watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Harry Potter và Hoàng tử lai (2)-Chương 5 (tt) - tác giả J.K. Rowling J.K. Rowling

J.K. Rowling

Chương 5 (tt)

Tác giả: J.K. Rowling

“Mặc dù tờ Tiên tri nói...” Ron mới mở đầu câu thì Hermione đã “suỵt...”
“Tờ Tiên tri nói đúng,” Harry nói, với một cố gắng lớn ngước nhìn lên hai người bạn: Hermione dường như hoảng sợ và Ron hết sức kinh ngạc. “Trái cầu thủy tinh đã bể nát đó không phải là bản ghi duy nhất của lời tiên tri. Mình được nghe toàn bộ lời tiên tri trong văn phòng cụ Dumbledore, lời tiên tri là nhắm cho cụ, nên cụ có thể nói với mình. Từ những gì lời tiên tri nói...” Harry hít một hơi thở sâu, “thì có vẻ như mình là kẻ phải kết liễu Voldermort... ít nhất thì lời tiên tri nói một trong hai người không thể sống khi kẻ kia còn tồn tại.”
Ba người bạn đăm đăm nhìn nhau trong im lặng một hồi. Rồi một tiếng nổ đùng thiệt to và Hermione biến mất sau làn khói đen.
“Hermione!” Harry và Ron thét lên; cái khay đồ điểm tâm tuột xuống sàn bể loảng xoảng.
Hermione hiện trở ra trong làn khói, ho sù sụ, tay nắm chặt cái kính thiên văn và khoe một con mắt tím đen sáng rực.
“Mình véo nó và nó... nó thụi mình,” cô nàng vừa thở hổn hển vừa nói.
Và đúng y vậy, giờ thì tụi nó thấy một nắm tay nhỏ xíu trên một cái lò xo nhô ra từ đầu cái kính thiên văn.
“Đừng lo,” Ron nói, rõ ràng là đang cố gắng nín cười, “Má sẽ chỉnh lại cho, má rất giỏi chữa lành mấy thương tích lặt vặt...”
“Ôi, thôi, đừng bận tâm chuyện đó lúc này,” Hermione vội vàng nói. “Harry, ồ Harry...”
Cô nàng lại ngồi xuống bên cạnh giường Harry.
“Lúc từ Bộ trở về, tụi này cũng thắc mắc... Rõ ràng, tụi này không muốn hỏi han gì bồ, nhưng từ những gì mà lão Lucius Malfoy nói về lời tiên tri, rằng nó nói về bồ và Voldermort ra sao, chà, tụi này cũng nghĩ dám là một chuyện gì đó giống như vậy... Ôi, Harry…” Cô nàng chăm chú nhìn Harry, rồi thì thầm, “Bồ có sợ không?”
“Bây giò thì không sợ bằng trước đây,” Harry nói. “Khi mới nghe nó lần đầu, mình... nhưng bây giờ, có vẻ như là mình đã luôn luôn biết rằng cuối cùng rồi mình sẽ phải đương đầu với hắn.”
“Khi tụi này nghe cụ Dumbledore đích thân đi đón bồ, tụi này cũng nghĩ có thể cụ sẽ nói với bồ điều gì đó hay chỉ cho bồ điều gì đó để đối phó với lời tiên tri,” Ron hăng hái nói. “vậy là coi như tụi này cũng đúng há? Cụ sẽ chẳng mở lớp dạy riêng cho bồ nếu cụ nghĩ bồ là đồ tiêu rồi; hơi đâu mà cụ phí sức... Cụ phải tin là bồ còn có thể làm được gì thì mới thế!”
“Đúng đó!” Hermione nói. “Mình thắc mắc là cụ sẽ dạy bồ môn gì, Harry nhỉ? Pháp thuật phòng vệ cao cấp chính hiệu, dám lắm... Hay phản nguyền hùng mạnh... Hay chống tà...”
Harry gần như không lắng nghe nữa. Một niềm ấm áp không liên quan gì tới ánh nawsg đang tỏa lan khắp người nó. Cơn tức thở ngột ngạt ở ngực nó dường như đã được khai thông. Nó biết Hermione và Ron bị sốc hơn là tụi nó biểu hiện ra ngoài, nhưng cái sự việc giản dị là tụi nó vẫn ở bên cạnh nó, nói với nó những lời an ủi hùng hồn, chứ không co lại tránh xa nó như thể nó bị bệnh truyền nhiễm hay gây nguy hiểm, đã là điều quí giá vô cùng mà nó không tài nào thổ lộ với hai đứa được.
“...và bùa lẩn tránh nói chung,” Hermione đúc kết lại. “Chà, ít ra thì bồ cũng được biết một lớp mà bồ sẽ học trong niên học tới, đó là trội hẳn một lớp so với Ron và mình. Mình đang thắc mắc không biết khi nào thì tụi mình có kết quả kỳ thi Pháp thuật thường đẳng?”
“Chắc không lâu nữa đâu. Gần cả tháng rồi còn gì!” Ron nói.
“Chờ đó,” Harry nói, khi sực nhớ lại một phần của cuộc nói chuyện tối hôm qua. “Mình nghĩ là cụ Dumbledore có nói kết quả kỳ thi của tụi mình sẽ được gởi bằng bưu cú tới trong ngày hôm nay.”
“Hôm nay?” Hermione rú lên. “Hôm nay? Nhưng tại sao bồ đã không… Ôi trời ơi… lẽ ra bồ nên nói…”
Cô nàng đứng phắt dậy.
“Mình phải đi coi coi có bưu cú nào đến chưa…”
Nhưng khi Harry xuống tới nhà dưới mười phút sau đó, ăn mặc chỉnh tề và bưng cái khay sạch trơn, nó nhận thấy Hermione ngồi bên cạnh cái bàn nhà bếp với vẻ kích động ghê gớm, trong khi bà Weasley đang cố làm giảm đi cái bề ngoài nửa như con gấu trúc của cô nàng.
“Nó chả thèm suy suyển đi chút nào,” bà Weasley đang nói một cách căng thẳng, bà đứng cao bên trên Hermione, tay cầm cây đũa phép và cuốn sách Trợ lý người chữa thương, mở ra chương ‘Bầm, Đứt, Trầy’. “Trước giờ cách này vẫn hiệu nghiệm mà, bác chẳng hiểu ra làm sao cả.”
“Sáng kiến cho một trò giỡn tức cười của anh Fred và George là bảo đảm sao cho vết bầm không phai được,” Ginny nói.
“Nhưng nó phải phai đi chứ!” Hermione kêu lên oai oái. “Chị không thể nào vác cái mặt như vầy đi quanh mãi được.”
“Không đâu, cháu yêu quí, chúng ta sẽ tìm ra thuốc giải độc, đừng lo,” bà Weasley dỗ dành.
“Anh Bill có kễ cho tôi nghe hai cậu Fred và George rớt vui tính,” Fleur nói, mỉm cười thanh thản.
“Ừ, vui đến nỗi tôi cười không thở được,” Hermione boppháp sư chát. Cô nàng đứng bật dậy, bắt đầu đi loanh quanh nhà bếp, văn vẹo mấy ngón tay vào nhau.
“Bác Weasley à, bác có chắc là sáng nay cú chưa tới không?”
“Đúng vậy con à, bác có để ý mà,” bà Weasley kiên nhẫn nói. “Nhưng mới chín giờ sáng mà, hãy còn khối thì giờ…”
“Con biết là con lộn tùm lum trong bài thi Cổ ngữ Runes,” Hermione luýnh quýnh lầm bầm. “Con chắc chắn là phạm ít nhất một lỗi dịch thuật nghiêm trọng. Và môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám chẳng tốt chút nào cả. Con tưởng môn Biến hình khá tốt lúc ấy, nhưng coi lại…”
“Hermione à, bồ nín dùm cho, bồ không phải là người duy nhất hồi hộp,” Ron quát. “Và khi mà bồ đạt mười một điểm Xuất sắc Pháp thuật Thường đẳng…”
“Đừng, đừng, đừng!” Hermione nói, xua xua hai tay loạn xị lên. “Mình biết là mình hỏng hết mọi môn mà!”
“Nếu mình thi hỏng thì sao há?” Harry hỏi trỏng cả phòng, nhưng lại chính Hermione là người trả lời.
“Chúng ta sẽ thảo luận với giáo viên chủ nhiệm của mỗi Nhà về các lựa chọn, mình đã hỏi giáo sư McGonagall vào cuối học kỳ vừa rồi.”
Bao tử của Harry quặn thắt. Nó ước gì nó đã không ăn một bữa điểm tâm vĩ đại.
“Ỡ Beauxbaton,” Fleur nói một cách đắc chí, “chúng tôi có mợt cách làm khác. Tôi nghĩ cách đó tớt hơn. Chúng tôi mỡ kỳ thi vào năm thứ sáu, thay vì năm thứ năm, và lúc đó…”
Lời nói của Fleur chìm lỉm trong một tiếng rú. Hermione đang chỉ tay qua cửa sổ nhà bếp. Ba cái đốm đen đang hiện rõ dần trên nền trời, càng lúc càng to ra.
“Chúng nhất định là cú rồi!” Ron nói, giọng khàn khàn, nhảy phắt dậy, đến đứng bên cửa sổ với Hermione.
“Và có ba con cả thảy,” Harry nói, vội vàng đến đứng cạnh hai đứa kia.
“Mỗi đứa mình một con,” Hermione nói với giọng thì thào hãi hùng. “Ôi, không…, ôi… không… ôi, không…”
Cô nàng bấu chặt cứng cùi chỏ của cả Harry lẫn Ron.
Những con cú bay thẳng đến Hang Sóc, ba con cú hung xinh đẹp, khi bay thấp xuống trên con đường nhỏ dẫn lên ngôi nhà, thì thấy rõ mỗi con đều đang mang theo một cái phong bì to vuông vức.
“Ôi không,” Hermione ré lên.
Bà Weasley chen qua ba đứa và mở cửa sổ nhà bếp ra. Một, hai, ba, bọn cú bay vù qua cửa sổ và đáp xuống mặt bàn theo một hàng ngang thẳng tắp. Tất cả ba con cú đều giơ chân phải lên.
Harry di chuyển tới trước. Bức thư đề tên nó được buộc vào chân của con cú đứng ở giữa. Nó tháo bức thư ra bằng mấy ngón tay run rẩy. Bên trái nó, Ron đang cố gắng tháo gỡ cái kết quả của chính nó; và ở bên phải, bàn tay Hermione run đến nỗi cô nàng làm cho chính con cú đưa thư cũng phát run.
Không ai trong nhà bếp nói năng gì. Cuối cùng, Harry cũng xoay sở mở được cái phong bì. Nó xé toạc phong bì ra thiệt nhanh và mở tấm giấy da bên trong.
KẾT QUẢ PHÁP THUẬT THƯỜNG ĐẲNG
Điểm đậu: Xuất sắc (XS)

Điểm rớt: Kém (K)


Giỏi quá kỳ vọng (G)

Tồi dễ sợ (T)
Xoàng (X)

Bết (B)

HARRY JAMES POTTER ĐÃ ĐẠT THÀNH TÍCH:

Thiên văn học: X
Chăm sóc sinh vật huyền bí: G
Bùa ngải: G
Phòng chống nghệ thuật hắc ám: XS
Thần học: K
Thảo dược học: G
Lịch sử Pháp thuật: T
Độc dược: G
Biến hình: G


Harry đọc suốt tấm giấy da nhiều lần, hơi thở của nó trở nên hòa dịu hơn sau mỗi lần đọc. Vậy là ổn cả: nó vốn luôn biết là nó sẽ rớt môn Thần học, và nó đã chẳng hòng đậu nổi môn Lịch sử Pháp thuật, trong hoàn cảnh nó đã gục ngã nửa chừng trong kỳ thi. Nhưng nó đã đậu tất cả các môn còn lại! Nó rà ngón tay dọc điểm số… Nó đã đậu môn Biến hình và môn Thảo dược học dễ dàng, nó thậm chí giỏi quá kỳ vọng ở môn Độc dược! Và khoái hơn cả là nó đạt được điểm “xuất sắc” môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám.


Nó nhìn quanh. Hermione đang quay lưng lại và đầu cô nàng cúi xuống, nhưng Ron trông hớn hở ra mặt.


“Chỉ rớt môn Thần học và Lịch sử Pháp thuật, mà ai bận tâm tới mấy thứ đó chớ?” Ron vui vẻ nói với Harry. “Đây nè… đổi…”
Harry liếc xuống hạng của Ron: chẳng có cái “xuất sắc” nào cả…
“Biết bồ giỏi nhất môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám mà,” Ron nói, vừa thoi một đấm vô vai Harry. “Tụi mình ngon lành, há?”
“Giỏi lắm!” bà Weasley nói một cách tự hào, xoa rối bù mái tóc của Ron. “Bảy chứng chỉ Pháp thuật Thường đẳng, vậy là nhiều hơn cả Fred và George cộng lại!”
“Hermione?” Ginny ngập ngừng gọi, vì Hermione vẫn không quay mặt lại. “Kết quả của chị ra sao?”
“Chị… không đến nỗi tệ,” Hermione nói nhỏ.
“Thôi mà, đừng giấu nữa!” Ron nói, rảo bước qua chỗ Hermione, hớt nhanh cái kết quả trong tay cô nàng. “Đúng… mười “xuất sắc” và một “giỏi quá kỳ vọng” môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám,” nó ngó xuống Hermione, nửa khoái, nửa cáu. “Bồ thất vọng thiệt ấy hả?”
Hermione lắc đầu, nhưng Harry bật cười.
“Này bây giờ tụi này là bậc Phù thủy Tận sức rồi nhé!” Ron toe toét cười. “Má ơi, còn xúc xích không?”
Harry nhìn lại kết quả của nó. Kết quả tốt như nó đã hy vọng. Nó chỉ hơi nhói đau khi cảm thấy tiếc là… Thế là kết thúc tham vọng trở thành Thần Sáng của nó. Nó đã không bảo đảm được điểm yêu cầu của môn Độc dược. Nó vẫn luôn biết là nó sẽ không đạt được, nhưng nó vẫn cảm thấy nặng nề trong gan ruột khi nhìn lại cái điểm G nhỏ màu đen.
Kể cũng quái dị, thực vậy, lại chính một Tttt cải trang là người đầu tiên nói với Harry rằng nó có thể trở thành một Thần Sáng giỏi, nhưng chẳng biết sao cái ý tưởng đó lại bám riết lấy nó, và nó chẳng hề mơ ước trở thành cái gì ngoài điều đó. Hơn nữa có vẻ như đó là một định mệnh chính xác của nó bởi vì nó đã nghe lời tiên tri cách đây mấy tuần lễ… một trong hai người không thể sống khi kẻ kia còn tồn tại... Vậy nếu như nó được gia nhập đội ngũ nhưng phù thủy được huấn luyện siêu đẳng để làm công việc tìm và diệt Voldermort, thì chẳng phải là nó sẽ được sống theo đúng lời tiên tri và tự giành cho mình một cơ hội tốt nhất để sống sót sao?
Harry Potter và Hoàng tử lai (2)
Chương 1
Chương 1 (tt)
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 4 (tt)
Chương 5
Chương 5 (tt)
Chương 6
Chương 6 (tt)
Chương 7
Chương 7 (tt)
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 14 (tt)
Chương 15
Chương 15 (tt)
Chương 16
Chương 17
Chương 17 (tt)
Chương 18
Chương 18 (tt)
Chương 19
Chương 19 (tt)
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 22 (tt)
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30