Chương 24
Tác giả: QUỲNH DAO
Khác với thường nhật, hôm nay Mộng Hiên về thật sớm. Bé Phụng bá cổ reo lên:
- Ba ơi! Sao tối ngày ba cứ đi đâu hoài vậy?
Thằng Trúc cũng quấn quít ôm chặt chân chàng:
- Ba cho con đi xem hát bóng đi!
Chàng cúi xuống ôm cả Phụng, Trúc vào lòng, tim chàng se thắt lại. Mộng Hiên tự cảm thấy mình đã bỏ bê vợ con. Chàng tự hứa là cần phải dành nhiều thời gian cho con cái. Đã hơn một năm trường Mộng Hiên trao tất cả cho Bội Thanh.
Không phải chàng không biết làm một người cha ngoài vấn đề đời sống vật chất mà con phải chăm nom săn sóc về mặt tinh thần nữa.
Từ trong phòng ngủ ra, Mỹ Thuyên trong có vẻ bơ phờ. Nàng mặc chiếc áo ngủ màu hồng phấn đã nhàu nát. Trông thấy chồng nàng vội cười hỏi:
- Hôm nay về sớm vậy anh?
- à! Sớm hơn một chút.
Mỹ Thuyên vươn vai ngáp dài, vui vẻ nói:
- Chúng mình đi chơi nha! Lâu rồi em không được xem hát bóng.
Mộng Hiên nắm tay vợ.
- Chưa được! Anh còn chuyện phải bàn với em!
- Bàn với em?
- Thật vậy!
- Có chuyện gì phải bàn đâu?
- Chúng ta đến phòng đọc sách sẽ nói nhiều.
- Có phải là chuyện hãng không? Chuyện hãng thì em đâu có biết.
- Không! Chuyện khác.
Cho mấy đứa bé vào phòng dành cho trẻ em xong, chàng quay lại với vợ tìm nơi goác vắng ngồi. Trước mặt chàng bây giờ không phải là Bội Thanh nữa mà là Mỹ Thuyên. chàng nhận thấy Mỹ Thuyên hiền hòa thật. Hai người gặp nhau trong một dịp tình cờ, rồi mến nhau và cuối cùng thành đôi chồng vợ. Hai vợ chồng ăn ở với nhau suốt mười năm rồi. Lúc nào cùng thuận thảo, ôn hòa. Nàng không lầm lỗi, bạc bài hay ngồi lê đôi mách. Tuy việc nhà có tật bừa bãi song lại được săn sóc con cái thì thật chu đáo.
Tóm lại, Mỹ Thuyên thuộc "típ" người chân thành, chất phác, giàu lòng nhân. Chàng cảm thấy yêu thương vợ vô cùng. Nhưng biết phải làm sao đây? Làm thế nào mở miệng cho phải đạo? Chẳng lẽ vì tình yêu cuồng nhiệt với Bội Thanh mà chàng đang tâm ruồng bỏ vợ phá vỡ tổ ấm gia đình?
Mỹ Thuyên yên lặng tẩn mẩn xoay tròn chiếc nhẫn cưới trên tay, đợi mãi vẫn không thấy Mộng Hiên nói điều gì, nàng hối thúc:
- Anh có nói gì với em, hãy nói đi...
- Anh muốn kể cho em nghe một câu chuyện.
- Chuyện gì? Có ăn nhằm gì đến em không?
Mộng Hiên cầm tay vợ, chàng chậm rãi kể:
- Cách đây một năm, tình cờ anh quen một đôi vợ chồng trong một buổi tiệc. Người vợ hiền lành, yếu đuối nhưng người chồng thì thô bạo, tàn nhẫn và nhiều quyền thế. người thiếu phụ có tâm hồn ủy mị này đã đọc tập tiểu thuyết của anh. Bà có thuật lại và cho biết có nhiều điểm giống nhau. Tư tưởng bà ấy thật phong phú. Anh và bà ta nói chuyện với nhau nhiều lần rất tương đắc. Bất thần, một hôm ông chồng bắt gặp nổi giận đánh đập, hành hạ một cách tàn nhẫn. Thế là bà ngã bệnh nặng suýt không thoát khỏi tay thần chết.
Mỹ Thuyên lặng lẽ ngồi nghe một cách vô tư như một người khác kể câu chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
- Rồi thế nào nữa anh?
- Thế rồi, người đàn bà hiền lành đó được đưa đi bệnh viện. Nàng hôn mê suốt mấy ngày liên tiếp trên giường bệnh. Các bác sĩ bệnh viện cho biết nàng khó lòng thoát chết. Nhưng, may mắn thay! Nàng lại được bình phục về thể xác. Duy chỉ tinh thần nàng lúc nào cũng như nằm tron cơn thác loạn! Người chồng đã nhẫn tâm bỏ vợ. Suốt một năm đằng đẵng người thiếu phụ đau khổ kia sống đơn côi trong một dưỡng đừơng tâm trí.
Nghe chàng kể đến đây, Mỹ Thuyên vô cùng xúc động. Nàng nắm chặt tay chồng sụi sùi khóc. Mộng Hiên châm thuốc hút. Chàng rít một hơi dài rồi từ từ nhả ra những lọn khói xanh lam làm thành khoảng cách ngăn giữa chàng và vợ.
- Thế rồi, sao nữa anh? Nàng đã lành hẳn chưa?
- Cách đây một tháng mới bắt đầu bình phục...
Hình ảnh Bội Thanh bất giác chập chờn trước mắt. Chàng đưa mắt nhìn ra khung sổ. Trên vòm trời loáng thoáng những đám mây trắng như đứng nguyên một chỗ.
- Và, thế nào nữa hả anh? Mỹ Thuyên hỏi chồng bằng một giọng nghẹn ngào.
- Và... Mỹ Thuyên ơi! Rồi có một người yêu nàng đem nàng ra khỏi dưỡng đường tâm trí. Người ấy đã mua cho nàng một căng nhà nhỏ ở tận thôn Đoài.
- Rồi hai người chung sống?
- Phải! Hai người chung sống!
Mỹ Thuyên nghiêng nghiêng mái tóc. Mắt nàng chớp mau. Nàng không hiểu tại sao chồng mình lại mang kể câu chuyện thương tâm này với mình? Nôn nóng muốn được biết hồi kết thúc nàng gịuc chồng:
- Sau đó họ trở thành vợ chồng phải không anh?
- Mỹ Thuyên! Thật em vẫn không hiểu anh muốn nói gì sao? - Chàng nghẹn ngào nắm tay vợ - Anh van xin em hãy thông cảm, thứ tha cho anh cũng như tha thứ cho nàng.
Lúc bấy giờ mới ngẩn người ra sực tỉnh:
- Thế... ra... , anh... anh với người đàn bà khốn nạn ấy?
Chàng khẽ gật đầu:
- Phải!Anh đã sống chung với bà ta.
Mặt mày Mỹ Thuyên bỗng đổi sang màu xanh mét. Nàng đứng bật dậy miệng lắp bắp:
- Không! Em không tin đó là sự thật anh đặt ra bày để trêu em! Không đời nào như vậy.
Mộng Hiên vội đứng theo lên:
- Nhưng,em ơi! Đó là sự thật. Anh không muốn em phải đau khổ, nhưng mà đã lỡ rồi! Anh chỉ còn cách mang tất cả sự thật trần tình để xin em tha thứ.
Chàng run run nói tiếp bằng giọng đầy xúc động:
- Anh xin đem tất cả mạng sống và danh dự ra thề với em là nhất quyết không bao giờ bỏ bê em, bỏ bê sắp nhỏ... giọt máu của chúng mình.
Mỹ Thuyên chết lặng cả người. Đầu óc nàng rối loạn. Sống với chồng ngót mười năm trường nàng chưa từng thấy chàng van xin tha thiết đến độ như vậy. Lòng nàng hơi mềm lại. Tuy nhiên, nàng vẫn cảm thấy mình bị phản bội. Chàng đã lén lút tư tình với một người đàn bà khác.
Ngồi thụp xuống, hai tay ôm mặt khóc. Nước mắt mũi nhễ nhại làm hoen ố cả lớp phấn mỏng. Tai nàng lùng bùng cảm thấy như vừa bị tiếng sét nơi lưng trời giáng xuống làm sụp đổ cả mái ấm gia đình. Tay chân nàng rời rã không còn tự chủ được nữa, ngã nhoài vào lòng chồng òa lên nức nở!
- Mỹ Thuyên! Mỹ Thuyên ơi! Hãy bình tĩnh để tìm lối thoát...
- Em biết! Em biết anh không còn yêu em nữa. Trong tim anh đã có người đàn bà khác ngự trị. Mộng Hiên ơi! Sao anh đang tâm lường gạt em! Có lẽ em chết mất... để lại hai con côi cút... Rồi đây chúng sẽ ra sao?
Mộng Hiên bịt miệng vợ, chàng nghẹn ngào:
- Đừng khóc nữa, em! Anh van xin em đừng để cho các con nghe thấy. Không nên để cho chúng phải dau buồn. Anh vẫn yêu em tha thiết. Em vẫn là người vợ yêu quý nhất đời anh. Hình ảnh em vẫn luôn ngự trị tim anh... Người đàn bà đó chỉ ngỏ ý muốn nhờ anh che chở!
Mỹ Thuyên vẫn dẫy dụa kêu khóc... nhiều lúc tiếng khóc tắc nghẹn ngay cổ, nàng cố nhoài đầu lên dưa tay chận ngực. Nhưng rồi, cuối cùng cơn xúc động cũng được lắng xuống. Nàng đã nhận chân được sự thật.
- Có phải anh muốn em chấp nhận để anh có vợ bé phải không?
- Anh hứa với em rằng người đàn bà đó không sống chung đụng với em. Em cũng khỏi cần phải giáp mặt nàng. Chỉ cần em cho phép anh mỗi tuần vài ngày để được sống cạnh nàng an ủi mà thôi...
Đoạn bằng giọng thật buồn, Mộng Hiên vỗ về vợ:
- Em lúc nào cũng là người vợ ngoan hiền của anh. Mong em thông cảm và tha thứ chọ Trước tấm lòng hào hiệp của em, anh xin muôn vàn cảm tạ.
Từ ngày lấy Mộng Hiên đến giờ, Mỹ Thuyên chưa hề thấy chồng khóc, dù chỉ là một màng lệ mỏng. Nhưng, lần này chàng đã khóc thật sự trước mặt nàng. Lòng Mỹ Thuyên rối như tơ vò. Ngoài sự lo lắng nàng còn cảm thấy sợ hãi nữa.
- Có lẽ bóng mình sẽ mờ nhạt đi trong quả tim chàng. Không! Ta phải giữ cho kỳ được mái ấm của gia đình. Hạnh phúc phải nằm ở tay tạ Không người đàn bà nào có thể tranh lấy được.
Nhưng rồi, lòng người đàn bà nào cũng dễ bị mềm đi trước những lời van xin tha thiết của chồng.
- Thi thôi cũng được! Chẳng mất mát gì. Yêu chồng nên bóp bụng chiều chồng. Chàng đã cam kết đời sống sẽ mãi mãi thế này. Đâu có gì thay đổi!
Nàng sực nhớ lại trong một bài tiểu thuyết đăng trên một tạp chí phim ảnh, trong đó tác giả giải thích "chuyện của ái tình” nó chỉ là một trò chơi lớn mà tình cảm giữ vai trò thiết yếu. Đâu có phải chỉ mỗi một việc cung ứng cho đời sống vật chất đầy đủ mà thôi?
- Mỹ Thuyên! Em hãy ban bố cho anh một lời tha thứ! Đi em... !
Lau vội nước mắt, Mỹ Thuyên khẽ gật đầu.
Đêm ấy, Mộng Hiên không đến hồ Bích Đầm,
Để được đền đáp cho vợ thật trọn vẹn, chàng đưa vợ cùng hai con đi xem hát bóng. Đợi vãn tuồng đưa đến nhà hàng ăn và cuối cùng chàng mua tặng vợ một xâu chuỗi kim cương lấp lánh...