Chương 2
Tác giả: J.K. Rowling
Làn sương mù lạnh lẽo ép vô cửa sổ văn phòng ông Thủ tướng đã lãng đãng trôi xa cách đó vài dặm đến một dòng sông bẩn thỉu uốn éo chảy giữa đôi bờ tràn ngập rác rưởi đổ bừa. Một cột ống khói khổng lồ, tàn tích của một nhà máy không còn hoạt động nữa, chọc lên trời, trông như một cía bóng lờ mờ và xíu quẩy. Chẳng có âm thanh nào khác ngoại trừ tiếng rì rào của dòng nước đen, và chẳng có dấu hiệu nào của sự sống ngoại trừ một con cáo ốm lòi xương đã lén lút mò xuống bờ sông để hít hửi trong hy vọng tràn trề tìm ra được mấy miếng bao bì gói cá và khoai tây chiên vứt lẫn trong đám cỏ cao.
Thế nhưng, đồng thời với một tiếng nổ bốp mơ hồ, một hình thù mảnh khảnh đội mũ trùm xuất hiện từ trong không khí ngay trên mép sông. Con cáo đứng ngây ra, đôi mắt cảnh giác bám chặt vòa hiện tượng mới mẻ lạ lùng này. Cái hình thù ấy có vẻ mất vài phút để ổn định vóc dáng, rồi bắt đầu di chuyển với những bước chân dài, nhẹ nhàng, nhanh chóng, với vạt áo khoác dài của nó loạt soạt trên cỏ.
Cùng lúc với một tiếng bốp thứ hai, nghe to hơn, một hình thù đội mũ trùm khác cũng hiện hình.
“Chờ với!”
Tiếng kêu khàn khàn làm con cáo giật mình, lúc đó gần như đang ép dẹp lép thân mình trên mặt đất. Nó nhảy vọt ra khỏi chỗ ẩn nấp và phóng ngược lên phía bờ sông. Một tia sáng xanh lè lóe lên, một tiếng kêu ăng ẳng phát ra, và con cáo rớt lại xuống mặt đất, chết queo.
Cái hình thù thứ hai dùng đầu ngón chân lật ngược xác con thú.
“Chỉ là một con cáo.” Giọng của một người đàn bà vang lên một cách thô lỗ từ dưới cái mũ trùm. “Ta cứ tưởng có thể một Thần sáng… Cissy, chờ với.”
Nhưng cái hình thù mà mụ ta theo đuổi, lúc nãy dừng chân và ngoái đầu nhìn lại khi ánh sáng lóe lên, giờ lại đang trèo lên phía bờ sông mà con cáo rớt xuống.
“Cissy… Narcissa… Nghe lời tôi này…”
Người đàn bà thứ hai bắt kịp người đàn bà thứ nhất và túm lấy cánh tay của bà ta, nhưng bà này giật mạnh tay ra.
“Về đi, Bella!”
“Cô phải nghe lời tôi!”
“Em đã nghe rồi. Em đã quyết định, giờ để em yên!”
Người đàn bà tên Narcissa đã lên tới chỗ cao nhất của bờ sông, chỗ có một đường rầy xe lửa cũ kỹ tách con sông ra khỏi con đường rải đá cuội. Người đàn bà kia, Bella, bám sát theo tức thì. Họ đứng bên cạnh nhau cùng nhìn qua bên kia con đường, nơi hàng dãy tiếp hàng dãy những căn nhà gạch đổ nát, cửa sổ âm u mịt mờ trong bóng tối.
“Nó sống ở đây à?” Bella hỏi bằng giọng khinh khỉnh. “Ở đây? Ngay trong đống cứt dân Muggle à? Chị em mình ắt hẳn là những người đầu tiên trong giới chúng ta đặt chân tới...”
Nhưng Narcissa chẳng buồn lắng nghe; bà ta đã tuột qua một chỗ trống trên đường rầy rỉ sét và vội vã băng qua đường.
“Cissy, chờ với!”
Bella đuổi theo, tấm áo khoác phấp phới phía sau, và mụ ta thấy Narcissa xẹt qua một con hẻm nằm giữa những căn nhà để đến con đường thứ hai, cũng giống hệt con đường thứ nhất. Một số đèn đường đã bể, hai người đàn bà chạy giữa mấy bệt ánh snags và bóng tối mịt mùng.
Người rượt theo đã bắt kịp người bị theo đuổi vừa khi người này định quẹo qua một góc đường. Lần này mụ ta tóm giữ được cánh tay của người kia và xoay mạnh người đó lại để hai bên nhìn thẳng vào mặt nhau.
“Cissy, cô không được làm điều này, cô không thể tin tưởng thằng ấy...”
“Chúa tể Hắc ám tin tưởng ông ấy, đúng không?”
“Chúa tể Hắc ám bị... Chị tin là... bị lầm.”
Bella thở hổn hển, đôi mắt mụ long lên một thoáng dưới lớp mũ trùm khi nhìn quanh kiểm tra để chắc chắn là quả thực chỉ có mỗi mình họ mà thôi.
“Trong trường hợp nào đi nữa, chúng ta đã được dặn là không tiết lộ kế hoạch cho bất cứ ai. Làm vầy là phản bội lại lệnh của Chúa tể Hắc ám…”
“Thôi đi, Bella.”
Narcissa gầm gừ, và rút cây đũa phéphù thủyừ dưới lớp áo khoác ra, chĩa nó vô mặt người kia đầy đe dọa. Bella chỉ cười.
“Cissy, dọa chính chị của cô à? Cô chẳng…”
Narcissa thở gấp, có dấu hiệu của chứng cuồng loạn trong giọng nói, và khi bà ta hạ cây đũa phép xuống như chém một nhát dao, một tia snags nữa lóe lên. Bella buông cánh tay em gái ra như thể bị phỏng.
“ Narcissa!”
Nhưng Narcissa đã chạy ù tới trước. Vừa xoa vuốt bàn tay của mình, người săn đuổi bà ta lại rượt theo, nhưng giờ đây giữ một khoảng cách an toàn, khi cả hai đi sâu vào mê cung hoang vắng của những ngôi nhà gạch. Cuối cùng, Narcissa bước vội lên một con phố có tên Đường Bàn xoay, vươn cao bên trên phố này là cột ống khói nhà máy sừng sững hăm he như một ngón tay khổng lồ giơ lên đe nẹt. Bước chân của Narcissa khua vang trên nền đá cuội khi bà ta đi ngang qua mấy cái cửa sổ bị bể kiếng được đóng bít lại bằng giấy bồi, đến tận ngôi nhà cuối cùng, nơi có chút ánh sáng lờ mờ le lói của một căn phòng tầng trệt.
Narcissa đã gõ cửa trước khi Bella bắt kịp, vừa thở vừa nguyền rủa. Hai người cùng đnưgs đợi với nhau, trống ngực khẽ đập, hít thở cái mùi bốc lên từ dòng sông bẩn thỉu được làn gió đêm nhẹ thổi về phía họ. Sau vài giây, họ nghe có sự chuyển động đằng sau cánh cửa và rồi cửa mở ra một cái cạch. Một người đàn ông ló chút thân mình ra nhìn họ; một người đàn ông với tóc đen dài rẽ ngôi giữa tém qua hai bên gương mặt vàng bủng có đôi mắt đen.
Narcissa trật cái mũ trùm ra sau. Bà ta xanh xao đến nỗi trông gần như sáng lên trong bóng tối; mái tóc vàng dài thả đổ xuống lưng tạo cho bà cái vẻ của người chết trôi.
“Narcissa!” Người đàn ông kêu lên, mở cánh cửa rộng hơn một chút, để cho ánh sáng rọi tới soi tỏ Narcissa cùng bà chị. “Thật là một ngạc nhiên thú vị!”
“Severus.”
Narcissa nói bằng giọng thì thào căng thẳng.
“Tôi có thể nói chuyện với ông được không? Khẩn cấp!”
“Dĩ nhiên là được.”
Người đàn ông đứng lùi lại để cho Narcissa bước vào trong nhà. Bà chị của bà ta vẫn đội mũ trùm cũng đi theo vào không cần mời.
“Snape,” mụ nói khi đi ngang.
“Bellatrix!” thầy Snape đáp lại, cái miệng mỏng dính cong lên thành một nụ cười mai mỉa khi thầy đóng cánh cửa lại một cái cạch sau lưng hai người đàn bà.
Họ đi thẳng vào trong một căn phòng khách nhỏ, căn phòng này tạo cảm giác như thể đó là một cái xà lim kín mít. Những bức tường được bịt kín hoàn toàn bằng sách, hầu hết những cuốn sách này đề được đóng bìa da nâu, da đen cũ kỹ. Có một cái ghế sofa đã mòn trơ chỉ, một cái ghế bành, và một cái bàn ọp ẹp, cả đám đứng túm tụm với nhau thành đám trong một vũng sáng lờ mờ phát ra từ một cây đèn thắp bằng nến thòng từ trên trần xuống. Nơi này có một vẻ bị bỏ bê, mặc dù không hẳn thường xuyên là không có người ở.
Thầy Snape ra dấu cho Narcissa ngồi xuống ghế sofa. Bà ta cởi áo khoác ra, quẳng nó qua một bên và ngồi xuống, đăm đăm nhìn hai bàn tay trắng bệch và run lẩy bẩy của mình đang đặt trên đùi. Bellatrix hạ mụ trùm xuống một cách chậm rãi hơn. Bà em mụ tái nhợt bao nhiêu thì mụ đen đúa bấy nhiêu, với đôi mắt có quầng có nọng nặng nề và một bộ xương hàm chắc khỏe, mụ chẳng hề rời mắt khỏi thầy Snape trong lúc di chuyển ra đứng đằng sau lưng Narcissa.
“Vậy, tôi có thể làm gì được cho bà?”
Thầy Snape hỏi, tự mình an tọa trong cái ghế bành đối diện hai chị em.
“Chúng ta… chúng ta không có ai khác nữa chứ?” Narcissa khẽ khàng hỏi.
“Dĩ nhiên là có. Vâng, Đuôi Trùn đang ở đây, nhưng chúng ta đâu có tính đến sâu bọ, phải không?”
Thầy Snape chĩa cây đũa phép vô một bức tường đầy sách đằng sau lưng mình và một tiếng nổ vang lên, một cánh cửa bí mật bật mở ra, để lộ một cầu thang hẹp và một gã đàn ông loắt choắt đang đứng sững như trời trồng trên cầu thang.
“Đuôi Trùn, chắc mi cũng thấy rõ là chúng ta đang có khách.” Thầy Snape nói bằng giọng uể oải.
Gã đàn ông loắt choắt khòm lưng rón rén bò xuống mấy bậc thang cuối cùng để di chuyển vô trong phòng. Gã có đôi mắt nhỏ hí ươn ướt, một cái mũi nhọn và đeo một nụ cười màu mè chẳng thoải mái chút nào. Bàn tay trái của gã đang xoa xoa bàn tay phải, bàn tay này trông như thể bọc trong một cái găng tay bằng bạc.
“Bà Narcissa!” Gã chào bằng một giọng rin rít như chuột kêu. “Và bà Bellatrix! Thật là quyến rũ biết bao…”
“ Đuôi Trùn sẽ bưng nước cho chúng ta, nếu các bà muốn uống,” Thầy Snape nói. “Và rồi hắn sẽ trở về phòng ngủ của hắn.”
Đuôi Trùn nhăn mặt như thể Thầy Snape vừa mới quăng cái gì đó vô mặt gã.
“Tôi không phải đầy tớ của ông!” Gã rít lên, lẩn tránh ánh mắt của Thầy Snape.
“Vậy sao? Ta lại có cảm tưởng là Chúa tể Hắc ám đặt mi ở đây để trợ giúp ta chứ?”
“Trợ giúp ông, ừ… nhưng không phải làm việc bưng nước cho ông và… lau nhà cho ông!”
“ Đuôi Trùn à, ta đâu biết mi ao ước những công tác hiểm nghèo hơn,” Thầy Snape nói giọng ngọt xớt. “Chuyện này cũng dễ dàn xếp thôi: ta sẽ nói với Chúa tể Hắc ám…”
“Tôi cũng có thể tự nói chuyện với Chúa tể Hắc ám nếu tôi muốn!”
“Dĩ nhiên là mi có thể.” Thầy Snape cười nhếch mép, nói. “Nhưng tạm thời trong lúc này, mi hãy bưng nước cho chúng ta. Loại rượu gia tinh pha chế nào đó cũng được.”
Đuôi Trùn dùng dằng một lát, trông như thể muốn cãi tiếp, nhưng rồi gã quay lưng đi về phía cánh cửa bí mật thứ hai. Mọi người nghe tiếng cửa đóng một cái rầm và tiếng ly tách chạm nhau kêu tanh tách. Chỉ vài giây sau gã đã trở lại, bưng một cái mâm trên đó có một cái chai bám đầy bụi bặm và ba cái ly. Gã liệng mấy thứ này xuống cái bàn ọp ẹp rồi mau mắn đi khuất mắt mọi người, đóng sập cánh cửa ngụy trang bằng kệ sách lại sau lưng.
Thầy Snape rót ra ba cái ly một thứ rượu đỏ như máu và đưa hai ly cho hai chị em. Narcissa lẩm bẩm mấy tiếng cám ơn, trong khi mụ Bellatrix chẳng thốt một lời nào, nhưng vẫn tiếp tục nhìn Thầy Snape trừng trừng. Điều này xem ra chẳng làm Thầy Snape bối rối tí nào ; ngược lại, ông còn tỏ ra khoái trá.
“Chúc sức khỏe Chúa tể Hắc ám.”
Thầy Snape nói, nâng ly lên uống cạn. Hai chị em làm theo ông ta. Thầy Snape lại rót đầy ly của họ. Khi Narcissa uống hết ly rượu thứ hai, bà ta hấp tấp nói.
“Ông Severus, tôi xin lỗi đã đến đây như thế này, nhưng tôi phải gặp ông. Tôi nghĩ ông là người duy nhất có thể giúp tôi…”
Thầy Snape giơ một bàn tay ra để ngăn Narcissa, rồi chĩa cây đũa phép của ông về phía cửa cầu thang bí mật một lần nữa. Một tiếng nổ to vang lên và một tiếng thét ré lên, tiếp theo là tiếng Đuôi Trùn lật đật bò trở lên lầu.
“Tôi xin lỗi,” Thầy Snape nói. “Dạo gần đây hắn đâm ra nhiễm cái trò rình nghe ở cửa, tôi chẳng biết hắn làm vậy để làm gì… Bà Narcissa, bà đang nói…”
Narcissa hít một hơi thở vĩ đại đến rùng mình và bắt đầu lại một lần nữa.
“Ông Severus, tôi biết tôi không nên đến đây, tôi đã được căn dặn là không được nói với bất cứ ai, nhưng…”
“Vậy thì cô nên liệu mà giữ mồm giữ miệng!” Mụ Bellatrix nạt ngang. “Đặc biệt với người có mặt tại đây.”
“Người có mặt ở đây à?” Thầy Snape nhắc lại một cách nhạo báng. “Và tôi nên hiểu điều đó như thế nào đây, thưa bà Bellatrix?”
“Nghĩa là tôi không tin ông, Thầy Snape à, như ông đã biết quá rõ rồi!”
Narcissa bật ra một âm thanh có thể gọi là tiếng khóc than, và đưa hai tay bưng mặt. Thầy Snape đặt cái ly của mình lên mặt bàn rồi ngồi thẳng lại, hai bắp tay ông đặt trên chỗ tựa tay của cái ghế bành, cười mỉm với gương mặt trâng tráo của Bellatrix.
“Bà Narcissa à, tôi nghĩ chúng ta nên nghe điều mà bà Bellatrix đang hăm hở nói; để tránh những sự chõ mỏ phát mệt. Nào, tiếp tục đi chứ, bà Bellatrix,” Thầy Snape nói. “Tại sao mà bà không tin tôi?”
“Có hằng trăm lý do!” Bellatrix nói to, bước vòng qua cái ghế sofa để dằn mạnh cái ly của mụ ta lên bàn. “Bắt đầu từ đâu đây! Khi Chúa tể Hắc ám suy sụp thì ông ở đâu hả? Tại sao ông không bao giờ ra sức tìm kiếm ngài khi biến mất hả? Suốt những năm tháng mà ông sống trong túi áo của lão Dumbledore ông đã làm những gì hả? Tại sao ông cản trở Chúa tể Hắc ám thu phục Hòn đá Phù thủy hả? Tại sao ông không trở lại ngay tức thì khi Chúa tể Hắc ám phục sinh hả? Ông đã ở đâu cách đây mấy tuần lễ khi chúng tôi chiến đấu để phục hồi lời Tiên tri cho Chúa tể Hắc ám hả? Và tại sao hả, Thầy Snape, tại sao mà Harry Potter vẫn sống nhăn trong khi nó nằm trong bàn tay sinh sát của ông suốt năm năm trời hả?”
Khi mụ tạm ngừng lấy hơi, ngực mụ phập phồng, hai má đỏ ửng. Sau lưng mụ, Narcissa ngồi bất động, mặt vẫn còn vùi trong hai bàn tay.
Thầy Snape mỉm cười.
“Trước khi tôi trả lời bà – À vâng, bà Bellatrix à, tôi sẽ trả lời bà chứ! Bà có thể nói lại lời của tôi cho những người khác, những người ngồi lê đôi mách sau lưng tôi, rồi loan truyền những câu chuyện tầm bậy vè sự bội bạc của tôi đối với Chúa tể Hắc ám! Trước khi tôi trả lời bà, tôi có đề nghị, hãy để cho tôi được hỏi bà một câu trước. Bà có thực sự nghĩ là Chúa tể Hắc ám đã chẳng hỏi tôi từng vấn đề một trong những vấn đề bà vừa nêu ra không? Bà có thực sự nghĩ rằng nếu tôi đã không thể nào đưa ra được câu trả lời thỏa đáng, thì liệu tôi còn có thể ngồi đây mà hầu chuyện cùng bà được chăng?”
Mụ Bellatrix lúng túng.
“Bà nghĩ là ngài lầm chăng? Hay là tôi bằng cách nào đó bưng tai bịt mắt ngài chăng? Chúa tể Hắc ám, pháp sư vĩ đại nhất, bậc quảng đại thần thông xuất chúng nhất mà thế giới từng được chiêm ngưỡng lại bị lừa sao?”
Mụ Bellatrix không nói gì, nhưng lần đầu tiên trông có vẻ nối rối. Thầy Snape không bồi thêm vòa điểm chí tử ấy nữa. Ông lại cầm ly rượu của mình lên, nhấm nháp, rồi nói tiếp.
“Bà hỏi tôi đã ở đâu khi Chúa tể Hắc ám suy sụp à. Tôi đã ở nơi mà ngài ra lệnh cho tôi phải có mặt, tại Hogwarts – trường đào tạo Phù thủy và Pháp sư, bởi vì ngài muốn tôi do thám Albus Dumbledore. Tôi xin mạo muội nói rằng, bà cũng biết, tôi nhận lãnh công việc ở trường Hogwarts là do lệnh của Chúa tể Hắc ám.”
Bellatrix gật đầu một cách khó nhận thấy và toan mở miệng, nhưng Thầy Snape đã cướp lời mụ trước.
“Bà hỏi tại sao tôi đã không cố gắng tìm kiếm ngài khi ngài biến mất. Lý do của tôi tương tự như lý do của Avery, Yaxley, gia đình Carrow, Greyback, Lucius...” thầy nhẹ nghiêng đầu về phía bà Narcissa , “và nhiều người khác cũng đã không nỗ lực tìm kiếm ngài. Tôi tin là ngài đã yên nghỉ ngàn thu. Tôi chẳng lấy làm hảnh diện gì về chuyện này, tôi đã lầm, nhưng sự thể là vậy... Nếu ngài đã không tha thứ cho chúng ta, những kẻ đã đãnh mất lòng tin lúc ấy, thì ngài hẳn sẽ còn lại rất ít đồ đệ.”
“Ngài vẫn còn có tôi!” Mụ Bellatrix nói một cách say sưa. “Tôi, người đã nằm ngục Azkaban bao nhiêu năm trời vì ngài!”
“Vâng, quả thực đáng khâm phục nhất,” Thầy Snape nói bằng giọng chán chường. “Dĩ nhiên, nằm ngục thì bà cũng chẳng được tích sự gì cho ngài cả, nhưng làm điệu làm bộ thì chắc chắn là hay rồi...”
“Làm điệu làm bộ à!” Bellatrix ré lên; trong cơn cuồng nộ, trông mụ ta hơi giống một con mẹ điên. “Trong khi tôi chịu đựng lũ giám ngục, ông vẫn an nhiên ở lại Hogwarts, thoải mái đóng vai con chó cưng của lão Dumbledore!”
“Đâu có được như vậy! bà biết đấy, lão đời nào chịu giao cho tôi bộ môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Dường như lão nghĩ rằng điều đó có thể, ừ, đưa đến chuyện ngựa quen đường cũ… cám dỗ tôi trở lại cuộc sống trước đây.”
“Việc này mà tính là cả một sự hy sinh của ông cho Chúa tể Hắc ám. Sao, cái chuyện ông không được dạy bộ môn mà ông khoái nhất ấy?” Mụ Bellatrix buông lời giễu cợt. “Tại sao ông cứ ở lỳ nơi đó suốt thời gian ấy hả Thầy Snape? Tiếp tục do thám lão Dumbledore cho ông chủ mà ông tin là đã chết rồi à?”
“Không hẳn vậy,” Thầy Snape nói. “Mặc dù Chúa tể Hắc ám hào lòng là tôi đã không bao giờ rời bỏ nhiệm sở : tôi có mười sáu năm tình báo về Dumbledore để giao cho ngài khi ngài trở lại, một món quà chào mừng ngài có ích hơn những hoài niệm vô tận về sự nằm ngục Azkaban khó chịu như thế nào…”
“Nhưng ông đã ở lại…”
“Phải, bà Bellatrix à, tôi đã ở lại,” Thầy Snape nói, lần đầu tiên để lộ dấu hiệu thiếu kiên nhẫn. “Tôi có một công việc dễ chịu mà tôi thích hơn cái việc ở Azkaban. Lúc đó họ đang lùng bắt các Tử thần thực tử, như bà biết. Sự bảo vệ của Dumbledore đã giúp tôi khỏi bị tống vô ngục; đó là một lợi thế hết sức tốt, và tôi đã tận dụng. Tôi nhắc lại: Chúa tể Hắc ám không phàn nàn việc tôi ở lại Hogwarts, thì mắc gì bà lại càm ràm. Tôi nghĩ điều tiếp theo mà bà muốn biết,” Thầy Snape hối hả nói tiếp, hơi lớn giọng, bởi vì Bellatrix đã tỏ dấu hiệu muốn ngắt lời ông, “là tại sao tôi đứng chắn giữa Chúa tể Hắc ám và Hòn đá phù thủy. Điều này dễ giải thích thôi. Lúc đó ngài chưa biết là ngài có tin được tôi hay không. Ngài nghĩ, giống như bà, rằng tôi đã biến từ một Tử thần thực tử trung thành ra một con rối của Dumbledore. Ngài đang ở trong hoàn cảnh đáng thương, rất yếu ớt, và phải nương náu trong hình hài của một tay phù thủy tầm thường. Ngài đã không dám để lộ thân phận mình cho một đồng minh trước đây nếu đồng minh đó có thể giao nộp ngài cho Dumbledore hay cho Bộ. Tôi thực sự lấy làm tiếc là ngài đã không tin tưởng tôi lúc đó. Chứ nếu ngài có lòng tin thì ngài đã phục hồi quyền lực sớm hơn ba năm. Trong tình thế lúc đó, tôi thấy chỉ có mỗi tay Quirell tham lam đê tiện đang timd cách đánh cắp hòn đá, và tôi thừa nhận, tôi đã làm hết sức mình để cản trở hắn.”
Mồm Bellatrix méo xệch như thể mụ ta đã nuốt phải một liều thuốc đắng.
“Nhưng ông đã không trở về khi ngài trở lại, ông đã không bay về với ngài ngay lập tức khi ông cảm thấy Dấu hiệu Hắc ám cháy bỏng…”
“Đúng. Tôi đã trở về sau đó hai tiếng đồng hồ. Tôi đã trở về theo lệnh của Dumbledore.”
“Theo lệnh của Dumbledore…?” Bellatrix bắt đầu la lên, giọng điên tiết.
“Hãy suy nghĩ!” Thầy Snape nói, lại mất kiên nhẫn. “Hãy nghĩ cho kỹ đã! Bằng cách chờ hai tiếng đồng hồ sau, chỉ hai tiếng đồng hồ thôi, tôi đã đảm bảo được việc tôi có thể lưu lại trường Hogwarts để do thám! Bằng việc để cho Dumbledore tưởng rằng việc tôi trở về với Chúa tể Hắc ám chỉ là làm theo lệnh của ông ta, tôi đã có thể chuyển giao thông tin về Dumbledore và Hội Phượng hoàng từ ấy đến giờ! Hãy cân nhắc, bà Bellatrix à: Dấu hiệu Hắc ám đã trở nên càng lúc càng mạnh trong nhiều tháng trời. Lúc ấy tôi đã biết ngài ắt hẳn sắp trở lại, tất cả mọi Tử thần thực tử đều biết. Tôi đã có rất nhiều thì giờ để suy nghĩ về điều mà tôi muốn làm, để chuẩn bị cho hành động kế tiếp, để đào thoát như Karkaroff, đúng không?”
“Chúa tể Hắc ám lúc đầu cũng không vui vẻ về việc trì hoãn của tôi, nhưng tôi cam đoan với bà, sự không hài lòng đó biến mất hoàn toàn khi tôi giải thích rằng tôi vẫn trung thành mặc dù Dumbledore tưởng rằng tôi đã là người của ông ta. Phải, Chúa tể Hắc ám đã tưởng đâu tôi rời bỏ ngài vĩnh viễn, nhưng ngài đã lầm.”
“Nhưng ông được tích sự gì từ ấy đến giờ hả?” Bellatrix cười chế nhạo. “Chúng tôi nhạn được thông tin hữu ích gì từ ông hả?”
“Tin tình báo của tôi được chuyển giao trực tiếp cho Chúa tể Hắc ám,” Thầy Snape nói. “Nếu ngài chọn phương án không nói cho bà biết…”
“Ngài chia sẻ với tôi mọi thứ,” Bellatrix bùng lên cơn giận đùng đùng. “Ngài nói tôi là người trung thành nhất, thủy chung nhất…”
“Vậy sao?” Thầy Snape nói, giọng của thầy biến âm một cách tinh vi để bày tỏ sự nghi ngờ. “Liệu ngài có nói vậy nữa không sau trận thảm bại ở Bộ?”
“Đó đâu phải là lỗi của tôi!” Bellatrix đỏ ửng mặt lên. “Trong quá khứ Chúa tể Hắc ám đã giao phó cho tôi điều quí báu nhất… nếu như lão Lucius đừng…”
“Chị đừng… chị liệu hồn đừng có đổ lỗi cho chồng tôi!” Narcissa nói, ngước lên nhìn bà chị, giọng nói nhỏ mà lạnh lùng sắc lẹm.
“Đổ lỗi qua lại chẳng đi tới đâu cả,” Thầy Snape nói, giọng êm ái. “Chuyện gì xong thì đã xong rồi.”
“Nhưng ông thì chưa xong!” Bellatrix tức điên lên. “Chưa đâu, ông lại vắng mặt một lần nữa trong khi tất cả chúng tôi xông pha vào nguy hiểm, có không Thầy Snape?”
“Tôi được lệnh ở lại tuyến sau,” Thầy Snape nói. “Có lẽ bà bất đồng ý kiến với Chúa tể Hắc ám, có lẽ bà nghĩ rằng Dumbledore sẽ không chú ý nếu tôi tham dự vào lực lượng các Tử thần thực tử để đánh nhau với Hội Phượng hoàng chăng? Và – sin lỗi – bà nói chuyện xông pha vào nguy hiểm… bà đã đương đầu với sáu đứa tuổi choai choai, phải không nào?”
“Chỉ lát sau là chúng được hỗ trợ, như ông thừa biết, bởi một nửa Hội Phượng hoàng,” Bellatrix gầm gừ. “Và trong khi chúng ta nhắm vô cái Hội đó, ông vẫn cứ khăng khăng tuyên bố ông không thể tiết lộ tổng hành dinh của chúng ở đâu, có không?”
“Tôi đâu phải Quản gia. Tôi không thể nói tên của nơi đó. Tôi nghĩ bà thừa biết bùa ngải hiệu lực ra sao. Chúa tể Hắc ám đã hài lòng với tin tình báo về Hội mà tôi đã chuyển giao cho ngài. Có lẽ bà cũng đoán được, tin tức đó đã đưa đến việc bắt cóc và ám sát Emmeline Vance, và chắc chắn là giúp ích cho việc khử trừ Sirius Black, mặc dù tôi xin nhường cho bà tất cả công trạng kết liễu đời hắn.”
Thầy Snape nhẹ nghiêng đầu và nâng cốc chúc mừng Bellatrix. Vẻ mặt của mụ ta vẫn không dịu đi chút nào.
“Ông đang né tránh câu hỏi cuối cùng của tôi, Thầy Snape à. Harry Potter. Lẽ ra ông đã có thể giết nó bất kỳ lúc nào trong suốt năm năm qua. Ông đã không làm chuyện đó. Tại sao?”
“Thế bà đã thảo luận vấn đề này với Chúa tể Hắc ám lần nào chưa?” Thầy Snape hỏi lại.
“Ngài… gần đây, chúng tôi… tôi đang hỏi ông mà Thầy Snape!”
“Nếu tôi đã ám sát Harry Potter, thì Chúa tể Hắc ám đã không thể sử dụng máu của nó để tái sinh năng lượng, giúp cho ngài bất khả chiến bại…”
“Ông cho là mình tiên đoán được việc ngài sẽ sử dụng thằng bé ấy à?” Bellatrix nhạo báng.
“Tôi không cho là gì cả. Tôi chẳng biết gì hết về âm mưu của ngài ; Tôi vừa thú nhận là tôi đã tưởng Chúa tể Hắc ám đã chết. Tôi chỉ cố gắng giải thích tại sao Chúa tể Hắc ám không thấy tiếc cái việc mà Harry Potter vẫn sống sót, ít nhất thì cũng cho đến cách đây một năm...”
“Nhưng tại sao ông cứ để cho nó sống?”
“Bà vẫn chưa hiểu tôi ư? Chính vì sự bảo vệ của ông Dumbledore mà tôi không bị tống vô ngục Azkaban! Bà có đồng ý rằng việc ám sát đứa học trò cưng của ông ta rất có thể khiến ông ta coi tôi là thù địch không? Nhưng có nhiều lý do hơn thế nữa. Tôi thấy nên nhắc bà nhớ rằng khi Potter mới đến trường Hogwarts đã có nhiều câu chuyện đồn đãi về nó, người ta đồn rằng chính nó là một pháp sư Hắc ám vĩ đại, suy ra từ cái cách mà nó đã sống sót qua cuộc tấn công của Chúa tể Hắc ám. Thực ra, nhiều đồ đệ cũ của Chúa tể Hắc ám đã tưởng Harry Potter là một ngọn cờ mà tất cả chúng ta có thể tập hợp xung quanh môt lần nữa. Tôi nhìn nhận là tôi có tò mò và chẳng có chút ý đồ ám sát nó vòa cái thời điểm mà nó đặt chân vô tòa lâu đài.”
“Dĩ nhiên, chẳng bao lâu sau tôi đã thấy rất rõ ràng rằng nó chẳng có chút thiên tài xuất chúng nào cả. Nó đã xoay sở thoát được khỏi một số tình huống ngặt nghèo chỉ nhờ sự kết hợp giữa may mắn thuần túy và đám bạn bè tài giỏi hơn. Nó là một thằng nhóc tầm thường hạng bét, mặc dù nó cũng độc địa và tự mãn y chang thằng cha nó trước đây. Tôi đã làm hết sức mình để khiến nó bị đuổi khỏi trường Hogwarts, tôi cho là nó chẳng thuộc về chốn ấy chút nào, nhưng giết nó, hay để nó bị giết trước mặt tôi ấy à? Tôi đâu có ngu đến nỗi chơi liều như vậy ngày trong tầm tay của Dumbledore.”
“Và qua tất cả những việc này, ông cho rằng chúng tôi vẫn tin rằng lão Dumbledore chẳng bao giờ nghi ngờ ông tới một tẹo sao?” Bellatrix hỏi. “Chẳng lẽ lão không hề biết lòng trung thành thực sự của ông à? Lão vẫn còn tin tưởng ông tuyệt đối sao?”
“Tôi đã đóng vai của mình rất tốt,” Thầy Snape nói. “Và bà đã bỏ qua nhược điểm lớn nhất của Dumbledore: ông ta phải tin tưởng vào phần tốt nhất trong con người ta. Tôi đã từng xạo một câu chuyện về sự ăn năn hối cải sâu sắc của tôi khi mới gia nhập giáo ban của ông ta, từ thời tôi mới là Tử thần thực tử, và ông ta đã giang rộng cánh tay ôm lấy tôi… mặc dù, như tôi đã kể, ông ta vẫn không đời nào chịu cho tôi tới gần bộ môn Nghệ thuật hắc ám. Dumbledore là pháp sư vĩ đại nhất từ trước tới nay - Ừ, đúng vậy, chính ông ấy (bởi vì Bellatrix khịt một tiếng đầy khinh miệt). Chính Chúa tể Hắc ám cũng phải nhìn nhận điều đó. Tuy nhiên, tôi cũng vui mừng mà nói rằng Dumbledore đang già đi. Trận đấu tay đôi hồi tháng trước với Chúa tể Hắc ám đã chấn động ông ta sâu sắc. Từ trận đó ông đã phải chống chỏi với một vết thương trầm trọng bởi vì phản ứng của ông giờ đây chậm chạp hơn trước kia. Nhưng trải qua suốt những năm tháng này, ông ta chưa bao giờ thôi tin tưởng Severus Snape này, và do vậy tôi trở nên rất có giá đối với Chúa tể Hắc ám.”
Bellatrix vẫn không được vui vẻ, mặc dù mụ ta tỏ ra không biết chắc cách nào tốt nhất để tấn công tiếp Thầy Snape. Tận dụng lúc bà chị đang im lặng, Thầy Snape quay sang bà em :
“Sao… Bà đến nhờ tôi giúp đỡ à, bà Narcissa?”
Narcissa ngước nhìn Thầy Snape, gương mặt của bà hiện rõ nỗi tuyệt vọng.
“Vâng, thưa ông Severus. Tôi… tôi nghĩ ông là người duy nhất có thể giúp tôi, tôi không còn biết bám víu vào đâu nữa. Anh Lucius đang ở tù và...”
Bà nhắm mắt lại và hai giọt nước mắt to tướng ứa ra từ bên dưới mí mắt của bà.
“Chúa tể Hắc ám đã cấm tôi nói về chuyện đó,” Narcissa vẫn nhắm mắt và tiếp tục nói. “Ngài không muốn cho ai biết về kế hoạch. Nó rất… rất bí mật. Nhưng…”
“Nếu ngài đã cấm, thì bà không nên nói ra,” Thầy Snape nói ngay. “Lời của Chúa tể Hắc ám là luật.”
Narcissa há hốc sững sờ, như thể Thầy Snape vừa dội nước lạnh xuống đầu bà ta. Lần đầu tiên, Bellatrix trông có vẻ hài lòng, kể từ khi mụ bước vô căn nhà này.
“Thấy chưa!” Mụ nói với bà em bằng giọng đắc thắng. “Ngay cả Thầy Snape cũng nói thế: em đã được lệnh không nói thì cứ ngậm miệng lại!”
Nhưng Thầy Snape đã đứng lên và sải dài bước chân đi tới khung cửa sổ nhỏ, chăm chú nhìn qua khe tấm màn quan sát con đường hoang vắng, rồi giật thót mình khép tấm màn lại. Ông ta quay lại đối diện với Narcissa, vẻ mặt đăm chiêu.
“Chẳng qua ngẫu nhiên mà tôi có biết đến kế hoạch đó,” ông ta nói bằng giọng thì thào. “Tôi cũng là một trong vìa người mà Chúa tể Hắc ám nói cho biết. Tuy nhiên nếu tôi mà không nằm trong kế hoạch bí mật, thì bà ắt hẳn đã phạm tội lớn phản bội Chúa tể Hắc ám.”
“Tôi nghĩ ông cần phải biết về kế hoạch đó!” Narcissa nói, hít thở thong thả hơn. “Ngài tin tưởng ông biết bao, ông Severus…”
“Thế ông biết về kế hoạch à?” Bellatrix hỏi, vẻ hài lòng vừa thoáng hiện trên mặt mụ đã bị thay thế bằng cơn thịnh nộ. “Ông biết à?”
“Đương nhiên,” Thầy Snape nói. “Nhưng bà Narcissa à, bà cần giúp đỡ chuyện gì hở? Nếu bà tưởng tôi có thể thuyết phục Chúa tể Hắc ám thay đổi quyết định thì tôi e rằng chẳng có hy vọng đâu, không ai làm được chuyện đó cả.”
“Ông Severus,” Narcissa thì thầm, nước mắt lăn dài xuống đôi gò má nhợt nhạt. “Con trai tôi… Đứa con trai duy nhất của tôi…”
“Thằng Draco nên tự hào,” Bellatrix dửng dưng nói. “Chúa tể Hắc ám đang ban cho nó một danh dự lớn. Và tôi sẽ nói điều này thay cho Draco: cháu nó không hề lùi bước trước nhiệm vụ, cháu còn có vẻ vui mừng có được một cơ hội để tự khẳng định chính mình, rất háo hức trước viễn cảnh…”
Trong khi Bellatrix thao thao thì Narcissa đã bắt đầu khóc lóc van xin, tha thiết nài nỉ Thầy Snape.
“Là bởi vì con tôi mới mười sáu tuổi và chẳng biết cài gì nằm trong rọ! Tại sao vậy, ông Severus? Tại sao lại là con trai tôi? Chuyện đó nguy hiểm quá! Đây là sự trả thù cho sai lầm của anh Lucius, tôi biết mà!”
Thầy Snape không nói gì cả. Ông ta trnahs nhìn cái cảnh nước mắt bà rơi như thể những giọt nước mắt rơi không đúng với khuôn phép lịch thiệp, nhưng ông không thể nào giả vờ không nghe thấy tiếng khóc của bà ta.
“Đó chính là lý do chọn Draco, đúng không? Để trừng phạt anh Lucius phải không?” Narcissa đay nghiến.
“Nếu Draco thành công,” Thầy Snape nói, vẫn tránh nhìn Narcissa, “thì trò ấy sẽ được vinh danh trên tất cả nhưng học sinh khác.”
“Nhưng nó sẽ không thành công,” Narcissa nức nở. “Làm sao nó thành công nổi trong khi chính Chúa tể Hắc ám còn…”
Bellatrix há hốc mồm sững sờ; Narcissa dường như mất trí rồi.
“Tôi chỉ muốn nói… Chưa có ai thành công cả… Ông Severus … làm ơn làm phước… Ông là… ông luôn là người thầy Draco yêu quí nhất… Ông lại là bạn cũ của anh Lucius… Tôi van lạy ông… Ông là cố vấn được tin cậy nhất của Chúa tể Hắc ám… Xin ông hãy nói với ngài, thuyết phục ngài…”
“Chúa tể Hắc ám sẽ không dễ bị thuyết phục, và tôi thì không ngu đến mức thử làm chuyện đó,” Thầy Snape nói thẳng thừng. “Tôi không thể nào giả bộ nói là Chúa tể Hắc ám không giận ông Lucius. Ông Lucius được coi là lãnh chịu cái trách nhiệm đó. Ông để cho bản thân bị bắt cùng nhiều người khác, trả cái giá đắt như vậy mà vẫn không phục hồi được lời tiên tri cho đáng. Ừ, quả thật Chúa tể Hắc ám đang giận, bà Narcissa à, rất giận.”
“Vậy ra tôi đúng, ngài đã chọn Draco để trả thù!” Narcissa nấc lên uất nghẹn. “Ngài đâu có cần nó thành công, ngài chỉ muốn nó bị giết khi đang cố gắng!”
Khi Thầy Snape không nói gì thì Narcissa dường như đánh mất một chút xíu sự tự kiềm chế mà bà ta có được. Bà ta đứng lên, lảo đảo bước đến bên Thầy Snape và nắm lấy vạt trược tấm áo chùng của ông. Mặt bà ta sát mặt Thầy Snape, nước mắt bà ta rơi thấm ngực áo ông, miệng bà ta há hốc không thở được.
“Ông có thể làm được chuyện đó thay cho Draco, ông Severus à. Ông sẽ thành công, dĩ nhiên ông sẽ thành công, và ngài sẽ ban thưởng cho ông nhiều hơn cho tất cả chúng tôi…”
Thầy Snape nắm lấy hai cổn tay của Narcissa và gỡ hai bàn tay bíu chặt của bà ta ra. Cúi xuống nhìn gương mặt lem luốc nước mắt của bà ta, ông chậm rãi nói.
“Tôi nghĩ, ngài có ý định để tôi làm việc đó vòa phút cuối. Nhưng ngài quyết định là Draco nên thử trước. Bà hiểu chứ, trong tình huống ít xảy ra là Draco thành công, tôi vẫn có thể tiếp tục ở lại trường Hogwarts lâu thêm một chút, hoàn tất vai trò do thám của tôi.”
“Nói cách khác là nếu Draco bị giết thì cũng chẳng thành vấn đề gì!”
“Chúa tể Hắc ám đang rất tức giận,” Thầy Snape lặng lẽ nhắc lại. “Ngài đã không nghe được lời tiên tri. Bà cũng biết rõ như tôi, bà Narcissa à, rằng ngài không dễ dàng tha thứ.”
Narcissa ngã gục, té xuống chân Thầy Snape, thổn thức rên rỉ trên sàn nhà.
“Con trai duy nhất của tôi… con trai duy nhất của tôi…”
“Cô nên tự hào!” Bellatrix nói một cách tàn nhẫn. “Nếu tôi mà có con trai, tôi sẽ vui mừng cống hiến chúng để phục vụ Chúa tể Hắc ám!” Narcissa khẽ gào lên tuyệt vọng và giật giật mái tóc dài vàng óng của mình. Thầy Snape cúi khom người xuống, nắm lấy hai cánh tay của Narcissa, nâng bà ta lên và dìu bà ta ngồi trở lại trên ghế sofa. Rồi ông rót thêm rượu cho Narcissa và ấn cái ly vô tay bà ta.
“Bà Narcissa à, đủ rồi. Uống cái này đi. Nghe tôi nói.”
Narcissa nín lặng một chút ; bà run run hớp một ngụm, làm đổ rượu xuống chính người mình.
“Cũng có thể có khả năng… tôi giúp được Draco.”
Narcissa đứng dậy, mặt bà ta trắng như tờ giấy, hai mắt mở to ra.
“Ông Severus… Ôi, ông Severus… Ông sẽ giúp cháu nó? Ông sẽ canh chừng nó, sẽ lo cho nó không bị nguy hiểm?”
“Tôi có thể cố gắng.”
Narcissa quăng cái ly trong tay bà ta đi. Cái ly lăn ngang qua cái bàn khi bà ta tuột khỏi ghế sofa để quì gối dưới chân Thầy Snape, nắm lấy bàn tay ông trong cả hai tay mình, rồi ép môi lên đó.
“Nếu ông ở đó để bảo vệ cháu nó… Ông Severus, ông có chịu thề không? Ông có chịu phép Thề Không Bội không?”
“Thề Không Bội?” Vẻ mặt của Thầy Snape ngây ra, khó hiểu. Tuy nhiên Bellatrix phát ra một tràng cười khùng khùng đắc thắng.
“Cô không nghe sao, Narcissa? Ôi, ông ấy sẽ cố gắng, tôi biết chắc mà… Những lời nói sáo rỗng thông thường, hành động phỉnh phờ cho qua chuyện… Ôi, đương nhiên là theo lệnh của Chúa tể Hắc ám!”
Thầy Snape không nhìn Bellatrix. Đôi mắt đen của ông ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh đầy nước mắt của Narcissa trong khi bà ta tiếp tục níu chặt lấy tay ông.
“Nhất định, bà Narcissa à, tôi sẽ chịu phép Thề Không Bội,” Thầy Snape nói khẽ. “Có lẽ bà chị của bà sẽ vui lòng làm Người Chứng giám cho chúng ta.”
Bellatrix há hốc mồm. Thầy Snape hạ thấp người xuống để có được tư thế quì gối đối diện Narcissa. Dưới cái nhìn trợn trừng đầy kinh ngạc của Bellatrix, hai người nắm lấy tay mặt của nhau.
“Bà phải cần đến cây đũa phép của bà đấy, bà Bellatrix,” Thầy Snape lạnh lùng nhắc.
Bellatrix rút cây đũa phép ra, vẫn còn vẻ kinh ngạc.
“Và bà cần phải tiến đến gần hơn chút xíu nữa,” Thầy Snape nói.
Bellatrix bước tới trước để đứng ở vị trí cao hơn hai người kia, và đặt đầu cây đũa phép lên hai bàn tay nối nhau của họ.
Narcissa nói.
“Ông Severus, ông thề sẽ trông chừng con trai tôi, Draco, khi nó cố gắng hoàn thành ước nguyện của Chúa tể Hắc ám?”
“Tôi thề,” Thầy Snape nói.
Một tia lửa mảnh sáng rực phóng ra từ đầu cây đũa phép uốn vòng quanh bàn tay của hai người giống như một sợi dây kim loại nóng đỏ.
“Và ông thề sẽ làm hết kahr năng của mình để bảo vệ con trai tôi khỏi hiểm nguy?”
“Tôi thề.”
Một tia lửa thứ hai bắn ra từ cây đũa phép quấn bện vào tia thứ nhất, tạo thành một sợi xích rực rỡ xinh đẹp.
“Và, nếu như cần thiết… nếu có vẻ như Draco sẽ thất bại…” Narcissa thì thào (bàn tay của Thầy Snape bị kẹp chặt trong bàn tay của Narcissa, nhưng ông không rút tay ra) “ông thề sẽ thực hiện hành động mà Chúa tể Hắc ám ra lệnh cho Draco thực hiện?”
Có một thoáng im lặng. Bellatrix quan sát, cây đũa phép của mụ đặt trên hai bàn tay siết chặt của hai người, hai mắt mở banh.
Thầy Snape nói.
“Tôi thề.”
Bộ mặt sững sờ của Bellatrix đỏ ửng lên trong ánh sáng lóe lên từ tia lửa thứ ba bắn ra từ cây đũa phép, xoắn bện với hai tia kia, rồi tự kết dày đặc quanh hai bàn tay siết chặt, giống như một sợi dây thừng, giống như một con rắn lửa.