳng cô ấy về, rồi anh về nhà. Sau đó, ông cảnh sát trưởng và người phụ tá đến, rồi xe cứu thương đến. Lão Lot bèn thẩm vấn em..
- Lúc ấy Lot Williams đã làm cảnh sát trưởng rồi à?
- Làm rồi. Lão cứ bảo em kể hoài kể mãi chuyện đã xảy ra - Eden lắc đầu, cô kể lại chuyện lão ta cố bóp méo sự thật, muốn làm cho sự kiện xảy ra khác đi, muốn mọi việc xảy ra đều do lỗi của cô, chính cô đã tạo ra cái chết của Jeff, chính cô cố ý giết chết Jeff
- Em không có luật sự đại diện à? Lão ta có nói cho em biết là em có quyền có luật sư đại diện không?
- Có, lão có nói. Nhưng em nghĩ em không cần luật sư, cho nên khi ông nội em bảo em trả lời các câu hỏi của lão ta, em trả lời. Đây không phải là một vụ giết người, em không biết lão ta nghĩ sao mà lại nói thế
- Nhưng lão ta nói em đã giết người
- Mọi người đều nói thế. Công Tước DePard cũng tin chắc như thế
- Không phải mọi người đều tin thế. Hội thẩm đoàn tin em mà
- Đúng thế - Nụ cười châm biếm nở trên môi cô một hồi lâu
- Chuyện đã xong rồi, Eden !
- Chưa đâu ! - cô thở dài - DePard không chịu để yên chuyện. Lão ta muốn em phải trả giá, muốn mãi
Cô thoa bàn tay lên cánh tay đang giữ tấm chăn trơn, da trên cánh tay nổi ốc khi nhớ đến tay của Jeff đặt lên người cô. Cô lại cảm thấy người nhớp nháp dơ bẩn, nhớp như vào cái đêm hôm ấy
- Em cần đi tắm vòi sen
Cô bước vào phòng tắm kế đấy. Kincade nhìn cánh cửa buồng tắm đóng lại. Anh nghe tiếng khoá cửa kêu cách, và đứng yên một hồi lâu. Anh nghĩ chắc còn có nhiều chuyện khác nữa ngoài chuyện Eden đã kể cho anh nghe, nhưng cứ đợi đấy đã. Anh đi đến cửa sổ, kéo tấm màn mở ra để cho ánh mặt trời lùa vào phòng
Anh nhìn xuống dòng xe cô chạy dưới đường phố. Vince chắc ở đâu đó ngoài phố, nhưng đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian dài, khá dài. Vince không làm anh bận tâm. Mà chính Eden mới làm cho anh bận tâm. Anh đã tự nhủ, anh không nên lo lắng gì đến chuyện xảy ra cho cô, nhưng không được, muộn quá rồi. Anh đã quan tâm đến cô rồi
Cửa buồng tắm đóng lại làm cho tiếng nước tuôn ra ở vòi sen nghe nhỏ đi, không ào ào mà chỉ xeo xeo nho nhỏ. Nghe tiếng nước chảy, Kincade bỗng hình dung ra cảnh Eden đứng duới các tia nước vòi sen, hai tay đưa cao, mặt ngẩng hứng lấy làn nước đang phun xuống khắp người cô
Anh mím môi lại, vẻ căng thẳng, hằn học, bắp thịt ở hàm ở má giật giật. Anh bực bội quay đi khỏi cửa sổ, bước ra cửa, trước khi ra, anh dừng lại lượm lấy số áo quần dơ trên nền nhà
Mười phút sau, anh không nghe có tiếng nước chảy ở vòi sen nữa. Kincade mặc áo quần chỉnh tề, áo sơ mi sạch sẽ bỏ vào quần Jeans, miệng ngậm xì gà. Một làn khói xanh cuồn cuộn bay lên ở đầu điếu thuốc. Khi anh từ từ thả bộ đi quanh trong phòng khách của căn hộ, nhờ tấm thảm bằng vải nhung mịn màng, nên không nghe tiếng ủng nện trên nền nhà
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến anh dừng lại. Anh vội bước đến cái bàn làm việc nhấc ống nghe lên. Giọng của Sắt Rỉ cất lên ở đầu dây bên kia:
- Chào, Kincade đấy hả, tôi đây. Có gì may mắn không?
- Không, còn anh?
- Cũng như anh. Tôi đã hỏi nhiều nơi. Tôi nghĩ con mồi của ta là khách thường xuyên của thành phố này, vì có người biết rõ hắn. Tôi tin chắc như thế
Kincade cố nghĩ xem ai lại biết hắn. Nhưng nghĩ không ra
- Người ấy là ai? Chúng ta có thể tìm ra hắn được không?
- Hắn là một tay làm nghề đánh bài cào ở khách sạn Nugget, hắn làm ca đêm. Tên hắn là Max, hay đại loại như thế. Hắn cao gần 1mét 8, nguời mảnh khảnh... nặng khoảng 70 ký, tóc đen, rẽ đường ngôi ở giữa, chải láng mượt ra sau. Hắn để bộ râu cá chốt dài. Cô bồi bàn ở quán cốc tây nói chúng ta sẽ dễ dàng nhận ra hắn lắm. Chỉ nhìn ai giống tài tử Snidely Whiplash là chính hắn đấy
- Thế thì dễ. Có lẽ quá dễ - Kincade để điếu xì gà xuống cái gạt tàn, rồi ghi vắn tắt vài hàng lên tập giấy ghi chép do khách sạn cung cấp
- Đúng, tôi thấy thế. Nhưng không có gì bảo đảm Vince đã tiếp xúc với thằng cha này khi hắn vào thành phố. Đấy, cho nên vẫn không có gì chắc chắn là Vince đang còn ở Reno
- Tôi có linh cảm hắn còn ở đây
- Rồi sẽ biết. Tôi đã gọi điện đến các khách sạn ở nội thành có, dọc đường ngoại thành có, chỉ trừ khu phố anh ở. Hắn không đăng ký vào khách sạn ở đấy đâu, ít ra thì hắn cũng không đăng ký tên thật của hắn
- Điều đó không làm tôi ngạc nhiên
- Tôi cũng thế - Sắt Rỉ đáp - Cho nên tôi có kế hoạch đến Nugget vào ca đêm, để xem Vince có đến tiếp xúc với thằng cha Max này không
- Tôi sẽ đến gặp anh ở đấy
- Nếu tôi là anh, thì tôi không làm thế. Thế nào Vince cũng đề phòng anh, nhưng hắn không ngờ tới. Tôi tính như thế này, nếu hắn không có mặt ở Nugget, có lẽ tôi sẽ nhờ bạn hắn cho tôi số điện thoại nơi hắn đang ở. Hy vọng như thế này hắn sẽ chẳng nghi ngờ gì hết
Kincade đành phải bằng lòng
- Có lẽ như thế là hay nhất
- Tôi nghĩ thế. Vậy anh cứ ở tại khách sạn đi, nếu tôi tìm ra manh mối, tôi sẽ báo cho anh ngay
- Tốt quá
- Bây giờ tôi phải đi ngủ khoảng hai giờ - Sắt Rỉ nói rồi cho Kincade biết số điện thoại ở khách sạn bên vệ đường nơi anh đang ở - Hẹn nói chuyện với anh sau. Hãy cẩn thận đấy
- Anh cũng thế - Kincade gác máy
- Điện thoại của người hợp tác với anh phải không?
Anh quay lại. Eden đứng trên ngưỡng cửa phòng ngủ, tóc vẫn còn ướt, chiếc áo choàng bằng vải hoa của khách sạn bó quanh người, mặt mày đã kỳ cọ sạch sẽ, tươi rói. Anh đáp:
- Của Sắt Rỉ - Kincade xé tờ giấy có ghi chép, xếp lại, bỏ vào túi trên áo sơ mi
- Anh ấy đã tìm ra Vince rồi à? - Cô vẫn đứng yên bất động, vẻ mặt căng thẳng. Thái độ của cô cho Kincade biết rằng cô cũng tin anh trai cô vẫn còn ở tại Reno
- Chưa - anh nhìn cô chăm chú một hồi lâu, rồi hỏi - Em có biết có ai tên Max không?
- Max à? - cô lặp lại với vẻ như cô biết người này có tầm quan trọng ghê lắm
- Đúng, tên Max
- Không, em không biết tên này. Có phải Vince quan với người này không? - cô nghẹo đầu về một bên, hỏi
Kincade cười
- Eden, anh không thích chơi xì phé với em. Thỉnh thoảng em đừng để lộ chân tướng ra nhé
Nhưng chính việc cô không để lộ phản ứng hiện ra mặt mới làm cho anh phân vân. Phải chăng cô không biết ai tên Max này, tại sao cô lại dấu giếm?
- Em không biết anh nói cái gì hết
- Thật không biết à? - anh nhướng mày hỏi, vẻ thích thú
- Không, em... - cô dừng lại vì có tiếng gõ cửa
- Nhân viên phục vụ đây - có tiếng nói ở bên ngoài
- Anh đã gọi mang thức ăn sáng lên. Anh nghĩ chắc là em đói rồi - Kincade bước ra cửa
Một người bồi bàn mặc vét tông trắng đẩy chiếc xe thức ăn vào phòng
- Xin chào ông Harris. Thật sung sướng gặp lại ông ở đây. Xin chúc ông một ngày vui chơi tuyệt vời - Anh ta trông thấy Eden ở ngưỡng cửa, cười tươi chào cô - Xin chào bà - cô gật đầu đáp lại vừa tay lên nắm chặt hai tà áo khoác trên ngực gần cổ - Ông muốn tôi để thức ăn ở đâu, ông Harris?
- Để trên ấy cho tiện - Kincade chỉ một chỗ rộng rãi gần bàn làm việc
- Dạ - anh ta gật đầu rồi đẩy chiếc xe đến đấy với hai bàn tay lành nghề, anh bồi dọn bàn ra, sắp xếp ngay ngắn các thứ trên bàn rồi lấy thức ăn nóng hổi trong lò ở dưới cái xe đẩy ra. Mùi thịt chiên giòn, mùi cà phê mới pha, mùi bánh mì nướng thơm ngát cả phòng khách.
- Ông cần tôi rót cà phê ra không, thưa ông Harris?
- Chúng tôi làm lấy được rồi - Kincade ký vào tờ hoá đơn rồi đưa lại cho anh ta - cám ơn anh
- Không sao. Khi nào ông bà dùng xong xin cứ gọi cho biết, chúng tôi sẽ lên dọn dẹp sạch sẽ ngay - anh bồi đi ra phía cửa - Chúc ông bà ngon miệng
Kincade khoá cửa, quay vào. Eden vẫn đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ. Anh nói :
- Nên đến ăn kẻo nguội - Nói xong, anh kéo ghế ngồi xuống
Eden bước đến, ngồi vào chỗ, đưa mắt nhìn khắp đồ đạc trên bàn, để ý đến cái khăn bàn trắng, ly tách có chân bằng thuỷ tinh, lọ rắc tiêu muốn cá nhân, và một bình thấp bằng thuỷ tinh với một đóa hoa hồng và một cành lá non
Cô đưa tay sờ cánh hồng nhung, hỏi anh :
- Khi anh gọi mang bữa ăn lên phòng, họ thường bày biện như thế này à?
- Ở những khách sạn sang họ mới làm - anh thờ ơ đưa mắt nhìn qua bàn, cố nhìn vẻ ngạc nhiên trong đôi mắt cô. Anh đã sống quá nhiều năm tại các khách sạn. Cho nên những thứ sang trọng như thế này đối với anh không lạ lùng gì, không làm anh ngạc nhiên
- Tuyệt quá - cô mở cái khăn màu hoa cà ra và trải lên đùi
- Đúng thế - Kincade cắt trứng tráng. Mùi gia vị bốc lên thơm ngát. Mùi thơm nhắc anh nghĩ đến Eden, bề ngoài cô dịu dàng xinh đẹp, bên trong lại ấm áp bất ngờ. Sau khi thấy cô ăn một miếng, anh hỏi - Trứng tráng ngon không?
- Rất ngon. Mà anh nói đúng... em đói meo
- Anh nghĩ chắc thế nào em cũng đói meo. Vì anh cũng đói
Khi thấy cô chỉ gật đầu không nói năng gì, Kincade cũng giữ im lặng một hồi để ăn cho dịu bớt cơn đói, rồi mới nói tiếp
- Em muốn kể tiếp cho anh nghe chuyện xảy ra không?
- Kể tiếp à? - Eden giật mình khi nghe anh hỏi, cô nhìn lên
- Ừ, kể tiếp cho hết. Theo như em kể thì không có bằng chứng gì cụ thể để buộc em tội sát nhân được. Nghi ngờ không đủ. Mà phải có gì hơn nữa mới buộc tội được
Kincade phết mứt dâu lên một lát bánh mì nướng và đưa cho cô
- Có Rebecca Sander đấy - cô đáp, rồi giải thích thêm - một phụ tá cảnh sát trưởng đã thấy Jeff đi với cô ta vào đêm ấy. Thì ra Rebecca đã làm cho mọi người, kể cả bố cô ta, tin rằng đêm ấy cô ta đã cặp bồ với Jeff, chứ không phải Vince. Và khi cảnh sát trưởng hỏi đến cô ta, cô ta cũng nói như thế. Sau khi cô biết Jeff đã chết, cô ta đã rêu rao rằng Vince và em đã nhảy vào phá đám họ.... và em đã đau khổ, ghen tuông vì Jeff đi với cô ta. Cô ta đã tuyên bố là Jeff đã năn nỉ cô ta để cho Vince chở cô ta về nhà để hắn an ủi em
- Và khi Vince nói khác đi, cảnh sát trưởng quả quyết anh ta nói láo để che chở cho em - Kincade nói
- Rebecca được mọi người tin - Eden xé một miếng bánh mì đưa lên miệng ăn - dù sao thì em nghĩ là người ta muốn tin cô ấy
- Vậy thì chuyện gì đã xảy ra? Có phải cuối cùng Rebecca nói khác đi?
- Anh đùa sao? - Lần đầu tiên Eden tỏ thái độ gay gắt - cô ta thấy bám vào chuyện cô đã nói sẽ có lợi cho cô ta vô cùng
Kincade nhăn mặt vào:
- Em nói thế nghĩa là sao?
- Em muốn nói sau một tháng kể từ ngày Jeff chết, bố của Rebecca đã giải phẫu nhiều lần, tiền việc phí đều do DePard chi trả. Sau đó một thời gian ngắn, nhà cửa của họ được sơn quét sửa sang lại, con cái trong nhà có áo quần mới để đi học, và Rebecca có một chiếc xe hơi mới, lớn, để đưa bố cô ta lui tới bác sĩ kiểm tra tình trạng sức khoẻ và chữa chạy, tất cả tiền bạc đều nhờ cả vào DePard. Cô ta đã tìm ra được mỏ bạc, cô ta quyết khai thác đến cùng mà - Eden dùng nĩa xóc trứng - Cho dù cô ta có muốn, cô ta cũng không thể nói sự thực được. Câu chuyện đã đi quá xa rồi - cô lắc đầu khi nhớ lại chuyện cũ và cố giữ bình tĩnh khỏi phải run lên - nếu cô ta làm chứng chống lại em ở toà thì bây giờ có lẽ em đã ở tù rồi
- Cô ấy không làm chứng à?
- Không. Cô ta chết trong một tai nạn xe hơi hai tháng trước ngày em ra toà
- Chuyện gì đã xảy ra khi em gặp riêng với DePard?
Cô để rơi cái nĩa xuống dĩa kêu một tiếng keng:
- Làm sao anh biết được chuyện này
- Anh chỉ suy luận thôi - Kincade bưng cái bình thủy đựng cà phê lên rót ra hai tách cho hai người - Anh nghĩ nếu anh là DePard, còn em bị tố đã giết em trai anh và ông cảnh sát trưởng lại là em họ của anh, thì thế nào anh cũng yêu cầu gặp mặt tay đôi với em
- Lão ta làm thế thật - Eden xác nhận - Ngay buổi sáng sau khi Jeff chết, trong khi em còn ở trong tù
Trong phòng giam nhỏ chỉ có độc một ngọn đèn tròn trơ trọi bọc trong cái lồng dây thép chiếu ra ánh sáng vàng vọt khắp phòng. Eden đi quanh mãi trong căn phòng tù túng chật hẹp này từ khi cô bị nhốt vào đây và nguy hiểm thay là tâm trí cô đã gần vượt qua mức độ bình thường. Bây giờ thì cô ngồi xuống, tréo hai chân vào nhau, giữa chiếc giường thô, hai tay ôm chặt lấy eo
Người đàn bà ở phòng giam bên cạnh rên lên ầm ĩ, chị ta đã rên gần suốt đêm mỗi khi không mửa hay là la hét những câu tục tĩu vào mặt nhân viên canh gác. Chị ta bớt đau nhiều giờ rồi, nhưng mùi bệnh hoạn vẫn còn phảng phất trong không khí
Trong khung cảnh xa lạ của nhà tù, ồn ào, và cơn ác mộng vừa xảy ra cho cô, không tài nào cô chợp mắt cho được. Eden mệt mỏi, lo sợ, thần kinh căng thẳng tột độ. Bây giờ là lần đầu tiên hai hàng lệ trào trên mi cô, cô nhấp nháy cho nuớc mắt chảy đi
Có tiếng then cài cửa kêu lách cách, tiếng then mở ra làm cho Eden rùng mình tưởng chừng như một luồng điện cao thế đang chạy qua người cô. Nửa mừng nửa sợ, cô đưa mắt nhìn cánh cửa chắn ngang giữa cách phòng giam với các phòng làm việc trong nhà tù. Cánh cửa sắt nặng nề mở ra. Lot Williams bước vào, tiếng đến phòng giam của cô, bước chân vang lên như âm thanh vang của điềm xấu. Không nói một tiếng, ông ta tra chìa khoá vào cửa phòng giam của cô
Lập tức cô bước xuống giường hỏi:
- Tôi được tha hay không? Bây giờ tôi về nhà được chứ?
- Ở yên đấy - ông ta ra lệnh và Eden dừng lại ngay khi nghe giọng gay gắt của ông ta. Thấy thế ông ta lấy làm hài lòng, mở cửa phòng giam ra dấu cho cô bước tới - Cô có khách
Cô mỉm cười khoan khoái, nói:
- Ông nội tôi phải không? chắc ông tôi đến đem tôi về nhà
Williams nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng như bảo cô im đi
- Đi theo tôi
Ông ta nắm cánh tay trên của cô đẩy cô bước đi trước. Khoá cửa xong, ông ta dẫn cô đi dọc theo mấy dãy hành lang, rồi giật tay cô dừng lại trước một cánh cửa không có bảng ghi gì hết. Vẫn nắm chặt cánh tay cô, ông ta xoay người quay nắm cửa, đẩy cửa mở vào phía trong
- Vào đây - ông ta nói rồi đẩy cô vào trong.
Ánh mặt trời tràn ngập cả căn phòng, ánh sáng chói chang làm cô chói mắt sau nhiều giờ ngồi trong phòng giam tối tăm. Cô nghiêng mặt tránh ánh mặt trời và lấy tay che bớt ánh sáng chiếu vào mắt, vừa liếc mắt nhìn thấy một cái bàn giấy bằng gỗ lớn và một cái ghế ở phía sau không có người ngồi
- Tôi đợi ở ngoài, khi nào xong, hãy cho tôi biết - ông cảnh sát trưởng nói
Eden cứ tưởng ông ta nói với cô, cho nên khi nghe tiếng cửa đóng, cô liền nhìn lui. Rồi bỗng cô ngửi thấy mùi nước hoa đàn ông thơm phức, cô quay người lại và cô hoảng hốt khi thấy công tước DePard
Lão ta nhìn trả cô. Mặt DePard hằn lên những nét đau đớn, cặp mắt lão ta tối sầm phẫn uất. Lão đứng bất động gần một góc bàn. Eden cảm thấy ánh mắt của lão ta đầy hận thù đang hằn học hướng vào cô
- Mời ngồi, cô Rossiter - lão chìa một bàn tay, lòng bàn tay ngửa lên bàn, chỉ một cái ghế gỗ có lưng dựa thẳng
Cô không muốn gặp mặt lão ta, cô muốn bỏ chạy. Nhưng cô buộc phải bước đến ghế, ngồi xuống mười ngón tay đang nhau để trước bụng
Cô biết DePard rất đau đớn vì cái chết của Jeff, cho nên cô thấy cần phải nói cái gì đấy
- Tôi... tôi rất lấy làm tiếc - cô lên tiếng
- Cô đừng nuối tiếc cái gì hế t. Đừng tiếc chút nào hết ! - công tước đáp nhanh.
Cơn giận dữ vì đau đớn trong lòng lão bùng ra. Lão cố gắng hết sức chỉ cho cô thấy một xấp giấy để trên bàn
- Cảnh sát trưởng Williams đã cho tôi đọc lời khai rất hấp dẫn của cô về vụ việc xảy ra đêm qua - Lão nhìn tờ giấy có ghi chép trên tay rồi lại nhìn cô
Cô ước chi mình nhỏ bé lại để thu mình trốn vào một xó xỉnh nào đấy cho đến khi tất cả chuyện này trôi qua. Lạy Chúa, xin Chúa phù hộ, cô không muốn trả lời lão
DePard đưa tờ giấy có ghi chép lên, chỉ vào và nói tiếp
- Chắc cô vì quá dao động mà khai như thế này. Thật dễ hiểu khi thấy cô khai sai vấn đề vì chắc cô đã quá sợ, quá kinh hoàng. Này cô Rossiter, tôi biết cô đã khai không đúng sự thực
Cô kinh hoàng đến nghẹn cả họng, nhưng cô vẫn cố đáp:
- Ông nói thế là sao? Ai nói với ông như thế?
- Ông cảnh sát trưởng đã nói chuyện với Rebecca Saunders. Chính cô ấy mới là nguời cặp bồ với Jeff đêm qua, chứ không phải cô
- Không, cô ấy cặp bồ với anh tôi. Đúng là Jeff đã đón cô ấy, nhưng...
- Thôi, cô ấy không có lý do gì để nói dối, còn cô thì chắc chắn cô là người nói dối. Vì thế cô đã dựng đứng câu chuyện láo khoét này lên, cho rằng em trai tôi đã cô hãm hiếp cô
- Anh ta làm thế thật đấy - Eden khăng khăng cãi lại - anh ta đánh tôi, đè tôi xuống và cố...
- Thật là láo khoét tồi tệ - Lão hét lên giận dữ, hai bàn tay to tướng bậm lại hai bên hông - Jeff không đời nào xúc phạm đến phụ nữ. Mọi người đều biết thế - lão cố giữ bình tĩnh - Nói thật cho cô biết, bất cứ phụ nữa nào cũng đều muốn nằm ngửa giang chân ra cho em tôi hết, Jeff biết rõ như thế. Nó cần gì phải hãm hiếp ai
- Nhưng hắn đã hiếp tôi - Eden cảm thấy hoàn toàn bất lực, cô cố gắng hết mình để khỏi phải bật khóc - Ông không biết sao? tôi đâu muốn hắn chết. Tôi đã cố cứu hắn. Tôi có làm sao có người giúp tôi để cứu hắn
- Nhưng cô đã thất bại, Jeff đã chết - DePard đáp, cộc cằn và gay gắt - Tất cả mọi chuyện luyến tiếc và ân hận trên cõi đời này đều không làm cho nó sống lại được. Nhưng nếu cô thật tình lấy làm luyến tiếc cho việc cô đã làm, thì xin cô đừng huỷ hoại danh tiếng của nó vì những lời láo khoét của cô
- Lời tôi nói không phải láo
- Láo đấy, tôi có thể chứng minh cho cô thấy. Nếu cô cứ khăng khăng nói láo bỉ ổi, thì chính cô là người sẽ bị tai hoạ. Cô có hiểu tôi không?
Khi kể chuyện, đôi mắt của Eden đăm đăm nhìn vào qúa khứ xa xăm, bỗng trở lên sinh động, cô quay sang nhìn Kincade, rồi đột nhiên nhìn đi chỗ khác. Cô lại nói tiếp:
- Giọng nói của lão ta nói càng lúc càng to, mặt của lão ta càng lúc càng trở nên giận dữ. Sau khi thấy em không bằng lòng, lão lại càng lên án, lặng mạ em, dọa dẫm, kịch liệt hơn nữa. Em liền la lại, nói với lão rằng lão đừng nghĩ mình giàu có và quyết thế mà có thể mua chuộc được em và hăm doạ em. Em còn nói đến nhiều chuyện khác nữa do lão ỷ giàu có và quyền thế. Em mới 17 tuổi, bị áp chế… và lúc bấy giờ em thấy em lý tưởng một cách kinh khủng. Em nghĩ là sự thật sẽ bào chữa cho em
- Trong một xã hội lý tưởng mới có chuyện như thế - Kincade vừa bưng tách cà phê lên miệng vừa nói
- Thế thì xã hội này không lý tưởng sao? - Eden chua chát đốp lại rồi cô thở dài - dù sao thì sau khi ông cảnh sát trưởng dẫn em về lại phòng giam, em chỉ còn biết khóc ngất cho đến khi ngủ thiếp đi. Mấy giờ sau, khi em đứng dậy, thì câu chuyện đã được tung ra ngoài
- Và không cần nói, DePard đã rút lui lời đề nghị
- Đúng, nhớ lại. Em thấy đáng ra em nên chấp nhận chuyện đó thì hơn. Nếu em chấp nhận, chắc em sẽ thoát khỏi cảnh bị chửi bới nguyền rủa và khỏi mang tiếng tăm không hay ở toà án. Chắc em sẽ được sống tự do chứ không bị DePard thường xuyên quấy rầy mỗi khi có chuyện này chuyện nọ... như là...
Cô không nói tiếp hết câu
- Từ thâm tâm, anh có cảm giác là em thực sự không ân hận việc em không chấp nhận ý kiến của lão
- Đúng, em không ân hận thật. Nói láo làm cho ta khó sống - Cô để khăn ăn lên bàn - bữa ăn thật ngon. Xin lỗi anh, em cần đi sấy tóc cho khô và mặc lại quần áo
Khi cô bước đi, Kincade cũng đứng dậy. Anh đứng yên trong lúc cô bước qua phòng. Khi cô biến mất trong phòng ngủ, anh bước đến ghế dựa, lấy bao hàng anh đã để đó từ trước, rồi bước đến phía cửa
Vừa lúc anh đến cửa, cô mở cửa ra
- Áo quần của em đâu?
- Áo quần dơ hết rồi, anh đã mang đi giặt ủi. Sáu giờ tối nay họ sẽ đem đến. Trong lúc chờ đợi, em mặc tạm đồ này - Anh đưa cái bao đựng hàng cho cô - anh đã đoán kích cỡ của em, nhưng anh tin sẽ vừa đấy. Nếu có gì không vừa, anh đi đổi lại cho
- Anh mua quần áo cho em à? - Cô tỏ ra quá ngạc nhiên
- Anh nghĩ chắc em không muốn ngồi nhà suốt buổi chiều với cái áo ngủ ấy - anh trả lời với nụ cười trêu chọc trên môi - Thôi, đi mặc thử đi, xem có vừa không
Mười lăm phút sau, Eden bước ra khỏi phòng ngủ, trông rất yểu điệu duyên dáng. Chiếc áo dài Kincade chọn mua bằng vải dệt kim đơn giản, màu xanh da trời, có thắt lưng giữa eo, hai ống tay áo lật lên và phần váy ở dưới thì xòe rộng ra
- Trông ra sao? - cô đứng trước mặt anh
Kincade đưa mắt ngắm nhìn thành quả của mình. Anh đáp:
- Áo đẹp mà người lại xinh. Em cảm thấy thế nào?
- Khác anh - Eden cảm thấy mặc áo này cô trông yểu điệu, yếu đuối. Cô cảm thấy không thích lắm - Thực tế là em không mặc áo dài mang giày cao gót kể từ khi… - Cô thận trọng không nói hết câu
- Từ khi xảy ra vụ án đúng không? - Kincade đoán hỏi
- Đúng - cô đưa tay vuốt trước áo với dáng điệu ngượng ngùng - Tại sao anh lại mua áo dài? tại sao anh không mua quần Jeans hay quần lao động với áo cụt
- Có ba lý do. Mua áo dài, anh khỏi lo về chiều dài, chiếc thắt lưng sẽ điều chỉnh được kích cỡ, và lý do cuối cùng là hoàn toàn vì anh ích kỷ. Khi một phụ nữ có cặp chân đẹp như em mà che trong quần Jeans thì thật có tội
Nếu Eden là loại người hay cả thẹn thì bây giờ Kincade chắc sẽ thấy hai má cô ửng hồng ngay. Và quả vậy, má cô ửng hồng, trông cô lại càng lúng túng và lo âu
Kincade cầm mũ lên, hỏi:
- Ta sẵn sàng đi rồi chứ?
Eden không đáp, chỉ việc bước theo anh. Cô nói:
- Em chắc chúng ta lại đi khắp các sòng bài để tìm Vince
- Sắt Rỉ làm công việc ấy. Anh trai em sẽ canh chừng anh, nhưng không canh chừng anh ấy. Anh tính chúng ta đi dạo mát một vòng chơi.