Chương 7
Tác giả: J.K. Rowling
Harry dành khá nhiều thì giờ của tuần lễ cuối kỳ nghỉ hè để nghiền ngẫm ý nghĩa hành vi của Malfoy ở hẻm Knockturn. Điều khiến nó bực mình nhất là cái vẻ mãn nguyện trên gương mặt Malfoy khi thằng này bước ra khỏi cửa hàng. Không có gì làm cho Malfoy vui đến thế lại có thể là tin lành. Tuy nhiên Harry hơi lấy làm buồn lòng rằng cả Ron lẫn Hermione đều dường như không được tò mò như nó về hoạt động của Malfoy; hay ít nhất là sau vài ngày tụi kia có vẻ đã phát chán bàn bạc về chuyện đó.
“Ừ, mình đã đồng ý ngay từ đầu là nó rất đáng nghi, Harry à,” Hermione nói hơi thiếu kiên nhẫn. Cô nàng đang ngồi trên bệ cửa sổ trong phòng của Fred và George với hai chân gác lên một trong mấy cái hộp giấy bồi và chỉ miễn cưỡng rời mắt khỏi cuons sách mới của mình, cuốn Dịch thuật chữ Rune cao cấp, để ngước nhìn lên. “Nhưng chẳng phải là tụi mình đã đồng ý là có thể có nhiều cách giải thích sao?”
“Có thể nó đã làm bể cái Bàn tay vẻ vang của nó.” Ron nói mơ hồ, trong khi cố gắng kéo thẳng lại cái đuôi chổi bị cong của mình. “Có nhớ cánh tay quắt queo mà Malfoy có không?”
“Nhưng khi nó nói, ‘Đừng quên giữ kỹ cái đó cho an toàn’ là nó nói về chuyện gì chứ?” Harry hỏi đến lần thứ mười mấy. “Mình nghe có vẻ như ông Borgin còn có một cái khác của cái đã bị bể, và Malfoy muốn cả hai.”
“Bồ tin vậy hả?” Ron nói, bây giờ nó đang cạo bùn đất khỏi cán chổi.
“Ừ, mình tin vậy,” Harry nói. Khi cả Ron và Hermione đều không trả lời, nó nói tiếp, “Cha của Malfoy đang ở trong ngục Azkaban. Mấy bồ không nghĩ là nó muốn trả thù sao?”
Ron ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt.
“Malfoy, trả thù à? Nó thì có thể làm được gì?”
“Mình không biết, đó chính là vấn đề!” Harry nói, hết sức nản lòng. “Nhưng nó đang âm mưu gì đó và mình nghĩ tụi mình nên xem xét nghiêm túc chuyện đó. Cha của nó là một Tử thần thực tử và...”
Harry ngừng nói, mắt nó dán vào cửa sổ đằng sau Hermione, miệng nó há ra. Một ý tưởng đáng sửng sốt vừa nảy ra trong đầu nó.
“Harry?” Hermione kêu lên bằng giọng lo lắng. “Có chuyện gì vậy?”
“Cái thẹo của bồ phát nhức lại hả?” Ron hỏi, giọng căng thẳng.
“Nó là một Tử thần thực tử,” Harry chậm rãi nói. “Nó kế nghiệp cha nó làm một Tử thần thực tử!”
Mọi người im lặng, rồi Ron phá ra cười. “Malfoy ấy à? Nó mới mười sáu tuổi mà Harry! Bồ tưởng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy để cho Malfoy gia nhập à?”
“Có vẻ như không phải vậy đâu, Harry,” Hermione nói bằng giọng cố kiềm chế. “Cái gì khiến bồ nghĩ...?”
“Trong tiệm bà Malkin. Bả không hề đụng tới nó, nhưng nó cứ kêu la rồi vùng cánh tay ra khỏi bả khi bả muốn xăn tay áo nó lên. Đó là cánh tay trái. Nó đã được xăm Dấu hiệu Hắc ám!”
Ron và Hermione nhìn nhau.
“Chà...” Ron nói, tỏ ra không hoàn toàn được thuyết phục.
“Minhg nghĩ nó chỉ muốn ra khỏi chỗ đó thôi, Harry à,” Hermione nói.
“Nó đã chỉ cho ông Borgin cái gì đó mà chúng ta không nhìn thấy được,” Harry cứ khăng khăng một cách bướng bỉnh. “ Cái gì đó đã khiến cho ông Borgin vô cùng khiếp sợ. Đó chính là Dấu hiệu, mình biết cái đó – nó đã tỏ cho ông Borgin biết là ông ta đang giao thiệp với ai, mấy bồ có thể thấy ông ấy ngán sợ nó như thế nào!”
Ron và Hermione trao đổi với nhau một cái nhìn nữa.
“Mình không chắc, Harry à…”
“Ừ, mình vẫn không cho là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy chịu để cho Malfoy gia nhập...”
Bực mình, nhưng chắc chắn tin là mình đúng, Harry quơ lấy một đống áo chùng hôi hám đã mặc khi chơi Quidditch và bỏ ra khỏi phòng; bà Weasley đã khuyên răn tụi nó bao nhiêu ngày rồi là đừng để quần áo đên phút cuối mới đem giặt và xếp vô rương. Khi xuống hết cầu thang, nó đụng đầu Ginny, cô bé đang quay về phòng mình với một đống quần áo mới giặt xong.
“Em mà là anh thì em sẽ chẳng vô nhà bếp lúc này,” cô bé cảnh cáo Harry. “Chỗ nào cũng đầy Nhớt.”
“Anh sẽ cẩn thận để không bị trợt vô đó,” Harry mỉm cười.
Quả đúng vậy, khi Harry đi vô nhà bếp thì thấy ngay Fleur đang ngồi bên bàn, hào hứng nói về các kế hoạch đám cưới giữa nàng và Bill, trong khi bà Weasley không ngừng để mắt tới lũ măng tây đang tự gọt, trông bà cau có hết biết.
“...Anh Bill và con gần như đã quyết định chĩ hai phù dâu thơi, Ginny và Gabrielle trông xẽ rớt ngọt ngào với nhao. Con đang nghĩ đến chuyện cho hai em ấy mặc áo vàn nhạt – màu hồng dĩ nhiên là trông rất khũn khiếp với mái tóc cũa Ginny...”
“A, Harry!” bà Weasley nói to, cắt ngang bài độc thoại của Fleur. “Tốt, bác muốn giải thích về sự sắp đặt an ninh cho chuyến đi đến trường Hogwarts ngày mai. Chúng ta lại mượn được xe của Bộ Pháp thuật một lần nữa, và sẽ có các Thần Sáng chờ ở nhà ga...”
“Cô Tonks có ở đó không, bác?” Harry hỏi, đưa cho bà Weasley quần áo chơi Quidditch của nó.
“Không, bác nghỉ là không, theo bác Arthur nói thì cô ấy được chốt ở đâu đó.”
“Cô ấy đã tự cữ mình đi, cái cô Tonks ấy,” Fleur nói mơ màng, ngắm nghía chính hình bóng mê hoặc của mình trong đáy tách trà. “Nếu bác hõi thì con sẽ nói đó là một sai lầm lớn...”
“Được, cám ơn,” bà Weasley nói giọng gay gắt, ngắt lời Fleur một lần nữa. “Con nên chuẩn bị hành lý đi, Harry, bác muốn nếu có thể thì hòm xiểng đều phải sẵn sàng hết vào tối nay, để chúng ta sẽ không bị rối tinh beng vào phút chót như mọi năm.”
Và thật ra, cuộc khỏi hành của tụi nhỏ vào sáng sớm hôm sau suôn sẻ hơn mọi khi. Khi mấy chiếc xe của Bộ Pháp thuật lướt tới trước cửa Hang Sóc thì tụi nó đã đứng chờ sẵn, hòm xiểng sẵn sàng; con mèo của Hermione, Crookshanks, nằm an toàn trong cái rổ đi đường của nó; Hedwig, Pigwidgeon, con cú của Ron và con Bông Thoa Lùn mới sắm của Ginny, được đặt tên Arnold, đều ở trong chuồng.
“Au revoir, Arry,” Fleur nói giọng cổ họng, vừa hôn gió nó. Ron vội vã đi tới, có vẻ hy vọng, nhưng Ginny giơ cẳng ra ngáng Ron ngã lăn cù vô đám bụi dưới chân Fleur. Nổi khùng lên với bộ mặt đỏ bừng và văng bụi tùm lum, anh chàng lên xe gấp khỏi cần nói lời chia tay.
Chẳng thấy bác Hag hớn hở chờ họ ở Nhà ga Ngã tư vua. Thay vào đó là hai Thần Sáng có bộ mặt khắc nghiệt đầy râu mặc quần áo Muggle màu đen tiến tới đón ngay khi mấy chiếc xe vừa dừng lại, và họ kẹp sát hông tất cả nhóm, hộ tống vô thẳng nhà ga mà chẳng nói lời nào.
“Lẹ, lẹ lên, băng qua rào chắn,” bà Weasley nói, dường như bà hơi bối rối vì cái hiệu quả khắc khổ này. “Harry nên đi trước, với...”
Bà nhìn một trong hai Thần Sáng một cách dò hỏi, người này nhẹ gật đầu, nắm lấy bắp tay trên của Harry, và cố gắng dẫn nó đi về phía hàng rào chắn giữa sân ga số chín và số mười.
“Em đi được mà, cám ơn,” Harry bực dọc nói, giật cánh tay mình ra khỏi nắm tay của vị Thần Sáng. Nó đẩy cái xe hành lý của nó đâm thẳng vào hàng rào chắn vững chãi, lờ phắt đi người đồng hành im lặng, và một giây sau, nó nhận ra mình đang đứng trên sân ga chín ba phần tư, nơi tàu tốc hành Hogwarts đang nằm ợ ra hơi nước phả vào đám đông.
Hermione và gia đình Weasley nhập bọn với nó trong vòng vài giây sau. Không cần chờ tham vấn vị Thần Sáng mặt mày khắc khổ của mình, Harry ra dấu gọi Ron và Hermione theo nó đi ngược lên sân ga, tìm một toa tàu trống.
“Tụi này không thể đi cùng bồ, Harry à,” Hermione nói, tỏ vẻ xin lỗi. “Ron và mình sẽ phải đến toa tàu của Huynh trưởng trước tiên và rồi phải đi tuần tra hành lang tàu một tí.”
“Ờ phải, mình quên mất,” Harry nói.
“Tất cả các con nên lên tàu ngay, các con chỉ còn vài phút nữa là khởi hành,” bà Weasley nói, vừa tham khảo cái đồng hồ của bà. “Thôi, chúc con một học kỳ tốt đẹp, Ron...”
“Thưa bắc Weasley, con có thể nói vài lời với bác không?” Harry nói, quyết định luôn trong hoàn cảnh gấp gáp ấy.
“Dĩ nhiên,” ông Weasley nói, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, nhưng dù vậy ông vẫn đi theo Harry ra xa khỏi tầm tai những người khác.
Harry đã suy nghĩ cặn kẽ và đã đi tới kết luận rằng, nếu nó cần nói với ai đó, thì người đó hẳn là ông Weasley; Trước tiên, bởi vì ông làm việc ở Bộ Pháp thuật và vì vậy là người ở vị trí tốt nhất để tiến hành những cuộc điều tra xa hơn, và thứ hai, bới vì nó nghĩ nếu ông Weasley nổi cơn thịnh nộ thì sẽ ít nguy hiểm hơn.
Nó có thể thấy bà Weasley và vị Thần Sáng với bộ mặt khắc khổ liếc theo bác cháu nó khi hai người đi tách ra.
“Khi tụi con ở Hẻm Xéo,” Harry bắt đầu nói, nhưng ông Weasley chặn đầu nó trước bằng một cái nhăn mặt.
“Có phải bác sắp được khám phá ra nơi mà con, Ron và Hermione đã biến mất trong khi lẽ ra các con phải ở gian sau cửa hàng của Fred và George không?”
“Làm sao bác...?”
“Harry à, con đang nói chuyện với một người đã nuôi lớn Fred và George.”
“Ơ... dạ, thôi thì, chúng con đã không ở gian sau...”
“Tốt lắm, vậy bây giờ, chúng ta hãy nghe nốt phần dỡ nhất.”
“Dạ, tụi con đi theo Draco Malfoy. Tụi con dùng tấm Áo khoác tàng hình.”
“Các con có lý do đặc biệt nào không, hay đó chỉ là cao hứng?”
“Bởi vì con nghĩ Malfoy đang âm mưu gì đó,” Harry nói, không đẻ ý vẻ mặt vừa bực bội vừa thích thú của ông Weasley. “Nó đã trốn má nó đi và con muốn biết tại sao.”
“Dĩ nhiên là con đã có lý do,” ông Weasley nói, nghe giọng nhẫn nại. “Thế con có tìm ra được tại sao không?”
“Nó đi vô tiệm Borgin và Burkes,” Harry nói, “xong bắt đầu trấn áp người đàn ông trong tiệm, ông Borgin, bắt ông ta sửa cho nó cái gì đó. Và nó nói là nó muốn ông Borgin giữ cho nó cái gì đó nữa. Nghe thì có vẻ như cái đó cùng là một thứ với cái mà nó muốn sửa chữa. Có vẻ như hai cái đó là một cặp. Và…”
Harry hít một hơi thở sâu.
“Còn nữa. Tụi con thấy Malfoy nhảy vọt ra cả dặm khi bà Malkin thử chạm vô cánh tay trái của nó. Con nghĩ nó đã được xăm Dấu hiệu Hắc ám. Con nghĩ nó được thế chỗ cha nó làm một Tử thần thực tử.”
Trông ông Weasley có vẻ sửng sốt. Một lát sau ông nói, “Harry à, bác không chắc là liệu Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy có cho phép một đứa trẻ mười sáu tuổi…”
“Có ai biết chắc Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy làm cái gì hay không làm cái gì đâu?” Harry hỏi một cách tức tối. “Bác Weasley, con xin lỗi, nhưng chuyện đó không đáng điều tra sao? Nếu Malfoy muốn sửa chữa cái gì đó, và nó phải đe dạo ông Borgin làm chuyện đó, thì chuyện đó có thể là cái gì đó Hắc ám và nguy hiểm, đúng không?”
“Thành thật mà nói, bác không chắc, Harry à,” ông Weasley nói chậm rãi. “Con cũng hiểu, khi Lucius Malfoy bị bắt, chúng ta đã lục soát nhà hắn. Chúng ta đã lấy đi mọi thứ có thể là hung khí nguy hiểm.”
“Con nghĩ bác có thể đã bỏ sót cái gì đó,” Harry nói một cách bướng bỉnh.
“Ừ, có thể,” ông Weasley nói, nhưng Harry có thể thấy là ông Weasley chỉ nói cho vừa lòng nó mà thôi.
Một tiếng còi tàu vang lên sau lưng hai bác cháu; gần như mọi người đã lên tàu cả và cửa các toa đang đóng lại.
“Con nên lẹ lên đi!” ông Weasley nói, trong khi bà Weasley giúp nó nhấc hành lý lên tàu.
“Này, cưng, con sẽ về ăn lễ Noel với gia đình bác, đã thu xếp xong với cụ Dumbledore rồi, vậy là hai bác sẽ sớm gặp lại con thôi,” bà Weasley nói vói qua cửa sổ toa tàu trong khi Harry đóng sập cửa tàu lại sau lưng và chiếc xe lửa bắt đầu di chuyển. “Con nhớ tự chăm sóc mình và…”
Đoàn tàu bắt đầu tăng tốc.
“…học giỏi và…” bà Weasley chạy theo để kịp đoàn tàu.
“…bảo trọng!”
Harry vẫy tay cho đến khi đoàn tàu quẹo qua một khúc quanh và ông bà Weasley khuất dạng, rồi nó quay ra xem những đứa khá ở đâu. Nó đoán Ron và Hermione bị nhiệm vụ cầm chân trong toa tàu Huynh trưởng, nhưng Ginny thì đang ở trong hành lang cách nó một quãng ngắn, đang tán dóc với mấy đứa bạn. Nó đi về phía cô bé, kéo lê cái rương theo.
Đám học trò trố mắt nhìn nó không ngượng ngùng khi nó đi đến gần. Chúng nó thậm chí áp mặt vào kính cửa sổ toa tàu để ngó cho được nó. Nó đã lường trước một làn sóng những cái miệng há hốc và những cặp mắt nhìn trâng tráo mà nó sẽ phải chịu đựng trong suốt học kỳ này sau tất cả những sự rùm beng về “Kẻ được chọn” đăng trên Nhật báo Tiên Tri , nhưng nó chẳng thích thú gì lắm cái cảm giác đứng ở nơi đèn đuốc sáng trưng. Nó vỗ nhẹ lên vai Ginny.
“Kiếm thử một khoang tàu trống chứ hả?”
“Em thì không được, anh Harry à, em có hẹn gặp Dean,” Ginny rạng rỡ nói. “Gặp lại anh sau nhé.”
“Được,” Harry nói. Nó có một cảm giác nhói đau kỳ lạ khi Ginny bỏ đi, mái tóc dài màu hung đỏ của cô bé đung đưa sau lưng; Nó đã trở nên quá quen với sự hiện diện của cô bé trong kỳ nghỉ hè đến nỗi nó hầu như quên béng đi rằng Ginny giờ đây không còn lẵng nhẵng bám theo nó, Ron và Hermione khi ở trường nữa. Rồi nó chớp mắt nhìn quanh: Quanh nó là những cô gái bị tiếng tăm mê hoặc.
“Chào Harry!” Một giọng nói qurn thuộc vang lên sau lưng nó.
“Neville!” Harry reo lên nhẹ nhõm, khi quay lại nhìn thấy một cậu chàng mặt mày tròn trịa đang chen lấn để đến gần nó.
“Chào Harry,” một cô nàng tóc dài với đôi mắt to mơ huyền xuất hiện ngay sau lưng Neville.
“Chào Luna, em khỏe không?”
“Rất khỏe, cám ơn anh,” Luna nói. Cô nàng đang ép chặt một tạp chí vào ngực mình; những chữ to trên trang bìa thông báo rằng bên trong có một cặp Kính chiếu yêu.
“Tạp chí Kẻ Lý sự vẫn bán chạy chứ?” Harry hỏi, nó cảm thấy có một sự trìu mến với tờ tạp chí, và đã dành cho tờ tạp chí này một cuộc phỏng vấn độc quyền vào năm học trước.
“Ồ, số lượng phát hành tăng tốt,” Luna nói một cách sung sướng.
“Tụi mình kiếm chỗ ngồi đi,” Harry nói, và ba đứa cùng đi dọc đoàn tàu, băng qua những đoàn học sinh im lặng ngó theo chằm chằm. Cuối cùng cả ba tìm được một khoang còn trống, và Harry vội vã đi vào với vẻ biết ơn.
“Họ nhìn chòng chọc cả tụi này nữa!” Neville nói, ám chỉ chính nó và Luna. “Chỉ vì tụi này đi với bồ.”
“Họ ngó bồ bởi vì bồ cũng có mặt trong vụ xảy ra ở Bộ Pháp thuật,” Harry nói, trong lúc cố nhấc cái rương của nó để lên giá đỡ hành lý. “Cuộc phiêu lưu nho nhỏ của tụi mình được đăng khắp trên tờ Nhật báo Tiên Tri, chắc bồ đã xem rồi chứ?”
“Có, mình tưởng bà mình sẽ nổi giận vì tất cả những chuyện rùm beng công khai đó,” Neville nói, “nhưng hóa ra bà lại khoái thực sự. Nói rằng rốt cuộc mình đã bắt đầu sống theo gương ba mình. Bà đã mua cho mình một cây đũa phép mới, coi nè!”
Nó rút cây đũa phép ra và đưa cho Harry coi.
“Gỗ anh đào và lông kỳ lân,” nó nói giọng tự hào. “Mình nghĩ đó là một trong những cây đũa phép cuối cùng mà ông Olv bán ra, ông ấy biến mất tiêu vào ngày hôm sau – Ôi, quay lại đây Trevor!”
Và nó chui xuống dưới gầm ghế để thu hồi lại con cóc khi con vật này thực hiện một trong những nỗ lực trường kỳ tìm kiếm tự do cho mình.
“Năm nay anh có tiếp tục mở những buổi họp ĐQD nữa không, anh Harry?” Luna hỏi, cô nàng đang gỡ cặp kính chiếu yêu ra từ giữa tờ Tạp chí Kẻ Lý sự.
“Bây giờ tụi mình đã dẹp được mụ Umbridge rồi, đâu còn lý do gì nữa, hả?” Harry vừa nói vừa ngồi xuống. Neville cụng đầu vô cái ghế khi chui ra từ dưới gầm. Trông nó thất vọng ra mặt.
“Mình thích ĐQD lắm! Mình học được cả đống với bồ!”
“Em cũng khoái những buổi họp đó lắm,” Luna hồn nhiên nói. “Giống như có nhiều bạn vậy.”
Đây là một trong những điều không thoải mái nà Luna hay nói và khiến cho Harry có một cảm giác lẫn lộn loằng ngoằng giữa lòng thương hại với bối rối. Tuy nhiên, trước khi nó có thể trả lời, bên ngoài cửa khoang của tụi nó xảy ra một vụ ầm ĩ; một nhón học sinh năm thứ tư đang xầm xì và cười cợt với nhau bên kia lớp cửa kính toa tàu.
“Bồ hỏi ảnh đi!”
“Thôi, bồ ấy!”
“Tôi sẽ làm chuyện đó!”
Và một đứa trong đám đó, một đứa con gái vẻ mặt trơ trẽn có đôi mắt đen to, một cái cằm chìa tới trước, và mái tóc đen dài, đẩy cánh cửa to bước vô.
“Chào anh Harry, em là Romilda, Romilda Vance,” con bé nói to và dõng dạc. “Sao anh không qua ngồi chung với toa tụi em? Anh không cần phải ngồi với tụi kia.” Con bé nói thêm bằng giọng thì thào rất kịch, chỉ vào mông của Neville, lúc ấy lại vừa nhô ra từ dưới gầm ghế một lần nữa khi đang mò mẫm kiếm Trevor, và Luna – mắt đang đeo cặp Kính chiếu yêu miễn phí, khiến cho trông càng giống một con cú có nhiều màu thật khùng.
“Họ là bạn bè của tôi,” Harry lạnh lùng nói.
“Ồ,” con bé nói, có vẻ ngạc nhiên. “Thôi vậy.”
Và nó rút lui, kéo cánh cửa khoang tàu lại.
“Người ta cứ nghĩ anh phải có bạn bè bảnh hơn tụi này.” Luna nói, một lần nữa lại bộc lộ cái thói quen thành thực khiến người khác phải bối rối.
“Em cũng bảnh vậy,” Harry nói ngay. “Không ai trong đám đó có mặt trong vụ Bộ Pháp thuật. Họ đâu có chiến đấu cùng tôi đâu.”
“Anh nói vậy thiệt là tử tế,” Luna tươi cười. Rồi cô nàng đẩy cặp Kính chiếu yêu xa thêm trên sống mũi và bắt đầu đọc Tạp chí Kẻ Lý sự.
“Nhưng mà tụi này đâu có đối đầu với hắn,” Neville nói, hiện ra từ dưới gầm ghế cùng với bụi bặm và lông lá dính trên tóc, và một con Trevor nhẫn nhục trong tay. “Chỉ có bồ làm chuyện đó. Bồ nên nghe bà của mình nói về bồ. ‘Cậu Harry Potter ấy còn mạnh hơn toàn thể Bộ Pháp thuật gom lại!’ Bà sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có đứa cháu nội như bồ...”
Harry bật cười không thoải mái lắm và thay đổi đề tài, chuyển qua kết quả kỳ thi Thường đẳng Pháp thuật ngay khi có thể. Trong khi Neville đọc lại vanh vách thứ hạng của nó và thắc mắc liệu nó có được phép theo học lớp Biến hình bậc Phù thủy Tận sưc không, khi mà nó chỉ có mỗi một điểm ‘Chấp nhận được’, Harry ngắm Neville mà không thực sự lắng nghe.
Tuổi thơ của Neville cũng bị Voldermort đày đọa như tuổi thơ của Harry vậy, nhưng Neville không hề biết chút nữa thì số phận của nó chính là số phận của Harry. Lời Tiên tri có thể ứng với bất kỳ đứa nào trong hai đứa nó, thế nhưng vì những lý do bí hiểm của chính hắn, Voldermort đã chọn niềm tin rằng Harry là kẻ được ám chỉ trong lời Tiên tri.
Nếu Voldermort chọn Neville, thì tình huống sẽ là Neville ngồi đối diện Harry mang cái thẹo hình tia chớp và gánh nặng lời Tiên tri... Mà liệu có thể không nhỉ? Liệu mẹ của Neville có chết đi để cứu mạng nó, như mẹ Lily đã hy sinh cho Harry không? Chắc chắn bà sẽ hy sinh... Nhưng nếu bà không thể đứng án giữa con trai mình và Voldermort thì sao? Liệu có một ‘Kẻ được chọn’ không? Hay chỉ là một cái ghế trống ở chỗ hiện giờ Neville đang ngồi và một thằng Harry không bị thẹo được chính mẹ mình chứ không phải mẹ của Ron hôn tạm biệt.
“Bồ có sao không, Harry? Trông bồ tức cười quá,” Neville nói.
Harry mới mở miệng nói, “Xin lỗi... mình...”
“Anh bị Xì Tảo hả?” Luna nói đầy cảm thông, vừa ngắm Harry qua đôi kính màu nè bự chảng.
“Tôi... cái gì?”
“Xì Tảo... Nó vô hình. Nó bay xuyên qua lỗ tai anh làm cho đầu óc anh mờ mịt,” cô bé nói. “Em nghĩ em cảm thấy được có một con đang bay quanh quẩn ở đây.”
Cô nàng vỗ tay đen đét trong không khí, như thể đang đập mấy con sâu bướm khổng lồ vô hình. Harry và Neville đưa mắt nhìn nhau rồi vội vàng bắt luôn qua chuyện Quidditch.
Thời tiết bên ngoài cửa sổ đoàn tàu thay đổi thất thường y như suốt mùa hè vừa qua. Tàu đã chạy qua một vùng sương mù lạnh cóng kéo dài, rồi ra đến vùng nắng trong, mong manh. Chính lúc tàu đang chạy qua một trong những vùng quang đãng ấy, lúc mặt trời hầu như được nhìn thấy ngay trên đỉnh đầu, thì Ron và Hermione đi vô khoang tụi nó.
“Ước gì xe bán đồ ăn đẩy tới nhanh nhanh lên, mình đang chết đói đây.” Ron nói một cách tha thiết, ngồi thụp xuống cái ghế bên cạnh Harry và xoa xoa cái bụng của nó. “Chào Neville. Chào Luna. Biết gì không?” Nó quay ngang Harry nói thêm, “Malfoy không làm nhiệm vụ Huynh trưởng. Nó chỉ ngồi ì trong toa của nó với mấy đứa khác trong nhà Slytherin, tụi này thấy nó lúc đi ngang qua.”
Harry ngồi thẳng dây, chú ý ngay. Thật chẳng giống Malfoy chút nào nếu nó chịu bỏ qua cơ hội biểu diễn quyền hành Huynh trưởng, cái quyền mà nó đã khoái chí lạm dụng suốt năm học trước.
“Lúc mấy bồ thấy nó thì nó đang nó làm gì?”
“Bình thường,” Ron nói dửng dưng, biểu diễn một động tác thô lỗ bằng tay. “Chẳng giống nó gì hết, dúng không? Chà... nhưng vậy đó.” Nó lại làm động tác tay một lần nữa. “Nhưng tại sao nó lại không ra ngoài kia ăn hiếp bọn học sinh năm thứ nhất nhỉ?”
“Ai mà biết,” Harry nói nhưng đầu óc nó đang căng thẳng. Chẳng lẽ chuyện này không cho thấy Malfoy đang âm mưu những chuyện quan trọng hơn là chuyện hiếp đáp bọn học sinh đàn em hay sao?
“Có lẽ nó khoái Đội Thẩm tra hơn,” Hermione nói. “Có thể làm Huynh trưởng một thời gian nó trở nên thuần hơn một chút.”
“Mình không nghĩ vậy,” Harry nói. “Mình nghĩ nó...”
Nhưng trước khi nó có thể giải thích giả thuyết của mình, cánh cửa một lần nữa lại được mở ra và một nữ sinh năm thứ ba bước vào, gần như không thở nổi.
“Em được giao nhiệm vụ đưa mấy cái này cho Neville Longbottom và Harry P... Potter,” cô bé ấp úng nói, và khi bắt gặp náh mắt của Harry, mặt cô bé đỏ ửng lên. Cô bé đưa ra hai cuộn giấy da buộc bằng nơ tím, Harry và Neville nhận cái cuộn có đề tên mình, và cô bé luống cuống lui ra khỏi khoang tàu.
“Cái gì vậy?” Ron hỏi khi Harry tháo cuộn giấy gởi cho nó ra.
“Một thư mời,” Harry nói.
Harry,
Thầy sẽ vui mừng nếu trò cùng muốn ăn trưa với với thầy ở toa C.
Thân ái,
Gs H.E.F. Slughorn.
“Giáo sư Slughorn nào?” Neville hỏi, tỏ ra bối rối vì lời mời.
“Thầy giáo mới,” Harry nói. “Chà, mình nghĩ chắc là tụi mình phải đi thôi.”
“Nhưng mà thầy ấy cần mình để làm gì?” Neville lo lắng hỏi, trông như nó tưởng nó sắp bị cấm túc.
“Chả biết,” Harry nói, thật ra thì không hẳn như thế, mặc dù nó chẳng có bằng chứng gì để chứng minh là linh cảm của nó đúng. “Nghe đây,” nó nói thêm, thình lình bộ não nó phát ra một sáng kiến, “tụi mình chui xuống dưới cái Áo khoác tàng hình đi, như thế có thể quan sát được Malfoy suốt đường, coi nó đang âm mưu cái gì.”
Tuy nhiên, sáng kiến này không khả thi chút nào: không thể nào mặc Áo khoác tàng hình vượt qua được các hành lang đầy nhóc người đang nhong nhòng đợi cái xe đẩy bán đồ ăn trưa. Harry tiếc hùi hụi nhét cái Áo khoác tàng hình trở vô ba lô, vừa ngẫm nghĩ ý tưởng đó thiệt là hay, cho dù mặc cái Áo khoác tàng hình chỉ để tránh những cái nhìn chòng chọc. Những cái nhìn đó dường như đã gia tăng cường độ kể từ khi Harry đi trong hành lang tàu lần vừa rồi. Thỉnh thoảng bọn học sinh lại xô đẩy chen nhau dồn ra cửa khoang của mình để dòm Harry được kỹ hơn. Ngoại lệ duy nhất là Cho Chang, cô nàng xẹt ngay vô khoang của mình khi nhìn thấy Harry đi tới. Khi đi ngang qua cửa sổ, Harry thấy Cho làm như đang say sưa trò chuyện với cô bạn Marietta, cô nàng này đeo một bộ mặt trang điểm dày cui mà vẫn không làm mờ được mấy hột mụn vô duyên cứ nổi lên vằn vện khắp gương mặt. Khẽ mỉm cười vu vơ, Harry đi tới trước.
Khi hai đứa tới toa C, tụi nó thấy ngay tụi nó không phải là khách mời duy nhất của thầy Slughorn, mặc dù căn cứ vào sự đón chào sốt sắng của thầy Slughorn thì Harry đúng là người được mong đợi nhiệt tình nhất.
“Harry, chàng trai của ta!” Thầy Slughorn đứng phắt dậy khi nhìn thấy Harry khiến cho cái bụng phủ nhung của thầy dường như choán hết chỗ trong khoang tàu. Cái đầu hói bóng loáng và bộ râu bạc của thầy tỏa sáng rực rỡ trong ánh nắng như mấy cái nút bằng vàng của tấm áo chẽn thầy đang mặc.
“Mừng được gặp trò! Mừng được gặp trò! Và trò đây ắt hẳn là cậu Longbottom!”
Neville gật đầu, trông khiếp đảm. Theo động tác ra dấu của Thầy Slughorn, hai đứa nó ngồi xuống hai cái ghế duy nhất còn trống, gần cửa nhất. Harry đưa mắt nhìn quanh đám khách mời. Nó nhận ra một đứa cùng năm bên Nhà Slytherin, một thằng cao nhòng đen thui có hai gò má cao xương xẩu và đôi mắt xếch dài; Cũng có hai nam sinh năm thứ bảy mà Harry không biết, và bị nhét vô một góc kẹt bên cạnh Thầy Slughorn là một cô bé vẻ mặt băn khoăn không biết tại sao mình có mặt ở đây, ấy là Ginny.
“Nào, hai trò biết hết mọi người chứ?” Thầy Slughorn hỏi Harry và Neville. “Đây là Blaise Zabini cùng năm với các trò, tất nhiên...”
Zabini không hề tỏ một dấu hiệu nhận ra hay chào hỏi nào cả, và Harry lẫn Neville cũng tỉnh bơ: trên nguyên tắc, học sinh nhà Gryffindor và nhà Slytherin căm ghét lẫn nhau.
“Đây là Cormac McLaggen, có lẽ các trò đã từng gặp gỡ lẫn nhau...? Chưa à?”
McLaggen, một chàng trai to tướng tóc xoắn như dây kẽm gai, giơ một ban tay lên chào; Harry và Neville gật đầu đáp lễ anh ta.
“...và đây là Marcus Belby, thầy không biết liệu...?”
Belby, một anh chàng gầy gò vẻ mặt bồn chồn lo lắng, nhe ra một nụ cười sượng ngắt.
“...và cô nương xinh đẹp quyến rũ này nói với thầy là cô ấy biết các trò!”
Thầy Slughorn kết thúc.
Ginny làm điệu bộ nhăn mặt với Harry và Neville từ sau lưng Thầy Slughorn.
“Thôi bây giờ, đến phần thú vị nhất,” Thầy Slughorn nói một cách thân tình. “Một cơ hội để biết tất cả các trò kỹ hơn một chút. Đây, lấy một cái khăn ăn. Thầy đã gòi theo đồ ăn trưa. Còn cái xe đẩy, theo thầy nhớ, hơi bị nhiều Que Cam thảo, và hệ thống tiêu hóa èo uột của một ông già thì không kham nỗi những thứ như thế... Nếm món gà lôi không, Belby?”
Belby bắt đầu ăn và nhận một miếng trông có vẻ giống một nữa con chim trĩ nguội ngắt.
“Thầy vừa nói với chàng Marcus trẻ tuổi đây là thầy từng được hân hạnh dạy bác Damocles của cậu ấy,” Thầy Slughorn nói với Harry và Neville, lúc này đang chuyển quanh rổ bánh mì tròn. “Một pháp sư xuất chúng, xuất chúng, và huy chương Merlin được trao cho ông ta quả thực xứng đáng. Trò có thường gặp bác không, Marcus?”
Không may, Belby vừa mới ngoạm một miếng to gà lôi đầy cả họng; và để nhanh nhẩu đáp lại Thầy Slughorn, anh ta nuốt quá gấp, nên bị mắc nghẹn, đỏ tím cả mặt mũi.
“Hết tắc thở,” Thầy Slughorn bình tĩnh chĩa cây đũa phép vào Belby, cuống họng anh chàng này dường như được thông ngay tức thì.
“Không... không gặp bác thường lắm, không ạ,” Belby há hốc miệng vừa thở vừa nói, nước mắt ràn rụa.
“Chà, dĩ nhiên, thầy dám nói là ông ấy rất bận,” Thầy Slughorn nói, vừa nhìn Belby với vẻ chất vấn. “Thầy nghi ông ta đã phát minh ra thuốc Bả sói mà không đến nỗi phải lao động vất vả lắm!”
“Con nghĩ...” Belby nói, dường như không dám cắn thêm một miếng gà lôi nào nữa trước khi biết chắc là Thầy Slughorn đã nói chuyện xong với mình. “Ơ... Bác và ba con không thuận thảo với nhau lắm, thành ra, thầy hiểu cho, con thực sự cũng không biết nhiều...”
Giọng của Belby đuổi dần khi Thầy Slughorn tặng cho cậu ta một nụ cười lạnh nhạt và quay qua nói với McLaggen.
“Nào, trò, Cormac,” Thầy Slughorn nói, “thầy tình cờ được biết trò rất hay gặp bác Tiberius của trò, bởi vì ông ta có một bức hình rất tuyệt chụp hai bác cháu đi săn Heo đuôi cụt ở... để thầy nhớ coi... ở Norfolk đúng không?”
“Ồ, phải, vui lắm, đúng vậy ạ,” McLaggen nói. “Bác cháu con đi chung với Bertie Higgs và Rufus Scrimgeour – đương nhiên là chuyện này xảy ra trước khi ông ấy trở thành Bộ trưởng ạ.”
“A, trò cũng quen biết Bertie Higgs và Rufus nữa à?” Thầy Slughorn cười hớn hở, lúc này đang đưa một cái khay bành ngọt mời quanh mọi người; chẳng biết làm sao mà Belby lại bị bỏ sót. “Thế, nói cho thầy biết...”