QUỲNH DAO
Chương 12
Tác giả: QUỲNH DAO
Ven theo bờ bể những tảng đá lởm chởm phơi mình dưới ánh nắng vàng của trời thu trông tợ như mái tóc bạch kim trải dài trên bãi cát. Từng lượn sóng rì rào thi nhau cuốn trôi đi những hạt cát bé bỏng ra khơi rồi lại âm thầm đưa trở lại vào bờ...
Bội Thanh để chân trần dẫm từng bước lên mặt bãi cát lưu lại dấu chân lún sâu xuống sũng đầy cả nước. Bọt sóng bám cả vào hai cổ chân nàng trông tợ những mảnh bông trắng phếu được kết nhau lại rung rinh theo từng cơn gió thoảng.
- Anh à! Bội Thanh nhìn Mộng Hiên nói - Chẳng hiểu vì sao gần đây em cảm thấy yêu biển một cách gần như say sưa và quên đi tất cả những gì làm cho mình đau khổ! Anh nhìn thấy nơi em có gì thay đổi không?
- Có chứ! Em khác xa ngày anh mới gặp lúc ban đầu. Hôm ấy trông em có vẻ buồn thảm quá!
- Còn bây giờ?
- Bây giờ thì vẻ buồn thảm không còn nữa... Nó đã tan biến mất rồi.
- Thật vậy sao anh?
- Thật chứ! Thật như hai câu thơ thế này này:
Em đang buồn nhưng bỗng chợt vui lên
Không còn nữa những ánh mây mờ phủ.
- Anh cũng biết làm thơ nữa sao?
- Anh chỉ lập lại lời thơ của người khác...
- Của người khác?
- Đúng vậy. Của một người...
Chàng bỏ lửng câu nói nhìn lên vòm trời xa thẳm tuồng như đang suy tư điều gì.
- Kìa! anh làm sao thế? Nói cho em biết người ấy là ai?
Đưa mắt đăm đăm nhìn Bội Thanh, mãi giây lát sau chàng mới khẽ đáp lại:
- Người đã yêu em ngay từ buổi gặp gỡ ban đầu.
Vẻ sung sướng lộ hẳn ra mặt nàng cấu nhẹ cánh tay Mộng Hiên cười bảo:
- Anh phải là nhà thơ đúng hơn là nhà kinh doanh.
Cả hai cùng phá lên cười rồi lại im lặng nhìn nhau. Trong khoảng khắc im lặng này, Bội Thanh cảm thấy lòng mình nhẹ dâng lên một nỗi buồn man mác. Nàng hồi tưởng lại thời còn sống cùng tổ phụ. Tuy đời sống có phần đạm bạc nhưng tâm hồn nàng vô cùng thoải mái. Rồi nội nàng qua đời không bao lâu sau đó nàng chấp nhận lời cầu hôn của Bá Nam. Sau ngày cưới, những tưởng đời minh luôn tràn trề hạnh phúc, nhưng than ôi! Nó chỉ được trong một thời gian ngắn ngủi. Sau tuần tra)ng mật thì hạnh phúc ấy chỉ còn là một bóng mờ. Bá Nam bắt đầu có thái độ kẻ cả. Chàng chỉ còn xem nàng là một cô gái bé bỏng cút côi đáng thương hại chứ không còn là mối tình của một người chồng đối với người vợ.
Nhìn thấy Bội Thanh có vẻ thẫn thờ, Mộng Hiên nhỏ nhẹ hỏi:
- Em đang nghĩ gì mà thẫn thờ ra như thế?
- Anh có bao giờ nghi rằng em đang bị ngược đãi chăng? Anh có thể ngờ rằng em có một người chồng luôn luôn hành xử với vợ như một kẻ độc tài đến độ tàn nhẫn không? Thật vậy anh ạ! Hạnh phúc của em thật mong manh. Nó chi cần một làn gió nhẹ thoảng lại cũng đủ sức làm tan biến đi mất tất cả.
- Nhưng bây giờ thì thế nào?
- Em đã hồi sinh rồi! Vâng! Bây giờ thì em đã có cuộc sống mới bên cạnh anh.
Mộng Hiên vô cùng xúc động xiết chặt tay Bội Thanh vào người mình nhỏ nhẹ:
- Bội Thanh!
- Dạ!
- Anh yêu em!
Chàng vừa dứt lời thì cũng đúng vào lúc lươn sóng lớn bổ mạnh đến làm ướt sũng cả vạt áo Bội Thanh. Nàng kêu lên như thể bị lượn sóng kia cuốn trôi đi, vùng thoát khỏi tay Mộng Hiên chạy ra tận đầu xa dừng lại quay mặt về phía chàng cười rũ rượi. Trong nàng lúc bây giờ như một kẻ vô tư, hoàn toàn quên hẳn hoàn cảnh hiện tại của mình.
Trong lúc đó Mộng Hiên từ từ tiến đến. Đợi Mộng Hiên đến gần mình là lại vụt bỏ chạy lẩn khuất sau một tảng đá lớn khác nằm cạnh. Cứ như thế hai người chơi trò ú tim kẻ cút người kiếm... Cuối cùng Mộng Hiên cởi bỏ cả giày vứt lên bãi cát rón rén vòng sau tảng đá nơi chàng phát giác có bóng tà áo tím thấp thoáng bay từ bên trong hốc đá. Chàng cố nín thở không để gây nên tiếng động rồi bất thần ôm choàng nàng vào lòng mình cười hét lên:
- Thử xem có được không nào? Cưng ơi! Chịu phép chưa hả?
Như con mồi bị sa bẫy, trước khi chịu khuất phục nàng cố vùng vẫy thoát thân. Cuôi cùng cả hai cùng lăn nhào xuống bãi cát. Họ lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau. Đầu tóc nàng bị xổ tung ra phất phơ bay theo gió quyện cả vào mặt mày chẳng như chính mình mà còn quyện cả vào đầu cổ của Mộng Hiên nữa.
- Bội Thanh ơi! Anh thật sự yêu em mất rồi!
Chàng vừa nói vừa nhẹ nhàng hôn lên trán nàng. Bội Thanh im lặng, giương mắt nhìn Mộng Hiên và hai tay vẫn ghì chặt lấy đôi bờ vai chàng.
- Em học được cách nghịch ngợm này từ bao giờ thế?
- Không biết!
- Không biết phải phạt!
- Phạt? - Bội Thanh ngơ ngác hỏi - Phạt gì?
- Muốn biết thì nhắm nghiền mắt lại.
- Thôi! Em biết rồi! Đừng hòng lừa nổi em!
- Quân tử mà! Em tin đi.
- Ừ nha! Nói thật nha... Đừng lợi dụng đó nha!
Nàng vừa nói vừa mỉm cười ngoan ngoãn nhắm nghiền mắt lại. Mộng Hiên cúi sát mặt mình áp lên mặt nàng. Tuồng như chàng cố khám phá một điều gì còn hằn sâu trên khuôn mặt hiền lành của nàng lúc nào cũng phảng phất vẻ u buồn. Rồi như không cưỡng được nói rạo rực của lòng mình chàng lại cúi sát thêm hơn nữa đặt môi minh trên mí mắt nàng kéo dần xuống trên vành môi mọng đỏ xinh xắn như đóa hoa hàm tiếu. Cuối cùng đôi môi xoắn xuýt vào nhau. Chung quanh họ lúc bấy giờ như hoàn toàn sững sờ bất động. Mây như ngừng trôi. gió như ngưng thổi. Tiếng sóng tựa hồ như không còn gào thét nữa. Tất cả đều yên lặng. Rồi không bảo nhau cả hai đều ngồi ngay người dậy, Bội Thanh lấy cát sũng nước đắp lên bàn chân mình một cụm nhỏ. Nàng thẫn thờ nói với Mộng Hiên:
-Bá Nam định ly dị em.
- Hả? Cái gì? Bá Nam làm sao? - Mộng Hiên hối hả hỏi tưởng mình bị lãng tai không nghe thấy rõ.
- Hắn muốn ly dị em.
Mộng Hiên sững sờ. Tin này đến quá đột ngột đối với chàng. Mộng Hiên không biết mình đón nhận nguồn tin này nên buồn hay nên vui?
- Tại làm sao? Hắn biết chuyện chúng mình?
- Không! Không phải như vậy. Bọn em không hợp nhau. Tư tưởng bất đồng. Không phải bây giờ mà ngay sau tuần trăng mật. Chúng em như sống mỗi người ở mỗi địa cực.
- Thế rồi hắn nêu ra vấn đề ly dị?
- Sáng hôm nay khi thức dậy, đã thấy hắn để lại mảnh giấy nhỏ bảo là sẽ đi tìm luật sư để bàn về chuyện đó. Tưởng anh cũng nên biết là hắn không bao giờ nói đùa.
Mộng Hiên khoanh tay ôm gối, nhìn ra giừa lòng biển khơi suy nghĩ. Trong giây lát sau chàng quay lại xiết mạnh tay Bội Thanh nói:
- Hay lắm! Càng tốt.
Bội Thanh gặn hỏi lại:
- Thật không anh?
Mộng Hiên trong lúc cao hứng thao thao bất tuyệt:
- Cứ ly dị với hắn đi. Mỗi lần nghĩ đến hắn ôm ấp em trong vòng tay là anh ghen tức đến phát điên lên mất. Em ly dị xong là anh chuẩn bị việc cưới xin em. Chúng minh sẽ mãi mài sống bên nhau.
Mắt Bội Thanh chớp nhanh lên:
- Anh cưới em? Em sẽ là thân bé mọn của anh sao?
- Bội Thanh...
Mộng Hiên định trách cứ nàng về lời nói vừa rồi, nhưng chẳng hiểu nghĩ thế nào chàng lại thôi. Bội Thanh lặng lẽ đứng lên bước đến ven bờ biển nghịch với nước. Dòng nước theo kẽ tay nàng trở về với biển cả.
- Bội Thanh! Em tưởng là...
- Đừng anh! Đừng nói gì thêm nữa.
Gió chiều lộng thổi. Cả tóc và tà áo tím nàng theo gió tung lên bần bật. Nàng nhìn ra xa khơi lẩm bẩm.
- Anh ơi! Hãy để cho ngày hôm nay được trọn vẹn.
Mộng Hiên biết Bội Thanh hiền lành yếu đuối chứ không phải là một người đàn bà kém thông minh? Vì vậy chàng phải tìm một biện pháp thật ổn thỏa để giải quyết, bằng không thì đối với nàng, chàng là một người lừa dối phũ phàng... Đó là điều chàng không bao giờ muốn.
Hai người cùng nắm tay nhau đi ven theo bờ biển. Đôi chân họ như vướng mắc nỗi u buồn lặng lẽ rẽ đôi con sóng.
- Anh ơi! Anh có nhìn thấy chăng sóng biển trắng xoá như vòng hoa cài trên bãi cát?
- Ừ! Có! Có chứ em!
Mộng Hiên đưa mắt nhìn những lọn sóng tiếp tục xô nhau vào bờ bất giác chàng kêu lên:
- Kìa! Bội Thanh! Em có nhìn thấy không?
- Cái gì thế hả anh?
- Đằng kia có một vỏ sò màu tím đẹp quá đi em à!
Mộng Hiên vừa nói vừa vội vã bươc đến cúi xuống định nhặt lên thì bất thần một lượn sóng lớn kéo đến bờ làm vỏ sò vượt khỏi trôi đi. Bội Thanh vội bước đến cạnh chàng định lấy khăn lau khô những chỗ bị ướt, bất giác Mộng Hiên lại kêu lên nữa:
- Đấy! Đấy! Nó kia kìa! ôi! cái màu tím của nó óng ánh làm sao! Nó là nàng tiên của biển cả đấy cũng như em là nàng tiên của trọn cuộc đời anh!
Con sò bé bỏng tuyệt đẹp. Dưới ánh nắng chiều thu, mảnh vò sò màu tím nằm trên bãi cát trắng phau óng ánh như một vì sao sáng. Mộng Hiên vội chạy ngay đến cũng vừa lúc một ngọn sóng lớn lại đánh phủ cả người chàng. Lần này Mộng Hiên bất chấp và chàng đã chiến thắng đạt được điều mà chàng hằng mơ ước.
- Em ơi! Anh đã chiến thắng trước sóng cả rồi!
aBội Thanh sung sướng chăm chú nhìn cái vỏ sò màu tím nằm gọn gàng trong lòng bàn tay Mộng Hiên:
- Đẹp! Đẹp tuyệt vời! Em có ngờ đâu nó đẹp đến thế này.
Mộng Hiên để hồn mình chìm sâu vào giấc mộng.
- Bội Thanh ơi! Nó là hiện thân của em. Em là mảnh vỏ sò này còn chung quanh em chỉ là những hạt cát bé bỏng sống nhờ vào tia sáng óng ánh màu tím của nó, mà trong đó lại có cả anh!
Bội Thanh lắc đầu quầy quậy:
- Không! Anh không phải là cát.
Mộng Hiên cúi xuống nhặt một hạt sỏi trắng đưa lên:
- Nếu không thì anh là cái này!
Nắm tay Mộng Hiên, Bội Thanh bảo:
-Anh cũng chẳng phải là sỏi mà anh là hiện thân của bàn tay này... Thật vậy anh ạ! Bàn tay ấy đã mang mảnh vỏ sò bé bỏng ra khỏi lòng biển mênh mông kia!
- Em có muốn anh giữ mãi mảnh vỏ sò yêu quý này không?
- Sao không?
- Vậy thì anh tặng em đây! Em hãy giữ lấy và xem đây như là quà kỷ niệm của ngày hôm nay.
Chàng vừa nói vừa đặt mảnh vỏ sò vào lòng bàn tay Bội Thanh:
- Em cẩn thận giữ lấy đừng để nó bay biến mất nha em!
Bội Thanh cảm thấy lòng minh lâng lên niềm vui dào dạt. Nàng nhắm nghiền mắt lại lẩm bẩm như nói một mình:
- Ôi! Nó mong manh và tội nghiệp làm sao! Có phải thế không anh?
- Ừ! Nó mong manh như em mà nó đẹp đẽ cũng chẳng khác gì em cả.
- Em yêu nó. Em không bao giờ muốn rời xa nó.
Nói đến đây, bỗng cổ nàng như tắc nghẹn. Hai dòng lệ từ từ trào ra nơi khóe mắt lăn tròn trên đôi má mịn lung linh như hai hạt sương buổi sáng...
- Kìa! Sao thế Bội Thanh? Em vừa mới vui sao bỗng dưng lại khóc?
Tựa đầu lên bờ vai sũng cả nước biển của Mộng Hiên, Bội Thanh nghẹn ngào đáp lại:
- Em biết rồi đây sẽ có một ngày nào đó em cũng sẽ trở thành mảnh vỏ sò bé bỏng này...
- Em lại nghĩ quẩn rồi! Tại sao thế hả em?
- Chỉ vì em sơ... Bây giờ thì vui nhưng biết đâu đó chỉ là...
- Chỉ là gì?
- Chỉ là một niềm vui tạm bợ nhất thời.
Nàng vừa nói vừa khép nhẹ lòng bàn tay mình lại:
- Vỏ ốc tía ơi! Hãy nằm yên đấy nha! Nay ta che chở mày nhưng rồi ngày mai kia ai che chở cho ta?
Tiếng sóng lại gầm thét. Bóng hoàng hôn vàng vọt trộn lẫn với những tia sáng yếu ớt của mặt trời chiều còn rơi rớt lại, phủ xuống trên các lượn sóng nhỏ trông hệt như đàn rắn nhấp nhô trên mặt biển.