Hồi 3(b)
Tác giả: Kim Dung
Đột nhiên xa xa có tiếng tù và rúc lên, quân sĩ báo:
- Đại hãn tới rồi!
Truật Xích dừng lại không đánh nữa, giục ngựa ra đón. Quân sĩ hộ vệ Thiết Mộc Chân phi ngựa lại. Truật Xích tiến lên gọi một tiếng:
- Gia gia!
Hôm trước Thiết Mộc Chân bị Triết Biệt bắn trúng mũi tên ấy bị thương rất nặng, lúc kịch chiến gắng gượng nhịn đau, nhưng sau khi thu quân, đau quá ngất đi mấy lần. Đại tướng Giả Lặc Mễ và con thứ ba của Thiết Mộc Chân là Oa Khoát Đài thay phiên nhau dùng miệng hút máu đọng trong vết thương ra, lúc khạc lúc nhổ. Các tướng cùng bốn con trai y chầu chực quanh giường suốt đêm, đến sáng hôm sau mới qua cơn nguy hiểm.
Kỵ mã trinh sát của quân Mông Cổ túa ra bốn phía, mọi người thề là phải bắt sống được Triết Biệt dùng ngựa xé xác, loạn đao băm thây để trả thù cho Đại hãn. Chiều tối hôm sau, một toán nhỏ quân Mông Cổ rốt lại cũng gặp Triết Biệt nhưng bị y đả thương mấy người chạy mất, nhưng Triết Biệt cũng bị thương.
Thiết Mộc Chân được tin, trước tiên sai con lớn đuổi theo, lại đích thân dẫn con thứ hai là Sát Hợp Đài, con thứ ba là Oa Khoát Đài, con út là Đà Lôi cùng đuổi theo.
Truật Xích chỉ con ngựa đen, nói:
- Gia gia, tìm được con ngựa đen của thằng giặc đây rồi.
Thiết Mộc Chân nói:
- Ta không cần ngựa mà cần người.
Truật Xích nói:
- Dạ, nhất định chúng ta sẽ tìm ra y.
Rồi trở lại trước mặt Quách Tĩnh, tuốt yêu đao chém dọa một nhát, quát:
- Ngươi có nói không?
Quách Tĩnh bị y đánh đến nỗi máu chảy đầy mặt, nhưng lại càng bướng bỉnh, không ngừng kêu lên:
- Ta không nói, ta không nói!
Thiết Mộc Chân thấy đứa nhỏ này ăn nói ngây thơ, không nói là không biết mà nói là ta không nói. Ắt nó biết rõ nơi Triết Biệt ẩn núp bèn hạ giọng nói với con thứ ba là Oa Khoát Đài:
- Ngươi tới lừa cho thằng nhỏ này nói ra.
Oa Khoát Đài cười hì hì bước tới trước mặt Quách Tĩnh, rút trên mũ trụ của mình một cái lông công màu sắc đẹp đẽ cầm ở tay, cười nói:
- Ngươi nói ra đi, ta cho ngươi cái này.
Quách Tĩnh vẫn nói:
- Ta không nói.
Con thứ hai của Thiết Mộc Chân là Sát Hợp Đài nói:
- Thả chó ra!
Bọn quân sĩ tùy tùng của y lập tức dắt sáu con chó ngao lớn tới.
Người Mông Cổ tính ưa săn bắn, các bậc tù trưởng quý nhân ai cũng nuôi chó săn, chim ưng săn. Sát Hợp Đài lại rất thích chó, lần này đuổi theo Triết Biệt rất eần chó săn nên mang theo sáu con chó ngao, lúc ấy bèn thả ra, trước tiên cho sáu con chó vây quanh con ngựa đánh hơi một hồi, sau đó sai đi tìm nơi Triết Biệt ẩn núp. Sáu con chó ngao sủa ầm ĩ, chạy tới chạy lui trong căn lều tranh.
Quách Tĩnh vốn không quen Triết Biệt nhưng hôm trước thấy y trên chiến trường anh dũng phi thường, bất giác ngưỡng mộ, mà sau khi bị Truật Xích đánh mấy roi, trong lòng rất tức giận, tính bướng bỉnh trời cho nổi lên, bèn huýt sáo một tiếng gọi con chó chăn dê của mình tới. Lúc ấy sáu con chó ngao của Sát Hợp Đài đã tìm tới trước đống cỏ khô, con chó chăn dê của Quách Tĩnh nghe chủ ra lệnh bèn đứng chắn trước đống cỏ không cho sáu con chó ngao xông vào.
Oa Khoát Đài huýt sáo lớn một tiếng, sáu con chó ngao lớn đồng thời xúm cả vào nhất thời tiếng chó sủa ầm ĩ vang lên, bảy con chó điên cuồng giằng xé cắn sủa nhau dính thành một khối. Con chó chăn dê thân hình đã nhỏ, lại là một chọi sáu, trong chớp mắt đã bị cắn rách toàn thân nhưng vô cùng can đảm, nhất định không lui, dựa vào đống cỏ sống chết chống lại. Quách Tĩnh vừa khóc vừa cổ vũ con chó thân yêu ra sức chống lại. Thiết Mộc Chân và Oa Khoát Đài thấy tình hình như thế, biết Triết Biệt núp trong đống cỏ, đều cười vang nhìn bảy con chó cắn nhau.
Truật Xích cả giận giơ cao roi ngựa vút vút vút đánh luôn mấy roi khiến Quách Tĩnh đau thấu tim gan. Nó lăn lộn dưới đất, tới cạnh Truật Xích đột nhiên chồm lên, ôm giữ chân phải của y, liều mạng không chịu buông ra. Truật Xích dùng sức hất ra, nào ngờ đứa nhỏ này ôm chặt cứng, hất mãi vẫn không chịu buông. Ba người Sát Hợp Đài. Oa Khoát Đài. Đà Lôi thấy huynh trưởng luống cuống như thế đều cười phá ra. Thiết Mộc Chân cũng không khỏi mĩm cười.
Truật Xích mặt mũi đỏ bừng, rút trường đao trong lưng ra, nhằm giữa đỉnh đầu Quách Tĩnh bổ xuống. Mắt thấy đứa nhỏ này sẽ phải đầu một nơi thân một nẻo, đột nhiên trong đống cỏ khô có một thanh mã đao cụt đầu phóng mau ra. Choang một tiếng, hai thanh đao chạm nhau. Truật Xích chỉ thấy cánh tay chấn động tê rần, hoảng sợ mất vía. Đám quân sĩ đồng thanh quát ầm lên. Triết Biệt đã từ đống cỏ khô nhảy ra.
Y đưa tay trái nắm Quách Tĩnh kéo một cái ra phía sau lưng, cười nhạt nói:
- Tàn ác với trẻ con không xấu hổ à?
Bọn quân sĩ đều giơ đao chĩa mâu vây quanh Triết Biệt. Triết Biệt thấy không thể chống cự vứt thanh mã đao trong tay xuống đất. Truật Xích bước lên đánh thắng vào bụng y một quyền. Triết Biệt không hề đón đỡ, quát lên:
- Giết ta mau đi?
Rồi dằn giọng nói:
- Tiếc cho ta không được chết dưới tay bậc anh hùng hảo hán!
Thiết Mộc Chân nói:
- Ngươi nói gì?
Triết Biệt nói:
- Nếu ta ở trên chiến trường, bị kẻ hảo hán giỏi hơn giết chết thì cũng cam lòng. Bây giờ lại như chim ưng lớn rơi xuống đất, bị kiến cắn chết!
Nói xong trợn tròn hai mắt gầm lên một tiếng. Sáu con chó của Sát Hợp Đài đang đè con chó chăn dê xuống đất cắn túi bụi, chợt nghe tiếng gầm oai mãnh dị thường hoảng sợ nhất tề nhảy dựng lên, cụp đuôi len lét lui ra.
Đột nhiên bên cạnh Thiết Mộc Chân có một người bước ra nói:
- Đại hãn đừng cho thằng tiểu tử này khoe khoang, tôi xin đánh nhau với y.
Thiết Mộc Chân nhìn lại thì ra là đại tướng Bác Nhĩ Truật, trong lòng rất mừng rỡ, nói:
- Được, ngươi ra tỷ thí với y đi. Chúng ta không phải không có anh hùng hảo hán.
Bác Nhĩ Truật bước lên vài bước nói một mình ta giết ngươi, cho ngươi có chết cũng vui lòng Triết Biệt thấy y thân thể cao lớn, giọng nói sang sảng, bèn hỏi:
- Ngươi là ai?
Bác Nhĩ Truật nói:
- Ta là Bác Nhĩ Truật. Ngươi chưa nghe qua à?
Triết Biệt giật mình nghĩ thầm: Từ lâu đã nghe nói:
- Bác Nhĩ Truật là anh hùng trong quân Mông Cổ, té ra là y.
Rồi ngước mắt ngạo nghễ nhìn Bác Nhĩ Truật, hừ một tiếng.
Thiết Mộc Chân nói:
- Ngươi tự khoe giỏi nghề cung tiễn, mọi người gọi ngươi là Triết Biệt, ngươi cứ so tài cung tên với người bạn thân này của ta.
Trong tiếng Mông Cổ. (Triết Biệt có nghĩa là giáo mác, cũng có nghĩa là tay thần tiễn. Triết Biệt vốn có tên khác nhưng vì y tiễn pháp như thần nên mọi người gọi là Triết Biệt, còn tên thật thì không ai rõ.
Triết Biệt nghe Thiết Mộc Chân gọi Bác Nhĩ Truật là bạn thân bèn nói:
- Ngươi là bạn thân của Đại hãn thì ta cứ giết ngươi trước đã.
Quân sĩ Mông Cổ nghe thấy đều cười ha hả. Mọi người đều biết Bác Nhĩ Truật võ nghệ cao cường, trước nay vô địch, nổi tiếng khắp vùng sa mạc, tuy đã thấy qua tiễn pháp cao cường của Triết Biệt, nhưng nói muốn giết Bác Nhĩ Truật thì đúng là không biết tự lượng sức mình.
***
Lúc Thiết Mộc Chân còn trẻ, bị người bộ lạc Tần Diệc Xích Ngột bắt giam, bị đóng gông giam cầm. Bộ lạc Tần Diệc Xích Ngột mở tiệc ở bến Nạn Hà, vừa uống rượu vừa dùng roi đánh đập, định làm nhục y xong sẽ giết chết. Sau cùng, những người dự tiệc uống rượu quá say. Thiết Mộc Chân bèn dùng gông đánh tên lính canh giữ chết ngất, trốn vào rừng rậm.
Người Tần Diệc Xích Ngột đổ ra truy bắt. Có một thanh niên tên Xích Lão Ôn không sợ nguy hiểm, khẳng khái giữ y lại, đập vỡ cái gông của y vứt vào đống lửa đốt rụi, cho y lên một chiếc xe chở lông dê. Quân đuổi theo tới nhà Xích Lão Ôn tra xét, tìm tới trước xe, bốc mấy nắm lông dê lên, sắp lộ ra bàn Chân Thiết Mộc Chân. Cha của Xích Lão Ôn lúc nguy cấp chợt nảy ý khôn, cười nói:
- Trời nóng thế này ai mà núp được trong đống lông dê? Nếu y có trong đó thì cũng đã chết nóng rồi. Lúc bấy giờ đang mùa hè, ai cũng mồ hôi như tắm, đám quân đuổi theo thấy có lý bèn bỏ qua không lục soát nữa. Thiết Mộc Chân bình sinh trải qua vô số nguy hiểm, nhưng lần ấy quả thật là nguy tựa chỉ mành treo chuông.
Thiết Mộc Chân sau khi trốn thoát vô cùng vất vả cùng mẹ và em dựa vào nghề săn bắt thú rừng để sống qua ngày.
Có một hôm tám con ngựa trắng y nuôi bị một bộ lạc khác bắt trộm. Thiết Mộc Chân một mình đuổi theo, gặp một thanh niên đang vắt sữa ngựa. Thiết Mộc Chân hỏi tin tức bọn trộm, thanh niên ấy chính là Bác Nhĩ Truật, bèn nói:
- Sự khốn khổ của bậc nam nhi đều giống nhau, ta và ngươi kết bạn với nhau đi.
Hai người cưỡi ngựa đuổi theo, đuổi suốt ba ngày thì gặp bộ lạc trộm ngựa. Hai người tên bắn không phát nào sai, giết chết mấy trăm người đối phương, đoạt lại được tám con ngựa trắng. Thiết Mộc Chân muốn chia cho y, bèn hỏi y muốn lấy mấy con. Bác Nhĩ Truật nói:
- Ta ra sức vì bạn bè, chứ một con cũng không cần.
Từ đó hai người cùng dựng nghiệp. Thiết Mộc Chân vẫn gọi y là bạn thân, quả thật là bạn bè lúc hoạn nạn.
Bác Nhĩ Truật. Xích Lão Ôn hai người cùng Mộc Hoa Lê. Bác Nhĩ Hốt là bốn đại công thần khai quốc của Mông cổ.
***
Thiết Mộc Chân vốn biết Bác Nhĩ Truật tiễn pháp như thần, bèn đưa cung tên của mình cho y rồi lập tức nhảy xuống ngựa, nói:
- Ngươi cưỡi ngựa của ta, dùng cung tên của ta cũng tính như ta bắn chết y.
Bác Nhĩ Truật nói:
- Tuân lệnh.
Rồi tay trái cầm cung tay phải lắp tên nhảy lên con ngựa quý mõm trắng của Thiết Mộc Chân. Thiết Mộc Chân nói với Oa Khoát Đài Ngươi cho Triết Biệt mượn ngựa Oa Khoát Đài nói:
- Thật có lợi cho y.
Quát rồi nhảy xuống ngựa, một tên thân binh bèn dẫn tới cho Triết Biệt.
Triết Biệt nhảy lên ngựa, nói với Thiết Mộc Chân:
- Ta đã bị vây chặt, ngươi muốn giết ta cũng dễ như giết một con dê. Ngươi đã cho ta tỷ thí cung tên với y ta cũng không thể không biết hay dở mà tỷ thí công bằng với y. Ta chỉ cần một cánh cung, không cần tên.
Quân Mông Cổ lại lớn tiếng khen ngợi:
- Thằng ngu này cũng gan dạ thật.
Thiết Mộc Chân bảo đưa cho y một cây cung tốt.
Bác Nhĩ Truật lúc ở chiến trường đã thấy qua bản lĩnh của Triết Biệt, biết y rất giỏi tiễn pháp, vốn không dám coi thường, nhưng lúc ấy y có cung không tên thì tiễn pháp có giỏi hơn cũng làm sao thi triển? Nghĩ thầm chắc y sẽ bắt tên của mình để sử dụng, bèn kẹp chặt hai chân thúc con ngựa quý mõm trắng phóng mau ra. Con ngựa này chạy rất nhanh, trải nhiều trận đánh, trên chiến trường người cưỡi chỉ cần dùng chân thúc để ra hiệu thì có thể tiến lui như ý trước nay Thiết Mộc Chân rất thương yêu nó.
Triết Biệt thấy ngựa của đối phương phóng nhanh, lập tức thúc ngựa bỏ chạy. Bác Nhĩ Truật giương cung lắp tên, vút một tiếng, mũi tên bắn vào sau gáy Triết Biệt. Triết Biệt nghiêng người qua một bên, mắt tinh tay lẹ chụp được mũi tên. Bác Nhĩ Truật khen thầm: Giỏi quá!, lại bắn thêm một mũi. Triết Biệt nghe tiếng dây cung bật, biết tên bay rất mau không thể chụp được bèn cúi xuống nằm móp trên yên ngựa, mũi tên bay sượt qua đỉnh đầu. Lúc ấy y lập tức giục ngựa phóng về phía trước, ưỡn người ngồi thẳng lên, nào ngờ Bác Nhĩ Truật có một tuyệt kỹ bắn tên liên châu, vút vút hai mũi lại liên tiếp từ hai bên bắn tới.
Triết Biệt không ngờ đối phương lợi hại như thế, nhào luôn xuống dưới bụng ngựa, chân phải móc vào bàn đạp, toàn thân gần như tiếp đất, con ngựa đang phi nhanh mang y như bay là là trên mặt đất. Y uốn lưng một cái, thân hình vừa chuyển qua một bên đã lấy mũi tên bắt được lắp vào dây cung, buông dây phóng đi, mũi tên bắn thẳng vào bụng Bác Nhĩ Truật, kế lật người ngồi lại trên yên ngựa.
Bác Nhĩ Truật quát lớn:
- Giỏi lắm!
Rồi ngắm đúng vào mũi tên bay tới bắn ra một phát, hai đầu mũi tên chạm nhau, nhưng quán tính còn lớn nên cùng bay chếch ra ngoài cắm xuống mặt cát. Thiết Mộc Chân và quân sĩ đồng thanh reo hò khen ngợi. Bác Nhĩ Truật bật dây cung không phát tên, chờ Triết Biệt né qua bên phải, đột nhiên bắn luôn một phát. Triết Biệt tay trái cầm cung gạt nhẹ, mũi tên ấy rơi xuống đất. Bác Nhĩ Truật bắn thêm ba phát liên tiếp đều bị y gạt ra.
Triết Biệt dong ngựa phi mau, đột nhiên cúi xuống nhặt ba mũi tên dưới đất, lắp vào cung bắn trả.
Bác Nhĩ Truật muốn khoe bản lĩnh, nhảy lên đứng trên lưng ngựa, chân trái đạp lên yên, chân phải đá tên bay ra, rồi từ trên cao ngắm xuống bắn trả lại một mũi. Triết Biệt giục ngựa tránh qua bắn lại một phát, rắc một tiếng, mũi tên của Bác Nhĩ Truật gãy làm hai đoạn.
Bác Nhĩ Truật nghĩ thầm:
- Mình có tên còn y không có tên mà đến bây giờ vẫn mới ngang tài thì làm sao trả thù cho Đại hãn được?
Trong lòng nóng nảy, bắn tên liên châu vút vút vút không ngừng tay, mọi người đều hoa cả mắt. Triết Biệt không kịp bắt tên, chỉ tránh đông né tây, không ngờ tên bay như mưa, vừa nhiều vừa nhanh, đột nhiên thụp một tiếng, vai trái đã bị trúng một mũi. Mọi người cùng cất tiếng reo hò ầm ĩ.
Bác Nhĩ Truật cả mừng đang định bắn thêm vài phát kết thúc tính mệnh của y, nhưng quờ tay vào túi tên một cái lại thấy trống không, té ra mới rồi bắn một loạt tên liên châu, hết sạch cả túi tên mà Thiết Mộc Chân đưa. Y ra trận trước nay mang theo rất nhiều tên, trên lưng hai túi, trên ngựa sáu bao, tất cả là tám túi tên, lần này vì là sử dụng cung tên của Đại hãn, trong lúc ác đấu lại bắn theo thói quen lúc bình thời, quên mất số tên có hạn, mới giật mình biết tên đã hết, vội quay ngựa cúi người nhặt tên rơi dưới đất.
Triết Biệt nhìn thấy rất rõ, vút một tiếng, tiếng gió rít chưa tắt thì mũi tên đã trúng hậu tâm Bác Nhĩ Truật. Mọi người đứng xem bật tiếng la hoảng nhưng nói ra rất kỳ quái, mũi tên ấy tuy kình lực rất mạnh, trúng vào lưng Bác Nhĩ Truật đau rần nhưng không cắm vào mà rơi xuống đất. Bác Nhĩ Truật thuận tay nhặt mũi tên lên xem thì đầu tên đã bị Triết Biệt bẻ gãy, té ra là thủ hạ lưu tình. Y nhảy lên lưng ngựa, nói:
- Ta báo thù cho Đại hãn, không nhận ơn nghĩa của ngươi!
Triết Biệt nói:
- Triết Biệt trước nay không thiếu kẻ thù. Mũi tên vừa rồi là một mạng đổi một mạng?
Thiết Mộc Chân thấy Bác Nhĩ Truật trúng tên vào lưng trong lòng vô cùng đau đớn, nhưng nhìn ra lại thấy y rõ ràng vẫn chưa chết, bất giác mừng rỡ như điên, lúc ấy nếu bảo y đem hàng ngàn hàng vạn bò dê ngựa trong bộ tộc ra đổi lấy sinh mạng của Bác Nhĩ Truật, y cũng không hề do dự, nghe Triết Biệt nói thế vội nói:
- Được, hai người không cần tỷ thí nữa. Một mạng của y đổi một mạng của ngươi.
Triết Biệt nói:
- Không phải đổi mạng ta.
Thiết Mộc Chân nói:
- Cái gì?.
Triết Biệt chỉ Quách Tĩnh đứng trước cửa gian lều tranh, nói:
- Đổi lấy tính mạng của nó? Xin Đại hãn đừng làm khó đứa nhỏ này. Còn như ta.
Y nhường mày nói:
- Ta bắn Đại hãn bị thương kể cũng đáng tội. Bác Nhĩ Truật, ngươi bắn đi!
Rồi giơ tay giật mũi tên trên vai ra, máu ròng ròng lắp vào dây cung.
Lúc ấy bộ thuộc của Bác Nhĩ Truật đã đưa tới sáu bao tên. Bác Nhĩ Truật nói:
- Được, chúng ta tiếp tục tỷ thí.
Vút vút vút vút, một loạt tên liên châu bắn mau ra. Mũi trước mũi sau tựa hồ dính vào nhau, vạch thành một đường tên trên không.
Triết Biệt thấy thế tên quá mau bèn uốn người lật xuống núp dưới bụng ngựa, móc chân vào bàn đạp ngắm thật chính xác bắn vào bụng Bác Nhĩ Truật, con ngựa mõm trắng thấy tên bay quá nhanh, không chờ chủ nhân giật cương, lách mau qua bên trái. Nào ngờ mũi tên ấy của Triết Biệt mau lẹ phi thường, không phải như những mũi khác, thụp một tiếng bắn trúng đầu con ngựa quý, con ngựa lập tức ngã vật xuống đất.
Bác Nhĩ Truật nằm lăn dưới đất, sợ bị truy kích, xoay người bắn một mũi gãy đôi cánh cung trong tay Triết Biệt. Triết Biệt mất võ khí, càng không thể phản kích, ngấm ngầm kêu khổ, chỉ còn cách thúc ngựa chạy quanh co để tránh tên. Quân sĩ Mông Cổ đồng thanh reo hò trợ oai cho Bác Nhĩ Truật. Bác Nhĩ Truật nghĩ thầm: Người này quả thật là một hảo hán, bất giác nảy lòng anh hùng tiếc anh hùng, không muốn giết y, bèn giương cung lắp tên, nhắm thật chuẩn vào hậu tâm y, kéo căng dây cung bắn ra một mũi.
Đây quả là thần tiễn của tướng quân, không hề bắn sai, mũi tên ấy trúng vào gáy Triết Biệt. Triết Biệt thân hình lảo đảo, rơi luôn xuống ngựa, mũi tên ấy rơi xuống cạnh người y, té ra đầu mũi tên cũng bị bẻ gãy. Bác Nhĩ Truật lại đặt một mũi tên khác lên dây cung, nhắm thẳng vào Triết Biệt, quay đầu nhìn Thiết Mộc Chân nói Đại hãn, xin người ra ơn tha cho.
Thiết Mộc Chân xem tới lúc ấy đã có lòng tiếc tài Triết Biệt liền kêu lên:
- Ngươi còn chưa đầu hàng sao?
Triết Biệt nhìn thần thái oai phong lẫm liệt của Thiết Mộc Chân, bất giác nảy lòng kính phục, chạy tới quỳ xuống đất. Thiết Mộc Chân hô hô cười lớn, nói:
- Giỏi lắm, giỏi lắm, từ nay trở đi ngươi theo ta thôi?.
Người Mông Cổ biểu lộ tâm tình phần nhiều là dùng lời ca tiếng hát. Triết Biệt lạy rạp xuống đất, cao giọng hát:
- Đại hãn tha mạng cho ta, từ nay lội qua nước sôi giẫm lên lửa bỏng, ta cũng cam lòng. Chặt đứt sông dài, đập tan núi lớn, theo giúp Đại hãn. Đánh dẹp giặc ngoài, cố kết nhân tâm! Bảo ta tới đâu ta sẽ tới đó. Xin vì Đại hãn xông thành phá trận, ruổi rong ngàn dặm, sớm tối không sờn!
Thiết Mộc Chân cả mừng lấy ra hai khối vàng lớn thưởng Bác Nhĩ Truật một khối. Triết Biệt một khối. Triết Biệt tạ ơn, nói:
- Đại hãn, tôi cho đứa nhỏ kia số vàng này được không?
Thiết Mộc Chân cười nói:
- Đó là của ngươi, ngươi muốn cho ai thì cho!
Triết Biệt đưa khối vàng cho Quách Tĩnh. Quách Tĩnh vẫn lắc đầu không nhận, nói:
- Mẹ nói phải giúp đỡ khách, không được lấy gì của khách.
Thiết Mộc Chân lúc đầu thấy Quách Tĩnh bất khuất chống cự Ngột Xích, đã ưa thích phong thái của đứa nhỏ này, đến khi nghe mấy câu ấy lại càng vui vẻ nói với Triết Biệt:
- Lúc ngươi về thì đưa luôn đứa nhỏ này tới chỗ ta, rồi suất lãnh đội ngũ, theo đường cũ quay về. Mấy tên quân sĩ tùy tùng khiêng xác con ngựa quý mõm trắng vắt lên lưng hai con ngựa, chở đi sau cùng.
Triết Biệt lúc sắp chết lại được sống, lại tìm được minh chúa, vô cùng vui vẻ, nằm dài ra nghỉ ngơi chờ Lý Bình từ chợ trở về, kể lại mọi chuyện. Lý Bình thấy trán con có vết roi rườm máu vô cùng đau lòng, nhưng khi nghe Triết Biệt nói con mình cương cường nghĩa hiệp, liền nói:
- Con ngoan lắm, làm người phải như thế.
Nghĩ nếu con mình suốt đời chăn dê trên đồng cỏ thì làm sao trả thù cho cha, chẳng bằng tới quân đội rèn luyện thêm, tìm cơ hội tiến thân, lúc ấy hai mẹ con liền theo Triết Biệt về quân doanh của Thiết Mộc Chân.
Thiết Mộc Chân sai Triết Biệt giữ một chức Thập phu trưởng dưới trướng con thứ ba là Oa Khoát Đài. Triết Biệt yết kiến tam vương tử xong lại tới bái tạ Bác Nhĩ Truật. Hai người rất kính phục nhau, kết thành bạn thân.
Triết Biệt nhớ ơn Quách Tĩnh, đối xử với hai mẹ con họ rất chu đáo, đã định khi nào Quách Tĩnh hơi lớn sẽ đem hết võ công tiễn pháp của mình truyền thụ cho nó.
***
Hôm ấy Quách Tĩnh đang đánh đáo với mấy đứa trẻ Mông Cổ, chợt thấy từ xa có hai kỵ binh Mông Cổ phóng ngựa phi mau tới, rõ ràng là có tin gấp bẩm báo với Đại hãn. Hai người bước vào trướng của Thiết Mộc Chân không bao lâu, đã có tiếng tù và rúc vang, binh sĩ các nơi phóng ngựa rầm rập đổ về.
Thiết Mộc Chân huấn luyện quân sĩ, kỷ luật nghiêm khắc, quân pháp như sơn. Mười người lính Mông Cổ phiên chế thành một tiểu đội do một viên Thập phu trưởng suất lãnh, mười Thập phu do một Bách phu trưởng suất lãnh, mười Bách phu do một viên Thiên phu trưởng suất lãnh, mười Thiên phu đo một viên Vạn phu trưởng suất lãnh. Thiết Mộc Chân ban ra một mệnh lệnh thì mấy vạn người như tâm ý điều khiển cánh tay, cánh tay điều khiển ngón tay, chỉ như một người.
Quách Tĩnh và đám trẻ con đứng xem nghe tù và rúc hết hồi thứ nhất, quân sĩ các doanh đều đã cầm binh khí lên ngựa. Lúc tù và rúc hồi thứ hai, bốn phía đã vang lên tiếng vó ngựa, người đông như kiến. Lúc tù và rúc hết hồi thứ ba thì cánh đồng cỏ lớn trước viên môn đã dày đặc một đám năm vạn người ngựa sắp hàng chỉnh tề, ngoài tiếng ngựa thở khin khịt không hề có tiếng thì thào trò chuyện.
Thiết Mộc Chân có ba con xúm quanh bước ra cửa viên môn, cao giọng nói lớn:
- Chúng ta đã đánh bại rất nhiều kẻ địch, nước Đại Kim cũng biết. Bây giờ quốc vương Đại Kim sai Tam vương tử và Lục vương tử tới đây phong quan chức cho Đại hãn của các ngươi?
Quân Mông Cổ vung đao đi ngựa lên đông thanh reo hò. Lúc ấy người Kim cai trị phía bắc Trung Quốc, binh lực hùng cường, oai thế vang tới tận miền xa, người Mông Cổ chỉ là một bộ lạc nhỏ trên vùng thảo nguyên sa mạc, nên Thiết Mộc Chân coi việc được Đại Kim phong quan chức là điều rất vinh dự.
Thiết Mộc Chân ra lệnh, đại vương tử Truật Xích dẫn đầu một vạn người ngựa đi trước đón tiếp, bốn vạn người ngựa còn lại dàn ra trên thảo nguyên. Lúc bấy giờ vua Chương tông Hoàn Nhan Cảnh đang trị vì nước Kim, biết rõ các bộ lạc Vương Hãn. Thiết Mộc Chân ở sa mạc phía bắc rất cường thịnh, sợ sẽ trở thành mối lo ở phía bắc bèn phái Tam vương tử Vinh vương Hoàn Nhan Hồng Hy. Lục vương tử Triệu vương Hoàn Nhan Hồng Liệt tới phong cho quan chức, một là để ràng buộc, hai ỉa để thăm dò hư thực của các bộ lạc này, hoặc dùng sức mạnh trấn áp, hoặc dùng mưu kế mua chuộc, tùy cơ hành sự Triệu vương Hoàn Nhan Hồng Liệt là người từng đi sứ tới Lâm An, bị Khưu Xử Cơ đánh bị thương ở thôn Ngưu Gia, gặp Giang Nam thất quái ở Gia Hưng.
Quách Tĩnh và đám trẻ con đứng xa xem nhiệt náo, qua một hồi lâu chợt thấy phía xa bụi bay mù mịt. Ngột Xích đã đưa Hoàn Nhan Hồng Hy. Hoàn Nhan Hồng Liệt về tới.
Anh em Hoàn Nhan dẫn một vạn tinh binh, người nào cũng áo gấm giáp sắt, đội bên trái cầm trường mâu, đội bên phải cầm lang nha bổng, cưỡi ngựa lớn chân cao, tiếng giáp Khua lanh canh vang xa suốt một dặm. Đến khi tới gần, càng thấy rõ áo gấm rực rỡ, giáp trụ sáng choang, đao thương chớp ánh mặt trời, quân dung cực kỳ hùng tráng. Anh em Hoàn Nhan Hồng Hy sóng ngựa cùng đi.
Thiết Mộc Chân và các con cùng chư tướng đón tiếp bên đường.
Hoàn Nhan Hồng Hy nhìn thấy khá nhiều trẻ con Mông Cổ đứng xa xa bèn nhướng cặp mắt hí nhìn chằm chằm rồi hô hô cười lớn, đưa tay vào bọc móc ra một nắm vàng bạc vụn ném mạnh vào đám trẻ, cười nói:
- Thưởng cho các ngươi đấy?, y ném vàng bạc ra xa xa, nghĩ ra bọn trẻ con nhất định sẽ reo hò tranh nhau nhặt lấy, lúc ấy sẽ tỏ rõ được khí phái hào hoa của mình, lại có thể làm một trò cười.
Nhưng điều người Mông Cổ coi trọng nhất là lễ phép giữa chủ khách với nhau, cử chỉ ấy của y dĩ nhiên là mười phần khinh bạc, cũng rất bất kính. Quan tướng binh sĩ người Mông Cổ đều ngạc nhiên nhìn nhau.
Đám trẻ con kia đều là con em quân sĩ Mông Cổ tuy còn nhỏ nhưng đứa nào cũng tự tôn, không buồn ngó tới số vàng bạc ném dưới đất. Hoàn Nhan Hồng Hy vô cùng cụt hứng, lại ném mạnh ra một nắm tiền vàng nữa, kêu lên:
- Giành nhau đi chứ, con mẹ chúng mày?
Người Mông Cổ nghe thấy, ai cũng tức giận biến sắc. Lúc ấy người Mông Cổ còn chưa có chữ viết, phong tục chất phác, nhưng rất trọng tín nghĩa lễ tiết, nhất là rất trọng khách. Người Mông Cổ trước nay không nói những lời nhơ bẩn, cho dù đối với bọn giặc cướp thâm thù, hoặc lúc vui vẻ đùa giỡn cũng không chửi mắng. Khách bước vào lều Mông Cổ thì bất luận là quen hay không nhất định cũng được chủ nhân khoản đãi, nhưng khách cũng quyết không được có chút nào tỏ ra khinh mạn chủ nhân, nếu không giữ lễ chủ khách là tội lỗi không gì lớn bằng. Hoàn Nhan Hồng Hy nói tiếng Nữ Chân, tướng sĩ Mông Cổ không rõ ý tứ, nhưng theo thần thái cử chỉ của y, ai cũng biết là mắng chửi bọn trẻ con.
Quách Tĩnh lúc bình thời thường nghe mẹ kể chuyện người Kim tàn ngược, gian dâm cướp bóc, tàn hại bách tính Trung Quốc ra sao, câu kết với Hán gian hại chết danh tướng Nhạc Phi của Trung Quốc ra sao, tấm lòng ngây thơ đã sớm thù hận người Kim, lúc ấy thấy gã vương tử nước Kim kia vô lễ như thế bèn nhặt mấy đồng tiền vàng dưới đất chạy tới gần ném mạnh vào mặt Hoàn Nhan Hồng Hy, kêu lên:
- Ai thèm tiền của ngươi!
Hoàn Nhan Hồng Hy nghiêng đầu tránh, nhưng rốt lại vẫn bị trúng một cái vào trán, tuy Quách Tĩnh nhỏ yếu, không đau đớn gì, nhưng rốt lại cũng mất mặt trước mấy vạn con người. Người Mông Cổ từ Thiết Mộc Chân trở xuống ai cũng thầm thích thú.
Hoàn Nhan Hồng Hy cả giận, quát lớn:
- Thằng tiểu tử ngươi muốn chết!
Y lúc ở Trung Quốc hơi có chuyện không vừa ý là nhấc tay giết người, đâu có ai dám khinh thường nhục mạ y thế này, lúc ấy lửa giận bốc lên, giật lấy một ngọn trường mâu trong tay thị vệ bên cạnh dùng sức phóng vào giữa ngực Quách Tĩnh.
Hoàn Nhan Hồng Liệt biết không hay, vội kêu:
- Tam ca dừng tay!
Nhưng ngọn trường mâu kia đã bay ra, mắt thấy Quách Tĩnh nhất định phải chết dưới mâu, đột nhiên trong đội quân Mông Cổ bên trái có một mũi tên bắn ra, mau như sao băng, keng một tiếng bắn trúng đầu ngọn mâu. Mũi tên ấy kình lực rất mạnh, tuy tên nhẹ mâu nặng nhưng cũng hất mũi mâu qua một bên, tên và mâu cùng rơi xuống đất. Quách Tĩnh vội vàng bỏ chạy. Quân Mông Cổ đồng thanh hò reo cổ vũ, thanh âm vang dội cả thảo nguyên. Người bắn mũi tên ấy chính là Triết Biệt.
Hoàn Nhan Hồng Liệt hạ giọng nói:
- Tam ca, kệ nó?
Hoàn Nhan Hồng Hy thấy thanh thế quân Mông Cổ cũng thầm sợ sệt, hung dữ trừng mắt nhìn Quách Tĩnh một cái, lại hạ giọng chửi một câu:
- Đồ con hoang.
Lúc ấy Thiết Mộc Chân và các con bước lên tiếp đón, đưa hai vị vương tử nước Kim vào trướng, đem rượu sữa ngựa, thịt dê ngựa bò lên khoản đãi. Đôi bên đều có thông dịch để phiên dịch tiếng Nữ Chân và tiếng Mông Cổ. Hoàn Nhan Hồng Hy tuyên đọc sắc lệnh của vua Kim, sắc phong Thiết Mộc Chân làm Bắc cương Chiêu thảo sứ của nước Kim, con cháu nối đời tập tước vĩnh viễn làm phiên thần ở phía bắc nước Kim. Thiết Mộc Chân quỳ xuống tạ ơn, nhận lãnh sắc thư và vàng lụa của vua Kim.
Đêm ấy, người Mông Cổ mở tiệc lớn khoản đãi sứ thần thượng quốc, đến lúc ngà ngà say. Hoàn Nhan Hồng Liệt nói:
- Ngày mai anh em tôi sắc phong cho Vương Hãn, mời Chiêu thảo sứ cùng đi.
Thiết Mộc Chân nghe thế cả mừng, luôn miệng đáp ứng.
Vương Hãn là người đứng đầu các bộ lạc trên thảo nguyên, quân đông tiền nhiều, đối xử với người khác rộng rãi, rất được tù trưởng quý nhân các bộ tộc yêu thích. Vương Hãn trước kia từng kết nghĩa anh em với cha Thiết Mộc Chân. Về sau cha Thiết Mộc Chân bị kẻ thù hạ độc giết chết. Thiết Mộc Chân lưu lạc không nơi nương tựa, bèn nhận Vương Hãn làm nghĩa phụ, theo về với y. Thiết Mộc Chân lấy vợ không bao lâu, vợ lại bị người Miệt Nhĩ ất bắt đi, toàn nhờ Vương Hãn và nghĩa đệ Trát Mộc Hợp của Thiết Mộc Chân cùng ra quân đánh bại người Miệt Nhĩ ất mới đưa được vợ y về.
Vì vậy Thiết Mộc Chân nghe nói nghĩa phụ là Vương Hãn cũng được sắc phong, vô cùng cao hứng, hỏi:
- Nước Kim còn sắc phong cho ai nữa?
Hoàn Nhan Hồng Hy nói:
- Hết rồi.
Hoàn Nhan Hồng Liệt thêm một câu:
- Phương Bắc chỉ có Đại hãn và Vương Hãn hai vị là chân anh hùng chân hào kiệt, còn người khác thì không đáng nói tới.
Thiết Mộc Chân nói:
- Ở chỗ chúng tôi còn có một người, có lẽ hai vị vương gia chưa nghe nói tới.
Hoàn Nhan Hồng Liệt hỏi:
- Ai thế? Ai thế?
Thiết Mộc Chân nói:
- Chính là nghĩa đệ của tiểu tướng tên Trát Mộc Hợp. Y là người nhân nghĩa, giỏi dùng binh, tiểu tướng xin Tam vương gia. Lụcvương gia cũng phong cho y một chức quan.
Thiết Mộc Chân và Trát Mộc Hợp là bạn bè chơi nhau từ thuở còn để chỏm, lúc hai người kết nghĩa anh em Thiết Mộc Chân chỉ mới mười một tuổi Người Mông Cổ gọi anh em kết nghĩa là Kết an đáp, an đáp tức nghĩa huynh, nghĩa đệ.
Tục người Mông Cổ thì lúc kết an đáp phải tặng quà cho nhau. Lúc ấy Trát Mộc Hợp tặng Thiết Mộc Chân một viên đạn đá. Thiết Mộc Chân tặng Trát Mộc Hợp một viên đạn đồng. Đạn là vật người Mông Cổ dùng để ném thỏ, trẻ con thường dùng để ném chơi. Hai người kết nghĩa rồi thì ra sông Cán Nạn đóng băng ném đạn nô đùa. Mùa xuân năm sau, hai người dùng cung gỗ nhỏ bắn tên. Trát Mộc Hợp tặng Thiết Mộc Chân một mũi tên hiệu mà y dùng hai chiếc sừng bò nhỏ khoét lỗ chế thành. Thiết Mộc Chân tặng lại một mũi tên bằng gỗ bách, lại kết bái lần nữa. Khi hai người đã lớn, đều trú ngụ trong bộ tộc của Vương Hãn, vô cùng thán thiết, hàng ngày đua nhau dậy sớm, ai dậy sớm thì dùng chiếc chén ngọc xanh của Vương Hãn uống sữa ngựa. Về sau vợ Thiết Mộc Chân bị bắt.
Vương Hãn cùng Trát Mộc Hợp mang quân giúp y cứu về. Thiết Mộc Chân và Trát Mộc Hợp tặng vàng ngựa cho nhau, kết bái lần thứ ba. Hai người hàng ngày uống rượu chung một chén, tối đến thường đắp chung một chăn. Về sau vì phải tìm nơi có cỏ và nước bèn suất lãnh người và súc vật chia tay nhau. Thiết Mộc Chân oai danh ngày càng lớn, các bộ tộc dưới quyền Trát Mộc Hợp cũng không ngừng tăng lên, hai người tình nghĩa thủy chung vẫn không giảm, còn hơn anh em ruột. Lúc ấy Thiết Mộc Chân nghĩ mình được vinh phong mà nghĩa đệ chưa được nên mới xin phong chức cho y.
Hoàn Nhan Hồng Hy đã ngà ngà say, thuận miệng nói:
- Mông Cổ đâu có bao nhiêu người, nếu ai cũng được phong chức thì nước Đại Kim ta có thêm bao nhiêu viên quan nữa?
Hoàn Nhan Hồng Liệt liên tiếp đưa mắt ra hiệu cho y, nhưng Hoàn Nhan Hồng Hy không buồn đếm xỉa tới.
Thiết Mộc Chân nghe thấy không vui, nói:
- Nếu vậy đem chức quan của tiểu tướng phong cho y cũng không sao.
Hoàn Nhan Hồng Hy vỗ đùi một cái, cao giọng nói:
- Ngươi coi thường chức quan của Đại Kim à?
Thiết Mộc Chân trợn mắt nhìn lại, đã toan đập bàn đứng dậy nhưng cố nén giận không nói, nhấc chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Hoàn Nhan Hồng Liệt vội nói đùa mấy câu. Khuyên can đôi bên.
Sáng sớm hôm sau. Thiết Mộc Chân dắt bốn con, đem năm ngàn người ngựa đưa Hoàn Nhan Hồng Hy. Hoàn Nhan Hồng Liệt tới sắc phong cho Vương Hãn.
Lúc ấy mặt trời vừa mọc lên chỗ thảo nguyên giáp chân trời. Thiết Mộc Chân lên ngựa, năm ngàn người ngựa đã sắp hàng chỉnh tề trên thảo nguyên.
Quân tướng nước Kim thì vẫn ngủ mê mệt trong trướng chưa Tĩnh.
Thiết Mộc Chân lúc đầu thấy quân Kim người mạnh ngựa khỏe, binh khí sắc bén, rất có ý kính sợ, đến lúc ấy thấy họ ham mê hưởng lạc, khịt mũi hừ một tiếng, nhìn qua Mộc Hoa Lê hỏi:
- Ngươi thấy quân Kim thế nào?
Mộc Hoa Lê nói:
- Một ngàn quân Mông Cổ chúng ta có thể đánh tan năm ngàn người của họ.
Thiết Mộc Chân cười nói:
- Ta cũng nghĩ thế. Chỉ là nghe nói nước Đại Kim có hơn trăm vạn quân, mà chúng ta chỉ có năm vạn.
Mộc Hoa Lê nói:
- Một trăm vạn quân không thể ra trận hết được. Chúng ta chia nhau tới đánh, hôm nay tiêu diệt mười vạn, ngày mai lại tiêu diệt mười vạn.
Thiết Mộc Chân vỗ vỗ vai y, cười nói:
- Nói tới việc dùng binh thì lời ngươi rất hợp ý ta. Một người nặng hơn trăm cân có thể ăn hết mười con bò béo ngàn cân, chẳng qua không phải ăn trong một ngày thôi.
Hai người cùng bật tiếng cười ha hả.
Thiết Mộc Chân cầm cương ngựa đi thong thả, chợt thấy trên ngựa của con thứ tư là Đà Lôi không có người cười, tức giận hỏi:
- Đà Lôi đâu?
Lúc ấy Đà Lôi mới chín tuổi, tuy còn nhỏ nhưng Thiết Mộc Chân bất kể là dạy con hay luyện binh đều rất nghiêm khắc, người vi phạm quy định quyết không tha thứ. Y cao giọng hỏi, quân tướng người nào cũng nơm nớp lo sợ Đại tướng Bát Nhĩ Hốt là sư phụ của Đà Lôi, thấy Đại hãn trách móc thầm hoảng sợ, nói:
- Thằng nhỏ này trước nay không dám dậy trễ, để tôi đi tìm. Vừa định quay ngựa đi tìm, chợt thấy hai đứa nhỏ nắm tay nhau chạy tới. Một đứa trên đầu đội khăn gấm, chính là con út của Thiết Mộc Chân là Đà Lôi đứa kia là Quách Tĩnh.
Đà Lôi chạy tới trước mặt Thiết Mộc Chân, kêu một tiếng:
- Gia gia!
Thiết Mộc Chân cao giọng nói:
- Bây giờ ngươi mới tới à!
Đà Lôi nói:
- Con vừa cùng Quách huynh đệ kết an đáp ở bờ sông, y tặng con cái này.
Nói xong xòe vật cầm trong tay ra, là một cái khăn lau mồ hôi màu hồng thêu hoa, vốn là của Lý Bình thêu cho con trai. Thiết Mộc Chân nghĩ tới việc mình kết nghĩa với Trát Mộc Hợp lúc nhỏ, trong lòng cảm thấy thương mến, trên mặt lập tức hiện vẻ từ hòa, lại thấy hai đứa nhỏ trước ngựa dáng vẻ ngây thơ, liền dịu giọng nói:
- Thế ngươi tặng y cái gì?
Quách Tĩnh chỉ lên cổ mình nói:
- Cái này!
Thiết Mộc Chân thấy là cái vòng vàng mà con út mình ngày thường vẫn đeo ở cổ cười khẽ một tiếng, nói:
- Hai người các ngươi từ nay trở đi phải tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau.
Đà Lôi và Quách Tĩnh cùng gật đầu vâng dạ.
Thiết Mộc Chân nói:
- Lên ngựa cả đi, thằng nhỏ Quách Tĩnh cũng đi luôn với bọn ta?
Đà Lôi và Quách Tĩnh vô cùng vui vẻ, đều cùng lên ngựa.
Lại chờ thêm hơn nửa giờ anh em Hoàn Nhan Hồng Hy mới chải đầu xong, bước ra khỏi trướng. Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy quân Mông Cổ đã xếp hàng chờ từ lâu, vội ra lệnh tập hợp quân sĩ. Hoàn Nhan Hồng Hy thì làm ra vẻ vương tử thượng quốc, rói vài chén rượu uống. ăn điểm tâm xong mới thong thả lên ngựa, lại mất thêm nửa giờ nữa mới tập hợp xong một vạn người ngựa.
Đoàn người đi lên phía bắc, được sáu ngày. Vương Hãn phái con là Tang Côn và nghĩa tử là Trát Mộc Hợp tới nghênh đón. Thiết Mộc Chân nghe báo Trát Mộc Hợp tới vội ra đón. Hai người xuống ngựa ôm chầm lấy nhau, các con của Thiết Mộc Chân cũng đều bước lên bái kiến thúc phụ.
Hoàn Nhan Hồng Liệt nhìn Trát Mộc Hợp, thấy y vóc dáng cao gầy, trên mép có một hàng ria thưa màu vàng, hai mắt lóng lánh có thần, hiện rõ vẻ tinh khôn mạnh mẽ. Tang Côn thì béo phì trắng trẻo, hẳn là lúc bình thời chỉ lo ăn uống chơi bời, không giống người lớn lên trên sa mạc, lại thấy dáng vẻ y ngạo mạn, không đếm Xỉa gì tới Thiết Mộc Chân, khác hẳn Trát Mộc Hợp rất thân thiết.
***
Lại đi thêm một ngày, còn cách chỗ Vương Hãn không xa, chợt hai tên quân tiền tiêu của Thiết Mộc Chân phi mau về, báo Phía trước có bộ lạc Nãi Man chặn đường, khoảng ba vạn người.
Hoàn Nhan Hồng Hy nghe dịch lại, giật mình hoảng sợ, vội nói:
- Họ định làm gì?
Quân tiền tiêu nói:
- Có vẻ như muốn đánh nhau với chúng ta.
Hoàn Nhan Hồng Hy nói:
- Họ.., họ.., đúng là có ba vạn người à? Chẳng phải là nhiều hơn chúng ta.., gấp... gấp...
Thiết Mộc Chân không chờ y nói hết câu, nói với Mộc Hoa Lê:
- Ngươi đi hỏi xem.
Mộc Hoa Lê mang theo mười tên thân binh phóng ngựa đi, còn đại đội quân mã dừng lại. Qua một lúc. Mộc Hoa Lê trở về bẩm báo:
- Người Nãi Man nghe nói vương tử nước Đại Kim tới phong quan chức cho Đại hãn cũng muốn được phong. Họ nói nếu không phong thì sẽ bắt hai vị vương tử giam lại, đợi lúc nào nước Đại Kim phong quan chức cho họ mới thả về. Bọn người Nãi Man kia còn nói quan chức của họ phải lớn hơn của Đại hãn Thiết Mộc Chân.
Hoàn Nhan Hồng Hy nghe xong biến sắc nói:
- Quan chức lại có chuyện bắt phong à? Như.., như thế không phải là muốn làm phản sao? Tính thế nào đây?
Hoàn Nhan Hồng Liệt lập tức ra lệnh cho quân tướng nước Kim bày thành trận thế để đề phòng bất trắc.
Trát Mộc Hợp nhìn Thiết Mộc chân nói:
- Ca ca, người Nãi Man thường vẫn cướp súc vật của chúng ta, làm khó chúng ta, hôm nay lại bỏ qua cho họ à? Không biết hai vị vương tử nước Đại Kim có ra lệnh gì không?.
Thiết Mộc Chân nhìn địa hình bốn phía, trong lòng đã có chủ ý, bèn nói:
- Hôm nay phải cho hai vị vương tử của nước Đại Kim được thấy một chút thủ đoạn của anh em ta chứ.
- Rồi hít một hơi dài quát lớn, giơ cao roi ngựa đánh trên không hai cái vút vút hai tiếng, năm ngàn quân Mông Cổ đột nhiên đồng thanh quát lớn:
- Ha, ha, ha!
Anh em Hoàn Nhan bất ngờ, bất giác hoảng sợ nhảy dựng lên.
Chỉ thấy phía trước bụi bay mù mịt, quân địch dần dần tới gần, đội tiền tiêu của quân Mông Cổ đã lui về bản trận. Hoàn Nhan Hồng Hy nói:
- Lục đệ, mau sai bọn nhỏ của chúng ta xông lên đi, chứ đám quân Mông Cổ này vô dụng thôi.
Hoàn Nhan Hồng Liệt hạ giọng nói:
- Cứ để họ đánh trận đầu.
Hoàn Nhan Hồng Hy lập tức tĩnh ngộ, gật gật đầu. Quân Mông Cổ đồng thanh quát lớn, nhưng không di động. Hoàn Nhan Hồng Hy nhường mày nói:
- Đám quân Mông Cổ này kêu như bò rống ngựa hí, không biết để làm gì. Cho dù có kêu vang trời dội đất thì chẳng lẽ quân địch lại rút lui sao?
Bác Nhĩ Hốt suất lãnh cánh quân bên trái, nói với Đà Lôi:
- Ngươi theo ta, không được rơi lại phía sau, xem ta giết giặc.
Đà Lôi và Quách Tĩnh theo quân sĩ, cũng rướn cổ quát lớn.
Trong khoảnh khắc, trong đám bụi bốc lên quân địch đã xông tới còn cách vài trăm bước, quân Mông Cổ vẫn chỉ quát lớn.
Lúc ấy Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng cảm thấy kỳ lạ, thấy quân Nãi Man ào ào xông tới, chỉ sợ phá vỡ hàng trận, bèn quát:
- Bắn tên!
Mấy loạt tên của quân Kim bắn ra, nhưng khoảng cách còn xa, chưa tới hàng đầu tiên của quân địch đã rơi lả tả xuống đất. Hoàn Nhàn Hồng Hy đã dần dần nhìn thấy rõ quân địch, người nào cũng tướng mạo hung dữ, mím môi mím lợi thúc ngựa xông tới, hoảng sợ tim đập thình thịch, quay nhìn Hoàn Nhan Hồng Liệt nói:
- Chẳng bằng cứ theo ý họ, phong bừa cho một chức quan là xong. Muốn chức lớn thì phong cho chức lớn, có mất đồng nào đâu!
Thiết Mộc Chân đột nhiên vung roi, lại đánh vút vút trên không mấy tiếng, quân Mông Cổ lập tức im bặt, chia thành hai cánh. Thiết Mộc Chân và Trát Mộc Hợp mỗi người chỉ huy một cánh phóng như bay lên chiếm hai Khu đất cao. Hai người nằm rạp trên yên phi ngựa, lớn tiếng ra lệnh. Quân Mông cổ từng đội từng đội chia nhau tản ra, trong chớp mắt đã chiếm hết các Khu đất cao chung quanh, từ trên đánh xuống, tên đã lắp vào cung, mũi tên đã ngắm sẵn vào quân địch nhưng chưa bắn ra.
Chủ tướng quân Nãi Man thấy tình hình bất lợi bèn kéo quân mã đánh lên khu đất cao. Quân Mông Cổ dựng lá chắn mềm lên, là mấy lớp nệm mềm lông dê chế thành dùng để đỡ tên. Quân cung tiễn núp sau lá chắn phát tên, quân Mông Cổ ở các khu đất cao bên cạnh cũng bắn qua chi viện, đánh vào hai cánh tả hữu của quân địch. Quân Nãi Man phi ngựa khắp nơi, nhất thời lập tức tan vỡ.
Thiết Mộc Chân đứng trên khu đất cao bên trái quan sát chiến trường, thấy quân địch đã rối loạn, liền quát lớn:
- Giả Lặc Mễ, tấn công vào hậu đội của chúng!
Giả Lặc Mễ tay cầm đại đao dẫn một ngàn quân từ trên cao đánh thẳng xuống, cắt đứt đường rút lui của quân địch. Triết Biệt cầm trường mâu, giục ngựa xông lên trước. Y mới về theo Thiết Mộc Chân, quyết ý chém tướng lập công để báo đáp ơn Đại hãn tha chết, cúi người trên lưng ngựa xông thẳng vào trận quân địch.
Hai viên dũng tướng xung đột một trận, hậu quân Nãi Man lập tức đại loạn, tiền quân cũng quân tâm dao đông. Viên chủ tướng đang do dự chưa quyết. Trát Mộc Hợp và Tang Côn đã dẫn quân xông xuống. Quân Nãi Man hai bên đều bị tấn công, đánh nhau không bao lâu lập tức tan vỡ, chủ tướng quay ngựa tháo chạy, quân sĩ cũng nhao nhao theo đường cũ chạy về. Giả Lặc Mễ kìm quân lại không đuổi theo, cho đại bộ phận quân địch chạy qua, đợi khi còn khoảng hơn hai ngàn người mới quát lớn xông ra, chắn ngang đường lui. Tàn quân Nãi Man rơi vào vòng vây, không còn đường chạy, ai liều mạng ra sức chống cự đều bị giết chết, số còn lại ném cung xuống ngựa, bỏ thương đầu hàng.
Trận ấy giết hơn một ngàn quân địch, bắt sống hơn hai ngàn người. Quân Mông Cổ chỉ bị thương vong hơn một trăm người.
Thiết Mộc Chân hạ lệnh lột áo giáp của quân Nãi Man, chia hơn hai ngàn hàng binh cả người lẫn ngựa làm bốn phần, giao cho anh em Hoàn Nhan một phần, nghĩa phụ Vương Hãn một phần, nghĩa đệ Trát Mộc Hợp một phần, mình lấy một phần. Phàm những quân sĩ Mông Cổ chết trận thì mỗi nhà được cấp năm con ngựa, năm tên tù binh làm nô lệ.
Hoàn Nhan Hồng Hy lúc ấy mới bình tĩnh lại, cao hứng hùng hổ không ngớt lời bình phẩm về trận đánh vừa rồi, cười nói:
- Lục đệ, họ muốn đòi chức quan thì chúng ta phong cho họ một chức Bại bắc đào mệnh Chiêu thảo sứ là được!
Nói xong ôm bụng cười sằng sặc.
Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy Thiết Mộc Chân và Trát Mộc Hợp lấy ít thắng nhiều, thắng trận này vô cùng vinh quang, bất giác trong lòng hoảng sợ nghĩ thầm: Hiện nay các bộ tộc ở phương bắc chém giết lẫn nhau nên biên giới phía bắc của ta mới được bình yên vô sự. Nếu Thiết Mộc Chân và Trát Mộc Hợp thống lĩnh các bộ tộc ở nam bắc sa mạc thì từ nay trở đi nước Đại Kim sẽ không được yên ổn nữa rồi. Lại thấy một vạn quân Kim của mình thủy chung chưa đánh nhau nhưng lúc ngăn chặn đội tiên phong của quân Nãi Man thì trận thế đã có vẻ rối loạn, quân sĩ đều có dáng sợ hãi, có thể nói gươm giáo chưa chạm nhau nhưng thắng bại đã thấy rõ, người Mông Cổ hùng mạnh như thế, quả thật là mối lo ở sa mạc. Đang suy nghĩ chợt phía trước bụi bay mù mịt, lại có một đội quân mã kéo tới.