watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Harry Potter và Hoàng tử lai (2)-Chương 6 (tt) - tác giả J.K. Rowling J.K. Rowling

J.K. Rowling

Chương 6 (tt)

Tác giả: J.K. Rowling

“Bông Thoa Lùn,” George nói. “Bòng bòn xốp tí hon, bọn anh không nhân giống chúng kịp tốc độ tiêu thụ. Thế anh chàng Micheal Corner thì sao?”
“Em vứt nó vô thùng rác rồi, nó là thằng tồi,” Ginny nói, thò một ngón tay qua song chắn của cái chuồng và ngắm mấy con Bông Thoa Lùn bu chung quanh. “Mấy con này thiệt dễ thương.”
“Ừ, chúng hơi nhõng nhẽo,” Fred thừa nhận. “Nhưng em thay bạn trai có hơi lẹ, đúng không?”
Ginny quay lại nhìn ông anh, hai bàn tay cô bé chống nạnh. Có một cái quăc mắt kiể Bà-Weasley trên mặt cô bé mà Harry ngạc nhiên thấy Fred chẳng chùn bước chút nào.
“Mắc mớ gì tới anh hả? Và tôi sẽ cám ơn anh, nếu đừng có bịa thêm chuyện về tôi với hai người này nữa,” cô bé giận dữ nói thêm với Ron, anh chàng này vừa mới hiện ra bên cạnh George, hai tay vác đầy hàng hóa.
“Hết thảy ba Galleon, chín Sickle, một Knut,” Fred kiểm tra mấy cái hộp trong tay Ron và nói. “Nhả ra.”
“Em là em của anh mà!”
“Và đó là đồ của bọn anh mà em đang xoáy. Ba Galleon, chín Sickle. Anh sẽ bớt cho một Knut.”
“Nhưng mà em đâu có ba Galleon, chín Sickle!”
“Thì tốt hơn em nên trả những thứ đó lại, và phiền em để lại đúng kệ giùm.”
Ron làm rớt mấy cái hộp, chửi um lên, và làm một cử chỉ thô lỗ bằng tay về phía Fred, rủi thay lại bị bà Weasley bắt quả tang, bà đã chọn thiệt đúng lúc để xuất hiện.
“Nếu má thấy con làm như vậy lần nữa, má sẽ trù cho ngón tay con dính vô nhau,” bà đanh giọng nói.
“Má, con lấy một con Bông Thoa Lùn được không?” Ginny nói ngay.
“Con gì?” Bà Weasley hỏi, giộng cảnh giác.
“Coi nè, tụi nó dễ thương ghê...”
Bà Weasley đi tới bên cạnh để ngắm mấy con Bông Thoa Lùn, và Harry, Ron cùng Hermione được một lúc nhìn ra cửa sổ mà không bị cản trở. Draco Malfoy đang một mình vội vã băng qua đường. Khi nó đi ngang qua tiệm Phù thỉ Wỉ Wái của Weasley, nó liếc nhìn lại một cái. Chớp mắt sau đó nó đã đi ra khỏi tầm nhìn từ khuôn cửa sổ và tụi nhỏ không còn thấy nó nữa.
“Không biết mẹ nó đâu ta?” Harry cau mày, nói.
“Coi bộ bả để tuột mắt khỏi nó rồi,” Ron nói.
“Nhưng mà tại sao?” Hermione hỏi.
Harry không nói gì; nó đang suy nghĩ dữ dội. Bà Narcissa Malfoy sẽ không đời nào tự nguyện để cho cậu quí tử ra khỏi tầm mắt của mình; ắt hẳn là Malfoy đã phải cố gắng dữ lắm mới vùng ra được khỏi sự túm chặt của bà mẹ.
Vì quá biết và quá tởm Malfoy, Harry chắc chắn nguyên nhân không hẳn là vô tư.
Nó liếc nhìn quanh. Bà Weasley và Ginny đang cúi xuống xem mấy con Bông Thoa Lùn. Ông Weasley thì kiểm tra một cách vui sướng một bộ bài Muggle có đánh dấu. Cả Fred và George đều đang phục vụ khách hàng. Bên ngoài lớp cửa kính, bác Hagrid đang đứng quay lưng lại, nhìn lên ngó xuống con đường.
“Chui vô đây, nhanh lên,” Harry nói, rút cái Áo khoác tàng hình ra khỏi ba lô.
“Ôi… mình không biết, Harry à,” Hermione nói, vừa hoang mang nhìn về phía bà Weasley.
“Thôi đi nào,” Ron nói.
Cô bé ngập ngừng thêm một giây, rồi chui xuống dưới tấm áo khoác cùng với Harry và Ron. Không ai để ý tụi nó tàng hình; họ còn mải mê với những sản phẩm của Fred và George. Harry, Ron và Hermione chen lấn đi ra cửa nhanh hết cỡ, nhưng vào cái lúc tụi nó ra tới mặt đường, thì Malfoy đã mất dạng, tài tình y như kiểu tụi nó vừa tàng hình vậy.
“Nó đi về hướng đó đó,” Harry thì thầm thật khẽ, để cho bác Hagrid đang ư ử ngân nga không nghe được. “Đi nào.”
Tụi nó vội vàng đi dọc theo con đường, ngó trái ngó phải, qua cửa cái cửa sổ của các cửa tiệm, cho đến khi Hermione chỉ về phía trước.
“Nó kìa, đúng không?” Cô bé thì thầm. “Quẹo trái nhé?”
“Quá ngạc nhiên,” Ron thì thầm.
Bởi vì chúng thấy Malfoy liếc nhìn quanh quât, rồi lẻn vào hẻm Knockturn, và mất dạng.
“Nhanh lên, kẻo tụi mình mất dấu nó,” Harry vừa nói vừa rảo bước nhanh hơn.
“Coi chừng chân tụi mình bị thấy!” Hermione lo lắng nói, khi tấm Áo khoác tàng hình đánh lật phật vô mắt cá chân của tụi nó; Cũng thiệt khó cho cả ba đứa nó giờ đây cùng trốn dưới một tấm áo khoác.
“Không sao,” Harry sốt ruột nói. “Chỉ cần đi gấp lên!”
Nhưng hẻm Knockturn, con đường ngang dành cho Nghệ thuật Hắc ám trông hoàn toàn vắng ngắt. Đi ngang qua cửa sổ nào tụi nó cũng ngó vô. Nhưng không một cửa hàng nào có vẻ có khách hàng cả. Harry nghĩ trong thời buổi nguy hiểm và mập mờ này mà mua, hay ít nhất bị nhìn thấy mua vũ khí Hắc ám, thì chẳng khác nào tự tố cáo mình.
Bỗng Hermione véo mạnh vô cánh tay của nó.
“Ui!”
“Suỵt! Nhìn kìa! Nó ở trong đó!” Cô bé thì thào vào tai Harry.
Tụi nó đã tới ngang cái cửa hàng duy nhất trong hẻm Knockturn mà Harry từng vào, tiệm Borgin và Burkes, một cửa hàng bán rất nhiều loại đồ vật hiểm độc. Ở đó, giữa những thùng đựng đầy đầu lâu và chai lọ cũ, Draco Malfoy đang đứng quay lưng về phía tụi nó, ở phía bên kia cái tủ lớn màu đen mà Harry đã từng trốn vô đó để tránh mặt Malfoy và cha nó. Căn cứ theo động tác cánh tay của Malfoy, thì suy ra thằng này đang nói năng sôi nổi lắm. Người chủ tiệm, ông Borgin, một người đàn ông gù lưng tôm, tóc bóng mướt đầu, đứng đối diện với Malfoy. Ông này đang đeo một vẻ mặt kỳ dị của căm hận trộn lẫn khiếp sợ.
“Giá mà tụi mình có thể nghe được những gì họ nói!” Hermione nói.
“Có thể chứ!” Ron hăm hở nói. “Chờ đó… cà chớn!”
Nó làm rớt thêm hai cái trong đám hộp mà nó vẫn đang cố ghị chặt trong lúc vụng về mò tìm cái hộp to nhất.
“Coi đây, Bành Trướng nhĩ!”
“Tuyệt vời!” Hermione nói, trong khi Ron tháo cuộn dây dài màu thịt tươi, và bắt đầu quăng về phía đãy của cánh cửa.
“Ôi, mình hy vọng cửa không bị ếm Bùa Tỉnh bơ.”
“Không,” Ron hí hửng nói. “Nghe đây!”
Tụi nó chụm đầu lại và chăm chú lắng nghe câu chuyện ở đầu dây bên kia, qua đó cái giọng của Malfoy nghe rõ mồn một, như thể một cái máy truyền thanh vừa được bật nút.
“…ông biết chữa cách nào không?”
“Có thể,” ông Borgin nói, bằng một cái giọng cho thấy ông chẳng tận tụy chút nào. “Tuy nhiên tôi cần phải thấy nó. Tại sao cậu không đem nó lại cửa hàng?”
“Tôi không thể,” Malfoy nói. “Nó phải được để yên. Tôi chỉ cần ông nói cho tôi biết cách chữa thôi.”
Harry thấy ông Borgin liếm môi một cách lo lắng.
“Chà, không nhing thấy nó, tôi đành phải nói là công việc sẽ rất khó khăn, có thể không làm được. Tôi không thể đảm bảo gì hết.”
“Không hả?” Malfoy nói, và Harry biết, chỉ căn cứ vào cái giọng nói, rằng Malfoy đang nhạo báng. “Có lẽ cái này sẽ khiến ông thêm tự tin.”
Malfoy nhích về phía ông Borgin và bị khuất mắt sau cái tủ. Harry, Ron, và Hermione nhích chân qua bên cạnh để cố nhìn thấy thằng này, nhưng chỉ thấy ông Borgin, vẻ mặt ông này đầy hoảng sợ.
“Hở ra cho ai biết,” Malfoy nói, “là có thưởng đẹp đấy. Ông biết Fenrir Greyback chứ? Ông ta là một người bạn của gia đình. Thỉnh thoảng ông ta sẽ ghé qua để biết chắc là ông dành hết tâm trí vô vấn đề đó.”
“Không cần phải…”
“Tôi sẽ quyết định chuyện đó,” Malfoy nói. “Thôi, tôi phải đi. Và đừng quên giữ kỹ cái đó, tôi sẽ cần đến nó.”
“Có lẽ cậu muốn lấy nó đi ngay bây giờ?”
“Không, dĩ nhiên tôi không lấy đi bây giờ được. Ông bé ngu ạ, trông tôi sẽ như thế nào khi mang theo cái đó xuống phố chớ? Chỉ đừng bán mất cái đó thôi.”
“Dĩ nhiên là không, thưa… Ngài.”
Ông Borgin cúi chào thật thấp, kiểu giống như Harry đã từng nhìn thấy ông ta chào Lucius Malfoy.
“Không nói một lời với ai đấy nhé, ông Borgin, kể cả mẹ tôi, hiểu không?”
“Đương nhiên, đương nhiên,” ông Borgin lẩm bẩm, lại cúi chào một lẫn nữa.
Tiếp theo, chuông treo ở cửa kêu leng keng rất to khi Malfoy hiên ngang bước ra khỏi cửa hàng, trông có vẻ hết sức thỏa mãn với chính mình. Nó đi ngang qua, gần Harry, Ron và Hermione đến nỗi tụi nó cảm thấy tấm áo khoác một lần nữa xao động nhẹ quanh đầu gối. Bên trong cửa hàng, ông Borgin vẫn còn đứng sững chết lặng; nụ cười tiếp khách giả tạo của ông biến mất; trông ông lo lắng ra mặt.
“Chuyện này là về cái gì vậy?” Ron thì thầm, quấn lại cái Bành Trướng nhĩ.
“Không biết,” Harry nói, suy nghĩ muốn bể đầu. “Nó muốn chữa cái gì đó… và nó muốn giữ lại món gì đó trong tiệm… Mấy bồ có thấy nó chỉ cái gì khi bảo ‘cái đó’ không?”
“Không. Nó đứng khuất sau cái tủ to đùng ấy.”
“Hai đứa bồ ở đây,” Hermione nói nhỏ.
“Bồ định làm…?”
Nhưng Hermione đã chui ra ngoài tấm áo khoác. Cô nàng soi gương sửa sang tóc tai rồi bước vào cửa hàng, khiến cái chuông treo cửa lại kêu leng keng. Ron vội vàng quăng cái Bành Trướng nhĩ trở lại phía dưới cánh cửa và đưa cho Harry một đầu dây.
“Chào ông, một buổi sáng khủng khiếp, ông nhỉ?” Hermione rạng rỡ nói với ông Borgin, ông này không trả lời, chỉ quẳng cho cô bé một cái nhìn ngờ vực. Ngâm nga một cách vui vẻ, Hermione thong thả dạo quanh đám hàng hóa bày biện lung tung.
“Cái vòng đeo cổ này có bán không?” Cô nàng hỏi, dừng chân bên cạnh một cái hộp có mặt trước bằng thủy tinh.
“Nếu cô có một ngàn lẻ một Galleon,” ông Borgin lạnh lùng đáp.
“Ồ… ơ… không, tôi không có nhiều tiền đến thế,” Hermione nói, tiếp tục bước. “Và… cái… ưm… cái đầu lâu… dễ thương này giá bao nhiêu?”
“Mười sáu Galleon.”
“Vậy là ông có thể bán nó? Nó không phải… giữ lại cho ai hết chứ?”
Ông Borgin liếc mắt nhìn cô bé. Harry có một cảm giác bực bội khi nó biết chính xác Hermione đang muốn cái gì. Hiển nhiên là Hermione cũng cảm thấy bị lộ tẩy bởi vì bỗng nhiên cô nàng tung hê cho gió cuốn đi sự thận trọng.
“Cái vật mà… ơ… anh chàng vừa mới ở đây ra – Draco Malfoy, ừ, anh ta là một người bạn của tôi, và tôi muốn kiếm cho anh ấy một món quà sinh nhật, nhưng nếu anh ấy đã đặt trước một món gì ở đây, thì hiển nhiên là tôi chẳng muốn tặng anh ta một món tương tự, cho nên… ưm…”
Theo ý Harry thì câu chuyện nghe chẳng xuôi tai chút nào, và dường như ông Borgin cũng nghĩ vậy.
“Đia ra!” Ông ta đanh giọng quát. “Cút ngay!”
Hermione không đợi được bảo lần thứ hai, vội vã đi ra cửa với ông Borgin bám sát gót. Khi chuông treo cửa kêu leng keng lẫn nữa, ông Borgin đóng sập cánh cửa đằng sau lưng Hermione và treo lên tấm bảng thông báo tiệm đóng cửa.
“À há,” Ron nói, vừa quăng tấm áo khoác ra trùm lại Hermione, “cũng đáng công thử, nhưng mà bộ hơi bị lộ...”
“Ừ, lần sau bồ có thể chỉ bảo mình cách làm như thế nào, thưa Bậc thầy Bí ẩn!” Cô nàng cự lại ngay.


Ron và Hermione cự cãi lăng nhẵng suốt quãng đường trở lại tiệm Phù thỉ Wỉ Wái của Weasley, nơi hai đứa nó phải ngừng cãi lộn để tránh bị dò xét bởi một bà Weasley và một bác Hagrid đang lo lắng. Hai người này đã nhận ra sự vắng mặt của tụi nó. Khi đã trở vô tiệm rồi, Harry cởi phắt tấm Áo khoác tàng hình ra, giấu trong cái ba lô, và hợp sức với hai đứa kia khăng khăng nói rằng từ nãy giờ tụi nó ở suốt trong gian sau của cửa hàng, để đáp lại sự quở trách của bà Weasley, và phản pháo là bà có thể đã không nhìn ngó kỹ càng nên chẳng thấy tụi nó.
Harry Potter và Hoàng tử lai (2)
Chương 1
Chương 1 (tt)
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 4 (tt)
Chương 5
Chương 5 (tt)
Chương 6
Chương 6 (tt)
Chương 7
Chương 7 (tt)
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 14 (tt)
Chương 15
Chương 15 (tt)
Chương 16
Chương 17
Chương 17 (tt)
Chương 18
Chương 18 (tt)
Chương 19
Chương 19 (tt)
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 22 (tt)
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30