QUỲNH DAO
Chương 13
Tác giả: QUỲNH DAO
Đêm đã về khuya. Trời bắt đầu ngả màu giá rét. Vừa bước chân đến cửa nàng cảm thấy ngay một bầu không khí căng thẳng bên trong nhà. Dì Ngô mở xong cửa chờ Bội Thanh vào rồi vội chìa tay nói khẽ:
- Cậu về từ buổi chiều không thấy tiểu thư đâu ra vẻ giận dữ lắm. Tôi chẳng dám bảo tiểu thư đi với ai mà chỉ bảo là đã đi chơi rồi.
Mặc dù đã có ý định sẽ vĩnh viễn không còn sống với Bá Nam nữa song nàng cũng không tránh khỏi hồi hộp lo âu. Nàng tiến vào phòng khách đèn vẫn còn rực sáng. Bá Nam đang ngồi yên lặng, mặt hầm hầm trừng mắt nhìn về phía nàng to tiếng:
- Về rồi à? Dạo chơi có gì vui không?
Bội Thanh hơi giật mình tưởng chừng như hắn đã biết mọi việc của nàng với Mộng Hiên. Bá Nam vẫn không rời mắt xoi mói, vụt mẩu tàn thuốc vào cái gạt tàn trước mặt, châm thêm một điếu khác đoạn hất hàm hỏi tiếp:
- Thế nào? Sao cô không trả lời? Đi tận đâu đến giờ mới lò mò trở về nhà?
- Chẳng đi đâu cả. Chỉ ra bên ngoài dạo chơi một chút cho thoải mái.
- Hừ! Đi dạo chỉ có một chút thôi ư?
Nói vừa dứt lời Bá Nam như con hổ đói vồ mồi, hắn nhoài người lại nắm chặt lấy tay nàng hét lớn:
- Đừng có dối thằng này. Đi với thằng nào nói nhanh lên.
Nàng muốn rút tay ra nhưng không tài nào thoát nổi. Tay của Bá Nam tợ như chiếc kềm thép ghì chặt lại.
- Bội Thanh! Cô chẳng phải là hạng người quen nói dối. Vì vậy mà tôi có thể đọc được những gì đang ở trong đầu óc của cộ Vào soi kiếng thử xem tại sao mặt cô lại nám đỏ như thế này? Trông có vẻ cô sợ tôi lắm phải không? Nếu thật vậy thì tại sao giờ phút này không co rút người lại như con mèo đói mò ăn vụng bị bắt quả tang? Nói nhanh lên con dâm phụ! hãy khai thật cho tôi biết thằng đàn ông ấy là ai? Thằng nào? mặt dài hay mặt ngắn?
Đôi tròng mắt Bội Thanh rưng rưng lệ. Chẳng phải vì nàng sợ hãi gì trước Bá Nam hay vì lỗi lầm mình vừa có tạo nên mà là bởi ba tiếng "con dâm phụ" mà hắn ta vừa xỉa xói nhục mạ nàng.
- Bá Nam! Hãy buông tôi ra! Anh không ưa thích tôi, không yêu thương tôi thì tại làm sao lại còn muốn khống chế tôi? Nếu anh muốn đi tìm một người mới, thông minh hơn tôi, lỗi lạc hơn tôi, chiều chuộng anh đủ điều theo sở thích thì... tôi sẵn sàng lìa bỏ để đi một nơi khác mà khỏi phải cần lấy nơi anh một đồng một chữ nào! Xin anh đừng dày vò thêm tôi nữa. Đó là lời khẩn khoản cuối cùng của tôi.
- A! Cô muốn chúng mình ly dị nhau à?
Mặt Bá Nam cau lại trông như một con thú dữ trước một kẻ địch đang gầm gừ với mình. Tuy Bá Nam không yêu thương Bội Thanh thật sự nhưng lòng ích kỷ nhỏ nhen nên không cho phép chàng chấp nhận việc Bội Thanh có bạn trai khác được.
- Không! Không thể như vậy được - Bá Nam lẩm bẩm trong miệng - Chuyện đâu có giản dị như vậy?
Bá Nam cố tìm cho ra kẻ đã cắm vào đầu mình chiếc sừng to tướng đó. Ta phải phá vỡ, phải đập nát hắn ra từng mảnh vụn. Còn mày! Con dâm phụ kia ơi! Đừng hòng qua mặt tao. Mày đã dám bộc bạch tao, ắt mày sẽ phải nhận lãnh một sự trừng phạt đích đáng. Gương mặt mày thay đổi hoàn toàn. Tao đã thấy rõ điều ấy. Ôi! Cái gương mặt rạng rỡ hẳn ra đó ai mà không biết nó đã được bóng bởi con tim của một người đàn ông khác.
Hắn quay mặt lại hất hàm:
- Cô muốn ly dị sao? Ly dị cô dễ bề bay nhảy với thằng ấy phải không? Còn lâu em ơi! Đâu có dễ dàng như vậy? Cô phải thành khẩn nói cho tôi biết hắn là thằng nào? Hả? Nói nhanh lên.
Bá Nam vừa nói như gào lên vừa bóp mạnh vào cổ tay khiến Bội Thanh bị đau đến tê dại cả người, nàng khẽ rên lên:
- Bá Nam! Tôi không vấp phải lỗi lầm nào cả. Anh hãy buông tay tôi ra. Có bao giờ anh yêu tôi mà ghen tức?
- Đúng. Cô nói quả đúng như vậy.
Chàng vừa nói đến đây thì năm ngón tay gân guốc xiết mạnh thêm vào khiến Bội Thanh đau quá gần như nhảy dựng lên.
- Tôi không còn yêu cô nữa nhưng tôi cũng không muốn có một kẻ nào khác yêu cô, tôi không muốn đầu minh bị cắm sừng. A! Thì ra bây giờ tôi mới biết vì sao cô lạnh nhạt ơ hờ đối với tôi. Cô đã phản bội tôi. Cô đã có vòng tay của người đàn ông khác. Cô cần phải cho tôi biết hắn là đứa nào? Thằng nào? Bằng không tôi không bao giờ buông tha cho cô cả.
Bội Thanh đau thấu tận xương. Nàng không ngờ Bá Nam lại hung bạo đến độ như con thú dữ như vậy. Nàng đã đau khổ về tinh thần nhiều rồi nay lại đau đớn thêm về thể xác nữa khiến nàng khóc ào lên nức nở:
- Buông tôi ra! Buông tay tôi ra. Anh không có quyền đánh đập tôi.
Mồ hôi trong châu thân nàng tuôn ra xối xả. Đầu nàng dau như búa bổ. giờ phút này đây nàng không còn là đóa hoa ấu nhỏ nhắn xinh xắn nữa mà nói nàng hằng nâng niu ca tụng. Nàng cũng không còn là mảnh vỏ sò mong manh màu tím của Mộng Hiên, mà chỉ còn lại cái tấm thân tơi tả bọt bèo!
Dì Ngô nghe có tiếng cãi vã vội chạy vào. Bà nhìn thấy tay Bội Thanh đang bị Bá Nam ghì chặt nên nóng lòng chạy đến gỡ ra.
- Cậu ơi! Xin cậu đừng đánh đập mợ. Mợ mảnh khảnh yếu đuối làm thế nào chịu nổi!
Đẩy mạnh bà Ngô sang bên Bá Nam quát lớn:
- Tránh chỗ khác! Bà muốn bênh vực à? Nếu vậy tôi sẽ đuổi bà ra khỏi nhà ngay bây giờ. Nó phản bội đi ngọai tinh là do lỗi một phần lớn nơi bà. Bội Thanh đi với thằng nào bà phải khai ra cho tôi biết, bằng không tôi không thuê vú nữa.
Bá Nam đẩy mạnh khiến bà Ngô loạng choạng ngã chúi về phía trước, nhưng may mắn bà gượng lại được. Bội Thanh hốt hoảng kêu:
- Vú ơi! Vú...
Bà Ngô thừa rõ tiếng kêu thất thanh của nàng là muốn bà đừng tiết lộ tên tuổi của gã đàn ông kia. Thật ra, bà cũng chẳng biết gã đàn ông lạ mặt đó là ai nữa.
- Thưa cậu... tôi có thấy ai đâu?
- Hữ... Tiếng " hừ" bằng giọng mũi của Bá Nam thật khó khăn làm Bội Thanh khẽ rùng mình - Mày không cho bà ấy nói toạc ra phải không? Hừ! Gớm thật. Nhưng ta đã có cách!
Bá Nam vừa nói dứt lời liền dang thẳng tay lên tát mạnh vào mặt Bội Thanh khiến nàng ngã chúi xuống trên bàn:
- Tao sẽ tố cáo nó; về tội thông gian thử xem nó còn mặt mũi nào mà vác mặt đi làm ăn với thiên hạ.
- Không! Không có chuyện xấu xa đó bao giờ! Bá Nam ơi! Em không làm một điều gì bậy cả. Anh hãy lượng tình tha thứ cho em. Nếu anh đã muốn chấm dứt tình nghĩa với em thì còn làm tội làm tình em nữa làm chi?
- Muốn chấm dứt nhau sao? - Bá Nam phá lên cười – Muốn thôi à?- hắn vừa lập lại vừa xiết chặt tay Bội Thanh khiến nàng phải la lên một cách đau đớn - Bây giờ thì khoan đã tôi chưa thôi gấp ngay đâu. Chúng ta đến ngày hôm nay vẫn còn là vợ chồng thương yêu nhau dù là như em biết chỉ giả tạo thôi.
Vừa nói dứt lời hắn hất mạnh Bội Thanh làm nàng lăn quay xuống nền nhà. Bội Thanh không rõ được thâm ý của Bá Nam nhưng nàng cũng có thể hiểu rõ ràng là bắt đầu từ giờ phút này cuộc đời mình sẽ không còn phẳng lặng nữa.
Tiếng Bá Nam hét lớn:
- Bà vú đâu?
Nghe gọi tên mình bà Ngô se sẽ bước lại:
- Thưa cậu dạy.
- Bà thu xếp quần áo rồi ra đây tôi tính tiền công cho bà nghỉ việc.
Bội Thanh vội níu áo Bá Nam nài nỉ:
- Đừng! Em van xin anh! Anh hãy để vú Ngô ở lại với em... Đừng để vú Ngô rời xa em.
Bà Ngô vội quỳ ngay xuống chắp tay vào ngực nước mắt bà ròng ròng chảy trên đôi gò má nhăn nheo:
- Cậu ơi! Xin cậu thương tình cho tôi được ở lại hầu hạ tiểu thư, tôi không cần tiền công mà chỉ cần được săn sóc cô tôi thôi!
- Không! Phải đi ngay cho khuất mắt tôi. Đừng nài nỉ van xin vô ích.
Bội Thanh lảo đảo đứng dậy nắm tay bà Ngô:
- Thôi được! Nơi đây không lưu lại được thì chúng mình đi nơi khác.
Bá Nam vội kéo tay Bội Thanh lại:
- Tôi thách cô đó! Giờ phút này cô còn là vợ thằng này thì cô không có quyền rời khỏi ngõ nhà này nửa bước.
Thu hết can đảm nhìn trừng trừng vào mặt chồng:
- Vú Ngô đi là tôi tức khắc đi. Tôi sẽ ra tòa tố cáo anh về tội ngược đãi vợ mình. Anh đánh đập tôi gây nên thương tich... Bằng chứng rành rành đây.
- à! Thế tôi không biết khai là cô đã ngoại tình à?
- Tôi không sợ vì tôi không làm chuyện ấy. Anh không đủ bằng chứng để tố ngược tôi. Tòa sẽ không bao giờ lang nghe những lời lẽ vu vơ của anh. Trái lại, với tôi, tôi có đủ bằng cớ về tội đi lại của anh với mấy nàng vũ nữ.
Nói đến đây nàng đến nắm tay vú Ngô.
- Đủ rồi! Chúng ta cùng đi. Đừng thu dọn áo quần gì cả.
- Đứng lại ngay! - Bá Nam hét lớn như ra lệnh.
Hắn quyết định thật nhanh sau khi suy nghĩ ra được mưu kế. Lời nói của Bội Thanh có lý. Muôn tố giác về tội ngoại tình của nàng thì bằng cớ ở đâu? Còn tội lỗi của minh thì rõ ràng sờ sờ trước mắt. Nghĩ đến đấy Bá Nam cười với nụ cười đầy nham hiểm:
- Thôi được! Bà Ngô cứ ở lại đây với điều kiện từ nay bà không được thông đồng với Bội Thanh. Nếu bà bất tuân thì đừng có trách tôi.
Hắn từ từ quay mặt nhìn Bội Thanh trên môi nở một nụ cười nham hiểm.
- Cô bằng lòng thế chứ?
Vừa nói hắn vừa nắm tay Bội Thanh lôi về hướng phòng ngủ:
- Hãy vào đây.
- Để làm gì?
- Còn làm gì nữa, không ngoài việc để hưởng thụ quyền làm chồng.
Tay hắn lần mở tung nút áo của Bội Thanh.
- Bá Nam!
Nàng quay mặt lại định bỏ chạy nhưng không thể nào được nữa hắn đã ghì chặt lấy tay nàng giữ lại;
- tôi cần hưởng thụ.
Hắn vặn cho đèn sáng thêm hơn. Nụ cười bí hiểm vẫn còn gắn chặt trên đôi vành mi của hắn. Bội Thanh cảm thấy lòng mình tan tác. Tim nàng như đóng thành băng phó mặc cho Bá Nam hưởng cái đặc quyền làm chồng như hắn ta vừa nói. Với nàng, bắt đầu từ giờ phút này sự tiếp xúc xác thịt chỉ là một sự nhục mạ nhau chứ không còn gì là tình nghĩa vợ chồng nữa...