Chương 17
Tác giả: J.K. Rowling
Sau Tết Dương lịch vài ngày, vào một buổi xế chiều, Harry, Ron và Ginny đứng thành hàng bên cạnh lò sưởi trong nhà bếp để trở về trường Hogwarts. Bộ đã sắp xếp tuyến vận-hành-một-lần này kết nối với mạng chuyên chở Floo để đưa học sinh về trường nhanh chóng và an toàn. Chỉ có bà Weasley tiễn đưa tụi nó, bởi vì ông Weasley, Fred, George, Bill và Fleur đều đã đi làm. Bà Weasley sụt sịt khóc ngay khi bắt đầu chia tay. Phải công nhận rằng gần đây hở ra là bà khóc; từ bữa Percy đùng đùng bỏ ra khỏi nhà vào ngày Giáng sinh với đôi kính dính tèm lem vụn củ cải nghiền (thành tích mà Fred, George và Ginny đều giành), bà Weasley cứ sụt sịt miết, khóc rồi nín, nín rồi khóc.
“Đừng khóc nữa, má,” Ginny nói, vỗ nhẹ lên lưng bà Weasley khi bà gục trên vai nó khóc nức nở. “Không sao đâu mà...”
“Ừ, má đừng lo cho tụi con,” Ron vừa nói vừa để cho bà Weasley hôn một cái đẫm lệ lên gò má nó, “cũng đừng lo buồn về anh Percy. Đần độn như thế thì cũng chẳng coi là mất mát được, đúng không má?”
Bà Weasley lại khóc lóc thảm thiết hơn nữa khi ôm choàng lấy Harry trong vòng tay mình.
“Con hứa với bác là con sẽ bảo trọng nhé... tránh đâm đầu vô rắc rối...”
“Con luôn làm như bác dặn, bác Weasley à,” Harry nói. “Bác biết con thích cuộc sống yên tịnh mà.”
Bà gật gù trong nước mắt và đứng lùi lại. “Vậy, tất cả các con ráng ngoan nhé...”
Harry bước vào ngọn lửa màu xanh ngọc và hô to, “Trường Hogwarts!” Trước khi bị hút chìm vào ngọn lửa, nó còn thoáng nhìn thấy lầm cuối cảnh nhà bếp gia đình Weasley, và gương mặt đẫm nước mắt của bà Weasley. Quay mòng mòng thiệt nhanh, nó thoáng thấy lờ mờ phòng khách các gia đình Pháp thuật, nhưng nó chưa kịp nhìn cho rõ thì cảnh trí đã vụt qua mất rồi; sau đó nó xoay chậm lại, cuối cùng thì dừng hẳn lại trong lò sưởi của văn phòng giáo sư McGonagall. Bà chẳng buồn rời mắt khỏi công việc đang làm để ngước lên nhìn Harry loay hoay trèo ra khỏi cái vỉ lò.
“Chào trò, Potter. Cố gắng đừng làm vung vãi quá nhiều tro trên thảm.”
“Dạ, thưa cô.”
Trong khi Harry chỉnh mắt kiếng cho ngay và vuốt tóc tai cho gọn lại, thì Ron hiện ra xoay tít mù. Khi Ginny đến nơi, cả ba đứa nó kéo nhau ra khỏi văn phòng giáo sư McGonagall rồi đi về phía tháp Gryffindor. Harry liếc vô những cửa sổ dọc hành lang khi tụi nó đi ngang qua; mặt trời đã chìm xuống ngang mặt đất phủ thảm tuyết dày hơn cả lớp tuyết trong vườn trang trại Hang Sóc. Phía xa xa, nó có thể nhìn thấy bác Hagrid đang cho con Buckbeak ăn phía trước căn chòi của bác.
“Lòe loẹt,” Ron nói giọng tự tin khi tụi nó đến trước bức chân dung Bà Béo, trông bà ta tái nhợt hơn mọi khi và giọng nói to của Ron khiến bà ta nhăn mặt.
“Không,” bà nói.
“Bà nói “không” nghĩa là sao?”
“Đổi mật khẩu mới rồi,” Bà Béo nói. “Và làm ơn đừng hò hét.”
“Nhưng mà tụi này đi vắng, làm sao tụi này biết...?”
“Harry! Ginny!”
Hermione đang hấp tấp đi về phía tụi nó, gương mặt hồng hào, vẫn còn mặc áo choàng, đội nón và đeo găng tay.
“Mình mới trở về trường cách đây hai tiếng đồng hồ, mình vừa mới xuống dưới chòi thăm bác Hagrid và con Buck... ý là con WitHermionewingiáo sư,” cô bé nói muốn hụt hơi. “Mấy bồ ăn Giáng sinh vui vẻ không?”
“Vui,” Ron nói ngay. “Khá nhiều sự kiện, ông Rufus Scrim...”
“Mình có cái này cho bồ nè, Harry,” Hermione nói, không thèm ngó tới Ron mà cũng chẳng tỏ dấu hiệu gì có nghe anh chàng này nói. “Ôi, chờ xíu... mật khẩu. Chay tịnh!”
“Chính xác,” Bà Béo nói giọng phều phào, rồi quăng mình về phía trước, để lộ ra cái lỗ chân dung.
“Bả bị sao vậy?” Harry hỏi.
“Rõ ràng là đã bê tha chè chén trong dịp Giáng sinh,” Hermione nói, mắt đảo tròn khi dẫn đường tụi nó đi vào phòng sinh hoạt chung đông như nêm. “Bả với bà bạn Violet uống tì tì hết tất cả rượu trong bức tranh những thầy tu xỉn dưới hành lang Bùa chú. À đây...”
Cô bé lục lọi túi áo một lát, rồi rút ra một cuộn giấy da trên đó có nét chữ viết tay của thầy Dumbledore.
“Hay quá,” Harry nói, mở cuộn giấy da ra ngay tức thì để thấy buổi học tiếp theo với thầy Dumbledore được xếp vào buổi tối ngày hôm sau. “Mình có cả đống điều muốn nói với thầy... và bồ nữa. Tụi mình ngồi xuống đây đi...”
Nhưng đúng lúc đó vang lên một tiếng ré to “Won-Won!” và Lavender Brown chẳng biết từ đâu ra và lao vào vòng tay Ron. Bao nhiêu người nhìn cảnh đó đều khúc khích cười; Hermione bật cười khan và nói, “Có chỗ ngồi quanh cây cột đằng kia... đi không, Ginny?”
“Không, cám ơn chị, em đã hứa gặp Dean,” Ginny nói, nhưng Harry không thể không nhận ra giọng nói cô bé không được nhiệt tình lắm. Bỏ lại Ron và Lavender trong tư thế sát cánh nhau như hai tên đáu vật, Harry dẫn Hermione đến một cái bàn trống.
“Giáng sinh của bồ vui không?”
“Ờ, vui,” cô bé nhún vai. “Chẳng có gì đặc biệt. Ở nhà Won-Won thế nào?”
“Chút xíu nữa mình sẽ kể bồ nghe,” Harry nói. “Nhưng, Hermione này, bồ có thể nào đừng…”
“Không, mình không thể,” cô bé nói thẳng thừng. “Cho nên đừng đòi hỏi mình.”
“Mình nghĩ có lẽ, bồ biết mà, qua lễ Giáng sinh…”
“Harry à, chính Bà Béo là kẻ đã uống hết một hũ rượu vang ủ năm trăm năm, chứ không phải mình. Sao, bồ muốn nói với mình điều gì quan trọng vậy?”
Trông Hermione quá ư hung hăng, không thể cãi nhau vào lúc này, nên Harry bỏ qua đề tài Ron và kể lại cho cô bé nghe những điều nó đã nghe lóm trong cuộc chuyện trò giữa Malfoy và Thầy Snape. Khi nó nói xong, Hermione ngồi im suy nghĩ một lát rồi nói, “Bồ có nghĩ là…?”
“…thầy giả vờ đề nghị giúp để có thể dụ khị Malfoy kể cho thầy nghe về việc nó đang làm, chứ gì?”
“Ừ,” Hermione nói.
“Ba của Ron và thầy Lupin cũng nghĩ vậy,” Harry nói vẻ miễn cưỡng. “Nhưng điều này chứng tỏ chắc chắn rằng Malfoy đang có một âm mưu gì đó, bồ không thể phủ nhậ điều này.”
“Không, mình không phủ nhận,” cô bé hcaamj rãi trả lời.
“Và nó đang hành động theo lệnh của Voldermort, đúng như mình đã nói!”
“Hừm… có ai trong hai người đó thực sự nhắc đến cái tên Voldermort không?”
Harry cau mày, cố gắng nhớ lại. “Mình không nhớ chắc… Thầy Snape chắc chắn có nói “ông chủ của trò,” và kẻ đó có thể là ai khác chứ?”
“Mình không biết,” Hermione nói, cắn cắn môi. “Có thể là ba nó không?”
Hermione nhìn đăm đăm qua căn phòng mà thậm chí chẳng để ý Lavender đang cù lét Ron, hiển nhiên là cô bé đang chìm đắm trong suy nghĩ.
“Thầy Lupin ra sao?”
“Không khỏe lắm,” Harry nói, và nó kể cho Hermione nghe hết về nhiệm vụ của thầy Lupin giữa những người sói và những khó khăn thầy phải đối phó. “Bồ có bao giờ nghe nói tới Fenrir Greyback không?”
“Có, mình có nghe!” Hermione nói, vẻ ngạc nhiên. “Và bồ cũng đã nghe rồi mà Harry!”
“Hồi nào, trong lớp Lịch sử pháp thuật hả? Bồ quá biết là mình đâu có bao giờ nghe giảng…”
“Không, không, không phải trong lớp Lịch sử pháp thuật – Malfoy đã đem cái tên đó ra đe dọa ông Borgin!” Hermione nói. “Bồ không nhớ sao, lúc ở hẻm Knockturn ấy? Nó nói với ông Borgin rằng Greyback là bạn bè lâu đời với gia đình nó và hắn sẽ kiểm tra công việc sửa chữa của ông Borgin!”
Harry há hốc mồm nhìn cô bé. “Mình quên béng đi! Nhưng điều này chứng tỏ Malfoy là một Tử thần thực tử, chứ làm sao mà nó có thể liên lạc với Greyback và sai bảo được hắn?”
“Cái đó hơi đáng ngờ,” Hermione nói khẽ. “Trừ phi…”
“Thôi mà, nói đi, Hermione,” Harry nói trong cơn điên tiết, “bồ không thể tránh né hoài điều này được!”
“Ừ thì… có thể đó chỉ là một lời đe dọa suông thôi.”
“Bồ thiệt là quái, đúng là quái,” Harry lắc đầu nói. “Chúng ta sẽ chờ coi ai đúng… rồi bồ sẽ phải thừa nhận bồ sai lầm, Hermione à, như Bộ ấy. À quên, mình cũng gây với ông Rufus Scrimgeour một trận…”
Và phần còn lại cảu buổi tối đó trôi qua trong thân tình kiểu cùng cánh hẩu khi cả hai cũng hè nhau xỉ vả Bộ Pháp thuật, bởi vì Hermione, giống y chang Ron, cho rnagwf giờ đây họ thiệt là trơ trẽn mặt dày mới đi nhờ Harry giúp đỡ, sau tất cả những gì mà Bộ đã khiến Harry phải chịu đựng trong năm học trước.
Học kỳ mới bắt đầu vào sáng hôm sau bằng một bất ngờ thú vị dành cho học sinh năm thứ sáu: một thông báo tổ chảng đã được đính trên tấm bảng thông tin trong phòng sinh hoạt chung từ hồi khuya.
LỚP ĐỘN THỔ
Học sinh mười bảy tuổi, hay sẽ đủ mười bảy tuổi
Vào đúng ngày hay trước ngày 31 tháng tám sắp tới,
Đủ điều kiện ghi danh vào lớp phụ đạo Độn thổ
Kéo dài mười hai tuần lễ, do giáo viên Độn thổ
Của Bộ pháp thuật phụ trách.
Mời ký tên dưới đây nếu muốn tham gia.
Học phí: 12 Galleon.
Harry và Ron nhập vô đám đông đang xúm xít chung quanh cái thông báo và lần lượt ghi tên mình xuống dưới. Ron vừa mới rút cây viết lông ngỗng của nó ra để ký tên sau Hermione thì Lavender lẻn đến sau lưng nó, bịt nhanh hai bàn tay cô nàng lên mắt nó rồi ngân nga nói, “Đoán xem ai nè, Won-Won?”
Harry quay lại thấy Hermione ngạo nghễ bỏ đi ngay lập tức. Nó bám theo gót cô bé ngay vì chẳng muốn ở lại với Ron và Lavender chút xíu nào, nhưng nó ngạc nhiên thấy Ron cũng bắt kịp hai đứa nó khi cách cái lỗ chân dung không xa lắm, tai Ron đỏ tía và mặt mày nó quạu quọ hết biết. Chẳng nói một lời, Hermione bước nhanh hơn để sánh cùng với Neville.
“Vậy là… Độn thổ,” Ron nói, giọng nó biểu lộ hết sức rõ ràng rằng Harry chớ có đá động đến chuyện vừa mới xảy ra. “Chắc là vui lắm, nhỉ?”
“Mình không biết,” Harry nói. “Có lẽ tự làm thì khá hơn, chứ lúc đi ké thầy Dumbledore mình chẳng thích thú chút nào.”
“Mình quên mất là bồ đã từng độn thổ rồi... Mình phải đậu ngay kỳ kiểm tra đầu tiên mới được,” Ron nói, tỏ vẻ lo lắng. “Hồi đó anh Fred và George đậu ngay kỳ thi đầu.”
“Nhưng mà anh Charlie thì rớt, đúng không?”
“Ừ, nhưng anh Charlie bự con hơn mình nhiều,” Ron dang hai tay ra như thể nó là một con khỉ đột, “thành ra anh Fred và George không cần phải cố gắng nhiều lắm... hoặc là không lộ ra mặt...”
“Chừng nào tụi mình mới thi thiệt?”
“Ngay khi tụi mình mười bảy tuổi. Mình thi vào tháng ba này!”
“Ừ há, nhưng bồ đâu có thể độn thổ ở đây, trong tòa lâu đài...”
“Cái đó không thành vấn đề. Vấn đề là mọi người sẽ biết nếu mình muốn độn thổ là độn thổ được.”
Ron không phải là người duy nhất háo hức về cái viễn cảnh học Độn thổ. Suốt ngày hôm đó đâu đâu cũng toàn là bàn tán về những buổi phụ đạo sắp tới; đánh giá rất cao về việc có thể biến mất và tái xuất hiện như ý.
“Thiệt là sướng khi mình có thể chỉ cần...” Seamus búng ngón tay diễn tả sự biến mất. “Thằng anh họ Fergus cứ làm vậy để chọc tức mình, cứ đợi đấy đến khi mình có thể chơi đẹp lại... Nó đừng hòng có được một phút yên lành nhé...”
Say sưa với mơ tưởng về triển vọng hạnh phúc này, Seamus vẫy cây đũa phép của nó hơi bị nhiệt tình một tí, nên thay vì tạo ra một tia nước trong lành theo đúng mục tiêu bài học Bùa chú hôm nay, nó lại làm phun ra cả một cái vòi rồng từ trần nhà, xịt thẳng vô mặt giáo sư Flitwick. Giáo sư Flitwick bèn vẫy cây đũa phép của ông để tự hong khô, và bắt Seamus chép phạt câu: “Tôi là một pháp sư, chứ không phải một con khỉ đầu chó khua loạn xạ một cây gậy.”
“Harry từng độn thổ rồi,” Ron nói với anh chàng Seamus hơi bị tẽn tò. “Thầy Dumbledore... ơ... ai đó dắt nó theo. Bồ biết đó, Độn-thổ-ôm ấy mà.”
“Hết sẩy!” Seamus thì thào, và cùng với Dean và Neville chụm đầu lại gần hơn một chút để nghe coi cảm giác độn thổ nó ra làm sao. Suốt thời gian còn lại của ngày hôm đó, Harry bị những học sinh năm thứ sáu khác xúm lại yêu cầu miêu tả cảm giác độn thổ. Tất cả tụi kia đều tỏ ra kính sợ chứ không ngán ngại, khi Harry kể cho nghe độn thổ khó chịu như thế nào, và nó vẫn còn tiếp tục trả lời những câu hỏi chi tiết cho đến tám giờ kém mười buổi tối hôm đó. Tới giờ đó nó đành phải nói dối, rằng nó cần trả lại thư viện một cuốn sách, nhờ đó mà chuồn được đúng giờ để đến lớp học riêng với cụ Dumbledore.
Đèn trong văn phòng cụ Dumbledore sáng trưng, chân dung của các vị hiệu trưởng tiền nhiệm đang ngáy êm đềm trong các khung tranh, và cái chậu Tưởng Ký lại một lần nữa đặt sẵn trên bàn. Hai bàn tay của cụ Dumbledore đặt song song hai bên cái Tưởng Ký, bàn tay phải vẫn đen thui và cháy khô quắt như dạo gần đây. Nó dường như không lành lặn lại chút nào và có lẽ hàng trăm lần rồi, Harry tự hỏi, cái gì đã gây nên một vết thương đặc biệt như vậy, nhưng nó chưa bao giờ dám hỏi cụ Dumbledore; Cụ từng nói rằng rốt cuộc nó cũng sẽ biết, nhưng mà rồi lần nào cũng có một đề tài khác mà cụ muốn thảo luận.
Trước khi Harry có thể kể điều gì về Thầy Snape và Malfoy, cụ Dumbledore đã nói:
“Thầy nghe nói con có gặp ông Bộ trưởng Bộ Pháp thuật trong dịp Giáng sinh?”
“Dạ, phải,” Harry nói. “Ông ấy không được hài lòng lắm về con.”
“Ừ,” cụ Dumbledore thở dài. “Ông ấy cũng chẳng hài lòng với thầy. Chúng ta phải cố gắng đừng lún vô nỗi thống khổ của mình, Harry à, mà vùng lên đấu tranh thôi.”
Harry nhe răng cười.
“Ông ấy muốn con nói với cộng đồng Pháp thuật là Bộ đang làm một công việc tuyệt vời.”
Cụ Dumbledore mỉm cười.
“Con biết đấy, ý tưởng đó nguyên là của ông Fudge. Trong những ngày cuối cùng còn tại vị của ông ấy, ông ấy đã cố gắng bám lấy chức vị một cách tuyệt vọng, ông ấy đã tìm cách gặp mặt con, hy vọng con sẽ ủng hộ ông ấy...”
“Sau tất cả những gì ông Feudge đã làm hồi năm ngoái sao?” Harry tức giận nói. “Sau vụ mụ Umbridge ấy sao?”
“Thầy đã nói với ông Cornelius là chẳng có cơ may nào đâu, nhưng khi ông ấy rời khỏi văn phòng Bộ trưởng rồi, ý tưởng đó vẫn chẳng mất đi. Trong cuộc họp kéo dài mấy tiếng đồng hồ với thầy sau khi ông Scrimgeour được bổ nhiệm, ông này cứ đòi thầy dàn xếp cho một cuộc gặp gỡ với con…”
“Vậy ra đó là nguyên nhân khiến thầy với ông ấy đã cãi nhau!” Harry vuột miệng nói. “Chuyện đó có đăng trên tờ Nhật báo Tiên Tri.”
“Tờ Tiên Tri thỉnh thoảng cũng báo cáo sự thật,” cụ Dumbledore nói, “cho dù chỉ là ngẫu nhiên. Phải, đó là nguyên nhân thầy và ông ấy cãi nhau. Chà, xem ra ông Rufus cuối cùng cũng kiếm được cách bắt chẹt con.”
“Từ đầu đến cuối ông ấy cáo buộc con là “người của cụ Dumbledore.””
“Ông ta thô bỉ quá.”
“Con có nói với ông ấy con đúng là người của thầy.”
Cụ Dumbledore mở miệng ra định nói, nhưng rồi lại ngậm miệng lại. Sau lưng Harry, chim phượng hoàng Fawkes thốt lên tiếng kêu như hát, nhỏ nhẹ, êm dịu. Harry cực kỳ bối rối khi nó bỗng dưng nhận ra đôi mắt xanh sáng của cụ Dumbledore có vẻ ươn ướt, nó bàn quýnh quáng cúi xuống ngó chằm chằm cái đầu gối của mình. Nhưng khi cụ Dumbledore cất tiếng, giọng cụ vẫn cương nghị.
“Thầy rất cảm động, Harry à.”
“Ông Scrimgeour muốn biết thầy đi đâu khi thầy không có mặt ở trường Hogwarts,” Harry nói, vẫn ngó chằm chằm cái đầu gối của nó.
“Ừ, ông ta rất tò mò về chuyện đó,” cụ Dumbledore nói, bây giờ nghe có vẻ hóm hỉnh hơn, và Harry nghĩ chắc là ngó lên được rồi. “Ông ta đã cố gắng cho người theo dõi thầy. Tức cười thật. Ông ta phái Dawlish theo đuôi thầy. Không được tử tế cho lắm. Thầy đã buộc lòng ếm bùa Dawlish một lần; thầy lấy làm tiếc vô cùng khi phải lại làm điều đó.”
“Vậy là họ vẫn chưa biết thầy đi đâu?” Harry hỏi, hy vọng biết thêm được chút gì đó về đề tài hết sức khêu gợi trí tò mò này, nhưng cụ Dumbledore chỉ mỉm cười qua cặp kính nửa vầng trăng.
“Không, họ không biết, và cũng chưa tới lúc chín mùi để cho con biết. Thôi, thầy đề nghị chúng ta gấp rút lên, trừ phi còn điều gì khác nữa...?”
“Thưa thầy, thực ra cũng còn một việc,” Harry nói, “liên quan đến Malfoy và ông Snape.”
“Giáo sư Snape, Harry à.”
“Dạ, thưa thầy. Con nghe lóm họ trong bữa tiệc Giáng sinh ở chỗ Thầy Slughorn... Dạ, thực ra thì con theo dõi họ...”
Cụ Dumbledore lắng nghe Harry kể với một nét mặt bình thản. Khi Harry kể xong, cụ không nói gì trong một lát, rồi bảo, “Cám ơn con đã kể cho thầy nghe chuyện này, Harry à, nhưng thầy đề nghị con nên gạt chuyện đó ra khỏi đầu. Thầy không cho là chuyện đó quan trọng lắm đâu.”
“Không quan trọng lắm?” Harry lặp lại, có vẻ không thể tin được. “Thưa thầy, thầy có hiểu...?”
“Có, Harry à, may phước là thầy có một trí lực phi thường, thầy hiểu hết mọi điều con nói với thầy,” cụ Dumbledore nói, khá dứt khoát. “Thầy nghĩ con cũng nên cân nhắc tới một khả năng là thầy hiểu nhiều hơn con hiểu. Một lần nữa, thầy vui mừng là con đã tin tưởng mà giãi bày với thầy, nhưng hãy để thầy cam đoan lại với con rằng con đã không nói với thầy bất cứ điều gì khiến thầy băn khoăn.”
Harry ngồi im mà ruột gan sôi sục, tròn mắt nhìn cụ Dumbledore. Chuyện gì đang xảy ra? Phải chăng điều này có nghĩa là quả thực cụ Dumbledore yêu cầu Thầy Snape tìm hiểu xem Malfoy đang làm gì, và nếu đúng như vậy thì cụ đã được Thầy Snape báo cho biết hết mọi điều mà Harry vừa kể cho cụ nghe? Hay là cụ quả thực có lo lắng về những điều vừa nghe nhưng lại giả vờ như không?
“Vậy, thưa thầy,” Harry nói, bằng cái giọng mà nó hy vọng là bình tĩnh lễ phép, “thầy vẫn hoàn toàn tin tưởng...?”
“Thầy đã rất kiên nhẫn trả lời câu hỏi đó rồi,” cụ Dumbledore nói, nhưng giọng cụ nghe ra chẳng còn kiên nhẫn nữa. “Câu trả lời của thầy không hề thay đổi.”
“Ta không nghĩ thế,” một giọng nói cạnh khóe vang lên; Cụ Phineas Nigellus hiển nhiên là chỉ giả vờ ngủ mà thôi. Cụ Dumbledore phớt lờ cụ Nigellus.
“Và bây giờ, Harry à, thầy phải nhấn mạnh là chúng ta hãy gấp lên. Thầy còn những điều quan trọng hơn để thảo luận với con tối hôm nay.”
Harry ngồi đó cảm thấy muốn nổi loạn. Nếu nó không chịu đổi đề tài thì sẽ ra sao, nếu nó cứ khăng khăng tranh cãi vụ cáo buộc Malfoy thì sao nào? Dường như đọc thấu suy nghĩ của Harry, cụ Dumbledore lắc đầu.
“Này, Harry, chuyện đó xảy ra thường lắm, ngay cả giữa những người bạn tốt nhất! Mỗi người trong chúng ta đều tin rằng điều mình cần phải nói quan trọng hơn bất cứ điều gì mà người khác có thể góp vào!”
“Thưa thầy, con không nghĩ là những điều thầy cần phải nói là không quan trọng.” Harry nói không nhân nhượng.
“Chà, con hoàn toàn đúng, bởi vì nó không hẳn không quan trọng,“ cụ Dumbledore nói nhanh. “Thầy có thêm hai ký ức để cho con xem vào tối hôm nay, cả hai đều vô cùng khó khăn mới có được, và cái thứ hai trong hai cái đó, theo thầy nghĩ, là ký ức quan trọng nhất mà thầy từng thu thập được.”
Harry không nói gì về điều này; nó vẫn còn tức tối về sự tiếp nhận dành cho những tâm tình nó tin cậy giãi bày, nhưng nó cũng không thể thấy chung cuộc sẽ được dái gì nếu cứ tiếp tục tranh cãi.
“Vậy là,” cụ Dumbledore nói, giọng ngân nga, “chúng ta gặp nhau tối nay để tiếp tục câu chuyện của Tom Riddle, cậu bé mà chúng ta bỏ lại vào cuối buổi học trước đã đĩnh đạ bước qua ngưỡng cửa trường Hogwarts. Con còn nhớ cậu ta háo hức như thế nào khi nghe nói cậu ta là một pháp sư không, cậu ta đã từ chối sự tháp tùng của thầy trong chuyến đi đến Hẻm Xéo, và phần thầy, thầy cũng đã cảnh cáo cậu bé chớ có tiếp tục ăn cắp khi đến trường.
Xem nào, Tom Riddle đến trường khi niên học bắt đầu, một cậu bé lặng lẽ trong bộ áo chùng cũ, sắp hàng với những học sinh năm thứ nhất khác để được phân loại. Cậu được xếp vào nhà Slytherin hầu như ngay khi cái nón phân loại vừa chạm vào đầu,” cụ Dumbledore nói tiếp, vừa vẫy bàn tay nám đen của cụ về phía cái kệ phía trên đầu, nơi đặt cái nón phân loại cổ xưa và im lìm. “Riddle biết được vị sáng lập nổi tiếng cảu Nhà Slytherin có thể nói chuyện với rắn – biết lúc nào thì thầy không chắc – có thể ngay buổi tối hôm cậu đến trường. Sự hiểu biết này càng kích thích cậu bé và làm tăng ý thức tự cao của cậu.
Tuy nhiên, nếu cậu có dọa nạt hay gây ấn tượng gì với bạn đồng môn trong nhà Slytherin bằng cách phô diễn Xà ngữ trong phòng sinh hoạt chung, thì ban giám hiệu vẫn không hay biết gì cả. Cậu bé chẳng bày tỏ dấu hiệu kiêu căng lộ liễu hay hung hăng hiếu chiến gì hết. Là một đứa trẻ mồ côi rất đẹp trai và tài gioig phi thường, cậu bé tự nhiên thu hút được sự chú ý và cảm thông của thầy cô ngay từ lúc mới đặt chân đến trường. Cậu bé có vẻ lễ phép, lặng lẽ và khao khát trí thức. Gần như tất cả giáo ban đều có ấn tượng tốt về cậu.”
“Thưa thầy, thầy không nói với những thầy cô khác rằng hắn như thế nào khi thầy gặp hắn ở viện mồ côi sao?” Harry hỏi.
“Không, thầy không nói. Mặc dù cậu ta chẳng cho thấy có dấu hiệu ăn năn hối cải nào, nhưng có thể cậu cảm thấy hối tiếc về cách cư xử của mình trước đây và quyết tâm làm lại cuộc đời. Thầy quyết định dành cho cậu ta một cơ hội.”
Cụ Dumbledore ngừng nói và nhìn Harry dò hỏi, nó há miệng ra toan nói. Một lần nữa, đây là khuynh hướng cả tin con người của cụ Dumbledore bất chấp có cả đống chứng cớ rằng họ không xứng đáng với lòng tin đó! Nhưng Harry nhớ ra một chuyện...
“Nhưng thầy không thực sự tin hắn, đúng không thầy? Hắn đã nói với con... không, tên Riddle xuất hồn ra từ cuốn nhật ký ấy nói, “thầy Dumbledore dường như không thích tôi nhiều như các thầy cô khác.””
“Chúng ta cứ coi như thầy đã cho rằng cậu bé ấy không đáng tin,” cụ Dumbledore nói. “Như thầy đã nói, và thầy đã làm như vậy, thầy quyết tâm để mắt đến cậu bé. Thầy không thể giả bộ là chỉ quan sát lần đầu thôi đã lượm lặt được nhiều điều. Cậu bé rất cảnh giác đối với thầy; thầy chắc là cậu bé cảm thấy cậu đã nói hơi nhiều với thầy trong cậu chuyện ly kỳ về lai lịch thật cảu mình. Cậu bé thận trọng không để lộ thêm nhiều như vậy một lần nữa, nhưng cậu không thể thu hồi lại những gì cậu đã lỡ lời thốt ra trong cơn phấn khích, cậu bé có ý thức không bao giờ cố trù ếm thầy như cậu đã trù ếm rất nhiều đồng nghiệp của thầy.
Khi cậu bé lên lớp cao hơn ở trường, cậu qui tập được một nhóm bạn bè tận tụy; thầy gọi chúng như thế là vì muốn dùng chữ tốt hơn, mặc dù như thầy đã chỉ ra, Riddle chắc chắn không thân thiết với bất cứ đứa nào trong đám bạn đó. Nhóm này có một sức rù quến hắc ám bên trong tòa lâu đài. Chúng là một tập hợp tạp nham; một sự pha trộn giữa những kẻ yếu đuối tìm kiếm sự che chở, những kẻ đầy tham vọng tìm kiếm vinh quang chung, và những kẻ có máu côn đồ hướng về một thủ lĩnh có thể biểu diễn cho chúng xem nhiều hình thức bạo ngược tinh vi hơn. Nói cách khác, chúng là những nguyên mẫu của bọn Tử thần thực tử và thực ra là một số trong nhóm đó đã trở thành những Tử thần thực tử đầu tiên sau khi rời khỏi trường Hogwarts.
Được Riddle kiểm soát chặt chẽ, chúng chẳng bao giờ bị phát hiện là đang làm điều gì sai quấy, mặc dù bảy năm chúng học ở trường Hogwarts được ghi dấu bằng một số vụ rắc rối đáng tởm mà chúng chẳng bao giờ bị liên đới trách nhiệm một cách thỏa đáng, dĩ nhiên, vụ nghiêm trọng nhất là mở cửa phòng chứa bí mật, đưa tới hậu quả là một nữ sinh thiệt mạng. Như con đã biết, bác Hagrid đã bị kết án oan về tội ác dó.
Thầy đã không tìm được nhiều ký ức về Riddle ở trường Hogwarts,” cụ Dumbledore nói, vừa đặt bàn tay khô quắt của mình lên cái Tưởng Ký. “Ít ai biết về y thời đó chịu nói về y; họ quá khiếp đảm. Những gì mà thầy biết được thầy chỉ phát hiện ra sau khi y rời khỏi trường Hogwarts, sau nhiều nỗ lực vất vả, sau khi lần theo dấu những người ít ỏi có thể dụ dỗ nói ra, sau khi đã tìm kiếm những hồ sơ cũ và chất vấn những nhân chứng trong giới phù thủy cũng như giới Muggle.
Những người thầy có thể thuyết phục mở miệng đã kể cho thầy nghe rằng Riddle bị ám ảnh về dòng dõi của cha mẹ y. Điều này có thể hiểu được, tất nhiên; y đã lớn lên trong một viện mồ côi và đương nhiên ước ao được biết bằng cách nào mà mình bị đưa vào đó. Có vẻ như y đã tìm kiếm vô vọng dấu tích của Tom Riddle cha trong những huy hiệu ghi tên những người có thành tích và được tưởng thưởng nằm trong phòng truyền thống, trong danh sách các Huynh trưởng lưu ở hồ sơ của trường, thậm chí trong cả những cuốn sách Lịch sử Pháp thuật. Cuối cùng y buộc phải thừa nhận là cha của y chưa hề đặt chân đến trường Hogwarts. Thầy tin là chính lúc đó y từ bỏ vĩnh viễn cái tên cảu mình, tự khoác vào cái lý lịch của Chúa tể Voldermort, và bắt đầu cuộc điều tra về gia đình cảu người mẹ mà trước đó y đã miệt thị - người đàn bà mà, con sẽ nhớ ra, y đã nghĩ không thể là một phù thủy, một khi không chống lại được sự yếu đuối nhục nhã rất con người là cái chết.
Y chỉ có thể laafnt heo một cái tên duy nhất là “Marvolo”, mà những người điều hành viện mồ côi đã cho y biết đó là tên ông ngoại y. Cuối cùng, sau cuộc tìm kiếm vất vả, qua những bộ sách cổ về các gia đình Pháp thuật, y phát hiện ra sự tồn tại của một chi hệ còn sống sót của dòng họ Slytherin. Vào mùa hè năm mười sáu tuổi, y rời viện mồ côi mà đáng ra y phải quay trở về tá túc hàng năm để đi tìm họ hàng nhà Gaunt. Và bây giờ, Harry à, nếu con đứng...”
Cụ Dumbledore đứng dậy, và Harry nhìn thấy một lần nữa cụ lại cầm một cahi thủy tinh nhỏ xíu đựng đầy ký ức óng ánh và xoáy tít.
“Thầy hên lắm mới thu được ký ức này,” cụ nói, trong khi rót cái khối trắng bóng đó vô cái Tưởng Ký. “Để trải qua xong cái kinh nghiệm đi rồi con sẽ hiểu. Chúng ta bắt đầu nhé?”