Chương 11
Tác giả: John Sherlock
Casimir thay đổi giờ khởi hành. Đáng lẽ khởi hành vào lúc tinh mơ sáng, nhưng y lùi lại đến chập tối. Thêm mười hai tiếng hồi hộp chờ đợi trong cỗ xe, lo tên buôn lậu báo với bọn Đức thì nguy.
Chắc y đã báo cho chủ quán trọ biết kế hoạch này nên còn hai tiếng đồng hồ nữa trời xẩm tối, viên chủ quán đã ra gọi các cô gái vào quán, tập trung trong một căn phòng nhỏ để chuẩn bị lên đường. Ông ta đưa họ những áo măngtô dầy và áo len dài tay cổ lọ mà tên buôn lậu cất sẵn trong ngăn tủ tối hôm đám cưới. Bà chủ quán, một phụ nữ gày gò, phúc hậu, nấu những món ăn ngon lành mang lên, năn nỉ các cô ăn, mặc dù tâm trạng bồn chồn khiến không cô nào thấy đói. Bà ta bảo rằng dọc đường không làm gì có có thức ăn nóng sốt nên bây giờ các cô phải chịu khó. Bà còn chuẩn bị cho các cô bánh mì khô, và một chai rượu nhỏ Brandy để chống rét.
Trời bên ngoài bắt đầu tối, thì Casimir tới và chỉ lát sau các cô gái đã ngồi lọt thỏm dưới những bao cỏ khô phía sau cỗ xe ngựa nông dân thường dùng để chở nông sản. Casimir ngồi đằng trước bên cạnh xà ích, một chàng trai chỉ ngoài hai mươi tuổi một chút và cậu ta không được biết là xe sẽ đi đâu. Nhưng căn cứ vào những lối ngoặt trái lại rẽ phải liên tiếp cậu đoán ông chủ muốn đi tới chân núi.
Trời bắt đầu mưa. Càng lên cao khí trời càng loãng. Đột nhiên xà ích cho xe đứng lại, nói gì với Casimir. Tên buôn lậu bèn nhẩy ngay xuống đất, kêu các cô gái theo y. Họ vừa leo lên dốc một chút thì nhìn thấy một xe thiết giáp Đức đang rồ về phía họ. Casimir liền nhảy luôn vào một đống tuyết và các cô gái cũng bắt chước y, úp mặt vào bàn tay. Xe thiết giáp đi chậm lại nhưng không dừng lại mà chạy tiếp lên con đường dốc.
Khi tiếng xe thiết giáp nhỏ dần, Casimir đứng lên, tiếp tục đi. Các cô gái theo y. Những hạt mưa đá lọt vào cổ áo, tan thành nước lạnh chảy xuống lưng. Quần áo họ đầy bùn và bàn chân lạnh giá. Họ lên dốc, mưa đá mỗi lúc một to hạt, nhưng Casimir vẫn lặng lẽ bước, mắt ngẩng lên nhìn trời. Y chỉ nói chuyện được với Janet nhưng cũng thỉnh thoảng mới nói.
Thoạt đầu cô cố đi cùng ngang với y, nhưng sau mệt quá, cứ tụt dần. Ba cô bạn gắng hết sức leo, người mệt khủng khiếp trong khi chân tay lạnh giá, cố theo kịp Casimir nhưng kết quả là khoảng cách mỗi lúc một xa.
Gần sáng, Casimir dừng lại bên một túp lều xiêu vẹo và mấy cô gái kiệt sức, nằm lăn xuống sàn lều lát gỗ.
Genevieve rên rỉ:
- Khủng khiếp quá, không biết còn phải đi bao lâu nữa?
Janet quay sang nhìn tên buôn lậu, y ngồi tựa lưng vào tường lều, không nói gì. Cô bèn quay sang hỏi Keja:
- Chị mệt lắm không Keja?
Mặt Keja xám ngoét vì mệt, nhưng cô vẫn cố mỉm cười một nụ cười yếu ớt và khi cô lên tiếng, trong giọng nói không có gì tỏ vẻ khổ sở, mặc dù mọi người đều biết cô là người vất vả nhất.
Keja nói:
- Chỉ bí đái là hơi khó chịu thôi.
- Chị cứ đái ra quần, không việc gì mà xấu hổ cả.
- Tôi làm như thế hai lần rồi.
Các cô gái cố nhắm mắt nhưng khí trời lạnh buốt làm họ không sao ngủ nổi. Người nào cũng chỉ thiếp đi vì mệt quá rồi sau đó lại choàng tỉnh dậy ngay vì linh cảm thấy chuỵên gì đó nguy hiểm. Một lần, Janet mở mắt, bắt gặp tên buôn lậu tay cầm dao đang cúi xuống người Genevieve, nhưng chỉ cảm thấy có người nhìn, y vội giả vờ cắt một khoanh bánh mỳ của cô gái Pháp, đưa lên miệng nhai. Thái độ của y không che nổi mắt của Janet và biết cô nghi ngờ, y bèn nhe răng ra cười, bảo:
- Ta phải đi thôi.
Keja cố đấu tranh khủng khiếp để theo kịp đoàn, nhưng cơn đau mỗi lúc một tăng, đến khi cô không còn che dấu được nữa. Cô tưởng như mình là một người khác và đang quan sát bản thân mình cố leo con đường dốc phủ đầy tuyết. Ống quần cô đã ướt đẫm nước tiểu và háng cô rất xót. Hai chân cô run rẩy vì lạnh, bước chân loạng choạng và tán cô lấm tấm mồ hôi. Rõ ràng cô đang sốt cao.
Sau một đêm leo dốc, theo lệnh của Casimir, các cô gái khoét một cái hốc trong tuyết, chui vào, ôm chặt lấy nhau cho đỡ lạnh và cố chợp mắt một chút. Nhưng Keja không chịu nổi nữa rồi, cô cảm thấy toàn thân rã rời. Tuy vậy trí óc cô vẫn tỉnh táo và thanh thản, cặp mắt mở to. Cái thai trong bụng cô là trai hay gái? Những hình ảnh thời thơ ấu của bản thân cô hiện ra trong trí óc với cánh đồng xanh rờn và bầu trời xanh ngắt đằng sau vòm lá cây mùa thu vàng rộn.
- Keja!
Tiếng gọi như vọng từ một nơi xa xăm, nhưng khi ngước lên, cô thấy Janet đang cúi xuống nhìn cô. Cô gái Anh nói:
- Ta phải đi tiếp thôi.
Janet nắm tay đỡ bạn dậy. Lúc này đã giữa trưa. Tuyết vẫn rơi nhưng gió đã bớt thổi mạnh. Khuôn mặt Casimir vẫn u uất thế nào đó và y không có vẻ đói hay mệt mỏi chút nào. Và nét mặt của y cũng không tỏ ra có một chút lòng thương đối với mấy cô gái yếu đuối. Janet nghĩ, rất có thể đấy chỉ là cách của y, có vậy y mới sống nổi trong cái nghề này. Vài tiếng đồng hồ sau, tuyết vẫn rơi thành từng đám to, nặng, ẩm ướt. Lúc này gần như không còn nhìn thấy nhau nữa.
Tuy nhiên rồi mưa tuyết cũng ngớt. Casimir dừng lại, ngước nhìn lên những đỉnh núi nhọn hoắt. Với giác quan của người thông thạo đi núi, y định hướng rồi đi tiếp.
Cuối cùng Casimir và Janet hai người đi đâu tìm thấy một túp lều cỏ dân chăn cừu dựng lên để trú tạm mùa hè. Cô gái Anh nhất định đòi y phải cho nghỉ chân để đợi hai cô bạn đuổi kịp rồi mới đi tiếp. Tên buôn lậu khăng khăng rằng không thể dừng lại được, Janet bèn quay mặt lại phía sau, trỏ Anna và Genevieve đang xa tít bên dưới, thấp thoáng đằng sau những đống tuyết cao bên sườn núi mấp mô, còn Keja lại tụt tận đâu không thấy. Tên buôn lậu miễn cưỡng phải bằng lòng dừng lại đây một tiếng đồng hồ.
Ngồi bệt trong túp lều tranh nhỏ, y quàng hai cánh tay ôm đầu gối, tựa cằm lên hai cùi tay, mắt nhìn đăm đăm ra ngoài. Nghĩ đây là lúc thuận tiện để đại tiện, Janet giẫm trên tuyết ra ngoài và phát hiện có khoảng trống nhỏ có rào xung quanh mà cô đoán đó là nơi đám chăn cừu nhốt cừu ban đêm. Cô tụt quần và liếc thấy Casimir đang theo dõi cô qua khe ván của bức tường lều. Thấy cô gái cần làm việc riêng, y bước ra xa, đến chỗ tuyết đọng lại thành một đống lớn bên cạnh vách đá. Đống tuyết chắc lúc trước cao hơn nhưng đã bị gió bão san phẳng.
Janet bèn tụt hẳn quần ra và đột nhiên nhìn thấy một cành khô nhô lên khỏi tuyết. Cô bèn bước đến nhìn kỹ thì ra đó là bàn tay người. Tim cô đập thình thịch và chân cô bước luýnh quýnh khi nhân ra một vết xăm ở cổ tay. Đó là hình xăm một con chim, trước kia có màu sắc nhưng nay làn da đã xám ngoét, vết xăm cũng sạm lại. Cô chợt nhớ cánh tay bà già Phuro cũng xăm hình này từ khuỷu tay cho đến cổ tay.
Kinh ngạc bởi điều phát hiện khủng khiếp, Janet cố nhớ lại câu trả lời của Casimir khi cô hỏi tại sao y quay về nhanh như thế, “Xảy ra tai nạn. Thời tiết quá xấu.. Tảng băng bắc qua khe núi.. quá mỏng .. bọ gẫy..”
Janet cố tập trung tư tưởng để suy nghĩ, nhưng khí lạnh làm lụt trí óc và cô không sao nghĩ được gì. Sao tên Casimir nỡ giết bà già và một đứa trẻ? Y được gì cơ chứ? Y giết Tibere để đoạt tiền bạc thì phần nào còn có lý, nhưng một bà già và một đứa trẻ thì quá tàn nhẫn. Bây giờ ta phải làm thế nào? Không nên kể cho các bạn biết chuyện này. Họ đang cần tên buôn lậu dẫn qua biên giới sang bên kia núi. Không có y họ sẽ không đi nổi. Nhưng kiểu như thế này chắc chắn y sẽ giết họ. Bao giờ? Nếu như y đã có gan giết Tibere chỉ vì một số tiền mặt ít ỏi ông ta dắt trong người rồi giết cả bà già Phuro và cậu bé Jonitza thì ngại gì không giết mấy cô gái mà y biết rõ đang mang trong người nhiều châu báu. Điều quan trọng là đoán xem hắn sẽ thi hành tội ác ấy ở đâu và lúc nào.
Tiếng động phía dưới làm cô quay xuống nhìn. Anna và Genevieve đang hì hục đạp tuyết lao về phía túp lều của dân chăn cừu. Janet một tai đạp tuyết để che đi bàn tay của bà già Phuro, một tai bất giác thọc vào túi đựng mấy viên kim cương cô hứa sẽ trả Casimir sau khi xong việc. Mấy viên đó không còn nằm đấy nữa. Cô hiểu ra rằng hắn đã móc mất của cô, chắc trong lúc cô ngủ say vào cái đêm đầu tiên trên núi. Vậy những châu báu hai bạn cô giấu trong cạp quần liệu có còn không? Nếu như tên buôn lậu chưa lấy được, chắc chắn hắn sẽ phải đợi đến lúc thuận tiện. Có nghĩa hắn đưa các cô đi chỉ cốt để cướp hoặc để giết. .
Những ý nghĩ ấy quay cuồng trong đầu Janet, lúc cô loạng choạng quay về túp lều của dân chăn cừu. Thấy cô quay lại, Casimir đưa mắt nhìn cô thăm dò, nhưng Janet không để lộ chút nào là cô đã khám phá được tội ác của y.
Cô hỏi:
- Keja đâu rồi?
- Dưới kia.- Anna đáp, trỏ về phía cô bạn lúc này đang mới ló đằng sau những đống tuyết xa lắc bên dưới .
Genevieve nói:
- Chị ấy yếu lắm rồi.
Casimir càu nhàu:
- Tôi đã báo trước cho các cô về cô gái Digan kia mà các cô không chịu nghe. Cô ta chỉ đem tai họa đến cho chúng ta thôi.
Phải một tiếng đồng hồ sau Keja mới leo đến túp lều và trông hình dạng cô thảm hại đến mức sắp suy sụp hoàn toàn. Mặt phù lên. Da nứt nẻ và rớm máu, hơi thở đứt quãng.
Anna nói:
- Keja không thể đi được nữa. Tại sao ta không nghỉ lại đây qua đêm?
Casimir đáp:
- Vì chúng ta không thể đi ban ngày được. Xung quanh đây đầy rẫy bọn lính biên phòng Đức. Chúng có ống nhòm rất tốt và phát hiện thấy dân tị nạn vượt biên giới là chúng bắn bỏ ngay. Súng của chúng có máy và chúng ta không thể thoát được.
Dứt lời, y quay lưng đi tiếp. Trời lại đổ mưa tuyết và một tiếng đồng hồ sau, gió bấc thổi rất mạnh. Casimir vẫn thúc các cô đi. Tay cầm ngọn giáo nhọn, hắn thọc xuống tuyết, dò xem nền đất bên dưới có đủ rắn để chịu được sức của hắn không rồi mới bước.
Đến một chỗ hình như hắn chọc phải một thứ gì bằng kim loại. Hắn bèn quỳ xuống, bới cho đến khi lộ ra một cột sắt. Hắn tỏ vẻ hết sức xúc động, nói to:
- Chúng tôi cắm thứ này để đánh dấu đường biên giới giữa Pháp và Tây Ban Nha. Gần đây có một ngôi lều nhỏ đủ để chúng ta nghỉ qua đêm.
Cô gái Anh gật đầu nhưng không nói gì. Cô nghĩ đến lúc sẽ phải ở bên cạnh tên nguy hiểm kia trong nhiều tiếng đồng hồ. Hắn đã lộ ra là tên ăn cắp, tên giết người. Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác và trong khi hắn đi, cô bám theo chân hắn.
Ngôi lều hắn nói đã hiện ra, hình dạng giống như túp lều đổ nát, họ nghỉ đêm đầu tiên. Lều này không núp kín trong tuyết như những ngôi lều khác các cô đã thấy. Nhưng giữa ngôi lều và nơi các cô đang đi có một khe núi sâu hoắm. Hai bên bờ khe phủ băng mầu xanh nhạt, ẩm ướt và trơn tuột, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
- Ta phải đi qua khe này sang bên kia- Casimir nói.
Nhấc cây gậy đầu bịt sắt trỏ một cái cầu băng đông cứng bắc ngang qua khe:
- Tảng băng kia dầy lắm, các cô yên tâm. Tôi vẫn thường được qua theo cách đó. Bảo đảm là không sao.
Các cô gái dò dẫm đến bờ khe, nhìn xuống dưới. Vách khe phủ băng, trên miệng rộng nhưng xuống dưới hẹp dần. Đáy khe sâu chừng ba mươi bộ và rộng không đến hai bộ.
Genevieve lo lắng nói:
- Nguy hiểm quá nhỉ!
Anna nhận xét:
- Ông ta chắc đã có kinh nghiệm rồi!
Janet:
- Dù sao ta cũng không còn cách lựa chọn nào khác.
Casimir gỡ cuộn dây thừng y vẫn khoác trên vai, buộc vào ngang người. Sau đó y chôn cây gậy bịt sắt nhọn vào thật sâu trong băng, dùng làm một thú như neo tàu.
Y nói:
- Tôi đứng bên này để các cô sang trước. Bao giờ các cô sang hết, tôi sẽ quăng cái gậy này để các cô chôn bên bờ bên kia hệt như thế này cho tôi sang.
Genevieve sang đầu tiên và chót lọt, không xảy ra trục trặc gì hết. Anna sang tiếp cũng yên ổn như vậy. Nhưng đến lượt Janet, cô đòi dìu Keja đi cùng và khi hai người đến giữa chiếc cầu bằng tảng băng dầy bắc ngang qua, cô nghe thấy một tiếng rắc rất to và tảng băng rung rinh. Tuyết trên mặt tảng băng rơi lả tả xuống đáy khe núi. Cô gái Anh giữ chặt Keja và đứng yên đợi cho đến khi tảng băng không rung nữa mới bước tiếp. Genevieve và Anna bên bờ bên kia túm lấy tay họ đỡ họ bước lên bờ.
Casimir nheo mắt ước lượng xem tảng băng làm cầu kia có chịu nổi thân hình nặng nề của y không: tảng băng phủ một lớp băng rất cứng do gió lạnh thổi qua khiến y không nhìn thấy được vết nứt bên dưới. Casimir ngoái đầu nhìn lại chặng đường vừa đi qua, như thể hắn tính toán từng bước chân. Nhưng hắn thấy trời đã gần tối hẳn và những tảng mây xám ngoét báo hiệu lại sắp có một trận bão tuyết nữa. Không thể quay lại để chờ được nữa, nhưng bây giờ sang có liều lĩnh quá không?
Trong lúc Casimir mải tính toán, cân nhắc, Janet cũng tính toán. Phải chăng thời điểm cô chờ đợi đã đến? Cô có thể bỏ mặc tên buôn lậu bên kia khe núi và dẫn các bạn đi, tìm đến một bản nào gần nhất. Nhưng Janet lại nghĩ, nếu làm như thế, chẳng may tên buôn lậu sang được và tìm thấy họ, chắc chắn cuộc trả thù sẽ vô cùng tàn bạo.
Janet còn đang cân nhắc thì Casimir đã quăng cây gậy bịt sắt sang. Sau một chút ngập ngừng, cô đào và chôn cây gậy xuống thật sâu trong băng rồi cởi sợi dây thừng buộc ngang lưng cô quăng sang bên kia để tên buôn lậu thắt vào ngang người hắn, một đầu dây cô buộc vào chiếc “mỏ neo”.
Casimir đưa mắt cân nhắc thêm lần nữa rồi bước lên tảng băng làm cầu. Thoạt đầu y rất thận trọng đặt một bàn chân lên trước. Sau đó mới đặt tiếp bàn chân thứ hai. Hắn cố đặt thật nhẹ để khỏi rung chiếc cầu. Một tiếng rắc. Y đứng lại chờ. Khi tiếng động im, y bước tiếp, càng thận trọng hơn. Lúc gần tới bờ bên chỗ các cô gái, một tiếng rắc nữa khá to. Casimir vội đứng lại. Giá như y bước nhanh lên phía bờ, chắc đã thoát nhưng y đứng im chờ hơi lâu. Tảng băng lở rồi sụt xuống thành tiếng âm ầm và tên buôn lậu rơi xuống theo.
Janet phải nhắm mắt để những vụn băng bắn lên khỏi lọt vào mắt. Đột nhiên sợi dây thừng buộc vào mỏ neo căng ra, vướng vào cổ chân cô, hất cô ngã. Nếu không có cây gậy chôn làm mỏ neo khéo Janet cũng bị lôi xuống khe núi rồi. May mà cô kịp quặt gót chân vào chỗ mặt băng lồi lõm nên không bị kéo đi. Phải nhiều phút sau, làm tuyết bay lên mù mịt rơi lả tả xuống hết, mấy cô gái mới nhìn thấy được. Họ bò ra bờ khe nhìn xuống đáy. Janet bị kẹt cứng vì sợi dây thừng đè lên cô.
Anna và Genevieve nhìn xuống đáy khe. Casimir bị treo lủng lẳng ở đầu dây thừng, cách miệng khe chừng hai chục bộ. Y hết đập vào thành khe bên này lại đập vào thành khe bên kia, vào lớp băng óng ánh nhẵn thín. Mặt y xám ngoét và từ trên bờ nhìn xuống, không thể biết y còn tỉnh hay đã chết. Hai cô gái Anna và Genevieve cố kéo sợi dây lên nhưng không nổi. Ngay trường hợp nếu họ đều khỏe mạnh, kéo tên buôn lậu nặng nề kia lên cũng còn khó nữa là lúc này các cô không còn sức lực gì nữa.
Sợi dây thừng đè ngang qua người làm Janet cảm thấy như sắp bị chặt làm đôi. Nhưng cô gồng người lên để chịu đựng và gắng với tay tháo nút buộc vào mỏ neo. Các ngón tay cô tê cóng và phải vất vả kinh khủng cô mới tháo nổi.
Thân thể tên buôn lậu kéo sợi dây theo. Sợi dây nẩy lên một cái rồi biến mất, tụt xuống khe. Lát sau, cô nghe thấy một tiếng đập từ dưới sâu vọng lên.
Janet bò ra bờ khe, cố nhìn xuống dưới. Casimir nằm bất động dưới đáy, cách bờ chừng ba chục bộ. Y nằm sấp, đập mặt xuống lớp băng dưới đó, đè lên sợi dây thừng nằm cong queo trên lớp băng màu xanh nhạt. Cô lùi ra xa bờ khe rồi đứng dậy, bắt gặp Anna và Genevieve đang nhìn cô vẻ dò hỏi. Janet nói:
- Không thể làm gì được nữa.
Hai cô gái có vẻ như chưa hiểu rõ câu nói của cô bạn. Họ chầm chậm bước về phía Keja đang ngồi nghỉ chờ họ. Keja không nhìn xuống đáy khe cũng không thốt lên một lời lúc tảng băng bị sụt. Trông Keja, đủ biết cô hoàn toàn kiệt sức, nhưng cả ba bạn gái đều hết sức hốt hoảng thấy tình hình Keja quá tồi tệ. Họ vội dìu cô tới ngôi nhà mà tên buôn lậu lúc nãy trỏ cho họ thấy.
Vào đến nơi, Keja ngồi thụp ngay xuống một góc, hai chân duỗi thẳng về phía trước, thân hình lảo đảo và cô khẽ rên rỉ. Sau đó trong khoảng thời gian tưởng chừng như hàng ngàn thế kỷ, cuối cùng cô mới hết rên rỉ và ngủ thiếp đi được. Nhưng chỉ lát sau Keja lại choàng thức giấc, bởi một tiếng hét khủng khiếp. Tiếng thét được những vách đá phủ băng dội lại. Rõ ràng tiếng thét của Casimir.
Anna nói:
- Lạy chúa, ông ta vẫn còn sống!
Cô bật đứng lên, chạy ra cửa. Nhưng Janet níu lại, nói:
- Không thể làm gì giúp ông ta được đâu.
- Nhưng ta cũng thử cố xem sao.
- Không làm gì được hết.- Janet nói giọng quả quyết- Và nếu chuyện này làm chị cảm thấy ân hận nào thì tôi xin nói để chị biết. Tôi đã tìm thấy xác của bà Phuro ở sau túp lều, nơi tôi và Casimir nghỉ lại chờ các chị tối qua.
- Vậy mà ông ta nói họ bị ngã xuống khe- Genevieve nói, mặt tái nhợt.
- Bà già bị cắt cổ họng. Tuy tôi không nhìn thấy ông Tibere và thằng be Jonitza, nhưng tôi tin rằng cả hai người cũng bị tên Casimir giết chết.
Tiếng gào của tên buôn lậu lại vọng lên và được vách băng dội đến. Nghe không rõ hắn nói gì. Tiếng kêu của hắn kéo dài chừng ba bốn phút rồi im bặt.
Anna hỏi:
- Hắn giết chết bà Phuro và mấy người kia để làm gì nhỉ?
- Cũng mục đích như hắn định giết chúng ta.
- Tôi chưa hiểu.
Janet nói:
- Châu báu chị giữ đâu? Đưa tôi xem.
Anna kinh ngạc.
Cô gái Anh hỏi tiếp luôn:
- Số châu báu chị nhận giữ trước khi anh Halevi chết ý?
Anna lần trong cạp quần, nói:
- Không còn ở đây.
Janet bèn quay sang Genevieve :
- Còn số chị nhận giữ đâu?
Cô gái Pháp lần cạp váy cũng không thấy gì. Đường khâu bị rạch. Cô gái Anh bèn nói:
- May ra hắn chưa kịp lấy của Keja và rất có thể hắn tính sẽ lấy vào đêm nay.
Cả ba quay sang nhìn Keja lúc này vẫn ngồi ở góc lều. Trông như cô ngủ nhưng rồi hai mắt đột nhiên mở trừng trừng vẻ đau đớn cực độ, rõ ràng đang bị những cơn co giật hành hạ.
- Lạy chúa, đừng tại nơi này- Janet lẩm bẩm.
- Chị ấy giở dạ hay sao?
- Chị ấy đau đẻ- Cô y tá gật đầu trả lời.
Casimir thay đổi giờ khởi hành. Đáng lẽ khởi hành vào lúc tinh mơ sáng, nhưng y lùi lại đến chập tối. Thêm mười hai tiếng hồi hộp chờ đợi trong cỗ xe, lo tên buôn lậu báo với bọn Đức thì nguy.
Chắc y đã báo cho chủ quán trọ biết kế hoạch này nên còn hai tiếng đồng hồ nữa trời xẩm tối, viên chủ quán đã ra gọi các cô gái vào quán, tập trung trong một căn phòng nhỏ để chuẩn bị lên đường. Ông ta đưa họ những áo măngtô dầy và áo len dài tay cổ lọ mà tên buôn lậu cất sẵn trong ngăn tủ tối hôm đám cưới. Bà chủ quán, một phụ nữ gày gò, phúc hậu, nấu những món ăn ngon lành mang lên, năn nỉ các cô ăn, mặc dù tâm trạng bồn chồn khiến không cô nào thấy đói. Bà ta bảo rằng dọc đường không làm gì có có thức ăn nóng sốt nên bây giờ các cô phải chịu khó. Bà còn chuẩn bị cho các cô bánh mì khô, và một chai rượu nhỏ Brandy để chống rét.
Trời bên ngoài bắt đầu tối, thì Casimir tới và chỉ lát sau các cô gái đã ngồi lọt thỏm dưới những bao cỏ khô phía sau cỗ xe ngựa nông dân thường dùng để chở nông sản. Casimir ngồi đằng trước bên cạnh xà ích, một chàng trai chỉ ngoài hai mươi tuổi một chút và cậu ta không được biết là xe sẽ đi đâu. Nhưng căn cứ vào những lối ngoặt trái lại rẽ phải liên tiếp cậu đoán ông chủ muốn đi tới chân núi.
Trời bắt đầu mưa. Càng lên cao khí trời càng loãng. Đột nhiên xà ích cho xe đứng lại, nói gì với Casimir. Tên buôn lậu bèn nhẩy ngay xuống đất, kêu các cô gái theo y. Họ vừa leo lên dốc một chút thì nhìn thấy một xe thiết giáp Đức đang rồ về phía họ. Casimir liền nhảy luôn vào một đống tuyết và các cô gái cũng bắt chước y, úp mặt vào bàn tay. Xe thiết giáp đi chậm lại nhưng không dừng lại mà chạy tiếp lên con đường dốc.
Khi tiếng xe thiết giáp nhỏ dần, Casimir đứng lên, tiếp tục đi. Các cô gái theo y. Những hạt mưa đá lọt vào cổ áo, tan thành nước lạnh chảy xuống lưng. Quần áo họ đầy bùn và bàn chân lạnh giá. Họ lên dốc, mưa đá mỗi lúc một to hạt, nhưng Casimir vẫn lặng lẽ bước, mắt ngẩng lên nhìn trời. Y chỉ nói chuyện được với Janet nhưng cũng thỉnh thoảng mới nói.
Thoạt đầu cô cố đi cùng ngang với y, nhưng sau mệt quá, cứ tụt dần. Ba cô bạn gắng hết sức leo, người mệt khủng khiếp trong khi chân tay lạnh giá, cố theo kịp Casimir nhưng kết quả là khoảng cách mỗi lúc một xa.
Gần sáng, Casimir dừng lại bên một túp lều xiêu vẹo và mấy cô gái kiệt sức, nằm lăn xuống sàn lều lát gỗ.
Genevieve rên rỉ:
- Khủng khiếp quá, không biết còn phải đi bao lâu nữa?
Janet quay sang nhìn tên buôn lậu, y ngồi tựa lưng vào tường lều, không nói gì. Cô bèn quay sang hỏi Keja:
- Chị mệt lắm không Keja?
Mặt Keja xám ngoét vì mệt, nhưng cô vẫn cố mỉm cười một nụ cười yếu ớt và khi cô lên tiếng, trong giọng nói không có gì tỏ vẻ khổ sở, mặc dù mọi người đều biết cô là người vất vả nhất.
Keja nói:
- Chỉ bí đái là hơi khó chịu thôi.
- Chị cứ đái ra quần, không việc gì mà xấu hổ cả.
- Tôi làm như thế hai lần rồi.
Các cô gái cố nhắm mắt nhưng khí trời lạnh buốt làm họ không sao ngủ nổi. Người nào cũng chỉ thiếp đi vì mệt quá rồi sau đó lại choàng tỉnh dậy ngay vì linh cảm thấy chuỵên gì đó nguy hiểm. Một lần, Janet mở mắt, bắt gặp tên buôn lậu tay cầm dao đang cúi xuống người Genevieve, nhưng chỉ cảm thấy có người nhìn, y vội giả vờ cắt một khoanh bánh mỳ của cô gái Pháp, đưa lên miệng nhai. Thái độ của y không che nổi mắt của Janet và biết cô nghi ngờ, y bèn nhe răng ra cười, bảo:
- Ta phải đi thôi.
Keja cố đấu tranh khủng khiếp để theo kịp đoàn, nhưng cơn đau mỗi lúc một tăng, đến khi cô không còn che dấu được nữa. Cô tưởng như mình là một người khác và đang quan sát bản thân mình cố leo con đường dốc phủ đầy tuyết. Ống quần cô đã ướt đẫm nước tiểu và háng cô rất xót. Hai chân cô run rẩy vì lạnh, bước chân loạng choạng và tán cô lấm tấm mồ hôi. Rõ ràng cô đang sốt cao.
Sau một đêm leo dốc, theo lệnh của Casimir, các cô gái khoét một cái hốc trong tuyết, chui vào, ôm chặt lấy nhau cho đỡ lạnh và cố chợp mắt một chút. Nhưng Keja không chịu nổi nữa rồi, cô cảm thấy toàn thân rã rời. Tuy vậy trí óc cô vẫn tỉnh táo và thanh thản, cặp mắt mở to. Cái thai trong bụng cô là trai hay gái? Những hình ảnh thời thơ ấu của bản thân cô hiện ra trong trí óc với cánh đồng xanh rờn và bầu trời xanh ngắt đằng sau vòm lá cây mùa thu vàng rộn.
- Keja!
Tiếng gọi như vọng từ một nơi xa xăm, nhưng khi ngước lên, cô thấy Janet đang cúi xuống nhìn cô. Cô gái Anh nói:
- Ta phải đi tiếp thôi.
Janet nắm tay đỡ bạn dậy. Lúc này đã giữa trưa. Tuyết vẫn rơi nhưng gió đã bớt thổi mạnh. Khuôn mặt Casimir vẫn u uất thế nào đó và y không có vẻ đói hay mệt mỏi chút nào. Và nét mặt của y cũng không tỏ ra có một chút lòng thương đối với mấy cô gái yếu đuối. Janet nghĩ, rất có thể đấy chỉ là cách của y, có vậy y mới sống nổi trong cái nghề này. Vài tiếng đồng hồ sau, tuyết vẫn rơi thành từng đám to, nặng, ẩm ướt. Lúc này gần như không còn nhìn thấy nhau nữa.
Tuy nhiên rồi mưa tuyết cũng ngớt. Casimir dừng lại, ngước nhìn lên những đỉnh núi nhọn hoắt. Với giác quan của người thông thạo đi núi, y định hướng rồi đi tiếp.
Cuối cùng Casimir và Janet hai người đi đâu tìm thấy một túp lều cỏ dân chăn cừu dựng lên để trú tạm mùa hè. Cô gái Anh nhất định đòi y phải cho nghỉ chân để đợi hai cô bạn đuổi kịp rồi mới đi tiếp. Tên buôn lậu khăng khăng rằng không thể dừng lại được, Janet bèn quay mặt lại phía sau, trỏ Anna và Genevieve đang xa tít bên dưới, thấp thoáng đằng sau những đống tuyết cao bên sườn núi mấp mô, còn Keja lại tụt tận đâu không thấy. Tên buôn lậu miễn cưỡng phải bằng lòng dừng lại đây một tiếng đồng hồ.
Ngồi bệt trong túp lều tranh nhỏ, y quàng hai cánh tay ôm đầu gối, tựa cằm lên hai cùi tay, mắt nhìn đăm đăm ra ngoài. Nghĩ đây là lúc thuận tiện để đại tiện, Janet giẫm trên tuyết ra ngoài và phát hiện có khoảng trống nhỏ có rào xung quanh mà cô đoán đó là nơi đám chăn cừu nhốt cừu ban đêm. Cô tụt quần và liếc thấy Casimir đang theo dõi cô qua khe ván của bức tường lều. Thấy cô gái cần làm việc riêng, y bước ra xa, đến chỗ tuyết đọng lại thành một đống lớn bên cạnh vách đá. Đống tuyết chắc lúc trước cao hơn nhưng đã bị gió bão san phẳng.
Janet bèn tụt hẳn quần ra và đột nhiên nhìn thấy một cành khô nhô lên khỏi tuyết. Cô bèn bước đến nhìn kỹ thì ra đó là bàn tay người. Tim cô đập thình thịch và chân cô bước luýnh quýnh khi nhân ra một vết xăm ở cổ tay. Đó là hình xăm một con chim, trước kia có màu sắc nhưng nay làn da đã xám ngoét, vết xăm cũng sạm lại. Cô chợt nhớ cánh tay bà già Phuro cũng xăm hình này từ khuỷu tay cho đến cổ tay.
Kinh ngạc bởi điều phát hiện khủng khiếp, Janet cố nhớ lại câu trả lời của Casimir khi cô hỏi tại sao y quay về nhanh như thế, “Xảy ra tai nạn. Thời tiết quá xấu.. Tảng băng bắc qua khe núi.. quá mỏng .. bọ gẫy..”
Janet cố tập trung tư tưởng để suy nghĩ, nhưng khí lạnh làm lụt trí óc và cô không sao nghĩ được gì. Sao tên Casimir nỡ giết bà già và một đứa trẻ? Y được gì cơ chứ? Y giết Tibere để đoạt tiền bạc thì phần nào còn có lý, nhưng một bà già và một đứa trẻ thì quá tàn nhẫn. Bây giờ ta phải làm thế nào? Không nên kể cho các bạn biết chuyện này. Họ đang cần tên buôn lậu dẫn qua biên giới sang bên kia núi. Không có y họ sẽ không đi nổi. Nhưng kiểu như thế này chắc chắn y sẽ giết họ. Bao giờ? Nếu như y đã có gan giết Tibere chỉ vì một số tiền mặt ít ỏi ông ta dắt trong người rồi giết cả bà già Phuro và cậu bé Jonitza thì ngại gì không giết mấy cô gái mà y biết rõ đang mang trong người nhiều châu báu. Điều quan trọng là đoán xem hắn sẽ thi hành tội ác ấy ở đâu và lúc nào.
Tiếng động phía dưới làm cô quay xuống nhìn. Anna và Genevieve đang hì hục đạp tuyết lao về phía túp lều của dân chăn cừu. Janet một tai đạp tuyết để che đi bàn tay của bà già Phuro, một tai bất giác thọc vào túi đựng mấy viên kim cương cô hứa sẽ trả Casimir sau khi xong việc. Mấy viên đó không còn nằm đấy nữa. Cô hiểu ra rằng hắn đã móc mất của cô, chắc trong lúc cô ngủ say vào cái đêm đầu tiên trên núi. Vậy những châu báu hai bạn cô giấu trong cạp quần liệu có còn không? Nếu như tên buôn lậu chưa lấy được, chắc chắn hắn sẽ phải đợi đến lúc thuận tiện. Có nghĩa hắn đưa các cô đi chỉ cốt để cướp hoặc để giết. .
Những ý nghĩ ấy quay cuồng trong đầu Janet, lúc cô loạng choạng quay về túp lều của dân chăn cừu. Thấy cô quay lại, Casimir đưa mắt nhìn cô thăm dò, nhưng Janet không để lộ chút nào là cô đã khám phá được tội ác của y.
Cô hỏi:
- Keja đâu rồi?
- Dưới kia.- Anna đáp, trỏ về phía cô bạn lúc này đang mới ló đằng sau những đống tuyết xa lắc bên dưới .
Genevieve nói:
- Chị ấy yếu lắm rồi.
Casimir càu nhàu:
- Tôi đã báo trước cho các cô về cô gái Digan kia mà các cô không chịu nghe. Cô ta chỉ đem tai họa đến cho chúng ta thôi.
Phải một tiếng đồng hồ sau Keja mới leo đến túp lều và trông hình dạng cô thảm hại đến mức sắp suy sụp hoàn toàn. Mặt phù lên. Da nứt nẻ và rớm máu, hơi thở đứt quãng.
Anna nói:
- Keja không thể đi được nữa. Tại sao ta không nghỉ lại đây qua đêm?
Casimir đáp:
- Vì chúng ta không thể đi ban ngày được. Xung quanh đây đầy rẫy bọn lính biên phòng Đức. Chúng có ống nhòm rất tốt và phát hiện thấy dân tị nạn vượt biên giới là chúng bắn bỏ ngay. Súng của chúng có máy và chúng ta không thể thoát được.
Dứt lời, y quay lưng đi tiếp. Trời lại đổ mưa tuyết và một tiếng đồng hồ sau, gió bấc thổi rất mạnh. Casimir vẫn thúc các cô đi. Tay cầm ngọn giáo nhọn, hắn thọc xuống tuyết, dò xem nền đất bên dưới có đủ rắn để chịu được sức của hắn không rồi mới bước.
Đến một chỗ hình như hắn chọc phải một thứ gì bằng kim loại. Hắn bèn quỳ xuống, bới cho đến khi lộ ra một cột sắt. Hắn tỏ vẻ hết sức xúc động, nói to:
- Chúng tôi cắm thứ này để đánh dấu đường biên giới giữa Pháp và Tây Ban Nha. Gần đây có một ngôi lều nhỏ đủ để chúng ta nghỉ qua đêm.
Cô gái Anh gật đầu nhưng không nói gì. Cô nghĩ đến lúc sẽ phải ở bên cạnh tên nguy hiểm kia trong nhiều tiếng đồng hồ. Hắn đã lộ ra là tên ăn cắp, tên giết người. Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác và trong khi hắn đi, cô bám theo chân hắn.
Ngôi lều hắn nói đã hiện ra, hình dạng giống như túp lều đổ nát, họ nghỉ đêm đầu tiên. Lều này không núp kín trong tuyết như những ngôi lều khác các cô đã thấy. Nhưng giữa ngôi lều và nơi các cô đang đi có một khe núi sâu hoắm. Hai bên bờ khe phủ băng mầu xanh nhạt, ẩm ướt và trơn tuột, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
- Ta phải đi qua khe này sang bên kia- Casimir nói.
Nhấc cây gậy đầu bịt sắt trỏ một cái cầu băng đông cứng bắc ngang qua khe:
- Tảng băng kia dầy lắm, các cô yên tâm. Tôi vẫn thường được qua theo cách đó. Bảo đảm là không sao.
Các cô gái dò dẫm đến bờ khe, nhìn xuống dưới. Vách khe phủ băng, trên miệng rộng nhưng xuống dưới hẹp dần. Đáy khe sâu chừng ba mươi bộ và rộng không đến hai bộ.
Genevieve lo lắng nói:
- Nguy hiểm quá nhỉ!
Anna nhận xét:
- Ông ta chắc đã có kinh nghiệm rồi!
Janet:
- Dù sao ta cũng không còn cách lựa chọn nào khác.
Casimir gỡ cuộn dây thừng y vẫn khoác trên vai, buộc vào ngang người. Sau đó y chôn cây gậy bịt sắt nhọn vào thật sâu trong băng, dùng làm một thú như neo tàu.
Y nói:
- Tôi đứng bên này để các cô sang trước. Bao giờ các cô sang hết, tôi sẽ quăng cái gậy này để các cô chôn bên bờ bên kia hệt như thế này cho tôi sang.
Genevieve sang đầu tiên và chót lọt, không xảy ra trục trặc gì hết. Anna sang tiếp cũng yên ổn như vậy. Nhưng đến lượt Janet, cô đòi dìu Keja đi cùng và khi hai người đến giữa chiếc cầu bằng tảng băng dầy bắc ngang qua, cô nghe thấy một tiếng rắc rất to và tảng băng rung rinh. Tuyết trên mặt tảng băng rơi lả tả xuống đáy khe núi. Cô gái Anh giữ chặt Keja và đứng yên đợi cho đến khi tảng băng không rung nữa mới bước tiếp. Genevieve và Anna bên bờ bên kia túm lấy tay họ đỡ họ bước lên bờ.
Casimir nheo mắt ước lượng xem tảng băng làm cầu kia có chịu nổi thân hình nặng nề của y không: tảng băng phủ một lớp băng rất cứng do gió lạnh thổi qua khiến y không nhìn thấy được vết nứt bên dưới. Casimir ngoái đầu nhìn lại chặng đường vừa đi qua, như thể hắn tính toán từng bước chân. Nhưng hắn thấy trời đã gần tối hẳn và những tảng mây xám ngoét báo hiệu lại sắp có một trận bão tuyết nữa. Không thể quay lại để chờ được nữa, nhưng bây giờ sang có liều lĩnh quá không?
Trong lúc Casimir mải tính toán, cân nhắc, Janet cũng tính toán. Phải chăng thời điểm cô chờ đợi đã đến? Cô có thể bỏ mặc tên buôn lậu bên kia khe núi và dẫn các bạn đi, tìm đến một bản nào gần nhất. Nhưng Janet lại nghĩ, nếu làm như thế, chẳng may tên buôn lậu sang được và tìm thấy họ, chắc chắn cuộc trả thù sẽ vô cùng tàn bạo.
Janet còn đang cân nhắc thì Casimir đã quăng cây gậy bịt sắt sang. Sau một chút ngập ngừng, cô đào và chôn cây gậy xuống thật sâu trong băng rồi cởi sợi dây thừng buộc ngang lưng cô quăng sang bên kia để tên buôn lậu thắt vào ngang người hắn, một đầu dây cô buộc vào chiếc “mỏ neo”.
Casimir đưa mắt cân nhắc thêm lần nữa rồi bước lên tảng băng làm cầu. Thoạt đầu y rất thận trọng đặt một bàn chân lên trước. Sau đó mới đặt tiếp bàn chân thứ hai. Hắn cố đặt thật nhẹ để khỏi rung chiếc cầu. Một tiếng rắc. Y đứng lại chờ. Khi tiếng động im, y bước tiếp, càng thận trọng hơn. Lúc gần tới bờ bên chỗ các cô gái, một tiếng rắc nữa khá to. Casimir vội đứng lại. Giá như y bước nhanh lên phía bờ, chắc đã thoát nhưng y đứng im chờ hơi lâu. Tảng băng lở rồi sụt xuống thành tiếng âm ầm và tên buôn lậu rơi xuống theo.
Janet phải nhắm mắt để những vụn băng bắn lên khỏi lọt vào mắt. Đột nhiên sợi dây thừng buộc vào mỏ neo căng ra, vướng vào cổ chân cô, hất cô ngã. Nếu không có cây gậy chôn làm mỏ neo khéo Janet cũng bị lôi xuống khe núi rồi. May mà cô kịp quặt gót chân vào chỗ mặt băng lồi lõm nên không bị kéo đi. Phải nhiều phút sau, làm tuyết bay lên mù mịt rơi lả tả xuống hết, mấy cô gái mới nhìn thấy được. Họ bò ra bờ khe nhìn xuống đáy. Janet bị kẹt cứng vì sợi dây thừng đè lên cô.
Anna và Genevieve nhìn xuống đáy khe. Casimir bị treo lủng lẳng ở đầu dây thừng, cách miệng khe chừng hai chục bộ. Y hết đập vào thành khe bên này lại đập vào thành khe bên kia, vào lớp băng óng ánh nhẵn thín. Mặt y xám ngoét và từ trên bờ nhìn xuống, không thể biết y còn tỉnh hay đã chết. Hai cô gái Anna và Genevieve cố kéo sợi dây lên nhưng không nổi. Ngay trường hợp nếu họ đều khỏe mạnh, kéo tên buôn lậu nặng nề kia lên cũng còn khó nữa là lúc này các cô không còn sức lực gì nữa.
Sợi dây thừng đè ngang qua người làm Janet cảm thấy như sắp bị chặt làm đôi. Nhưng cô gồng người lên để chịu đựng và gắng với tay tháo nút buộc vào mỏ neo. Các ngón tay cô tê cóng và phải vất vả kinh khủng cô mới tháo nổi.
Thân thể tên buôn lậu kéo sợi dây theo. Sợi dây nẩy lên một cái rồi biến mất, tụt xuống khe. Lát sau, cô nghe thấy một tiếng đập từ dưới sâu vọng lên.
Janet bò ra bờ khe, cố nhìn xuống dưới. Casimir nằm bất động dưới đáy, cách bờ chừng ba chục bộ. Y nằm sấp, đập mặt xuống lớp băng dưới đó, đè lên sợi dây thừng nằm cong queo trên lớp băng màu xanh nhạt. Cô lùi ra xa bờ khe rồi đứng dậy, bắt gặp Anna và Genevieve đang nhìn cô vẻ dò hỏi. Janet nói:
- Không thể làm gì được nữa.
Hai cô gái có vẻ như chưa hiểu rõ câu nói của cô bạn. Họ chầm chậm bước về phía Keja đang ngồi nghỉ chờ họ. Keja không nhìn xuống đáy khe cũng không thốt lên một lời lúc tảng băng bị sụt. Trông Keja, đủ biết cô hoàn toàn kiệt sức, nhưng cả ba bạn gái đều hết sức hốt hoảng thấy tình hình Keja quá tồi tệ. Họ vội dìu cô tới ngôi nhà mà tên buôn lậu lúc nãy trỏ cho họ thấy.
Vào đến nơi, Keja ngồi thụp ngay xuống một góc, hai chân duỗi thẳng về phía trước, thân hình lảo đảo và cô khẽ rên rỉ. Sau đó trong khoảng thời gian tưởng chừng như hàng ngàn thế kỷ, cuối cùng cô mới hết rên rỉ và ngủ thiếp đi được. Nhưng chỉ lát sau Keja lại choàng thức giấc, bởi một tiếng hét khủng khiếp. Tiếng thét được những vách đá phủ băng dội lại. Rõ ràng tiếng thét của Casimir.
Anna nói:
- Lạy chúa, ông ta vẫn còn sống!
Cô bật đứng lên, chạy ra cửa. Nhưng Janet níu lại, nói:
- Không thể làm gì giúp ông ta được đâu.
- Nhưng ta cũng thử cố xem sao.
- Không làm gì được hết.- Janet nói giọng quả quyết- Và nếu chuyện này làm chị cảm thấy ân hận nào thì tôi xin nói để chị biết. Tôi đã tìm thấy xác của bà Phuro ở sau túp lều, nơi tôi và Casimir nghỉ lại chờ các chị tối qua.
- Vậy mà ông ta nói họ bị ngã xuống khe- Genevieve nói, mặt tái nhợt.
- Bà già bị cắt cổ họng. Tuy tôi không nhìn thấy ông Tibere và thằng be Jonitza, nhưng tôi tin rằng cả hai người cũng bị tên Casimir giết chết.
Tiếng gào của tên buôn lậu lại vọng lên và được vách băng dội đến. Nghe không rõ hắn nói gì. Tiếng kêu của hắn kéo dài chừng ba bốn phút rồi im bặt.
Anna hỏi:
- Hắn giết chết bà Phuro và mấy người kia để làm gì nhỉ?
- Cũng mục đích như hắn định giết chúng ta.
- Tôi chưa hiểu.
Janet nói:
- Châu báu chị giữ đâu? Đưa tôi xem.
Anna kinh ngạc.
Cô gái Anh hỏi tiếp luôn:
- Số châu báu chị nhận giữ trước khi anh Halevi chết ý?
Anna lần trong cạp quần, nói:
- Không còn ở đây.
Janet bèn quay sang Genevieve :
- Còn số chị nhận giữ đâu?
Cô gái Pháp lần cạp váy cũng không thấy gì. Đường khâu bị rạch. Cô gái Anh bèn nói:
- May ra hắn chưa kịp lấy của Keja và rất có thể hắn tính sẽ lấy vào đêm nay.
Cả ba quay sang nhìn Keja lúc này vẫn ngồi ở góc lều. Trông như cô ngủ nhưng rồi hai mắt đột nhiên mở trừng trừng vẻ đau đớn cực độ, rõ ràng đang bị những cơn co giật hành hạ.
- Lạy chúa, đừng tại nơi này- Janet lẩm bẩm.
- Chị ấy giở dạ hay sao?
- Chị ấy đau đẻ- Cô y tá gật đầu trả lời.