Chương 18 (tt)
Tác giả: J.K. Rowling
Mặc dù quyết tâm bắt quả tang Malfoy, Harry chẳng thu chút kết quả nào trong hai tuần lễ tiếp theo. Dù cho nó đã tham khảo tấm bản đồ hết sức thường xuyên, đôi khi không cần thiết mà cũng đi vô nhà vệ sinh giữa hai tiết học để tìm kiếm, nhưng nó chẳng hề bắt gặp Malfoy ở đâu đáng nghi ngờ cả. Phải thừa nhận là nó có dò la được Crabbe và Goyle đi loanh quanh trong tòa lâu đài thường xuyên hơn mà không có Malfoy đi cùng, đôi khi chúng cứ ở ì một chỗ trong những hành lang vắng vẻ, nhưng vào những lúc ấy lại không thấy Malfoy ở đâu gần đó, mà cũng không thể xác định được vị trí của thằng này trên tấm bản đồ. Đây là điều bí ẩn nhất. Harry nghĩ chơi là có khả năng Malfoy đã thực sự rời khỏi khuôn viên nhà trường, nhưng không thể biết làm thế nào hắn lại làm được việc đó, trong bối cảnh an ninh được giám sát ở mức rất cao bên trong tòa lâu đài. Nó chỉ có thể giả đoán rằng nó đã để sót Malfoy giữa hàng trăm chấm đen li ti trên tấm bản đồ. CÒn đối với việc Malfoy, Crabbe và Goyle dạo này có vẻ hay đi theo những lối khác nhau trong khi trước đây chúng vốn rất gắn bó, Harry cho là chuyện bình thường vẫn xảy ra khi người ta lớn lên. Như Ron và Hermione chẳng hạn, Harry buồn bã ngẫm nghĩ, đúng là một bằng chứng sống.
Tháng hai chuyển qua tháng ba mà thời tiết vẫn không thay đổi, ngoại trừ càng lúc càng nhiều gió và rất ẩm ướt. Một thông báo xuất hiện trên bảng thông cáo ở phòng sinh hoạt chung loan tin chuyến dã ngoại đến làng Hogsmeade đã bị hoãn khiến mọi người phẫn nộ. Ron tức tối lắm.
“Hôm đó trùng với sinh nhật mình!” Nó nói, “Mình đã trông mong cho tới ngày đó!”
“Nhưng cũng không đến nỗi bất ngờ, đúng không?” Harry nói. “Sau chuyện xảy ra cho Katie.”
Cô bé vẫn còn điều trị ở bệnh viện Thánh Mungo. Đã thế Nhật báo Tiên Tri tường thuật thêm nhiều vụ mất tích nữa, gồm cả những thân nhân của học sinh trường Hogwarts.
“Nhưng bây giờ thì tất cả háo hức trông chờ của mình chỉ còn buổi học Độn thổ ngu ngốc!” Ron quạu quọ nói. “Cuộc vui sinh nhật tổ bự...”
Đã qua ba buổi học, môn Độn thổ vẫn chứng tỏ là thứ khó nuốt, mặc dù đã có thêm vài ba đứa xoay sở được phép nối thân cho chính mình. Sự nản lòng lan khắp đám học sinh và có một số ác cảm nhất định đối với thầy Wilkie Twycross cùng phương châm ba Đ của thầy, phương châm này làm nảy ra một số hỗ danh mà tụi nó gán cho thầy, mà trong số hỗ danh đó, hai cái tên lịch sự nhất là Đầu-cứt và Đại-cẩu.
“Chúc mừng sinh nhật, Ron,” Harry nói, khi hai đứa thức dậy vào buổi sáng ngày mồng một thứ Ba lúc Seamus và Dean ồn ào ra khỏi phòng đi ăn điểm tâm. “Có quà đây.”
Nó liệng gói quà qua giường Ron, hùn vô một đống nho nhỏ những gói quà khác ắt là đã được bọn gia tinh đem đến hồi khuya, theo như Harry đoán.
“Vui lên,” Ron thẫn thờ nói và trong lúc nó xé toạc mấy tờ giấy gói quà thì Harry ra khỏi giường, mở cái rương của mình ra và bắt đầu lục lọi tìm tấm Bản đồ đạo tặc mà nó luôn giấu đi sau mỗi lần dùng. Nó moi ra gần một nửa thứ bên trong rương mới tìm được tấm bản đồ giấu bên dưới mấy cái vớ cuộn tròn mà trong đó nó vẫn còn giấu chai thuốc hên, Phúc Lạc dược.
“Đây rồi,” nó lẩm bẩm, cầm tấm bản đồ trở lại giường, gõ nhẹ lên tấm bản đồ và thì thầm, “Tôi trang trọng thề là tôi đang mưu toan chuyện không tốt,” để cho Neville lúc đó đang đi ngang qua phía chân giường nó không thể nghe thấy.
“Ê Harry, đẹp lắm!” Ron nói một cách nồng nhiệt, vừa vung vẩy cặp găng tay thủ môn Quidditch mà Harry tặng nó.
“Không có chi,” Harry lơ đãng nói, trong khi vẫn rà kỹ phòng ngủ nhà Sly để tìm kiếm malfoy. “Ê... mình không nghĩ là nó còn nằm trong giường...”
Ron không trả lời; nó đang quá bận rộn mở những gói quà, thỉnh thoảng bật ra tiếng kêu khoái trá.
“Nghiêm túc mà nói thì năm nay được một mẻ khấm khá!” Ron tuyên bố, vừa giơ cao một cái đồng hồ đeo tay to bằng vàng có những ký hiệu kỳ quái chạm khắc quanh rìa và những ngôi sao chuyển động thay cho kim đồng hồ. “Coi ba má tặng mình cái gì nè? Úi trời, mình cũng nghĩ năm tới là mình đến tuổi rồi...”
“Xịn,” Harry lẩm bẩm, chỉ liếc cho cái đồng hồ một cái trước khi chíu mũi dò kỹ tấm bản đồ. Malfoy ở đâu cà? Hắn không có vẻ gì là đang ăn điểm tâm ở bàn ăn nhà Sly trong Đại sảnh đường, hắn cũng không lảng vảng đâu đó gần Thầy Snape đang ngồi trong văn phòng của thầy... hắn cũng không ở trong bất cứ nhà vệ sinh nào trong bệnh thất...
“Muốn một cái không?” Ron nói giọng rít chịt, tay giơ ra một hộp kẹo vạc Sôcôla.
“Không, cám ơn,” Harry nói, ngước nhìn lên. “Malfoy lại biến mất một lần nữa!”
“Biết làm sao được,” Ron nói, vừa nhét thỏi sôcôla thứ hai vô miệng trong lúc tuột xuống giường để mặc quần áo vào. “Nhwnh lên. Nếu bồ không lẹ lên thì bồ sẽ phải độn thổ với một cái bao tử trống không... mà mình nghĩ biết đâu lại dễ hơn há...”
Ron đăm chiêu nhìn hộp vạc sôcôla, rồi nhún vai, tự lấy cho mình một thỏi nữa.
Harry gõ cây đũa phép lên tấm bản đồ, lầm rầm, “Quản lý tầm bậy,” mặc dù tấm bản đồ không bao giờ như vậy, rồi nó amwcj quần áo vào, suy nghĩ căng thẳng. Nhất định phải có một lý do cho sự biến mất từng lúc của malfoy, nhưng Harry tuyệt không thể nghĩ ra lý do đó là cái gì. Cách tốt nhất để tìm ra là theo đuôi hắn, nhưng cho dù nó có tấm Áo khoác tàng hình thì ý tưởng này cũng không thực tế; Nó phải lên lớp học, luyện tập Quidditch, làm bài tập ở nhà và học Độn thổ nữa chứ; nó không thể nào lẽo đẽo theo Malfoy đi khắp trường cả ngày mà không làm mọi người chú ý đến sự vắng mặt của nó.
“Xong chưa?” Nó hỏi Ron.
Nó đã đi được nửa đường ra tới cửa phòng ngủ thì nhận thấy Ron vẫn ngồi bất động, tựa vào cây cột giăng màn, đăm đắm nhìn ra ngoài khung cửa sổ ràn rạu nước mưa với một vẻ mặt ngơ ngơ ngáo ngáo kỳ lạ.
“Ron à? Đi ăn điểm tâm.”
“Mình không đói.”
Harry trố mắt nhìn nó.
“Mình tworng bồ vừa nói...?”
“Ừ, thôi được, mình sẽ xuống với bồ,” Ron thở dài, “nhưng mình không muốn ăn.”
Harry chăm chú nhìn thiệt kỹ Ron mà lòng đầy nghi ngờ.
“Có phải bồ vừa ăn hết nửa hộp Vạc sôcôla không?”
“Không phải vậy,” Ron thở dài. “Bồ... bồ không thể hiểu nổi đâu.”
“Hiểu chứ,” Harry nói khi mở cửa, mặc dù nó chẳng hiểu gì.
“Harry à!” Bỗng nhiên Ron nói.
“Cái gì?”
“Harry à, mình không thể nhịn được!”
“Bồ không thể nhịn được cái gì?” Harry hỏi, lúc này nó bắt đầu cảm thấy thực sự hoảng sợ. Ron hơi nhợt nhạt và trông có vẻ như sắp bệnh.
“Mình không thể nhịn không nghĩ đến nàng!” Ron nói giọng khàn khàn.
Harry há hốc mồm nhìn Ron. Nó không ngờ sự thể như vầy và không chắc là nó có muốn nghe chuyện đó không. Tụi nó có thể là bạn bè chí cốt, nhưng nếu Ron bắt đầu gọi Lavender là “Lav-Lav”, thì nó nên kiên quyết.
“Nhưng mắc gì chuyện đó lại khiến bồ không ăn điểm tâm chớ?” Harry gỏi, cố gắng cài cắm vô diễn biến câu chuyện một lưu ý rất đời thường.
“Mình không nghĩ là nàng biết có mình trên đời,” Ron nói với một cử chỉ tuyệt vọng.
“Cô nàng nhất định phải biết có bồ trên đời chứ,” Harry nói, cảm thấy hoang mang. “Cô nàng vẫn hôn hít bồ mà?”
Ron chớp chớp mắt.
“Bồ đang nói về ai?”
“Còn bồ đang nói về ai?” Harry nói, càng lúc càng nhận thấy cuộc đối thoại không còn mạch lạc nữa.
“Romilda Vane,” Ron dịu dàng nói và cả gương mặt nó dường như bừng sáng khi nói ra cái tên đó, như thể dwocj một tia sáng mặt trời trong trẻo nhất rọi chiếu. Hai đứa trợn mắt nhìn nhau gần một phút, sau đó Harry nói, “Chuyện tiếu lâm hả? Bồ đang đùa.”
“Mình nghĩ... Harry à, mình nghĩ mình yêu nàng,” Ron nói giọng líu lại.
“Được rồi,” Harry nói, vừa đi tới gần Ron để nhìn kỹ hơn vào đôi mắt thần thờ và nước da xanh xao của Ron, “Được rồi... nghiêm mặt mà nói lại điều đó đi.”
“Mình yêu nàng,” Ron thì thào lặp lại. “Bồ đã từng nhìn thấy mái tóc của nàng chưa? Đen nhánh, óng ả, mượt mà... và đôi mắt của nàng nữa? Đôi mắt to đen huyền của nàng? Và...”
“Chuyện này thiệt là tức cười và lộn xộn quá đi,” Harry hết kiên nhẫn nói, “nhưng đùa nhiêu đó đủ rồi, nhé? Dẹp đi.”
Nó quay lưng định bỏ đi; nhưng mới đi được hai bước về phía cửa thì một trái đấm như trời giáng tống vào bên tai phải nó. Nó loạng choạng suýt té và ngoái nhìn lại. Ron vừa mới rút nắm tay về, mặt bừng bừng cơn giận; nó sắp đấm thêm một cái nữa.
Harry phản ứng theo bản năng, rút cây đũa phép ra khỏi túi áo và câu thần chú bật ra ngay trong đầu nó mà không cần suy nghĩ tỉnh táo: Khinh thân!
Ron rú lên khi gót chân nó bị kéo ngược lên một phen nữa; nó bị treo lủng lẳng không thể làm gì được, đầu chúc xuống, cẳng chổng lên trời, vạt áo chùng của nó bị lật ngược.
“Tại sao lại đấm mình chứ?” Harry rống lên.
“Harry, bồ xúc phạm nàng! Bồ dám nói là chuyện tức cười hả!” Ron hét, mặt anh chàng này đang từ từ chuyển sang tím ngắt bới vì bao nhiêu máu đều dồn cả xuống đầu.
“Chuyện này điên quá!” Harry nói. “Mắc gì mà...?”
Và đột nhiên nó nhìn thấy cái hộp còn mở nắp trên giường Ron và sự thật dộng vô đầu nó bằng sức mạnh của một con quỉ khổng lồ đang chạy tán loạn.
“Bồ lấy mấy thỏi Vạc sôcôla đó ở đâu vậy?”
“Quà sinh nhật đó!” Ron thét lên, vừa xoay mình chầm chậm giữa không trung trong nỗ lực tự giải thoát. “Mình có mời bồ một thỏi mà?”
“Bồ lượm nó lên từ dưới sàn, đúng không?”
“Nó rớt từ giường mình xuống mà, đúng chưa? Thả mình ra!”
“Nó không hề rớt khỏi giường bồ, đồ đần độn ạ, có hiểu không? Nó là của mình, mình đã móc nó ra khỏi cái rương của mình khi lục tìm tấm bản đồ. Đó là Vạc sôcôla mà Romilda đã tặng cho mình trước lễ Giáng sinh và thỏi nào cũng đã được tẩm tình dược!”
Nhưng chỉ có một từ trong những điều Harry nói dường như lọt tai Ron.
“Romilda hở?” Ron lập lại. “Bồ vừa nhắc đến Romilda à? Harry... bồ biết nàng ư? Bồ có thể giới thiệu mình với nàng không?”
Harry đăm đăm nhìn anh chàng Ron đang treo lơ lửng, mà vẻ mặt giờ đây bừng lên hy vọng tràn trề và nó ráng nhịn thắt ruột để khỏi phá ra cười. Một phần Harry – phần gần cái tai phải đang đau nhói nhất – thì khoái cái ý tưởng thả Ron xuống và ngắm nó chạy quẩn làm chuyện điên khùng cho đến khi thuốc hết công hiệu... nhưng mặt khác, tụi nó kể như là bạn bè, Ron đâu còn là chính Ron khi đấm Harry và Harry nghĩ rằng mình đáng bị đấm một cái nữa nếu cho phép Ron thổ lộ tình yêu bất tử với nàng Romilda Vane.
“Được, mình sẽ giới thiệu bồ,” Harry nói, vừa suy nghĩ thiệt nhanh. “Bây giờ mình thả bồ xuống, được chứ?”
Nó thả Ron rớt xuống sàn một cái rầm (tai nó đau cũng cỡ đó) nhưng Ron chỉ bật dậy đứng lên nhe răng cười.
“Cô ấy sẽ có mặt ở văn phong Thầy Slughorn,” Harry nói giọng đang tin, vừa dẫn ddowwngf đi ra cửa.
“Tại sao nàng lại đến đó?” Ron lo lắng hỏi, vừa vội vã đi theo.
“À, cô ấy có học thêm lớp Dộc dược với thầy,” Harry nói, bịa đại ra.
“Có lẽ mình có thể xin học chung với nàng?” Ron háo hức nói.
“Ý hay,” Harry nói. Nhưng Lavender đang đợi ở bên ngoài bức chân dung, một tình huống phức tạp mà Harry không dự đoán tới.
“Anh trễ quá vậy, Won-Won!” Cô nàng dẩu môi hờn dỗi. “Em có quà sinh nhật cho anh nè.”
“Hãy để tôi yên,” Ron sốt ruột nói, “Harry sắp giới thiệu tôi với Romilda Vane.”
Và không nói thêm một lời nào nữa với cô nàng, nó giành đường chui ra khỏi lỗ chân dung. Harry cố gắng bày tỏ một vẻ mặt có lỗi với Lavender, nhưng có lẽ mặt nó chỉ lộ ddowwcj vẻ khoái trá, bởi vì cô nàng tỏ ra bị xúc phạm hơn bao giờ hết lúc bà Béo đóng ập cái lỗ lại sau lưng tụi nó.
Harry đã hơi lo lắng là Thầy Slughorn có thể đang ăn điểm tâm, nhưng khi nó mới gõ cửa một tiếng thầy đã mở ra ngay, trong lúc đang mặc một cái áo ngủ bằng nhung màu xanh lục cùng màu với cái nón ngủ trùm đầu và trông mắt thầy có vẻ lờ đờ.
“Harry,” thầy làu bàu. “Thăm viếng giờ này thì sớm quá... thường thường ta ngủ nướng vào thứ bảy...”
“Thưa thầy, con thiệt tình xin lỗi đã quấy rầy thầy, nhưng Ron bạn con đã lỡ nuốt nhầm một liều tình dược,” Harry nói hết sức nhỏ, trong khi Ron đứng kiễng lên, nhấp nhổm, cố gắng nhìn nhóng vô căn phòng sau lưng Thầy Slughorn. “Thầy có thể cho nó một liều thuốc giải không ạ? Lẽ ra con nên đem nó đến cho bà Pomfrey chữa trị, nhưng tụi con không được phép có bất cứ cái gì xuất xứ từ tiệm Phù thỉ Wỉ Wái của Weasley và thầy biết đó... rồi những câu hỏi bất tiện...”
“Thầy lại nghĩ một chuyên viên độc dược như con, Harry à, thì con sẽ dư sức pha cho nó một liều thuốc chữa chứ?” Thầy Slughorn hỏi.
“Ơ,” Harry nói, hơi bị phân tán bởi vì Ron lúc này đang huých cùi chỏ vô be sườn nó để chen vô căn phòng, “Dạ, thưa thầy, con chưa từng pha thuốc giải cho tình dược và đợi tới lúc mà con pha chế ra được thì Ron có thể đã làm điều gì đó nghiêm trọng...”
Thiệt là được việc, Ron chọn đúng lúc đó để rên rỉ, “Mình chẳng thấy nàng đâu cả. Harry... ổng giấu nàng rồi hả?”
“Độc dược đó còn hạn sử dụng không?” Thầy Slughorn hỏi, lúc này thầy ngắm Ron với ánh mắt thích thú thuần chuyên môn. “Trò biết đấy, càng được cất giữ lâu, chúng càng tăng hiệu lực.”
“Dạ, hèn chi,” Harry thở hổn hển, bây giờ nó đang phải vật lộn với Ron để giữ anh chàng này khỏi quật ngã Thầy Slughorn. “Thưa thầy, hôm nay là sinh nhật bạn ấy,” nó nói thêm, giọng nài nỉ.
“À, được thôi, vào đây, vậy thì vào đây,” Thầy Slughorn nói, giọng dịu đi. “Ta có đủ những thứ cần thiết trong cái túi của ta đây; thuốc giải đó cũng không khó pha chế lắm...”
Ron xộ qua cửa vô văn phòng được sưởi quá ấm và chất quá nhiều đồ đạc, vấp phải một cái ghế đẩu gác chân có tua rua, gượng lấy lại thăng bằng bằng cách chụp lấy cần cổ Harry và thì thầm: “Nàng không nhìn thấy mà, đúng không?”
“Cô ấy chưa đến,” Harry nói, vừa nhìn Thầy Slughorn mở bộ đồ pha chế độc dược của thầy ra và thêm vào một bẹo cái này, một bẹo cái kia, bỏ vô trong một cái chai pha lê nhỏ xíu.
“Vậy mà hay,” Ron nhiệt thành nói. “Trông mình thế nào?”
“Đẹp trai lắm,” Thầy Slughorn nói giọng vuốt ve, vừa đưa Ron một ly chứa chất lỏng trong veo. “Bây giờ uống cạn cái này đi, đó là một tjuoocs bổ thần kinh, giúp trò bình tĩnh khi nàng đến, trò hiểu chứ.”
“Xuất sắc,” Ron háo hức nói và nuốt ực thuốc giải một cái rột.
Harry và Thầy Slughorn ngắm nó. Ron toe toét cười với hai thầy trò kia một lát. RỒi, rất ư từ từ, nụ cười của nó xìu xuống và biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ.
“Vậy là đã trở lại bình thường rồi?” Harry nhe răng cười và nói.
Thầy Slughorn khoái trá ra mặt.
“Thưa thầy, cám ơn thầy nhiều lắm...”
“Không có chi, chàng trai của ta, không có chi cả,” Thầy Slughorn nói, trong khi Ron ngồi thụp xuống cái ghế bành gần đó, trông hết sức te tua.
“Rượu bổ, đó là thứ trò ấy cần,” Thầy Slughorn nói tiếp, lúc này thầy đang vội vã đi tới một cái bàn để đầy thức uống. “Thầy có bia bơ, thầy có rượu, thầy còn có một chai rượu mật rừng sồi già cuối cùng... chà... đã định tnawgj cụ Dumbledore vào dịp lễ Giáng sinh... à thôi...” thầy nhún vai “...Cụ ấy đâu có thể tiếc cái mà cụ ấy chưa có! Tại sao chúng ta lại không khui nó ra để chúc mừng sinh nhật cậu Weasley nhỉ? Để xoa dịu nỗi đau thất tình thì chẳng gì bằng rượu ngon...”
Thầy lại khúc khích cười và Harry cười theo. Harry nhận ra đây là lần đầu tiên mà nó gần như chỉ có một mình với Thầy Slughorn kể từ lần đầu cố gắng một cách thảm hại để có được ký ức thật của thầy. Có lẽ, nếu nó cứ duy trì được tâm trạng hồ hởi của Thầy Slughorn... có lẽ nếu tụi nó chịu đựng nổi đủ lượng rượu mật rừng sồi già...
“Đây, mời trò,” Thầy Slughorn nói, đưa cho Harry và Ron mỗi đứa một ly rượu mật trước khi nâng chính ly của thầy lên. “Nào, chúc mừng sinh nhật vui vẻ nhé, Ralph...”
“Ron,” Harry thì thào nhắc vở.
Ron, chẳng có vẻ gì lắng nghe lời chúc tụng, đã nốc cạn ly rượu vào họng nó và nuốt trọng.
Chỉ trong một giây, không hơn một nhịp đập của trái tim, Harry biết ngay có chuyện gì đó tai hại khủng khiếp, nhưng Thầy Slughorn dường như không nhận ra.
“...và trò có thể uống thêm...”
“Ron!”
Ron buông rơi cái ly cảu nó; nó hơi nhổm dậy khỏi ghế và rồi ngã gục xuống, tay chân co giật không cách nào kiểm soát được. Nước miếng sùi ra từ miệng nó nhểu xuống và con mắt nó lồi rakhoir hốc mắt.
“Thưa thầy!” Harry rống lên. “Thầy làm gì đi chứ!”
Nhưng Thầy Slughorn dường như tê liệt vì sửng sốt. Ron co giật và nghẹt thở, da nó đang đổi màu xanh lè.
“Cái gì... Nhưng mà...” Thầy Slughorn lắp bắp.
Harry nhảy qua một cái bàn thấp và lao về phía bộ đồ pha chế độc dược của Thầy Slughorn còn để mở, lôi ra nào hũ, nào túi, trong khi tiếng thở khò khè kinh khủng của Ron vang khắp phòng. Đột nhiên nó tìm được cái ấy: viên sỏi giống trái thận teo quắt mà Thầy Slughorn đã lấy của nó trong lớp học Độc dược.
Harry lật đật quay trở lại bên cạnh Ron, banh hàm Ron ra và thở dốc ra, rồi cơ thể nó trở nên mềm rũ và bất động.