Chương 8
Tác giả: Janet Dailey
Sáng thứ sáu, khi mặt trời vừa mọc thì một đám mây đen giăng thấp ở chân trời phía Tây. Đám mây từ từ tiến về phía Trại Đinh, đám mây lớn và nặng nề như báo trước một cơn mưa sắp đến. Vừa lúc các công việc lặt vặt buổi sáng trong nhà đã làm xong, đám mây tỏa rộng chê kín cả bầu trời, gió nổi lên như bão thổi tung bụi đất và từng đám lá khô dưới đám cây gòn. Eden vào nhà, con chó già chạy theo bên chân cô
- Chắc là sắp có mưa rồi đấy Cassius à – Cô nói với con chó – Chúng ta hy vọng trời sẽ mưa.
Con chó vẫy đuôi như tỏ ý đồng lòng với cô. Eden cười
- Thỉnh thoảng tao nghĩ là mày hiểu được lời tao nói Cassius.
Con chó nhe răng nhìn cô như cười rồi đi tiếp vào nhà. Eden lại cười và lắc đầu
Khi cô mở cửa nhà, con chó lẻn vào trước rồi chạy thẳng xuống bếp, móng chân gõ lách cách trên sàn ván. Đến nhà bếp rồi nó liền nhảy vào tấm thảm trước bồn rửa chén và nhìn Eden khi cô bước đến quầy bếp rót một tách cà phê
Cô bưng tách cà phê đến đứng bên cửa sổ mở rộng, đưa mắt nhìn từng đám mây đen khổng lồ trôi bên ngoài tấm mạng lưới che. Gió ngưng thổi, sấm nổi lên ầm ầm phá tan bầu không khí yên tĩnh. Mùi mưa đã phảng phất trong không khí, mùi thơm tươi mát đầy sức sống. Cuối cùng những giọt nước to bắt đầu rơi xuống mặt đất bụi bặm, rồi những giọt khác nối tiếp rơi xuống đất. Những đám mây nặng nề biến thành nước mưa như những sợi thủy tinh rơi thẳng xuống mặt đất.
Cô cảm thấy người khoan khoái nhẹ nhõm. Trời mưa, cô không ra làm việc ở ngoài được. Tức là cô chẳng phải viện cớ ở trong nhà để chờ điện thoại của Rosa Winters. Eden thầm cầu nguyện, mong sao người em rể của chị bà Rosa bằng lòng chở bò ra chợ cho cô.
Cô đưa mắt nhìn máy điện thoại ở trên tường, ước gì điện thoại reo để báo cho cô biết tin vui. Nhưng điện thoại không reo mà cô lại nghe tiếng chân của Vince trên cầu thang bước xuống. Eden thấy bực bội cả người, vô tình cô hếch cằm lên trong tư thế sẵn sàng đối phó, vì cô vẫn còn nhớ lại rõ ràng cảnh hai anh em đã cãi nhau kịch liệt vào tối hôm qua.
Vince đi vào bếp, anh ta hỏi:
- Trời mưa à?
- Vâng – Cô hớp một hớp cà phê, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ
- Ít ra trời cũng mát mẻ được đôi chút – Vince lẩm bẩm nói – Nhưng anh vẫn không biết cái gì tệ hơn trong cái chốn tiêu điều hoang vắng này: bụi bặm hay là mưa?
Eden không trả lời, cô chỉ nói:
- Có sẵn cà phê trong bình, nếu anh muốn uống thì uống
- Không cám ơn. Có lẽ chỉ có em mới thích ngồi trong nhà bếp để nghe mưa rơi, chứ anh thì không
Giọng anh càu nhàu khiến cho cô tức điên đến lộn ruột. Cô lặng lẽ đếm đến mười, rồi quay khỏi cửa sổ
- Em chắc thế nào anh cũng lại ra phố
- Đúng, anh không ở nhà được – Vince châm biếm, rồi anh ta chần chừ như ân hận vì đã nói như thế. Anh bèn nói tiếp – Này em, sao em không đi với anh? Dù sao thì em cũng không làm gì được với cái thời tiết như thế này. Chúng ta có thể lái xe đi Winnemucca, và ăn trưa ở đó cho vui
Cô lắc đầu:
- Mưa này chỉ là một cơn mưa rào thôi. Vả lại em còn cả đống công việc giấy tờ phải làm cho xong
- Bao giờ em cũng có việc làm hết, phải không? – Vince quắc mắt hỏi, vẻ nóng nảy lại hiện lên trên mặt – Em không cần cái chốn mắc dịch này
- Thôi dẹp chuyện ấy đi Vince – Eden nói lớn, cắt ngang lời gã với thái độ gay gắt – Toi không muốn cãi cọ với anh nữa. Nhất là sáng nay. Nếu anh muốn đi thì cứ đi, nhưng anh đừng đả động gì đến chuyện bán trại hết. Đừng nhắc đến lần nào nữa!
- Em thật ương gàn như một ông già. Không ai bàn bạc phải trái gì hết với em được – Anh ta đáp lại – Thật là phí thời giờ. Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Anh đi đây.
Anh ta vừa quay đi thì chuông điện thoại reo vang. Tiếng chuông lanh lảnh làm cho Eden ngẩn ngơ một lát. Cô nghĩ là Rosa gọi điện đến cho nên bỗng cô thấy căng thẳng thần kinh. Vince quay nhanh lại, anh ta nói:
- Có lẽ điện thoại gọi anh
Anh ta bước nhanh đến máy điện thoại treo trên tường, khiến Eden phải ra tay ngay
- Để tôi trả lời
Cô vọt nhanh đến cầm máy điện thoại trước rồi đáp:
- Trại Đinh đây!
Vince đứng trước mặt cô, nghiến hai hàm bạnh ra với vẻ tức giận ra mặt. Giọng đàn ông nói ở đầu kia đường dây khiến Eden nhẹ nhõm cả người, vì cô không muốn nói chuyện với bà Rosa trước mặt Vince. Cô úp một bàn tay che ống nói lại và nói với Vince:
- Ed, ở cửa hàng bán đồ điện máy gọi đến. Bộ phận trong máy phát điện đã có. Anh có ghé lại đấy lấy giùm cho em được không?
- Sao lại không được? – Vince khinh khỉnh đáp, rồi bỏ đi
- Ông Ed à, sáng nay Vince sẽ ghé lại lấy – Cô nói vào máy điện thoại, mắt nhìn theo người anh trai bước ra khỏi bếp – Cảm ơn ông đã gọi đến
Cô gác máy. Tiếng cửa trước đóng lại cái “rầm” làm át đi tiếng cô gác máy điện thoại xuống kêu tiếng “tách”. Vince đã đi rồi
Gã đi một lát thì chuông điện thoại lại reo. Lần này là của bà Rosa Winters. Cô cầm điện thoại áp lên tai nghe bà ta nói:
- Tôi đã nói chuyện với người em rể rồi. Chú ấy sẽ chở bò cho cô. Chú ấy nói chú sẽ đem xe tải đến trại của cô vào sáng thứ ba, được không?
- Tuyệt lắm!
- Tôi sẽ nói lại cho chú ấy biết. Cô nhớ cho là… có khách hàng vào cửa hàng. Tôi phải ra đón khách
Điện thoại đã cắt. Khi Eden mắc lại ống nghe vào giá điện thoại, hai đầu gối cô muốn quỵ xuống vì sung sướng. Cô buông người ngồi xuống cái ghế trong nhà bếp, vừa cười vừa khóc. Con chó chăn bò già nhẹ nhàng lết đến bên cô, cạ cái mồm xám vào bàn tay cô.
Vừa cười Eden vừa thoa đầu con chó với vẻ âu yếm:
- Chúng ta thành công rồi Cassius – Cô nói với giọng đắc thắng – Chúng ta đã gạt được DePard rồi. Lần này thì hắn không ép chúng ta được nữa.
Con chó già sủa lên một tiếng và lấy đuôi quật mạnh vào nền nhà, rồi lại nhảy lên liếm vào mặt cô. Con lại cười, ôm con chó vào lòng thật chặt cho đến lúc nó uốn mình vặn vẹo để cô buông nó ra
- Tao làm cho mày khó chịu hả?
Cô hỏi, nhưng cô vẫn ôm cái cơ thể ấm áp của nó vào lòng một lúc nữa, áp má lên đầu nó. Cô muốn giao tiếp với một sinh vật khác, giao tiếp “yên ổn”
- Dù sao thì mày cũng đúng đấy Cassius à, tình thương có giới hạn mới tuyệt
Cô buông con chó ra, nó liền nhảy xuống nền nhà và nhẹ nhàng trở lại tấm thảm. Nó quay mình một vòng và nằm xuống, mắt nhìn vào cô
- Đến giờ tao làm việc rồi, phải không?
Eden cười rồi đi sang phòng khách, đến bàn làm việc với đống giấy tờ đang đợi cô giải quyết
***
Trời tạnh rồi mưa hầu như suốt cả ngày. Sau trận mưa rào lớn lần đầu, mưa chỉ lay bay, lắm lúc như sa mù nặng hạt thôi. Khoảng 2 giờ, Eden làm xong công việc sổ sách. Cô ra cổng sau có hàng rào bao bọc, ném số áo quần bẩn vào cái máy giặt cũ, vừa khi ấy thì Vince trở về. Anh ta đi vào, cô đã quay lại nhà bếp. Anh ta ôm trong tay một cái thùng giấy bằng bìa cứng, miệng huýt gió, mặt mày không còn chút bực tức nào hết. Đáng ra Eden phải vui mừng khi thấy anh cô vui vẻ như thế, nhưng đã nhiều năm qua cô biết thái độ thay đổi đột ngột như thế của anh cô càng đáng lo hơn là đáng mừng.
- Ê em gái. Hình như em giặt áo quần thì phải
Vince lên tiếng, vừa tươi cười vừa đi đến quầy bếp, đẩy cái thùng trên mặt quầy lát gạch men
- Đúng thế. Cái gì trong thùng thế? - Eden bước đến xem
- Chanh – Vince lấy ra một quả đưa cho cô xem – Có thằng cha đậu ra ở gara của Hoague, trên xe chất đầy chanh quả. Hắn bán quá rẻ, chắc chanh ăn cắp của một nơi sản xúât nào đấy. Thấy thế anh bèn mua một ít đem về xem thử em có làm nước chanh ngon Rossiter được không?
Anh ta cuời toe toét nhìn cô, mắt long lanh vui tươi ấm áp. Nhìn thái độ của anh, cô khó mà từ chối được. Và Vince biết thế
- Được chứ, để đó rồi làm – Eden đồng ý, cô biết là mình đã bị ông anh trai thao túng rồi
- Đúng là em của anh – Vince thả trái chanh lại vào thùng – Hình như ở đây có mưa lớn thì phải. Ở ngoài phố, mưa không đủ thấm đất
- Trời thường như thế - Cô đáp, rồi hỏi – Anh có nhớ lấy đồ phụ tùng mát phát điện về không?
Vince gật đầu:
- Lấy để ngoài xe anh
- Nhờ anh ra nói với Deke hay Hart thay giùm đồ phụ tùng ấy vào được không? Hart chắc còn ở ngoài nhà kho để sửa gì ở máy kéo đấy. Còn Deke thì ở ngoài lán trại giúp mấy người khác thay những tấm ván mục ở cái chuồng ngựa và máng đựng thức ăn
- Không cần làm cản trở công việc của họ. Anh làm lấy được rồi. Thế mới công bằng, vì em đi làm nước chanh cho anh cơ mà
Anh ta nói xong bèn bước ra khỏi nhà bếp
Eden nhìn theo. Cô biết chuyện gì sẽ đến rồi. Vấn đề bán trang trại bây giờ chắc dẹp qua một bên rồi, và Vince phải tỏ ra vui vẻ dễ thương mới được. Rồi chắc anh ta lại còn xin lỗi xin liếc nữa, tiếp theo là giả vờ chăm lo công việc cho cô. Eden thở dài. Người anh trai của cô thật quá đáng để cho cô đoán được hành động của anh ta.
***
Một giờ sau, Eden lục tìm số xoong quánh ở ngăn dưới tủ bát đĩa, lấy ra một cái xoong cô vừa ý. Cô để cái xoong trên quầy bếp bên cạnh đống vỏ chanh đã cắt đôi và vắt hết nước. Một cơn gió nhẹ thổi qua cánh cửa sổ mở rộng trên bồn rửa, mang theo mùi vị ẩm ướt nước mưa hòa lẫn với mùi chanh
Cô không nhóm lửa trong bếp củi đã lâu rồi, mà lấy cái bếp điện nhỏ bằng cái đĩa treo trên tường xuống, cắm điện vào. Cánh cửa bật mở, tiếp theo là tiếng chân quen thuộc của Vince
- Máy phát điện chạy ra sao? – Cô hỏi khi anh ta đã vào trong nhà
- Máy chạy kêu như tiếng mèo gừ
- Tốt
Cô đổ hết nước chanh đã vắt chứa trong cái bình nhựa vào xoong, lấy một ít đường đổ vào, khuấy đều
Vince bước đến gần để xem cô cạo một ít vỏ chanh vào xoong và thêm vào một nhúm muối. Vince tựa khủyu tay lên quầy bếp, đứng nghiêng nghiêng người, anh ta nói:
- Thằng cha em mới thuê làm ấy, thế nào?
- Anh muốn hỏi Kincade à? Anh ta tốt
- Em biết gì về hắn?
- Em biết là hắn ta cần việc làm
- Chừng ấy thôi à?
- Thế là đủ rồi!
- Em gái ơi, nói thật với em, anh không thích cái bản mặt của hắn
- Còn em thì em rất kẹt vì thiếu người làm
Cô rất kẹt vì hiện cô có đến ba trăm rưỡi đầu bò cần người dồn về một chỗ vào lúc 9 giờ sáng thứ Ba, để xe đến chở đi đúng theo kế hoạch. Nhưng Eden không nói chuyện này cho Vince. Theo dự kiến của cô thì sáng hôm ấy, anh ta mới có thể biết được cùng một lúc với người khác
- Hắn là người lạ hoắc – Vince phân tích cho cô thấy – Hắn có cái gì đấy không đàng hoàng. Anh không thể xen vào việc của em, nhưng… - Vince cười, gã đưa tay âu yếm giật mái tóc của cô em – Em điều hành công việc, anh chỉ nói thêm cho em hay là em đã làm một việc đáng khen đấy
- Cám ơn
Cô không vui sướng gì khi nghe anh ta khen. Đây là cái mưu mô anh ta thường dùng để tạo ảnh hưởng với cô
Nhờ cái bếp điện chỉ mở âm ấm và nhờ cô dùng thìa khuấy luôn tay, cho nên đường đã tan đều trong nước cốt chanh từ từ biến thành nước sirô đặc, có vị chua chua. Vince thọc một ngón tay vào đưa lên miệng mút, nhíu mày để thưởng thức, rồi nở một nụ cười tán thưởng. Gã nháy mắt nói:
- Hoàn toàn như mọi khi em ạ. Anh sẽ pha hai ly lớn, thêm tý uýtky, thế là chúng ta có nước giải khát tuyệt trần
- Đồng thời anh cố đi nhóm lửa đốt lò nướng. Đêm nay chúng ta sẽ nấu ăn ở ngoài trời, vì đã hết mưa
- Ý muốn của em là lệnh
Vince cúi người chào châm biếm, rồi thủng thỉnh đi ra khỏi nhà bếp qua cửa sau
Xét vài mặt nào đấy, Vince cũng vô trách nhiệm như bố của hai người. Chỉ có điều khác nhau giữa hai cha con là Vince luôn luôn trở về. Dĩ nhiên là vì sạch túi, hoặc là thông thường hơn, anh ta nợ của một vài sòng bạc, anh ta muốn ứng trước phần chia lợi tức ở trại để có tiền trả nợ.
Tiền bạc là lý do khiến Vince trở về nhà. Và tiền bạc cũng là lý do khiến anh muốn bán trại đi. Thêm vào các lý do ấy là anh ta ghét trại chăn nuôi này, anh ta luôn luôn ghét trại, Eden biết rõ điều này.
Bong bóng đã sủi quanh mép ngoài của nước xiro. Eden tắt bếp điện, nhấc cái xoong đặt xuống một bên cho nguội.
Một giờ sau, Vince kêu lên là than đá đã đỏ. Eden liền đem ra một cái chảo đựng thịt bò thăn và nước sốt. Trên cái chảo có hai bó rau bọc trong giấy kẽm. Chỉ trong vòng mấy phút, thịt đã kêu xèo xèo trên lò than đỏ rực và rau để quanh ngoài vỉ nướng cũng từ từ bốc hơi trong giấy kẽm.
Eden ngồi dựa lưng vào cái ghế vải chỉ đem ra dùng vào những hôm trời đẹp, cô nhấm nháp ly nước chanh lớn Vince đã pha cho cô. Một con ruồi bay vo ve gần mặt Eden, cô thờ ơ khoát tay xua nó đi.
Không gian thật yên tĩnh dưới bóng rợp của đám cây bông gòn, mặt trời đã lặn xuống ở chân trời phía tây. Ở trên đầu hai người, một cơn gió nhẹ thổi luồn qua đám lá rồi tất cả lại im lặng.
Eden thích nhất những giây phút như thế này, những giây phút cuối cùng ngày hay đầu ngày. Chính những lúc này mới đáng chiêm ngưỡng và thưởng thức vẻ đẹp của đất trời trong cái vùng quê vắng vẻ cô tịch này. Vẻ đẹp khi thì cực kỳ hùng tráng, khi thì thật là huyền ảo. Thời gian giữa ngày, cảnh vật đều đơn điệu: công việc nhọc nhằn ở trại trong những điều kiện khi thì nắng nóng cháy da, khi thì trời lạnh như cắt, khi thì bụi bặm đầy người, khi thì bùn lầy đầy chân.
Cảnh thanh bình yên ổn Eden đang được hưởng bỗng bị quấy nhiễu vì lời chửi rủa hằn học của Vince cất lên khi anh ta đập tay vào cổ và than:
- Nếu không bị nắng nóng làm điên người thì lại bị khổ vì bọn ruồi mắc dịch này!
- Có lẽ chúng thích mùi nước hoa của anh đấy
Eden nói, cô ngửi thấy thoang thoảng mùi thơm đồ gia vị lần với mùi gỗ đàn hương.
- Mùi thơm chứ, phải không? – Anh ta nói với ánh mắt thích thú
Eden tỏ vẻ đồng ý, rồi gật đầu chỉ vỉ thịt nướng:
- Anh coi chừng trở thịt đi chứ
Vince đứng lên lấy cái kẹp có cán dài, kẹp trở miếng thịt. Tiếng xèo xèo lại phát ra và nước thịt giọt xuống trên lớp than trắng hếu, khói bốc lên mù mịt khiến Vince phải bước lui.
- Thịt sắp được rồi đấy – Anh ta nói, vừa ngồi lại vào chỗ
Eden đưa ly nghiêng về phía Vince như trả lời, rồi đưa lên môi uống tiếp. Bầy ngựa trong bãi quầy tụ tập gần bên hàng rào, ngẩng đầu lên để chào đón đồng loại đang đi đến. Một tiếng hí từ phía sau cô để đáp lại hoàn cảnh chào đón này. Eden quay người nhìn ra sau, cô thấy một người cưỡi ngựa đang tiến đến. Người đàn ông có đôi vai xệ, ngồi khoan khoái trên yên ngựa, chiếc mũ nồi cao có vành rộng trùm trụp lên đầu anh ta.
Ánh mặt trời lấp lánh trên cặp mắt kính gọng sắt tròn. Đó là Bob Waters, người quản lý bò của cô, mang dòng máu người Paiute, đã làm cho cô 7 tháng nay. Anh ta trông thấy Eden ngồi dưới đám cây, bèn ghìm cương cho ngựa chạy về phía cô khiến con ngựa phải chạy chậm lại. Eden đứng dậy đón anh ta. Anh ta nhảy xuống ngựa ngay trước mặt cô, con ngựa thở phì phò rồi vểnh hai tai về phía đồng loại đang ở trong bãi quây.
- Máy xay gió ở Đá Phẳng bị hỏng rồi – Anh ta báo tin với thái độ bình tĩnh, bụi bám đầy mái tóc đen tuyền trên đầu và bám vào mồ hôi trên mặt anh một lớp dày cộm – Có lẽ nước trong bể chửa chỉ khoảng 6 inchs thôi
Đá Phẳng là một khu mỏ cũ đã bị hỏng. Trước khi Eden ra đời đã lâu, ông Jed Rossiter đã đặt ống từ máy xay gió này vào giếng nước để hứng nước lên cho súc vật dùng. Ở vùng này có nhiều cỏ, cho nên nguồn nước ở đây đã giúp cỏ tươi tốt để nuôi bò. Ngoài ra, vùng Đá Phẳng là nơi cô đã quyết định dùng làm chỗ súc vật đi bán vào tuần sau
- Hỏng à? – Cô chỉ hỏi gọn lỏn, hàm ý muốn biết cụ thể hơn
- Trục máy bị gãy
Eden nhìn Vince đang dựa người ngồi trên ghế vải, cô hỏi:
- Anh đã kiểm tra trục máy vào đầu tuần này rồi, phải không?
- Rồi – Vince xác nhận – Mọi thứ đều tốt cả mà
Eden quay lại, cô ra lệnh cho người quản lý, lệnh mà cô đã định trước rồi
- Anh nói với Jack Hoang Dã chất thức ăn lên toa xe thực phẩm và nói với Duke chuẩn bị ngựa. Chúng ta sẽ lùa hết bò ở Đá Phẳng về đồng cỏ ở nhà – Cô không nói rõ cái bãi tập trung gia súc ở đâu – Tảng rạng sáng mai chúng ta sẽ đi
- Vâng
Waters cất tay khỏi giá yên, nắm dây cương nhảy lên mình ngựa, giật cương thúc đinh vào bụng ngựa cho nó phóng đi
Vince bước lại gần Eden, anh ta nói:
- Khu Đá Phẳng chỉ cách ranh giới phía Tây của trại Kim Cương D khoảng một dặm thôi
- Em biết rồi – Cô vừa đáp vừa chăm chú nhìn vào mấy cục nước đá trong ly
- Em có nghĩ là hắn đã phá hoại cái máy xay gió ấy không?
- Em nghĩ không còn ai ngoài hắn – Eden đáp
- Anh cũng thế
Cô nhìn vỉ thịt nướng đang bốc khói rồi đứng dậy khỏi ghế
- Thịt đã gần được rồi, em đi dọn bàn ăn
Khi hai anh em ăn xong, Eden tự động thu dọn muỗng nĩa chén bát. Vince đứng dậy lấy hai cái ly. Đến tủ anh để lấy thêm nước đá, anh hỏi:
- Em uống nữa chứ?
- Em chỉ uống nước chanh thôi. Lần này không thêm rượu
Cô mang đĩa và muỗng nĩa đến bồn rửa, bỏ tất cả vào cái chậu nhựa hình vuông mà cô thường trữ nước
- Thêm rượu đi em gái, một tý uýtky chả sao đâu – Vince lấy nước đá thả vào ly kêu lách cách – Rượu làm thư giãn người
- Cám ơn anh, em tìm cách khác để thư giãn hơn – Eden mỉa mai, vừa quay lại lau sạch bánh mỳ bơ và đồ gia vị dính trên bàn
Vince mở cửa tủ lạnh lấy ra bình nước chanh. Eden bước vào, cô để bơ và nước sốt cà chua vào kệ trong tủ lạnh. Khi vừa quay ra, cô cảm thấy bàn tay anh cô vuốt nhẹ tóc cô rồi để yên bàn tay trên đó
- Này em – Anh ta nói, giọng dịu dàng ấm áp tình thương – Tươi vui lên một chút đi!
Eden nhìn lên thấy nụ cười nở trên môi Vince, nụ cười đã làm xiêu lòng nhiều phụ nữ. Nhưng cô biết rõ anh ta đã nhiều lần dùng nụ cười này với cô để nhằm vào mục đích khác ngoài mục đích gợi tình. Thế nhưng cô vẫn miễn cưỡng nhìn anh ta và cười đáp lại:
- Em sẽ cố tươi vui
- Tốt – Cầm bình nước chanh trong tay, Vince quay qua rót đầy hai ly rồi đưa cho cô một ly – Ta uống để mừng
Eden nhìn người anh trai, cô lắc đầu, vừa thấy thương vừa tức giận. Cô nói:
- Anh không sửa tính được
- Anh biết – Vince cười nham nhở, rồi cụng ly với cô – Ta uống đi – Anh ta giục cô khi thấy cô không đưa ly lên môi
Cô lại chiều anh, uống nhanh một ngụm rồi để ly xuống
- Em làm gì đã – Anh ta chặn cô lại
- Em phải rửa bát đĩa dơ kia kìa
- Cứ để đấy đã. Em khỏi cần ăn xong, rời bàn rồi đi rửa ngay. Cứ để yên đấy một lát cũng được. Quên chuyện lau chùi dọn dẹp bàn ăn đi. Vài miếng bánh mỳ vụn ở đấy có sao đâu? Để đấy cho ruồi nó bu còn hơn để chúng bu vào ta – Vince lại cười xòa với cô – Nghe anh đi, em gái. Sống một chút đi chứ, anh khuyên em thế đấy.
Eden bật cười, cô thấy anh nói năng một cách rất kỳ cục. Anh ta cười toe toét, vòng một tay quanh vai cô, dẫn cô về lại bàn. Anh ta kéo ghế cho cô ngồi
- Thế là tốt, từ lâu anh không nghe em cười thoải mái như thế. Anh cứ lo cho em quên cười mất
- Em không quên đâu – Cô đáp nhưng lòng vẫn nhận thấy từ lâu nay cô không hề cười to như thế
- Cười như thế mới thư thái trong người – Vicen kéo một cái ghế đến trước mặt cô rồi đứng dạng hai chân sau ghế - Anh xin lỗi về chuyện cứ cãi cọ mãi với em về chuyện bán trại
Lại xin lỗi rồi, Eden biết chuyện này sẽ đến, nhưng than ôi lần này anh ta đã dàn cảnh một cách khéo quá. Tất cả những tình cảm tốt đẹp trong lòng cô bắt đầu biến mất một ít
- Em biết anh ân hận – Cô nhìn ly nước, lòng ước chi Vince đừng để cho cô thấy trước ý đồ của anh ta, dù chỉ một lần
- Em là em của anh – Vince nói, giọng hết sức thành thật – Chuyện anh lo lắng cho em là điều tất nhiên. Eden, anh muốn em được hạnh phúc
- Em hạnh phúc rồi
Vince nhìn cô với vẻ ngờ vực rồi hỏi:
- Lần cuối cùng em đi xem xinê là khi nào? Lần cuối cùng em đi ăn ở ngoài hay đi mua sắm vui chơi là khi nào? Lần cuối cùng em làm việc theo sở thích của em là khi nào?
- Em bận việc. Có khối việc ở trại phải làm, những việc không thể hoãn lại được
- Còn anh thì đáng ra anh phải ở nhà nhiều hơn, phải giúp em nhẹ bớt công việc – Vince đáp, rồi bỗng ta anh nhăn mặt nói tiếp – Nhưng anh chỉ có thể ở đây một thời gian thôi Eden à, rồi anh phải đi, đi xa. Anh không hiểu làm sao em lại chịu đựng được cảnh sống ở đây ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm khác
- Dễ hiểu thôi. Đây là nhà em. Em muốn ở đây, em muốn sống ở đây. Em thích những cảnh thách đố. Tin hay không tùy anh, nhưng em thích được sống trong cảnh lao động toát mồ hôi, bụi bặm đầy người. Và sau một ngày làm việc vất vả, người mệt mỏi, xương cốt đau nhừ. Cảnh sống như thế em thấy thích thú vô cùng
Như cảm thấy chắc anh ta không hiểu được, cô bèn nói tiếp:
- Em thấy trang trại này là mái nhà duy nhất của em. Em sẽ không bao giờ rời bỏ nó, không bao giờ muốn rời bỏ
- Đúng, em sẽ tiếp tục chiến đấu – Vince đồng ý đáp, vẻ mặt rất quan tâm đến chuyện này. – Chính vì thế mà anh rất lo em à. DePard quyết tâm tìm cách hại em. Em không thể thắng lão ta được, không thể kéo dài cuộc chống đối lại lão được. Và anh không muốn thấy em thua sạch. Đấy là lý do anh muốn em bán trang trại đi. Bán đi em còn được một số tiền.
- Anh cũng muốn nói, nếu bán trại, anh sẽ có được một số tiền chứ? – Cô gay gắt hỏi, gay gắt vì biết anh ta cần tiền.
Câu hỏi không làm cho Vince bối rối. Anh ta mỉm cười tự nhiên rồi đáp:
- Nếu anh nói anh không cần phần chia khi bán trại thì quả là anh nói láo. Em không trách anh chuyện này được. Em để cho anh nhận một lần là xong. Nếu anh đầu tư hết số tiền chúng ta thừa hưởng vào một cuộc phiêu lưu mà em biết sẽ mất sạch, thì liệu em có thích như thế không? Thế nào em cũng xua đuổi anh đi vì chuyện xảy ra như thế chứ?
- Có lẽ thế - Eden công nhận, cô cố không nghĩ đến lời anh ta cố buộc tội cô
- Em không thể thắng được DePard, lão ta quá vĩ đại quá mạnh. Anh không muốn thấy em phải đau khổ vì chống lại lão ta.
Hơi nước đóng quanh thành ly. Eden vuốt mấy ngón tay trên mặt nước mát lạnh, cân não lại bắt đầu căng thẳng
- Vince, em không thấy vấn đề như anh đâu
- Ấy là vì em cứ bướng bỉnh không nghe lời anh, em không chịu nghe lẽ phải – Trông anh ta có vẻ thích thú chứ không tức giận
- Không, em chỉ không chịu bán trại mà thôi
Vince liền nắm ngay lấy cơ hội cô vừa mở to ra cho mình. Anh nói:
- Em hãy nghe anh
- Chúng ta đã bàn về chuyện này rồi… - Cô lên tiếng nhưng Vince liền cắt ngang lời cô
- Em hãy suy nghĩ đến những điều em có thể làm khi chia tiền bán trang trại này xong. Từ ngày bố đem chúng ta đến ở tại đây thì anh em ta còn quá nhỏ, em không đi khỏi đây đến chỗ nào xa quá 100 dặm, ngoại trừ lần em đến Toaopah để ra toà. Với số tiền bán trại, em có thể đi du lịch thăm viếng các nơi ở xứ này. Có thể em tìm một nơi nào để ở tốt hơn ở đây
- Em không quan tâm đến chuyện ấy – Eden nâng ly lên uống
- Khi em chưa bao giờ đi đâu để tìm kiếm thì làm sao em biết được? – Vince đáp lại – Em gái ơi, hãy suy nghĩ đi, em có thể bắt đầu làm lại, làm lại một cuộc sống mới
- Anh Vince, em sẽ không bỏ chạy đâu – Cô để cái ly xuống bàn, hai bàn tay ông quanh cái ly
- Không, không phải bỏ chạy. Đây chỉ là kiếm một chỗ ở mới để lập nghiệp, một nơi không ai biết… xa hẳn bọn người ti tiện xấu miệng đi
- Cho dù em có đi đâu nữa thì những câu chuyện của họ vẫn theo đuổi em. Ở đây em có những gì em muốn rồi, em ở đây mà thôi
Vince nghiêng đầu về một bên, mỉm cười, nụ cười vẻ buồn buồn:
- Em nói thế vì em kiêu hãnh mà thôi. Ở đây em không thể sống hạnh phúc được, em không thể sống một mình như thế này được. Hết ngày này đến ngày nọ, em phải làm việc đến hắt hơi, lại còn lo sợ DePard tính chuyện hãm hại nữa. Phụ nữ không thể nào sống trong cuộc sống như thế này được, nhất là người đó lại là em gái anh. Em đáng được hưởng một cuộc sống tốt đẹp hơn. Một phụ nữ như em phải có một người đàn ông để yêu thương em và chăm sóc em. Một người đàn ông tốt và giỏi. Ở đây em không bao giờ gặp được một người như thế đâu
Cô phá ra cười, không có ý châm biếm:
- Lạy Chúa, anh làm như em là đồ vô công rồi nghề, nên anh muốn em tìm cho em một người để rồi lẽo đẽo chạy theo hắn, giặt áo quần cho hắn, lo bia rượu, lo miếng ăn cho hắn mỗi khi hắn về đến cửa. – Cô đứng lên khỏi ghế, vẻ ghê tởm – Cảm ơn, mà không, cảm ơn gì. Tôi có đủ công việc để làm rồi. Tôi không cần có gã đàn ông nào để bày thêm việc ra
- Em biết là anh không có ý nói như thế - Vince quay người khỏi ghế và bước theo cô, tay bưng theo ly nước – Anh muốn nói có người để chia sẻ công việc với em và cùng chung vui buồn với em, có người để nói chuyện và…
- Thôi, dẹp đi Vince – Cô dừng lại ở bồn rửa, bỏ xà phòng vào chậu nhựa đựng bát dơ rồi mở vòi nước cho chảy thật mạnh
- Đừng có ngang bướng như thế, Eden
- Em là người có lý trí – Cô khẳng định – Mảnh đất này đã cho em bao nỗi vui buồn em cần có rồi. Em không cần thêm một người đàn ông nào nữa.
- Đất đai chỉ là một người tình lạnh lùng mà thôi Eden ạ
- Nhưng là một người tình chung thủy
- Bây giờ em đang nghĩ đến bố rồi đấy. Không có người nào giống bố hết. Hay tệ hơn, giống Jeff
- Em không bận tâm đâu – Cô đáp, và cô thật tình muốn thế
- Em chỉ nói thế thôi – Vince đứng tựa hông vào quầy bếp, chống một cùi chỏ lên mặt quầy nhìn cô vặn tắt vòi nước – Em không thể trách anh vì anh muốn biết có ai lưu tâm đến em khi anh không có mặt ở đây. Em không nên giận anh vì chuyện này.
- Em không giận anh đâu
- Anh chỉ lo nghĩ đến mình em thôi, em gái ạ - Bản mặt đẹp trai của Vince lại trở nên dịu dàng, tỏ ra lo lắng – Em làm việc nặng nhọc quá lâu rồi. Anh muốn em hưởng thụ cuộc đời nhiều hơn, muốn em nghỉ ngơi và vui chơi. Vì thế mà anh cứ nằng nặc khuyên em bán trại đi là thế
Thế là anh ta vẫn hối thúc cô bán trại
- Này anh Vince, chúng ta đều biết là nếu em rao bán trại này, thì chắc chỉ có một người mua duy nhất: đó là DePard - Eden nhúng hai tay vào nước xà phòng.
- Em không biết được chuyện này đâu
- Em không biết à? – Cô quắc mắt hỏi – Đừng kể đến chuyện lão ta ghét em mà cố suy nghĩ chuyện này một chút đi. Trại Kim Cương D hiện nằm sát hàng rào phía Nam và phía Đông của chúng ta. Và tất cả nguồn nước chảy vào hai khu vực này đều nằm phía bên phần đất của chúng ta. Ngay bây giờ thì vùng đất ấy đối với hắn không có giá trị gì, nhưng với nguồn nước của ta thì… ai biết được hắn sẽ nuôi thêm biết bao nhiêu súc vật trên vùng đất ấy? Hắn sẽ nuốt chửng trại của chúng ta như kiểu hắn đã nuốt các trại Lazy L và trại Mc Nally vậy
- Đúng thế, cho nên có lẽ vì thế mà DePard thấy cần phải mua đất của ta – Vince thừa nhận – Việc này có hại cho ai đâu?
- Có hại gì đâu à? – Eden tức tối hỏi lại – Anh cũng rõ như tối là nếu hắn đặt tay được lên mảnh đất này thì hắn sẽ làm gì rồi. Hắn sẽ cày sập ngôi nhà này xuống, san bằng tất cả nhà cửa ở đây, xóa hết mọi dấu vết của dòng họ Rossiter. Hắn sẽ hủy diệt hết.
- Nếu hắn đã trả tiền đúng giá ngôi trại rồi, thì em còn lưu tâm làm gì đến việc hắn làm sau đó?
- Em không ngờ anh lại nói được như thế - Eden mở to mắt nhìn anh ta
- Thế thì đừng bán cho DePard. Ta bán cho người khác cũng được.
- Cho ai? – Cô thách thức hỏi – Các trại chăn nuôi nhỏ thì không ai có vốn để mua một trại lớn. Người đâu đến mua?
- Còn tùy vào cách em bán nữa chứ - Vince cố nài nỉ - Cái trại này có lịch sử lâu dài. Hollywood và giới điện ảnh rất thích loại đất nhà như ở đây. Có được một trại chăn nuôi là họ có cơ nổi tiếng. Em có thể bán cho họ và họ sẽ biến nơi đây thành một phim trường, họ sẽ xây thêm hồ tắm, sân quần vợt, và bãi đáp máy bay tư.
Eden lắc đầu với vẻ thất vọng:
- Vince này, bộ anh không nghĩ đến chuyện DePard sẽ cố gây trở ngại nếu ta bán cho họ như kiểu hắn đã gây trở ngại cho ta các việc khác ư?
- Là vì hắn muốn em đi khỏi nơi đây mà thôi, và hắn sẽ không làm gì khó khăn hết nếu hắn biết em sẽ đi chỗ khác. Hắn chắc thích hại em, thích thấy em ra đi với hai bàn tay trắng. Nhưng nếu hắn không làm được như thế, nếu em rao bán trại thì hắn sẽ vui mừng tin rằng hắn đã ép được em bỏ đi. Theo anh thì thế đấy, cứ để hắn tin những gì hắn muốn
Bỗng cô cảm thấy ý kiến của Vince không phải là ý kiến ngẫu hứng, mà anh ta nói với ý nghĩ đã được suy tính kỹ càng. Cô thấy bừng bừng nổi giận bèn gay gắt hỏi:
- Anh đã nói cho hắn biết chuyện này, phải không?
Vince bật cười, nhưng xem ra có phần gượng gạo. Anh ta hỏi lại:
- Cái gì làm cho em có ý nghĩ kỳ quái thế?
Eden nhìn anh ta, cô cảm thấy đau đớn trong lòng hơn giận dữ nữa.
- Tôi không tin ai nổi, phải không? Ngay cả anh nữa
- Em nói thế không đúng rồi – Vince đáp, rồi thay đổi chiến thuật – Này em, nếu anh sai trái thì anh xin lỗi vậy mà
- Anh luôn luôn xin lỗi mà
- Thôi – Vince nắm tay cô, lôi hai bàn tay cô ra khỏi chậu nước rửa, giọng anh ta trở nên dịu dàng mơn trớn. Eden để cho anh ta quay người cô đối diện với anh – Cái hôm xảy ra chuyện với DePard và bầy bò đó… chuyện hôm ấy đã thay đổi mọi việc. DePard đã định làm mạnh tay, em gái ạ. Hắn định làm mạnh tay thật đấy – Anh ta đưa tay vuốt mái tóc xõa xuống trán cô ra sau rồi để yên đấy, úp hai bàn tay sau đầu cô – Em là em gái anh Eden à. Em là người trong gia đình anh. Anh không muốn có chuyện gì xảy ra cho em hết đâu. Nếu có nói với DePard chuyện ấy đi nữa, hay là có thuyết phục em chịu nuốt nhục để bán trại mà thoát khỏi cảnh hiểm nghèo cho em, thì anh sẽ làm ngay. Em có hiểu cho anh điều đó không?
- Hiểu.
Cô hiểu điều đó và tin điều đó thật. Xét trên nhiều phương diện thì quả Vince có tính ích kỷ và tham lam. Nhưng cô luôn luôn tin rằng anh sẽ thương yêu cô và sẵn sàng làm bất cứ điều gì để bảo vệ cô, ngay cả việc đương đầu với DePard
- Tốt – Vince ôm cô vào lòng, cà cằm vào đầu cô, rồi hôn lên mái tóc cô và nhích người lui để nhìn vào mắt cô – Ít ra thì việc bán trại cũng là con đường để ta sống còn. Việc này trước đây chúng ta không biết đến. Em hết giận anh rồi chứ?
Cô thở dài, giận mãi Vince thì có hay ho gì. Cô đáp:
- Hết
- Thế mới là em gái anh chứ - Anh ta véo nhẹ lên môi cô, rồi quay người cô lại với bồn rửa chén và đấm đùa lên lưng cô, anh ta bắt chước giọng gắt gỏng của ông nội hai người, nói: - Thôi, đừng ăn không ngồi rồi nữa, lo đi rửa bát đĩa cho xong. Em có việc làm đấy, làm cho xong đi.